Thái Tử Bụi Đời

Chương 266: C266: Hai cô gái gặp gỡ




Người ta thường nói năm trăm năm tất có vương giả hiện thế. Nhưng chắc không ai có thể tưởng tượng ra được một tên ngu ngốc năm trăm năm mới được sinh ra có thể làm ra hành động hết sức kinh người như vậy!

Diệp Hoan là người may mắn gặp được nhân vật đó, càng may mắn hơn là hắn cũng quen biết cái tên ngu ngốc đó hai mươi năm, vì người đó họ Trương tên Tam.

Thời điểm Diệp Hoan đi đến bệnh viện thì Trương Tam vẫn còn trong phòng cấp cứu để xúc rửa ruột nên chưa có đi ra. Hầu Tử thì đang đứng ở cửa ra vào với vẻ mặt có chút hả hê cười cười.

"Xảy ra chuyện gì?" Diệp Hoan vội vàng hỏi.

Hầu Tử nhìn về phía cửa phòng mà đáp: "Ngộ độc thức ăn, còn đang xúc rửa ruột..."

Hầu Tử còn chưa kịp nói xong thì bên trong phòng đã truyền ra tiếng Trương Tam kêu gào thảm thiết. Thanh âm này tuy rất lớn nhưng lại mơ hồ không rõ, dường như trong miệng cậu ta đang bị cắm vào một cái ống gì đấy.

"Không nhận! Đánh chết tôi cũng không nhận! Dù cho dùng mỹ nhân kế thì tôi cũng không nhận tội!"

Diệp Hoan ngạc nhiên hỏi: "Cái thằng này đang nói cái gì vậy?"

Hầu Tử cười nhạo nói: "Khi đưa cậu ta đến bệnh viện thì thần trí của cậu ta đã hơi mơ hồ rồi. Đoán chừng là cậu ta cho rằng mình đang bị tra tấn bức cung ấy mà. Biểu hiện cái thằng này cũng không tệ, luôn tỏ ra vẻ kiên trinh bất khuất dưới cờ Đảng, thực con mẹ nó cũng nhập vai quá đi mà..."

Diệp Hoan lau mồ hôi hột, ngây người thật lâu mới lẩm bẩm nói: "... Ít nhất thằng này vẫn có chút ưu điểm đấy chứ, không có khuất phục dưới dao mổ và dâm uy của địch nhân!"

Hầu Tử khí định thần nhàn nói: "Anh đừng cao hứng quá sớm, đây là lần thứ ba rửa ruột rồi, hai lần trước cậu ta vừa mới bắt đầu cũng là nói y chang như vậy, về sau..."

"Về sau thì thế nào?"

"Về sau cậu ta cũng đầu hàng, hơn nữa còn là đầu hàng hai lần..."

Vừa mới dứt lời, bên trong lại truyền đến tiếng khóc lớn của Trương Tam: "Quá tàn bạo rồi!...Mẹ nó đừng nhét cái ống đó vào trong cổ họng của lão tử, lão tử xin hàng, cái gì cũng nhận mà..."

Diệp Hoan: "......"

Hầu Tử bình tĩnh nhìn Diệp Hoan cười cười: "Lần thứ ba đầu hàng rồi!"

Sau hai giờ, Trương Tam tỉnh dậy, vừa mở mắt liền thấy Diệp Hoan. Lúc này, Trương Tam giống như là nhìn thấy thân nhân vậy, nước mắt lập tức tràn ra đầy mặt.

Advertisement

"Anh Hoan, em không nghĩ tới còn có thể gặp lại anh...huhu!"

"Mẹ nó, mày đừng có làm ra bộ dáng như sắp lâm chung không bằng! Chẳng phải chỉ ăn nhầm chút đồ thiu thôi sao? Sự tình lớn như cái rắm thôi mà!" Diệp Hoan không chút khách khí mắng mỏ.

"Anh Hoan, có chuyện em cần phải phó thác cho anh..."


Diệp Hoan nói: "Mày cứ an tâm nằm viện đi, lương thực đã được giấu kỹ, các hương thân phụ lão cũng đã dời đi nơi khác. Chỉ đáng tiếc là tổ chức của chúng ta bị phản đồ bán đứng, phái phản động đã bắt đi mấy đồng chí của chúng ta rồi..."

