Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta

Chương 66: Ngoại truyện 5




Ngọt ngào bên ngoài, năm

Ba tháng trước khi Trường An sinh ra, hơn nữa Tô Trường Nhạc ở cữ gần ba tháng, Thẩm Tinh Lan có thể nói là đã kiềm chế rất lâu.

Vốn đã khổ sở đè nén lý trí đang cố gắng chống đỡ, đã rục rịch vào ngày trước cung yến vào đêm giao thừa, nhưng Tô Trường Nhạc vẫn hồn nhiên không biết, còn tặng hắn cái yếm thêu tên mình.

Lý trí của đế vương lập tức tan rã hầu như không còn, còn khó kiềm chế hơn trước đây.

Ở Đại Tề, hoàng đế phải dậy vào ngày mùng một canh năm của tháng giêng.

Thẩm Tinh Lan một đêm không ngủ, cho đến khi Tần Thất tiến lên gõ cửa, nhắc nhở hoàng thượng tế tổ lễ Phật sắp tới, thì mới chưa thỏa mãn buông mỹ nhân nằm sấp trên giường ra.

Lúc ở lại, hắn không cho Tần Thất tiến vào hầu hạ, chỉ tùy ý mặc y phục vào, đi đến gian phòng.

Dáng vẻ hiện giờ của Tô Trường Nhạc, Thẩm Tinh Lan tuyệt đối không vui để người ngoài nhìn thấy.

Khi đế vương rời đi, Hoàng hậu nương nương băng cơ ngọc cốt vẫn yêu kiều nằm sấp trên giường.

Cả người tựa như vừa mới vớt ra khỏi nước, đầu tóc đen nhánh đầy mồ hôi, trên hàng mi dài dày đặc vểnh lên đầy nước mắt, vẫn còn nhỏ giọng nức nở: “Được rồi, phu quân, được rồi.”

Đẹp đến mức giật mình.

Đế vương trẻ tuổi khó khống chế được, tập trung quá độ, suýt nữa lỡ giờ, không thể tự mình ôm Hoàng hậu vào phòng tắm rửa sạch, chỉ có thể sau khi thay xiêm y xong, để Tứ Hỉ và Giang ma ma tiến vào hầu hạ hoàng hậu.

Tứ Hỉ vừa bước vào phòng ngủ, ngửi thấy mùi ngọt ngào nồng đậm trong phòng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên.

Giang ma ma đi tới trước giường, chuẩn bị đỡ Hoàng hậu nương nương lên, nhưng tay mới đỡ lên vai nương nương, bên tai liền vang lên tiếng nũng nịu: “Phu quân, đừng.”

Cho dù Giang ma ma có kiến thức sâu rộng hơn, bình tĩnh hơn Tứ Hỉ rất nhiều, mà vẫn không khỏi đỏ mặt.

Tứ Hỉ xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, không dám nhìn lung tung trên người Hoàng hậu nương nương.

Buổi sáng, khi Tô Trường Nhạc tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người rất bủn rủn.

Trên giường đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, chăn cũng được thay hết.

Nàng đã có chút không nhớ được chuyện nửa đêm sau, chỉ nhớ rõ cuối cùng hình như Tứ Hỉ đỡ nàng đến phòng tắm.

Nhớ tới hôm qua mình lại hoang đường thất thố đến vậy, hai má Tô Trường Nhạc lại nóng lên.

Trong lúc nhất thời, không dám gọi Tứ Hỉ tiến vào hầu hạ thay y phục.

Cuối cùng vẫn là vú nuôi tới xin chỉ thị của nàng, hôm nay có nên mang tiểu công chúa tới đây hay không, Tô Trường Nhạc mới ra vẻ bình tĩnh, để Tứ Hỉ tiến vào hầu hạ thay y phục.

Hiện giờ, trong cung không có Thái hậu, cũng không có phi tần nào khác, Tô Trường Nhạc thân là người đứng đầu lục cung, tất nhiên không cần đi thỉnh an bất kỳ kẻ nào, cũng không cần tiếp kiến bất kỳ kẻ nào.

Mùng một còn thoải mái hơn lúc còn là Thái tử phi.

Từ ngày Tiểu Trường An sinh ra đã tròn ba tháng, không giống như lúc mới sinh ra, dành hơn phân nửa thời gian để ngủ.

Lúc vú nuôi ôm tới, đôi mắt to đen láy đang mở to, vừa nhìn thấy mẫu hậu mình, liền lắc lắc vẫy bàn tay nhỏ bé để cầu xin những cái ôm.

