Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 47: 47: Tuyệt Cảnh





Cho ta được chết trước ngươi.
Chỉ một câu rất đơn giản, lại khiến nội tâm Vân Mộng Chân hung hăng run lên, thậm chí có xung động muốn rơi lệ.
Trên đời này người thích nàng rất nhiều, nhưng đến khi thật phải đối mặt tử vong, lại có bao nhiêu người có thể thong dong như thế?
Đây tựa hồ không phải tình thoại, lại động người hơn bất cứ tình thoại nào.
Đưa lưng về phía Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc nhìn không thấy biểu tình của nàng, đương nhiên, nếu có thấy cũng không quá để ý, đều là người sắp phải chết, còn cần gì để ý nữa đâu?
Nhưng nói ra hết lời trong lòng, Bạch Nhạc lập tức cảm thấy cả người nhẹ nhàng không ít.
Đúng vậy, vô luận trước đây hắn có vẻ hờ hững cỡ nào, giờ đây hồi tưởng lại phát hiện, trong bất tri bất giác, mình sớm đã thích Vân Mộng Chân.
Không quản là đương sơ cố ý đấu võ mồm, hay là định xuống đổ ước với Vân Mộng Chân, trong vòng ba tháng bước vào Linh Thủ, trên thực tế, tất cả đều gần gần chỉ là vì dẫn lên đối phương chú ý, để cho bản thân không còn là người qua đường trong mắt đối phương mà thôi.
Bạch Nhạc trước nay rất sợ chết, thẳng đến bây giờ, hắn cũng vẫn vậy.
Song hắn lại không thể không làm thế này, bởi vì Bạch Nhạc rất rõ ràng, chỉ có mình chết, Vân Mộng Chân mới có cơ hội sống sót.
Cho ta chết trước ngươi, đây không phải chỉ là một câu khẩu hiệu trống rỗng, mà là một cơ hội sống sót.
Có mấy lời, dù là đến hiện tại, Bạch Nhạc đều không thể nói.
Tỷ như.

.

.


Côn Ngô Kiếm thật ra đang giấu trong thần hồn hắn.
Côn Ngô Kiếm là Thông Thiên Ma Quân phong ấn trong thần hồn hắn, dù là chính bản thân hắn, hiện tại cũng căn bản rút không ra, trừ phi.

.

.

Bỏ mạng!
Rút kiếm, thật ra không phải bởi vì hắn thật cảm thấy có thể đối kháng với Dạ Nhận, mà là muốn lấy phương thức này để diễn tả thái độ.
Chết không đáng sợ, nhưng dù là đối mặt tử vong, cũng tuyệt sẽ không khiến hắn mất đi phần kiêu ngạo trong cốt tủy.
Cô Vân Nhập Tụ!
Đưa tay, mũi kiếm chỉa ra, đâm thẳng đến yết hầu Dạ Nhận.
Tuy chỉ có thực lực Dẫn Linh Cảnh, nhưng một kiếm này chuyển ra, lại vẫn khiến Dạ Nhận không khỏi biến sắc.
Không chỉ là bởi dũng khí ra tay, quan trọng hơn là, bản thân một kiếm này cũng rất kinh diễm.
Một kiếm nhìn như bình đạm tầm thường, lại lộ ra khí tức kiếm đạo, dù là hắn, lại cũng vẫn cảm nhận được một tia uy hiếp nhàn nhạt.
Lấy thực lực Dẫn Linh Cảnh, cảm ngộ kiếm ý, thậm chí bước lên con đường kiếm đạo, vậy phải là kinh tài tuyệt diễm cỡ nào?
Đinh!

Chủy thủ trong tay khoái tốc đâm tới, kiếm phong phát ra một tiếng giòn vang, trường kiếm trong tay Bạch Nhạc cơ hồ theo tiếng liền đứt.
Loại bội kiếm chế thức dành cho đệ tử ngoại môn này, đặt ở trước mặt Dạ Nhận, quả thực giòn yếu không khác gì giấy dán.
Trong mắt chớp qua một tia rét lạnh, giờ này khắc này, Dạ Nhận thật nảy sinh sát ý với Bạch Nhạc.
Một thiên tài có thể bước lên con đường kiếm đạo ngay từ Dẫn Linh Cảnh, không nghi ngờ đã đủ khiến hắn ra tay bóp chết.
Cổ tay khẽ lật, chủy thủ băng lãnh giống như một điểm hàn mang, đâm thẳng tới mi tâm Bạch Nhạc.
Thực lực là thứ trước nay không liên quan gì tới dũng khí cả.
Dù cho lúc này trên thực tế linh lực Dạ Nhận đã hao tổn nảy tám phần, song vẫn không phải một tên Dẫn Linh Cảnh có thể khiêu chiến.
Một đao này nếu đâm xuống, có là mười Bạch Nhạc cũng tất chết không nghi ngờ.
Nhưng mà, gần như cùng lúc, nửa đoạn kiếm phong đột ngột chắn ở trước người Bạch Nhạc.
 