"Chuyện này không trọng yếu, anh Hoan à, em muốn nói là... Nhanh ném nửa con gà quay trong tủ lạnh đi!"

Hầu Tử đứng ở một bên cười nói: "Mạch suy nghĩ của mày vẫn như trước chưa có tỉnh táo lại nha, tao không biết lúc còn tỉnh táo thì tại sao mày lại làm phản đồ đây này?"

Trương Tam trừng đôi mắt đỏ bừng mà hung ác hét: "Ai làm phản đồ hả? Chớ có nói hai từ Phản đồ trước mặt lão tử, kẻ mà tao hận nhất trong đời chính là phản đồ!"

...

Một hồi sợ bóng sợ gió qua đi, Diệp Hoan và Nam Kiều Mộc đều nhẹ nhàng thở ra.

Ngồi ở bên cạnh giường bệnh nói vài câu vui đùa với Trương Tam, thời điểm bầu không khí đã trở nên hòa hợp thì một thân ảnh cao gầy thướt tha đi vào phòng bệnh.

Advertisement

Cao Thắng Nam với đôi chân mang giày da cùng với một thân đồng phục cảnh sát, hiên ngang đi vào.

Sắc mặt bọn Hầu Tử Trương Tam lập tức trở nên cổ quái, không ngừng liếc ngang liếc dọc về phía Diệp Hoan và Nam Kiều Mộc. Vẻ mặt của Diệp Hoan hơi mất tự nhiên, còn Nam Kiều Mộc lại lộ ra vẻ mặt như mây trôi nước chảy (không có biến hóa gì).

Diệp Hoan mang nụ cười trên mặt, đè thấp thanh âm chỉ đủ phát ra nơi kẽ răng mà hỏi: "Tại sao cô ấy lại ở đây?"

Hầu Tử thấp giọng trả lời: "Lúc mà Trương Tam phát tác thì Cao cảnh quan cũng vừa vặn tới tìm anh, là cô ấy dùng xe cảnh sát chở Trương Tam đến bệnh viện đấy..."

Cao Thắng Nam biểu lộ bình tĩnh, cũng không thèm nhìn Diệp Hoan mà chỉ mỉm cười và gật đầu với Nam Kiều Mộc, sau đó đi tới trước giường của Trương Tam, nói: "Phí chữa trị thì tôi đã giúp cậu trả rồi. Sau này ăn cái gì cũng phải dùng đầu óc nghĩ trước đã, đừng có loạn thất bát tao mà cái gì cũng nhét vào trong miệng hết."

Cao Thắng Nam vẫn không nhìn Diệp Hoan, quay đầu nhìn Nam Kiều Mộc rồi cười nói: "Cô đến đây một mình sao?"

Diệp Hoan ở một bên nhỏ giọng xen vào: "... Kiều Mộc và tôi cùng đến mà."

Cao Thắng Nam phảng phất như không nghe thấy lời của hắn, ngay cả biểu lộ trên mặt cũng không có biến hóa chút nào.

Nam Kiều Mộc cũng nhìn ra có điểm gì là lạ ở đây rồi, vì vậy cô nở nụ cười xinh đẹp rồi nói: "Nghe nói Trương Tam xảy ra chuyện, tôi...cả bọn tranh thủ thời gian tới thăm, Thắng Nam, cám ơn cô đã cứu Trương Tam!"

Cao Thắng Nam lưu loát vẫy vẫy tay: "Mọi người đều là người quen cũ ở Ninh Hải, dù sao cũng là bạn bè, chuyện nhỏ như vậy cũng không là gì. Sau này có chuyện gì thì cứ việc lên tiếng... Diệp Hoan nhà cô đang ở đâu? Không đi cùng cô sao?"

Cả ba người còn lại giật thót, quay mặt nhìn nhau.

"Tôi... Chẳng lẽ tôi đang vô hình hả?" Diệp Hoan kinh ngạc chỉ chỉ vào cái mũi của mình mà nói.


Hầu Tử rung giọng nói: "Anh Hoan, anh đến cùng là người hay quỷ?"

