Thái Tử Đến Từ Tương Lai

Chương 14: Lăng Mặc Vân Thua Rồi




“Ta nói nè Lão Hoàng, diễn chơi một chút là được, ông cần gì phải phí sức như vậy... ông cầm cây gậy để làm gì... ông thực sự muốn đánh tôi sao... Ôi!”

Đối mặt với Lão Hoàng đang xông tới, một quân lính cợt nhả cười nói, hoàn toàn không coi họ ra gì.

Không ngờ hắn ta bị một gậy đánh mạnh vào trán, máu chảy ròng ròng, lúc đó hắn ta mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Đáng tiếc, đã quá muộn.

Không đợi hắn ta phản kháng, Lão Hoàng lại đánh thêm gậy thứ hai xuống, lập tức trở nên dốc sức.

Một tia áy náy hiện lên trong mắt Lão Hoàng, nghiến răng nghiến lợi quay đầu tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.

Cùng lúc đó, có một số tiếng la hét thảm thiết vang lên, tất cả đều đến từ đội ngũ của Lăng Mặc Vân.

Những người này và những quân lính cũng giống như nhau, cho rằng đối phương chỉ là đang diễn.

Kết quả là đối phương vừa mới bắt đầu đã ra tay độc ác như vậy, hoàn toàn mất hết tính người, dẫn đến việc chớp mắt một cái bên phía bọn họ đã bị thua thiệt rất nhiều.

“Lão Từ, ông nghiêm túc!”

“Nhị Cẩu Tử, nợ ông đây tiền đánh bạc không trả, còn dám đánh ta!”

“Ôi, người anh em nhẹ nhàng một chút đi, xương cốt sắp gãy rồi, ông đây... ông đây liều mạng với ngươi...”

Nhất thời, trêи giáo trường đầy rẫy những tiếng chửi thề, văng tục.

Cuối cùng đội của Lăng Mặc Vân cũng nổi giận và bắt đầu chống trả.

Đáng tiếc, bọn họ tàn nhẫn, đối thủ còn tàn nhẫn hơn!

Người bên đội của Thái Tử, từng người từng người một giống như có thù hận sâu sắc với bọn họ như vậy, ra tay không hề cố kỵ.

Không đánh gục đối thủ, thề không bao giờ bỏ qua.

Khung cảnh một mảnh hỗn loạn.

Tuy nhiên, tình huống này không kéo dài được lâu, rất nhanh tình thế sẽ xuất hiện thay đổi...

“Tại sao lại có thể như thế?!”

Quân cận vệ của Thái Tử đứng ở hai bên nhìn trận chiến mà nuốt nước miếng, tất cả đều bị dọa sợ đến ngây người.

Tình thế hoàn toàn nghiên về một phía.

Tuy nhiên, chiếm thế thượng phong không phải đội của Lăng Mặc Vân.

Làm sao có khả năng, chẳng lẻ là mình bị hoa mắt sao?!

Rõ ràng thực lực của hai bên đều tương đương nhau, thái tử thậm chí còn chưa sử dụng chiến trận, Lăng thống lĩnh cứ như vậy mà thua sao?

Mọi người ai cũng không tin.

Lăng thống lĩnh đã cầm quân nhiều năm, thông thuộc quân sách, kinh nghiệm dày dặn, một công tử quần là áo lượt ngay cả điều binh cũng không biết, không có lý do gì lại đánh không thắng đúng không?

Tuy nhiên, khung cảnh trước mắt khiến họ nhớ mãi.

Họ không hề nhìn nhầm, Lăng Mặc Vân đã thua và thua một cách thảm hại, cái loại không còn một tôn nghiêm nào.

“Làm sao có thể ... làm sao có thể...”

Lăng Mặc Vân đứng ở mép giáo trường, thân thể run lên, sắc mặt xám xịt như tro, hai tay nắm chặt.

Bởi vì quá dùng sức, móng tay đã đâm vào lòng bàn tay, cuối cùng máu tươi chảy ra.

Nhưng hắn ta hoàn toàn không biết điều đó, trong đầu hắn ta chỉ có một suy nghĩ.

Thua.



Hắn ta đã thua.

Thực sự đã thua...

Nếu thua bởi một lão tướng có kinh nghiệm trêи chiến trường, vậy cũng được.

Nhưng hết lần này đến lần khác, kẻ đánh bại hắn lại là thái tử, người chưa từng chỉ huy quân đội, chinh chiến và hoàn toàn không biết gì về quân sự.

