Thái Thượng Hoàng

Chương 57




“Ách…Chờ đã, Liệt nhi, bản kia là cái gì…” Giữa lúc đầu cổ tương giao, hắn bỗng nhiên chú ý đến một chiết tử màu đỏ thắm trong điệp tấu chương trên tiểu án đài.

Ấn lệ thường Khánh quốc mà nói, không phải quân tình khấn cấp sẽ không dùng loại màu sắc này, hắn đã hồi lâu không hỏi quốc sự, nhưng lúc còn tại vị cũng rất ít thu được loại chiết tử nhìn thấy ghê người này, không khỏi lấy làm lạ: “Lần này là nơi nào đã xảy ra chuyện?” Nếu không phải có đại sự, địa phương vạn vạn lần sẽ không trình lên loại chiết tử quân tình kịch liệt này.

Thanh niên không muốn hắn quan tâm, chỉ bình tĩnh đáp: “Chỉ là chuyện biên cương…Phụ hoàng đừng nghĩ, việc này ta sẽ giải quyết chu đáo.”

“Cái gì gọi là chỉ là? Ngươi nghĩ quả nhân không biết sao? Không đến vạn bất đắc dĩ biên cương làm sao lại đưa đến loại chiết tử này? Ngươi rốt cuộc nói hay không?” Hắn mị mắt hờn giận.

Sở Liệt thoái nhượng, có chút bất đắc dĩ nói: “Biên cương còn có thể có chuyện gì? Còn không phải là bang mọi rợ kia lại không an phận sao? Từ mấy tháng trước đã bắt đầu đại quy mô quấy rầy thành trấn biên cương, ý khiêu khích càng ngày càng lợi hại.”

Nguyên lai là tộc Hung Nô a, hắn bắt đầu có thoáng buồn rầu. Lúc hắn còn tại vị, tuân thủ sách lược dĩ hòa vi quý trấn an đồng hóa của tiên đế, thuần hóa suốt hơn ba mươi năm cũng tính là tường an vô sự, hàng năm triều cống, trao đổi thương mậu. Nhưng hiện giờ Khánh quốc vừa mới trải qua đại quy mô tước phiên, lại đưa tân đế đăng cơ, nội ưu coi như xong, hoạ ngoại xâm còn thừa dịp đến đả kiếp…Thật sự khinh Thiên triều bọn hắn không có tính tình sao?

“Dã tính khó thuần, biện pháp đối phó tốt nhất chính là đem bọn chúng trảm thảo trừ căn, không cho chút giáo huấn bọn chúng sẽ không minh bạch cái gì là không nên đụng đến. Phụ hoàng, lang nuôi cũng không thành dương được, đã thử ba mươi năm, lúc này cũng nên thay đổi phương pháp.”

Lúc nói chính sự ngữ khí của Sở Liệt lại quay về vẻ lãnh băng hàn lệ trong triều quen dùng, miệng thực vô tình, sát khí một chút cũng không cần che dấu, tàn nhẫn cao ngạo lại mang theo một chút chờ mong, bốc đồng chỉ có thú loại tuổi trẻ mới có.

Nhưng hắn sao lại cảm thấy được hài tử nhà mình, cho dù là lúc hung như thế, cũng vẫn thực làm cho người ta yêu thích không buông tay như vậy?

Khó trách có người nói, cái gì…khụ, cái gì trong mắt hóa Tây Thi…nguyên lai quả thật là như thế a.

“Chiến sự nếu khó tránh khỏi càng phải để ý, không thể thất đức.” Tuy rằng Tây Thi trước mặt, hắn vẫn phải đứng ở lập trường khác nhắc nhở một chút.

“Nhân nghĩa làm đầu, lại vừa có thể làm lòng dân quy thuận. Ngươi còn quá trẻ, làm việc vẫn là không cần quá tuyệt, chừa chút đường lui cho dân chúng.”

Tính tình của Sở Liệt hắn sao có thể không rõ, yêu thì như trân bảo, còn lại chỉ như rác. Người có tính này, lại tuổi còn trẻ ở vào địa vị cao, không tránh khỏi tự phụ thô bạo.

Thanh niên thu liễm khí giết chóc băng hàn trên mặt, sửa sang chiết tử lại xong, dời đi: “Phụ hoàng lòng quá mềm yếu.”