Trương Tam mím môi không nói chuyện thế nhưng sắc mặt của cậu ta cũng dần dần trắng bệch.

Đôi mắt xinh đẹp của Nam Kiều Mộc lơ đãng liếc về phía Diệp Hoan, lúc quay đầu lại, trong ánh mắt dường như đã hiểu ra đôi chút, hé miệng cười nói: "Diệp Hoan có việc phải đi, có lẽ là đang ở trên đường, chắc là sẽ tới đây rất nhanh thôi."

Cao Thắng Nam gật gật đầu, bình tĩnh nói: "Nếu gặp hắn thì cho tôi gửi lời hỏi thăm..."

Diệp Hoan thật sự đứng ngồi không yên rồi.

Cái bà nương này mắt mù rồi hay là đang giả bộ đui mù thế? Làm gì mà phải bỏ qua sự hiện hữu của mình chứ?

Hắn nhịn không được thò tay ra, xòe bàn tay ra quơ quơ trước mặt Cao Thắng Nam, lại tiếp tục quơ quơ lần nữa...

Cao Thắng Nam giống như là không có cảm giác gì, ngay cả con mắt cũng không có nháy một cái.

Diệp Hoan mang vẻ mặt như đưa đám nói: "Chẳng lẽ lão tử thực sự biến thành quỷ rồi à?"

"Kiều Mộc, trong cục còn có việc, tôi phải đi trước. Trương Tam, cậu nên bảo trọng thân thể đó!" Cao Thắng Nam nói xong liền quay người rời đi, từ đầu tới cuối vẫn một mực không nhìn vào Diệp Hoan.

Nam Kiều Mộc mím môi, giống như vừa giận vừa oán nhìn sang Diệp Hoan, sau đó cùng đi ra ngoài với Cao Thắng Nam.

"Thắng Nam, để tôi tiễn cô."

Sau khi hai cô gái đi ra ngoài, phòng bệnh trở nên hoàn toàn yên tĩnh.

Hầu Tử dùng cái mũi ngửi ngửi: "Trương Tam, mày có cảm thấy gì không?"

"Cảm thấy cái gì?"

"Oán khí, oán khí rất nặng...A!"

...

Cao Thắng Nam bước đi rất nhanh, Nam Kiều Mộc đi ở sau lưng cũng phải bước nhanh đuổi theo cô.

"Thắng Nam..."

Cao Thắng Nam quay đầu lại, cười cười với Nam Kiều Mộc rồi nói: "Không cần tiễn tôi, cô trở về đi."


Nam Kiều Mộc nháy mắt mấy cái: "Vẫn nên đưa tiễn a, từ lúc tôi được cứu trở về từ châu Âu, chúng ta còn chưa có nói chuyện với nhau mà."

Cao Thắng Nam lập tức chột dạ, đôi mắt sáng xinh đẹp nhìn lên trời mà không dám nhìn về Nam Kiều Mộc nữa.

Cô không thể không chột dạ, là vì mối quan hệ giữa cô và Diệp Hoan. Mỗi lần ở chung một chỗ với Nam Kiều Mộc, cô đều cảm thấy mình đã làm việc trái với lương tâm, đặc biệt là lúc phát sinh quan hệ với Diệp Hoan.

Nếu như ban đầu là bị Diệp Hoan dụ dỗ, cô còn có mấy phần can đảm mà đứng thẳng sống lưng, thế nhưng ông trời trêu ngươi, hết lần này tới lần khác chính là cô chủ động dụ dỗ Diệp Hoan. Vì lẽ đó mà cái cảm giác chột dạ càng thêm khắc sâu. Lúc này, một nữ cảnh toàn thân chính khí khi truy lùng tội phạm nhưng khi gặp Nam Kiều Mộc thì cô lại muốn đi đường vòng (trốn tránh gặp mặt). Vậy mà trời xui đất khiến thế nào mà hôm nay lại gặp mặt ở bệnh viện, muốn trốn cũng không được, hơn nữa Nam Kiều Mộc còn muốn đưa tiễn cô nữa chứ, muốn ngăn cản cũng không ngăn được...

