Thái Thượng Hoàng

Chương 26




Lương Dạ tự nằm trên đỉnh Lương Sơn, là nơi lịch đại đế vương đều phải đi bái tế. Lễ tế dài dòng mà phức tạp, bái hoàng thiên thượng đế, bái liệt tổ liệt tông, cứ như thế quỳ quỳ rồi lại đứng đứng, một phen gây sức ép hắn thật sự cảm thấy có chút ăn không tiêu.

Để biểu đạt thành ý, hắn còn phải mặc đế bào rất nặng, đầu đội lưu miện, lưng thẳng, tư thái trang nghiêm bước lên con đường núi nhìn qua là làm cho người ta sợ hãi. Mỗi bước đạp về phía trước, hắn có thể nghe thấy tiếng bộ xương cốt già nua yếu ớt của mình kêu to răng rắc răng rắc, ai…khổ hình nhân gian cùng lắm cùng chỉ như thế này mà thôi.

Thật vất vả mới đi được đến bước cuối cùng.

Một thân hình thanh bạch đứng trên đài cao, phong trần không nhiễm, tư thái vũ hóa đăng tiên, miệng niệm đưa thần ca, tuyên lễ đã xong.

Đó chính là quốc sư của Khánh quốc, Độ Thích. 

Ánh mắt đạm mạc đến bất cận nhân tình, vô sắc vô không, giông như thần đang quan sát chúng sinh.

Khánh quốc từ khi kiến quốc đến nay, cùng với tám vị đế vương là tám vị quốc sư, nhất đế nhất sư, đều là đại đại tương truyền, từ trước đến nay vẫn hệt như vậy. Hắn dẫn thái tử đi theo sau Độ Thích hướng về nơi chuyên đãi khách.

Cũng chỉ có Độ Thích mới dám công khai đi trước hoàng đế như vậy, hắn cười cười, được thái tử đờ chậm rãi đi theo.

Căn phòng rất khác biệt lại bí ẩn, là nơi hắn hằng năm hiến tế xong ắt sẽ vào, năm nay có chút bất đồng, bởi vì hắn mang cả thái tử đến.

Ngay một sát na trước khi thanh niên bước qua cánh cửa, quốc sư Độ Thích một tay chắn phía trước, gương mặt lãnh ngạo lạnh lẽo bất cận nhân tình như bạch liên, nói: “Điện hạ liền miễn.”

Sở Liệt không thu hồi chân, thoáng ngưng trong một chớp mắt rồi nhếch khóe môi, mắt nheo lại lóe qua một nét lạnh lùng: “Vì sao?”

Không nghĩ đến tình thế lại phát triển đến nông nỗi khó xử như vậy, hắn vươn tay chạm vào mu bàn tay Độ Thích, khuyên nhủ: “Quốc sư, ngươi…”

Một ánh mắt lạnh của Độ Thích làm cho hắn đột nhiên có lỗi giác như đang đối nghịch với thần tiên. Ở trước mặt quốc sư, hắn cho tới bây giờ vẫn luôn nửa điểm tiện nghi cũng chiếm không được, từ nhỏ đã như thế nên cùng không cần cảm thấy mất mặt.

“Không phải người của ta, không vào cửa của ta.” Độ Thích thanh âm bình thản mà lãnh đạm, tựa như cửu trọng Phật âm: “Điện hạ nếu trong lòng không có Phật, làm gì phải miễn cưỡng chính mình.” 

Thanh niên biểu tình kiên nghị, bất động như núi, ân ân nét cao quý: “Vậy quốc sư cảm thấy ta là người của ai?”

Vị quốc sư nhìn không ra tuổi tác khẽ động làn môi mỏng, nói: “Tu La đạo.”

Sở Liệt bị đáp án này làm nở nụ cười, ít nhất là mặt ngoài mang theo ý cười: “Chúng sinh ngang hàng, Tu La đạo chẳng lẽ không phải là đạo sao? Huống hồ quốc sư có gì làm chứng?”

Độ Thích không nguyện nhiều lời nữa, trực tiếp khép cửa phòng lại. Sở Tang đứng tại chỗ nhìn theo cánh cửa khép dần, khuôn mặt tuấn lãng cùa thanh niên cũng tùy theo mà dần biến mất, cuối cùng lệ khí ghê người có thể thấy được trong đôi mắt kia làm lòng hắn thêm căng thẳng.

Không trách được hài tử này tức giận, tay đặt ở cạnh cửa, nghĩ Sở Liệt cứ như vậy bị ép buộc cách ở bên ngoài, hắn ẩn ẩn cảm thấy khó chịu.

Chỉ nghe thanh âm lạnh lùng như một của Độ Thích từ phía sau truyền đến: “Ngươi còn muốn đứng ở đó bao lâu nữa?”

