Thai Rắn

Chương 30: Nổi trên mặt nước




Thấy cô không có phản ứng, cô ta tiếp tục nói:

- Nếu tôi lừa cô, tôi mãi mãi không thể nào siêu sinh. Như vậy cô có thể tin tưởng tôi chưa?

Vẻ mặt cô ta chân thành nhìn cô.

Đối mặt với cô ta, sợ hãi lúc đầu của cô chậm rãi biến mất rất nhiều:

- Sao cô có thể xuất hiện trong mơ của tôi?

- Bởi vì thể chất của cô khác biệt, tôi mới có thể dễ dàng tiến vào trong mơ của cô, cô yên tâm, tôi sẽ không làm tổn hại đến thân thể của cô.

Người phụ nữ vẫn luôn mãi đảm bảo với cô.

- Cô muốn tôi giúp cô chuyện gì?

- Cô đồng ý rồi sao? Cảm ơn, cảm ơn!

Người phụ nữ mừng rỡ, kéo tay cô không ngừng nói cảm ơn:

- Tôi tên là Trần Giai Văn, là…

Cô ta còn chưa nói xong, đột nhiên bối rối, nhưng không có xấu hổ:

- Anh ấy tỉnh dậy, tôi không thể ở lâu được, lần sau tôi lại tới tìm cô.

Cô không hiểu cô ta nói anh ấy tỉnh dậy là có ý gì, càng không rõ vì sao cô ta không nói xong muốn đi:

- Tuy tôi đồng ý giúp đỡ, nhưng nếu tôi cố gắng nhưng không làm được, tôi sẽ…

Không đợi cô nói xong, Trần Giai Văn đã nói:

- Không sao, tôi sẽ không trách cô, còn muốn cảm ơn cô, cảm ơn…

Sau khi Trần Giai Văn biến mất, cô vẫn đứng trong nghĩa địa như trước, cũng không tỉnh lại, ý thức giống như vô cùng hỗn loạn, cuối cùng hoàn toàn ngủ say.

- Tô Tô.

- Tô Tô.

Nghe có người gọi cô, cô mở mắt ra theo phản xạ có điều kiện, là Chung Linh và Diệp Tử:

- Làm sao vậy?

Đau đầu, cô giơ tay xoa xoa trán, nhìn hai người đầy khó hiểu:

- Sao đều đến đây hết vậy? Sắp xuất phát à?

Chung Linh luôn mãi chắc chắn cô không sao, mới nói:

- Trương Doãn Thần nói trong phòng cô có quỷ khí, bảo tôi tiến vào xem, nhưng lại không phát hiện cái gì.

Quỷ khí sao?

Người phụ nữ đi giày thêu mặc váy đỏ trong giấc mơ hiện lên trong đầu cô, Trương Doãn Thần nói quỷ khí là cô ta đi!

Cô nói cho Chung Linh giấc mơ tối qua:

- Cô ta không làm tôi bị thương, nhưng cô ta nói còn đến tìm tôi.

- Sao cô ngốc vậy? Ngay cả quỷ cũng dám hứa, nếu cô không giúp được cô ta, cô ta nhất định sẽ bò lên người cô.

Diệp Tử lại bắt đầu dùng móng vuốt lông mềm như nhung của cô ấy vỗ cô, bộ dạng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

- Tôi thấy cô ta không giống ác quỷ mới đồng ý.

Ngoài miệng nói như vậy, cô lại bắt đầu chột dạ, giống như Tiểu Hoa cũng vô cùng tốt bụng, cuối cùng vẫn bị cô ta lợi dụng.

- Cô nha! Sớm muộn gì cũng có ngày chết trong tay mình.

Chắc là sợ cô khổ sở, Chung Linh an ủi cô:

- Không sao, nơi này là nhà họ Trương, cho dù là quỷ gì cũng không dám làm bừa. Chỉ là Diệp Tử nói không sai, không được có bất luận giao tình hoặc giao dịch gì với quỷ, bọn họ đều đã chết, không có vấn đề gì với thế giới này nữa, cũng không thể ảnh hưởng đến bất luận kẻ nào.

- Tôi biết.

