Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 13: Kiêm Gia Quận Chúa




Tần Cẩn Du trong cung mấy ngày này, không phải làm quen môi trường trong cung thì cũng là học tập tu luyện. Lúc đầu còn có một chút ý nghĩ chơi đùa, cuối cùng là không chịu nổi Ngụy Thanh Hoài hai ba ngày lại thúc giục nàng đành phải thành thật đọc sách.

Tần Cần Du thông minh nhanh nhạy, thời điểm ở Tần gia có tiên sinh đặc biệt giảng bài cho nàng, vì vậy những quyển sách Ngụy Thanh Hoài đưa lúc trước cũng không khó hiểu lắm, ngẫu nhiên có một số chỗ không hiểu Ngụy Thanh Hoài giải thích cho nàng một phần, Tần Cẩn Du cũng hiểu được.

"Đã như vậy, ngươi vì sao xin bản cung giúp đỡ?" Hiền Phi nghe nói bài vở học tập đối với Tần Cẩn Du cũng không quá khó khăn, thì rất là vui mừng. Thấy Tần Cẩn Du đến xin giúp đỡ liền hỏi một câu.

"Con không biết tu luyện thế nào." Tần Cẩn Du có chút ủy khuất nói.

Nàng trước đây tu luyện rất nhiều lần, hiệu quả không tốt lắm. May mà thường ngày có linh khí vây xung quanh thân nàng, nếu không, ngay cả một bông hoa cũng không khống chế được.

Hiền Phi hiển nhiên có chút ngoài ý muốn: "Việc tu luyện ngươi không cần sốt ruột, mấy ngày nữa bệ hạ sẽ cho ngươi kiểm tra thuộc tính, đến lúc đó sẽ có người dạy ngươi."

Tần Cẩn Du có chút do dự: "Chỉ là con... Chỉ là con và người khác không giống nhau."

Hiền Phi ngẩn người, ra lệnh mọi người xung quanh lui ra, thản nhiên nói: "Không giống như thế nào?"

Tần Cẩn Du mờ mịt kéo tay áo mình: "Người khác có thể khống chế, con đều có thể khống chế."

Nàng nói như vây, trong điện tự dưng lại xuất hiện một con gió, con gió kia không có quy tắc chỉ là thổi lung tung bên trong điện.

Hiền Phi cảm nhận được cơn gió kia, nhìn Tần Cẩn Du với ánh mắt không thể tin được.

Trong cung có thể khống chế phong chỉ có thư đồng ngũ Hoàng tử Ngụy Thanh Ly -- Vinh thân vương gia thế tử, mà hiện giờ trong điện chỉ có Tần Cẩn Du, thế lên gió này từ đâu đến, không cần nói cũng biết.

Hiền Phi đột nhiên nhớ lại trước khi mình triệu Tần Cẩn Du tiến cung, phụ thân từng phái người đưa cho nàng mật hàm, nói Tần Cẩn Du trên người mang dị năng, thiên tư hơn người, tuyệt đối không thể khinh thường. Khi đó nàng chưa từng nghĩ nhiều, chỉ nghĩ đến Tần Cẩn Du so với những đứa nhỏ tầm thường khác thì thông tuệ hơn. Giờ nghĩ lại, có lẽ phụ thân đã sớm biết năng lực của Tần Cẩn Du, lên mới âm thầm thúc giục mình triệu nàng tiến cung.

Mà thuộc tính của Tần Cẩn Du cũng thật sự khó tu luyện.

Từ lúc nhân loại bắt đầu thức tỉnh linh lực một ngàn năm trăm năm đến giờ, còn chưa có người nào có năng lực khống chế vạn vật như Tần Cẩn Du.

Nếu không có tiền lệ, tất nhiên Tần Cẩn Du cũng không có phương pháp tham khảo tu luyện.

Nói cách khác, trong khi các hoàng tử công chúa có thể tham khảo những tích lũy đáng giá của tiền nhân để lại, thì Tần Cẩn Du chỉ có thể tự chính mình lần mò tu luyện.

