Thái Hoang Thôn Thiên Quyết

Chương 53: Những gì ngươi nói đều là sự thật?




Phủ thành chủ!

Quách thống lĩnh quỳ một chân trên đất, trước mặt hẳn ta là một người đàn ông trung niên mặc áo bào tím, có vẻ mặt u ám.

“Thành chủ đại nhân, ngài phải làm chủ cho chúng ta. Chúng ta đều bị tiểu súc sinh đó lừa gạt, hẳn căn bản không phải rác rưởi”

Khóc lóc thảm thiết, đường đường thị vệ nhất phẩm phủ thành chủ, trở về với quần áo rách nát, trên cổ những thị vệ khác đều có vết thương, đối phương đã nhẹ tay.

“Những gì ngươi nói đều là sự thật?”

Thương Lan thành chủ, tên thật là Tẽ Ân Thạch, đã quản lý thành Thương Lan hơn hai mươi năm.

“Vô cùng chính xác, bọn họ đều có thể làm chứng”

Mười tên thị vệ đang quỳ ngoài điện, không có tư cách tiến vào, tay phải vẫn ôm cố, thật đáng xấu hố.

“Phụ thân..."

Từ sau tấm màn, một nam một nữ bước ra, nữ tử trẻ hơn, khoảng hai mươi tuổi, bên cạnh là một ông già khoảng năm mươi tuổi, mũi khoảm, vẻ mặt dữ tợn.

Nữ tử tên là Tê Ngưng Vân, con gái nhỏ của Tê Ân Thạch , nàng ta đã gia nhập học viện Đế Quốc hai năm trước. Ông giả đứng bên cạnh là Triệu Nguyên Giáp, một đại sư cao cấp của học viện Đế Quốc, địa vị không băng Bách Lý Thanh, nhưng cũng không thấp.

Để có thế trở thành đại sư, thiên phú cũng không tâm thường. Phần lớn học viên học viện Đế Quốc đều phải dựa vào sự tu luyện của chính minh, không có bối cảnh vững chắc hỗ trợ, rất khó tiến lên trong học viện.

“Vân Nhị, khí âm tà trong cơ thể con sao rồi?” Tê Ân Thạch thay đổi säc mặt, quan tâm hỏi

“Tạm thời không có gì nghiêm trọng, còn phải cảm ơn sư tôn đã vất vả chạy một đường từ thành Đế Đô đến đây, cố ý cầm quả Cửu Dương tới” Tế Ngưng Vân nói xong thì cúi đầu hành lễ Triệu Nguyên Giáp,

Lần này về nhà thăm người thân và đến dãy núi Lạc Nhật rèn luyện, nàng ta bị Âm Hạt thú cực mạnh tấn công, bị trúng độc âm tà, chỉ có vị thuốc chí cương chí dương mới có thể chữa khỏi

Một mặt, ông ta cử người đi tìm dược liệu chí cương chí dương ở thành Thương Lan, đồng thời lại vội vã đến thành Đế Đô ngày đêm đế thông báo cho sư tôn Triệu Nguyên Giáp, cuối cùng cũng loại bỏ được khí âm tà. Nàng ta nghỉ ngơi mấy ngày. sẽ không còn đáng ngại.

“Cảm ơn Triệu đại sư, đại ân không lời nào nói hết. Tối nay. †a sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn để tiếp đón Triệu đại sư” Tế Ân Thạch vội vàng chấp tay thi lễ

Với tư cách là Thương Lan thành chủ, bản thân ông ta cũng ở cảnh giới Tẩy Tủy tầng thứ nhất, nhưng so với đại sư: của học viện Đế Quốc, ông ta vẫn kém hơn.

“Tẽ thành chủ có lòng, Vân Nhi có bệnh, đương nhiên làm sư tôn không thể khoanh tay đứng nhìn”

Được người khác tôn trọng vẫn là rất hưởng thụ, Triệu Nguyên Giáp vuốt râu, ra vẻ thế ngoại cao nhân.

“Phụ thân, vừa rồi người nói rác rưởi là có ý gÏ?"

Tê Ngưng Vân sinh ra đã có dung mạo quyến rũ, đôi mắt xếch, trông không hề xấu, xương gò má không gồ lên, môi mỏng như dao, thoạt nhìn chính là loại người chua ngoa cay nghiệt.