Sau khi thu dọn xong, bọn cô chuẩn bị tụ họp với Trương Doãn Hiên, kết quả vừa ra cửa liền thấy Trương Doãn Thần, tuy nhìn anh ta không vừa mắt, nhưng thấy anh ta tốt bụng nhắc Chung Linh đến xem cô, thái độ của cô tốt hơn một chút!

- Chuyện đó, cảm ơn anh!

Kết quả người ta không cảm kích:

- Biết mình hấp dẫn quỷ mà không có một chút phòng bị nào, cô ngàn lần đừng chết ở nhà họ Trương, xui xẻo.

Nói xong anh ta đẩy xe lăn rời đi.

- Ai? Anh đừng đi, anh… Anh đứng lại.

Một lúc lâu sau cô mới phản ứng kịp:

- Anh có bị bệnh không vậy?

Mới vừa nói xong, Trương Doãn Hiên đã đi tới, cô há to miệng nuốt câu tiếp theo vào bụng, cảm giác giống như nuốt con ruồi.

- Thôi quên đi, anh ta không có ác ý.

Chung Linh ở bên cạnh khuyên nhủ.

Trương Doãn Hiên cũng xin lỗi thay Trương Doãn Thần:

- Tính tình em trai tôi không được tốt lắm, Tô tiểu thư ngàn vạn lần đừng tính toán với cậu ấy, đợi thân rồi sẽ biết cậu ấy nói năng chua ngoa nhưng tim đậu hủ.

Còn thân sao? Có quỷ mới thân với anh ta, không phải anh ta nói năng chua ngoa, quả thực là ác độc. Nhưng Trương Doãn Hiên lại không tệ, cô không thể đổ hết trách nhiệm lên người anh ta, càng không thể cho anh ta sắc mặt.

Cho nên rõ ràng rất tức giận, còn cười không sao cả với Trương Doãn Hiên:

- Không sao!

Rất nhanh chuyện này đã bị ném ra sau đầu, cô, Chung Linh và Trương Doãn Hiên cùng tới công ty kẻ bị tình nghi số hai. Trước đó cô đã hỏi Chung Linh, người này tên là Lý Kiến Quốc, năm nay hơn bốn mươi tuổi, là người buôn bán bất động sản nổi tiếng ở thành phố N, danh tiếng cũng vậy, cho tới bây giờ chuyện không lợi mà mưu không liên quan đến ông ta, nói đơn giản một chút là một tên gian thương không hơn không kém.

Bọn cô đợi ở đại sảnh rất lâu, trợ lý của ông ta vẫn nói với bọn cô ông ta đang họp, phải đợi một lát, kết quả đợi 2 tiếng.

- Không phải ông ta cố ý đấy chứ? Rõ ràng đã hẹn từ sớm, làm gì lại họp lúc này?

Diệp Tử oán giận trước tiên.

- Dù sao người ta cũng là ông chủ, nói không chừng mở cuộc họp đột xuất.

Chung Linh an ủi Diệp Tử, nhưng trong lòng các cô đều đã hiểu, Lý Kiến Quốc này cố ý làm lơ các cô.

Ba tiếng trôi qua, ngay cả Trương Doãn Hiên đều đã mất kiên nhẫn, gọi trợ lý của Lý Kiến Quốc đến:

- Thời gian của mọi người đều vô cùng quý giá, tôi hi vọng Lý tiên sinh có thể cho chúng tôi một lời giải thích, nếu không muốn gặp…

Trương Doãn Hiên nói được một nửa, một người đàn ông trung niên đi từ xa tới:

- Ngại quá, để thiếu gia nhà họ Trương đợi lâu rồi, thật sự là bận rộn không phân thân ra được.

Xem ra người này là Lý Kiến Quốc, thì ra đây là người ra oai phủ đầu với các cô! Lại sợ thật sự đắc tội nhà họ Trương, cho nên tự mình xuống lầu nghênh đón.

- Lý tiên sinh là người bận rộn, chúng tôi còn phải cảm ơn Lý tiên sinh đã dành thời gian bận rộn gặp mặt chúng tôi.

Lý Kiến Quốc nói khách sáo với Trương Doãn Hiên một lúc lâu, mới mời các cô lên lầu vào văn phòng ông ta, tóm lại ấn tượng của cô dành cho người này không tốt lắm.