Hiền Phi trải qua vô số sóng gió, lúc nãy có thất thần nhưng hiện tại đã hồi thần lại, nàng thấy Tần Cẩn Du vẻ mặt mờ mịt, tựa như không biết làm sao, vội vàng trấn an nói: "Qua mấy ngày nữa, bệ hạ sẽ cho người đến để ngươi kiểm tra thuộc tính, người có được năng lực như vậy nhất định sẽ được bệ hạ coi trọng, bệ hạ từ trước đều luyến tiếc nhân tài, tự nhiên sẽ tìm mọi biện pháp âm thầm tìm người đến dạy ngươi tu luyện, ngươi không cần nóng vội."

Tần Cẩn Du lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nếu Hiền Phi nói như vậy thì sau này chính mình cũng có thể tu luyện giống như những người khác.

Hiền Phi thấy Tần Cẩn Du ánh mắt trong suốt sáng ngời lộ vẻ chờ mong, lại nghiêm khắc nói: "Cho dù ngươi có năng lực phi thường, cũng không được để lộ cho người ngoài biết, càng không thể kiêu ngạo, bình thường đều phải khiêm tốn, biết không?"

Tần Cẩn Du tỉnh tỉnh mê mê gật đầu.

Tuy rằng không biết tại sao Hiền Phi lại đưa ra yêu cầu như vậy, nhưng nàng vẫn sẵn sàng làm theo.

Dù sao Hiền Phi cũng là dì ruột nàng, mọi chuyện đều vì Tần gia lo lắng, nếu là nàng phân phó chắc chắn có đạo lý.

"Chúc mừng nương nương!" Tần Cẩn Du đi rồi, Thu Liên vô cùng vui mừng: "Không nghĩ tới thất công tử thế nhưng lại có vận may như vậy, bệ hạ tiếc tài, nếu như biết được nhất định sẽ nhìn công tử với cặp mặt khác!"

Đối lập với sự kích động của Thu Liên thì Tần Tử Nghi lại tương đối bình tĩnh.

Nàng trầm lặng nói: "Cẩn Du có hay không có năng lực như vậy, còn phải xem mấy ngày nữa kiểm tra mới biết được."

Sau khi Tần Cẩn Du từ tẩm điện Hiền Phi đi ra, liền năn nỉ Phương Vân mang nàng đi Tàng Thư Các.

Nghe nói Tàng Thư Các có rất nhiều thư tịch trân quý, nếu như nàng tìm thấy một ít sách có thể trợ giúp việc tu luyện của bản thân tại Tàng Thư Các thì tốt rồi.

Tần Cẩn Du mang theo nhiệt tình muốn tu luyện, đi như bay, trong mắt tràn ngập chờ mong.

Tần Cẩn Du lòng tràn đầy vui sướng khi thấy chuẩn bị tiến vào nơi nổi tiếng hoàng cung Tàng Thư Các, bỗng nhiên có một vật thể không rõ bay ngang qua, đụng vào trán Tần Cẩn Du.

Cẩm Họa kinh hô một tiếng, nhanh chóng chạy đến xoa xoa cái trán hồng của công tử nhà mình.

Trong khi Tần Cẩn Du đầu óc choáng váng, chỉ nghe thấy có người sợ hãi nói: "Ta đã bảo như vậy không được, ngươi xem ngươi đụng vào người ta rồi!"

Người bị trách cứ hiển nhiên cũng rất hoảng sợ, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, hiển nhiên là có chút khinh thường với người kia: "Bị trúng bất quá chỉ là công tử thế gia mà thôi, ngươi gấp cái gì?"

Ngụy Kiêm Gia và Ngụy Thanh Anh vừa mới tan học, đang ở đây luyện tập nội dung học tập lúc nãy, không nghĩ tới một chút nữa là ngộ thương Tần Cẩn Du.

