Editor: Mứt Chanh
Thẩm Tân Di tức giận nói: "Có phải huynh cố ý mua nó tới làm ta sợ hay không! Ta biết huynh chẳng có lòng tốt, muốn hù chết ta và Thái Sử Tiệp có phải hay không?!"
Lục Diễn: "..."
Có lẽ con báo đen kia đã nghe thấy Thẩm Tân Di nổi giận, bị rống cũng bực bội nên sau đó gầm lên một tiếng dài.
Thẩm Tân Di bị dọa run rẩy, căm giận trừng mắt nhìn Lục Diễn rồi quay đầu rời đi.
Lục Diễn: "..."
Lúc này cuối cùng hắn cũng nhìn ra được nàng không thích vật ấy nên không khỏi đỡ trán thở dài, bỏ xuống một câu: "Nàng không nuôi thì ta nuôi, các ngươi chăm sóc cho tốt!"
Lấy lòng phụ nữ thật sự tuyệt đối còn khó hơn nghênh địch.
Bởi vì kế hoạch thất bại, Lục Diễn chỉ có thể tiếp tục sống chung với lão đại Ngạo Thiên nhưng sinh hoạt với lão đại Ngạo Thiên cũng không phải không có chỗ tốt. Hễ hắn hơi động tình, lúc muốn dính lấy nàng một trận, chỉ cần nàng mở miệng nói một câu, hắn lập tức ngừng nghỉ.
Thật ra thì vốn dĩ cũng không phải không sống được với lão đại Ngạo Thiên nhưng trải qua Tố Tố dịu dàng đa tình thì thực sự không thể sống với lão đại Ngạo Thiên.
Lục Diễn mấy ngày này đều uể oải không vui, hôm nay mới trở về từ hoàng cung đã nhìn thấy thị vệ ở cửa ngăn cản một vú già ăn mặc có thân phận, phía sau vú già còn đi theo ba tiểu nha hoàn và hộ vệ. Vú già vừa chấp tay đưa thiếp vừa cười xòa với các hộ vệ.
Lục Diễn nhíu mày, xoay người xuống ngựa hỏi: "Sao lại thế này?"
Vú già kia rất là lanh lợi, vội hành một cái đại lễ: "Hồi Thái Tử, lão nô là quản sự của nội trạch Thẩm phủ, phụng mệnh Hầu gia phu nhân đặc biệt tới đưa thư và một ít thổ sản cho Thái Tử Phi."
Lục Diễn xẹt qua một tia lạnh lẽo nơi đáy mắt, không chút nghĩ ngợi đã nói: "Thái Tử Phi không khoẻ trong người, không tiện gặp khách."
Mặt vú già có khó xử: "Này..."
Lục Diễn mới vừa rồi là nói theo bản năng, lúc này mới hoàn hồn: "Đưa đồ cho ta, ta tới chuyển cho Thái Tử Phi."
Vú già nhỏ giọng nói: "Hầu gia và phu nhân... Dặn dò chúng nô nhìn Thái Tử Phi một cái rồi đi."
Lục Diễn nhíu mày: "Có ta chăm sóc, người khác không cần nhớ mong."
Vú già lại không dám nhiều lời, bất đắc dĩ mà lại hành đại lễ, lúc này mới xoay người cáo từ rời đi.
Lục Diễn mệnh thuộc hạ cầm lấy những thổ sản, sau đó lại nhìn thư trong tay, có một cái chớp mắt nghĩ tới việc giấu không đưa cho nàng.
Nhưng chuyện hắn giả bệnh bị người phát hiện đã đủ ngu, thật sự không muốn ngu thêm lần nữa.
Hắn nhíu mày, lệnh người mang theo đồ vào phủ. Bản thân hắn đi sau lưng mọi người rồi lại nhìn thư trong tay.
Bức thư được niêm phong, nếu mạnh mẽ lấy ra thì tất nhiên sẽ phải xé bỏ phong thư, nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra không đúng.
May mắn thay chỉ là một bức thư nhà bình thường, trang giấy phong thư mỏng và mềm. Hắn chiếu dưới nắng, chữ trên thư hiện ra non nửa. Hắn nhìn sơ qua một lần, chỉ là chút quan tâm đến sức khoẻ của nàng rồi dặn dò nàng cố gắng sinh hoạt nên hắn không khỏi hơi thất vọng.
