Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Quyển 3 - Chương 6: Bình minh trước đêm đen




Edit: Lục Vân

Là ai? Là ai không muốn sống nữa, đi nói cái chuyện này ra? Rốt cuộc là ai? Nàng nhất định phải giết cả nhà hắn!

Xuân Yến nắm chặt hai tay, ngồi trên ghế quý phi, khuôn mặt nhỏ nhắn tím ngắt, toàn thân tức đến lạnh ngắt.

-Ha ha ha, Nam cung thái hậu không cam lòng tịch mịch chốn thâm cung, không để ý tới luân thường đạo lý, cường bạo đương kim hoàng thượng… Không thể nhịn được tiếng cười ha hả vang đến tận châm trơi, Xuân Hoa ôm một góc bàn mà cười đến suýt rơi xuống đất – Đây… đây là chuyện tức cười nhất ta từng nghe!

-Ha ha ha, Yến tử, tỷ xong rồi, sau này danh tiếng của tỷ càng vang xa nha. – Hoa hoa ôm bụng cười, cười đến cả người run rẩy.

-Cười – đủ – chưa? Thái hậu mặt đen thui lạnh lùng gằn từng tiếng qua kẽ răng.

-Làm…làm sao… mà đủ được. – tiếng cười càng lúc càng to hơn dữ dội hơn. – Trí tưởng tượng của những người này thật quá phong phú. – Hoa hoa anh dũng không sợ chết tiếp tục trêu chọc, vì nàng biết tỷ tỷ đáng yêu cùng lắm chỉ là phát điên bên cạnh nàng thôi, chắc chắn không làm gì nàng đâu.

Càng nghĩ càng buồn cười! Không được, nàng ôm bụng, không hình tượng xụi lơ nằm chết trên ghế, miệng vẫn không ngậm nổi, vẫn cứ há thật to, cười ha ha.

Xuân Yến hung hăng trừng mắt:

-Cười cười cười, ngươi còn cười được! Ngươi không phải hảo tỷ muội. Mặt mũi của ta, thể diện của ta đều mất hết sạch, ngươi còn giống bọn họ, đứng đây ném đá xuống giếng!

-Không phải ném đá xuống giếng. mà là… Mà ai bảo trước mặt nhiều người như thế tỷ … khơi khơi nhảy lên người Hòn đá nhỏ kia không chịu xuống? Đây là tự làm tự chịu nha. – Hoa hoa khổ sở nín cười cố sức lắp bắp.

-Ta… ta… chỉ là nghe được tin đại quân thắng lợi thì quá kích động thôi! Nhớ tới tình huống hôm đó,. Xuân Yên cũng hồng cả mặt, ngượng ngùng nói – Không phải ta cũng ôm ngươi sao?

-Nhưng không gống ngươi ôm Hòn đá nhỏ kia. Quắp chặt lấy người người ta còn gì! Nhớ lại động tác nhanh nhẹn gọn gàng của nàng, Hoa Hoa nhịn không được cười chảy cả nước mắt.

-Đừng nói nữa được không? Xuân yến ảo não ôm đầu, bất lực gầm lên – đây là sỉ nhục lớn nhất đời ta!

-được rồi được rồi, không cười không nói nữa. – hoa hoa ngừng cười, vỗ vỗ vai nàng – Sự tình đã đến thế này, tỷ tính làm sao bây giờ?

-Có thể làm gì nữa? xuân yến xoa xoa huyệt thái dương đang giật giật, mặt mày vô cùng đau khổ – Mặc dù có câu nói, lời đồn như gió thoảng, nhưng ta nguyện ý tin tưởng mà không vui vì những lời này. Nhìn khắp thiên hạ, còn có việc gì có thể là liều thuốc bổ cho thể xác và tinh thần hơn việc phỉ báng bề trên? Lại còn là chuyện giải trí có hiệu quả nhất. Huống chi trung tâm đồn đãi là ta và Phượng Dật! Ngươi không tin àh, hôm nay tin truyền nhau là ta cường bạo Hoàng thượng, hai ngày nữa, nơi nơi sẽ nói ta nuôi sủng nam trong hậu cung, dâm loạn cung đình!

Hoa hoa lại bật cười:

-Xem ra ngươi hiểu rất rõ chuyện này nhỉ.

-Chẳng có cách nào, trong cái vòng luẩn quẩn này, muốn tránh cũng không tránh được. Xuân Yến khép hai mắt, rất bất đắc dĩ.

Lại mở mắt thật nhanh, nàng giống như bị ong chích vào mông nhảy dựng lên, lo lắng nói:

-Không được! Ta xem nếu chạy nhanh ta còn có cơ hội trốn. Đời này không bao giờ quay lại!

-A? Nhanh vậy sao? Hoa Hoa kinh ngac, đồ ăn ngon trong cung nàng còn chưa ăn đủ mà!

