Thái Hậu Xuyên! Thế Giới Hiện Đại, Ta Tới Đây!

Chương 11: TÀI TRANH ĐẤU




Tiến vào là một cậu bé trạc tuổi Tường Tín, dáng người dong dỏng cao, hơn nữa bộ âu phục trắng cậu ta đang mặc phần nào tôn lên sự anh khí và chững chạc. Nếu không để ý kĩ đến khuôn mặt vẫn còn phảng phất nét nghịch ngợm và tươi trẻ, nói không chừng ai cũng lầm tưởng người này đã kết thúc giai đoạn dậy thì.

Liễu Nguyệt Đan biết người vừa nãy lên tiếng không phải là cậu ta mà là một trong hai người tùy tùng đi theo. Nói là tùy tùng có lẽ không đúng, có thể là vệ sĩ. Một người khá cao to, lông mày rậm phối hợp với khóe mắt hơi nhếch về hai bên tạo cho người nhìn có một loại áp lực mơ hồ. Người còn lại người có chút thấp hơn một tí, hay cười, nhìn khá thân thiện nên Liễu Nguyệt Đan đoán chắc có lẽ tiếng nói vừa rồi là của anh ta.

"Lão bản, chiếc đàn này bán bao nhiêu, thiếu gia ta muốn mua." Đúng như Liễu Nguyệt Đan nghĩ, người con trai kia tiến lên bắt chuyện với chú Trương.

"Thật ngại quá, cây đàn này trước đó đã hứa cho cô bé đằng kia rồi. Vả lại ở đây chúng tôi cũng không phải hiệu buôn đàn, nếu các vị quý nhân đây muốn, tôi có thể giới thiệu mọi người đến tìm lão bản Chu, cách đây vài con phố..."

"Không cần phải phiền phức vậy," không đợi lão Trương kết thúc, cậu trai hay cười tiếp cận Liễu Nguyệt Đan, "Này em gái, thiếu gia anh để ý cây đàn này lâu rồi, nếu em đồng ý, em muốn thứ gì, anh cũng sẵn lòng cho em, chỉ mong em nhượng lại cây đàn này có được không?"

Trước thái độ thành khẩn đó, Liễu Nguyệt Đan hoàn toàn chấp nhận được. Cô cũng không phải hạng người hay làm khó người khác, với lại cô cũng không quá thích cây đàn này, cầu nó chẳng qua là vì đoạn hồi ức tốt đẹp trước kia, nếu thực sự muốn có thì có thể nói mẹ mua cho cô cây khác cũng được. Chưa kịp nói lời đồng ý, vị thiếu gia măc áo trắng kia đã lên tiếng:

"Loại đàn này không phải ai cũng đàn được đâu. Nhóc con kia chắc là vòi vĩnh mẹ mua cho chứ thực sự cũng không cần đâu nhỉ?" Cậu chàng vừa nói vừa hướng nụ cười nhếch môi về phía mẹ Trịnh, có lẽ y cho rằng mẹ Trịnh mới là người quyết định việc chuyển nhượng cây đàn.

"Nếu vị phu nhân này đồng ý, tôi xin trả một vạn để mua cây đàn này."

Không những mẹ Trịnh mà ngay cả mọi người xung quanh cũng kinh hoàng trước lời nói của cậu ta. Một vạn cho một cây đàn. Đùa nhau à? Một vạn này đủ để họ sống vô lo vô nghĩ trong một tháng mà không cần phải làm việc luôn đó. Sự kiện vừa rồi lôi kéo thêm một đám người vô công rỗi nghề từ các cửa hàng lân cận góp vui.

Mẹ Trịnh phần nào cảm thấy áp lực từ đám người này. Hơn chục năm lăn lộn trong giới giải trí, cô biết rẳng cậu nhóc kia chắc chắn thuộc dạng không con quan chức thì cũng cháu nhà quyền quý, nhiều của nhiều tiền. Đây không phải loại người mà mẹ con cô có thể vây vào được. Đang tính quay sang dụ dỗ con gái thì con gái cô lại sợ lửa chảy vẫn chưa lớn nên lại mồi thêm:

"Thế cậu biết chơi không?" Liễu Nguyệt Đan cười mỉm.

"Đây không phải chuyện nhóc nên hỏi!" Tuy cũng khá ngạc nhiên khi cô bé nhỏ nhắn kia có thể đá xéo mình, tiểu thiếu gia vẫn không để chút bối rối nào thể hiện ra ngoài, tiếp tục duy trì thái độ bề trên khó gần.

"Thế cậu cũng đừng hỏi đến việc tôi có biết chơi hay không, quản tốt chuyện của cậu là được rồi." Liễu Nguyệt Đan xoay người ra khỏi cửa tiệm.

