Thái Thượng Hoàng

Chương 8-2: Phiên ngoại: Hoàng thượng cát tường




Năm ấy vừa hay là thọ thần hoàng đế bệ hạ được năm tuổi, trong cung đương nhiên sớm đã chuẩn bị yến hội xa hoa để chúc mừng. Tiểu hoàng đế tuổi còn nhỏ ngày ngóng đêm trông hôm đó có thể có nhiều người một chút đến bồi hắn ngoạn (cùng vui chơi), dù sao, trong cung hài tử thật sự là quá ít.

Tiểu hoàng đế bất an ngồi trên long ỷ, duỗi chân, trừng mắt. Nhìn chằm chằm các thần tử tiến đến chúc thọ, đôi mắt đen tuyền ươn ướt hết nhìn bên trái lại xoay sang phải, như muốn từ đó tìm ra vài hài tử cùng lứa tuổi để chơi đùa.

Nhiếp chính vương ngồi ở một bên thản nhiên nếm trà. Hôm nay chính là sinh thần của hoàng đế, hoàng đế trông cũng thực giống một trái đào thọ nho nhỏ, thật là…điềm lành.

Má lúm đồng tiền thật sâu, trái đào nhỏ…khụ, là tiểu hoàng đế cắn môi, trộm nhìn về phía thái hậu, kéo dài giọng nói: “Mẫu hậu, quả nhân muốn đi xuống đó…”

Thái hậu trẻ tuổi sớm đã nhập Phật, vàng son ngập tràn phía dưới đối với nàng hoàn toàn không có nửa điểm hấp dẫn cùng lực ảnh hưởng, chỉ hơi động đậy phật châu (chuỗi hạt niệm phật) trên cổ tay, đôi mắt đẹp khép hờ, phật quang đại thịnh, thiếu chút nữa làm tiểu hoàng đế hoa cả mắt: “Chờ thêm một lát.”

Vì thế tiểu hoàng đế đành phải lùi về long ỷ, âm thầm bất mãn nắm lấy tấm đệm tơ lụa phát tiết bất mãn, rõ ràng cung nữ nói hôm nay nhất định sẽ có thứ gì đó chơi thật vui, có thể nào là gạt người?

Lúc các thần tử mang theo gia quyến tiến lên, hắn rốt cục nhìn thấy hài tử cùng tuổi mình chờ đợi đã lâu. Tiểu cô nương này cũng thật đáng yêu, mặt đỏ hồng nộn nộn, như là bấm vào sẽ chảy ra nước vậy, thân hình so với hắn còn nhỏ hơn, hoàn toàn không giống người trong cung, một đám đều hệt như cây cột. Tiểu hoàng đế trong lòng thấy ngứa ngáy, như có một đám sâu nhỏ đang bò bò.

“Nguyên lai là tiểu tiểu thư nhà Lâm thượng thư, trưởng thành nhất định là thông tuệ…” Lời khách sáo của thái hậu còn chưa nói xong, nét tươi cười đã không khỏi cứng đờ, nguyên lai là tiểu hoàng đế đã tiến đến, một hơi thơm lên mặt tiểu cô nương nhà người ta.

Tiểu cô nương ngước khuôn mặt nộn thịt, ngơ ngác nhìn phụ thân cũng đang ngơ ngác, lại phát hiện người xung quanh đều đang nhìn mình, nhất thời nước mắt lưng tròng lại quay về nhìn người vừa mới thơm mình.

Đế bào màu đen, trên thêu chín rồng quấn quýt, phú quý uy nghiêm, bất quá tiểu hoàng đế khóe miệng mỉm cười, chân mày loan loan, liếm liếm môi, thanh âm trẻ con non nớt nhưng làm ra vẻ trưởng thành: “Đừng sợ, quả nhân sẽ phụ trách, quả nhân đã không còn là tiểu hài tử ba bốn tuổi, quả nhân rất vừa ý ngươi. A, trên mặt ngươi thơm quá nga, là bôi hoa quế cao sao?”

Toàn trường yên tĩnh, nhóm nhạc sư vốn đang ở một bên tấu nhạc cũng ngừng lại, thực phối hợp với không khí quỷ dị cũng như khuôn mặt hơi run rẩy của Nhiếp chính vương hiện tại.

Lâm thượng thư run run muốn dỗ nữ nhi đã nghẹn ngào như sắp khóc: “Ngọc nhi…”

Nhiếp chính vương rốt cuộc mở miệng: “Bệ hạ, nữ nhi đại sự há có thể là trò đùa, chuyện phụ trách nên chờ thêm vài năm…chờ bệ hạ lớn lên rồi nói sau.”

Tiểu hoàng đế tức giận nhìn lại, mắt sáng lên tựa ánh chớp: “Quả nhân đã rất lớn!”

