Thái Tử Phi Bất Lương: Công Chúa Dễ Thương Quá

Chương 10: Chúng ta đều như nhau




Tiếng nói này mặc dù còn non nớt nhưng lại rất bá đạo, làm cho người khác nghe thấy liền biết ngay chủ nhân của tiếng nói này là một tiểu nữ hài kiêu ngạo ương bướng.

Hoàng cung quá rộng lớn, Tần Cẩn Du đi lại đều cảm thấy chóng mặt rồi, nhìn lại theo tiếng nói chưa thấy gì nhưng đầu tiên đập vào mắt nàng là bảng hiệu "Di Hoa cung" cao cao tại thượng.

Tần Cẩn Du nghĩ, trong đầu không tìm thấy tin tức tương quan, dù sao nàng đối với hậu cung cũng không biết được nhiều lắm.

Phương Vân nói nhỏ với Tần Cẩn Du: "Đây là cung điện của Thẩm Chiêu Nghi, bệ hạ mới tấn phong."

Phía sau, Phương Vân và Cẩm Họa đều nhanh chóng đối với tiểu cô nương đứng bên trong cửa cung điện hành lễ: "Bái kiến Công Chúa."

Tần Cẩn Du cũng cười híp mắt hành lễ, xoay người chuẩn bị rời đi.

Ngụy Thanh Uyển mới hôm qua vì mình bị phạt, hiện giờ khẳng định là giận lây sang mình, Tần Cẩn Du rất tin tưởng nếu không phải Ngụy Thanh Uyển bị bệ hạ hạ lệnh cấm túc, Ngụy Thanh Uyển chắc chắn từ bên trong Di Hoa cung xông ra đánh mình.

Lúc này tuy rằng không bị đánh nhưng bị người ta trừng mắt thì cũng không phải thể nghiệm gì tốt đẹp, bởi vậy Tần Cẩn Du cước bộ nhanh hơn chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Tần Cẩn Du nói thầm với Phương Vân và Cẩm Họa: "Lần sau chúng ta tránh xa Ngụy Thanh Uyển một chút, còn nữa nhớ đi vòng qua Di Hoa cung."

Ngụy Thanh Uyển đang muốn cùng Tần Cẩn Du nói vài câu, nhưng lại bị coi như không nhìn thấy, tức giận đến dậm chân: "Tần Cẩn Du quay trở lại cho ta!"

Tần Cẩn Du bị bắt dừng lại, trên mặt là nụ cười ôn hòa đối với người ngoài trước sau như một: "Công Chúa có chuyện gì vậy?"

Ngụy Thanh Uyển trên mặt hiện ra tia ủy khuất, nàng cong môi nén giận nói: "Đều là ngươi làm hại ta không được ăn điểm tâm, đều bởi vì ngươi mà bát sứ nhỏ của ta mới bị vỡ! Đều là ngươi sai!"

Tần Cẩn Du mạc danh kỳ diệu nói: "Bát sứ của công chúa bị vỡ có liên quan gì đến tại hạ đâu?"

Ngụy Thanh Uyển nhớ tới cái bát sứ nhỏ của mình nước mắt đều tràn ra, nàng ủy khuất cúi đầu càng không ngừng kéo căng tay áo của mình, thanh âm kèm theo nức nở: "Đều, đều tại ngươi, phụ hoàng mới trách phạt bản cung, bản cung mới có thể tức giận đến nỗi quăng vỡ bát sứ nhỏ! Đều tại lỗi của ngươi!"

Tần Cẩn Du vẻ mặt mộng bức: "Chính ngươi quăng vỡ đồ vật tại sao lại muốn trách ta?"

Ngụy Thanh Uyển rõ ràng là tính tình nóng nảy, nhịn không được đem đồ vật đều quăng đi, lại muốn đi trách mình, trên đời nào có đạo lý như vậy?

