Thái Tử Phi Có Bệnh

Chương 51




Editor: Mứt Chanh


Thẩm Tân Di quét mắt nhìn Thái Tử mới vừa rồi lời thề son sắt nói chứng cứ vô cùng xác thực, không cần đám người đó tỉnh lại.


Sắc mặt của Lục Diễn đã cứng lại rồi, không được tự nhiên mà quay đầu đi không nhìn nàng.


Bây giờ Thẩm Tân Di cũng không rảnh chèn ép Thái Tử mà hỏi Tề Sất: "Con rắn này bò ra từ đâu?"


Trên người Tề Sất đã có một đống vết thương lớn nhỏ, không được ra gió nên vừa đi về quân doanh vừa nói: "Doanh địa ở gần ngọn núi lớn, rắn trùng chuột kiến nhiều cũng chẳng có gì lạ." Y kể xong lại bắt đầu cảm kích Thẩm Lăng Vân: "Này rắn chết kia có độc tính cực mạnh, nếu không phải nhờ ý tốt của người anh em Lăng Vân thì e là mạng của ti chức phải bàn giao ở chỗ này rồi."


Ba người nói xong đã về tới doanh trại, vừa lúc Thẩm Lăng Vân lúc này cũng tỉnh. Huynh ấy nhìn thấy hai đứa em họ thì gương mặt lộ vẻ xấu hổ, ngập ngừng ậm ừ: "Thái Tử Phi..." Tiếp theo lại không biết nói cái gì cho phải.


Thẩm Tân Di để những người khác trong phòng đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ để lại nàng và Thái Tử, đương sự đã đánh nhau, lúc này nàng mới hỏi: "Cuối cùng vì sao các người đánh nhau?"


Hai người nhìn nhau một cái thì Tề Sất đã mở miệng trước: "Là... Là, trước đó vài ngày ti chức kết bạn với Ngư Tam nương tử, tính tình nàng ấy đơn thuần mềm mại lương thiện, là một cô gái rất tốt. Chỉ là gần đây ti chức thấy nàng ấy hơi không thoải mái cho nên mới hỏi nàng ấy duyên cớ. Nàng ấy nói, nàng ấy nói..." Y nhìn Thẩm Lăng Vân một cái rồi căng da đầu mở miệng: "Nàng ấy nói Thẩm ti qua thường vô cớ quấy rầy, đùa giỡn với nàng ấy. Nàng ấy ngại với Thẩm ti qua là người nhà mẹ đẻ của Thái Tử Phi, không dám cáo trạng với trong nhà. Sau khi ti chức biết đã muốn tìm Thẩm ti qua hỏi cho rõ ràng..."


Thẩm Lăng Vân nghe xong thì sắc mặt đều thay đổi, vỗ thật mạnh lên giường, cả giận nói: "Hay cho cái đổi trắng thay đen vô lại! Rõ ràng là ngươi thường xuyên ức hiếp Ngư nương tử, hôm nay ta mới hỏi ngươi vài câu, ngươi dám hắt bát nước bẩn lên trên người ta!"


Thẩm Tân Di: "..."


Tề Sất nghe huynh ấy nói như vậy thì cũng tức giận, tư thế của hai người lại kỳ phùng địch thủ. Thẩm Tân Di bị hai người ngu ngốc chọc tức đến đau đầu, nặng nề giơ tay đánh hai cái thật mạnh vào đầu hai người, đều đánh lệch trâm gỗ trên đầu hai người: "Đều câm miệng cho ta!" Thủ đoạn nuôi lốp dự phòng thấp kém kiểu gì, hai người đều xem như gặp qua việc đời, thế mà bị thủ đoạn này bắt được!


