Thái Tử Bụi Đời

Chương 86: C86: Lòng này yêu người




Diệp Hoan chạy.

Bên trong đại sảnh, Thẩm Đốc Lễ, Chu Dung cùng tứ nữ chỉ biết lo lắng mà nhìn nhau.

Một bữa cơm đoàn viên đang an ổn lại bị tứ nữ vì tranh giành Diệp Hoan mà khiến cho cả đại sảnh không vui. Nhân vật chính là Diệp Hoan lại không thấy bóng dáng khiến cả 4 người đều cảm thấy áy náy.

Dù đang rất lo lắng cho Diệp Hoan nhưng Chu Dung cũng không đành lòng thấy các nàng bất an nên miễn cưỡng an ủi:

- Đừng nóng vội, có thể nó chỉ đi ra ngoài một chút, sẽ lập tức trở về.

Cao Thắng Nam cắn cắn mmôi dưới, sau đó đội mũ cảnh sát, đứng lên nói:

- Cháu ra ngoài tìm anh ấy

Nói xong liền như một cơn gió đi ra cửa.

Thẩm Đốc Lễ cùng Chu Dung nhìn nhau cười khổ, hắn cho toàn bộ cảnh vệ cùng bảo tiêu đi tìm kiếm Diệp Hoan, đến giờ cũng chưa thể tìm được, một mình nha đầu Cao Thắng Nam có thể làm được gì?

Nam Kiều Mộc cúi đầu xuống không nói lời nào, sắc mặt lại có chút tái nhợt.

Không ai hiểu rõ Diệp Hoan hơn nàng, kể cả cha mẹ của hắn cũng không bằng.

Nàng biết rõ tại sao Diệp Hoan đột nhiên lại chạy trốn.

Diệp Hoan là một người yêu tự do, nếu hoàn cảnh xung quanh cho hắn cảm giác gò ép, khiến hắn cảm thấy áp lực, hắn sẽ phản kháng hoặc trốn đi.

Lý do khiến Diệp Hoan cảm thấy gò ép và áp lực, không chỉ bởi vì việc tranh giành tình nhân. Nam Kiều Mộc biết rõ, còn có một nguyên nhân sâu xa hơn.

Advertisement

Cuộc sống đơn giản bị quấy rối, từ cảnh nghèo khó bước chân vào phồn hoa vô tận, tất cả đều thay đổi. Ngày ngày có xe đưa đón, cẩm y ngọc thực, quyền thế tiền tài nắm trong tay, chẳng khác một giấc mộng nam kha.

Những thứ không có trong hiện thực, trong mộng đều có thể sở hữu, tình thân tình bạn, tình yêu, đều mặc hắn quyết định. Cái kẻ bị người người khinh thường, vùng vẫy giữa ranh giới sống và chết, người cô nhi chán nản đó, đột nhiên nhận được vô tận yêu thương.

Sao có thể thích ứng, sao có thể không mê mang?


Nam Kiều Mộc vì hắn mà cảm thấy đau lòng, Diệp Hoan vẫn chỉ là Diệp Hoan cùng cô lớn lên trong cô nhi viện, quật cường, kiên nghị, lại mang theo một chút trách nhiệm. Hắn giấu vấn đề không thể giải quyết đó tận sâu trong đáy lòng. Thứ mà người khác có thể thấy được, vĩnh viễn là gương mặt tươi cười xán lạn.

Tất cả mọi người tựa hồ đều quên rằng một người đang sống trong hoàn cảnh này đột nhiên chuyển đến sống trong hoàn cảnh khác luôn cần có thời gian để thích ứng. Nếu hắn không thể thích ứng với phồn hoa trước mắt, lại không đành lòng thương tổn người bên cạnh, chỉ có thể lựa chọn chạy trốn.

Hắn có thể trốn đi đâu?

Nam Kiều Mộc lặng lẽ nở nụ cười. Ngoại trừ địa phương ôn hòa mà quen thuộc đó, hắn còn có thể trốn tới nơi nào?

