Thái Tử Đến Từ Tương Lai

Chương 16: Giặc Bắc Man




"Giỏi! Giỏi! Giỏi!..."

Sau khi nói liên tiếp mấy từ giỏi lắm, Viêm Đế tức giận nói: "Các ngươi thật đúng là thần tử tận tụy và trung thành của Đại Viêm ta! Cắt đất bồi thường? Mà các ngươi cũng nghĩ ra được!"

“Các ngươi có từng nghĩ đến việc có tiền lệ này xảy ra, uy nghiêm quốc gia của Đại Viêm vứt ở đâu?!"

“Các ngươi có từng nghĩ đến việc chỉ cần Đại Viêm tỏ ra yếu ớt thì kẻ địch kế tiếp chính là Đại Lê, Đại Lương và những quốc gia hùng mạnh khác không?”

"Các ngươi chỉ nghĩ cũng thấy mặt lợi mặt hại trong đó, nhưng các ngươi vẫn bằng mọi cách ngăn cản trẫm! Tại sao vậy?

"Các ngươi thật sự cho rằng trẫm không dám giết các ngươi sao?"

Trương Sĩ Ngôn và Cảnh Binh ngay lập tức quỳ sụp xuống đất, lớn tiếng hô: "Xin bệ hạ thứ tội! Chúng thần cũng chỉ vì đại nghiệp thiên thu của Đại Viêm ta mà thôi!"

Viêm Đế chậm rãi đứng lên, đằng đằng sát khí: "Trẫm nếu vẫn muốn đánh thì sao?"

"Vậy lão thần chỉ có thể dùng cái chết để can ngăn ngài. Vì Đại Viêm, thần nguyện đâm đầu vào cây cột này tự vẫn."

Trương Sĩ Ngôn vươn thẳng cổ nhắm vào một cây cột gần đó, tỏ vẻ sẽ không chịu lùi bước: "Huống hồ bệ hạ còn dồn hết sức mạnh của cả nước vào đánh một trận chiến căn bản không có phần thắng. Đó là chuyện chỉ có hôn quân mới làm!"

Viêm Đế lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Sĩ Ngôn, gằn từng chữ từng chữ một: "Ngươi đang nhục mạ trẫm đấy à?!"

Trương Sĩ Ngôn và Cảnh Binh lập tức dập đầu xuống đất và để yên như vậy, không nói lời nào nữa.

Chỉ trong nháy mắt, bầu không khí trong đại điện đã trở nên lạnh lẽo.

Viêm Đế nắm chặt tay lại thành nắm đấm, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Trương Sĩ Ngôn đã từng là đế sư. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn cõng cái tội danh khi sư diệt tổ trêи lưng.

Nhưng đây là cuộc chiến ở biên cương phía Bắc! Là chuyện liên quan đên gốc rễ của quốc gia! Hắn cần phải đánh!

Kẻ nào ngăn cản!

Giết kẻ đó!

"Ôi chao, để ta xen vào với nhé! Nếu biên cương phía Bắc mạnh như lời các ngươi nói thì quả thật không thể đánh!"

Ngay vào lúc này, một giọng nói giễu cợt phá vỡ bầu không khí im lặng.

Khi Viêm Đế nhìn sang thì thấy Vương An đang đi đằng sau Lý Nguyên Hải vào, điệu bộ khi đúng chuẩn kiểu con cháu nhà quyền quý thường đi.

Tiểu hỗn đản này cuối cùng cũng đến! Nếu nó đến chậm thêm một chút xíu nữa thôi, có thể trẫm sẽ muốn giết người thật đấy.

Mà tể tướng và Cảnh Binh vừa nghe thấy Vương An nói những lời kia, trêи mặt cả hai lập tức hiện lên một chút vui mừng.

Có vẻ như thái tử điện hạ đứng về phía bọn họ rồi. Từ xưa đến nay, bệ hạ vẫn luôn yêu quý thái tử. Lời nói của thái tử chắc bệ hạ sẽ nghe.

Ai mà ngờ.



Nụ cười của hai người còn chưa kịp nở rộ, câu nói tiếp theo của Vương An trực tiếp làm cho nụ cười trêи mặt bọn họ đông cứng lại.

“Thưa phụ hoàng, nhi thần cũng đồng ý với lời đề nghị của Trương đại nhân và Cảnh đại nhân. Nhưng nhi thần thấy rằng họ còn làm chưa đủ tốt."