Bởi vì lãng phí hơn ba tiếng, sau khi đi vào văn phòng Lý Kiến Quốc, Trương Doãn Hiên hỏi thẳng vào vấn đề:

- Lý tiên sinh biết nhang Tê Giác là gì không?

Cô thấy sắc mặt Lý Kiến Quốc không đổi ứng phó:

- Nhang Tê Giác sao? Tôi chưa từng nghe nói, đó là thứ gì vậy?

- Nhang Tê Giác cháy có mùi khác lạ, ngửi có thể thấy được quỷ, là thứ tốt để nuôi quỷ, Lý tiên sinh là người có kiến thức rộng rãi như vậy mà không biết sao?

Lý Kiến Quốc lộ ra biểu cảm kinh ngạc:

- Nuôi quỷ sao? Trò này người bình thường như chúng tôi không dám đụng vào, giống như người nhà họ Trương các cậu, người quỷ không sợ, tôi chỉ kiếm tiền của người sống.

- Sao tôi nghe nói khoảng thời gian trước Lý tiên sinh mua một lượng lớn nhang Tê Giác vậy nhỉ? Theo như lời Lý tiên sinh nói, người bình thường không dám chơi với quỷ, ai sẽ không có việc gì đi mua nhang Tê Giác, huống chi còn mua lượng lớn.

Đối mặt với Lý Kiến Quốc tỉnh bơ, Trương Doãn Hiên cũng không chịu yếu thế, từng bước ép hỏi, không cho ông ta cơ hội suy nghĩ.

Nhưng tốt xấu gì Lý Kiến Quốc là lão giang hồ tung hoành trong giới kinh doanh nhiều năm, sao có thể dễ dàng lộ ra dấu vết:

- Nếu không có bằng chứng mà nói Trương thiếu gia đừng nên ăn nói lung tung.

- Lý tiên sinh đang nghi ngờ thực lực của nhà họ Trương chúng tôi rồi!

- Cậu…

Người gì đó khó mà nói, nhưng quỷ gì đó, nếu nhà họ Trương không thể nắm giữ, vậy thì không ai dám nói chuyện, đương nhiên trong lòng Lý Kiến Quốc cũng hiểu rõ, vừa rồi còn đúng lý hợp tình trong chớp mắt biến thành hổn hển:

- Tôi lấy tiền của tôi mua đồ, nhà họ Trương không cần phải tới quản chứ!

- Lý tiên sinh nhiều tiền, đương nhiên mua gì chúng cô không quản được, nhưng quỷ này… Cũng không phải dễ chọc, Lý tiên sinh dùng nhang Tê Giác nuôi một căn lầu quỷ, không sợ bọn họ đều tới tìm ông sao?

Trương Doãn Hiên nói đến đây cố ý ngừng lại:

- Lý tiên sinh cũng nghe nói rồi đó! Bây giờ căn lầu đó không còn chuyện ma quái, ông đoán xem những con quỷ này đã đi đâu rồi?

Rõ ràng sắc mặt Lý Kiến Quốc không được tốt, mồ hôi trên trán chảy ra:

- Không phải là tôi giết bọn họ, bọn họ tới tìm tôi làm gì?

- Cho dù không phải ông giết bọn họ, nhưng ông giam người ta trong tòa nhà đó lâu như vậy, còn không thể đầu thai, ông nói xem bọn họ có tìm ông hay không?

Không ngờ Trương Doãn Hiên đe dọa người khác lợi hại như vậy, hoàn toàn khác với bộ dạng nghiêm túc lúc bình thường của anh ta, cô và Chung Linh luôn im lặng ngồi ở một bên, nhìn bọn họ ông một câu cô một câu, còn đã nghiền hơn xem người ta đánh nhau.

Lý Kiến Quốc hoàn toàn bại trận, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Trương Doãn Hiên:

- Tôi cũng là tin lời tiểu nhân nói, thật sự không liên quan đến tôi! Cậu nói xem tôi là một thương nhân đâu biết chuyện nhang Tê Giác nuôi quỷ gì chứ, hơn nữa sẽ không phong ấn gì đó trên cửa sắt, các cậu phải tin tưởng tôi!

- Là ai bảo ông làm vậy?