Hai người bọn họ không dám động, Thẩm Tân Di cũng bất chấp duy trì hình tượng thục nữ, chỉ vào cái mũi hai người tức giận mắng: "Hai người các ngươi đừng ngu ngốc nữa, còn Ngư Vọng Thủy kia chỉ cần là người đứng đắn, nếu thiệt tình muốn hòa hợp với các người thì làm gì không cho các ngươi cầu hôn, vì sao cũng phải lén lút trao nhận? Ngươi xem ngày thường nàng ta chỉ thu đồ của các ngươi, nhưng có một câu đề qua việc hôn nhân hay chưa? Đây rõ ràng chính là chướng mắt các ngươi còn muốn tìm kẻ càng tốt hơn, treo các ngươi ở chỗ này đấy! Còn có chuyện hôm nay, ta tin tưởng hai người đều không có cử chỉ vượt qua với nàng ta nhưng nàng ta cố tình nói riêng với các người như vậy, hai người còn không nghĩ xem đến cùng là vì sao à?! Thế mà còn có mặt mũi mắng nhau, ta đều xấu hổ thay hai người!"


Sắc mặt của hai người đầu tiên là không phục, nghe đến cuối cùng đều đồng thời thay đổi sắc mặt, trên mặt hiện ra vẻ mờ mị thất bại, hiển nhiên là đã bị đả kích không nhẹ.


Thẩm Tân Di quá mức tức giận với hai kẻ ngốc này, sau khi nói xong đã nổi trận lôi đình mà ra khỏi trại. Vốn dĩ Lục Diễn đứng yên ở một bên không lên tiếng, nhìn nàng đi ra ngoài thì bỏ xuống một câu: "Còn dám đi gặp Ngư Vọng Thủy chọc Thái Tử Phi tức giận, mỗi người trượng trách 50, đánh chết mới thôi." Nói xong thì nhanh chóng đuổi theo.


Thẩm Tân Di bị hai người chọc tức mà đau cả đầu, đứng ở ngoài trại hít thở cho thông, nhìn thấy Lục Diễn cũng không tức giận mà hừ lạnh một tiếng: "Có phải Thái Tử cũng thấy thiếp phạm quy tắc gì đó, chuẩn bị trượng trách chém đầu thiếp hay không hả?"


Lục Diễn biết mới vừa rồi nàng không đề cập đến chỉ là chuẩn bị tính sổ sau đấy chứ. Hắn bị hỏi như vậy thế nhưng cũng không bực, đáy mắt hiện lên một sự giãy giụa, sau một lúc lâu mới khẽ nói: "Chuyện này... Là ta làm không đúng, mới vừa rồi là ta quá võ đoán, khiến nàng khó chịu trước mặt nhiều người như vậy."


Hắn ngay từ đầu còn chưa hề cúi đầu nói những lời nhẹ nhàng như vậy với mẹ và anh trai, hắn nơi nào là thành hôn, rõ ràng là rước tổ tông về đến nhà!


Hắn thấy Thẩm Tân Di cúi đầu không nói, không khỏi cũng không vui lên, mang theo chút ý tứ giận dỗi: "Nàng còn muốn thế nào?"


Thẩm Tân Di không nói nên lời, chưa thấy qua xin lỗi như vậy: "Thiếp một câu cũng chưa nói, Thái Tử đã nói nhiều thế này. Thiếp còn có thể nói cái gì?" Nàng vội vã trở về trừng trị Ngư Vọng Thủy nên vẫy tay: "Nếu chuyện đã xong, anh họ của thiếp và người của Thái Tử cũng chưa có chuyện gì, thiếp đây về cung Vĩnh Ninh trước, kinh Phật thiếp còn chưa chép xong nữa, Thái Tử tự nhiên."


Nàng nói xong thì xoay người phải đi, cánh tay lại bị Lục Diễn nắm lấy, nàng chỉ phải quay đầu sang nhìn hắn. Lục Diễn nhíu mày, trong giọng nói mang theo ấm ức không thể giải thích được: "Ta đều đã xin lỗi, nàng còn tính toán về cung Vĩnh Ninh ư?"


