Ngày thứ hai Sở thị vào cung Ân Niệm Yên ăn uống khá hơn nhiều, có thể là tâm tình vui sướng, hoặc là thức ăn do Sở thị nấu hợp khẩu vị nàng, Đại hoàng tử như ngày thường đến cùng nhau dùng thiện, đọc sách cho đệ đệ nghe, thời gian rảnh thì tập viết chữ, vẽ tranh, đánh cờ với tiên sinh, cuộc sống vô cùng phong phú.
"Chủ Tử, Hoàng thượng nữa đường gập phải Kim Tần đang múa, ngừng lại xem sau lại cùng Kim Tần đến Liên Chi Các, hôm sau sợ là mọi người đều biết, Kim Tần giữa đường tuyệt hồ Hoàng Thượng từ chủ tử..." trưa nay Dương Trung đến nói Hoàng Thượng sẽ ăn tối ở Bích Tiêu Cung, bữa tối đã qua nhưng người lại không thấy bóng dáng, nàng đuổi Sở thị cùng Đại hoàng tử trở lại phòng chính mình ăn, nàng một mình đợi.
"Bổn cung có thai, không thể hầu hạ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đến cung khác là chuyện bình thường, Tử cẩm đi nấu cho bổn cung chén cháu trắng, máy món ăn trên bàn các ngươi chia nhau đi".
Ăn hết chén cháo trắng, Ân Niệm Yên trở lại giường vừa nằm xuống liền đi vào giấc ngủ, trong mơ màng có người kêu cứu, thanh âm lúc có lúc không, nàng có gọi người nhưng không ai đáp lại, khói trắng bắt đầu tan dần, nàng nhìn thấy rất nhiều người nằm đói bên đường, đồng ruộng đầy những con châu chấu, trẻ con không còn sức lực khóc la vì quá đói.
Nàng chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra thì thấy nước từ nơi khác dâng lên, càng dâng càng cao, cuốn hết thảy những gì trên đường đi của nói, tiếng khóc gọi, cầu xin cùng tiếng la hét của đám trẻ con làm nàng hoảng sợ, tỉnh dậy hét lớn "....Á..."
"Là ác mộng, không có việc gì, cho ta chén nước ấm" trán Ân Niệm Yên ướt đẫm mồ hôi, cả người lạnh lẻo, đây chỉ là mộng hay là điềm báo trước đâu.
Cầm ly nước ấm trong tay, từ từ uống làm người nàng ấm áp hơn, tinh thần cũng tỉnh táo lại, không còn muốn ngủ lại, nàng ngồi đó nhìn ngọn nến đang cháy rực, nhớ đến cảnh trong mơ, nó là một nơi có nhiều đồng ruộng, sườn núi, nhưng hình ảnh không quá rõ ràng, còn có nước lũ dâng lên quá nhanh, nàng không nhớ là nơi nào.
"Đã không sao, chuyện ác mộng không được để người khác biết, nhớ kỉ cho bổn cung".
"Nô tỳ nhớ kỉ" Tử Cẩm không an tâm chủ tử, nàng lấy chăn gối đầu ngủ dưới giường, nếu chủ tử có gì cần, có nàng ở ngay bên cạnh.
"Tiểu Bạch, ngươi nói xem tại sao có giấc mộng kia a? Là điềm báo trước sao?"
"Không phải, là một phần trí nhớ của ngươi đã quên đi, cốt chuyện ngươi đọc khá lâu, không nhớ hết tình tiết là bình thường, sợ là có gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ ngươi nên mới có giấc mộng báo trước, nếu hôm sau còn giấc mơ đó nữa thì nó sẽ thành sự thật, Ân Niệm Yên, ngươi nên nhớ, ngươi là xuyên sách, nhưng xung quanh ngươi là người thật, cảnh thật của một thế giới song song, mạng người đều chân thật".
Ân Niệm Yên giống như bị người tát tỉnh lại, cả người lạnh lẻo hơn, nàng đang ôm tâm trí thế nào để sống trong thế giới này? là ảo tưởng? Hoặc là nghỉ mình có ánh hào quang nên không có chuyện gì, mười mấy năm ở nơi này, nàng được Ân gia yêu thương, che trở quá kỷ nên chưa từng nhận ra cuộc sống đích thực nơi này sao?
"Thật ra tính tình của ngươi rất thích hợp sống trong hậu cung, nhưng núi này cao còn có núi kia cao hơn, trong cung ai ai đều tâm tàn nhẫn, bọn họ thật sự tàn nhẫn lên, ngươi chưa chắc phản kháng lại, đặc biệt là đế vương, hôm nay gọi ngươi một tiếng ái phi, hôm sau liền đổ độc dược vào miệng ngươi không chút thương tiết, đều ngươi làm là phải vệ tốt bản thân cùng đứa nhỏ của mình, có khi ngày sau sẽ được tự do tự tại hơn".
