Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Quyển 3 - Chương 12: Nhàm chán




Edit: Lục Vân

Hai tay bưng má, ánh mắt dõi theo từng đàn chim nhỏ bay về phương xa.

Hồi lâu, lại thở dài một hơi.

Thật ….. là ….. chán ….. a……

Một tấm áo khoác choàng lên vai.

-Thái hậu, lạnh rồi, chúng ta về thôi. – Lục Ngọc đứng bên cạnh lo lắng.

Xuân Yến khe khẽ lắc đầu. Đi về thì cũng nhàm chán vậy thôi, không bằng cứ ngồi ở ngự hoa viên này, tốt xấu cũng còn có chim nhỏ hoa tươi mà nắm, nàng cũng bớt buồn chán đến muốn đi gây sự.

Không nghĩ tới, chỉ là thiếu phương tiện giải trí mà thôi, cuộc sống của nàng lập tức trở nên đơn điệu đến vậy.

Nhàm chan ơi là nhàm chán! Sắp điên rồi!

Nhìn bộ dáng càng lúc càng uể oải của nàng, Lục Ngọc rất đau lòng, đâm ra lớn mật đề nghị:

-Thái hậu, không bằng, chúng ra xuất cung đi chơi đi!

-Xuất cung? Xuân Yến chậm chậm ngẩng đầu. Nhìn nàng. Lại chậm chậm hỏi.

-Đúng vậy! – Lục NGọc gật đầu – Tìm tam tiểu thư cùng với Y Phù, ăn chút gì đó, chơi một chút, có lẽ tâm tình sẽ tốt hơn một chút.

-Ăn cái đó….?…. Chơi …. – Xuân Yến lẩm bẩm.

-Được rồi! Sau một giây tự hỏi, nàng gật đầu đáp ứng. Hôm nay nhàn rỗi đến phát hoảng,ra ngoài ăn uống một vòng chơi một lúc cũng tốt.

Đường cái vẫn cứ nào nhiệt, dòng người vẫn đông đúc buôn bán, chỉ có Xuân Yến vô tâm nhìn.

-Không biết vị tiểu thư này có gì phiền não, có thể nói với tại hạ được không? Gia phụ ở Hoàng thành cũng có chút địa vị,có lẽ có thể giúp nàng giải quyết không chừng?

Đột nhiên có một bóng người chặn đường Xuân Yến, ngả ngớn ngăn cản tâm trí nàng tiếp tục chu du nơi cửu thiên.

Xuân Yến nhìn gã công tử nhà giàu quần áo hoa lệ không biết từ khi nào đã đứng trước mặt. Người này quần áo sang đẹp, mặt mũi cũng không tầm thường, chỉ tiếc, vẻ mặt sặc dâm khí kia đã phá hỏng cả.

-Hử? Ngươi là ai? Nhìn gã, nàng khó hiểu hỏi. Vừa rồi là hắn vừa nói chuyện sao?

-Tại hạ PHùng Giác. – Gã phất cây quạt, xiêm áo bay bay tạo cho mình một cái pose (làm dáng) mà tự nghĩ thật là tiêu sái, khẳng định đã tập vô số lần trước gương rồi, giọng nói cũng tuyệt không chút khiêm tốn.

Di? Đây chính là trêu ghẹo con gái nhà lành trong truyền thuyết sao?

Mở to hai mắt nhìn gã nam tử trước mặt, nhìn nhìn bốn gã đàn ông đang vây chủ tớ các nàng, trong lòng càng khẳng định – Chính mình xác thực là con gái nhà lành bị người ta trêu ghẹo!

Bị trêu ghẹo a! Một định luật bất biến khi xuyên qua, cuối cùng nàng cũng đã gặp!

Bỗng nhiên có gì đó nhảy lên kỳ cục.

-Ngươi nói ngươi tên họ gì? – Nàng cười đến là thanh xuân sáng lạn, hai mắt còn nhìn đối phương thật chăm chú. Nhất định phải ghi nhớ thật kỹ diện mạo tính danh của hắn a! Lần đầu tiên bị trêu ghẹo, thời khắc lịch sử này tuyệt đối phải tập trung ghi nhớ thật kỹ kỹ kỹ kỹ!

-Tại hạ Phùng Giác. Thủ thành Phượng hoàng thành Phùng Tê Chiếu là gia phụ. – như thể mới lần đầu thấy con gái, Phùng gia công tử không đợi nàng hỏi đã tràn đầy kiêu ngạo mà tự khoe.

