Thái Thượng Hoàng

Chương 4: .




Kiếm đâm vào bả vai Sở Liệt, may mà thương thế không sâu, các ngự y một phen bận rộn rồi cũng ổn định được tình hình. Sở Liệt quấn đầy trên thân là băng vải, miệng vết thương làm cho người ta sợ hãi đã không nhìn thấy nữa, bất quá vẫn ẩn ẩn mùi máu tươi làm Sở Tang có cảm giác không khoẻ.

Cau mày uống ngay vài ngụm thuốc an thần, hắn nhìn người trên giường còn đang say ngủ.

Nhớ lần đầu tiên ôm hài tử, lúc đó chính hắn cũng còn là một tiểu thiếu niên chưa lớn hết, trời sanh tính tình bất định, hiếu động ham chơi, mỗi ngày vắt óc tính kế xem làm thế nào mới có thể cùng biểu huynh đệ cũng không nên thân như mình chuồn ra ngoài, tâm phản loạn cực mạnh, luôn làm cho Nhiếp chính vương tức giận đến tối sầm mặt, không lúc nào được yên tĩnh.

Hoàng hậu có dung mạo thiên tư quốc sắc, lại có tính tình ôn nhuyễn như nước, tìm không ra nửa điểm xấu. Bây giờ nghĩ lại, hoàng hậu thật sự chính là một đóa hàn mai hồng sắc tinh khôi trong băng tuyết, hương thấm vào tâm can, có thể đem hắn đang gà bay chó sủa trở thành dễ bảo. Đáng tiếc lúc đó hắn còn đang ở cái tuổi hoang đường, còn chưa biết thưởng thức ý vị, mỗi ngày chỉ biết tham luyến hồng hạnh đỏ thắm bên ngoài, bỏ mặc một hoàng hậu tốt như vậy giữa thâm cung giá lạnh, làm đóa hàn mai đang nở rộ úa thành bóng mai khô tàn.

Rõ ràng hoàng hậu đã sắp đến ngày sinh, hắn còn đang ở trong màn phù dung ở Liên Hương các nghe đàn hát. Trong cung cấp tốc truyền đến tin tức, nói hoàng hậu khó sinh, đại khái là giữ không được, đợi cho đến lúc đó, hắn mới thất hồn lạc phách từ ngoài cung giục ngựa chạy về, thế nhưng cũng đã muộn một bước.

Hoàng hậu khó sinh mất máu quá nhiều, ngự y dùng nhân sâm ngàn năm mới giữ được cho nàng chút hơi tàn.

Tiểu hài tử sinh non bọc trong vải lụa đỏ thẫm, lúc ma ma trong cung cẩn thận như giữ bảo vật ôm nó đến, trong lòng Sở Tang thật sự là một chút cũng không xao động. Hắn không để ý đến người khác ngăn trở mà vọt vào phòng sinh, cả phòng đều là mùi máu, hắn cố kìm cảm giác ghê tởm trong người, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của hoàng hậu.

Hoàng hậu hơn hắn hai tuổi, xem hắn như đệ đệ mà ôn nhu săn sóc, luôn luôn đặt hắn vào trong tâm.

“Bệ hạ…hài tử đâu?” Thanh âm mảnh như cành liễu run rẩy mà đầy cố chấp: “Hài tử đâu?”

Trong một chớp mắt hắn cảm thấy có chút ủy khuất, quan tâm cuối cùng của hoàng hậu thế nhưng không phải phu quân phong trần mệt mỏi vừa đến, mà là tiểu thí hài chưa mở mắt đã chạy đâu không biết kia.

“Ở ngay bên ngoài.” Hắn dùng ngữ khí thư hoãn nhu hòa nói, vuốt ve mi mục hoàng hậu đang nhíu lại, bỗng nhiên trong lòng chua xót phát hiện ra hoàng hậu tuổi còn trẻ như vậy mà khóe mắt đã có nếp nhăn. Mới bao nhiêu năm, cảnh xuân tươi đẹp sao nỡ phai tàn? “Nàng đừng lo, ngự y sẽ chữa khỏi cho nàng, có quả nhân ở đây, nàng sẽ không có chuyện gì.”

Hoàng hậu run lên, móng tay thật dài co lại bám vào trên mu bàn tay của Sở Tang: “Bệ hạ…hảo hảo đối đãi với hài tử, xem như là thiếp thân…thiếp thân cầu ngài…thiếp thân chưa từng cầu ngài cái gì, đừng để cho người khác khi dễ hài tử, nhất định không được…”

Sở Tang rơi lệ, đau quá, hắn nhìn thấy trên mu bàn tay đã có năm vết như mặt trăng non rớm máu, nước mắt liền rơi xuống: “Quả nhân đã biết…Hoàng hậu ngươi yên tâm…Ngươi có thể buông tay, quả nhân thật sự…thật sự rất đau…”

Một đống thái giám cung nữ ngự y cũng gạt lệ, đứng ở một bên may mắn chứng kiến tình cảm sâu đậm của hai bậc đế hậu trẻ tuổi. Đương nhiên, chuyện hoàng đế bệ hạ sợ đau lại càng sợ máu là chuyện bí mật không thể loạn truyền.