Cái gọi là ngày sau chính là nàng nhi tử ngồi lên đế vị đi, chỉ có như vậy nàng mới làm theo ý thích của mình, thẩm trí là rời cung du hoạn, hoặc là tuyên người vào tâm sự thưởng hoa đánh cờ....
"Ta cần chút thời gian suy nghỉ lại, có lẽ ta không chỉ bảo vệ bản thân còn bảo vệ thật tốt tâm của mình".
Hôm sau Sở thị không an tâm nữ nhi ngủ một mình, nàng dọn đến ngủ chung càng yên tâm hơn, lần này Sở thị cũng giật mình bởi vì Ân Niệm Yên giật mình tỉnh vài lần, Tri Họa cùng Tử Họa càng lo lắng hơn, chủ tử đang mang thai đâu.
"Ta đã không sao rồi, các ngươi ra ngoài đi" sau lại cùng Sở thị nói "Nương hát cho nữ nhi ngủ được không? Là khúc hát năm xưa Nương thường hay hát".
"Hảo, Niệm Nhi ngủ ngoan, Nương hát đây......"
Hôm sau Ân Niệm Yên muốn cùng Sở thị ngồi uống trà thưởng hoa, tháng trước Tiểu Hỉ Tử đã dọn một mảnh đất trống, trồng xuống vài loại hoa với màu sắc khác nhau, chỉ cần có thời gian Ân Niệm Yên đều ra đây ngồi ngắm hoa, Tử Họa cùng Cẩm Họa biết nàng có chuyện muốn nói, nên tìm cớ đuổi đi cái đinh, chỉ có hai người canh chừng.
"Nương, nữ nhi gập cùng một ác mộng liên tiếp, sợ là điềm báo trước, Nương vào cung được một thời gian, là lúc nên ra cung rồi" nhìn quanh không ai, Ân Niệm Yên nhỏ giọng kể lại nạn châu chấu cùng thủy tai, còn nói vài nơi nàng nhìn thấy trong mơ, kế tiếp liền trông cậy vào năng lực của Ân gia nam nhân.
"Sẽ như vậy sao?" Sợ thị không dám tin tưởng, nhưng nữ nhi sẽ không hại người nhà mình.
"Trước mắt là nạn châu chấu, chỉ cần tìm nơi chúng thường sinh sống, nếu nhiều hơn ngày thường là khả năng thành nạn châu chấu rất cao, còn thủy tai, sợ là Cha cùng Các ca ca vất vả một phen, còn có nói cho Cửu cửu không nên bán lương ra ngoài, càng không nên âm thầm thu lương quá nhiều, tránh cho người chú ý, Hoàng Thượng tay mắt khắp nơi, khó mà qua mắt được".
"Hảo, Nương sẽ căn dặn bọn họ cẩn thận, Niệm Nhi một người trong cung, Nương có phần lo lắng, ngươi phải hết sức cẩn thận, không cần lo lắng cho chúng ta".
Ân Niệm Yên vuốt bụng chưa nhô ra của mình, hạnh phúc nói "nữ nhi nhất định bảo hộ tốt chính mình cùng đứa nhỏ".
Tỉnh Đế đang phê duyệt tấu trương, Dương Trung đứng an tỉnh một bên hầu hạ, hắn vừa nhận được tin Ân phu nhân đã rời cung, còn có một vài thông tin vừa đều tra xong, tâm nôn nóng muốn bẩm báo, nhưng lại không dám làm phiền Hoàng Thượng, đành đứng một bên đợi.
Hai giờ qua đi, Tỉnh đế ngẩn đầu lên hỏi "điều tra đến đâu rồi, hậu cung có ai liên lụy đi vào?".
"Hồi Hoàng Thượng đã điều tra rõ, Ân đại nhân ở một huyện nhỏ làm Huyện Lệnh, Ngọc Hiền Phi từng âm thầm giúp rất nhiều, một phần là thương dân đen sống khổ sở, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, một phần Ân đại nhân không có người giúp đỡ, còn bị cấp trên chèn ép.
Ngọc Hiền Phi Nương nương thương phụ thân vất vả, nên tìm đọc rất nhiều sách du ký, nói về món ăn thôn quê, hoa màu các loại, đợi nắm rõ liền nói cho Ân đại nhân một nhà, nhờ Sở gia là chạy hóa thương mua giúp hạt giống, động viên dân chúng khai hoang, trồng trọt, hiện tại lúa mì là hoa màu chính của dân nơi đó.