Thẩm Tân Di bị giọng nói này của hắn khiến cho muốn cười một tiếng nhưng cố gắng nghiêm mặt nói: "Việc nào ra việc đó, lúc trước vì sao thiếp đi cung Vĩnh Ninh... Khụ khụ, Thái Tử đã biết đó.''


Hắn xụ mặt: "Nếu bây giờ ta không muốn nàng về thì sao? Cùng ta về phủ." Bốn chữ sau cắn rất nặng.


Trên mặt của Thẩm Tân Di dần dần mang theo mấy phần nghi hoặc, Lục Diễn chờ không được đáp án của nàng đã hoàn toàn không kiên nhẫn, vươn tay túm lấy nàng vào trong lồng ngực, nửa ôm đến lối vào doanh trại.


Hắn chưa cho nàng đường sống giãy giụa đã ôm chặt nàng lên ngựa, dặn dò một câu: "Đi theo Thái Hậu nói Thái Tử Phi đã về phủ, bảo bà không cần nhọc lòng."Nói xong đã dẫn người một mạch về phủ Thái Tử.


......


Một tiếng ' xoảng ' vang lên, Ngư Vọng Nguyệt đầy mặt giận dữ mà nhìn về phía Ngư Vọng Thủy ngồi ở đối diện: "Ngu xuẩn, không phải ta đã dặn dò rõ ràng với muội rồi sao? Để Thẩm ti qua kia động thủ trước, tốt nhất có thể đả thương đánh cho Tề Sất tàn phế, muội nhìn chuyện tốt mà muội đã làm đi!"


Ngư Vọng Thủy giật nảy mình vì tiếng chung trà bị ném xuống đất, qua một lát mới yếu ớt giải thích: "A tỷ, muội lại không phải là con giun trong bụng hai người bọn họ, sao biết ai sẽ động thủ trước? Hơn nữa...Tỷ muốn cho hai người bọn họ hung hăng đánh một trận, khiến cho Thái Tử và Thái Tử Phi vì thế càng thêm không hòa thuận, vậy ai động thủ trước thì có quan hệ gì đâu?"


Tất nhiên là có quan hệ!


Ai động thủ trước thì quyết định người đó không có lý. Nếu Thẩm Lăng Vân động thủ trước tổn thương Tề Sất, vậy Thái Tử tất nhiên sẽ chán ghét người nhà họ Thẩm sâu hơn vài phần. Hơn nữa gần đây hắn và Thái Tử Phi cãi nhau, phần chán ghét này nhất định sẽ liên lụy đến Thái Tử Phi, nói không chừng chuyện này sẽ trở thành cọng rơm cuối cùng phá vỡ hoàn toàn mối quan hệ rạn nứt giữa hai người.


Nhưng nếu Tề Sất làm tổn thương Thẩm Lăng Vân, vốn Thái Tử có chút tình ý với Thái Tử Phi, thấy anh họ của nàng bị người của mình đả thương thì sao có thể không áy náy thương tiếc?


Ngư Vọng Thủy thật sự là dùng đầu óc mà câu lấy đàn ông, chút đạo lý này cũng không nghĩ rõ!


Giọng Ngư Vọng Nguyệt cực lạnh: "Hiện tại Thái Tử đã mang Thái Tử Phi về, nếu sau này muốn xuống tay thì lại càng thêm khó khăn, đều là chuyện tốt muội làm!"


Ngư Vọng Thủy thấy sắc mặt của đích tỷ nhà mình càng ngày càng trầm thì trong lòng cũng hơi hoảng hốt, gục đầu ấm ức giải thích: "Muội đã nói rõ với Thẩm Lăng Vân và Tề Sất, ai mà nghĩ tới đột nhiên nhảy ra một con rắn. Thẩm Lăng Vân còn có lòng đi cứu Tề Sất! Nếu Tề Sất bị cắn trúng độc bỏ mình, Thẩm Lăng Vân và Thái Tử Phi đời này đều giải thích không rõ! Nhưng chuyện này chúng ta đều không thể tưởng được, a tỷ cũng không thể trách muội tất cả được á?"