"Làm sao có thể bày tỏ thành ý của Đại Viêm ta chỉ bằng việc cắt đắt bồi thường được?! Nhi thần cảm thấy toàn bộ con dân của Đại Viêm ta phải quỳ xuống đất xin đầu hàng, khẩn cầu biên cương phía Bắc tha thứ, sau đó để cho biên cương phía Bắc thống trị nước ta luôn. Làm như thế thì mọi người đều vui vẻ!"

Viêm Đế biết Vương An đang ra tay, nhưng sắc mặt vẫn trầm xuống. Sao nó có thể thốt ra mấy lời vô liêm sỉ như thế này? Bộ không biết chú ý chừng mực một chút sao?

Nói tới thẳng thừng ra như vậy, bộ trẫm không biết xấu hổ sao?!

Sắc mặt của Trương Sĩ Ngôn và Cảnh Binh lập tức thay đổi. Việc họ ngăn cản Viêm Đế xuất binh chỉ là vì bảo vệ lợi ích của bản thân họ mà thôi.

Nhưng mà đầu hàng thì chắc chắn sẽ mất nước. Bọn họ không thể gánh nổi tội danh này.

"Ngài đường đường là thái tử đương triều, sao dám nói ra những lời xằng bậy mà chỉ có bọn phản nghịch mới nói?"

Trương Sĩ Ngôn tức giận đến độ trực tiếp nhảy dựng lên rồi chỉ vào Vương An, lớn tiếng mắng chửi: "Đại nghịch bất đạo! Thật sự là đại nghịch bất đạo!"

"Ồ? Thì ra là Tể tướng cũng biết đại nghịch bất đạo luôn kìa!"

Vương An từ lâu đã không ưa cái lão già cứ luôn cậy tuổi cao mà lên mặt này. Hắn nói với chất giọng trêu tức: “Làm một thần tử mà lại đi uy hϊế͙p͙ quốc vương một nước thì có được xem là đại nghịch bất đạo không?"

“Bán nước cầu vinh có được tính là đại nghịch bất đạo không?"

“Vì mưu cầu lợi ích nhỏ bé của bản thân mà không cần biết đến an nguy của quốc qua thì có bị coi là đại nghịch bất đạo không?"

"..."

Cứ nói xong một câu là Vương An lại tiến thêm một bước. Trương Sĩ Ngôn và Cảnh Binh đỏ bừng cả mặt. Bọn họ tức giận đến mức khóe miệng run lên nhưng không phản bác được câu nào.

Viêm Đế nhìn thấy một màn này, khóe môi khẽ nhếch lên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Cũng vào lúc này, Trương Sĩ Ngôn không thể nhịn được nữa, hét lên đầy giận dữ: "Nói hưu nói vượn! Lão phu luôn vì giang sơn xã tắc của Đại Viêm!"

"Cũng có mặt mũi nói ra lời này!"

Vương An cười nhạo nói: "Nếu các ngươi đều là vì giang sơn xã tắc của Đại Viêm mà suy nghĩ, vậy thì tại sao hoàng gia càng ngày càng nghèo? Dân chúng càng ngày càng nghèo? Nhưng các ngươi thì lại ... càng ngày càng giàu lên?"

Trương Sĩ Ngôn và Cảnh Binh giật mình ngay lập tức.

"Đó là bởi vì tất cả đất đai đều bị thôn tính vào trong tay của các ngươi! Ngay cả việc buôn bán kinh doanh cũng bị các ngươi kiểm soát trong lòng bàn tay."

"Người dân đã trở thành nô ɭệ của các ngươi! Mà thương nhân thì trở thành công cụ kiếm tiền của các ngươi."

"Phụ hoàng là người siêng năng và yêu thương dân chúng. Ngày nào phụ hoàng cũng phê duyệt tấu chương đến tận nửa đêm. Nhưng có bao nhiêu tấu chương trong tay phụ hoàng là sự thật? Và có bao nhiêu tấu chương là do các người vẽ cảnh thái bình giả tạo?"

"Hừ! Đại Viêm bây giờ giống như một cái cây đại thụ bị bệnh tới hồi nguy kịch. Không chỉ cành lá úa vàng, khô héo mà ngay cả bên trong cũng đã bị sâu mọt đục rỗng từ lâu."



"Mà các ngươi gặm nhấm máu thịt từ cái cây đại thụ này, kiếm chắc được không ít tiền. Bây giờ bảo các ngươi nôn một khoảng tiền nhỏ ra để điều trị cho cái cây một chút. Các ngươi ngay lập tức tìm mọi cách để từ chối."