"Khoan đã!" Xem ra cô nhóc này cũng không phải dạng vừa, tiểu thiếu gia trầm giọng. "Nếu tôi đàn được, nhóc sẽ đưa cây đàn này cho tôi chứ?"

"Để xem cậu đàn thế nào đã." Nói rồi Liễu Nguyệt Đan đặt cây đàn xuống chiếc bàn gỗ cạnh quầy tính tiền. "Nào, lại đây thử xem."

Mọi người vây xem hết sức kinh ngạc với sự đối đáp trôi chảy của cô bé nhỏ nhắn này. Ai cũng cho rằng với tuổi của cô bé, cùng lắm thì chỉ biết vòi mẹ xin đồ ăn vặt thôi, nào ngờ cô không nói thì thôi, một khi đã mở miệng nói thì phải trên cơ người đối diện.

Tiểu thiếu gia không còn ngạc nhiên như lần đầu Liễu Nguyệt Đan nói chuyện, cậu tiến tới gần cây đàn. Đây là thứ cậu đã phải học suốt năm năm nay, chỉ để biểu diễn trong ngày đại thọ bảy mươi của nội tổ phụ. Nội tổ phụ của cậu cực kì yêu thích các loại cổ vật, cũng đam mê sưu tầm cổ cầm. Vì vậy khi nghe tin chiếc đàn được lưu truyền từ thời Thành Tuyên đế năm trăm năm trước đang được bảo quản tại hiệu quán nhỏ này, cậu đã tức tốc chạy tới đây mong mang được nó về làm vui lòng nội tổ phụ.

Vừa ngồi xuống, cậu chạm nhẹ vào dây đàn. Đàn tốt thật, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không bị hư hại. Ngoài mấy vết xước và bụi bặm bám trên thân đàn, các bộ phận khác đều còn rất tốt.

Liễu Nguyệt Đan chăm chú nhìn cậu ta, xem ra là biết đàn rồi. Tuổi còn nhỏ như vậy, hơn nữa còn sống trong hoàn cảnh hiện đại, xe hơi máy bay ỳ xèo mà lại biết tới thứ đồ chơi cũ kĩ này của cô quả không phải nhân vật tầm thường nha.

Cùng lúc đó thiếu niên dùng lực gãy nhẹ lên dây đàn, âm thanh mạnh mẽ liền phát ra. Có lúc thánh thót réo rắt, khi thì dồn dập nặng nề. Tiếng đàn hòa quyện vào tiếng còi xe inh ỏi ngoài đường do nhiều người tụ tập nhưng không hề hỗn tạp. Nó vẫn lan tràn trong không gian, như tiếng ca của một người hành khất lạc bước giữa sa mạc. Căn bản nó là một tiếng đàn buồn. Xung quanh mọi người đều cất tiếng khen ngợi không ngớt.

"Giỏi thật đấy, con cái nhà ai vừa giàu vừa giỏi thế này."

"Phải chi con tôi cũng được một góc thằng bé. Người ta thì học này học kia, còn nó thì chỉ biết phá làng phá xóm. Haizz"

Thiếu niên nghe những lời ấy cũng không phản ứng, như thể đã nghe rất nhiều lần. Cậu kết thúc bản nhạc, tiếng vỗ tay như sấm dậy.

"Thiếu gia tuyệt quá. I love you!" Người thanh niên hay cười vừa vỗ tay vừa tung hô thiếu gia nhà mình.

Tiểu thiếu gia không nói gì, chỉ lẳng lặng bước tới gần Liễu Nguyệt Đan. Mẹ Trịnh thận trọng nắm lấy tay con gái mình. Liễu Nguyệt Đan tặng mẹ mình một nụ cười trấn định.

"Thấy thế nào?" cậu ta mở miệng.

"Cũng không tồi. Nhưng nếu không thích đàn thì tại sao lại phải học?" Liễu Nguyệt Đan gặng hỏi.

Có thể dễ dàng nhận ra khi cậu ta đánh đàn có phần mất tập trung, khi tập trung trở lại thì Liễu Nguyệt Đan nghe ra được tâm trạng cậu ta không hề vui vẻ khi chơi đàn. Sở dĩ có thể chơi nhuần nhuyễn như vậy đều là do luyện tập, không phải là đam mê.

Tiểu thiếu gia không phản bác, chờ nghe Liễu Nguyệt Đan nói tiếp.

"Người chơi đàn giỏi là người có thể thông qua tiếng đàn điều khiển tâm trạng người khác, chứ không phải để người ta nhìn thấu tâm trạng của mình." Nói đoạn Liễu Nguyệt Đan tới gần cây đàn, từng ngón tay nhỏ nhắn sờ nhẹ lên dây đàn. Mọi người đang ồn ào xôn xao bỗng lặng yên theo dõi từng cử động của cô.

