Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta

Chương 44




Thái tử phi đốt pháo nổ thì xảy ra chuyện, Ngự Lâm quân và Cấm quân canh giữ ở Thừa Thiên Môn lập tức tìm kiếm vùng lân cận.

Thẩm Quý Thanh cũng ở đó tìm người.

“Vương gia.” Sau khi Lý Toàn cứu Ôn Sở Sở lên, tùy tiện khoác áo choàng, lập tức chạy tới.

“Giúp ta tìm người.” Thẩm Quý Thanh không quay đầu lại, chỉ gật đầu, nói: “Thái tử phi không thấy đâu, mau đi tìm Thái tử phi.”

Lý Toàn thấy hắn mở miệng, ngậm miệng đều là Thái tử phi, không khỏi hơi ngẩn ra, trầm giọng nói: “Vương gia, Vương phi đã thấy máu rồi, chuyện tìm Thái tử phi cứ giao cho nô tỳ, ngài vẫn nên về với Vương phi trước, hài tử chỉ sợ…”

Thẩm Quý Thanh nghe vậy, rốt cuộc dừng bước.

“Biết rồi, ngươi không cần giúp tìm người, ngươi trở về vương phủ thay Vương phi thu xếp chuyện sảy thai đi.” Hắn nói xong, rồi cầm đèn cung ấm áp tiếp tục tìm Tô Trường Nhạc không rõ tung tích.

Lý Toàn nhìn bóng dáng của chủ tử nhà mình đi xa, khẽ thở dài, trong lòng có cảm xúc lẫn lộn.

Hắn không rõ nếu chủ tử thật sự thích Tô cô nương như vậy, vì sao lúc trước còn phải lựa chọn từ bỏ nàng, tại sao hắn ta vẫn phải làm điều đó trong khánh công yến mặc cho hắn đã nhiều lần can ngăn trước đó.

Nếu lúc ấy không có chuyện ăn mừng, chủ tử đã cùng Tô cô nương trở thành phu thê, căn bản sẽ không rơi vào tình trạng như hôm nay.



Cả hoàng thành đèn đuốc sáng trưng, điện Bảo Hòa vẫn ồn ào như trước, thậm chí có rất nhiều người ra khỏi điện Bảo Hòa thưởng thức pháo hoa không ngừng bay lên.

Bốn cửa còn lại cũng không biết Thừa Thiên Môn xảy ra chuyện gì, tuy rằng âm thanh của pháo hoa khác so với những năm trước, nhưng sau khi bốn cửa còn lại nhận được tín hiệu đã đốt pháo hoa, lập tức bắn pháo hoa, pháo hoa rực rỡ chiếu rọi toàn bộ hoàng thành như ban ngày, rực rỡ nhiều màu sắc.

Cha con Tô gia sau khi nhận được tin tức của Tần Thất, cũng lập tức rời khỏi điện Bảo Hòa, gia nhập hàng ngũ tìm kiếm.

Mặc dù bọn thị vệ đã đem Trong ngoài Thừa Thiên Môn, tất cả đều tìm qua một lần, nhưng vẫn không phát hiện ra bóng dáng Thái tử phi.

Lúc Thẩm Tinh Lan chạy tới, người còn chưa tìm.

“Niếp niếp”.

Thẩm Tinh Lan mím chặt môi, gương mặt tuấn tú lạnh lẽo có thể đóng băng, trông cực kỳ lạnh lùng và nghiêm túc, giọng nói trầm thấp trong trẻo, lộ ra chút sốt ruột không thể phát hiện.

Thừa Thiên Môn khắp nơi đều là người, nhưng vẫn không tìm được Tô Trường Nhạc, cảm giác sợ hãi khó nói đánh úp lên toàn thân Thẩm Tinh Lan, làm hắn khó thở.

Hắn và Cấm quân kiểm tra nhiều lần mọi ngóc ngách của Thừa Thiên môn, nhưng mỗi một lần hồi báo đều là thất bại.

Hắn không tìm thấy nàng, cái cảm giác vô vọng này làm hắn gần như phát điên, hắn không có cách nào để thừa nhận hắn mất nàng một lần nữa. [E b o o kT r u y e n. N e t]

Xảy ra chuyện lớn như vậy, thống lĩnh Cấm quân vốn đang tham gia cung yến ở điện Bảo Hòa đã chạy tới từ lâu, sau khi nhìn thấy Thái tử, tiến lên nói: “Điện hạ, các huynh đệ gần Thừa Thiên Môn đã lục soát qua vài lần, nhưng không có bóng dáng của Thái tử phi, hiện giờ chỉ còn lại Bích Hồ chưa tìm qua.”