Tô Trường Nhạc bị giày vò cả đêm cho đến bình minh, lúc muốn đứng dậy ôm nữ nhi, đôi chân thẳng tắp vẫn còn hơi run run.

“Trường An ăn quá lâu rồi? Mau ôm con bé lại đây cho bổn cung.” Hai gò má Tô Trường Nhạc ửng đỏ, khuôn mặt tươi cười dịu dàng ngồi ở trên giường phân phó vú nuôi.

May mắn thay, diễn xuất là sở trường của nàng, một đám cung nữ trong điện không nhận ra sự thất thố của hoàng hậu nương nương.

Tô Trường Nhạc ôm nữ nhi, tay mới vừa sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nữ nhi thì ngón tay cái đã bị bắt.

Tiểu Trường An nắm ngón tay cái của nàng không buông, bàn tay nhỏ nhắn mập mạp khác đặt trên gò má trái của mình, nghiêng đầu nhỏ, chớp chớp mắt to nhìn nàng.

Tiểu công chúa ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, hiện giờ khuôn mặt nhỏ nhắn đã phát triển ra không ít, bộ dạng thoạt nhìn rất giống Tô Trường Nhạc.

Hôm nay, cuối cùng tuyết cũng ngừng rơi, cuồng phong bão tuyết đêm qua dường như chưa từng tồn tại, bên ngoài ánh nắng chiếu chang, ánh mặt trời ấm áp chiếu từ cửa sổ vào, phủ lên người hai mẹ con các nàng.

Trong mắt Tiểu Trường An đầy ánh sáng lấp lánh.

Đây là con của nàng và Thẩm Tinh Lan.

Mỗi ngày đều có những thay đổi khác nhau, ngày này qua ngày khác, khuôn mặt tròn càng nhìn càng đáng yêu, khi ôm lấy thật mềm mại, làm cho người ta không nhịn được mà muốn cúi đầu hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé một cái.

Những năm tháng yên tĩnh như thế, điều mà nàng không bao giờ tưởng tượng được khi lần đầu tiên được sống lại.

Tô Trường Nhạc mỉm cười nhìn nữ nhi, trong lòng cảm thấy thỏa mãn chưa từng có.

Tháng ba xuân về hoa nở, Tiểu Trường An đã xoay người được, Tô Trường Nhạc buồn bực hồi lâu, vất vả lắm mới ngóng trông được những ngày nắng chói chang, đương nhiên mỗi ngày đều ẵm nữ nhi đi Ngự Hoa viên.

Hậu cung của Thẩm Tinh Lan không có người, Ngự Hoa viên đương nhiên cũng yên tĩnh hơn Tuyên Đế rất nhiều.

Đêm đó, Thẩm Tinh Lan tắm xong, đã thay tẩm y, ngồi bên giường, khẽ mỉm cười.

Tiểu Trường An trên giường đang cố gắng đạp bắp chân, dùng sức muốn xoay người.

Ngay khi không nhịn được cười trước bộ dạng đáng yêu của nữ nhi, Tô Trường Nhạc lại đột nhiên ấp úng nói: “Hoàng thượng sau này đừng dùng đan tránh thai nữa.”

Thẩm Tinh Lan ngẩn ra, từ từ dập tắt nụ cười nơi khóe miệng, gọi vú nuôi vào.

Sau khi tiểu công chúa được ôm xuống, sắc mặt hắn mới hơi trầm xuống ôm người vào lòng: “Không phải trẩm đã nói rồi sap, trẫm đã hỏi Hà ngự y, Hà ngự y nói thân thể của nàng tuy khỏe, nhưng thân thể khỏe đến đâu, ba năm ôm hai người cũng cực kỳ tổn thương cơ thể, niếp niếp còn trẻ như vậy, chuyện hài tử không cần nhất thời nóng vội đâu.”

Sau khi Thẩm Tinh Lan đăng cơ, mặc dù bận rộn sự vụ, nhưng cũng không quên mỗi ngày dành nửa canh giờ tập võ.

Ám vệ đáng tin cậy đến đâu cũng có sai lầm, kiếp trước sở dĩ hắn có thể tránh được thích khách của Lâm hoàng hậu bỏ vào cung, cũng không phải dựa vào toàn bộ đội ám vệ do Tuyên Đế lưu lại.

Bây giờ, cánh tay của hắn vẫn rất cân đối và đẹp, cơ bắp săn chắc mà không hề bị rạn. 

Vòng eo nhỏ nhắn của Tô Trường Nhạc bị cánh tay mạnh mẽ của hắn ôm lấy, có thể lờ mờ cảm nhận được đường nét của cơ bắp cường tráng dưới bộ hoàng tẩm y.