Tần Cẩn du chậm rãi phục hồi tinh thần, mới phát hiện đụng vào mình dĩ nhiên là một cành cây, mà cành cây kia di chuyển theo hướng hai người kia.

Cung nữ Phương Vân dẫn đường cho Tần Cẩn Du nhanh chóng quỳ xuống: "Gặp qua lục Công Chúa, gặp qua tiểu Quận Chúa!"

Tần Cẩn Du bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực nhìn nữ hài tử được xưng là tiểu Quận Chúa.

Lục Công Chúa Ngụy Thanh Anh và Ngụy Thanh Hoài là bằng tuổi, thấy Tần Cẩn Du nhìn sang bên này, cảm thấy mình cùng Ngụy Kiêm Gia giống như sắp gặp rắc rối, muốn lôi kéo Ngụy Kiêm Gia chạy.

"Thực không có tiền đồ," Ngụy Kiêm Gia rút tay của mình khỏi Ngụy Thanh Anh, đối với việc Ngụy Thanh Anh sợ hãi, ngữ khí rất là khinh thường: "Chúng ta đều là hoàng tộc, có cái gì mà phải sợ?"

Vị tiểu công tử kia lại không có vấn đề gì, chỉ là bị đụng vào chút mà thôi, chẳng lẽ bệ hạ sẽ vì một cái đứa nhỏ của thần tử mà làm khó nữ nhi và cháu gái mình sao?

Ngụy Thanh Anh tuy là Công chúa, lại quen yếu đuối, thân phận mình bị so sánh thấp như Ngụy Kiêm Gia vừa nói cũng không phản đối lại, chỉ nhu nhược nói: "Mấy hôm trước phụ hoàng còn vì vị công tử Tần gia mà trách phạt thập nhất muội."

Tần Cẩn Du chạy vể phía Ngụy Kiêm Gia.

Ngụy Kiêm Gia thân phận quý trọng, phụ thân Di Thân vương là huynh đệ thân cận nhất với Hoàng Thượng, mẫu thân là quý nữ Hoa quốc, nàng bản thân xưa nay tâm cao khí ngạo. Thấy Tần Cẩn Du chạy đến theo bản năng nghĩ rằng Tần Cẩn Du muốn tìm mình gây phiền toái, lúc này mặt liền lạnh xuống, khiển trách nói: "Ngươi định làm gì thế?"

Tần Cẩn Du không để ý cung nhân xung quanh khiếp sợ, cười tủm tỉm kéo lấy làn váy Ngụy Kiêm Gia: "Tiểu Quận Chúa, người vừa làm thế nào để thao túng cành cây kia, thật sự lợi hại!"

Ngụy Kiêm Gia có thể khống chế cành cây, chắc là thuộc tính mộc.

Tần Cẩn Du hiện tại am hiểu khống chế cây cối và những thứ tương tự, mặc dù nàng cùng Ngụy Kiêm Gia thuộc tính không giống nhau hoàn toàn, nhưng cũng có chỗ tương tự, nếu Ngụy Kiêm Gia có thể chỉ đạo nàng một phần cũng là một chuyện rất tốt rồi.

Nghe thấy khen ngợi từ ngoại giới, sắc mặt Ngụy Kiêm Gia vẫn lạnh nhưng khóe miệng đã có ý cười: "Bản Quận Chúa dựa vào cái gì mà phải dạy ngươi?"

Tần Cẩn Du vẫn mỉm cười như trước: "Mấy hôm trước. Hộ Quốc Công Chúa đánh ta, bị bệ hạ trách phạt, hôm nay tiểu Quận Chúa khống chế cành cây đánh ta."

Ngụy Thanh Anh nhìn về phía nàng mang một chút không thể tưởng tượng nổi: "Ngươi chính là Tần Cẩn Du?"

Ngụy Kiêm Gia sắc mặt biến thành màu đen.

Tiểu oa nhi trước mắt này có khuôn mặt dễ thương khiến người ta không khỏi yêu thích, trên mặt là nụ cười thiên chân vô tà thế nhưng lại có thể uy hiếp người khác!