Nam Kiều Mộc đứng lên nói: "Bác trai, bác gái, con cũng đi ra ngoài tìm anh ấy."

Chu Mị và Liễu Mi nhìn nhau, cũng đồng loạt đứng lên: "Chúng con cũng đi."

Advertisement

Chỉ trong chốc lát tất cả đều đi ra ngoài tìm Diệp Hoan.

Thẩm Đốc Lễ nhìn Chu Dung, cười khổ:"Có lẽ bữa cơm đoàn viên này, chỉ còn thừa lại hai chúng ta rồi”

Chu Dung khóe miệng mang theo nụ cười, lại giả vờ rằng mình đang u sầu, giận dữ nói: "Nhiều nữ hài như vậy, về sau biết tuyển ai làm con dâu đây, thật sự là phiền chết em rồi..."

Thẩm Đốc Lễ nghiêm mặt: "Em cũng đừng có nuông chiều nó quá, chuyện tình cảm nhất định phải nghiêm túc, sao có thể xem như trò đùa? Anh chờ xem em và thằng bé sau này sẽ làm thế nào!"

"Không cần anh quan tâm! Tập đoàn Đằng Long lớn như vậy, còn sợ nuôi không nổi mấy đứa con dâu hay sao?"

"..."

...

Nam Kiều Mộc đoán không sai, Diệp Hoan trốn khỏi phồn hoa, trở về nhà cũ.

Hắn ưa thích nơi này, hắn cảm thấy chỉ có nơi đây là chính thức thuộc về mình.

Hắn thật sự là người kỳ lạ, cẩm y ngọc thực cảm thấy không quen, hết lần này đến lấn khác lại thấy xóm nghèo mới tốt.


Hắn đã quen với nghèo khó, sợ hãi cuộc sống phồn hoa xa lạ, lúng túng không biết giải quyết thế nào.

Sợ hãi và bất an.

Thật ra hắn đang e sợ điều gì, ngay cả bản thân hắn cũng không rõ.

Phòng ngủ đơn sơ lộn xộn, Diệp Hoan nhanh chóng ngồi xuống trước máy vi tính cũ nát. Hắn gõ từng chữ từng chữ, thỉnh thoảng lại lấy tay gảy lòng bàn chân, trong miệng ngậm điếu thuốc, khói thuốc làm hắn cay mắt nhưng vẫn chăm chú nhìn vào màn hình

Trên màn hình đang hiển thị một file word, một tiêu đề bắt mắt hiện lên, " Tuấn tú lang quân tầm phương phổ ".

"Cùng ngày cùng tháng cùng năm. Có bốn nữ nhân đồng thời tỏ tình với lão tử, cảm thấy thực buồn rầu ah, biết chọn ai bây giờ?

Yêu nhất chính là Kiều Mộc, bất quá tính cách của Kiều Mộc thật sự quá lạnh nhạt, chắc sẽ không biết r.ên rỉ, nữ cảnh sát cũng không tệ, mặc đồng phục vào nhìn rất đẹp, chẳng qua nếu muốn nàng cùng ta mặc đồng phục làm chuyện abcxyz, chắc chắn nàng sẽ không đáp ứng, rất có khả năng còn đánh ta một trận..

Trên giao diện Tầm phương phổ Diệp Hoan từng bước từng bước bình luận bốn người. Đột nhiên vỗ mạnh bàn phím, ác thanh mắng một câu:, "Con bà nó! Mình thế mà còn có lòng dạ nghĩ đến mấy chuyện này!

Vừa nghĩ tới ánh mắt u oán và ủy khuất của Nam Kiều Mộc, Diệp Hoan đột nhiên cảm thấy đau lòng.

Chu Mị, Cao Thắng Nam, Liễu Mi, các nàng có tình cảm với hắn, Diệp Hoan có thể nhìn ra được.

Thế nhưng các nàng có biết cái gì gọi là tình yêu?