“Lập tức phái người xuống hồ tìm!” Thẩm Tinh Lan nói ngắn gọn.

Vừa nghĩ đến Tô Trường Nhạc có thể ngâm mình trong nước đá trong hồ, hắn lập tức lạnh sống lưng, hai tai ù đi.

Ngay khi thống lĩnh Cấm quân rời đi cùng một số quân và ngựa, đi về phía Bích Hồ bên cạnh Thừa Thiên Môn, Thẩm Tinh Lan trầm mặt, xoay người muốn đuổi theo thì sau lưng đột nhiên bị thứ gì đó đập một cái.

Trời rét đậm, Thẩm Tinh Lan không nói gì, chỉ là môi hơi run rẩy, trong miệng thở ra từng luồng khói trắng.

Hắn quay đầu lại, nhìn quanh bốn phía, bên cạnh chỉ có Ngự Lâm quân hoặc Cấm quân đi tới.

Một đầu khác của Thừa Thiên Môn mơ hồ truyền đến giọng nói của huynh đệ Tô gia hô Tô Trường Nhạc.

Thẩm Tinh Lan giống như đang nghĩ tới gì đó, đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn những cây tuyết tùng cao chót vót và xum xuê phủ đầy tuyết.

Kỳ thật Tô Trường Nhạc giấu mình rất kỹ, chỉ khi giơ tay ném hòn đá nhỏ về phía hắn, áo choàng gấm đỏ khoác lên người mới “lộ ra” một chút màu đỏ giữa cành lá tươi tốt.

Cho đến khi hòn đá nhỏ thứ hai lại ném về phía hắn, Thẩm Tinh Lan mới phát hiện cô bé nhỏ đang trốn trên cây.

Hắn không nói hai lời, nhảy lên cây vân tùng cao chót vót, giống như hai người ở kiếp này mới gặp nhau, ôm nàng vào lòng, và ôm nàng xuống.

Lúc ấy trong đôi mắt đen lấp lánh của hắn lộ ra ý cười dịu dàng, hôm nay đôi mắt hoa đào tươi cười ấy đã biến thành “màu” đỏ tươi, đáy mắt lạnh lẽo vô biên vô hạn, chạm vào cô bé trong ngực thì mới thoáng ấm áp.

Thẩm Tinh Lan ôm chặt lấy nàng, trong lòng chỉ còn lại niềm vui mất đi mới lấy lại được, trái tim căng thẳng vừa buông lỏng, gương mặt trắng hơn tuyết của Tô Trường Nhạc bỗng dưng lọt vào tầm mắt.

Mặt nàng không có máu, tóc đầu đen nhánh thấm đẫm mồ hôi lạnh, môi hơi mở ra thở ra.

Thái tử điện hạ vốn là mặt không chút thay đổi, trong nháy mắt đầu đầy mồ hôi lạnh, hỏi: “Lúc ngã xuống bị thương ở chỗ nào?”

Hắn vừa nói, vừa bế nàng đi về phía Thái y viện.

Tô Trường Nhạc không xác định pháo nổ có bị động tay hay không, nhưng nàng không muốn đặt cược vào hậu quả.

Cuối cùng nảy ra một ý tưởng, quyết định đốt pháo nổ, lập tức đạp bay nó ngay.

Pháo nổ quả nhiên giống như nàng nghĩ, nổ tung giữa không trung nhưng pháo nổ không làm nàng bị thương, nhưng nàng vẫn trực tiếp trèo qua tường bảo vệ, nhảy xuống từ trên cửa thành.

Cho dù là ai động tay động chân vào pháo hoa, cho dù Lâm hoàng hậu đã chuẩn bị vẹn toàn không, nàng phải làm lớn chuyện này mới được.

Chỉ khi nào xảy ra chuyện lớn thì Tuyên Đế mới có thể hạ lệnh kiểm tra nghiêm ngặt, nếu không nàng bình an vô sự, Tuyên Đế chỉ đơn giản xử phạt cung nhân mua pháo nổ.

“Niếp niếp”. Thẩm Tinh Lan thấy nàng không nói gì rất lâu, lòng nóng như lửa đốt khẽ gọi một tiếng, đang định cúi đầu thì mới giật mình nhận ra bàn tay ôm trên cánh tay nàng có một sự ấm áp.