-Không có cách nào khác, tình thế ép người! Xuân Yến chớp mắt mấy cái, có vẻ vô cùng vô tội.

-Thật ra ngẫm lại cũng không có gì! Dù sao hình tượng của ngươi cũng đã sớm không còn. Có mất thêm một chút cũng chẳng có gì! Hoa Hoa khoát tay nói rất vô trách nhiệm.

-Nhưng ta khó chịu! – Xuân yến rống giận, đập tay bang bang lên bàn – vì cái gì bọn họ ghép đôi ta vào cái tên hỗn đản ấy? Ta muốn mãnh nam, mãnh nam! Phượng dật kia như con gà mái, có cái gì mà nhìn? Mỗi khi nghĩ đến hắn, ngay cả hứng thù YY cũng chưa từng!

Tỷ, mỗi lần nhìn thấy mãnh nam tỷ vẫn thường YY sao? (YY tự sướng T__T theo đúng nghĩa đen ạh)

Hoa hao ngã huỵch xuống ghế, không biết nói gì.

-Cho nên, ta cần phải chạy trốn thật nhanh! Hậu cung này không phải nơi có thể ở lâu. Xuân Yến vỗ vỗ cằm, hạ quyết định.

Quyết định thì dễ lắm, nhưng Hòn đá nhỏ kia chịu thả người sao? Hoa hoa thầm nghĩ thé.

Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Thu Dung vào nội điện, cúi đầu thấp giọng bẩm báo:

-Thái hậu, Hoàng thượng tới.

-Cái gì? Xuân Yến sợ hãi kêu một tiếng, lại lảo đảo đứng lên, cái ghế phía sau bị đẩy rột rột về phía sau cũng không biết, vội vàng nói – Không gặp không gặp! Đã nói ai gia muốn đi ngủ.

Nói xong xoay người, theo bản năng chuẩn bị chạy vào tẩm điện.

Mặc kệ, trốn được tí nào hay tí ấy!

Hoa hao tóm ống tay áo nàng kéo lại, buồn cười hỏi:

-Tỷ tỷ, giữa ban ngày tỷ ngủ cái gì?

Đất trời đảo điên thế nào giờ đến lượt nàng phải trốn Hòn đá kia?

Sai một bước, tất cả tính toán đều thất bại.

Mắt thấy Phượng Dật đã vào tới nội điện, Xuân Yên đành trừng mắt nhìn Hoa Hoa phá đám, ngượng ngùng để Lục Ngọc đỡ ngồi xuống ghế.

Phượng Dật hành lễ, sau đó ngồi xuống, nói với Xuân Yến:

-Mẫu hậu, nhi thần có một việc quan tọng muốn bàn với người.

Khi nói chuyện, giọng điệu vững vàng, vẻ mặt bình tĩnh, hắn nhìn Xuân Yến rất ôn hòa, thản nhiên, như một đứa con ngoan biết nghe lời, không có một tia khác thường.

So với hắn, có vẻ Xuân Yến chịu ảnh hưởng của cự kiện kia sâu sắc hơn.

Xuân Yến phẫn nộ, khinh bỉ mình một trăm lần.

Nhấp một ngụm trà bình tĩnh tinh thần, nàng trầm giọng hỏi:

-Có chuyện gì mà khẩn cấp như thế? Hoàng thượng cứ nói đừng ngại.

-Nhi thần quyết định ngự giá thân chinh (oạch! anh muốn cải tạo lại hình ảnh theo hướng mãnh nam???)

Đánh chết cũng không nghĩ được hắn sẽ nói cái câu này. Xuân Yến hoảng sợ, đứng phắt dậy đẩy cái ghế sau lựng lùi lại rột rột.

-Ngự giá thân chinh? Nàng có nghe nhầm không?

-Vâng. – Phượng Dật bình tĩnh gật đầu – Nhi thần nghĩ lại, cảm thấy sĩ khí biên quân thấp mê, hơn phân nửa là do bên ngoài tung tin đồn nhảm rằng nhi thần yếu đuối bệnh tật, không thể chăm lo quốc sự, mà bọn họ lại xem nhẹ năng lực của mẫu hậu, nghĩ đến nữ tử càm quyền, người ngoài nghĩ rằng trong loạn tất không thể chiến, muốn nhân cơ hội này công thành đoạt đất. Nhi thần lần này ngự giá không chỉ khiến cho tướng sĩ quân ta hiểu được, mà còn để cho địch quốc hiển được, Đế vương Phượng tường vương triều vẫn sống khỏe mạnh, Phượng tường ta chắc chắn thiên thu muôn đời, vạn cổ trường tồn. Thủ chiến đại thắng, quân tâm phấn chấn, nhi thần lại tự lên tiền tuyến ủng hộ sĩ khí quân ta, cũng là đập tan các lời đồn khác, gia tăng thêm áp lực cho quân địch buộc chúng phải mau chóng chấm dứt chiến tranh.