Ngụy Thanh Uyển càng nghĩ đến cái bát sứ nhỏ của mình càng cảm thấy ủy khuất dứt khoát khóc to hơn: "Hu hu hu, đều vì ngươi, ta mới tức giận làm rơi vỡ bát sứ nhỏ, đều tại ngươi, đều tại ngươi, đây là đồ mà mẫu phi trước đây còn sống thích nhất, mẫu phi khi còn sống không thích nhiều đồ lắm. Chỉ có cái này, cũng bị vỡ mất rồi, hu..."

Ngụy Thanh Uyển khóc to lên, trực tiếp dứt khoát ngồi xuống mặt đất, nàng ủy khuất dùng tay áo của mình lau nước mắt, trong mắt không che dấu được khổ sở cùng ủy khuất.

Phương Vân có chút luống cuống, Ngụy Thanh Uyển khóc như vậy, đợi chút nữa chuyện Tần Cẩn Du làm cho Hộ Quốc Công Chúa khóc đều sẽ truyền đi khắp hoàng cung.

Tần Cẩn Du vốn muốn mặc kệ Ngụy Thanh Uyển chuẩn bị xoay người rời đi, nghe thấy mấy câu cuối cùng của Ngụy Thanh Uyển lại đột nhiên dừng bước.

Chiếc bát sứ nhỏ đó là mẫu phi Ngụy Thanh Uyển khi còn sống thích nhất.

Mẹ đẻ Ngụy Thanh Uyển là Thẩm Mỹ Nhân sau khi sinh xong Ngụy Thanh Uyển liền "khó sinh mà chết", bệ hạ vì tưởng niệm công lao nàng sinh Hộ Quốc Công Chúa, không bao lâu cũng phong Thẩm Mỹ Nhân thành phi.

Thời điểm Ngụy Thanh Uyển khóc lên không có nửa phần kiêu ngạo ương ngạnh thường ngày chỉ có khổ sở cùng ủy khuất.

Còn có... một chút ảo não.

Giống như đóa hoa mềm mại trong mưa to gió lớn, không có chỗ tránh chỉ có thể mặc cuồng phong bão táp khi dễ.

Tần Cẩn Du hốc mắt đột nhiên ướt ướt.

Nàng hôm qua ở tẩm cung tiên Hoàng Hậu cũng cảm nhận được nồng đậm bi thương chưa kịp tiêu tan, hiện giờ lại bị tiếng khóc bi thương của Ngụy Thanh Uyển lây nhiễm, Tần Cẩn Du đứng lên cũng khó khăn.

Ngụy Thanh Uyển mặc dù hoành hành ngang ngược trong cung nhưng cũng là một đứa nhỏ đáng thương.

Đức Phi một lòng muốn dùng nàng để nâng cao địa vị tứ Hoàng Tử, lại hại chết mẫu thân nàng, làm sao còn có thể thực lòng quan tâm nàng.

"Công Chúa! Người như này là không có lễ nghi, người mau đứng lên!" Cung nữ bên người Ngụy Thanh Uyển thấy nàng không để ý đến thân phận ngồi xuống đất khóc to, cuống quít dỗ nàng, muốn kéo nàng đứng lên, thuận tiện oán niệm liếc mắt nhìn Tần Cẩn Du.

Nàng thật vất vả mới dỗ được Công Chúa bình tĩnh trở lại, vị Tần công tử vừa đến Công Chúa liền ngồi dưới đất khóc lớn, thật là đáng ghét.

"Tần công tử vẫn là trước hết lên rời đi," Cung nữ có ngữ khí không tốt: "Nếu dẫn đến Công Chúa thân thể bị thương, hậu quả khẳng định công tử không thể nào gánh được."

Cẩm Họa vội vàng thúc giục nói: "Thất công tử, nhanh chóng đi thôi!"

Phương Vân cũng ở một bên thúc giục, Hộ Quốc Công Chúa tuy rằng bị bệ hạ trách phạt nhưng vẫn giống như trước là nữ nhi mà bệ hạ thương yêu nhất. Tần Cẩn Du vẫn là không cần tiếp tục chọc giận Ngụy Thanh Uyển thì tốt hơn.