Lúc đó Sở Tang không có một chút thái độ tự giác làm phụ thân, anh nhi (trẻ con) ngoại trừ khóc nháo vẫn là khóc nháo, thanh âm so với lão thái giám trong cung còn ngoài sức chịu đựng hơn. Không còn hoàng hậu ôn nhu hiền thục, mà được thêm một thái tử quỷ mê khóc, ngẫm lại đều cảm thấy mình phải chịu thiệt, Sở Tang vẫn là thiếu niên thường thường trong đêm dài vắng người nấp ở trong chăn phỉ báng lão thiên gia rốt cuộc nếu không phải là bị chứng ngớ ngẩn dùng tay bắt cá thì hẳn là phát bệnh trĩ rồi.

Loại địch ý không hiểu được này cho đến khi Sở Tang hai mươi tuổi mới dần dần biến mất, lúc hắn quyết định cố gắng bù đắp lại tình thương của người làm phụ thân, lại phát hiện tiểu thái tử dường như đã qua thời kỳ làm nũng.

Hắn nhớ rõ Sở Liệt năm sáu tuổi đã như một tiểu đại nhân (người trưởng thành trong bộ dạng trẻ con), biểu tình lạnh nhạt, giống như bột để lâu ngày sẽ chìm vào đáy nước. Hắn hơi cứng nhắc ôm lấy tiểu đại nhân, không được bao lâu cánh tay vốn luôn an nhàn sung sướng đã nhức mỏi, thôi cũng được, vì mất bò mới lo làm chuồng, hắn có thể nhẫn nhịn.

Cho dù được phụ hoàng ôm, tiểu thái tử vẫn giữ biểu tình lãnh đạm như thiếu khuyết điều gì, còn cung kính hướng Sở Tang nói: “Phụ hoàng vất vả rồi.”

Hắn nhất thời cảm thấy như có gió lạnh quất vào mặt, giống như tuyết múa đầy trời, làm cho hắn rất không dễ chịu.

Lấy lại tinh thần, hắn tiếp tục đánh giá tuấn dung của thanh niên đang nằm trên giường. So với tiểu hài tử ngay cả cười cũng keo kiệt năm đó, hiện tại Sở Liệt đã ôn hoà hơn rất nhiều, nhưng khuôn mặt anh tuấn có chút dã tính làm cho hắn vẫn hoang mang lão thiên gia có phải thật sự là ưa dùng tay bắt cá hay không.

Dược tính của ma phí tán dần dần tản đi, Sở Liệt mở mắt ra, hoàng đế bệ hạ còn đang bưng trà nóng, ngồi ở trên ghế bên giường.

“Tỉnh?” Đưa ngón tay vén những sợi tóc ướt trên trán Sở Liệt, hắn ôn nhu hỏi: “Miệng vết thương còn đau không?”

“Đã tốt rồi, phụ hoàng.”

“Ai, hoàng nhi à…” Hắn thổn thức một tiếng, nói: “…quả nhân bỗng nhiên cảm thấy nữ nhi nhà Hoa tướng quân uy mãnh đáng tin, giữ lại bên cạnh cũng không tồi, ngươi nói có đúng không?”

Da mặt Sở Liệt co rút lại một cái, ánh mắt sáng quắc chiếu vào hắn, Sở Tang bị nhìn chằm chằm một lúc lâu, cũng chỉ có thể thở dài, nói: “Hoàng nhi, ngươi cũng cần gì phải làm thế chứ? Tước phiên (xóa bỏ các phiên quốc) kỳ thật còn có rất nhiều biện pháp.”

Thanh niên trên mặt hoàn toàn không có huyết sắc, nhưng biểu tình vẫn cứng cỏi như trước: “Nhưng đây là biện pháp nhanh nhất, phụ hoàng.”

“…” Hắn nhìn lá trà đang nổi lên chòng chành, vừa xoay xoay chén trà, mi mắt vừa nhướng lên, chậm rãi nói: “Việc này liên lụy rất rộng, không thể nhất thời nóng vội.”

Sở Liệt nói: “Khánh quốc ta từ khi kiến quốc đến nay đã hơn một trăm năm, từ thời Thái tổ phiên quốc vẫn là ưu tư cắt mãi không đứt, hiện giờ đúng là thời cơ tốt nhất để tước phiên, nhi thần cũng không dám tùy tiện làm việc.”