Nói như thế nào Tề Sất cũng là thần tử dưới váy nàng ta, nàng ta dùng giọng nói mềm mại bên hoa dưới trăng với y về chuyện y trúng độc bỏ mình, nghe làm sao cũng khiến người ta không rét mà run.


Nàng ta giải thích xong thì trong lòng thở dài, nhà họ Ngư hiện tại chỉ còn cái vỏ rỗng, nàng ta lại là con vợ lẽ. Nếu không phải dùng chút bàng môn tà đạo, chỉ e là bị cha tùy ý đính hôn cho con mèo con chó ven đường. Ngay từ đầu nàng ta thu về những người này chỉ là vì chọn ra người thích hợp nhất, có tiền đồ nhất để gả qua, sau đó những người này luôn mua đông mua tây cho nàng ta, nàng ta cũng sẽ không cự tuyệt.


Nếu không phải lần này đích tỷ bảo nàng ta châm ngòi, nàng ta mới sẽ không dẫn tới hai người tranh đấu đâu, cũng không có chỗ tốt với nàng ta á! Hiện tại đích tỷ lại đổ lỗi cho nàng ta.


Ngư Vọng Nguyệt phiền chán nói: "Không trách muội chẳng lẽ phải trách bản thân ta? Chuyện đơn giản như vậy muội cũng làm không xong, hai người rõ ràng đều vì muội mà thần hồn điên đảo, muội lại quậy ra đường rẽ. Bây giờ chỉ e là Thái Tử thương tiếc Thái Tử Phi vô cùng."


Ngư Vọng Thủy nghe xong bỗng nhiên sắc mặt hoảng loạn lên: "A tỷ, Thái Tử Phi có thể biết chuyện muội từ giữa châm ngòi hay không. Nếu nàng đã biết, có thể phạt nặng muội hay không?"


Ngư Vọng Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng ta một cái, còn không thể không kiên nhẫn an ủi nàng ta, nàng ta nỗ lực trấn định vẻ mặt: "Tuy là nói thân phận của Thái Tử Phi tôn quý nhưng tóm lại cũng là phụ nhân nội trạch, luôn không có khả năng đánh giết muội, nhiều nhất là kêu muội đi răn dạy một trận. Muội hãy chống đỡ ở trước mặt nàng, cắn chết nói bản thân vô tội là được rồi."


Nàng ta vừa nói vừa thầm nghĩ trong lòng, e là Thái Tử Phi sẽ không dễ dàng tha thứ cho Ngư Vọng Thủy, nàng ta phải nghĩ biện pháp lựa bản thân sạch sẽ mới được.


Ngư Vọng Thủy ngoại trừ có mấy phần bản lĩnh tán tỉnh đàn ông thì không có chỉ số thông minh trong những việc khác. Nghe nàng ta nói như vậy thì nhẹ nhàng thở ra gật đầu.


......


Thẩm Tân Di vốn dĩ không tức giận cũng không nổi giận, bị hắn mạnh mẽ ôm lên ngựa mới hoàn toàn nổi điên. Thoa trên đầu nàng và quần áo trên người đều tán loạn, sức lực của nàng chắc chắn không thể so với hắn, nỗ lực giãy giụa đá đánh vài cái cũng vô dụng, đánh người phải xuống tay ở điểm mấu chốt. Nàng giận trừng mắt nhìn hắn một cái, một bàn tay mềm thăm dò vào trong quần áo của Lục Diễn.


Lục Diễn cảm thấy có một bàn tay mát lạnh trượt trên eo mình thì không khỏi ngẩn ra, một mảnh da thịt mềm mại trên eo bị véo mạnh. Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ngược lại đã lên cơn, hừ lạnh một tiếng: "Trở về sẽ nhốt nàng lại, xem nàng còn dám giương oai hay không!"


