Vương Duệ vô cùng tự tin vào tài hoa của bản thân, bình thường hắn ta tham gia không ít hội thơ. Trong đám quý tử quyền quý ở kinh thành gần như chưa từng xuất hiện người có thể vượt qua hắn ta.
Nhưng khi nghe Lý Nguyên Hải công bố kết quả, lúc đó Vương Duệ choáng váng.
Bài thơ của hắn ta có tên là “Thu tái”, nào phải là “Tòng quân hành” gì đó.
Là ai?
Rốt cuộc là ai?
Là ai dám ngáng chân hắn ta vào lúc mấu chốt thế này?
Đầu Vương Duệ ong lên. Bởi vì hắn ta đang cúi đầu nên không ai nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của hắn ta.
Đám người vốn còn đang nghi ngờ là tác phẩm của Vương Duệ. Bây giờ lại thấy hắn ta đứng lên nên vẻ mặt từng người đều có biểu cảm quả nhiên là thế. Bọn họ giơ ngón tay cái khen ngợi hắn ta, khen không dứt miệng.
“Chúc mừng điện hạ, chúc mừng điện hạ!”
“Điện hạ quả nhiên tài hoa hơn người, chúng ta bội phục.”
“Ha ha, còn có ai đó dám lớn tiếng nói muốn cướp được thủ khoa, quả đúng là người ngốc nói mê!”
“...”
Khắp đại điện ầm ĩ, Trương chinh và Từ Hoài Chi thấy thế cũng xem như trút được gánh nặng. Huệ Vương được hạng nhất, vậy Thái tử vô duyên với cái danh thủ khoa kia rồi.
Vụ cá cược lần này.
Hai người họ thắng.
Hai người bọn họ nhìn nhau, đều thấy được sự phấn khích vui mừng trong mắt nhau. Thái tử rớt đài, tương lai dù là Xương Vương hay Huệ Vương thượng vị thì bọn họ đều lập được công lớn. Tương lai bọn họ chắc chắn sẽ được phong hầu phong tướng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, chân mày Viêm Đế hơi cau lại. Tuy nói là cảnh tượng này không nằm ngoài dự đoán của ông, nhưng lúc này thấy Vương An đã thua, trong lòng ông vẫn không nỡ.
Trong rất nhiều hoàng tử, người có năng lực xuất chúng gồm có Đại hoàng tử và Lục hoàng tử.
Đại hoàng tử thì có tính cách trầm ổn, không kiêu ngạo, không nóng vội, nhưng tâm tư lại khó đoán. Lục hoàng tử thì trông như một người ung dung thoải mái, phong độ nhẹ nhàng, thật ra lại là một người lòng dạ khó lường…
Bởi thế, ông lại càng thích người có tính cách chính trực, lòng dạ ngay thẳng như Thái tử. Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính yếu khiến ông thiên vị Thái tử.
Bởi vì ông đã đặt hy vọng vào người này nên ông mới dồn hết mọi quyết tâm, hy vọng có thể phế truất rồi lập Vương An trở lại.
Nhưng bây giờ… Viêm Đế lắc đầu, cảm thấy có lẽ là yêu cầu của ông quá cao.
Còn Vương An, lúc này hắn cũng trưng bộ mặt hoang mang bủa vây! Trong lòng hắn thầm nhủ chẳng lẽ thằng nhóc thúi này cũng là người xuyên không à? Còn biết bài “Tòng quân hành” nữa?”
Nhưng không một ai biết rằng lúc này Vương Duệ đã sốt ruột đến mức đỏ bừng cả mặt. Đám người kia cứ ngươi một câu ta một câu khích lệ hắn ta, hắn ta cảm thấy từng câu khích lệ của bọn họ như cái tát đáp thẳng vào mặt hắn ta, chỉ hận không thể tìm ngay một cái lỗ để chui vào.
Lúc này, Lý Nguyên Hải đọc lên toàn bộ bài thơ.
Bên thành lửa hiệu lầu năm thước,
Bóng lẻ hoàng hôn đón gió thu.
Sáo Khương thổi khúc Quan Sơn Nguyệt,
Phòng the thiếu phụ vạn dặm sầu.
Tỳ bà nổi lên đàn đổi nhịp,
Quan san ly biệt tình dào dạt.
Tê tái ải sầu nghe chẳng dứt,
Trường Thành thu rạng ánh trăng cao.
Lá du thành ải sớm nhuộm vàng,
Hoàng hôn sa trường bóng mây loang.