Sau khi làm xong điều này, hắn lại có một sự phấn khích bí ẩn.
Hắn từ từ cất kỹ bức thư, xác định không có gì sơ hở mới cầm đi giao cho nàng.
Thẩm Tân Di quả nhiên không nhìn ra sai sai, xé mở phong thư rồi cẩn thận đọc năm tờ giấy bên trong, lại nhíu mày, mặt lộ ra vẻ trầm tư.
Lục Diễn bưng trà nóng lên uống, không chút để ý hỏi nàng: "Trong thư nói gì?"
Thẩm Tân Di cũng không gạt hắn: "Cha và mẹ bốn ngày sau khởi hành rời kinh đi nhậm chức."
Lục Diễn vuốt ve một chút chén trà bằng sứ trắng, khóe môi nhếch ra một độ cung bí ẩn nhưng hắn nhanh chóng nghĩ đến một chuyện, lại nhíu mày lại: "Nàng muốn đi đưa bọn họ?"
Thẩm Tân Di nhìn hắn một cái, cất giấy viết thư xong thì không nói.
Hai người im lặng suốt một đêm, ngủ đều không thể ngon giấc. Buổi sáng trời còn chưa sáng, Thẩm Tân Di cũng đã tỉnh, đáy mắt nàng có một vết xanh nhạt. Nàng nhìn Lục Diễn mở mắt ra thì xoay người bỏ xuống một câu: "Không đi."
Lục Diễn hiểu nàng đang nói cái gì, không nói một lời nào đối với câu trả lời này mà chỉ hỏi nàng: "Nàng quyết định?"
Trong thư mẹ cố ý dặn dò bảo nàng không cần tới đưa, tâm ý tới là được rồi, dù sao đã có Thẩm Quế Kỳ đưa, bà lo lắng chồng và con rể lại ồn ào khó chịu. Bà nói rất có đạo lý, cho dù bây giờ não của Thẩm Tân Di không hoạt động tốt thì trong lòng còn đang mơ hồ lo lắng cha và Lục Diễn xảy ra tranh chấp. Huống hồ lần trước nàng về nhà ở mấy ngày thôi mà hắn đã náo loạn như thiêu thân, lúc này nếu nàng đi tiễn thì không chừng hắn còn muốn làm yêu quái gì đó.
"Lúc này không phải là lúc hiếu kính cha mẹ..." Thẩm Tân Di hừ lạnh một tiếng: "Nếu ta chưa quyết định thì làm sao lại nói với huynh? Cái này có làm thỏa mãn tâm ý của huynh chưa?"
Lục Diễn vẫn luôn không hy vọng vợ quá thân thiết, cho dù đó là nhà mẹ đẻ nàng. Nàng làm ra nhượng bộ như thế, lẽ ra hắn thực sự nên vui vẻ nhưng không biết vì sao, thấy sắc mặt nàng buồn bực không vui thì hắn cũng chán nản theo.
Hắn khoác áo bước xuống giường rồi lạnh lùng nói: "Nếu nàng muốn đi thì đi, hà tất bày ra mặt lạnh làm gì, tựa như ta phụ nàng vậy."
Thẩm Tân Di hoàn toàn đen mặt, vớ lấy chiếc vòng đồng khảm đầy chuông bạc từ dưới gối rồi giơ lên cho hắn xem: "Ta thấy huynh thích ăn đòn rồi đó!"
Lục Diễn: "..."
Hắn và lão đại Ngạo Thiên giảng không thông đạo lý, hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo rời đi.
Thẩm Tân Di cũng lười để ý hắn, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống. Mấy ngày nay hai người lại rơi vào trạng thái kỳ quái, nếu nói là cãi nhau thì cũng không đỏ mặt lắm, nếu nói là chiến tranh lạnh thì ngày thường còn có thể nói mấy câu, chỉ là thiếu thân mật giữa vợ chồng.
Cha mẹ đi ngày ấy, Thẩm Tân Di vẫn luôn đứng ở bên cửa sổ ngóng nhìn về phương bắc, giữa mày có vài phần nhớ nhung, không biết khi nào mới có thể gặp lại cha mẹ.
Lục Diễn đi vào đứng ở phía sau nàng nhìn nàng xuất thần, qua một lát mới hỏi: "Nàng còn nhớ rõ ngày mai là ngày mấy không?"