Thẩm Tinh Lan dừng bước, giơ tay lên nhìn, trên ngón tay rõ ràng là máu tanh.

Hắn khó thở, trực tiếp ôm nàng chạy lên.

Ôm cánh tay nàng đang hơi run rẩy.

Cổ họng Thẩm Tinh Lan căng thẳng, hơn nửa ngày mới tìm được giọng nói của mình: “Nàng bị thương ở đâu vậy? Nói với cô được không?” Lời nói vừa thốt ra run lên như cầy sấy.

Đôi mắt đen láy đỏ tươi.

Kỳ thật lúc Tô Trường Nhạc nhảy xuống, nàng đã lau cánh tay, và trẹo chân.

Làn da của nàng quá mỏng manh, nhưng chỉ là một chút vết trầy xước nhỏ mà đã cạo ra một vũng máu.

Vết thương trên tay kỳ thật không nặng, ngược lại chân nàng bị thương tương đối nghiêm trọng.

Khi nàng nhảy xuống, không chọn đúng chỗ rơi xuống đất, khi xuống đất thì chân trượt xuống đất, xương đầu gối đập trực tiếp xuống đất.

Để chuyện này làm lớn đến mức tất cả mọi người đều biết, mặc dù Tô Trường Nhạc có khó chịu đến đâu, nàng cũng chỉ có thể kéo chân bị thương, dùng khinh công trốn vào một cái cây.

Tô Trường Nhạc biết Thẩm Quý Thanh cũng đang tìm nàng, nếu nàng bị tìm được trước khi Thẩm Tinh Lan đến, Thẩm Quý Thanh nhất định sẽ mặc kệ nàng phản kháng, trực tiếp ôm nàng đến Thái y viện hoặc ôm đến Đông Cung.

Nàng không muốn bị Thẩm Quý Thanh chạm vào đâu!

Tô Trường Nhạc cực kỳ ghét Thẩm Quý Thanh, vừa nghĩ đến mình sẽ bị Thẩm Quý Thanh ôm vào ngực, nàng thà tình nguyện chịu đựng gió tuyết đến thấu xương, chịu đựng sự đau đớn trên đầu gối và bắp chân, trốn trên cây, chứ không muốn để những người khác phát hiện ra nàng trước Thẩm Tinh Lan.

Cho đến khi nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Tinh Lan thì nàng mới giơ tay để hắn chú ý.

Tô Trường Nhạc nâng tay còn lại không bị thương lên, ôm chặt cổ Thẩm Tinh Lan, nhỏ giọng nói: “Chỉ có tay và chân bị thương, lúc rơi xuống, hình như còn đụng vào đầu, đầu óc choáng váng, còn khó chịu lắm.”

Nàng nói đứt quãng, dường như thật sự rất khó chịu: “Thái tử ca ca, ta muốn ngủ một lát.”

Thẩm Tinh Lan nghe vậy thì tim run lên cực kỳ mạnh mẽ, cảm giác sợ hãi mà nàng đã từng ngủ không dậy nổi trước mặt hắn lại bao trùm lấy hắn lần nữa.

Hắn sợ, rất sợ, sợ hãi chưa từng có.

Thẩm Tinh Lan dừng bước, cẩn thận xác nhận trán và gáy của nàng không có vết thương nào, mới cúi đầu hôn lên đôi mắt mờ mịt, luống cuống, ướt đẫm của nàng, thấp giọng dỗ dành: “Đừng ngủ, nói chuyện với cô một lát đi, sau khi đến Thái y viện, thái y sẽ xem xét rồi lúc nàng hẵng ngủ được không?”

Tô Trường Nhạc thấy trên mặt hắn mặc dù không có biểu hiện hoảng sợ, nhưng sắc mặt lại trắng cực kỳ.

Môi hắn khẽ mở, không ngừng thở phật, phảng phất trái tim sắp bị cảm giác sợ hãi làm nổ tung.

Tô Trường Nhạc không khỏi đau lòng hôn lên cằm của hắn, “Vâng.” 

Vừa vào Thái y viện, thái y trực ban thấy Thái tử ôm Thái tử phi, đầu đầy mồ hôi chạy vào, lập tức xách rương thuốc lên, đưa hai người vào phòng bên trong chuyên cho bệnh nhân nghỉ.

Nội thất được bài trí rất đơn giản, chỉ có một giường đơn và một bàn ghế.

Khi Thẩm Tinh Lan đặt nàng lên giường nhỏ, lông mày nhíu chặt lại một chút.