Các nàng có thể vào lúc sáng sớm, nấu xong bữa sáng trước khi hắn thức dậy, sau đó thình lình xốc chăn, đạp hắn xuống giường?

Các nàng có thể vào lúc hắn hút thuốc bị ho khan, sẽ nhăn chặt đôi mi thanh tú, lặng lẽ giấu đi thuốc lá và bật lửa, sau đó cách một khoảng thời gian thật lâu mới trả lại cho hắn?

Các nàng có thể vào lúc hắn bất lực nhất sẽ vỗ vai hắn cười nói "Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi"?

Các nàng có thể mỗi ngày đổi ba chuyến xe bus vội vàng đi làm rồi ra về, cũng chỉ vì có thể cùng hắn ngồi trong phòng khách lẳng lặng xem TV, sau đó cùng hắn nói mấy câu nhàm chán?

Một cô gái vốn nên có được hào quang vạn trượng, vì hắn mà buông tha vinh quang, chen chúc trong một gian phòng nát, nắm tay nhau xem thương hải tang điền của thế giới qua cửa sổ.Nam Kiều Mộc, tựa như người được sinh ra để dành cho Diệp Hoan hắn, cho dù nghèo khó hay phú quý, nàng vẫn luôn như bóng dáng của hắn, không hề rời xa, thế nhưng lại không có danh phận.


Cái gì gọi là tình yêu?

Cái này cmn mới gọi là tình yêu!

Những cô gái khác có hiểu không?

Bên trong căn nhà nhỏ, Diệp Hoan như Phật tổ ngồi dưới cây Bồ Đề, đột nhiên ngộ ra đại đạo.

Hiểu rõ được lòng mình, Diệp Hoan trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Phật Đà ngộ đạo, vì Phật Đà bỗng nhiên nghĩ thông suốt.

Còn Diệp Hoan hắn? Hắn cũng bỗng nhiên nghĩ thông suốt.

Thành ma hay thành Phật, chỉ trong nhất niệm.

Tiếp nhận hay cô phụ, cũng chỉ trong nhất niệm.

Diệp Hoan yêu cô gái này, yêu Nam Kiều Mộc, chỉ đơn giản như vậy.

Hít một hơi thuốc thật sâu, Diệp Hoan mỉm cười lấy điện thoại di động ra, mở máy, sau đó nhấn một dãy số đã vô cùng quen thuộc.

"Kiều Mộc, anh đã về, về tới nhà của chúng ta" Diệp Hoan cười nói.

Đầu bên kia điện thoại, thanh âm của Nam Kiều Mộc vẫn bình thản giống như thường ngày: "Vâng, em biết rõ anh nhất định sẽ về nhà."

Trầm mặc...

"Kiều Mộc, nếu như em không chê anh là một tên hỗn đản, chúng ta yêu nhau đi." Hốc mắt Diệp Hoan có chút ướt át.

Đầu bên kia điện thoại không có tiếng đáp, một lát sau, mơ hồ có tiếng khóc truyền đến.

Diệp Hoan cười khổ: "Lời tỏ tình của anh làm em khó chịu vậy sao?"

"Không phải, Diệp Hoan..., không phải là vậy, chỉ là em đã chờ những lời này của anh quá lâu rồi, lâu đến nỗi em không nhớ rõ thời gian nữa, em... em.." Tiếng khóc nức nở của Nam Kiều Mộc càng lúc càng rõ ràng, rõ ràng đến mức Diệp Hoan cũng không nhịn được mà xót xa cô.

Hai buồng nhỏ liền sát nhưng lại như xa tận chân trời, tình yêu của Nam Kiều Mộc luôn thật nhỏ bé, thật bình lặng.