Nàng nghe ra giọng nói lười biếng của nam nhân hơi khẩn trương, thuận thế hạ vòng eo xuống, ngã vào lòng hắn.

Tô Trường Nhạc ngượng ngùng rủ mắt xuống, bĩu môi nói: “Ta nào có gấp gáp, chàng đừng nói lung tung!”

Má tuyết ửng đỏ, ánh mắt e dè.

Thẩm Tinh Lan biết rõ nàng đang cố ý làm nũng với hắn, nhưng vẫn không khống chế được mà cong khóe môi, tự nhiên thất thường.

Vòng tay khẽ siết lại, vẻ đẹp trắng nõn mềm mại tựa vào khuôn ngực săn chắc và đầy đặn qua lớp vải mỏng.

Thẩm Tinh Lan nghiêng người hôn lên đôi môi ngọt ngào mềm mại của nàng, giọng nói khàn khàn, dụ dỗ nói với nàng: “Qua vài năm nữa, chờ thân thể nàng đã được điều dưỡng tốt, trẫm sẽ nghe lời nàng không uống đan tránh thai nữa, được không, hử?”

Cánh tay hắn ngày càng siết chặt hơn, thân hình mềm mại của Tô Trường Nhạc buộc phải cong lên.

Nụ hôn trên môi càng thêm lộn xộn.

Để tiện cho Trường An ăn, Tô Trường Nhạc chỉ mặc áo mỏng ở trong phòng ngủ, Thẩm Tinh Lan tuy không làm gì, nhưng hơi thở của nàng không khỏi dần dần trở nên hỗn loạn.

Tô Trường Nhạc đỏ mặt, đưa tay đẩy đẩy hắn: “Hôm nay, ta dẫn Trường An đi Ngự Hoa viên dạo chơi, cảm thấy trong cung quá vắng vẻ, ta lo là sau khi con bé lớn lên thì không có bạn chơi…”

Còn chưa dứt lời, Thẩm Tinh Lan liền híp mắt, cắn môi nàng một cái.

“Trong cung hiu quạnh?” Giọng Thẩm Tinh Lan hơi lạnh, đôi mắt đen vừa rồi đã nhuộm vài phần ý đào hoa, lúc này lại nhảy lên như muốn cắn người.

Hắn như đang tức giận, khí tức hoàng đế vốn luôn đè nén trước mặt nàng lập tức bốc lên, hơi thở lạnh lùng uy nghiêm tạo thành cảm giác uy áp mạnh mẽ.

“Trong lòng trẫm chỉ có một mình nàng, cố hậu cung chưa có bất kỳ phi tần nào, niếp niếp nói hiu quạnh, chẳng lẽ là muốn trẫm nạp thêm mấy mỹ nhân tiến vào giúp nàng?”

Tô Trường Nhạc phát hiện mình nói sai, lập tức ôm lấy thắt lưng của hắn, nũng nịu nói: “Ta nói rồi, là niếp niếp sợ cô đơn, ta có chàng là được rồi, thế mà phu quân lại cố tình xuyên tạc lời nói của ta như vậy, ta phải tức giận!”

Nàng không dễ dàng gọi hắn là phu quân, thường thường chỉ có hai người tình đến chỗ sâu thì hai chữ phu quân mới có thể được thốt ra dưới sự mê loạn.

Thẩm Tinh Lan vốn không tức giận với nàng, hắn chỉ cảm thấy trong đầu của tiểu niếp niếp của hắn toàn là nữ nhi, trái tim vất vả lắm không còn ghen nữa, lại không kiềm chế được mà chua xót.

Muốn trong lòng nàng mãi mãi chỉ có một mình hắn là tốt rồi.

Vừa nghe thấy nàng ngọt ngào gọi hắn là phu quân, bình giấm chua lập tức biến mất, khóe miệng không kiềm chế được khẽ giương lên.

Chỉ thấy một khắc trước, đế vương vẫn còn khí thế bức người, trong nháy mắt sau khi khom lưng, vùi đầu vào vai nàng, vẻ mặt oan ức nói: “Trong lòng nàng nào có trẫm đâu, từ sau khi Trường An sinh ra, trong mắt nàng chỉ có mỗi con bé thôi à.”

Sự chua ngoa và ghen tuông vô cớ này ngay lập tức khiến Tô Trường Nhạc trở nên ngu choáng váng.

Thẩm Tinh Lan làm nũng như một đứa trẻ, trong nháy mắt nàng không biết nên nói gì mới tốt.