Thẩm Tân Di càng giận hơn: "Người có bệnh à! Người cố gắng thuyết phục thiếp lại không phải không quay về, người một hồi mặt trắng một hồi mặt đỏ như vậy bảo thiếp làm sao đáp ứng?!"


Vẻ mặt của Lục Diễn hơi trở lại bình thường: "Nàng thật sự định về phủ?"


Thẩm Tân Di hừ thật mạnh, không nói chuyện.


Thật ra nàng còn chưa nghĩ xong có trở về hay không phủ, chủ yếu là không biết đối mặt với Lục Diễn như thế nào. Nói thật ra, nàng thực sự hơi chột dạ, tuy rằng chuyện năm đó không phải nàng làm nhưng nàng không thể thản nhiên đối mặt với Lục Diễn được.


Lục Diễn dùng hai tay khống chế cương ngựa, cúi đầu nhìn nàng nhíu mày.


Lúc này đã gần đến tháng chạp, cưỡi ngựa ngược gió cực kỳ lạnh lẽo. Lúc Thẩm Tân Di và hắn giận nhau còn không cảm thấy, ngồi trên lưng ngựa điên vài lần thì không khỏi đánh cái rùng mình, thở ra khí đều là màu trắng.


Lục Diễn nhìn gương mặt nàng bị gió lạnh thổi đỏ lên, do dự một lát mới vươn tay cởi bỏ áo khoác của mình, lại ôm Thẩm Tân Di xoay người để nàng đối mặt với hắn, lại nhét cả người nàng vào trong lồng ngực của hắn rồi lại dùng áo khoác bọc lấy nàng, ngăn cách gió lạnh phần phật bên ngoài.


Tâm trạng của Thẩm Tân Di vốn dĩ đang phức tạp, lúc này lại rúc trong lồng ngực của hắn, nghe thấy nhịp tim đập mạnh mẽ từng tiếng từng tiếng của hắn thì tâm trạng lại bình tĩnh đến lạ thường.


Trong lồng ngực của hắn rất là ấm áp, nàng co rúm lại không muốn động đậy đã nghe thấy Lục Diễn hỏi cái vấn đề rất không có dinh dưỡng: "Gần đây nàng làm gì ở cung Vĩnh Ninh?"


Thẩm Tân Di làm nhiều chuyện nhưng không muốn nói với hắn mà chỉ nói: " Ăn chay niệm phật với Thái Hậu, còn có thể làm cái gì?"


Lục Diễn mím môi: "Nàng thích ăn thịt."


Thẩm Tân Di: "..." Nàng đã hoàn toàn không nghĩ ra được.


Nàng lẳng lặng chờ Lục Diễn nói tiếp thì đã nghe hắn tiếp tục nói: "Cho nên ăn chay niệm phật với Thái Hậu, nhất định nàng rất khó chịu phải không?"


Hắn cuối cùng cũng có đáp án nên tuyên bố: "Bây giờ đã biết phủ Thái Tử tốt rồi sao? Ở trong phủ nàng thích ăn thịt thì ăn thịt, thích ăn chay thì ăn chay, không ai ngăn cản nàng cả."


Thẩm Tân Di: "...= = thật tốt."


Nàng thật sự không thể chịu đựng được việc tiến hành đoạn đối thoại không dinh dưỡng này với Lục Diễn nên chủ động chuyển đề tài: "Điện hạ biết vì sao Ngư Vọng Thủy phải châm ngòi anh họ của thiếp với Tề Sất không? Cái này với nàng ta hình như không có chỗ nào tốt."