"Ta khinh! Bản cung cảm thấy xấu hổ thay cho các ngươi - những danh thần vốn được xem là xương cánh tay của Đại Viêm ta!"

"Đại Viêm của bây giờ cũng già cõi như các ngươi vậy đó. Khắp nơi đều là mùi thối rữa tràn lan trong không khí. Nếu chiến tranh ở biên giới phía bắc phải kết thúc bằng việc cắt đất bồi thường, thì xương sống của người dân Đại Diêm sẽ hoàn toàn bị chặt đứt. Còn các ngươi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Đại Viêm!

"Hừ! Bản cung nói cho ngươi biết, trận chiến này! Các ngươi cho đánh thì đánh, không cho đánh cũng phải đánh!"

Vương An nói như tiếng sấm truyền, làm chấn động lòng người: "Nếu có kẻ nào phản đối thì lập tức tịch biên nhà của kẻ đó. Lấy số tiền đó đền bù cho man nhân!"

Viêm Đế lắng nghe, mắt ngài sáng rực lên, lòng bàn tay cũng khẽ rung rẩy vì quá phấn khích.

Thật không hổ là nhi tử của trẫm!

Mắng giỏi lắm! Mắng đến mức trẫm muốn hét lên một tiếng hả dạ quá.

Trẫm đã muốn mắng những lời này từ lâu rồi!

Lý Nguyên Hải đứng bên cạnh Viêm Đế ho nhẹ một tiếng để nhắc nhở. Nhưng Viêm Đế mặc kệ, hắn không nhịn được cười khổ.

Bệ hạ, chú ý uy nghiêm chút bệ hạ ơi!

Sắc mặt của Trương Sĩ Ngôn và Cảnh Binh ba hồi tái xanh ba hồi trắng bệt. Từng chữ Vương An thốt ra tựa như lời vàng ý bạc. Bọn họ trong lúc nhất thời không thể phản bác, chỉ có thể trừng mắt với Vương An, cả người run lên vì tức giận.

"Bệ hạ, thái tử điện hạ đang...đang già mồm át lẽ phải!"

Qua một hồi lâu sau, Trương Sĩ Ngôn mới đập đầu bang bang xuống đất, vừa lạy vừa khóc than: "Bệ hạ, lão thần luôn một lòng một dạ vì Đại Viêm! Đại quân lên đường tính cả quân lương và lương thực sẽ cần đến trăm vạn. Làm sao có thể đánh được? Bệ hạ chớ nghe theo lời nói bừa của thái tử điện hạ!"

Cảnh Binh nghe vậy liền biết Trương Sĩ Ngôn đang cố chuyển sự chú ý của Viêm Đế sang chuyện khác. Trong lòng hắn lập tức chửi ông ta một câu cáo già, rồi cũng lên tiếng hùa theo: "Đúng đó bệ hạ, đây mới là kinh phí dự tính ban đầu. Một khi chiến tranh lên đến đỉnh điểm thì sẽ phải tốn kém nhiều hơn thế nữa!"

"Trừ khi..."

Cảnh Binh dập đầu thật mạnh, nói: "Trừ khi bệ hạ có thể huy động được trăm vạn quân tư để đại quân sử dụng trước thời điểm khai chiến. Nếu không thì dù thần có phải chết, thần nhất định sẽ không để ngọn lửa chiến tranh nổi lên, làm cho Đại Viêm rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục."

"Láo xược!"

Viêm Đế vỗ bàn, đứng dậy ngay, tức giận nói: "Thái tử nói bừa? Hắn nói có lời nào không phải sự thật không? Cuộc chiến ở bắc Tân Cương có liên quan đến tương lai con cháu của Diêm Viêm! Nếu các ngươi còn dám ngăn cản, trẫm sẽ xử trảm, tuyệt không bỏ qua!"

Trương Sĩ Ngôn và Cảnh Binh cùng nhau dập đầu cầu xin: "Thỉnh cầu bệ hạ suy nghĩ kỹ lại!"

Viêm Đế vừa mới thở phào nhẹ nhõm được một cái thì lại nghẹn ở ngang ngực.

"Mấu chốt vấn đề là ở tiền bạc, có phải không?"

Vương An vuốt vuốt tóc mái, cười như không cười, nói tiếp: "Nếu bản cung có thể xoay sở được thì sao?"

Những lời này vừa thốt ra, cả đại điện yên tĩnh một cách bất ngờ…