Lệnh thỉnh quân về vùi thân cốt,
Chớ để quân binh khóc ải hoang.
Chốn Thanh Hải mây lấp Tuyết Sơn,
Thành côi xa ngắm ải Ngọc Quan.
Bắc phạt bụi vàng mòn kim giáp,
Lâu Lan chưa diệt biệt xứ nhà!
…
Mặc dù giọng của Lý Nguyên Hải chỉ như vịt đực nhưng bài thơ này được ông ta đọc lên lại khí thế bễ nghễ thiên hạ cao tận trời xanh.
Sau khi đọc xong, trêи đại điện yên tĩnh chỉ trong chớp mắt lập tức ồn ào xôn xao.
“Điện hạ không hổ là đệ nhất tài tử kinh thành, quả là thơ hay!”
“Khí thế hùng hồn lại uyển chuyển luyến láy. Điện hạ có thể xưng là tông sư thi từ được rồi!”
Chúc mừng điện hạ, thơ này nhất định có thể được vinh danh trêи thi đàn sử thượng Đại Viêm ta.”
Vương Duệ nghe thế, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong. Hắn ta muốn giải thích nhưng cổ họng lại giống như bị chặn lại, mấy lần muốn mở miệng nhưng không nói ra được lời nào.
Còn Vương An, lúc này hai mắt hắn đã trừng to. Ấy, người anh em ơi, chú mày đang mạo danh anh đấy!
“Im lặng!”
Lý Nguyên Hải tiếp tục nói: “Phụng mệnh bệ hạ xé tên được dán. Tác giả bài thơ này là Vương…” Lời còn chưa kịp nói xong thì hai mắt Lý Nguyên Hải nheo lại, hai hàng chân mày trắng như tuyết kia của ông ta gần như sắp dựng ngược lên, giọng nói cũng run run theo.
Viêm Đế bất mãn trừng mắt với Lý Nguyên Hải, cả giận thúc giục: “Ngươi còn chưa được ăn cơm à? Nêu tên rõ ràng cho trẫm.”
Lý Nguyên Hải nâng bài thi lên cao quá đầu, thưa: “Bẩm bệ hạ, là Thái tử điện hạ, Vương An!”
Lời vừa dứt, cả đại diện yên tĩnh không một tiếng động.
Biểu cảm trêи mặt mỗi người đều trở nên ngây ra.
Vẻ mặt Trương Chinh và Từ Hoài Chi cũng đầy vẻ kinh hoảng, sâu trong ánh mắt kia cũng biểu lộ kinh sợ.
Vương Duệ còn đang đứng chôn chân. Vừa lúc nghe thấy tên Vương An, hắn ta đặt ʍôиɠ ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt không thể tin nổi!
Sao có thể? Tại sao lại là hắn, rõ ràng hắn là một kẻ vô dụng kia mà! Đáy lòng Vương Duệ gào thét từng hồi.
Còn về phần Trương Lan thì hai mắt đã trở nên trống rỗng, miệng há hốc đến mức có thể nhét được một quả trứng gà.
Viêm Đế cũng choáng váng.
Nhưng ông là quân của một nước, sự bình tĩnh tất phải hơn người khác rất nhiều. Ông chỉ kinh ngạc một chốc rồi kịp phản ứng trở lại, ông cướp lấy bài thi trêи tay Lý Nguyên Hải về.
Hai chữ Vương An to đùng, rõ ràng lọt vào trong mắt ông.
“Ha ha… Được! Được! Được lắm!”
Viêm Đế cười to, giọng điệu mừng rỡ.
Ông nhìn về phía Vương An, ánh mắt đã khác trước. Ban đầu ông chỉ hy vọng Vương An có thể phế khỏi vị trí trữ quân rồi sẽ được lập lại. Nhưng ông nào ngờ rằng, thằng nhãi con này lại có thể tạo nên một niềm vui bất ngờ như thế cho ông, trở tay một cái đã dễ dàng phế được hai đại quan của triều đình.
Duy chỉ có mình Vương An, khóe miệng hắn giật giật, cũng không biết là đã bao lâu rồi Đại Viêm chưa có một bài thơ hay khiến bọn họ lại có phản ứng như rằng đây là chuyện chấn động đến thế.
“Không thể nào!”