Giống Ngư Vọng Thủy ham thích nuôi lốp xe dự phòng như vậy đơn giản chính là vì chứng minh hấp dẫn của bản thân, ra ngoài ăn uống trang sức đều không cần bản thân bỏ tiền, nhưng nàng ta xui khiến hai người đối nghịch lại có chỗ tốt gì? Hai người này trong nhà đều có bối cảnh, nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, chẳng lẽ Ngư Vọng Thủy còn có thể tự lo liệu cho mình được à?


Lục Diễn cảm thấy vô cùng không vui với cái tên người khác vọt ra từ trong miệng nàng nên lạnh lùng nói: "Không biết, ta lại không phải là Ngư Vọng Thủy."


Thẩm Tân Di lo cân nhắc trong chốc lát nhưng vẫn không nghĩ ra nguyên cớ, cuối cùng đánh nhịp: "Thôi, quản nàng ta làm gì, hai ngày nữa thiếp phải cố gắng để nàng ta học được ngoan ngoãn." Nếu chỉ muốn hố tiền vớt chỗ tốt cũng thôi đi, dù sao nhà họ Thẩm nhà họ Tề cũng không thiếu chút tiền ấy, coi như tiêu tiền mua bài học. Nhưng nàng ta xui khiến hai người đánh nhau là quá thiếu đạo đức, lỡ như bị thương tàn tật thì làm sao đây?


Nàng ngẫm nghĩ thì bụng đột nhiên ' rột rột ' một tiếng, nàng sửng sốt, đang muốn chống chế thì lại nghe bụng lại ' rột rột ' một tiếng. Lục Diễn cười như không cười mà cúi đầu, cười nhạo: "Đói bụng hả?"


Thẩm Tân Di đầu tiên là hơi ngượng ngùng nhưng nhanh chóng thả ra: "Buổi sáng cùng nghe thấy anh trai thiếp với anh họ thiếp đã xảy ra chuyện, cơm cũng không ăn đã đuổi lại đây."


Lục Diễn lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày tới nay: "Ta cũng chưa ăn, về phủ ăn đi."


Thẩm Tân Di bụng đói kêu vang mà trở về phủ Thái Tử với hắn, cũng không biết hắn và hạ nhân trong phủ Thái Tử tâm linh tương thông hay là làm sao mà trong phủ đã chuẩn bị xong đồ ăn. Nàng dựa theo thói quen uống trước chén canh, sau đó mới bắt đầu dùng cơm.


Lễ nghi trước sau như một của hai người đều là ăn không nói, Lục Diễn không biết như thế nào, hôm nay nói nhiều cực kỳ, lại hỏi nàng: "Nàng ở cung Vĩnh Ninh Cung thế nào? Thái Hậu đối xử với nàng thế nào?"


Thẩm Tân Di không có thói quen ngậm cơm nói chuyện, như vậy quá không lễ phép. Nàng đành phải cầm chén đũa buông xuống, chuyên chú trả lời vấn đề của hắn: "Thái Hậu rất tốt với thiếp, trên dưới cung Vĩnh Ninh cũng rất tốt, vô cùng thanh tịnh."


Lục Diễn không biết như thế nào, lại không vui lên: "Thanh tịnh? Không phải nàng thích náo nhiệt sao?" Hắn nói xong mới ngừng lại rồi lại hỏi: "Ăn mặc thế nào?"


Đề tài này không dinh dưỡng khiến Thẩm Tân Di muốn đánh người, nàng thở dài: "Khá tốt, quần áo là do thiếp mang theo, thức ăn trong cung của Thái Hậu cũng ngon, thiếp rất thỏa mãn."


Lục Diễn mím môi: "Vậy nàng... có bao giờ nhớ tới ta không?"


Thẩm Tân Di sửng sốt, mơ hồ có loại cảm giác tất cả những lời vô nghĩa lộn xộn trước mắt đều được dùng để mở đường cho câu nói này. Nàng còn chưa nghĩ rõ thì Lục Diễn đã nhìn thẳng vào nàng: "Nói đi chứ, mấy ngày nay có nhớ ta không?"


Mấy