-Con của Phùng Tê Chiếu? – Xuân Yến thầm nhẩm, đồng thời trong đầu cũng hiện ra khuôn mặt một nam tử trung niên. Nhìn thế nào nàng vẫn cảm thấy gã này và cha hắn là hai loại người khác hẳn nhau.

-Thì ra là công tử Phùng đại nhân gia, thất kính thất kính. – Mặc dù trong lòng nghĩ thế, nhưng nàng vẫn nhún thân thi lễ, giả lả cười nói, diễn cho đủ vai.

-Đâu có đâu có. – Phùng gia công tử cười đến run rẩy cả người, cây quạt lại đập phạch phạch đầy tiêu sái – Cô nương,nếu đã biết gia phụ là ai, thì có kẻ nào khi dễ cô nương, cứ việc nói với tại hạ, tại hạ sẽ cho hắn một trận!

Nói cho cùng thì… chỉ tiếc là hắn là người mà cả đời cha ngươi cũng không thể trêu vào. Nàng thở dài.

Gã đẹp mã ngu ngốc kia thấy nàng chỉ bất đắc dĩ thở dài, vội nói:

-Cô nương đừng chỉ có thở dài nha! Có phiền não gì mau mau nói cho tại hạ.

Khuôn sáo! Quá khuôn sáo! Ngữ khí và thái độ nói chuyện mọt chút cũng không thành khẩn, cách trêu ghẹo một chút cũng không thú vị!

Nàng nổi hứng trêu đùa, tiếp tục diễn.

Khụt khịt cái mũi, Nga Mi nhăn nhăn,đáy mắt dâng lên một làn hơi nước, một tay ôm ngực làm ra một bộ dáng đau lòng cắt ruột, đầy bi thương:

-Chỉ sợ, chuyện này, công tử gia người không thể ra tay giúp đỡ ta.

Mỹ nhân đau buồn, Phùng gia công tử cũng buồn đau. Đại nam nhân nháy mắt ngẩng đầu muốn bảo vệ chính nghĩa.

-Không thể nào! Hắn tràn đầy tự tin – Cha ta là thành thủ phượng hoàng thành, cả phượng hoàng thành là một tay người quản. Còn có gì không thể làm chủ được?

Hoàng đế đó!

-Thật vậy sao? – Xuân Yến chớp chớp mắt mấy cái, hé ra khuôn mặt tươi cười như hoa lê dưới mưa xuân, vừa đẹp vừa đáng thương.

Phùng gia công tử nhìn mà lại đau lòng, vội vàng:

-ĐÚng vậy, cô nương nàng có phiền não gì, mau nói ra mới phải.

-Nhưng… người giúp ta rồi, ta nên đáp tạ thế nào đây? –Nàng ngước đôi mắt tặng cho hắn một làn thu ba, lời nói nghẹn ngào – Hay, ta nên trả trước tiền cọc?

Chưa từng gặp được cô nương nào như thế, phùng công tử bị bộ dáng thiên kiều bá mị của nàng giật cho thất điên bát đảo, thẳng thắn vỗ tay cười hào sảng:

-Cách này hay! Cách này hay!

Quả nhiên là một đăng đồ tử không có kinh nghiệm, mới đó đã mắc câu. Xuân Yến cười thầm.

-Tốt lắm, mời công tử theo ta, ta sẽ trả ngài tiền cọc. – Nàng vẫy tay, cười khẽ nháy mắt – Chỉ cho phép một người thôi đó nha!

-Được được được. – Lời nói của mỹ nhân còn hơn cả thánh chỉ, phùng công tử lập tức làm theo, bỏ lại đám nô bộc chạy như điên sau mông nàng.

Nhưng còn chưa ra khỏi vòng vây của bốn nô tài, đã có nhiều thật nhiều người vây quanh bọn họ.

Từ bên ngoài vòng vây một người đi vào, tao nhã thanh tú, phong lưu phóng khoáng, đúng là kẻ đã được Phượng Dật dặn dò cẩn thận – Lý Ti Thần.

Vừa thấy hắn, Xuân Yến biết ngay trò này không chơi được nữa tồi, hung hăng lườm hắn. Ai cho phép ngươi xen vào việc của người khác? Cho rằng lão nương không đủ ngoan không đủ độc sao?

Lý Ti Thần bị ánh mắt ác độc của nàng dọa cho sợ hãi, nhưng cũng chỉ biết thầm kêu khổ trong lòng: Hoàng thượng, xem ngài đã an bài cho ta chuyện gì tốt đây nè!

-Phùng công tử, đã lâu không gặp. Không nghĩ tới khi gặp lại lại chỉ thấy ngươi đang ở giữa đường cái trêu chọc cô nương. – Cực lực lờ đi căm tức của Xuân Yến, Lý Ti Thần chắp tay chào PHùng công tử,mỉm cười châm chọc.