"Diệp Hoan, em vẫn luôn luôn yêu anh, thế nhưng những năm qua em vẫn luôn không mở miệng, em sợ anh không tiếp nhận em, em sợ anh sẽ tránh mặt em, em càng sợ ngay cả quyền ở bên cạnh anh cũng không còn. Những năm qua, em đã vì anhmà lặng lẽ rơi nước mắt không biết bao nhiêu lần, Diệp Hoan, em cuối cùng cũng đợi được đến khi anh nói ra những lời đó, trước khi em trở nên già nua, em có thể đợi được rồi..."


Diệp Hoan hốc mắt cũng đã đỏ lên: "Kiều Mộc, thực xin lỗi, anh đúng là một tên khốn kiếp, đã làm trễ nải quá nhiều tuổi thanh xuân quý giá của em. Mấy năm nay anh vẫn luôn mâu thuẫn. Anh chỉ là một tên lưu manh, anh sợ anh không xứng với em, anh sợ tương lai tươi sáng của em sẽ bị hủy hoại trong nỗi lo lắng về cơm áo gạo tiền. "

"Diệp Hoan, em biết rõ anh là một tên hỗn đản, thế nhưng người em yêu lại chính là cái tên hỗn đản như anh, trên đời này thứ gì gọi là trời sinh một đôi? Diệp Hoan cho dù anh không có đồng nào nhưng trong mắt em, anh mới là người đàn ông đội trời đạp đất, chỉ có người như anh mới là trời sinh một đôi với em, Nam Kiều Mộc em cả đời này nguyện vì anh mà tính toán củi gạo dầu muối!"

Hai người đều nói ra xong tâm sự giấu kín, đều nở nụ cười, là nụ cười mang theo nước mắt.

Những năm qua, tất cả mọi người đều đau khổ, đều không không thể sống tốt.

"Diệp Hoan, đêm nay sao đột nhiên tỏ tình với em?" Kiều Mộc nhẹ nhàng hỏi.

Diệp Hoan trên mặt mang theo nụ cười:

"Xem thấu phồn hoa, đột nhiên nghĩ thông suốt."

Một câu nói bình đạm, tuy là được nói ra trong miệng một người thanh niên mới hơn 20 tuổi, tuy rằng nhìn núi vẫn là núi, nhưng đã mang theo một phần tang thương khi trải qua năm tháng dài đằng đẵng.

Nam Kiều Mộc không nói, cô hiểu người đàn ông này, trên đời này chỉ có cô mới có thể hiểu hắn.

Trong điện thoại, Nam Kiều Mộc nhẹ nhàng hát lên một bài ca dao quen thuộc trong ký ức của hai người, là bài " Việt Nhân Ca ". Cô đã từng hát trước mặt Diệp Hoan rất nhiều lần, đáng tiếc Diệp Hoan vẫn không thể học thuộc, lại càng không thể hiểu nổi thâm ý trong đó.

"Núi này có cây, cây không cành, lòng này yêu người, người chẳng hay..."

Diệp Hoan lắng tai nghe tiếng hát nhẹ nhàng của cô. Hai người ở hai đầu điện thoại cùng nhắm mắt, hưởng thụ phút giây yên bình và ấm áp. Trên mặt nở nụ cười, thế nhưng nước mắt lại chảy dài.

Nam Kiều Mộc nghẹn ngào hát không thành điệu

Diệp Hoan không phải không biết hát, hắn chỉ là luôn trốn tránh.

"Kiều Mộc, em có còn nhớ mỗi năm em thường gấp cho anh rất nhiều hạc giấy không? Anh luôn nhét chúng dưới giường, ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn qua "

"Đương nhiên nhớ rõ" Nam Kiều Mộc thở dài thật sâu.

Diệp Hoan lau nước mắt, cười nói: "Nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều, ngày mai chúng ta đem chúng đi bán được không?"

"Vì sao?"

"Bán mấy con hạc giấy đó, nếu đủ chín đồng, ngày mai anh và em đi tới cục dân chính làm giấy đăng ký kết hôn được không?

Nam Kiều Mộc lặng người, sau đó cầm di động ngồi xổm xuống đường, không hề quan tâm hình tượng mà khóc òa.