Mầy ngày trước Hoàng Đế vì Tần Cẩn Du trách phạt Ngụy Thanh Uyển, nguyên nhân việc này quá phức tạp. Các phi tử trong cung đếu biết trong đó có duyên cớ, nhưng bọn nhỏ lại không giống như thế, chỉ nói Tần Cẩn Du là một người lợi hại, ngay cả Hộ Quốc Công Chúa được bệ hạ sủng ái nhất đều bị trừng phạt, bọn họ về sau tuyệt đối không thể đi trêu chọc Tần Cẩn Du.

Ngụy Kiêm Gia nhớ tới việc này chỉ cảm thấy nghẹn khuất, nàng tuy rằng tôn quý, trong cung làm thư đồng của lục Công Chúa, phụ thân nàng cũng tuyệt đối không cho phép nàng gây chuyện hoặc bị phạt.

Tần Cẩn Du vẫn đang lôi kéo tay áo Ngụy Kiêm Gia không buông: "Ta thật sự rất muốn học một chút pháp thuật của Quận Chúa, Quận Chúa có thể hay không dạy một chút?"

Ngụy Kiêm Gia tỏ vẻ không phục.

Nàng đường đường là Quận Chúa, ngày thường đều cùng các công chúa hoàng tử, sao có thể hạ mình dạy đứa con của thần tử.

Mẹ đẻ Ngụy Thanh Anh xuất thân đê tiện, nàng từ trước cũng nhát gan, bởi vậy nhỏ giọng khuyên giải Kiêm Gia: "Ngươi tùy tiện dạy cái gì đó, để nàng đi đi."

Ngụy Kiêm Gia nghĩ đi nghĩ lại, đúng là vẫn không bỏ xuống được thân phận, phụng phịu hỏi Tần Cẩn Du ý đó muốn nói sang chuyện khác: "Ngươi là muốn chuẩn bị đi đâu?"

Tần Cẩn Du ăn ngay nói thật: "Đi Tàng Thư Các tìm sách."

Ngụy Kiêm Gia nghe vậy, đột nhiên nở nụ cười: "Tàng Thư Các có hai quyển sách có phương pháp tu luyện, nếu như ngươi muốn đi Tàng Thư Các thì tìm hai quyển sách cẩn thận nghiên cứu là được."

Tần Cẩn Du không biết vì sao Ngụy Kiêm Gia cải biến chủ ý, kinh hỉ nói: "Sách gì vậy?"

"Một là 《Phương pháp tu luyện hệ mộc》, hai là 《Trường tuyệt》."

"Đa tạ Quận Chúa!" Tần Cẩn Du hưng phấn rời đi.

"Ngươi lúc này là thay đổi tính rồi," Ngụy Thanh Anh kinh ngạc nhìn Ngụy Kiêm Gia.

Ngụy Kiêm Gia tính tình tương đối quật cường, căn bản không dễ thay đổi chủ ý, như thế nào hôm nay lại dễ nói chuyện như vậy?

Hơn nữa nàng đề cử cho Tần Cẩn Du đúng là hai quyển sách mà nàng thường ngày xem để tu luyện.

"Thật ngốc," Ngụy Kiêm Gia khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh: "Hai quyển sách kia ở Tàng Thư Các mỗi loại chỉ có hai bản, trong hai bản đó có một ở chỗ ta, quyển khác ở chỗ Thái Tử, tiểu tử kia cho dù hắn có phí tâm tư thế nào cũng không thể tìm thấy. Hơn nữa..."

Ngụy Kiêm Gia cười càng thêm xấu xa: "Tiểu tử ngu ngốc kia dù tìm được sách cũng không nhận được chữ."

Cùng lúc đó, Tần Cẩn Du đứng ở Tàng Thư Các đang lâm vào mê mang.

Nhiều sách như vậy, chi chít để trên giá sách, mà nàng có thể nhận ra chữ cũng rất ít, lên làm sao tìm được hai quyển kia?