Sở Tang khóe miệng giật một cái, quả là không dám tùy tiện làm việc, giá họa vừa nhanh tay lại vừa ngoan độc, hiện tại Sở vương còn bị giam ở dịch quán, chờ Hình bộ điều tra rõ mới được phóng thích.

Sở Liệt cử động cánh tay bị thương, ngón tay dịch lại gần, đến lúc còn cách Sở Tang một chút thì ngừng lại: “Phụ hoàng thứ tội.”

Khánh quốc đã có một thái tử tốt, về sau cũng sẽ có một hoàng đế tốt. Đối với người khác đã ngoan độc, đối với chính mình còn hơn thế. Đương nhiên, hắn làm phụ thân may mắn thuộc về phạm vi là người khác, hắn đã đáp ứng với  hoàng hậu sẽ không để cho người nào khi dễ Sở Liệt, cho nên nhiều năm như vậy cũng chỉ có một hoàng tử, cho dù các đại thần thượng triều dâng tấu hy vọng hắn cho những Bồ Tát nương nương trong hậu cung sinh thêm vài tiểu Bồ Tát, hắn cũng lần lượt bác bỏ.

Một thái tử hắn còn chịu được, thêm vài đứa nữa thì hắn làm sao còn có an bình.

Bất đắc dĩ buông chén trà trong tay, Sở Tang coi như là lấy ba phần thật tình mà nói: “Liệt nhi, quả nhân chỉ có mình ngươi là hài tử, đương nhiên hy vọng ngươi bình an, điểm ấy chắc ngươi hiểu được?”

Thanh niên bình thản nằm ở trên giường, trong mắt như có hồ nước lạnh lẽo ngàn năm, sóng ngầm khẽ gợn: “Nhi thần hiểu được “

Không, ngươi không hiểu. Sở Tang thở dài, nếu hiểu được, sao lại làm bia đỡ đao quang kiếm ảnh cho lão phụ (người cha già) này chứ?

“Nhân sinh nguyên bản đều khổ đoản (kiếp người vốn ngắn ngủi), lại còn muốn vì việc này mà tự hủy hoại bản thân…Hoàng nhi à, ngươi không nghĩ cho quả nhân, cũng phải nghĩ cho thái tử phi sau này chứ…” Hắn tận tình khuyên bảo như vậy, chính là hy vọng nhi tử đừng ham tranh đấu quá, phiên vương hiện giờ tuy rằng suy thoái, có điều nếu bị dồn đến đáy, biết đâu sẽ phản ngược lại cũng chưa biết chừng…

Chuyện không may như thế, thôi thì không nói tới nữa, hắn hắng giọng, tiếp tục lời nói thấm thía: “Quả nhân đã già, nhưng ngày tháng của ngươi còn dài, chuyện tước phiên thật sự không vội.”

Không vội, thật sự không vội, ít nhất…cũng phải chờ hắn đoàn tụ cùng tổ tiên đã, sau đó ngươi muốn tước thế nào thì cứ tước như thế, tước thành cái dạng gì ta cũng sẽ không có ý kiến.

Thanh niên mở hé y bào: “Phụ hoàng chính trực tráng niên, đương nhiên mệnh dài trăm tuổi.”

Hài tử vốn nói chuyện luôn như hạ mưa đá rốt cuộc cũng biết mở lời dễ nghe, hắn không thể không cảm khái thời gian thật sự là thần kỳ: “Nhìn những người trẻ tuổi các ngươi mà quả nhân đã cảm thấy lực bất tòng tâm, trong cung thiếu vắng hài tử cũng hơi buồn, cho nên quả nhân cũng chỉ biết ngóng trông khi nào có thể có tiểu hoàng tôn để ôm thôi.”

Thái tử sắc mặt tựa hồ là càng kém thêm một chút, vẻ mặt thực phức tạp.

Hắn vẫn không phát hiện ra mà đứng lên, lại phân phó ngự y vài câu, muốn bãi giá hồi cung.

Trước khi đi hắn vẫn cảm thấy hơi lo lắng một chút, Hoa tướng quân là trọng thần triều đình, nắm quân quyền ở biên cương, tuy rằng Hoa tiểu thư bộ dáng thật là làm nhục quốc thể nhìn rợn cả người, bất quá thắng điểm ở chỗ võ công hơn người, về sau nếu có thể vì Liệt Nhi che chắn một đao nửa thương cũng là chuyện mua bán không tồi.

Tự nghĩ như thế, Sở Tang vừa ngồi vững trên ngự liễn (xe của vua), vừa nhịn không được mà tươi cười như người say trong gió xuân.