Chỉ là một cô bé nhỏ tuổi, sao lại có thể chói mắt như thế. Mỗi bước đi, mỗi hành vi cử chỉ đều nhẹ nhàng như nước chảy, khiến người xem vô cùng vui mắt.

Mọi người mãi tập trung vào cô bé mà quên rằng cô đã ngồi ngay ngắn vào chỗ, tiếng đàn chậm rãi phát lên. Người nghe thấy mình đang lạc vào một hoang mạc đầy gió cát. Cảm giác này cũng giống như lúc Liễu Nguyệt Đan nghe tiểu thiếu gia kia đàn, đầy chán chường tuyệt vọng. Người nghe thấy mình như không thở nổi, cảm giác nóng rát khiến tâm can cồn cào không dứt.

Liễu Nguyệt Đan bỗng kéo nhẹ dây đàn, thay đổi tiết tấu làm âm thanh đau khổ kia biến mất. Cô đẩy nhịp đàn chạy nhanh hơn nhưng vẫn nhẹ nhàng da diết, người nghe thấy mình đang đứng trước một rừng đào hoa rơi đỏ cả lối đi. Dù không còn đau rát tâm can nhưng cảm giác vẫn như đang quyến luyến điều gì đó.

Không ngừng lại ở đó, Liễu Nguyệt Đan lần nữa thay đổi âm thanh mình phát ra khiến người nghe không kịp thở. Lúc này, tiếng đàn đã hoàn toàn trong trẻo, không còn cảm giác khàn đục hay da diết trước đó. Liễu Nguyệt Đan lần lượt đưa người nghe băng qua muôn dặm không gian, rồi dừng lại trước một mảnh đào nguyên xanh ngắt, chim hót líu lo, bướm bay lả lướt, người nghe còn hình dung một con suối trong vắt uốn lượn ngay trước mắt. Cảm giác như nắng hạn gặp mưa rào, như người sống lâu ở sa mạc lần đầu gặp nước. Ai nấy đều cảm thấy thư thái, một trận mát mẻ gột rửa cả tâm hồn.

Mọi người vẫn còn đắm chìm trong mỹ cảnh mà không hay người đàn đã kết thúc từ khi nào. Liễu Nguyệt Đan chậm rãi tiến về vị tiểu thiếu gia kia. Đã lâu rồi không đàn, bất quá cũng không đến mức xấu hổ.

Cậu ta vẫn còn lắc lư theo tiếng nhạc, chợt nhận ra có người tiến tới thì mở mắt ra.

"Cây đàn đó nhượng lại cho cậu!" Liễu Nguyệt Đan mỉm cười...

"Cô rốt cuộc là ai?" Tiểu thiếu gia hỏi ngược lại.

"Nghĩ ra gì rồi à? Đáng tiếc, tôi không thích người quá thông minh!" Liễu Nguyệt Đan nhếch môi rồi cất bước đi thẳng.

Lúc mẹ Trịnh phản ứng lại thì Liễu Nguyệt Đan đã ra khỏi cửa hàng.

"Tiểu Đan, đợi mẹ với!"

Nghe tiếng gọi, Liễu Nguyệt Đan xoay người lại, lúc này từ đâu xuất hiện một chiếc xe hơi tốc độ cao lao về phía hai mẹ con. Mẹ Trịnh nhanh nhẹn chạy tới, lách mình qua đám người mong ôm lấy con gái "Coi chừng!"

Nhận thấy nguy hiểm nhưng do chân tay còn quá bé, Liễu Nguyệt Đan không kịp tránh. Hành động của Trịnh Nhu chỉ kịp đủ bảo bọc Liễu Nguyệt Đan khỏi va chạm mạnh, chiếc xe kia như mất phương hướng, đâm mạnh vào hai mẹ con phía trước. Hai người rơi ra cách chiếc xe hơn mười mét nhưng vẫn chưa cản lại đươc quán tính của nó. Người lái xe dường như mất hết ý thức, sau cú va chạm kia vẫn không ngừng tiến lên.

Lúc này, vệ sĩ của tiểu thiếu gia kia mới ra tay, lôi hai mẹ con chưa biết sống chết kia tấp vào vệ đường. Chiếc xe kia không còn vật cản chạy thẳng, xem ra là sợ tội bỏ trốn.

"Mau gọi cấp cứu, ở đây có người bị xe đụng! Nhanh lên!" Người xung quanh la hét.

Đây là âm thanh cuối cùng Liễu Nguyệt Đan nghe thấy. Khi nãy mẹ Trịnh đã dùng tay che kín phần đầu của cô, còn đầu mẹ cô thì đập thẳng xuống đường, máu chảy dài khắp cả khuôn mặt. Liễu Nguyệt Đan lâm vào hôn mê.