Thẩm Tân Di cũng không quay đầu lại, lười biếng nói: "Sinh nhật huynh?"
Lục Diễn: "... Sinh nhật nàng."
Thẩm Tân Di dĩ nhiên biết chỉ là chèn ép hắn một câu, nàng quay đầu: "Huynh hỏi cái này để làm gì?" Nàng nói xong mới nghĩ đến bởi vì bị thúc giục nên cha đi trễ một ngày cũng không được, ngay cả sinh nhật cũng không thể ở cạnh nàng, trong lòng không khỏi càng thêm phiền muộn.
Lục Diễn đi qua để tay lên bả vai của nàng để xoay người nàng lại: "Sinh nhật nàng chẳng phải có truyền thống sao? Thọ tinh chỉ cần ước nguyện trong ngày sinh nhật, nguyện vọng nhất định có thể trở thành sự thật, ta chấp thuận thực hiện ước nguyện của nàng với ta." Cái truyền thống này hắn nhìn thấy khi hắn nhìn lén thư nhà nàng.
Thẩm Tân Di khó hiểu mà nhìn hắn: "Hiện tại sao?"
Lục Diễn có lẽ là canh chuẩn thời gian, dùng cằm chỉ vào đồng hồ nước trong phòng, đáy mắt hình như có ý tứ sâu xa: "Giờ Tý đã qua, hiện tại chính là sinh nhật nàng."
Thẩm Tân Di sờ cái cằm nhòn nhọn, như suy tư gì mà nhìn hắn: "Cho dù ta bảo huynh đeo vòng đồng một tháng, ngươi cũng sẽ mang?"
Lục Diễn: "..."
Hắn thản nhiên nói: "Cơ hội chỉ có một lần, nàng xác định muốn dùng như vậy?"
Ánh mắt hắn phức tạp tựa như mang theo thăm dò rồi lại hơi do dự, tâm tư hắn xoay chuyển trăm lần, trên mặt lại chẳng hề dao động, tạm dừng một lát: "Nói ra tâm nguyện của nàng, ta tất nhiên sẽ đồng ý với nàng."
Huynh có thể không quên đi thù hận nhưng đừng oán hận nhà họ Thẩm nữa hay không?
Trong lòng Thẩm Tân Di vẫn tương đối bị dồn ép đếm được, cho dù trở thành lão đại Ngạo Thiên cũng không mất hết lý trí, bằng nàng làm Lục Diễn buông thù hận, sao có thể?
Cho nên cái ý nghĩ này chợt lóe qua ở trong lòng nàng, nàng mím môi: "Ta ăn ngon mặc đẹp, ngày tháng trôi chảy, lại nắm giữ huyết mạch kinh tế của Ngụy Triều, thật sự không có tâm nguyện gì."
Lục Diễn từ từ thở dài, trên mặt có vài phần vui mừng: "Nàng đã không nghĩ ra được thì để ta nói đi." Hắn thản nhiên nói: "Ta có thể tạm thời không động đến nhà họ Thẩm, nàng và nhà họ Thẩm thư từ lui tới cũng được, thăm người thân cũng được, ta tạm thời sẽ không ngăn cản nàng."
Đôi mắt đào hoa của Thẩm Tân Di đều trợn tròn.
Hắn lại tiếp tục bổ sung: "Chỉ cần nàng nghe lời."
Thẩm Tân Di há miệng thở dốc, hắn không muốn để nàng mở miệng, một ngón trỏ đã ở trên môi nàng: "Nghe ta nói."
"Ta thấy lòng nàng gần đây phiền loạn cho nên muốn lấy lòng nàng, đồ ta mua nàng không thích, thật ra lòng ta rất rõ ràng nàng muốn cái gì nhưng ta làm không được."
"Ta trằn trọc mấy ngày, trong lòng bất an nhưng hôm nay vẫn nói lời này. Ta hứa với nàng chỉ vì muốn lấy lòng nàng."
"Nàng đã hiểu chưa?"
Thẩm Tân Di không khỏi nắm lấy tay hắn, trong lòng chua xót khôn kể, không biết nói cái gì mới tốt đấy. Sau một lúc lâu nàng mới lúng ta lúng túng nói: "Điện hạ..." Nàng ôm lấy eo hắn: "Gây khó dễ cho chàng rồi."
