Yến tiệc chốn cung đình, giả dối xa hoa, chất chứa ngàn vạn cơn sóng ngầm âm hiểm.
Quân Cẩm Lệ ngước mắt nhìn đình các lợp mái ngói đỏ xuyên qua tầng tầng lớp lớp đèn hoa treo trên cột ngũ giác, có một loại cảm giác mệt mỏi không nói nên lời. Bên tai liên tục là những lời hoa ngôn xảo ngữ, siểm nịnh phù phiếm mà trong yến tiệc thường có. Lúc tiên đế còn tại vị, các bữa tiệc nàng tham gia cũng y chang hiện tại, chỉ khác lúc đó nàng phải diễn kịch trước mặt mọi người trước mặt tiên đế, còn nay… nàng ngồi trên ghế Thái hậu cũng không có đám oanh yến nào dám mon men lại gần. Quân Cẩm Lệ nâng ly trà lên nhàn nhạt nhấp nhẹ, rèm mi như cánh bướm in bóng mờ dưới quầng mắt nàng, dưới ánh đèn lại thêm mấy phần ảo diệu.
Tiếng ca múa tràn ngập đại điện, quan lại chìm trong tửu sắc, chẳng ai rảnh rỗi để ý đến vị hoàng đế trên cao nữa, vì thế càng thuận lợi cho đế vương quan sát thiếu nữ ngồi cạnh, y cứ ngơ ngẩn rồi lại bừng tỉnh, men say của rượu là lí do y biện minh cho bản thân lúc này, biện minh cho thứ cảm xúc ghê tởm của y hiện tại.
- Hoàng thượng. – Tiếng gọi lạnh nhạt giúp y tìm lại lý trí
- Mẫu hậu có chuyện gì sao?
- Ai gia nên hỏi câu đó mới đúng, hoàng thượng luôn nhìn ai gia từ nãy đến giờ.- Quân Cẩm Lệ liếc nhìn Hoàn Nhan Ngọc, khóe mắt hoen màu phấn hồng cùng đuôi mắt đào hoa nhướn lên tựa như móc câu khiêu khích cõi lòng Hoàn Nhan Ngọc. Y cụp mắt, dùng lời dối trá bao biện cho hành động của bản thân một cách hoàn hảo:
- Ngọc nhi thấy mẫu hậu có vẻ không thoải mái lắm?
Quân Cẩm Lệ vẫn ngồi thẳng trên ghế, tư thái thanh thoát hàm ẩn sang quý lộng lẫy, nàng đáp trả:
- Đúng thật là không thoải mái, nhưng bữa tiệc này nên nán lại chút, chẳng phải Thành Yến Vương gia sắp hồi cung sao? Ai gia tiến cung ba năm cũng chưa nhìn mặt vị Vương gia này lần nào.
Chưa gặp lần nào? Hoàn Nhan Ngọc có chút bất ngờ, y chưa kịp hỏi han đôi điều thì tiếng thái giám ngoài điện đột ngột vang lên:
- Thành Yến Vương gia tới.
Dứt lời, một đoàn người tiến vào. Dẫn đầu là một nam tử bộ dáng cao lớn, mỗi bước chân của hắn vững chãi trầm ổn, tựa hồ đạp lên an thái của thời thế, lại tựa hồ nắm giữ trong tay sinh linh vạn vật. Gương mặt hắn mờ ảo trong ánh đèn hoa của yến tiệc, không gian xung quanh im lìm đè nén lại càng tôn lên vẻ đẹp như đóa tuyết liên dưới vực sâu thẳm của hắn, đó là dung mạo tuyệt luân nhường nào, kinh hãi thế tục nhường nào, thậm chí khuynh thành hơn cả một nữ giai nhân. Hắn dừng chân trước mặt Hoàn Nhan Ngọc, đầu cúi tượng trưng, thanh âm lại như hoa rơi nước chảy:
- Tham kiến hoàng thượng, Thành Yến nghe tin hoàng thượng đăng cơ liền không quản ngại vạn dặm xa xôi trở về uống rượu mừng cùng hoàng thượng. Thiên hạ Bắc Võ ta từ nay thái bình, mùa màng bội thu.
