Thai Rắn

Chương 4: Chạy trốn khỏi biệt thự cổ




Diệt trừ con rắn đen sao? Nếu chuyện này nói vào mấy ngày trước, tôi chắc chắn sẽ động lòng, mà lúc này nghe người đàn ông trung niên nói như vậy, tôi lại do dự rồi.

Nếu con rắn lớn nói thật, như vậy người giết chết cậu họ và lão đạo Dương Hồ Tử là người khác, mà bây giờ tôi không có bất luận manh mối gì, không dựa vào con rắn lớn mà nói chắc chắn không tìm thấy hung thủ. Cho dù con rắn lớn lừa gạt tôi, nhỡ đâu người đàn ông trung niên này không đánh lại được con rắn lớn, vậy không phải là cái mạng nhỏ này của tôi bị mất một cách vô ích sao.

Nhưng tôi không dám nhìn thẳng người trước mặt, ông ta biết rõ chuyện của con rắn lớn, cũng không phải người tốt bụng gì:

- Tôi không biết ông đang nói chuyện gì, ngại quá, tôi còn có việc…

- Không biết suy xét.

Ngữ khí của người đàn ông trung niên trở nên hung ác, sau đó tầm mắt ông ta nhìn về phía bụng tôi:

- Cô đã không muốn thai rắn này, đúng lúc tôi cũng không hy vọng nó được sinh ra, không bằng tôi giúp cô giết chết nó đi!

- Ông muốn làm gì?

Người đàn ông trung niên túm lấy áo của tôi, ngón tay sắc bén vươn về phía bụng tôi, đâm vào trong da thịt khiến tôi đau đớn nhe răng trợn mắt:

- Huyền Dạ, Huyền Dạ…

Trong mắt người đàn ông hiện lên chút nghi ngờ:

- Bây giờ con rắn đó khó mà bảo vệ được mình, cô còn trông cậy con rắn đó đến cứu cô sao?

Dường như quái vật trong bụng cảm nhận được nguy hiểm, lại bắt đầu quay cuồng, miệng vết thương chảy máu, bụng giống như bị rách ra, tôi nghĩ thầm lần này chết chắc rồi.

Ngay lúc tôi tuyệt vọng đợi người đàn ông trung niên giết chết mình, đột nhiên ông ta dừng động tác lại, tôi nhìn thấy một đám rắn quấn đầy người ông ta, ông ta rút tay ra không ngừng kéo rắn trên người xuống, dường như lại có vô số con rắn tiếp tục bò lên trên người ông ta.

- Mày ở đâu? Có bản lĩnh thì đi ra đây.

Người đàn ông trung niên hoảng sợ trừng mắt nhìn những con rắn này, vẻ mặt không dám tin, khi nói chuyện lại biến thành con chồn đầu nhọn mũi nhọn.

Tôi nghĩ vậy mà vừa rồi tôi dựa vào một con chồn gần như vậy, một dòng lạnh lẽo từ đáy lòng dâng lên, tôi nhỏ giọng hỏi con rắn lớn:

- Ông ta là kẻ địch của anh à?

Giọng nói của con rắn lớn như vang vọng trong đầu tôi;

- Bây giờ anh đối phó với ông ta có chút tốn sức, chỉ có thể dùng những con rắn này bao vây ông ta, em đi mau.

Cái gì? Hóa ra con rắn lớn không đánh lại được người ta!

Tôi sợ tới mức nhanh chóng chạy xuống núi, nhưng không biết con chồn tránh thoát khỏi những con rắn từ lúc nào, cắn chặt tay áo của tôi, tôi ngã ngồi dưới đất, nhanh chóng bảo vệ bụng của mình.

- Nói, Huyền Dạ ở đâu?

- Tôi không biết.

Con chồn dạo quanh tôi một vòng, đột nhiên lộ ra răng nanh đánh tới, tôi giơ tay lên chắn theo bản năng, thân thể lại bị thứ gì đó cuốn đi, bên tai truyền đến tiếng kêu gào thảm thiết của con chồn.

- Vậy mà mày còn ở cùng với người phụ nữ này.

Tôi nhìn thấy con rắn lớn và con chồn quấn cùng một chỗ, đánh túi bụi, chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng không thể giúp bất cứ chuyện gì, đột nhiên trước mắt hiện lên ánh sáng chói mắt, tôi liền hôn mê bất tỉnh, sau đó đã xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết.