Tần Cẩn Du đi về Ngụy Thanh Uyển.

Ngụy Thanh Uyển rầm rì không chịu đứng lên, nhìn thấy Tần Cẩn Du lại đây, đôi mắt chứa đầy nước mắt trừng Tần Cẩn Du.

Tần Cẩn Du trước mặt bao nhiêu người đặt mông ngồi cạnh Ngụy Thanh Uyển.

Cung nữ toàn bộ kinh ngạc đến ngây người.

Ngay khi các nàng nghĩ Ngụy Thanh Uyển sẽ nổi bão nhưng Ngụy Thanh Uyển cũng chỉ "Hừ" một tiếng mà thôi.

Tần Cẩn Du đưa ra khăn tay cho Ngụy Thanh Uyển lau lệ, ôn nhu nói: "Ý Phi nương nương tuy rằng đã mất, cũng không yên lòng Công chúa, vẫn luôn bảo hộ bên người Công Chúa, bát sứ mặc dù đã vỡ nhưng Ý Phi nương nương vẫn luôn ở bên người, người nếu cứ khóc như vậy nương nương sẽ bị thương tâm."

Ngụy Thanh Uyển nhìn Tần Cẩn Du trong lúc nhất thời quên khóc.

Nàng sửng sốt nửa ngày mới ngơ ngác hỏi: "Ngươi sao biết bản cung luôn khóc?"

* * *... Trong cung ai chẳng biết ngươi thích khóc. Tần Cẩn Du nội tâm mắng thầm.

Tần Cẩn Du nghiêm trang nói hưu nói vượn: "Ý Phi nương nương nói cho ta biết đó."

Ngụy Thanh Uyển trong lỗ mũi xuất hiện bong bóng nhưng cũng không để ý dùng khăn tay lau đi chỉ là gắt gao cầm lấy tay áo Tần Cẩn Du nôn nóng hỏi han: "Mẫu phi nói cho ngươi? Ngươi nói mẫu phi ở bên người ta, vì sao ta không nhìn thấy? Ngươi quỷ đáng ghét này tại sao lại có thể nhìn thấy mẫu phi? Thật sự không công bằng!"

Nói xong câu cuối cùng miệng Ngụy Thanh Uyển cũng lệch sang một bên, miệng thấy như sắp khóc.

Một câu Tần Cẩn Du làm Ngụy Thanh Uyển ngừng khóc: "Bởi vì ta không khóc mà ngươi lại quỷ thích khóc."

Tần Cẩn Du vẻ mặt nghiêm túc, ngữ khí nói chuyện cũng rất trịnh trọng, Ngụy Thanh Uyển thấy khuôn mặt trịnh trọng như vậy liền tin tưởng lời nói Tần Cẩn Du.

Cung nữ bên người Ngụy Thanh Uyển hồ nghi nhìn Tần Cẩn Du, nàng ở trong cung nhiều năm chưa thấy đứa nhỏ nào nói lung tung mà còn nghiêm túc đến vậy.

Còn Cẩm Họa lại tại chỗ cứng ngắc.

Trên thực tế, "công tử" nhà nàng thường ngày ở Tần phủ thường xuyên dỗ các tiểu thư công tử, dỗ các công tử tiểu thư đến vây xung quanh, Tần lão thái gia còn khen ngợi nàng thông minh, ai biết nàng hôm nay thế nhưng dỗ đến công chúa.

Đây là Hộ Quốc Công Chúa mà bệ hạ thương nhất!

Cẩm Họa một bên vừa lo lắng một bên vừa nhắc nhở công tử nhà mình: "Thất công tử, thất Công Chúa còn đang đợi người, chúng ta đi thôi."

"Làm càn, Công Chúa điện hạ còn chưa cho các người đi, ngươi sao dám tự mình đi?" Cung nữ bên người Ngụy Thanh Uyển quát lớn.