Đúng lúc này, Trương Lan lấy lại tinh thần, phút chốc hắn ta đứng bật dậy, chỉ tay vào Vương An mà nói: “Làm sao hắn có thể viết thơ được chứ. Trước giờ hắn chính là một khúc gỗ mục dốt đặc cán mai không viết nổi một câu thơ. Chắc chắn là hắn đã mời người làm thơ sẵn, rồi học thuộc lòng mà thôi!”
Đám đông cũng kịp thời lấy lại tinh thần, nhớ đến Thái tử của trước đây, gần như đã nhận định cách nói của Trương Lan là đúng!
Cả một bài thơ từng câu từng chữ đều ưu mỹ đến thế, một người khiến người ta phải cảm thán “Ôi mẹ ơi, đúng là khúc gỗ mục khổng lồ mà” thì làm sao có thể là một người có thể viết được một bài thơ hay như thế được.
Ba người Vương Duệ, Trương Chinh và Từ Hoài Chi cũng giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, hai mắt lập tức sáng rỡ.
“Không sai, với những… chiến tích trước đây của điện hạ mà có thể viết ra được một bài thơ thế này. Đúng là rất khó để người ta tin phục!” Trương Chinh vờ như có điều suy nghĩ, gật gù tán thành.
Viêm Đế nghe thế, ánh mắt ông trở nên sắc như dao. Nói thế là ý gì hả? Ý là nhi tử của trẫm vô dụng có đúng không?
“Vậy theo góc nhìn của Trương đại nhân thì sao?” Viêm Đế không thèm dùng đến hai chữ “khanh gia” nữa, đủ để thấy là ông đã giận đến thế nào.
Việc có liên quan đến tiền đồ của mình, Trương Chinh chỉ có thể nhắm mắt nói: “Bệ hạ, mời ra đề ngay tại chỗ. Như thế nhất định có thể khiến quần chúng tin phục.”
“Đúng thế, thưa bệ hạ. Nếu điện hạ có thể làm nên một tác phẩm ngay tại đây trước mặt mọi người, chúng thần đều sẽ tin phục.” Trương Lan cũng vội vàng nhân cơ hội thêm dầu vào lửa. Hắn ta nhìn về phía Vương An với ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
Sắc mặt Viêm Đế trở nên khó coi, ánh mắt đảo về phía Vương An. Ông thấy Vương An mỉm cười rồi đứng lên, lắc lắc cẳng chân đã ngồi đến tê rần của mình, hắn nói: “Được thôi! Các ngươi tự muốn rước lấy nhục. Thế thì bản cung sẽ thành toàn cho các ngươi!”
“Phụ hoàng, mời người ra đề.”
Viêm Đế nhìn dáng vẻ như đã có tính toán trước của Vương An, ông đành cau mày gật đầu, nói: “Hoàng nhi là Thái tử đương triều, vậy lấy lo lắng việc nước việc dân làm chủ đề sáng tác một bài thơ hoặc một bài cú là được.”
Lo việc nước việc dân à?
Viêm Đế chắc hẳn đang nói về mình đây mà…
Vương An gõ quạt vào lòng bàn tay mình, trầm ngâm một chút rồi nói: “Vậy nhi thần làm một bài “Mãn giang hồng” tặng phụ hoàng!”
Dứt lời, hắn nhấc chân dạo bước trong đại điện, giọng nói dõng dạc truyền khắp đại điện.
“Tức giận không thôi,
Đứng tựa lan can,
Mưa rả rích rơi.
Ngước mắt nhìn trời,
Ngửa mặt thét to,
Chí lớn chưa thành.
Tam tuần công danh chưa rỗi,
Ngàn dặm dằm sương dãi nắng.
Chớ đợi uổng công, kẻo sau bạc đầu,
Khóc thương tiếc hận!”
“Mối nhục “ngỗng trời”,
Còn chưa gột hết.
Thần tử uất hận,
Khi nào mới diệt!
Cưỡi cỗ chiến xa,
Giẫm nát Hạ Lan.
Đói, vùng lên bắt thịt giặc Hồ,
Khát, bật cười uống máu Hung Nô.
Rồi một mai này, giành lấy giang sơn,
Giải mối hận lòng!”
Lúc Vương An mở miệng thì người người còn khịt mũi khinh thường.
Chờ đến khi hắn ngâm xong đoạn đầu, sắc mặt từng người một đều bắt đầu trở nên cứng đờ.
Đợi đến khi giọng hắn dừng hẳn, tất cả mọi người đều chuyển tầm mắt quay sang nhìn hắn, dường như gặp phải ma quỷ…