- Làm sao, chẳng lẽ Mộng Chân tiên tử thật bị thiếu niên này cảm động, muốn ủy thân hạ giá cho hắn?
Một kích bị Vân Mộng Chân chặn lại, khóe miệng Dạ Nhận nhếch lên ý cười trào phúng, nhàn nhạt mở miệng nói.
Đương nhiên, trên thực tế, sợ rằng Dạ Nhận có nằm mơ cũng không ngờ, chính là câu nói tưởng như bỡn cợt này, lại vừa khéo chỉ thẳng chân tướng.
- Vô luận là ai, chịu vì ta mà chết, cảm tình đó không nên bị trào phúng.
Trong mắt chớp qua một tia đạm mạc, Vân Mộng Chân thản nhiên mở miệng nói:
- Muốn giết ta, kiểu gì cũng phải đánh đổi một số thứ.
 

- Không sai, muốn giết Vân tiên tử, e rằng ngươi phải bước qua thi thể lão phu trước.
 
 Trong lúc nói chuyện, tiếng Từ Phong đã theo đó vang lên.
Khi nãy bị Ba Sơn Lục Ma đánh thương, nhưng Từ Phong rốt cuộc vẫn chưa chết!
Lúc Ba Sơn Lục Ma đào tẩu, Từ Phong lại không lựa chọn rời đi.
Mấy câu vừa rồi của Bạch Nhạc há chỉ cảm động mỗi Vân Mộng Chân, Từ Phong cũng bị cảm động, thiếu niên Bạch Nhạc còn có thể quên sống chết, chẳng lẽ hắn lại tiếc mạng?
Huống hồ, tận mắt chứng kiến trận chiến kia giữa Dạ Nhận và Vân Mộng Chân, Từ Phong sớm biết, hiện tại trạng thái Dạ Nhận có lẽ không còn được tốt như trong tưởng tượng.
Nếu có gan cầm tính mạng ra liều với đối phương, chưa hẳn không thể đảo ngược cục diện.
Thiên phú kiếm đạo của Bạch Nhạc cũng đồng thời khiến Từ Phong cảm thấy kinh diễm.
Nhất là, Bạch Nhạc còn tu hành Linh Tê Kiếm Quyết!
Nếu có thể giữ được tính mạng cho Bạch Nhạc, có lẽ không dùng đến mấy năm, trong Linh Tê Kiếm Tông lại sẽ xuất hiện một đệ tử thiên tài không thua gì các đại tông môn, đối với Linh Tê Kiếm Tông mà nói, bản thân điều này chính là hy vọng có thể lần nữa quật khởi.
Vậy nên, dù là nhìn từ góc độ nào, hắn cũng nhất định phải bảo hộ Bạch Nhạc.
Kiếm xuất vỏ!
Tuy một thân nhuốm máu, bộ dạng nhìn qua nhếch nhác dị thường, song thần vận lộ ra trên người Từ Phong lại vẫn khiến Dạ Nhận không khỏi động dung.
Vốn cục diện đã nằm trong tầm khống chế, lại không ngừng nảy sinh biến cố, cảnh này khiến trong lòng Dạ Nhận nhiều ít có chút bất an.
Thời gian đã dây dưa quá lâu, cứ kéo dài thêm nữa, một khi cao thủ Linh Tê Kiếm Tông chạy tới, không chừng thật sẽ sắp thành lại bại.
Trong mắt chớp qua hàn ý, Dạ Nhận lạnh giọng mở miệng nói:
- Âm Dương Quỷ Đồng, ngươi còn muốn đứng nhìn bao lâu?
Ba Sơn Lục Ma đào tẩu khiến Dạ Nhận rất khó chịu, chuyện tới nước này, Âm Dương Quỷ Đồng còn không lộ diện, lại triệt để kích phát sát ý trong lòng hắn, nếu như Âm Dương Quỷ Đồng còn không thức thời, hắn không ngại tự tay diệt đi đối phương.
Huống hồ, trước đây bản thân Âm Dương Quỷ Đồng đã lập xuống huyết thệ, hắn căn bản không sợ Âm Dương Quỷ Đồng dám đổi ý.
- Đại nhân yên tâm, đám người không liên quan này cứ giao cho ta xử lý là được.

Nghe được lời của Dạ Nhận, thân ảnh Âm Dương Quỷ Đồng từ từ hiện ra nơi xa.
Chiến đấu trước đó hắn không dám nhúng tay, nhưng chuyện tới nước này, Âm Dương Quỷ Đồng mà vốn không ai để ý, giờ lại thành then chốt ảnh hưởng đến chiến cuộc.
Nháy mắt, vô luận là Từ Phong hay Vân Mộng Chân đều không khỏi khẽ biến sắc.
Trường sát cục nhằm vào nàng này xem ra càng chu đáo chặt chẽ hơn xa trong tưởng tượng, thẳng tới hiện tại, Dạ Nhận lại vẫn ngầm giấu sát chiêu, có thể nói gần như đoạn tuyệt hết thảy hy vọng.
Chỉ là, ý niệm đó chẳng qua hơi khẽ chớp lên trong đầu, Vân Mộng Chân liền cũng thoải mái.
Từ thời điểm nàng thua bởi Dạ Nhận mà tính, chẳng phải liền đã sớm sẵn sàng tư tưởng bỏ mình?
Cùng lắm là chết một lần mà thôi, còn có thể kém được đến đâu?
- Bạch Nhạc, ngươi hối hận không?
Ánh mắt dừng ở trên người Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân nhẹ giọng hỏi.
- Hối hận?
 
Khẽ lắc đầu, Bạch Nhạc nắm kiếm, ánh mắt hướng về phía Âm Dương Quỷ Đồng, chậm rãi nói:
 
- Chỉ cần còn chưa có chết, hết thảy liền vẫn chưa kết thúc.

.

.