Thái Sơ

Chương 33: Ác có ác báo (1)




Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

------------------------

Trong một góc tối không người trong Linh Điến cốc, tụ tập một đám người tử trung với Lý Tĩnh, không ít người là Tiên Miêu cảnh, thậm chí còn có mấy vị cường giả Tiên Miêu cảnh ngũ diệp.

- Lần này, ta mời mọi người đến đây là có việc muốn nhờ mọi người giúp đỡ.

Lý Tĩnh ho một tiếng, rồi nhìn về phía mọi người. Mặc dù gã nói muốn nhờ, nhưng không ăn nói khép nép như nhờ người cần sự giúp đỡ, cộng thêm khí chất hoàng gia phụ trợ, khiến người ta cảm thấy không thể từ chối:

- Ta muốn chọn một người phái vào hầm nham tương bảo vệ Tần Hạo Hiên.

Câu nói này của Lý Tĩnh vừa dứt, thì Mộ Dung Siêu suýt chút nữa nhảy dựng lên phản đối. Nhưng gã lại bị ánh mắt nhàn nhạt của Lý Tĩnh nhìn lại, thì nhận ra mình thất lễ. Mặc dù gã bất mãn, nhưng không dám nói.

Chẳng những Mộ Dung Siêu không hiểu, những người khác cũng nghĩ không hiểu Lý Tĩnh đang làm cái gì. Lúc này, gã không bỏ đá xuống giếng thì đã tận tình tận nghĩa lắm rồi, dựa vào cái gì mà phải giúp Tần Hạo Hiên?

Lý Tĩnh nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt mọi người, bèn mỉm cười giải thích:

- Vì Từ Vũ!

Được Lý Tĩnh nhắc nhở, nên bọn họ tỉnh ngộ. Từ Vũ rất thân với Tần Hạo Hiên, còn nhiều lần ra mặt giúp hắn. Nếu muốn lôi kéo Từ Vũ, thì phải dựa vào Tần Hạo Hiên. Một khi lôi kéo được Từ Vũ, thì lợi ích của Lý Tĩnh không cần nói cũng biết.

Mộ Dung Siêu không phải là thằng ngốc, nhớ lại hành động vừa rồi của mình, bèn quỳ xuống đất, mong Lý Tĩnh tha thứ, lấy tính cách của vị điện hạ này, mặc dù không nói trước mặt, nhưng chạm vào gã, chắc chắn sau này không có ngày tốt lành.

- Ánh mắt của điện hạ nhìn về lâu về dài, suy nghĩ chu toàn. Mộ Dung Siêu thất lễ, mong điện hạ trị tội!

- Mau dậy đi! Mộ Dung sư đệ một lòng cân nhắc cho ta, sao có tội được!

Lý Tĩnh đỡ Mộ Dung Siêu dậy, rồi nói:

- Ta đã nói rất nhiều lần, ngươi với ta đều là đệ tử Thái Sơ giáo, lại tình như huynh đệ, gọi điện hạ là không nể mặt ta, hãy gọi ta là sư đệ mới thân mật.

Lý Tĩnh trình diễn một màn thu mua lòng người, lập tức chiếm được rất nhiều cảm tình của mọi người, tiếng thở dài nhao nhao vang lên:

- Sư đệ chiêu hiền đãi sĩ, trí tuệ vô song, vừa là tư chất hạt giống vô thượng tuyệt đỉnh, thành tựu tương lai không thể đoán trước.

Một đại hán Tiên Miêu cảnh ngũ diệp đứng ra nói:

- Sư đệ, việc này để Trường Thành Sơn ta đi.

Trường Thanh Sơn chủ động xin đi, lập tức được ánh mắt Lý Tĩnh tán dương. Lúc này, những người khác cũng không cam lòng lạc hậu, nhao nhao xin đi giết giặc.

Chờ mọi người đều biểu hiện xong bản thân, Lý Tĩnh mới giơ tay lên, rồi nói:

- Cảm ơn các vị sư huynh hết lòng giúp đỡ. Nếu Thường sư huynh đã xin đi giết giặc đầu tiên, thì chuyện này phiền Trường sư huynh đi một chuyến.

Trường Thanh Sơn được Lý Tĩnh cho phép đi hầm nham tương được lợi. Mấy người tu tiên Tiên Miêu cảnh ngũ diệp khác cũng nhìn gã với vẻ hâm mộ. Trong lòng thầm mắng sao mình không phải là người thứ nhất xin đi giết giặc. Loại chuyện dễ ra mặt như vậy lại bị gã cướp mất.

Lại nói đến Tần Hạo Hiên trong hầm nham tương, lưỡng bại câu thương với Viên Sơn Tượng. Lúc này, Tần Hạo Hiên đang nằm dưới đất, cảm thấy miệng vết thương như lửa đốt, nhưng đau đớn đang giảm xuống. Sau nửa giờ, nguyên bản Tần Hạo Hiên chỉ động một chút đã hét thảm, dù giờ vẫn đau đớn khó chịu, nhưng có thể nhúc nhích.

Không biết có phải do bị thương hay không. Dược lực của Nhất Diệp Kim Liên trong cơ thể Tần Hạo Hiên đang dần dần lắng đọng, thân thể thì khô nóng. Dưới thứ khô nóng khiến người ta phát cuồng này, Tần Hạo Hiên cũng chỉ có thể nhịn đau đứng lên tu luyện. Vạn nhất dược lực khô nóng quá mức, khiến mình nổ tung thì sao?