Trên hành lang bệnh viện, hai người con gái tuyệt sắc chậm rãi mà đi, một người có đôi mắt lấp lánh, nụ cười ôn nhu, dịu dàng, còn một người thì khí khái hào hùng hiên ngang, trong nhu có cương. Hai người đi cùng một chỗ lập tức hấp dẫn vô số ánh mắt hâm mộ trong bệnh viện. Chỉ cần nhìn từ xa đến thôi cũng là một loại hưởng thụ thật lớn, giống như là đang thưởng thức hai kiện tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ vậy.

Cả hai đi được một lát, Nam Kiều Mộc quyết định đánh vỡ sự im lặng giữa hai người: "Thắng Nam, vừa rồi vì sao cô cố ý tảng lờ Diệp Hoan?"

Cái mũi đẹp đẽ tinh xảo của Cao Thắng Nam khẽ hừ một tiếng, cô nói: "Tôi vừa thấy tên đó thì trong lòng liền tức giận, hận không thể một cước đạp hắn bay ra ngoài cửa sổ cho rồi! Cũng vì nhìn mặt mũi của cô nên tôi mới khách khí bỏ qua cho hắn đấy!"

Khóe miệng Nam Kiều Mộc lộ ra một đường cong nhàn nhạt, cô nói: "Thời gian còn ở Ninh Hải, cô và hắn đã thân mật lui tới rồi mà, sao ngược lại khi đến Bắc Kinh rồi lại biến thành kẻ thù thế? Chẳng lẽ một năm qua khi tôi đi, giữa hai người đã xảy ra hiểu lầm gì?"

Khuôn mặt Cao Thắng Nam nhất thời đỏ lên, trong ánh mắt càng thêm bối rối, cô đáp lại: "Chưa, không có có hiểu lầm nào hết! Nam Kiều Mộc cô cũng đừng hiểu lầm..."

Nam Kiều Mộc cười khúc khích rồi nói: "Rốt cuộc là giữa hai người có hiểu lầm gì, hay là cô có hiểu lầm gì với tôi? Có vẻ như cô đang cố ý nói quanh quẩn trốn tránh tôi thì phải?"

Mặt Cao Thắng Nam càng đỏ lên, không biết tại sao trong đầu lại toát ra một ý niệm kỳ quái, hoàn cảnh bây giờ tựa như... Một tiểu thiếp nhìn thấy chính thất phu nhân trong nhà của phú hộ thời phong kiến. Đó là cảm giác nơm nớp lo sợ, tâm trạng như đi trên băng mỏng, sợ bà lớn mất hứng thì địa vị tiểu thiếp như cô liền khó giữ được...

Cao Thắng Nam đỏ mặt, hàm răng trắng noãn không cam lòng oán hận cắn cắn môi.

Chết tiệt! Rốt cuộc mình bị làm sao vậy? Đều do cái tên hỗn đản khắp nơi lưu tình kia, hại mình không thể tiến thối như hôm nay, quẫn bách vạn phần... Thật muốn hung hăng đánh cho hắn một trận nên thân....AAA!

Về chuyện rốt cuộc là hắn khắp nơi lưu tình hay là chính Cao Thắng Nam cô Bá Vương ngạnh thượng cung(*) thì thật khó nói cho rõ ràng...

(*) Bá Vương ngạnh thượng cung: Bá Vương là người có sức lực lớn, ngạnh thượng cung đại khái là ‘mạnh mẽ bắn cung’, Bá Vương bắn cung dùng sức rất mạnh thì sẽ bắn ra cường tiễn (mũi tên mạnh) đồng âm với chữ ‘cưỡng gian’, mà từ ‘cưỡng gian’ này vốn là từ đại kỵ, nên người xưa đã tao nhã lịch sự dùng Bá Vương ngạnh thượng cung để thay thế cho hai chữ ‘cưỡng gian’.

Mặc kệ đi, trên đời này có mấy người phụ nữ chịu nói đạo lý chứ? Nếu đã có thể không nói đạo lý với người khác vậy thì đương nhiên cũng có thể không nói đạo lý với chính mình mà. Nói tóm lại, hung hăng đánh cái tên hỗn đản kia thì tuyệt đối không sai, dám kêu oan thì lại đánh thêm một lần! (Dịch: Nam mô a di đà phật, tội cho anh Hoan quá!^^)

Nam Kiều Mộc hồn nhiên không biết tính toán trong lòng của Cao Thắng Nam, nhìn khuôn mặt lúc hồng lúc xanh của cô gái kia, trong lòng cô không khỏi xuất hiện sự vui vẻ và phức tạp.