Bảo hắn ta làm sao chấp nhận việc này?

Giờ phút này, Ling Moyun đang ngồi tít trêи đám mây thì bị đá một cái rơi xuống bùn, trong lòng không có gì ngoài sự nhục nhã, xấu hổ.

Vô cùng xấu hổ!

Đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt đột nhiên vang lên truyền đến tai: “Lăng Tư Lệnh, ngươi thua rồi, thế nào? Ngươi có phục hay không?”

Lăng Mặc Vân lúc này mới chú ý tới, trận chiến đã kết thúc.

Người của hắn ta toàn bộ đã ngã xuống, mà bên đội của Thái tử vẫn còn một nữa người đang đứng.

Ai thắng, ai thua nhìn một cái liền biết.

Hắn ta từ từ nhắm hai mắt lại rồi lại mở mắt ra, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Vương An một hồi lâu mới khàn khàn giọng nói: “Mạt tướng... chấp nhận thua cuộc!”

Nghe được bốn chữ này, mọi người đều thở dài không ngớt, vốn cho rằng thống lĩnh nhất định sẽ chiến thắng nhưng không ngờ lại bị thái tử, một người trói gà cũng không chặt đánh bại.

Khi Vương An nhìn thấy bàn tay nắm chặt của Lăng Mặc Vân, biết rằng hắn ta nhất định không phục .

Được rồi, không phục!

Vậy đánh cho tới khi nào hắn ta phục.

Hắn thở dài một hơi rồi mở quạt giấy ra, khôi phục phong cách công tử của mình: “Xem ra là ngươi không phục rồi. Được rồi, bản cung sẽ cho ngươi một cơ hội khác, chọn một trăm người và dùng tất cả các kỹ năng của mình để huấn luyện bọn họ.

“Một tháng sau, nhớ kỹ, một tháng sau! Cùng mười người được bản cung huấn luyện đối chiến, bản cung sẽ cho ngươi biết thế nào là một đội quân chân chính! Một đội quân lấy một địch mười, bách chiến bách thắng!”

Thân thể của Lăng Mặc Vân run rẩy càng thêm mạnh, nghiến răng nghiến lợi: “Điện hạ còn muốn sỉ nhục mạt tướng!”

Vương An không quan tâm, cười nhạt: “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì trêи đời này không có nhiều người có thể thách thức bản cung... hay nói đúng hơn là không có.”

Bắt đầu từ ngày mai, chọn ra hai trăm người, đi theo bản cung ra ngoài thành để duy trì trật tự, nhớ không?”

Lăng Mặc Vân đột nhiên cảm thấy bất lực, cảm giác giống như khi hắn ta dùng một quyền đánh vào cây bông.

Tại sao, tại sao mình lại thua bởi một tên như vậy?

Hắn ta mất hết hy vọng, đột nhiên thoải mái, cúi người nói: “Mạt tướng nhận lệnh.”

“Ừ.”

Vương An khẽ vuốt càm, tuy rằng chịu không nổi cái dáng vẻ kiêu ngạo tận trời của Lăng Mặc Vân.

Nhưng phải nói rằng hắn ta là một người đàn ông chân chính, biết co biết duỗi.

Hắn quay đầu nói với đám người Lão Hoàng: “Các ngươi làm rất tốt. Từ trước tới nay bản cung luôn thưởng phạt rõ ràng, mỗi người được thưởng một trăm lượng bạc!”

Lão Hoàng và những người khác đang thầm trách bản thân, thật ra bọn họ cũng không muốn ra tay nặng như vậy.

Sau khi nghe được thưởn một trăm lượng bạc, trong lòng cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn một chút.

Lấy số tiền này bồi thường cho mấy người anh em bị bọn họ đánh, bọn họ chắc cũng không ghi hận mình chứ?

Ai biết, không đợi bọn họ cảm ơn, Vương An lại nói: “Chỉ là hiện tại, tình hình kinh tế của bản cung eo hẹp... tiền này qua một thời gian ngắn mới có thể phát cho bọn ngươi... Ánh mắt đó của các ngươi là có ý gì, bản cung đường đường là môt thái tử, có thể giựt nợ của các ngươi sao?”

Vương An tức giận, nhân cơ hội giậm chân, xoay người rời đi.



Chỉ là dáng vẻ gấp gáp kia, không cần biết nhìn thế nào, đều có vẻ như hắn đang làm việc trái với lương tâm.

Thái tử vừa rời đi, không khí căng thẳng trêи giáo trường dần dần lắng dịu.