Chiếc giường nhỏ được làm bằng ván gỗ, cứng rắn, rất lộp bộp.

Mặt hắn “khó chịu” đến khó coi, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời chịu đựng.

Chỉ là khi hắn nhìn thấy thái y cắt váy của Tô Trường Nhạc, Nhìn thấy bắp chân trắng như tuyết cùng đầu gối của nàng một mảnh xanh tím, áp lực ở đáy lòng phẫn nộ, trong nháy mắt ở ngực nổ tung.

Việc đốt pháo luôn được hoàng hậu thực hiện, nhưng Lâm hoàng hậu dám thừa dịp Tuyên đế gọi hắn đi, phân công Thái tử phi lên Thừa Thiên Môn thay bà ta hoàn thành việc này.

Hai tay Thẩm Tinh Lan nắm chặt, gân xanh nổi lên, đốt ngón tay xanh trắng đến kêu khanh khách, đáy mắt dần dần hiện lên sát ý nồng đậm.

Tô Trường Nhạc bị thương cũng không nghiêm trọng, đám thái y nhanh chóng băng bó cho nàng xong.

Thái y nói: “Vết thương trên tay Thái tử phi không ảnh hưởng đến gân cốt, chỉ là vết thương ngoài da bình thường, tuy rằng vết thương trên đùi trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng cũng không rách da chảy máu, thỉnh Thái tử điện hạ yên tâm.”

“Vừa rồi Thái tử phi nói nàng đụng trúng đầu, rồi nàng rất choáng váng, các ngươi thay nàng nhìn một chút.”

Tô Trường Nhạc lúc này đã ngủ thiếp đi.

Các thái y thấy trên đầu nàng cũng không có ngoại thương rõ ràng, nhao nhao lắc đầu nói: “Đầu Thái tử phi không có gì đáng ngại mới đúng.”

Sau khi Thẩm Tinh Lan ôm Tô Trường Nhạc, chuẩn bị trở về Đông Cung thì huynh đệ Tô thị và Thẩm Quý Thanh đã chạy tới Thái y viện.

Hiển nhiên là nhận được tin Thái tử phi được đưa tới Thái y viện.

Thẩm Quý Thanh ngăn cản Thẩm Tinh Lan, ánh mắt dừng trên khuôn mặt đang ngủ say của Tô Trường Nhạc, khuôn mặt âm trầm hỏi: “Nàng bị sao vậy?”

Trên người Tô Trường Nhạc bọc một chiếc áo choàng dày, người ngoài cũng không nhìn thấy vết thương trên cánh tay và chân nàng.

Luồng khí cuồng bạo và khát máu đang hoành hành trong lòng Thẩm Tinh Lan, nhưng vẻ mặt hắn lại rất bình tĩnh, không tìm ra sự tức giận nào.

Thẩm Tinh Lan thậm chí thậm chí không thèm ngẩng đầu nhìn Thẩm Quý Thanh, không nói một lời, trực tiếp vòng qua hắn ta rời khỏi Thái y viện.

Thẩm Quý Thanh vừa mới lo lắng đến sắp điên rồi, theo bản năng xoay người đuổi theo, nhưng Tô Thiên Dương lại lạnh mặt ngăn hắn ta lại.

“Nhạc Nhạc hiện giờ đã làm Thái tử phi cao quý, nàng như thế nào thì đã không còn liên quan đến Vương gia.” Tô Thiên Dương lạnh lùng nói, “Thần nghe tin Tấn vương phi rơi xuống Bích Hồ, rơi vào trong hồ băng vào mùa đông tháng Chạp này, chỉ sợ đứa nhỏ không giữ được, nghiêm trọng hơn là đời này sẽ khó mang thai đứa nhỏ.”

“Vương gia vẫn nên mau chóng trở về Tấn vương phủ, đi thăm Tấn vương phi mới đúng.”

Khuôn mặt ôn hòa của Thẩm Quý Thanh hiếm khi lộ ra một chút cáu kỉnh.

Hắn ta đẩy Tô Thiên Dương ra: “Chuyện của bổn vương không tới phiên ngươi quan tâm.”

Tô Thiên Dương mặt lạnh còn muốn tiến lên, Tô Ngọc lại tiến lên một bước, ngăn cản đệ đệ, lắc đầu với hắn: “Đệ tiến lên hỏi thái y, Thái tử phi bị thương như thế nào, nếu không có gì đáng ngại, đệ nhanh chóng chạy về điện Bảo Hòa báo cho cha nương, chớ để bọn họ lo lắng.”