Cái tên kia thật sự là làm hại người ta quá nặng, tại sao lại có nhiều người con gái ưa thích hắn như vậy? Một, hai, ba bốn người... Mỗi một cô gái đều xinh đẹp như hoa như ngọc. Còn cái tên kia giống như chú mèo chơi cuộn len, lúc chơi xong thì vểnh cái đuôi lên mà bỏ đi không quan tâm nữa. Vấn đề bây giờ là... Ai sẽ dọn dẹp cái cuộn len lộn xộn rối tung này đây?

Nam Kiều Mộc âm thầm thở dài, giờ phút này đột nhiên cảm thấy rất đau đầu.

"Thắng Nam, Diệp Hoan là một người đàn ông tốt đáng để phụ nữ yêu. Tôi yêu anh ấy, các cô cũng đều có quyền thương anh ấy. Ai cũng không thể ngăn cản được. Cô hà tất dùng vỏ sò che ngọc làm gì? Chẳng lẽ cô sợ tôi sẽ như một mụ đàn bà chanh chua mà hùng hùng hổ hổ đi đánh ghen với từng người các cô sao?"

Cao Thắng Nam phảng phất như bị dọa cho sợ hãi, hai mắt mở to mà nhìn Kiều Mộc, sau nửa ngày cũng nói không nên lời.

Nam Kiều Mộc thở dài, nói: "Cô kinh ngạc như vậy để làm gì? Chúng ta đều là phụ nữ, mà phụ nữ thì rất mẫn cảm, chỉ cần là một ánh mắt, một câu nói, một mùi hương rất nhạt mà có lẽ đàn ông không phát giác ra thì liền hiểu được. Chẳng lẽ tôi còn chưa nói rõ à?"

Lúc này khuôn mặt Cao Thắng Nam đã đỏ như tôm luộc, sau nửa ngày mới lắp bắp hỏi lại: "Cô... Thực sự không hận tôi sao?"


Cái mũi tinh xảo của Nam Kiều Mộc nhíu một cái, giống như cười mà không phải cười nói: "Tôi hận cô thì cô sẽ biến mất khỏi mắt hắn sao?"

"Sẽ không!" Cao Thắng Nam thốt ra, đón nhận ánh mắt của Nam Kiều Mộc, lập tức lại có vài phần chột dạ: "Tôi, tôi... Thực xin lỗi, Kiều Mộc, tôi..."

Hiện tại, có rất nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu cô như: nói lảng sang chuyện khác, giả vờ giả vịt, thậm chí chạy đi...

Tình cảm có thể trốn được lần một, lần hai nhưng có thoát được cả đời sao? Chẳng lẽ đời này mình và hắn cứ như vậy không rõ Nam Kinh(*) sao? Lúc trước hắn đã nói qua "Không phụ kiếp này", hôm nay coi như là gió thoảng mây bay sao?

(*) Là một câu thành ngữ diễn tả mối quan hệ không rõ ràng

Có một số việc có lẽ không thể đạt được kết quả như mong muốn thế nhưng nếu ngay cả cái dũng khí đi đối mặt cũng không có, ông trời có lý do gì thành toàn cho?

Dũng khí không tên đột nhiên bộc phát ra từ trong đáy lòng, Cao Thắng Nam hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào hai mắt Nam Kiều Mộc, nói với giọng điệu chắc chắn: "Kiều Mộc, tôi không muốn rời bỏ Diệp Hoan, hi vọng cô đừng tức giận. Cô nói không sai, đúng vậy, tôi yêu người đàn ông đó!"

Dáng tươi cười trên khuôn mặt Nam Kiều Mộc cũng không thay đổi, cô lôi kéo tay của Cao Thắng Nam mà nói: "Điều này chứng minh ánh mắt của tôi không tệ, tại sao tôi phải tức giận? Thắng Nam à, nếu như ngay cả dũng khí thừa nhận cũng không có thì tình yêu của cô với hắn thật quá mong manh rồi, nếu vậy thì không cần tôi nhúng tay vào, sớm muộn gì hai người cũng sẽ tách ra thôi!"