Giữa đường bị người ta quở trách, sắc mặt Phùng công tử trở nên khó coi, nghiến răng nghiến lợi:

-Lý công tử, chúng ta nước sống không phạm nước giếng, ta làm gì, tốt nhất ngươi đừng quản.

Hắn cũng đâu có muốn quản a… nhưng người này, hắn không thể không quản! Lý Ti Thần thàm cười khổ trong lòng, lại nghiêm túc:

-Phùng công tử, trong hoàng thành, dưới chân thiên tử, ta khuyên ngươi nên cẩn thận một chút thì hơn. Đừng quên, cha ngươi thân là thành thủ Phượng Hoàng thành, nên yêu dân như con, theo lẽ công bằng mà chấp pháp. Nếu lần nữa ngươi bôi tro lên mặt ông ta, nếu bị cha ta biết, người lại gửi một quyển tấu chương lên Hoàng thượng thì sao đây…

-Lý – Ti – Thần! cây quạt trên tay Phùng công tử đã bị hắn vò nát.

-Phùng công tử, ta nói đều là lời nói thật. – Lý Ti Thần cười nhạt, ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa ngọt như lưỡi dao.

-ngươi… Hừ, tính ngươi hôm nay gặp may mắn! – Lưu luyến liếc nhìn Xuân Yến một cái lại mọt cái, PHùng công tử bỏ lại mọt câu nói của trẻ hư thất thế, mới xoay người cùng gia nô bỏ đi.

Này này này, đừng có đi a, nàng còn chưa chơi đủ!!! Nàng còn đang chuẩn bị cho hắn đoạn tử tuyệt tôn không còn chân mà chạy nữa mà! Xuân Yến cũng trăm tiếc nghìn tiếc lưu luyến nhìn theo bóng lưng Phùng công tử xa dần.

Trò đùa của nàng tới lúc này được tuyên cáo đã chết non!

Rồi! mới giải quyết xong việc nhỏ, còn một việc to hơn đang đứng cạnh đây…

Thoải mái giải quyết xong Phùng công tử, lý Ti Thần cực kỳ không tình nguyện, chậm chạp xoay người lại, thật cẩn thận nhìn khuôn mặt đang cười nhưng cực kỳ khó coi của Xuân Yến, nơm nớp lo sợ:

-Ra mắt… ra mắt…

-Miễn đi! –Xuân Yến phất tay. Chán chết được!

-Đa tạ… Đa ta… – hắn Cuống lên không biết nên nói gì nữa.

Hừ! Đồ chết nhát! Nàng là rắn độc hổ đói sao? Chẳng lẽ sẽ bắt hắn ăn sống nuốt tươi sao? Thế mà lại sợ đến thành thế này… Nhìn bộ dáng rụt rè của hắn, từ trong đáy lòng Xuân Yến lại dâng lên một khoái cảm biến thái.

-Lý công tử, đã lâu không gặp ròi. – Nàng cười như không cười. Hừ! Ngươi giỏi! Dám phá chuyện tốt của nàng!

Lý Ti Thần vội lui về sau mấy bước, lúng ta lúng túng lắp ba lắp bắp:

-Cũng… Cũng không… không bao lâu…

-Nhưng một ngày không thấy như cách tam thu. Thế nào ta lại cảm thấy, dường như chúng ta đã vài tháng không gặp rồi. – Xuân Yến cười duyên đưa đẩy.

Lý Ti Thần đáng thương sợ đến mặt như màu đất, di di lòng bàn chân vội chuồn cho nhanh:

-Ta…. Ta còn có việc, đi trước!

Thân hình lập tức biến mất không thấy. Thực đúng với câu đến vô ảnh đi vô tung.

-Hừ! – Xuân Yến khinh thường xùy một tiếng. Nam nhân không có dũng cảm. Đúng là một dạng vói hòn đá kia! Quả nhiên động vật hợp theo loài!

Tuy kế hoạch trêu đùa đã hỏng, nhưng cũng vì nhiều chuyện liên tục xảy ra nên tâm tình nàng cũng tốt hơn, nhất thời cũng có hứng thú dạo phố, liền kéo Lục Ngọc, kích động:

-Đi một chút đi, chúng ta nên tranh thủ thời gian mà thống khoái đi!

-A? Lục Ngọc còn chưa định thần, bị nàng kéo cho lảo đảo. Lúc ấy còn đang nghĩ: Cô nương gia bình thường bị đùa giỡn không phải nên xấu hổ và giận dữ muốn chết sao? Sao Thái hậu lại làm ngược lại, lại còn đùa vui như thế chứ?