Nói có lý.

Xuân yến gật đầu cảm thán:

-Đúng vậy, trận này đánh đã ba năm, bao nhiêu tướng sĩ có nhà không thể về, lại khiến cho biết bao gia đình tan vỡ. Cũng nên dừng lại đi thôi.

-Nhưng. Ánh mắt lo lắng nhìn Phượng Dật – Biện pháp này của Hoàng thượng cố nhiên là nên.Nhưng người đi rồi, triều chính….

-Mẫu hậu người buông rèm chấp chính ba năm, việc trong triều xử lý thế nào còn rõ hơn nhi thần. – Hắn thản nhiên lật bài – Giao cho người, nhi thần yên tâm.

Hắn tin tưởng nàng vô điều kiện khiến cho Xuân Yến giật mình sửng sốt, mà không biết tại sao, lại có một tia lo lắng.

-Như vậy, … có được không? Nàng kinh ngạc hỏi. Chính mình cũng cảm thấy có vài phần không ổn.

-Việc này nhi thần đã thương lượng qua với Tả hữu tể tướng, bọn họ cũng đã đồng ý.

Xuân Yến chấn động trog lòng.

-Như thế xem ra, Hoàng thượng người đã hạ quyết tâm. Nàng cười nhạt – Vậy được rồi, nếu Tả hữu tướng đều đồng ý, ai gia cũng không thể nói gì hơn. Đây là ngự giá thân chinh, chuyện rất trọng đại, mọi chuyện Hoàng Thượng phải thật cẩn thận. Biên quan không giống như Hoàng cung, thủ vệ có nhiều cũng không thể đảm bảo vạn vô thất nhất (một vạn không mất một phần – đảm bảo 1vạn phần vạn đó hihi), trong chiến loạn, người trăm ngàn phải nhớ rõ cẩn bảo vệ chính mình.

-Nhi thần biết, tạ ơn mẫu hậu quan tâm. Phượng dật đứng lên thi lễ – Nếu mẫu hậu đồng ý, cho phép nhi thần quay lại thu xếp mọi việc. Nhi thần cho rằng, lúc này vẫn càng sớm thực hiện càng tốt.

-Hoàng thượng xin trăm ngàn cẩn thận.

Nhìn bóng dáng hắn bỏ đi rất nhanh, không hiểu sao trong lòng nàng cảm thấy một sự mất mát mơ hồ.

Vậy là, hắn đã đi rồi.

Vẫn nhàn nhạt thản nhiên, Hoa Hoa đi tới, nhìn Xuân yên vẫn đang ngơ ngác nhìn theo hướng Phượng Dật vừa rời đi, hỏi khẽ:

-Sao thế? Luyến tiếc?

Xuân yến quay đầu, cười một cái thản nhiên trả lời:

-Làm gì có chuyện đó. Chỉ là không nghĩ tới, hắn đã nghĩ được như vậy. Xem ra, hắn đã thành thục lắm rồi. Như thế, triều chính ta cũng có thể yên tâm giao cho hắn.

-Ừ. – Hoa Hoa đồng ý gật đầu – Hòn đá nhỏ nhà tỷ, dù là khí phách hay suy nghĩ, xem chừng cũng đã ra dáng đế vương. Xem ra tiên hoàng lựa chọn rất chính xác.

Xuân yến gật đầu không nói.

Nhất thời im lặng

-Hoa hoa!

Đột nhiên Xuân Yến lại nhảy dựng lên, hai tay hung hăng chụp mạnh vào bả vai Hoa Hoa.

-A! hoa hoa biến sắc, rất bất ngờ.

-Dường như Xuân Yến không nhận ra, chỉ nói với vẻ mặt hưng phấn:

-Ta quyết định! Chờ tiểu tử kia từ biên quan trở bề, ta sẽ lấy cớ hắn đã đủ thành thục nắm quyền, sau đó xin đi Thái Miếu. Sau đó…

-Hắc hắc, y kế hoạch mà làm! – Hoa hoa tiếp lời.

Hai tỷ muội nhìn nhau, cười như hai kẻ gian.

Một tiểu cung nữ bưng trà vào, nhìn nụ cười gian quỷ của hai người, lập tức khựng lại, không tự chủ được run lên. Chậm chậm dò từng bước từng bước lên, lặng lẽ đặt ấm trà, xoay người, co chân chạy!

-Cuối cùng, cuối cùng, ta cũng đã chờ được đến ngày này!

Ngay khi nàng vừa bước một bước ra cửa, đã nghe thấy tiếng Xuân Yến ở sau lưng đắc ý hô tô, tiếng cười như yêu nữ dọa lũ chim nhỏ giương cánh bay vội không dám ngoái lại!