Phải, hắn biết mình mềm yếu hết cách chữa, từ khi hắn còn là ấu đồng Nhiếp chính vương đã từng thất vọng nói qua như vậy, lấy tính nết trời sinh của hắn sẽ không thành được phách nghiệp không mở được cương thổ. Về điểm ấy, Sở Liệt tuyệt không giống hắn, Sở Liệt có dã tâm có khát vọng to lớn, tâm cao hơn trời, một đời phách nghiệp dễ như trở bàn tay.

Hắn tựa vào trên vai thanh niên, thần sắc hơi có vẻ phức tạp ảm đạm.

Sở Liệt lập tức thấy gió sử đã chấm dứt đề tài, phóng nhẹ ngữ điệu ôm lấy hắn, nói: “Phụ hoàng đừng lo những chuyện này, chỉ cần chuyên tâm dưỡng bệnh là được rồi, ta sẽ nắm chắc đúng mực.”

Hắn không biết Sở Liệt có nghe được lời của hắn vào đầu hay không, nghe không vào cũng không có biện pháp, hắn hiện tại chỉ là cái bình hoa cũ kỹ hữu tâm vô lực, trừ bỏ đại yến khánh điển dời ra bài trí một chút còn thì tác dụng không nhiều lắm…

Được rồi, hắn đời này cũng sẽ không thừa nhận bị nắm bị ôm cũng coi như là một loại tác dụng khác.

Về sau Sở Liệt để ý cẩn thận hơn, không lại cho chiết tử có liên quan đến quân tình hiện ra trước mắt hắn. Thôi, cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền cũng tốt, dù sao thanh niên cũng không có vẻ lo lắng nhiều, bộ dạng đã định liệu trước hắn cũng đã quen thuộc.

Hắn hiện tại cũng vô lực đi lo lắng quốc sự, riêng mỗi ngày luyện tập khôi phục tứ chi đã tiêu hết tâm lực của hắn, một đám ngự y đều cam đoan rằng xương cốt đã khép lại, chỉ cần chăm chỉ luyện tập sẽ khôi phục như trước kia.

Sở Liệt còn khẩn trương hơn hắn, mỗi ngày đều ở một bên đốc xúc thúc giục, hắn muốn nhàn hạ một chút cũng không được.

Không thông cảm lão nhân gia thì cũng thôi vậy…

…Nhưng cũng không cẩn bày ra loại tư thái nửa ngồi dỗ người này đi? Hắn vốn chỉ tay chân mất linh lại không phải lão hoàn đồng, dùng khẩu khí ngọt ngấy ngấy như vậy làm cái gì?

Thanh niên thoáng mở hai cánh tay, ngồi ở nơi cách hắn khoảng ba trượng, cười đến xuân ý dạt dào không có hảo ý: “Phụ hoàng, đến chỗ nhi thần nơi này a.”

Hắn sừng sững ổn định thân mình, ám nuốt nước đắng, hảo…hảo một hiếu tử, là xem chuẩn xung quanh đứng đầy cung nữ thái giám, hắn có ngượng ngùng như thế nào cũng sẽ không trở mặt có phải không?

“Đến a, phụ hoàng, đến nhi thần nơi này là có thể nghỉ ngơi một hồi.” Sở Liệt nâng khóe miệng cổ vũ.

“Ngươi…ngươi đứng lên cho quả nhân! Ngồi xổm ở nơi đó thành bộ dạng gì nữa?”

“Không ngồi nhi thần sợ tiếp không được phụ hoàng a.” Thanh niên động động cánh tay, miệng vẫn cười như trước: “Đến a.”

Hắn cắn chặt răng, khống chế tốt lực đạo, chậm rãi bước ra một bước, tốt lắm, đứng lại.

Ngẩng đầu vừa thấy, thanh niên thần sắc nghiêm túc cũng chăm chú nhìn hai chân hắn, trong lòng mềm mại, vì thế hít sâu một hơi, lại ra sức đi về phía trước.

“Ân, chính là như vậy…” Thanh âm căng thẳng của Sở Liệt tiết lộ một ít khẩn trương: “Không vội, phụ hoàng từ từ sẽ đến, đừng sợ…Nhi thần sẽ tiếp được người.”