Tô Thiên Dương gật đầu, xoay người tiến vào Thái y viện.

Tô Ngọc đi theo phía sau Thẩm Quý Thanh, cùng hắn ta đến Đông Cung.

Thẩm Quý Thanh đương nhiên không vào được Đông Cung, Thẩm Tinh Lan đã đoán được hắn ta sẽ tới nên đã phân phó thị vệ ngăn người lại.

Tô Ngọc thông hành không bị cản trở.

Chỉ là Tô Ngọc vốn tưởng rằng Thẩm Tinh Lan sẽ đi ra sau khi thu xếp ổn thỏa cho muội muội, không nghĩ rằng hắn chờ ở đại sảnh rất lâu, đợi đến khi Tuyên đế đến Đông cung, muốn gặp Thái tử, Thẩm Tinh Lan vẫn không thấy bóng người.

Tô Ngọc: “…”

Muội muội sợ hãi, trên người còn bị thương, sao Thái tử lại chậm chạp không xuất đầu lộ diện?

Khuôn mặt dịu dàng như ngọc của Tô Ngọc dần dần trở nên khó coi.



Mặc dù Thẩm Tinh Lan đã đưa Tô Trường Nhạc lên nhuyễn tháp, nhưng hắn lại không buông tay để nàng nằm thẳng, ngược lại còn ôm nàng thật chặt vào lòng, chôn cả khuôn mặt vào chiếc cổ mềm mại của nàng, chóp mũi quanh quẩn mùi hương độc nhất của nàng.

Hai tay ôm thật chặt, giống như muốn ôm nàng vào xương cốt.

Cho dù đã ôm chặt nàng vào lòng, nhưng nội tâm hoảng loạn và sợ hãi một cách mãnh liệt, nhưng vẫn như cũ không hề nguôi ngoai. 

Đôi môi mỏng của Thẩm Tinh Lan mím chặt, rồi ngẩng đầu lên từ ngực nàng, đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng không chớp mắt.

Có vẻ như chỉ bằng cách này mới có thể xác nhận rằng nàng thật sự tồn tại, mới có thể xác định nàng vẫn ổn, mới cảm thấy an toàn, không bao giờ sợ nàng biến mất nữa.

Kỳ thật không phải Tô Trường Nhạc thật sự ngủ, nàng chỉ diễn kịch ở trước mặt đám thái y thôi.

Phát sinh chuyện lớn như vậy, nàng lại “ngã” xuống từ trên Thừa Thiên Môn, đây quả thực là làm cho nàng khôi phục trí nhớ, thời cơ tốt để nhớ lại mọi chuyện.

Ngay khi nàng cho rằng Thẩm Tinh Lan ôm nàng ngủ cùng nhau, gương mặt nàng được nâng lên, nụ hôn ấm áp rơi xuống một cách tỉ mỉ.

Đôi môi mỏng của Thẩm Tinh Lan khẽ gõ trên mặt nàng.

Giống như muốn dùng môi hắn nhớ kỹ đường nét của nàng, mỗi một lần rơi xuống đều tràn ngập sự nâng niu và cưng chiều.

Đôi môi mỏng ấm áp từ trán, lông mày đến mí mắt, dọc xuống chóp mũi thanh tú, đến bờ môi mềm mại.

Tô Trường Nhạc vẫn đang giả bộ ngủ, chỉ có thể bị động thừa nhận những nụ hôn của hắn.

Thẩm Tinh Lan biết rõ không làm cái gì, cũng chỉ là một nụ hôn đơn giản nhất, chẳng là gì so với vô số thân mật giữa hai người.

Hai má và v4nh tai của Tô Trường Nhạc nóng lên không thể kiểm soát được.

“Niếp niếp, đừng rời xa ta nữa.”

Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng cánh tay và cơ thể của hắn vẫn còn hơi run, Tô Trường Nhạc nhận ra sự sợ hãi của hắn, thậm chí có một loại ảo giác rằng Thẩm Tinh Lan đã sắp đến bờ vực sụp đổ.

Mí mắt của Tô Trường Nhạc khẽ động, dường như sắp tỉnh lại.

Khuôn mặt Thẩm Tinh Lan vốn hơi lạnh lùng, chỉ với những cử động nhỏ nhất của nàng, ngay lập tức được nhuộm bằng một nụ cười ấm áp và ấm áp.