Thấy gì ngon thì ăn, thấy gì hay liền mua, chỉ chốc lát hai tay Lục Ngọc ôm đầy đồ chơi và đồ ăn vặt.

-Thái.. Tiểu thư… Lục Ngọc hai tay ôm một đống đồ che cả mặt mình, gian nan đuổi theo Xuân Yến, nàng kêu lên đáng thương hề hề.

-Hử? Xuân Yến quay đầu lại mới biết mình đã làm ra chuyện tốt gì.

Cứ như thế mà tiếp tục, thực sự không phải là một cách hay a!

Nhưng, nhìn mỹ vị trước mặt đang kêu gọi mình, ngẫm lại thật khó mà có được tâm tình tốt, nàng luyến tiếc buông tha.

Sóng mắt lưu chuyển, thấy trong một góc tường không xa có một bóng hình rụt rè thập thò.

-Lý công tử, đừng trốn nữa, xuất hiện đi! – Vẫy vẫy tay, nàng không chút khách khí gọi ầm lên.

-Ách… – Bị phát hiện, Lý Ti Thần cười méo xệch, bước thật chậm tới, một lòng đề phòng.

Xuân Yến khoanh hai tay trước ngực nhìn hắn, cười nhạt:

-Xin hỏi, ngươi vẫn còn đi theo chúng ta làm gì?

-Cái đó… Người xuất môn không mang thị vệ, vi thần sợ người nửa đường gặp bất trắc… – Lý Ti Thần lắp bắp nói cho hết, đánh chết cũng không dám nói mình lãnh chỉ của Phượng Dật.

Nhìn bộ dáng sợ hãi kia, Xuân Yến không vui, lạnh lùng:

-Thế thì làm sao mà sợ? Cô nương ta hôm nay tâm tình rất tốt, sẽ không làm gì ngươi!

-Thật sao? – Lý Ti Thần tròn mắt, không dám tin.

-Thật! Xuân Yến bất đắc dĩ nói, bắt đầu nhớ lại có phải mình đã để lại cho hắn ấn tượng không hay lắm không? (không phải là không hay lắm, mà là phi thường không hay, mười phần không hay)

-Đa… cám ơn Hạ cô nương! Thật sự cám ơn ngài. – Được nàng cam đoan rồi, Lý Ti Thần cảm kích đến sắp khóc rống lên.

-Đừng cám ơn ta quá sớm. – Xuân Yến lạnh nhạt nói tiếp, nhìn Lục Ngọc, lại thản nhiên – Ngươi đã nguyện ý đi theo chúng ta, thì cứ bên cạnh đi! Có điều, một đại nam nhân, nhìn một cô nương gia người ta ôm nhiều thứ như thế, cũng không tránh khỏi thương hương tiếc ngọc nhỉ.

-Cái đó để ta ôm, để ta ôm. – Lý Ti Thần không ngừng cầm đống đồ sặc sỡ xanh đỏ đủ thứ trên tay Lục Ngọc.

Thế mới đúng! Xuân Yến cười.

Lại sờ sờ tay vào túi tiền, khẽ kêu lên:

-Ai nha, hôm nay xuất môn vội vàng, không mang theo bao nhiêu tiền…

- Các người muốn mua gì cứ mua đi, ta sẽ trả tiền. – Lý Ti Thần sảng khoái lên tiếng. Nếu tiền tài có thể tiêu được tai họa, hắn cam tâm xem tiền như rác.

Bé ngoan! Nói chút đã hiểu. Xuân Yến cười rất đắc chí, lại nói với Lục Ngọc:

-Nhang đi gọi mẹ con Tam tiểu thư, nói hôm nay có người mời khách đi dạo phố, sẽ trả tiền, còn giúp ôm đò. Kêu các nàng muốn mua gì thì cứ tới mà mua!

-A! Da đầu Lý Ti Thần run lên, thật muốn bỏ lại đống đồ nhanh chân mà chạy.

Thái hậu nương nương, đây là tự ngài nói sẽ không làm gì ta so? Nam Cung Xuân Yến, Nam Cung Xuân Hoa, lại thêm một con bé ba tuổi, ba người này đi chung, tùy tiện đều có thể ép người ta chết! Hắn hói hận…

Hừ, lão nương ta cũng không phải vô dụng. Cản chuyện tốt của ta, còn vọng tưởng ta sẽ không làm gì ngươi sao? Nằm mơ!

Nhìn Lý Ti Thần mặt mày như khóc tang, Xuân Yến đắc ý!