Vì thế yến hội tiếp tục, âm nhạc tiếp tục, hoàng đế tiếp tục…

Thái hậu đành ra mặt giảng hòa, dỗ tiểu cô nương vài câu lại ban cho đồ vật này nọ, rồi khuyên nhủ hoàng đế bệ hạ trở về long ỷ. Nhiếp chính vương lãnh đạm quét mắt nhìn tiểu hoàng đế còn muốn tiếp tục thơm người ta, ôn hoà  ném một câu: “Bệ hạ, vi thần ngu muội, cũng không biết nguyên lai bệ hạ đã lớn đến mức có thể đàm hôn luận giá.”

Tiểu hài tử vốn muốn biểu hiện một chút uy nghiêm của mình vẫn bị khí thế bức người của Nhiếp chính vương dọa lui về, nhưng vẫn mạnh miệng nói: “Quả…quả nhân có tấm lòng kiên cường cùng với…linh hồn vĩ ngạn! Hơn cả loại thân thể phàm nhân này có thể chịu được!”

………

Tiểu hài tử thể lực có hạn, chờ lúc yến hội chấm dứt trở lại tẩm cung đã muốn nửa mơ nửa tỉnh.

Không trung bỗng nhiên vang lên vài tiếng sấm rền, Sở Tang lập tức bừng tỉnh, mí mắt vốn sắp dính cùng một chỗ cũng mở to. Hắn ngẩng đầu, nhìn hoàng thúc đang mang hắn trở về, không khỏi sợ run: “Tam hoàng thúc…sét đánh…”

Sở Kỳ tự tiếu phi tiếu ân một tiếng, tựa hồ đối với sét đánh thực có hứng thú: “Đúng vậy, bệ hạ, sét đánh rồi đó.” Cố ý dừng lại một lát, lại nhẹ như không mà nói: “Bất quá bệ hạ cũng đã không còn là tiểu hài tử ba bốn tuổi, nhất định không sợ chuyện này, vi thần cáo lui.”

Khuôn mặt bảo dưỡng rất trắng chớp mắt liền đỏ, tiểu hoàng đế cầm lấy ống tay áo Nhiếp chính vương, vội vàng giải thích: “Quả nhân mới năm tuổi! Quả nhân năm nay mới năm tuổi a! Hoàng thúc người đừng tin mấy lời gièm pha a! Quả nhân…”

Tiếng sấm chấn động, miệng hoàng đế nhệch ra càng lợi hại, bi bi thiết thiết  níu chặt không chịu buông tay: “Hoàng thúc lưu lại bồi ta ngủ! Bằng khôn… bằng không quả nhân liền…liền…”

Nhiếp chính vương nheo mắt, chậm rãi kéo dài giọng, bắt chước hắn nói: “Liền…?”

Sấm lớn vang trời, tiểu hoàng đế càng nói thanh âm càng không còn khí thế, nhuyễn như bông: “…liền…liền nghiêm trị…còn muốn xét nhà…”

Ách, xét nhà tựa hồ hơi tàn nhẫn, vì thế thanh âm càng hạ xuống thêm một tấc: “…phải nghiêm trị…”

Nhiếp chính vương âm thầm hít một hơi, cho lui các cung nữ, đem tiểu hoàng đế đã ủy khuất muốn chết vào long sàng, dịu giọng trấn an: “Được rồi, tam hoàng thúc lưu lại cùng bệ hạ, đừng làm rộn, được không?”

Khuôn mặt còn vo thành một nắm của hoàng đế lập tức thư thái, bất quá vẫn là phụng phịu, không được tự nhiên nắm long văn bội sức đeo trước vạt áo, khóe mắt trộm nhìn vài cái: “Quả nhân cũng không có cầu ngươi nga.”

Rốt cục nhịn không được liếc mắt xem thường, Nhiếp chính vương đưa tay cởi những phục sức nặng nề trên người Sở Tang. Không trung lại có sấm sét nổi lên, bả vai nhỏ run rẩy, hắn vừa ôm chặt hoàng thúc vừa ồn ào: “Quả nhân là thiên tử, làm sao có thể sợ mấy thứ này, đúng hay không, hoàng thúc?”

“Đúng vậy, bệ hạ cái gì cũng không sợ, cho nên…bệ hạ người có thể buông ra đã không? Hay là bệ hạ muốn mặc những thứ này ngủ?”

Cởi đến lúc chỉ còn một kiện áo đơn mỏng, tiểu hoàng đế thư thư phục phục chui vào chăn ấm, trùm chăn kín lại, bất động như một viên thịt cầu nho nhỏ.

“Bệ hạ, hở đầu ra ngoài, đừng để bị ngộp thở.”

Thịt cầu không nhúc nhích.

Nhiếp chính vương xuất ra thêm hai mươi phân kiên nhẫn: “Bệ hạ, đã không còn sét nữa.”

“Quả nhân mới không phải vì vậy!” Lo lắng nghiêm trọng không đủ, thêm một lúc nữa, hắn mới ló lỗ tai bị ủ đến phát hồng ra thử thăm dò: “Thật không còn nữa rồi?”

“Sao chứ, ngay cả lời tam hoàng thúc cũng không tin sao?”