Hai chân hồi lâu không đặt xuống đất rất không linh hoạt nghe lời, mới đi bốn năm bước nho nhỏ đầu gối đột nhiên mềm nhũn, cả người nhào về phía trước. Hắn còn chưa kịp kích động đã được thanh niên ôm vào trong lòng vững vàng nâng dậy, suy yếu thở hắt ra, ngửa đầu nói: “Quả nhân mệt rồi.”

Sở Liệt rút ra một bàn tay lau mồ hôi cho hắn, an ủi: ‘‘Trước khổ sau ngọt, hiện tại mệt một chút về sau thì tốt rồi.”

Hắn không tình nguyện ân một tiếng, hắn cũng không phải lo lắng chuyện này, lại nói…hài tử nhà mình vóc dáng có phải là có hơi quá cao hay không vậy? Hắn được người vây vào trong ngực như thế này, càng mãnh liệt cảm nhận được chênh lệch của người thế hệ này với người thế hệ sau không riêng gì ở tuổi tác.

Quả nhiên…Trước kia ngự thiện phòng là ăn bớt ăn xẻn phần của hắn sao?

Hắn so với hậu bối lại thấp hơn nhiều đến như vậy, chỉ có thể trách ngự thiện phòng không chu đáo tưới nước cho mình sao?

Dường như nhìn thấu ý tưởng âm u của hắn, thanh niên lại cười: “Phụ hoàng vóc dáng kỳ thật đã tốt lắm.”

Nói xong, Sở Liệt hai tay dùng lực một chút, nâng thắt lưng hắn lên, trong chớp mắt ôm lấy. Hắn mở to mắt, nhìn mũi chân cách mặt đất một khoảng của mình, lại nhìn ánh mắt ngang tầm nhìn thẳng của thanh niên, nhất thời có chút không biết nói gì.

Sở Liệt khóe miệng mỉm cười, khuôn mặt kiên nghị lại ngạnh lãnh cũng mềm mại đi rất nhiều, hỏi: “Nếu không cứ như vậy chuyển vài vòng đi?”

“Muốn chuyển tự mình chuyển, quả nhân không phụng bồi.” Một già một trẻ ngọt ngào oai ngấy như vậy cùng một chỗ tuyệt đối sẽ sát phong cảnh, hơn nữa…các cung nữ đầu càng cúi càng thấp mặt càng lúc càng đỏ lên cũng thực đáng thương a.

Dưới ánh mặt trời thanh niên cười đến vô cùng mê người, sáng rạng như khói mù đều đã tán đi, còn dám không nghe lời hắn, ngay tại chỗ vòng vo vài vòng, ngây thơ đến làm người ta cũng lười phỉ nhổ.

‘‘Quả nhân…quả nhân chóng mặt rồi, ngươi chậm một chút…” Cảnh sắc bốn phía chuyển động rất nhanh, hắn nhất thời choáng váng đầu chuyển sang nắm chắc vải trên đầu vai thanh niên: “Lại chậm một chút…”

Hiển nhiên hắn xem nhẹ lòng muốn chơi đùa đột nhiên phát tác của Sở Liệt, khụ…nguyên lai tính ham chơi của hài tử này là giấu quá kín, tích lâu ngày rồi bộc phát ra, chịu khổ đứng mũi chịu sào lại chính là bộ xương cốt già nua hắn đây. Hắn vô lực trách cứ cúi đầu tựa vào trên đầu vai thanh niên, mặc Sở Liệt xoay vòng trong ngự hoa viên.

Hắn đã sắp bị loại cảm giác hạnh phúc không chút nào che đậy này gây sức ép đến hôn mê, cảm thấy được cái thứ gọi là khoái hoạt nhất định là có thể theo đó truyền nhiễm. Nếu không, hắn đã ngần này tuổi như thế nào còn có thể quên hết tất cả theo Sở Liệt cùng nhau cười ngây ngô mà?

Xoay tròn chợt dừng lại, thanh niên vẫn ôm hắn, đầu lại quay sang một phía khác, ngữ khí chợt biến hóa: “Làm sao vậy?”

Hắn chóp chóp đôi mắt còn đang xoay vòng của mình, nghiêng đầu thấy rõ thái giám quỳ bên kia đang dập đầu nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, Dung tướng nói có chuyện gấp cầu kiến.”

Đôi tay thanh niên vì những lời này mà thoáng siết chặt hơn một chút.