Trong cảnh trợn mắt hốc mồm của mọi người, Tần Hạo Hiên bị một đòn toàn lực của người tu tiên Tiên Miêu cảnh ngũ diệp, đang chật vật ngồi dậy, bày ra tư thế ngũ tâm triều nguyên nhập định.

Dù hắn là võ đạo tiên thiên, nhưng cuối cùng chỉ là một người phàm, người phàm đả thương được người tu tiên thì đã rất đáng sợ, càng đáng sợ là sau nửa giờ bị một đòn của Tiên Miêu cảnh ngũ diệp, lại ngồi lên tu luyện như không có chuyện gì.

Nếu những người khác bị một đòn giận dữ của tu sĩ Tiên Miêu cảnh ngũ diệp, thì không chết cũng mất nửa cái mạng. Cho dù Tần Hạo Hiên là quái thai, nhưng cũng bị gãy mấy cái xương sườn. Trong đau đớn kịch liệt như vậy, hắn còn có thể bình tĩnh nhập định?

Điều ngoài dự đoán chính là Tần Hạo Hiên nhập định rất nhanh, hơi thở hỗn loạn cũng dần bình ổn.

Trong ánh mắt khó tin của những người khác, hắn điên cuồng hấp thu linh lực, cố gắng lắm mới ổn định được dược lực táo bạo trong cơ thể. Nếu không phải Đạo Tâm Chủng Ma Đại Pháp hấp thu linh lực rất im lặng, thì chỉ bằng tốc độ hấp thu linh lực có thể so với đệ tử có hạt giống màu xám, cũng đủ dọa sợ tất cả mọi người trong hầm nham tương.

Tiểu tử này là quái vật? Viên Sơn Tượng nằm trong góc, động đậy đều rất khó khăn biết sức mạnh một đòn giận dữ của mình, dù người tu tiên Tiên Miêu cảnh hai ba diệp đều có thể bị chụp chết. Nhưng Tần Hạo Hiên chỉ là một người phàm vừa mới tu tiên, chẳng những không chết, ngược lại còn có thể ngồi dậy tu luyện.

Hơn nữa, linh lực trong hầm nham tương kèm theo nhiệt độc, dù gã cũng phải hấp thu cẩn thận từng li từng tí, phải tách nhiệt độc trong linh lực ra mới được. Nhưng đó là thủ đoạn của người tu tiên Tiên Miêu cảnh, còn Tần Hạo Hiên là một người bình thường sao có thể làm được?

Dù Viên Sơn Tượng suy nghĩ nát óc, gã cũng không nghĩ ra, Tần Hạo Hiên căn bản không cần giải quyết nhiệt độc trong linh lực. Nhiệt độc kia với người có linh lực trong cơ thể quá thừa như hắn, chẳng những không phải độc, mà là quỳnh tương ngọc dịch.

Mãi cho đến khi mùi thơm đồ ăn bay đến, bụi đói kêu vang, thì Tần Hạo Hiên mới dừng lại, chỉ thấy hắn vịn chân tường đứng lên, tập tễnh di chuyển đến bên cạnh cửa sắt, trừng đám già đời đang muốn rục rịch, khiến đám già đời định đến lấy cơm run lên, đưa mắt nhìn nhau không dám động. Tần Hạo Hiên cũng không khách khí, ngồi dưới đất ăn như gió cuốn. Ngày thường hắn chỉ ăn được một nửa, nhưng hôm nay bị thương nên khẩu vị của hắn khá tốt, mười khay đồ ăn bị hắn ăn không còn một hạt cơm.

Cứ việc Tần Hạo đang bị thương, nhưng đám già đời vẫn giận không dám nói. Tâm lý của bọn họ bị Tần Hạo Hiên xung kích quá lớn. Bọn họ từng nếm năm đấm của Tần Hạo Hiên, cũng không cho rằng trong vòng hai ba ngày, mình sẽ mạnh hơn Viên Sơn Tượng đang trọng thương ở bên kia.

Viên Sơn Tượng nằm bị thương trơ mắt nhìn Tần Hạo ăn hết cơm canh, dù người được xưng là thùng cơm như gã cũng không một hơi ăn được nhiều như vậy. Một lát sau, bụng đói kêu vang, gã mới nhớ đến, tên khốn kiếp này đã ăn cơm của mình.

Nhưng gã và mười tên già đời trong hầm nham tương, dù trong lòng mắng rung trời, nhưng vẫn lựa chọn yên lặng. Gã không cho mình còn tiền vốn khiêu chiến Tần Hạo.

Không bao lâu, người Lý Tĩnh sắp xếp cũng đi đến hầm nham tương, cũng là một đệ tử Tiên Miêu cảnh ngũ diệp. Đệ tử chấp pháp áp giải gã cũng dùng ánh mắt kinh ngạc, dò xét liên tục nhưng không thấy lạ thường. Nhưng việc Tần Hạo Hiên liều lưỡng bại câu thương với Tiên Miêu cảnh ngũ diệp, thì bao quát tên đệ tử Tiên Miêu cảnh ngũ diệp đến đây bảo vệ Tần Hạo Hiên cũng nghĩ không thông. Một đệ tử mới, tư chất thường thường, sao có thể khiến ba tên đệ tử hạt giống màu tím nóng ruột nóng gan, phân cao thấp trong tối?