“Ôi, ôi... Ông đây đau chết mất...”

Trước đó, những người ngã xuống đất một bên rêи rỉ, một bên từ từ đứng dậy khỏi mặt đất.

Mặc dù cả người bọn họ đầy máu và trông đáng sợ nhưng hầu hết chúng chỉ là vết thương ngoài da, cả hai bên đều sử dụng gậy của trạm canh gác, lực sát thương có hạn.

Chỉ có một số kẻ không may bị gãy xương sườn và ngồi trêи mặt đất rêи rỉ.

“Lão Hoàng, tên khốn kiếp, ra tay thật là tàn nhẫn, ông đây suýt chút nữa bị ngươi đánh chết.”

“Đúng vậy, còn có Lão Từ, ta coi ngươi như là anh em, ngươi lại có thể đối với ta hạ độc thủ!”

“Lão Phác, lần sau, ông đây không bao giờ nữa giúp ngươi trả tiền rượu nữa, ôi, đau, đau, đau quá...”

Nghe những lời chửi bới của các huynh đệ, mọi người trong đội của thái tử đều cảm thấy có lỗi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên tất cả đều quỳ xuống trước Lăng Mặc Vân, xấu hổ nói: “Ta đã tổn thương đến anh em của mình, không bằng heo chó, xin thống lĩnh trị tội!”

“Đúng, xin thống lĩnh trị tội, ta một câu cũng không oán hận!”

Đối mặt với lời thỉnh cầu của mọi người, vẻ mặt của Lăng Mặc Vân phức tạp, hắn ta đột nhiên gầm lên: “Đều đứng dậy hết cho ta! Chấp nhận thua cuộc, tất cả các người cũng là làm vì chủ tử. Có tội gì? Chỉ trách bản tướng vô dụng mà thôi.”

Hắn ta không oán trách lên những người khác, hoàn toàn nhận trách nhiệm về mình.

Đột nhiên nghĩ tới cái gì, cuối cùng mở miệng do dự hỏi: “Được rồi, Lão Hoàng, thái tử... Thái tử dùng biện pháp gì lại có khiến ngươi liều mạng như vậy?”

Kể từ khi trở về từ biên cương phái Bắc, Lăng Mặc Vân đã lâu không nhìn thấy, lão Hoàng chiến đấu điên cuồng như vậy.

Hắn ta rất tò mò.

Thái tử đã làm thế nào để kϊƈɦ thích khao khát chiến đấu của Lão Hoàng và những người khác?

Thuận tiện... cũng có thể học lén được cái gì đó.

Nhưng mà mấy phút sau, hắn ta liền sững sờ.

“Còn có thể có biện pháp gì.”

Một gã quân lính kế bên Lão Hoàng đứng lên nói: “Tên Thái tử bỏ đi kia, hắn vừa lên đã uy hϊế͙p͙ chúng ta, nói nếu không thắng được, thì hắn xin chiếu chỉ của hoàng thượng, muốn lấy đầu của bọn thuộc hạ, còn muốn đem già trẻ trong nhà của bon thuộc hạ đi sung quân! Vì vậy... vì vậy...”

Hắn ta rụt cổ lại, mặc dù đã thắng nhưng sau gáy của hắn ta vẫn còn ớn lạnh.

Lời vừa nói ra, tức khắc trêи giáo trường vang lên những tiếng mắng chửi.

“Chết tiệt! Tưởng là có cách hay gì, suýt nữa bị lừa rồi!”

“Chiến thắng không chính trực, để giành chiến thắng, đe dọa binh lính như thế này, quả thực là quá thất đức.”

“Các vị cớ chi phải nổi giận, ai mà không biết thái tử là một tên hoàn khố, hắn thì có thể làm chuyện tốt gì, thật xui xẻo cho bọn Lão Hoàng.”

“Chúng ta còn xui xẻo hơn... Ôi, ôi, lại... lại chảy máu...”

Không còn ai phàn nàn gì về Lão Hoàng bọn họ nữa, mọi người lần lượt thành lập mặt trận liên minh và lên án những việc làm xấu xa của Thái tử.

Kết quả là uy tín của Vương An trong lòng mọi người càng thêm tồi tệ.

Lăng Mặc Vân nhìn lên trời và thở dài.

Đập nồi dìm thuyền, dồn họ vào chỗ chết mới có thể sống, hắn ta thua không oan.

Chỉ phương pháp này...

Dành riêng cho Thái tử, không học được, không học được!