Lúc tỉnh lại trời đã tối rồi, tôi phát hiện mình lại quay lại biệt thự cổ, gian nan chống đỡ thân thể ngồi dậy, hình như ngón tay đụng vào thứ gì đó như một nhánh cây, tôi liền lấy lên nhìn xem là gì, sợ tới mức lập tức hất nó ra ngoài, đó đâu phải là một nhánh cây, là đốt xương ngón tay.

Lúc này tôi mới nhớ tới ban ngày lúc tôi tới, trong biệt thự cổ đầy đầu lâu ở trên đất, nhìn xung quanh trước mắt, hình như càng nhiều hơn ban ngày rồi.

- Huyền Dạ.

Ngọc thạch trước ngực chẳng biết đánh mất từ lúc nào, tôi gọi một lúc lâu, con rắn lớn không có trả lời.

Chắc là nữ quỷ mặc áo trắng vẫn còn ở nơi này, không phải cô ta quen con rắn lớn sao? Tìm được cô ta chắc là cô ta có thể mang mình đi tìm con rắn lớn!

Lúc này tôi mới phát hiện vậy mà đèn lồng trong biệt thự cổ đã phát sáng, ánh sáng xanh biếc tỏa sáng xung quanh. Không phải người trong nhà đều chết rồi sao? Những đèn lòng này do ai thắp sáng vậy?

Tôi che ngực không dám nghĩ nữa, trái tim đập ‘thình thịch’, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy từ trong miệng ra.

Lúc này gió nổi lên cuốn theo tro bụi trên mặt đất, tầm mắt trở nên mơ hồ, tôi lại loáng thoáng nghe thấy tiếng hát vào ban ngày, đó là một giọng nữ vô cùng nhỏ nhẹ, giọng hát mềm mại ‘Y y nha nha’, mà bây giờ tôi lại không thấy dễ nghe một chút nào, con rắn lớn chết tiệt, anh chết ở chỗ nào rồi!

Đột nhiên cổ chân bị người ta nắm lấy, toi cúi đầu nhìn liền trông thấy một gương mặt xanh tím, khóe mắt còn máu đen tuyền, “A - -” tôi ra sức giậm chân, lại nhìn kỹ một lần, không còn thấy ai nữa.

Chẳng lẽ do tôi quá khẩn trương nên xuất hiện ảo giác? Tôi xoay người bỏ chạy về phía cửa lớn, làm thế nào cũng không mở ra được, mà dường như tiếng hát vừa rồi càng ngày càng gần.

Hoa tạ hoa phi phi mãn thiên

Hồng tiêu hương đoạn hữu thủy tiên

Du ti nhuyễn hệ phiêu xuân tạ

Lạc nhứ khinh triêm phốc tú liêm

Khuê trung nữ nhi tích xuân mộ

Sầu tự mãn hoài vô thích xứ

Thủ bả hoa sử xuất tú khuê

Nhẫn đạp lạc hoa lai phục khứ.

(Bài hát: Táng hoa ngâm

Thơ: Táng Hoa Từ)

Chuyển ngữ:

Hoa bay hoa rụng ngập trời

Hồng phai hương lạt ai người thương hoa?

Đài xuân tơ rủ la đà

Rèm thêu bông khẽ đập qua bên ngoài

Kìa trong khuê các có người

Tiếc xuân lòng những ngậm ngùi vẩn vơ

Vác mai rảo bước bước ra

Lòng nào nỡ giẫm lên hoa thế này?



Tôi quay đầu liền nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo đỏ khẽ giơ tay lên, khi thì nâng cổ tay lên, khi thì nhẹ nhàng nắm chặt, mái tóc đen dài như mực, giống như là tiên.

Cảnh tượng trước mắt càng đẹp trái lại tôi càng thêm sợ hãi, không duyên không cớ tự dưng xuất hiện một người chắc chắn không có chuyện tốt, không phải yêu quái thì là quỷ…

Tiếng hát vẫn còn tiếp:

Thí khán xuân tàn hoa tiệm lạc

Tiện thị hồng nhan lão tử thì

Nhất triều xuân tận hồng nhan lão

Hoa lạc nhân vong lưỡng bất tri

Chuyển ngữ:

Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn,

Cũng là khi khách hồng nhan về già

Hồng nhan thấm thoắt xuân qua,

Hoa tàn người vắng ai mà biết ai!