Quách thống lĩnh vội vàng quỳ xuống, kể lại mọi việc xảy ra trong ngày. Trong mắt Tê Ngưng Vân hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng ta cũng biết rố danh tiếng tên ở rể Từ gia, hai năm không trở về, lại thay đổi lớn như vậy.

“Thành chủ đại nhân, phủ thành chủ chúng ta đâu có bao. giờ thua thiệt như vậy? Nếu Từ gia không bị tiêu diệt thì sao uy nghiêm của phủ thành chủ có thể bảo tồn được?”

Quách thống lĩnh đổ thêm dầu vào lửa, trong đó còn đề cập đến việc Liễu Thanh Dương xúc phạm phủ thành chủ như thế nào. Chuyện này hoàn toàn không có thật, hẳn ta không tiếc bất cứ giá nào đế trả thù.

“Từ gia? Ta nghe nói Bách Lý Thanh cũng tới thành Thương Lan, hình như là vì nữ tử Từ gia” Triệu Nguyên Giáp đột nhiên ngất lời.

Ông ta cùng Bách Lý Thanh rời khỏi thành Đế Đô, hai người từng gặp nhau trên đường.

“Không sai, chính là Từ gia đó. Tiểu nhân vừa mới nhận được tin tức, cô nương Từ gia đã theo Bách Lý Thanh rời thành Thương Lan, tiến vào học viện Đế Quốc tu luyện trước thời hạn”

Làm sao Tê Ân Thạch có thế không nghe ra Quách thống lĩnh phóng đại, không mua được quả Cửu Dương, cuối cùng văn là hắn ta đắc tội với phủ thành chủ.

“Phụ thân, người định làm gì tiếp theo, chuyện này kết thúc. như vậy sao?"

Tê Ngưng Vân lộ ra sát khí, cũng may sư tôn kịp thời chạy tới mới cứu được mạng của nàng ta. Tên ở rế Từ gia không đế ý đến mạng sống của nàng ta, không chịu nhường quá Cửu Dương, khiến nàng ta có chút tức giận.

“Kết thúc?” Tê Ân Thạch cười lạnh, đã nhiều năm như vậy, không ai dám đánh vào mặt ông ta. Đây là lần đầu tiên, làm sao ông ta có thể bỏ qua được,

“Vậy chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Nha đầu Từ gia đã vào học viện Đế Quốc, được Bách Lý Thanh chăm sóc, gi ết chết người nhà của nàng xem ra không thích hợp”"

Khóe miệng Tê Ngưng Vân hiện lên một tia sát ý, địa vị của phủ thành chủ không thể bị lay chuyển. Điều này có liên quan đến cảm giác tồn tại của nàng ta trong học viện, gia tộc. có bối cảnh mới được học viện coi trọng,

“Ba ngày trước, tên rác rưởi này đã đắc tội với Vạn gia và Điền gia ở đấu thú tràng. Một tháng sau, Từ gia sẽ bị gạch tên khỏi thành Thương Lan, chúng ta không cần phải ra tay. Vạn gia nịnh hót Tiết gia nên đế bọn họ ra tay mới là thích hợp nhất”

Tin tức này đã truyền đến phủ thành chủ từ lâu, ông ta dự định mượn dao giết người.

Bách Lý Thanh là một nữ ma đầu, tính khí thất thường, có quỷ mới biết bà ta có vì Từ gia mà giận cá chém thớt những người khác không

Cách tốt nhất là tọa sơn quan hổ đấu.

Mọi người gật đầu, Triệu Nguyên Giáp cũng đồng ý với đề nghị của Tê Ân Thạch, không đắc tội với Bách Lý Thanh thì tốt hơn, ma nữ này quá đáng sợ, danh tiếng xấu của bà ấy đã truyền khắp hoàng triều Đại Yến từ lâu.

Biệt viện Từ gia!

Ánh mắt Liễu Thanh Dương dán chặt vào lò luyện đan, cơ hội chỉ có một, không thể bỏ lỡ.

Hắn rất tin tưởng vào thuật luyện đan của minh, nhưng lúc này trong lòng có chút căng thắng, sợ thất bại.

'Vạn gia ép sát, sự uy hiếp của Điền gia, Đan Bảo các uy hiếp dụ dỗ, phủ thành chủ giống như một thanh kiếm sắc bén reo trên đầu hản, một kẻ xa lạ xé nát hôn ước ngay trước mặt hản, nhưng đả kích liên tiếp đều không thể đánh sập hản.