“Tề phi nương nương đến.”
Thái giám cất tiếng thông báo, Cam Đình Đình nhìn ra cửa đã thấy một người phụ nữ đi tới, một vài ả cung nữ theo sau. Do khoảng cách khá xa nên Cam Đình Đình không thấy rõ khuôn mặt vị【Tề phi 】kia.
“Tiểu thư.” Tiểu Thúy nhìn Cam Đình Đình với vẻ căng thẳng, trái lại, Cam Đình Đình rất bình thường, dường như chẳng mấy quan tâm. Dù sao hiện tại cô cũng là Hoàng hậu nương nương, trừ bỏ Hoàng thượng là cô to nhất, cô sợ ai chứ.
“Thần thiếp cung hỉ hạ hỉ Hoàng hậu nương nương.” Tề phi hành lễ với Cam Đình Đình.
“Đứng lên đi.” Cam Đình Đình thản nhiên nói, trong lúc bà ta đứng lên, cô đã âm thầm đánh giá. Tuy đã vào độ trung niên, nhưng theo như khuôn mặt kia thì khi còn trẻ cũng không đến nỗi xấu xí.
Tề phi cũng tương tự đánh giá Cam Đình Đình, “Từ lâu đã nghe đồn Hoàng hậu nương nương có dung mạo khuynh quốc khuynh thành, còn là kinh thành đệ nhất tài nữ, hôm nay vừa gặp quả nhiên lời đồn không sai.”
“Tề phi nương nương quá khen rồi. Người đâu, dâng trà.” Cam Đình Đình xoay người, ngồi xuống giường nhỏ[1], quả là đầy phong thái Hoàng hậu nương nương, Tề phi thấy vậy chỉ còn biết âm thầm ghen tỵ.
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.”
Cùng Tề phi nương nương đãi bôi vài câu, Tề phi vừa đi thì Lương phi lại tới. Vị Lương phi này trẻ hơn Tề phi một chút, nhưng cũng ngạo mạn hơn vài phần, hoàn toàn không để Cam Đình Đình – Hoàng hậu nương nương mới được sắc phong – vào mắt. Cam Đình Đình cũng chẳng so đo, càng không muốn cùng Lương phi nhiều lời, chỉ vài câu lập tức đuổi cô ta đi.
Lương phi đi khỏi, Cam Đình Đình vỗ vỗ vai, một người lại một người tới, đúng là chân mệnh yếu nhân.
“Lệ phi nương nương đến.”
Cô kháo, vẫn còn chưa xong sao! Cam Đình Đình không kìm nén được lửa giận trong lòng nữa, mặt bất biến ngồi một chỗ, bày ra bộ dáng muốn chết không muốn sống.
“Thần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi.” Cam Đình Đĩnh biếng nhác nhìn Lệ phi, ánh mắt dừng lại trên tay, đùa bỡn.
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.” Lệ phi đứng lên, tiếp đó rất tự nhiên đi qua một bên ngồi xuống.
Cam Đình Đình cũng chẳng để ý đến Lệ phi, hôm nay cô đã quá mệt mỏi, chỉ mong có thể yên tĩnh một lát.
“Hoàng hậu nương nương quả là khinh niên mạo mỹ, chẳng trách ngày đầu tiến cung đã được Hoàng thượng phong làm Hoàng hậu.”
Mặc dù khuôn mặt Lệ phi mang vẻ tươi cười, nhưng trong lời nói lại chứa mười phần chua ngoa. Cam Đình Đình sao lại không biết chứ, trong hoàng cung này có cô gái nào không muốn trở thành đế hậu của Hoàng thượng, chỉ có Đình Đình cô là không. Trong cung long đàm hổ huyệt, hơn nữa còn giết người vô hình, nói đến đây, tàn khốc nhất chính là nữ nhân tranh giành với nữ nhân.
“Lệ phi quá khen.” Cam Đình Đình hờ hững đáp, cô không thích vị Lệ phi này, cô luôn cảm thấy trong ánh mắt bà ta luôn ẩn hiện những toan tính, lời nói càng biểu lộ rõ sự đố kị. Tuy vị Lương phi khi nãy có ngạo mạn nhưng cũng không giống như vậy.
“Thần thiếp không dám quấy rầy Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương hẳn là nên chuẩn bị một chút, đêm nay hầu hạ Hoàng thượng, mau chóng sinh hạ long tử.” Nói xong bà ta cười cười rất không thiện ý rồi rời đi.
Cô kháo, khiêu khích trắng trợn, “Ngươi, lại đây.” Cam Đình Đình chỉ vào một cung nữ đứng hầu.
“Hoàng hậu nương nương có gì căn dặn?”
“Cái bà Lệ phi nương nương kia lai lịch thế nào?” Cam Đình Đình hỏi.
“Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Lệ phi là thân mẫu của Thái tử điện hạ.”
Ồ, chẳng trách lớn lối như vậy. “Vậy tại sao Hoàng thượng không để Lệ phi làm Hoàng hậu?”
“Chuyện này, nô tỳ cũng không rõ.”
Cũng đúng, một cung nữ cỏn con làm sao biết được. Bỏ đi, thuyền đến cầu tự nhiên thẳng, mặc kệ bà ta có là Tề phi hay Lệ phi, mặc kệ bà ta là thân mẫu Thái tử gì gì, bổn cô nương là Cam Đình Đình, ta sợ ai!