Trước đó, Ngọc Bích cung nữ từ trước chưa từng gặp qua người có thể dùng mấy câu có thể dỗ Công Chúa nhà mình, lúc này thật vất vả Ngụy Thanh Uyển ngừng khóc, cũng không nói Tần Cẩn Du tránh đi, nếu Tần Cẩn Du đi rồi chỉ sợ Ngụy Thanh Uyển khóc lợi hại hơn.

Ngụy Thanh Uyển thật ra không chú ý đến Tần Cẩn Du nói nàng là quỷ khóc nhè, nàng tội nghiệp nhìn Tần Cẩn Du: "Nếu như ta không khóc nữa thì có phải có thể nhìn thấy mẫu phi không?"

Tần Cẩn Du nghĩ nghĩ: "Nếu như Công Chúa có thể cam đoan trong thời gian dài không khóc có thể có khả năng một ngày nhìn thấy Ý Phi nương nương."

"Vậy thì ta không khóc," Ngụy Thanh Uyển nhành chóng lau lệ trên mặt mình: "Ngươi có thể nhìn thấy mẫu phi, vậy ngươi nói mẫu phi ta có đẹp không?"

Tần Cẩn Du mỉm cười: "Ý Phi nương nương là đại mỹ nhân, Công Chúa và Ý Phi nương nương lớn lên rất giống nhau."

Trên thực tế, Tần Cẩn Du nào biết Ý Phi lớn lên như thế nào, chỉ đoán Ý Phi có thể tiến cung phi vị nhất định dung mạo không kém được.

"Ta đây cũng là đại mỹ nhân!" Lực chú ý của Ngụy Thanh Uyển nhanh chóng chuyển dời, nở nụ cười: "Hôm nay bản cung tâm tình tốt, sẽ không so đo việc ngươi làm vỡ bát sứ nhỏ!"

Tần Cẩn Du đỡ trán.

Ngụy Thanh Uyển người này như thế nào vẫn nhớ kỹ việc vỡ chiếc bát sứ nhỏ, hơn nữa như thế nào lại thành chính mình đánh vỡ bát nhỏ của nàng!

Tần Cẩn Du nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là quyết định không so đo với Ngụy Thanh Uyển, liền đứng dậy hành lễ cáo lui.

Ngụy Thanh Uyển không hề để ý tới nàng, ngược lại vội vàng lôi kéo tay áo cung nữ Ngọc Bích: "Mau dẫn ta đến cung mẫu phi, bát sứ nhỏ mất rồi, ta cần lấy đồ khác về đây!"

Tuy rằng đồ vật khác chỉ là những đồ vật dùng bình thường nhưng cuối cùng cũng là di vật của Ý Phi, Ngụy Thanh Uyển cầm lấy cũng chỉ là lưu lại chút tưởng niệm mà thôi.

Tần Cẩn Du thở dài.

Ngụy Thanh Uyển mỗi lần tưởng niệm mẫu thân đều chỉ có thể đến cung của mẫu thân trước đây khi còn sống để lấy đồ thoạt nhìn có chút đáng thương.

Mà chính mình lại càng đáng thương.

Nàng mỗi lần tưởng niệm mẫu thân, ngay cả muộn động vào một chút đồ trong cung tiên Hoàng Hậu đều cần cẩn thận, thậm chí đến cả lấy đồ cũng lo sợ.

Trước khi đi, Tần Cẩn Du quay đầu lại liếc nhìn Ngụy Thanh Uyển một cái.

Ngụy Thanh Uyển thân là Hộ Quốc Công Chúa, được nuôi dưới gối Đức Phi, hiện giờ tuy rằng thay đổi dưỡng mẫu nhưng cũng là phong cảnh vô hạn.

Mà chính mình, thân là con trai út đại phòng Tần gia, tuy rằng không thể so với công chúa hoàng tử, thân phận cũng được tính là ưu việt.

Nhưng nói một cách kỹ lưỡng... Nàng và Ngụy Thanh Uyển cũng chỉ là những đứa trẻ không có nương mà thôi.

Nói đến cùng, chúng ta đều như nhau.