Được cam đoan, lúc này hắn mới điều chỉnh tư thế ngủ, cùng Nhiếp chính vương nằm song song. Nhích lại gần hoàng thúc, tiểu hoàng đế bỗng nhiên có ý nghĩ kỳ lạ nằm úp sấp ở trên giường hỏi: “Tam hoàng thúc, ngươi cho quả nhân thơm một cái được không?”

Hoàn toàn là lời kịch chỉ có đăng đồ tử (như hoa hoa công tử, dân phong lưu hoa nguyệt) mới nói được.

Từ từ nhắm hai mắt, hơn nữa cũng không nghĩ đến chuyện mở mắt ra, Nhiếp chính vương không lưu tình chút nào nói: “Bệ hạ tuy rằng không còn là hài tử ba bốn tuổi, nhưng “trách nhiệm” với vi thần bệ hạ vẫn phụ trách không được đâu.”

Không cần được phép, tiểu hoàng đế ước chừng là nổi sắc tâm, vẫn kiên quyết vươn cổ sang thơm một cái.

Thơm xong rồi mới phát hiện có chút cứng rắn, vì thế mất mát mà ghét bỏ nói: “Tam hoàng thúc, mặt của ngươi thực già không hề ngon miệng nha.”

“…” Hương sữa dâng lên, cũng không biết ngự thiện phòng hôm nay cho hắn ăn cái gì, Sở Kỳ không nói, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

“Vì cái gì quả nhân không có phụ hoàng?”

Tiểu hoàng đế rất không hiểu chuyện tiếp tục đặt câu hỏi: “Những người khác đều có, không phải nói quả nhân cái gì cũng có sao? Vì sao lại không có phụ hoàng?”

Sở Kỳ mở mắt, thâm trầm nhìn lên phía trên long sàng, tựa hồ là nhớ tới một chuyện đã thật lâu trước kia, hơi hơi hoảng hốt, thanh âm cũng mềm đi: “Bởi vì phụ hoàng của người phải đến một nơi rất xa.”

“A, phụ hoàng phải đi mao phòng (nhà xí) sao?” Rất là hiểu biết gật gật đầu, hoàng đế tràn đầy cảm xúc nói: “Một mình đi mao phòng thật sự rất cô đơn a, kia phụ hoàng có người bồi sao?”

Hoàn toàn không hiểu vì sao hắn lại đem nơi rất xa trở thành mao phòng, Sở Kỳ không nói gì, vỗ vỗ lưng tiểu hoàng đế: “Ân, có người bồi.”

Đôi mắt đen láy mở càng lớn: “A, hai người, sẽ thối lắm nga.”

Nhiếp chính vương nhịn cười đến đau ruột bất đắc dĩ nói: “Bệ hạ, người nên ngủ đi, sáng mai còn phải lâm triều, vi thần cũng phải thượng triều, thật sự sẽ rất mệt.”

Long sàng rất lớn, theo lý thuyết ngủ hẳn là không tồi, nhưng thực tế Sở Kỳ ngủ chưa bao lâu đã bị một tiếng rầm đánh thức. Hắn cảnh giác nhỏm dậy, phát hiện tiểu hài tử đáng lẽ phải ngủ ở một bên đã không thấy, trong lòng căng thẳng: “Tang nhi…”

Nguyên lai không biết từ khi nào Sở Tang đã rơi xuống đất, bất quá vẫn ngủ an ổn, cuộn thân mình, ngậm ngón tay, miệng chảy đầy nước miếng.

Các cung nữ đã sớm nhìn quen hay không quen cũng đều vọt lên, để làm Nhiếp chính vương không phải khẩn trương, bệ hạ cũng không phải tỉnh giấc.

Vì thế tiểu hoàng đế lại bị bế lên long sàng, lần này Nhiếp chính vương để tâm, đưa tay ôm lấy mà ngủ.

Lại không bao lâu, Nhiếp chính vương từ trong mơ giật mình tỉnh lại.

Không biết từ khi nào, hoàng đế bệ hạ leo lên nằm úp sấp trên bụng hắn, nhu thuận như tiểu cẩu nhi, bất quá nước miếng đã chảy xuống quần áo hắn rồi. Nhiếp chính vương cảm thấy được thần kinh của mình đã muốn hỏng mất, hắn nhấc tiểu hoàng đế từ trên bụng mình dời xuống dưới, dùng chăn cuốn kín lại, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ.

Thế nhưng lúc Sở Kỳ tỉnh lại lần thứ ba, hắn tuyệt vọng phát hiện tiểu hoàng đế lại nằm úp sấp trên bụng của mình, ngậm ngón tay, ngủ đến an tường.

Tinh thần chấp nhất như thế…cũng xem như là một loại ưu điểm đế vương đi, vì thế hắn buông tha, mặc kệ cho tiểu hoàng đế nằm úp sấp ngủ một đêm.

Hôm sau, các đại thần trong triều phát hiện Nhiếp chính vương khuôn mặt tiều tụy, thắt lưng vô lực, nhất thời cao thấp đều nghị luận, toàn thái y viện nhanh chóng chỉnh trang chờ xuất phát như lâm đại địch.

.