Thái Thượng Hoàng

Chương 56




Hắn thực bi thương nhắc nhở: “Quả nhân tay chân đều không động đậy được nữa…”

“Đại phu nói, đó là bởi vì phụ hoàng khớp xương sườn bị đánh nứt ra… Xương cốt trên vai hình như cũng nứt rồi, cho nên sẽ có một đoạn thời gian không động đậy được.” Thanh niên dùng ngữ khí cố hết sức giữ bình thản nói xong, thở ra một hơi phế khí bất ổn, dùng cằm cọ cọ sườn mặt của hắn: “Không phải không còn nữa, chỉ cần phụ hoàng cẩn thận nghỉ ngơi, rất nhanh là có thể phục hồi như cũ.”

Nguyên lai không phải không còn a, hắn trong lòng thả lỏng, dùng ánh mắt tội nghiệp chứng thực: “Ngươi nếu dối gạt trưởng bối sẽ bị trời phạt.”

Sở Liệt vì thế dựng thẳng ngón tay cam đoan: “Thật sự, nhi thần không dám khi thượng.’’

“….”

Thanh niên dựa vào bên cạnh hắn, nắm lấy bàn tay không có cảm giác của hắn, chậm rãi nặng nề nói: “Phụ hoàng, nguyên lai khí lực của người thật sự rất lớn, phải tìm đến mấy người mới có thể tách được tay người ra khỏi ta, phụ hoàng có thể hay không nghĩ rằng, người kỳ thật là thích ta nhất?”

Hắn không rõ Sở Liệt vì sao vẫn đánh giá chính mình thấp như vậy, bắt đầu từ trước kia đã cứ nghi thần nghi quỷ. Hắn không cảm thấy hài tử nhà mình khuyết thiếu tự tin, nhưng vì sao Sở Liệt luôn cả công khai lẫn ngấm ngầm đều nhìn mình thấp như vậy mà?

“Quả nhân sẽ không thay người khác dứt tay gãy chân, đầu óc ngươi sao lại liên tưởng không ra a…Ngươi…ngươi cho là quả nhân khí lực nhiều đến nỗi tùy tiện thay người khác vào sinh ra tử sao?”

Sở Liệt sửng sốt, lập tức vui sướng đến tận chân mày, đôi mắt còn chưa lui hết sắc đỏ cười cong cong lên, mang theo vui sướng thỏa mãn sống sót sau tai kiếp, nói: “Cũng phải.”

Cũng phải cái gì, ép hắn nói rõ ràng ra như vậy mới vừa lòng sao? Thật đúng là đèn ***g da trâu.

“Phụ hoàng, chúng ta về nhà đi.”

Một đường ngựa xe mệt nhọc, bộ xương cốt bệnh tật lắc lư như sắp rời ra này của hắn cuối cùng vẫn chống đỡ được về đến kinh thành.

Tay chân trọng thương chỉ có thể cố định thật chặt, toàn thân trên dưới quấn ba tầng trong ngoài như gói bánh chưng, có thể hoạt động tự nhiên đại khái cũng chỉ còn cái miệng.

Giường trong cung thoải mái mềm mại, tốt xấu cũng thư hoãn được một chút đau đớn kéo dài không tiêu tan trên thân mình, Sở Liệt công vụ bận rộn để tiện ở gần chiếu cố hắn, liền bố trí một án đài nhỏ nhỏ trên giường dùng để phê chỉ thị tấu chương.

Khụ….đối loại tình trạng Tiêu không rời Mạnh lại dính hồ hồ này, tạm thời có thể xem là ngọt ngào đi…

Sở Liệt sợ hắn buồn, phê xong một chồng trong số đó sẽ dừng lại cùng hắn nói chuyện, đùa đùa cho hắn vui vẻ, thuận tiện ép hắn ăn không có giới hạn.

“Lại ăn một ngụm a, phụ hoàng.”

Quá dụng tâm hiểm ác, biết rõ hắn thích nhất loại ăn vặt này, còn ở trước mắt hắn lắc qua lắc lại…Ăn nhiều như vậy, được hầu hạ ăn uống là tốt rồi, hắn thật sự không muốn ngay cả đi ngoài cũng phải dựa vào người khác a…

“Quả nhân no rồi, sớm đã no rồi.”

Sở Liệt dùng đũa vững vàng mang theo một khối tiểu thang bao gạch cua còn tỏa nhiệt khí, mỉm cười đặt lên gần miệng hắn, khuyên nhủ: “Đến, phụ hoàng, ăn nhiều một chút đừng sợ, quá gầy sẽ không đẹp.”

Mùi thịt ngay bên môi, hắn rốt cuộc kìm nén không được nữa cái gọi là thực sắc tính dã…

Hắn ngậm một hơi, nhất thời má bị nước bên trong làm trướng phồng lên, miệng đầy nhiệt khí nóng đến nước mắt gợn gợn. Thanh niên ngay cả đũa cũng chưa buông đã nhịn không được như thuận tay quơ hắn vào trong ngực, cười đến thoải mái xoa tóc hắn, vô cùng thân thiết nói: “Ăn từ từ a phụ hoàng, người như vậy làm cho nhi thần cũng khẩu vị đại động.”

Đại động thì nhanh động a, cứ hành hạ hắn làm cái gì, khi dễ hắn hiện tại không thể động đậy sao? Sở Tang ai thán một tiếng, hai má nóng bừng tựa vào trước ngực thanh niên, chờ đối phương xoa xong thu tay lại.

“ Ngươi đi phê tấu chương đi, cứ đùa quả nhân làm cái gì? Nhanh đi phê chiết tử.” Hôn đến hôn đi cũng không sợ phát hỏa sao? Sẽ cháy mất…ít nhất cũng phải chờ đến lúc hắn có thể động đậy đã a.

Thanh niên dọc theo bên gáy hắn không cam không nguyện ngẩng đầu, trên gương mặt tuấn tú kim chất ngọc tương rõ ràng viết không muốn động, nhiệt khí từ mũi thở ra chậm rãi quét lên cổ hắn: “Đợi lát nữa lại đi, ta mỏi tay rồi.”

“…”

“Được rồi…Trừ phi phụ hoàng hôn một cái.” Sở Liệt được một tấc lại muốn tiến một thước bày ra điều kiện.

“….”

Đây là…xem chuẩn hắn chỉ có mặt mới có thể tự do hoạt động sao? Vì thế hắn bất chấp khó khăn xốc lên tiểu tâm can đang hai quân chém giết tiếng trống rung trời, ủy khuất nói: “Vậy ngươi lại gần đây một chút…”

Một phen tuổi còn phải vì nước hy sinh thân mình như thế, hắn thật sự thực

không dễ dàng a…