“Hắn dù sao cũng là nhi tử của quả nhân, ngươi cũng không thể…cho hắn chút mặt mũi sao?”

Độ Thích tao nhã ngồi xuống, bào trắng như tiên, đáng tiếc ngữ khí nói ra nửa điểm không lưu tình: “Nơi này là chốn của ta, cho nên ta nói mới tính.”

“…”

Độ Thích nhìn hắn, tựa hồ là thở dài, ngữ khí nhẹ đi vài phần: “Ta xem ngươi thật đúng là càng sống càng nhỏ đi. Thế nào, trong cung ổn không?” 

Hắn gật đầu, bưng chén trà nóng, chờ mệt nhọc bay đi một chút, chân cử động thoải mái hơn một chút mới nói: “Không có đại sự.”

Độ Thích lại nói: “Ta nhìn nét mặt ngươi thì không phải như vậy.”

Ở trước mặt quốc sư thật sự là nửa chuyện nhỏ cũng giấu không được, thôi vậy, hôm nay đến vốn chính là để giài thích nghi hoặc.

“Ngươi cảm thấy quả nhân vì sao lần này lại muốn dẫn Liệt nhi đến gặp ngươi?”

Độ Thích mi mắt rũ xuống, thanh âm có chút hư vô mờ mịt: “Ngươi là muốn…nhường ngôi cho hắn?”

Hắn xoay xoay chén trà, không lên tiếng, chính là chấp nhận.

Trước kia hiến tế cũng chỉ một mình hắn đến mà thôi, còn thái tử vẫn luôn tọa trấn trong triều.

Độ Thích tựa hồ là nghiến răng rất nhẹ, khuôn mặt không thuộc về khói lửa nhân gian cuối cùng cũng có một chút nhân khí: “Mấy ngày trước khi ngươi đến, ta đêm ngắm tinh tượng, tử vi đế tinh của ngươi long khí chính vượng, ta xem tư thế kia có vượng thêm ba mươi năm cũng tuyệt đối không có vấn đề.”

Quốc sư thiện xem tướng mạo hoàng tộc, còn thiện xem tinh tượng.

Sở Tang lại bất vi sở động, miệng mím lại, đuôi lông mày cong lên: “Quả nhân đã già. không còn tâm lực đó.”

Độ Thích hừ lạnh một tiếng: “Ngươi mới qua ba mươi tư mà thôi, chính trực tráng niên.” 

“Trước không nói chuyện này, ngươi xem, hoàng nhi của ta số tử vi như thế nào?” Đây mới là chuyện hắn quan tâm nhất.

Độ Thích thần sắc trở nên ngưng trọng, chính sắc nghiêm nghị nói: “Tử vi đế tinh long khí rất vượng lại ẩn giấu tinh tú bên hông. Hoàng nhi kia của ngươi thực ra là thất sát tinh cực mạnh, cho dù nằm dưới long khí của ngươi cũng vẫn nhìn thấy sắc huyết quang sát khí trùm trời.”

Hắn nín thở nghe, cẩn thận hỏi han: “Hiện ở trong triều, tước phiên đã là không thể tránh được. Chính là nếu có chiến sự…” Kiềm chế bi thương trong lòng, hắn lắc đầu: “…nếu có chiến sự, chỉ mong càng nhanh chấm dứt càng tốt.”

Thây khô vạn cố, thật sự là cục diện mà hắn không muốn nhìn thấy nhất.

‘Ta chỉ nói chuyện tinh tượng, không nói chuyện chính sự, chuyện trong cung của ngươi tự ngươi quyết định đi thôi.” Độ Thích vừa nói, vừa châm cho mình thêm một chén trà, động tác lịch sự tao nhã phong lưu, nhất cử nhất động đều đẹp như tranh, đáng tiếc hoàng đế không yên lòng, trà có ngon cũng phẩm không ra vị gì cả.

Quốc sư từ trước đến nay vẫn mặc kệ chuyện trong cung, bên nào là Sở Hà, bên nào là Hán Giới đều đắn đo rõ ràng: “Ngươi là đã hạ quyết tâm?” (Sở Hà Hán Giới: con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán, ý nói phải biết có giới hạn)

Sở Tang ân một tiếng rất dài rất mềm nhẹ, dựa vào lưng ghế: “Chiếu thư đã viết xong, quả nhân cũng đã giấu mọi thứ rồi...Chờ ngươi tính ra ngày lành, nói sau.” 

Giấu đằng sau tấm biển trong tẩm cung chính là ngọc tỷ và chiếu thư thoái vị, việc này còn chưa có ai biết.