Tô Trường Nhạc không nói lời nào, nhưng đột nhiên dùng tay sờ tới sờ lui trên tẩm y của hắn, giống như là đang tìm cái gì đó.

Nàng không biết rằng bàn tay mềm mại không xương kia thực sự có thể ép người phát điên.

Thẩm Tinh Lan kêu lên một tiếng đau đớn, đang định đưa tay nắm cằm nàng rồi hôn lên.

Tô Trường Nhạc đột nhiên túm lấy tẩm y của hắn, bĩu môi, hừ hừ nói: “Phu quân tự mình xem rõ đi, xem trong lòng ta rốt cuộc có chàng hay không!”

Thẩm Tinh Lan sửng sốt một chút, thoáng buông người ra, cúi đầu, nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của nàng.

L0ng nguc vốn đã hơi lên xuống đột nhiên tăng tăng nhanh rất nhiều.

Một góc bên trong tẩm y bị lật tung ra có thêu ba chữ Tô Trường Nhạc, chữ thêu không nhỏ, hiển nhiên không sợ bị đám cung nữ giặt y phục nhìn lại.

Bộ tẩm y này không phải mới, chữ thêu trên tẩm y rõ ràng không phải vừa được thêu lên, màu sắc đã hơi nhạt.

Tô Trường Nhạc thấy hắn không nói lời nào, phồng má tuyết, tức giận đánh hắn vài cái.

“Chàng nói xem, chàng hiểu lầm ta, chàng phải bồi thường cho ta như thế nào đây?”

Tiếp theo giống như là nghĩ đến cái gì đó, lại nói: “Khó trách Trường An vừa mới sinh ra, mỗi lần chàng trở về tẩm điện mà thấy ta ôm Trường An, thì chàng luôn phải ôm con bé đi, có lần ôm thì rất miễn cưỡng buông tay, ngay cả ta muốn ôm thì cũng luôn dỗ ta nói là trong lúc ở cữ có thể được nằm thì cứ nằm đi, ôm Trường An suốt thì đau thắt lưng.”

Sau đó nữ nhi vẫn ở lòng Thẩm Tinh Lan, cho đến khi hai người muốn đi ngủ, sau khi được vú nuôi mang về ngủ, Tô Trường Nhạc gần như đều rất ít khi được ôm nữ nhi.

“Lúc ấy ta còn tưởng rằng chàng đặc biệt thích Trường An, thì ra lúc ấy chàng đang ghen sao?!”

Tô Trường Nhạc càng nói càng cảm thấy có khả năng này, dù sao nam nhân này lúc trước còn ấu trĩ tuyên bố chủ quyền với nữ nhi ở trước mặt nàng, nói nàng là của một mình hắn.

Hoàng hậu nương nương dung mạo tuyệt trần trừng tròn mắt hạnh, vẻ mặt tức giận, trong mắt cửu ngũ chí tôn trên vạn người xẹt qua một tia chột dạ, nhưng vẻ mặt lại bình tĩnh vô cùng, cúi đầu, ngăn cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải không ngừng của nàng.

Hắn cũng giống nàng, biết cách dỗ dành đối phương một cách nhanh chóng và hiệu quả khi đối phương tức giận.

Hoàng hậu nương nương thở phì phì quả nhiên rất nhanh liền không tức giận, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ bừng vì tức giận lại càng đỏ hơn.

Đế vương cao cao tại thượng mặt mày dịu dàng, thành kính sùng bái nàng.

Không nỡ buông tha bất kỳ một chỗ nào, làm cho nàng cảm nhận rõ ràng rằng mình được trân trọng như thế nào.



Sau khi công chúa biết lật người sẽ biết bò, sau khi biết bò thì hầu như ngày nào bé cũng làm nũng với phụ hoàng.

Thẩm Tinh Lan càng ngày càng thích nữ nhi, thường xuyên ghen tuông và thuyết phục bản thân không nên ghen tuông với nữ nhi.

Tô Trường Nhạc nhìn hai cha con mỗi ngày đều chơi vui vẻ, cố tình học giọng điệu chua lè lúc trước của Thẩm Tinh Lan nói: “Hôm nay, Hoàng Thượng nào có để thiếp thân trong lòng, bây giờ mỗi ngày sau khi trở về phòng ngủ, trong mắt chàng cũng chỉ có mỗi con bé thôi.”

Thẩm Tinh Lan dùng một tay ôm nữ nhi, hơi ngẩn ra, chợt cất tiếng cười to, tiếng cười sảng khoái vang vọng trong phòng ngủ lớn.

Hắn cười khanh khách nhìn Tô Trường Nhạc, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ và sủng nịch, bàn tay to ôm người vào lòng, vừa hôn vừa cười: “Niếp niếp ghen rồi sao? Trẫm vui ghê.”