- Hoàng thúc sao lại khách khí như vậy, hoàng thất nay cũng chỉ còn lại trẫm và người mà thôi. Không cần khách khí xa lạ như vậy.- Hoàn Nhan Ngọc xua tay cười lớn vẻ thoải mái, lại không phát hiện cảm xúc đột biến của nữ nhân bên cạnh y. Thành Yến Vương gia cúi đầu, khuôn mặt vẫn luôn treo nụ cười ôn hòa như gió xuân tháng ba khiến nữ tử trong điện nhộn nhạo xuân tâm, hắn mỉm cười dịu dàng nhìn long nhan đáp trả:
- Hoàng thượng nói phải.- Lúc này hắn mới khẽ ngẩng đầu quan sát, bất chợt nhìn thấy nữ tử ngồi cạnh Hoàn Nhan Ngọc, nháy mắt nụ cười nhu hòa cừng đờ.
Dĩ vãng nặng nề cất chứa mảng ký ức đau thương cuồn cuộn vốn dĩ đã bị nàng phong ấn vào sâu tâm khảm, cố gắng phủ mờ lên nó lớp rêu xanh bạc bẽo, vậy mà nay, khi khuôn mặt hắn lộ rõ dưới ánh đèn, khi hắn đứng trước mặt nàng cùng nàng đối mặt… Quá khứ khó khăn chôn giấu nay vỡ tung như xiềng xích tan thành tro vụn, cõi lòng bất chợt bị đào khoét không thương tiếc, còn lại trong đó chỉ là mảnh thê lương trống rỗng bất tận. Xúc cảm mãnh liệt khiến nàng không tự chủ đánh rơi chén trà xuống đất, ly trà thượng hạng vỡ nát, như chia đôi số mệnh hồng nhan.
Quân Cẩm Lệ mặt không cảm xúc, nhưng ánh mắt đờ đẫn vô hồn, giọng nàng nhạt nhẽo lại ẩn chứa sự bất lực đáng thương không nghe ra:
- Tiểu Đức Tử, ai gia mệt rồi, đưa ai gia hồi cung.
Lúc ly trà rơi xuống đất, đại điện đang im lìm chợt giật mình, lúc hoàn hồn lại thì nghe được một câu nói kia của vị nữ tử trên cao. Hoàn Nhan Ngọc nhìn nàng đang định nói gì đó thì nàng đã phất nhẹ ống tay áo:
- Hoàng thượng cứ tiếp tục đi, thân thể ai gia không tốt lắm, trở về Chiêu Loan điện trước.
Sau đó cũng không kịp để đế vương đồng ý gật đầu, Thái hậu đã vịn tay Đức Ninh bước xuống từ trên. Khi bước qua Thành Yến Vương gia, Đức Ninh tinh mắt thấy Thành Yến Vương gia đột ngột cụp mắt, lại rõ ràng thấy bước chân Thái hậu có chút không vững, tay Thái hậu cũng siết hắn hơi chặt.
Chiêu Loan điện.
Quân Cẩm Lệ đuổi hết tất cả thái giám cung nữ ra ngoài, nàng đứng ở cửa cung, thân mình trượt xuống từ trên cánh cửa, nữ tử cao quý thường ngày nay ngồi bệt xuống đất co ro ôm lấy thân mình, đồng tử đờ đẫn ngước nhìn ánh nến trong điện. Ngọn nến lập lòe chậm rãi cháy, hình ảnh lồng ghép hình ảnh ảnh, hồi ức chồng chất hỗn độn hóa thành ngọn lửa đỏ rực ở Quân gia năm xưa. Khói lửa mịt mù, thây xác la liệt, vó ngựa cuồng loạn, tiếng hét thảm thiết tuyệt vọng của mẫu thân, ánh mắt phẫn hận của ca ca, vạn mũi tên xuyên nát thân thể phụ thân…
Quân Cẩm Lệ bật dậy từ nền đất lạnh lẽo, điên loạn hất đổ giá đựng nến. Tiếng đồ vật vỡ choang chói tai khiến đám nô tài bên ngoài run lên sợ hãi muốn vào mà không dám vào, cũng khiến người mới tới Chiêu Loan điện hốt hoảng lao thẳng vào trong:
- Sương nhi!
