Ôi, suýt chết đúng là suýt chết, Cam Đình Đình không ngờ nụ hôn này lại dài như vậy, thiếu chút nữa khiến cô ngộp thở.
Thấy vẻ mặt cô đỏ ửng, vô cùng khả ái, tâm tình Hoàng Bộ Thần tốt lên nhiều, hắn ôm cô ngồi trên đùi, dịu dàng nói, “Xin lỗi, hại nàng khóc lóc.”
Người này đúng là họ hàng nhà tắc kè hoa, “Chẳng phải ngài vừa nói muốn ta cút sao?”
“Đương nhiên là ta giận nên mới nói vậy.” Hoàng Bộ Thần ôm Cam Đình Đình thật chặt, không ngừng tận hưởng mùi hương trên người Cam Đình Đình.
“Nam nhân gì mà hở chút là tức giận vậy?” Những cử chỉ thân mật của Hoàng Bộ Thần, lòng cô không những không bài xích trái lại còn rất thích thú, càng thích hơn lúc Hoàng Bộ Thần dịu dàng như thế này.
“Còn không phải vì nàng sao. Được rồi, không nói những chuyện này nữa, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, không thể hoài phí.” Hoàng Bộ Thần vừa nói vừa động thủ cởi bỏ y phục trên người Cam Đình Đình.
“Ngài… Cô ta còn đang ở đây.” Cam Đình Đình nhìn cô gái nằm bất động bên cạnh.
“Yên tâm, nàng ấy là bị ta đánh ngất xỉu.”
“Làm sao có thể yên tâm, nếu như cô ta tỉnh lại thì biết làm sao.” Lúc Cam Đình Đình còn đang phiền não về vấn đề này, y phục trên người nàng đã sớm không cánh mà bay.
“Không thể nào tỉnh lại nhanh như vậy.” Đối mặt với cơ thể không mảnh vải che của Cam Đình Đình, Hoàng Bộ Thần nào có thể quản nhiều chuyện như vậy. Từ sau cái lần đầu tiên ấy, hắn chờ chờ đợi, hoài mong biết bao lâu, tuyệt đối không thể hoài phí.
“Nhưng —–”
Hoàng Bộ Thần xoay người đặt Cam Đình Đình dưới thân, khiến cô không dám nói gì thêm nữa.
“Chỗ này có nhớ ta không?” Hoàng Bộ Thần cố tình khiêu khích, đùa bỡn nụ hoa trước ngực Cam Đình Đình.
“A —– chỗ này —- a —-”
“Nếu nàng không nói ta sẽ dừng lại.” Nói xong, Hoàng Bộ Thần ngậm lấy nụ hoa kia, đùa bỡn.
“A — được – đau —- đừng —-” Cam Đình Đình cố kiềm chế, không dám nói lớn.
“Ngoan, nói ta biết nàng có muốn không.” Hoàng Bộ Thần dụ dỗ Cam Đình Đình.
“Muốn —-” Thân thể này quá non nớt, đương nhiên không chịu nổi khiêu khích từ Hoàng Bộ Thần, chỉ một lúc sau Cam Đình Đình đã buông vũ khí đầu hàng.
“Thật ngoan, giờ ta sẽ thưởng cho nàng.” Hoàng Bộ Thần rất thích bộ dáng e thẹn quyến rũ này của Cam Đình Đình, bảo bối dưới thân đã có phản ứng, nhưng hắn không gấp, thân thể mỹ nhân tuyệt hảo như vậy, hắn phải thưởng thức cho thỏa, bởi lẽ tất cả những thứ này đều thuộc về hắn.
“A — chỗ đó…”
“Ở đây sao?” Bàn tay Hoàng Bộ Thần chạm đến thân dưới Cam Đình Đình, vừa vỗ về chơi đùa vừa hỏi.
“Phải, chỗ đó, muốn —” Sau lần đầu tiên cùng Hoàng Bộ Thần, thân thể cô đã không còn kháng lại được sự âu yếm của anh ta, loại hưởng thụ tối thượng mà anh ta dành cho, khiến bản năng cơ thể không cho phép cô chống cự.
“Được, bảo bối, đừng vội, ta lập tức cho nàng.” Hoàng Bộ Thần động thân, bảo bối dưới thân tiến vào thân thể Cam Đình Đình, loại cảm giác siết chặt, bao bọc này khiến hắn muốn ngừng mà không được, động tác chuyển từ chậm thành nhanh.
“A —- a —- a” Thứ cảm giác này khiến Cam Đình Đình nhịn không được, cô ở dưới thân Hoàng Bộ Thần kêu lên thành tiếng.
“Nàng thật đẹp —–” Ngắm Cam Đình Đình, Hoàng Bộ Thần không nhịn được thán thưởng, trong lòng hắn rõ ràng rất yếu mến nữ nhân này – người vừa là Thái hậu, vừa là mẹ kế của hắn trên danh nghĩa.
“Đẹp?” Nghe được lời khen ấy, cô mơ màng mở mắt ra, bá vai Hoàng Bộ Thần, “Ngài thích ta sao?”
“Thích, ta thích nàng, ta yêu nàng, ta muốn nàng.” Hoàng Bộ Thần không nghĩ ngợi trả lời.
“Thật vậy sao? Không được gạt ta.”
“Đương nhiên, đây là minh chứng tốt nhất.” Hoàng Bộ Thần vừa nói xong, khoái cảm đạt đỉnh tuôn trào. Hai người chẳng hẹn mà cùng lấy đối phương, ôm nhau nằm trên giường.