Hắn biết cử động là vẫn còn sống rất tốt, đây không phải là giấc mộng đẹp mà hắn mơ trong hầm băng mà là có thật.

Khi Tô Trường Nhạc mở mắt ra, chỉ thấy môi Thẩm Tinh Lan mỉm cười hạnh phúc, hai mắt dịu dàng như nước cụp mắt nhìn nàng.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, hai gò má trắng sữa của thiếu nữ từ từ hiện lên màu hồng nhạt xinh đẹp.

“Đầu còn choáng váng không?”

Lúc trước Tô Trường Nhạc ngã ngựa bị thương một lần, mặc dù các thái y đều nói không sao, nhưng trong lòng Thẩm Tinh Lan vẫn lo lắng.

Tô Trường Nhạc: “…”

Sao vừa hỏi nàng có chóng mặt không, vừa dùng môi vu0t ve cánh môi nàng chứ.

Chỉ biết bắt nạt nàng!

Tô Trường Nhạc khẽ cắn môi, cụp mắt xuống, trong lòng giống như một con thỏ đang nhảy nhót.

“Thẩm Tinh Lan!”

Hiếm khi Thẩm Tinh Lan nghe thấy sự hờn dỗi của nàng, một sự ấm áp không nói nên lời từ từ lấp đầy trái tim hắn, sự sợ hãi còn sót lại trong lòng theo đó xua tan hết.

“Cô ở ngay chỗ này, đừng sợ.” Thẩm Tinh Lan thấy nàng thẹn thùng, cúi đầu hôn lên má nàng, rồi thả người ra.

Thật ra hắn còn có rất nhiều việc phải xử lý, hắn còn phải đi gặp phụ hoàng, còn phải tìm ra những người phụ trách pháo nổ.

Nhưng vừa nhìn thấy nàng bị thương, nhìn thấy dáng vẻ tái nhợt buồn bực trên mặt nàng, hắn luyến tiếc để nàng một mình ở lại Đông Cung.

“Nàng nghỉ ngơi đi, cô tuyệt đối sẽ không để cho nàng chịu oan ức vô ích đâu.”

Thẩm Tinh Lan đứng dậy, cụp mắt chỉnh lại cả y bào, đang muốn rời đi thì cánh tay đã bị nắm lấy.

Quay đầu lại, cô bé có vẻ bẽn lẽn, vẻ mặt kiều diễm, còn đang muốn gì đó nhìn hắn.

Thẩm Tinh Lan cho rằng nàng vẫn còn sợ hãi, quay lại giường lần nữa, nhẹ nhàng ôm người vào lòng: “Ừm? Có chuyện gì vậy?”

Tô Trường Nhạc nhìn hắn, cả trái tim đập thình thịch, nhảy rất nhanh.

Nàng dựa vào l0ng nguc hắn, hai tay nắm chặt cánh tay hắn, cụp mắt nhỏ giọng nói: “Kỳ thật, ta nhớ rõ.”

Thẩm Tinh Lan kiên nhẫn cười hỏi: “Nhớ cái gì?”

Tô Trường Nhạc lấy hết dũng khí, ngước mắt nhìn hắn.

Nàng tránh vòng tay của Thẩm Tinh Lan, quỳ gối đứng dậy, hai tay vòng qua cổ hắn, căng thẳng nhẹ nhàng chạm vào khóe miệng hắn.

Ngay sau đó dịu dàng hôn hắn, trong miệng hắn đều là hương vị ngọt ngào của nàng.

Môi nàng rất mềm, ấm áp như đường, đường rơi vào trong miệng hắn, chảy vào ngực, trong lòng có chút ngọt ngào.

Thẩm Tinh Lan hơi sửng sốt, nụ cười tan ở khóe miệng, phản khách làm chủ, áp vào môi nàng với sự ấm áp.

Hai người rõ ràng đã làm gì đó thân mật, nhưng mỗi lần hôn, trái tim nàng không nhịn được mà đập thình thịch.

Sau một nụ hôn, môi răng hai người thoáng tách ra.

Nàng ôm cổ hắn, cụp mắt xuống, trong lòng căng thẳng vô cùng, trên mặt càng ngày càng đỏ.

Chuẩn bị tâm lý trong một thời gian dài, nàng lắp bắp nói: “Ta thực sự không bị mất trí nhớ, ta nhớ tất cả mọi chuyện, nhớ những chuyện giữa chúng ta.” 

“Ta nhớ rõ hết toàn bộ.”

- -----oOo------