Bên trong giá đựng nến vừa đổ xuống, ngọn lửa bập bùng lan ra, Quân Hiên phất mạnh tay, dùng nội lực dập tắt, lại quát to:
- Cút hết ra ngoài cho bản tướng.
Đám thái giám cung nữ đang định tiến vào thu dọn, nghe tiếng quát liền giật mình sợ hãi đóng cửa lui ra ngoài. Trong điện chỉ còn hai người, Quân Cẩm Lệ đứng quay lưng nên Quân Hiên không thấy rõ vẻ mặt nàng. Hắn hơi tiến lên đang định hỏi han thì nàng hoảng hốt quay phắt lại, khuôn dung yêu kiều thấm đẫm nước mắt. Lòng hắn chấn kinh, chua xót đau đớn, hắn khẽ gọi:
- Cẩm Cẩm.
Nghe tiếng gọi ấy, Quân Cẩm Lệ sững người, nàng không chút do dự nhào vào lòng Quân Hiên, nỉ non khóc, tiếng khóc rấm rứt xé lòng người nghe, miệng không ngừng lẩm bẩm:
- A Hiên A Hiên hắn đến rồi, hắn đến rồi, A Hiên, hắn sẽ giết ta hắn sẽ giết chết ta!- Quân Cẩm Lệ như phát điên, nàng không khống chế được bản thân khiến cảm xúc trở nên hỗn loạn. Quân Hiên siết chặt nàng vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành:
- Sẽ không, thuộc hạ sẽ dùng tính mạng này bảo vệ người. Người đừng khóc nữa được không?
Quân Cẩm Lệ dường như không nghe thấy hắn nói gì, nàng ra sức chui rúc vào lòng Quân Hiên, nỉ non đáng thương:
- Hắn sẽ giết ta, hắn sẽ giết ta…
Đột nhiên, cả người Quân Cẩm Lệ run bắn lên, vầng trán non mịn chảy ra từng giọt mồ hôi to như hạt đậu, tròng mắt nàng trợn trừng, thở dốc mãnh liệt. Quân Hiên ngay lập tức phát hiện ra, hắn hãi hùng nhìn nàng, sau đó đưa tay lên run run che bờ môi hồng nhuận
- Người đừng nói gì, đừng nói gì cả…
Đau quá… Toàn thân Quân Cẩm Lệ bị chi phối, cảm giác nóng lạnh đan xen, lục phủ ngũ tạng như bị thú dữ cắn nuốt tàn nhẫn, mắt nàng đỏ ngầu như Tu La địa ngục. Quân Cẩm Lệ thở dốc khó khăn, biểu cảm trên gương mặt nàng thống khổ cùng cực, Quân Hiên không chần chờ thêm nữa, hắn kéo mạnh vạt áo để lộ bên vai màu đồng rắn chắc, tay kéo mái đầu mềm mại của nàng xuống. Bờ môi mềm mịn khiến hắn cứng người sau đó là cảm giác đau nhói nơi vai trái.
Quân Cẩm Lệ cắn mạnh đến nỗi rướm máu, sau đó nàng lại liếm sạch những giọt máu đỏ thẫm chảy xuống, vẻ mặt đói khát không khác gì quỷ hút máu.
Hận ý trào ra, đau đớn toàn thân không so sánh được với nỗi đau của trái tim.
Tất cả những gì nàng phải gánh chịu hiện tại, nguồn cơn của mọi nỗi đau của nàng đều do hắn mang đến. Con người tàn nhẫn đó, là số kiếp khắc nghiệt của nàng.