Chân tướng dần dần nổi lên mặt nước, bỗng nhiên trong lòng cô vô cùng kích động, cuối cùng hung thủ sát hại Tiểu Cẩm đã bị tóm rồi. Nhưng cô chưa cao hứng được bao lâu, Lý Kiến Quốc đã nói:

- Tôi cũng không biết là ai! Là cậu ta gọi điện cho tôi, tôi không rõ sao cậu ta lại biết số của tôi. Cậu ta nói muốn làm giao dịch với tôi, điều kiện là tôi mua giúp cậu ta nhang Tê Giác.

- Ông chưa từng thấy anh ta sao?

- Không có, cậu ta bảo tôi sai người ném nhang Tê Giác vào thùng rác, chính cậu ta chọn thời gian và địa điểm, ngay cả bóng dáng người tôi cũng chưa từng thấy.

- Ông không sợ anh ta lấy nhang Tê Giác là đi cho xong việc à?

Vấn đề Trương Doãn Hiên hỏi cô cũng nghĩ tới, Lý Kiến Quốc là gian thương, sao có thể mạo hiểm giao dịch lớn như vậy với một người chưa từng gặp? Nếu người kia chạy mất, chẳng phải không tìm được sao.

- Đương nhiên cô có nghĩ tới, thực ra cô cũng sai người theo dõi cậu ta, nhưng không biết được gì. Chỉ là coi như cậu ta giữ chữ tín, thật sự làm cư dân trong ngõ nhỏ không được an bình, ầm ĩ muốn chuyển nhà.

Lý Kiến Quốc sốt ruột thanh minh cho mình, hình như chuyện Tiểu Cẩm bị hại thật sự không liên quan đến ông ta:

- Lúc ấy tôi tham tiền, tin lời cậu ta nói, nhưng tôi không ngờ cậu ta sẽ giết người của cả một tòa lầu mà!

- Ông còn nhớ rõ công viên kia không?

- Nhớ rõ nhớ rõ, là công viên Nhân Dân, Trương thiếu gia, cậu nhất định phải cứu tôi đó! Chuyện những con quỷ này tôi thật sự không biết, những tổ tông đó tôi đâu dám đắc tội!

Nếu Lý Kiến Quốc phối hợp như vậy, tất nhiên Trương Doãn Hiên không làm ông ta khó xử:

- Ông yên tâm, chỉ cần những câu ông nói là thật, tôi đảm bảo quỷ này sẽ không tới tìm ông, chỉ là sau này nên làm nhiều chuyện tốt mới được.

- Dạ dạ dạ, Trương thiếu gia nói phải.

Sau khi hỏi thêm mấy vấn đề, chúng cô liền rời khỏi công ty Lý Kiến Quốc. Dựa theo lý do thoái thác của ông ta, ông ta chỉ mua nhang Tê Giác, những chuyện khác hoàn toàn không biết gì cả.

Manh mối đến đây lại đứt.

- Xem ra nhất định phải tìm được cha Tiểu Cẩm, chuyện này mới có manh mối.

Chung Linh và Trương Doãn Hiên đều đã hết đường xoay xở, vốn tưởng rằng chuyến này có thể giải quyết!

Đoàn người chúng cô lại đi tới công viên Nhân Dân, vừa mới tiến vào không lâu đâm vào một nam một nữ đi tới, còn bật ô, bởi vì là mùa đông, nhưng trời không mưa, cô còn đặc biệt chú ý bọn họ vài lần.

Vừa nhìn cả người cô đều không tốt, người phụ nữ dưới ô không phải ai khác, vậy mà là Trần Giai Văn, không phải cô ta đã chết sao? Sao có thể xuất hiện ở nơi này?

Cô nhìn chằm chằm vào cô ta, muốn nhìn rõ rốt cuộc cô ta là người hay quỷ, chắc là chú ý tới tầm mắt của cô, cô ta cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô, sau khi hơi sững sờ thì nở nụ cười với cô, chẳng lẽ chỉ là hai người có diện mạo giống nhau?

Lúc cô ta đi ngang qua cô, cô ngửi được mùi hương trên người cô ta. Tất nhiên Chung Linh và Trương Doãn Hiên cũng đoán được, là nhang Tê Giác, quả nhiên người phụ nữ kia là quỷ.

----------------

Dịch: Hà My

Biên tập: BảoNhi

Team: Bảo My

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 01/11/2018