Nhìn bộ dáng mây trôi nước chảy của Nam Kiều Mộc, trái tim của Cao Thắng Nam cũng đập liên hồi. Cô thật sự không rõ lắm đến cùng thì Nam Kiều Mộc có ý tứ gì, nhìn dáng vẻ của cô, đúng là không có giận dữ, nhưng mà... Vì cái gì Nam Kiều Mộc lại không tức giận? Đổi vị trí lại mà xem, nếu có người dám tranh đoạt bạn trai với cô thì cô đã sớm móc súng ra rồi.

Khi hai người đi bộ xuống đến hoa viên bên dưới nằm cạnh dãy phòng bệnh của bệnh viện, Nam Kiều Mộc liền kéo Cao Thắng Nam ngồi xuống trên một cái ghế dài, cười nói: "Tuy chúng ta quen biết rất sớm nhưng vẫn chưa dịp nói chuyện nhiều với nhau. Thắng Nam, cô có đồng ý cùng tôi nói về một ít chuyện giữa cô và Diệp Hoan hay không? Tôi rất muốn biết, tại sao cô lại yêu người đàn ông đó?"

Khi mà hai người nữ ở dưới lầu thấp giọng nói chuyện, các cô lại không biết nơi cửa sổ phòng bệnh trên đỉnh đầu các cô đang thò ra ba cái đầu, lén lén lút lút nhìn hai cô, trong đó có một cái đầu còn chột dạ duỗi dài cổ ra, mang vẻ mặt bối rối.

"Anh Hoan, tình huống không ổn nha, sao có thể để cho hai người phụ nữ gặp mặt như vậy?" Hầu Tử lo lắng nói: "Anh sẽ không sợ Cao cảnh quan kể hết mọi chuyện xảy ra giữa hai người sao?"

Diệp Hoan ngây ngốc một chút, những lời này vừa vặn đánh trúng vào nỗi lo lắng trong lòng của hắn.

"Tao... Tao lo cái gì chứ! Lão tử làm việc quang minh chính đại, có ẩn tình gì để cho cô ấy phải kể lại chứ?" Diệp Hoan ngoài mạnh trong yếu nói ra.

Trương Tam đang mặc quần áo bệnh nhân lạnh lùng nói: "Anh bị cô ta xxx rồi đó."

Hầu Tử điên cuồng gật đầu. Sắc mặt Diệp Hoan lập tức còn khó coi hơn so với khuôn mặt của người bị ngộ độc thức ăn.

Trương Tam nói tiếp: "... Anh bị cô ta xxx qua không chỉ một lần đâu."

Diệp Hoan lau mồ hôi: "Làm sao mày biết?"

" Tất cả đều được viết trên ‘Tìm lang quân tuấn tú phương phổ " đấy..."

Trương Tam lộ ra thần sắc hiểu biết rất khó có được, cười lạnh nói:

"Anh tuy lúc mới đầu là phản kháng nhưng về sau bị cô ấy làm mãi thành quen quen, anh dần dần... Nếu như Kiều Mộc biết rõ chuyện này thì..."

Mí mắt Diệp Hoan giật giật kịch liệt: "Nếu nói cho cô ấy biết rõ thì sự việc sẽ như thế nào?"

"Anh đừng quên, những năm này Kiều Mộc vẫn giúp anh thái dưa nhặt rau (nấu ăn) đấy, nếu như cô ấy biết rõ anh bị Cao cảnh quan làm qua rồi, tối thiểu thì anh sẽ được vào bệnh viện xúc rửa dạ dày năm lần, còn chưa biết có thể cứu sống được không nữa...?!"

Khuôn mặt Diệp Hoan cũng tím tái rồi, sau nửa ngày sợ hãi, bỗng nhiên hắn hung hăng vỗ lên bệ cửa sổ, bi phẫn nói: “Tao là bị cô ta xxx mà! Tao là người bị hại... Còn nói đạo lý nữa hay không đây?"