Lục Diễn duỗi tay mơn trớn lên mái tóc dài của nàng: "Nàng tỉnh lại rồi sao?"
Thẩm Tân Di ngẩn ra, cũng phản ứng lại mà nhỏ giọng ừ một tiếng.
Lục Diễn nhẹ nhàng cười: "Xem ra biện pháp lấy lòng nàng vẫn dùng được."
Hắn vuốt ve mái tóc dài mềm mại của nàng với vẻ mặt lặng im, xin lỗi người mẹ đã mất ở trong lòng.
Nhi thần bất hiếu, mẫu hậu chớ trách.
Tạm thời, con chỉ là tạm thời buông tha cho nhà họ Thẩm mà thôi.
......
Lục Diễn cố ý tổ chức tiệc sinh nhật cho nàng, Thẩm Tân Di vốn dĩ không muốn phát thiệp truyền tin tức, bởi vậy buổi sáng thức dậy ăn chén mì trường thọ xong thì tính là qua sinh nhật. Hắn sờ lên mặt nàng và ngồi ở một bên ăn mì trường thọ với nàng: "Nàng xác định muốn đơn giản như thế?"
Thẩm Tân Di hỏi một đằng trả lời một nẻo, dùng cái thìa khuấy nước lèo: "Cũng không đơn giản mà, nước lèo này đã được đun với nhiều nguyên liệu quý hiếm khác nhau trong mười tám giờ, sợi mì vẫn còn trộn với sữa và thịt gà, một chén mì tương đương với chi phí sinh hoạt của gia đình người bình thường."
Lục Diễn vì để nàng không hề buồn bực và không vui nên cho nàng hứa hẹn khiến nàng vừa cảm động vừa chua xót nhưng hắn cũng nói thẳng chỉ là tạm thời, sau này nói không chừng sẽ không chết không ngừng. Hai người có thể ngọt ngào một ngày thì một ngày thôi, sau này đều thuận theo tự nhiên, sau này như thế nào cũng không phải nàng có thể khống chế.
Nàng lại quay đầu hôn lên môi Lục Diễn: "Hơn nữa mời nhiều người cãi cọ ồn ào như vậy làm cái gì, thiếp cũng không hiếm lạ những người phô trương kia, có chàng bên cạnh là đủ rồi."
Lục Diễn ngậm ngược lấy cánh môi của nàng, mơ hồ nói được.
Sinh nhật hôm nay của nàng thật sự là cái gì cũng chưa làm được đã bị hắn mạnh mẽ lôi kéo quấn lấy nhau ở trong phòng một ngày, vẫn là buổi chiều Hoàng Thượng truyền triệu hai người mới sửa sang quần áo tiến cung.
Văn Xương Đế đi thẳng vào vấn đề: "Sứ giả Hồi Hột và Đột Quyết muốn vào kinh, lần này bọn họ tới là cố ý cầu hòa, chúng ta cũng không thể đánh mất phong phạm của một nước cho nên trẫm định cho con nghênh đón sứ giả, ý của con như thế nào?" Ông ngừng lại rồi nói: "Đi theo đoàn sứ giả tới còn có một công chúa của Hồi Hột để hòa thân, cho nên để Thái Tử Phi cùng đi với con. Nó là con gái cũng tiện chiêu đãi vị công chúa này."
Sắc mặt của Lục Diễn trở nên nặng nề không nói gì.
Thẩm Tân Di nhìn thoáng qua hai cha con, trong lòng lập tức hiểu ra.
Năm đó Hoàng Thượng phái Lục Diễn và cha nàng đến trấn giữ biên cương, phòng ngừa Hồi Hột xâm chiếm, cũng có ý tứ để hai người kiềm chế lẫn nhau. Tuy nói hai người có thù oán nhưng tuyệt đối nghiêm túc với chiến sự, một đông một tây đánh Hồi Hột Đột Quyết cúi đầu xưng thần. Nhưng sau đó Lục Diễn bệnh nặng, Hoàng Thượng sợ cha nàng một nhà độc đại nên dứt khoát điều cha nàng về Tuyền Châu, thay thế ông bằng một nhân tài tầm trung. Mấy năm nay biên quan nhiều lần chiến bại khiến Hồi Hột đắc ý không nói, Ngụy Triều bị buộc bồi thường chút tài vật thuế ruộng, tuy không đến mức thương gân động cốt nhưng như vậy cũng vô cùng mất mặt.