Tô Trường Nhạc quả thực không nói nên lời.

Hắn ghen với nữ nhi mình, hắn sao có thể vui vẻ đến vậy?!

Tiểu Trường An nghe thấy tiếng cười của phụ hoàng, cũng cười khanh khách theo.

Tiểu bảo bối rõ ràng không biết cái gì, nhưng lại cười nghiêng ngả rất vui vẻ trong ngực phụ hoàng, còn dùng một tay túm lấy xiêm y của mẫu hậu, đưa tay đòi mẫu hậu.

Nụ cười của bé ngây thơ, đó là niềm vui đơn thuần xuất phát từ trái tim.

Tô Trường Nhạc cúi đầu hôn nữ nhi, giơ tay ôm lấy Thẩm Tinh Lan, một hơi ôm lấy toàn bộ hai cha con bọn họ.

“Thẩm Tinh Lan.” Nàng nửa quỳ trên giường, trán chạm vào trán hắn.

“Hử?”

“Thẩm Tinh Lan, chàng và Trường An đều là tâm can bảo bối của ta, chàng có thể sau này đừng ghen với nữ nhi nữa được không?”

Thẩm Tinh Lan vừa cười nhẹ, vừa vui vẻ vạn phần hôn lên đôi môi hồng của nàng: “Sau đó thì sao.” 

“Cái gì?” Tô Trường Nhạc hỏi.

“Sau này nếu Trường An có đệ đệ hoặc muội muội, ” Hắn dừng một chút, v4nh tai chưa lâu đã đỏ lên hơi đỏ, “Ta vẫn là tâm can bảo bối của nàng sao?”

Tô Trường Nhạc không hiểu làm thế nào mà vị hoàng đế này, người không khoan nhượng trước các văn võ bá quan, đã nói là làm, người không thiên vị và kiên quyết, mặc cho ngôn quan khuyên hắn mở lại đại điển tuyển tú, quỳ ngất đi mà vẫn không động đậy được đế vương, sao ở trước mặt nàng lại trở nên không có tự tin như vậy thế.

Nàng bất lực cắn môi hắn: “Ừ, dù chúng ta có bao nhiêu đứa con, chàng vẫn mãi là tâm can bảo bối của ta.”

Thẩm Tinh Lan hạnh phúc nở nụ cười, ánh mắt trở nên u ám, giữ chặt gáy nàng, nặng nề hôn nàng.

Trường An bị ôm ở giữa mở to đôi mắt vô tội, tay mập mạp thoáng túm xiêm y của phụ hoàng, thoáng lại níu kéo mẫu hậu.

Sau khi phát hiện không ai muốn quan tâm tới bé, mũi nhăn nhăn, miệng xụ xuống, oa oa khóc rống lên.

Đế hậu đang ôm hôn ngọt ngào, nghe thấy tiếng khóc của nữ nhi, liền tỉnh táo lại, vẫn chưa thỏa mãn mà tách ra.

Hai má Tô Trường Nhạc hơi nóng lên, đưa tay ôm nữ nhi vào lòng dịu dàng dỗ dành.

Thẩm Tinh Lan đưa tay lên lau lớp bọt trên môi nàng, sau đó không chút hoang mang cầm lấy đồ chơi nhỏ bên cạnh để dỗ dành tiểu tử kia.

Tiểu công chúa bị lạnh nhạt, thấy phụ hoàng mẫu hậu lại ôm bé vừa hôn vừa nói chuyện, lúc này mới không khóc nữa, chớp chớp mắt, cười ha hả nắm lấy ngón tay của cha mẹ.

Tô Trường Nhạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của nữ nhi một lúc lâu, biểu tình dần dần cổ quái.

“Sao vậy?” Thẩm Tinh Lan hỏi.

Sắc mặt của Tô Trường Nhạc kỳ lạ sờ sờ đuôi mắt của tiểu Trường An.

“Hình như con bé đang giả khóc, không có nước mắt.”

Thẩm Tinh Lan cúi đầu nhìn nữ nhi một cái, rầu rĩ cười: “Ừm, đúng là không có nước mắt.”

“……”

Trong lòng Tô Trường Nhạc đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác kỳ diệu.

Không phải lúc trước khi nàng mang thai nữ nhi, còn mỗi ngày cùng Thẩm Tinh Lan diễn cái gì “Thái tử bá đạo cường sủng Thái tử phi”, cho nên nữ nhi cũng học được cách diễn xuất trong khoảng thời gian đó chăng?

——————–