Nương nương còn nhờ Sở đại gia giúp tìm người biết nuôi tầm, tìm hạt giống Bông để nông dân trồng, chỉ cần một nhà một mẩu bông, liền không sợ mùa đông không có áo ấm mặc, còn nữ nhân có thể nuôi tầm, kéo tơ, hài tử có thể hái lá dâu giúp đỡ đại nhân, nam nhân tiếp tục khai hoang trồng trọt, cứ như vậy trong suốt sáu năm nhậm chức, không chỉ Ân đại nhân, mà còn Ân gia một nhà đã giúp rất nhiều cho người dân nơi đó.
Nhưng Ngọc Hiền Phi nương nương chưa một lần xuất hiện trước mặt người ngoài, theo ám vệ báo lại, Nương nương thích ở trong viện của mình, làm việc mình thích, có khi vẽ tranh, thêu hoa, học pha trà, rảnh rỗi lại cùng Ân đại nhân đánh vài váng cờ, còn thích nhất là tự mình kiếm bạc.
Có một lần nương nương nhìn thấy giáo dưỡng ma ma của mình làm phấn son, Nương nương thấy hứng thú liền học làm, còn nghỉ ra cao dưỡng da các loại, cao son môi đến phấn trang điểm, kế tiếp Cẩm Họa cùng Tử Họa đưa đi tỉnh thành bán, trong vòng ba tháng kiếm không ít hơn hai vạn lượng, sau đó đưa phương thuốc cho Sở đại gia tự mình làm bán, nương nương ngồi lấy một thành tiền lời liền hảo.
Lúc đến Tô Thành, Ngọc Hiền Phi chỉ đi có một lần duy nhất đi Hinh lão phu nhân đại thọ sáu mươi, bởi vì lúc đó Hinh gia lão đại là Ân đại nhân cấp trên, vì thể hiện kính trong nên Ân phu nhân đưa Ân đại nãi nãi cùng Ngọc Hiền Phi nương nương đi cùng, thời gian sau đó Nương nương chỉ ở hậu viện, nghỉ ra tân phương pháp làm cao dưỡng da, bán kiếm lời, ba năm ở Tô Thành nương nương kiếm lời hơn hai mươi vạn lượng".
Một hơi nói xong Dương Trung cổ có chút khác, nhưng không dám nhút nhích, trong tâm hắn thật khâm phục Ngọc Hiền Phi, tự mình kiếm bạc tiêu, không dựa dẫm vào ai, càng không để lại bất cứ nhược điểm nào, xem ra vài vị chủ tử đã không tìm hiểu kỷ trước khi thổi gió bên tay, muốn hại Ngọc Hiền Phi thất sủng, sợ là bị phản tác dụng.
"Còn gì nữa?" Tỉnh Đế nhìn Dương Trung muốn nói lại thôi, cuối đầu an tỉnh làm hắn bực bội hơn, là do hắn lỗ tai quá mềm sao, chỉ cần có người nói Niệm Nhi không phải hắn liền lạnh nhạt nàng, hoặc là hắn xem Niệm nhi quá thanh cao, nên chỉ cần có khuyết điểm, liền không chấp nhận được?
"Hồi Hoàng Thượng, Tri Họa nói đáng ra Sở phu nhân sẽ ra cung vài hôm trước, nhưng mấy ngày nay Ngọc Hiền Phi nương nương thường xuyên gập ác mộng, nữa đêm tỉnh giấc đến sáng, Sở phu nhân đau lòng nữ nhi mới ở lại thêm vài ngày, mỗi tối đều hát khúc để nương nương dễ ngủ hơn, hiện tại hảo hơn nhiều mới rời cung trở lại Ân gia".
Trong cung có nhiều lời đồn nói Ngọc Hiền Phi mẫu tử không xem ai ra gì, mệnh phụ sao có thể ở lại trong cung đến mười ngày? Chỉ có thể cậy sủng mà kiêu, từng lời đồn đều muốn dồn Bích Tiêu Cung vào thất sủng con đường.
"Ám Vệ còn báo lại, Dung phi sợ Ngọc Hiền Phi sinh hoàng tử, phân vị nhất định là quý phi, nếu còn thăng chính là Hoàng Quý Phi, nhưng đó là vị trí của mình, nên cùng Liên Quý Tần, Kim Tần hợp tác, muốn cho Hoàng Thượng nghi kỵ Ngọc Hiền Phi, tốt nhất là sinh xong liền đưa đi nơi khác nuôi dưỡng, còn nghỉ xem có nên khuyến khích Thái Hậu nuôi dưỡng Ngọc Hiền Phi hài tử không".
Bẩm báo lại hết thảy, Dương trung cả người lạnh lẻo hơn, có thể nói là đông cứng đi, bởi vì Hoàng Thượng sắc mặt rất dọa người, nhưng đây cũng là lẽ thường tình, một đám tính kế nhau liền thôi, còn tính kế đến Đế Vương quyền uy, đây là bị ghen ghét che mắt đi?