Người phụ nữ áo đỏ hát xong, đột nhiên quay đầu nhìn về phía tôi, tôi hoảng hốt lập tức dời tầm mắt đi, nhưng mà muộn rồi, cô ta đã đi tới dán sát mặt mình vào mặt tôi.

Vậy mà vừa rồi tôi còn cảm thấy cô ta xinh đẹp, hốc mắt nữ quỷ này trống trơn, một con côn trùng cực to bám ở trên mặt, chắc là đã chết rất lâu rồi, tôi có thể nhìn thấy rõ xương trắng trong làn da hư thối của cô ta.

Tôi nắm chặt góc áo lùi về sau, mãi cho đến khi lưng dán sát vào cánh cửa không thể lùi được nữa, tôi nín thở, lúc trước tôi từng xem phim về cương thi một lần, hình như chỉ cần nín thở, bọn chúng sẽ không nhìn thấy mình.

Nhưng ngay sau đó, ngón tay đen tuyền của nữ quỷ xoa gương mặt tôi, tầm mắt của tôi nhìn theo ngón tay cô ta, sợ móng tay nhọn hoắt của cô ta đâm vào trong thịt tôi.

Tôi mắng con rắn lớn ở trong lòng vô số lần, không phải anh ta nói tôi là vợ của anh ta sao, quỷ trong biệt thự cổ sẽ không làm gì tôi cơ mà? Kẻ lừa đảo.

- Cô nhìn thấy Đổng lang của tôi không?

Giọng nói sâu xa của nữ quỷ truyền đến, giống như có người nhẹ nhàng thổi khí lạnh bên tai tôi, tôi cảm thấy lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên. Tuy nữ quỷ không có mắt, nhưng tôi chắc chắn cô ta nhìn chằm chằm tôi, tôi liều mạng lắc đầu, yết hầu lại không phát ra một chút âm thanh nào.

Cô ta nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu, cái cổ cứng ngắc cử động, bĩu môi một cái liền xoay người rời đi, tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm, may mắn mình lại tránh được một cửa.

Tôi lại dùng lực kéo cửa lớn, cửa lớn lại không nhúc nhích tí nào, tôi tức giận đến mức muốn phá hỏng cánh cửa này, đột nhiên cổ tôi bị người ta bóp chặt từ phía sau:

- Cô gạt tôi.

Không phải nữ quỷ đó đi rồi sao? Sao lại quay lại? Tôi hoa chân múa tay vũng vẫy, hi vọng nữ quỷ đó có thể buông tay.

- Là cô mang Đổng lang đi đúng không?

Nữ quỷ nói xong liền quăng tôi ngã xuống đất.

Tôi bị đau ngã ngồi dưới đất, nhìn nữ quỷ lại chậm rãi đi về phía tôi, tôi nhanh chóng đứng dậy chạy lên phía trước, tôi không biết biệt thự cổ rộng bao nhiêu, cũng không biết ngoại trừ cửa lớn ra còn cửa khác ra ngoài hay không, chỉ là xuất phát từ bản năng tôi không ngừng chạy.

Tôi không dám quay đầu nhìn xem, liền đẩy một cánh cửa ra trốn vào trong, trong phòng đều là tro bụi, tôi trốn ở dưới bàn không dám động đậy, dường như bên ngoài cũng yên tĩnh trở lại.

Nhưng mà chỉ một lát sau, cửa phòng lại được mở ra, một đôi giày thêu màu đỏ xuất hiện trước mắt tôi, ngay sau đó gương mặt đáng sợ của nữ quỷ xuất hiện trước mặt tôi, tôi lại hét thảm một tiếng, dưới chân giẫm lên không, thân thể rơi thẳng xuống dưới, rất lâu sau, mới ngã xuống mặt đất.

Đứng dậy xoa xoa cái mông bị ngã đau, tôi tò mò đánh giá xung quanh, vẫn là biệt thự cổ đó, chỉ là đã không còn không khí âm âm u u, đầu lâu trên mặt đất đã không thấy tung tích.

Trong ngoài nhà đều treo đầy tơ lụa màu hồng, đèn lồng màu đỏ, mọi người đều đang bận rộn, chạy tới chạy lui, theo đuổi vui đùa ầm ĩ, vui sướng.