Chuyện thoái vị hắn lo lắng cũng không phải mới ngày một ngày hai, cùng không phải tùy hứng lâm vào, nhưng rốt cuộc cũng phải tìm được thời cơ thỏa đáng nhất. Hiện giờ thái tử uy vọng chính vượng, lần này đối phó Sở vương lại lập công lớn. nếu là bây giờ, vô luận là triều đình hay dân gian cũng sẽ duy trì.

Độ Thích cười, cũng không biết là giễu cợt hay khen ngợi: “Này đúng là tác phong của ngươi.”

Hắn cũng muốn loan loan khóe miệng, thế nhưng làm thế nào cũng không vẽ nên được một độ cong tao nhã. Không biết có phải là do quá mệt nhọc hay không, trong lòng bàn tay là một mảnh tuyết hàn, bưng chén trà cũng ủ không ấm áp được. Nếu là với người khác, lời này chỉ có thề giấu ở trong lòng, may mắn Độ Thích là khác biệt.

“Làm sao vậy?” Độ Thích tựa hồ nhận thấy được hắn không ổn.

“Đêm qua…ân…chính là đêm qua…” Hắn run run nói: “Vĩnh Trữ đêm qua rốt cuộc lại vào trong mộng của quả nhân, nhiều năm như vậy quả nhân chưa từng mộng lại. vốn dĩ bộ dáng của hắn quả nhân cũng đã sắp quên, nhưng đêm qua chuyện gì cũng lại trải qua một lần nữa. giống hệt như trước kia, không kém nửa điểm. Quả nhân…quả nhân thiếu chút nữa không tỉnh lại được…”

Độ Thích nghe được cái tên kia, chân mày cũng thoáng chấn động, lập tức khôi phục bình tĩnh: “Ngươi hiện tại không phải rất tốt rồi sao, nói lời mê sảng gì mà tỉnh không được chứ.”

… 

‘Tiểu Sở.” Độ Thích nhẹ giọng gọi một tiếng: “Đừng để cho tâm ma vây đắm chính mình. Đây chẳng qua là ma chướng của ngươi mà thôi. Ngươi xem, cũng đã bao nhiêu năm rồi? Mười tám năm…Đã là suốt một vòng luân hồi, mỗi người đều có mệnh của chính mình, nghiệp của chính mình, khó tránh cũng chỉ có thiên mệnh.” Quốc sư ân cần khuyên nhủ.

Sở Tang so vai, mặt dấu trong lòng bàn tay, tiếng nói cũng mang theo nét âm âm không rõ, không biết cỏ phải nghẹn ngào hay không. Qua một lúc lâu mới hồi phục bình tĩnh ngẩng đầu, đường cong khuôn mặt vốn luôn luôn nhu hòa nay hiện vẻ sắc bén hiếm có, từng chữ cứng rắn như bàn thạch: “Đó không phải là mệnh của han, mà là nghiệt do quả nhân tạo nên.”

Nói chuyện cũ phong trần (chuyện cũ rồi cũng tan biến) chỉ là gạt người. Cho dù đã qua nhiều năm như vậy, vốn nghĩ chuyện nên quên hẳn là đã đến lúc quên, nhưng thực tế thương thành sẹo, sẹo giữ trong tim, làm thế nào cũng không khôi phục được nhan sắc ngày xưa nữa.

Mỗi khi rảnh rồi hắn lại nghĩ, nếu năm đó lúc Vĩnh Trữ đưa tay về phía hắn, hỏi hắn vì sao không nhanh chân theo kịp, hắn chỉ cười, phất tay áo bước đi, cứ thế gặp gỡ về sau đều không có, nếu là như vậy, thì sẽ có quang cảnh như thế nào.

“Nghiệt cũng tốt, mệnh cũng được, đều đã qua.”

“Đều đã qua…quả nhân cũng mệt mỏi rồi.” Hắn nói đầy vẻ đương nhiên: “Cho nên chuyện về sau đều để người trẻ tuổi đi quan tâm là được.”

Hai người trao đổi một canh giờ, lúc gần đi hắn mới hỏi một chuyện không liên quan đến quốc gia đại sự nhưng vẫn tâm tâm niệm niệm muốn biết: “Độ Thích, quả nhân muốn hỏi ngươi một chuyện…” 

Người tiễn khách chưa thành lãnh đạm ân một tiếng.

“Ngươi nói, mệnh của quả nhân lúc nào sẽ lại có con? Nếu cỏ, kế tiếp chính là tiểu công chúa hay là tiểu hoàng tử?” Khuôn mặt tỏa ánh sáng, mắt mang nét tha thiết.

Quồc sư mí mắt giật một cái, cất giọng lành lạnh nói: “Bệ hạ, dưới chân Lương Sơn có miếu Tiến Tử Quan Âm, nghe nói hương khói thực vượng rất là linh nghiệm. Ta mới học nông cạn, loại sự tình sinh nam sinh nữ này, ngươi tuyệt đối hỏi sai người rồi.”