Lục Diễn tâm cao khí ngạo đến mức nào? Bảo hắn đi nghênh đón bại tướng dưới tay mình năm đó, hắn tất nhiên sẽ không đáp ứng.
Văn Xương Đế thấy hắn không nói gì thì thở dài một tiếng, hiếm khi yếu thế: "Trẫm hiện tại không người có thể dùng được, mấy người trong đầu thì không nói, lão Lục là đứa vô sỉ, lão Bát lại hám lợi đen lòng, mấy đứa khác tuổi còn nhỏ nhưng nếu không để hoàng tử nghênh sứ đoàn thì không khỏi không đủ trịnh trọng. Bệnh tình của con dần dần ổn định, trẫm cũng chỉ để con đi một chuyến."
Ông ta lại dịu giọng trấn an: "Yên tâm, chỉ là tiếp sứ đoàn vào kinh mà thôi, lại không phải bảo con khom lưng uốn gối lấy lòng những tên người Man kia." Ông ta thấy Lục Diễn không đáp thì tiếp tục tận lực khuyên: "Không phải cho con đến biên cảnh Hồi Hột đón người về, bọn họ muốn tạm dừng một khoảng thời gian ở Bắc Đình. Con chỉ cần đón bọn họ ở Bắc Đình vào kinh là được, con chỉ phụ trách đón người là được, những thứ khác đều không cần con nhọc lòng."
Trong lòng Thẩm Tân Di nhảy dựng, Bắc Đình bên trong biên giới Nam Cương. Nam Cương thật ra chính là Tân Cương đời sau, hiện giờ vẫn là một nơi rất thần bí cổ xưa. Chuyện gần đây rất nhiều, nàng vẫn luôn không thể cẩn thận điều tra được. Nếu lúc này đi Nam Cương, nói không chừng có thể tìm được một ít manh mối giải độc cho Lục Diễn!
Nàng vui vẻ trong lòng, không dấu vết mà dùng khuỷu tay huých Lục Diễn.
Lục Diễn có đi hay không đều không sao cả, duy nhất đó là hắn có muốn hay không. Hắn đang muốn mở miệng từ chối, chợt bị Thẩm Tân Di đụng phải một chút. Đôi mắt to của nàng không chớp, có mấy phần nôn nóng.
Hắn suy nghĩ một lát mới chắp tay nói: "Nhi thần lĩnh mệnh."
Hai người ra khỏi điện Tử Thần, xuất cung lên xe ngựa, Lục Diễn cúi đầu hỏi nàng: "Vì sao thúc giục ta đồng ý?"
Thẩm Tân Di: "Bắc Đình ở trong biên giới Nam Cương, thiếp muốn xem có thể tìm được cách giải cổ độc trên người chàng hay không."
Ánh mắt của Lục Diễn trở nên ấm áp, khóe môi bất giác nhếch lên nhưng lời nói ra vẫn không xuôi tai: "Năm đó lúc ta mới trúng độc, Thái Sử Công ra vào Nam Cương mấy lần lại chẳng có thu hoạch, vẫn là sau đó chính ông ấy cân nhắc phương thuốc cho ta thuyên giảm bệnh, nàng cảm thấy nàng đi có thể có ích lợi gì?"
Thẩm Tân Di nghe hắn nói như vậy thì không khỏi uể oải: "Thiếp còn tưởng rằng có biện pháp á..."
Lục Diễn vuốt ve gương mặt nàng: "Sống chết có số, ta đã sớm nhìn ra."
Thẩm Tân Di đẩy tay hắn ra: "Chàng nhìn ra nhưng thiếp không nhìn ra, thiếp lại không muốn tuổi còn trẻ đã bị coi như là quả phụ. "
Lục Diễn dứt khoát chặn ngang bế nàng lên, nhẹ nhàng cởi bỏ hai chiếc nút ngọc áo khoác của nàng: "Đạo gia có phương pháp thải âm bổ dương, hoàng đế tiền triều đều tu luyện theo thuật này. Chúng ta thử nhiều xem, nói không chừng bệnh sẽ tốt hơn."
Hiện giờ còn ở trên xe ngựa, Thẩm Tân Di hoảng sợ, lập tức nhảy xuống từ trên đùi hắn, đầu thiếu chút nữa đã đập vào bàn: "Muốn