Sau đó tất cả mọi người dừng công việc trong tay, một đôi cô dâu chú rể đi từ ngoài vào, bọn họ đã bái trời đất, tôi nhìn thấy trên mặt cô dâu tràn đầy hạnh phúc, tràn đầy tình cảm nhìn chú rể, kiều mỵ không xương nhập vào tươi đẹp ba phần, một cái nhăn mày một nụ cười đều động lòng người.

Chú rể cũng cười, nhưng tôi cảm thấy có chút gì đó không thích hợp.

Trong bầu không khí hạnh phúc đó, đột nhiên có một đám người xông từ ngoài cổng chính vào, lúc bọn họ xông tới, tôi giơ tay che mặt theo phản xạ.

Nhưng bọn họ lại đi xuyên qua cơ thể tôi, đi thẳng tới trước.

Trong khoảnh khắc tiếng nói tiếng cười không còn, tôi nhìn thấy một đám người già, trẻ con nằm trong vũng máu, cô dâu nhìn toàn bộ cảnh này không dám tin:

- Đổng lang?

Sau đó một cảnh càng khó có thể tin đã xảy ra, đột nhiên chú rể dùng một con dao đâm vào ngực cô dâu, máu không ngừng chảy ra.

Tôi đi về phía trước vài bước, muốn đỡ lấy cô dâu ngã xuống, tay lại xuyên qua thân thể cô ấy trơ mắt nhìn cô ấy ngã xuống đất.

- Vì sao?

Cô ấy tuyệt vọng chất vấn chú rể, trả lời cô ấy chỉ có ánh mắt lạnh như băng, còn cả những người đàn ông vạm vỡ xé rách quần áo cô ấy.

Bầu trời vốn trong xanh đột nhiên mưa to, tôi nghe cô dâu tê tâm liệt phế kêu bất lực, mãi đến khi cô ấy trừng hai mắt cuối cùng không phát ra một chút âm thanh nào.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, tôi vẫn ngơ ngác nhìn toàn bộ trong nhà, mùi máu tươi nồng đậm làm tôi không nhịn được nôn ra một trận, tôi ôm bụng cúi người nôn từng cơn.

“Chị - -”

Còn có người sao? Tôi ngẩng đầu nhìn người phụ nữ mặc áo trắng đứng bên cạnh thi thể cô dâu, đứng trong một vùng toàn máu có vẻ không hợp, tôi cảm thấy người phụ nữ mặc áo trắng có chút quen mắt, nghĩ một lúc lâu mới nhớ ra cô ấy là nữ quỷ quen con rắn lớn.

Cô ấy đứng bên cạnh cô dâu lẩm bẩm, tôi không thấy rõ biểu tình trên mặt cô ấy lắm, một lúc lâu sau cô ấy mới ngồi xổm xuống, dùng áo cưới đã bị xé rách che đậy thân thể thương tích đầy mình vị bị làm nhục của cô dâu.

Nghi ngờ trong lòng tôi càng lúc càng lớn, nữ quỷ áo trắng này đã sớm chết trước khi biệt thự cổ bị diệt môn sao? Vậy sao cô ấy không cứu bọn họ? Cô ấy và cô dâu kia có quan hệ gì?

- Tô Tô? Tô Tô?

Hình như có người gọi tôi, tôi mở mắt ra liền nhìn thấy vẻ mặt bà ngoại lo lắng nhìn tôi, sau khi thấy tôi tỉnh lại liền vui vẻ dụi dụi mắt, giống như xác nhận xem có phải mình hoa mắt hay không.

- Bà ngoại.

Giọng nói của tôi có chút khàn khàn, toàn thân mềm nhũn, không có một chút sức lực:

- Bà ngoại, cháu làm sao vậy?

Thực ra tôi muốn hỏi, không phải tôi đang ở trong biệt thự cổ sao? Sao lại ở nhà rồi?

Bà ngoại nắm tay tôi, còn chưa nói nước mắt liền chảy ra:

- Buổi sáng hôm nay chúng ta đi đến Ngũ Quan Tiên nhìn xem cháu thế nào, lại phát hiện cháu hôn mê trong đại điện.

-----------

Dịch: Hà My

Biên tập: BảoNhi

Team: Bảo My

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 29/09/2018