Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Quyển 3 - Chương 11: Manh mối




Edit: Lục Vân

Một cô gái trẻ tuổi chừng mười bảy mười tám hai tay ôm chân lẳng lặng ngồi trên ghế quý phi, hai hàng Nga Mi thon dài (lông mày ý) hơi nhíu, không nói một lời, thẫn thờ nhìn mây trắng ngoài cửa sổ, đôi mắt to đen láy trống rỗng vô thần, dường như trong lòng tràn đầy ưu thương vô hạn.

-Thái hậu, nô tì biết sai rồi! Nô tì không nên vì tự bảo vệ mình mà không để ý đến sống chết của người. Nô tì đáng chế! Nô tì đáng chết! – Lục Ngọc quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu, khóc lóc bất kể trời đất.

Thu Dung cũng đầy bi thương khóc thút thít.

-Đừng khóc, cái này không liên quan đến ngươi, – Bị tiếng khóc lóc bên tai làm cho choáng váng đầu óc, Xuân Yến khẽ nhếch môi, bình thản nhàn nhạt lên tiếng.

Lúc này nàng không nghĩ tới bất kỳ kẻ nào, ấn ký người kia để lại từ đêm qua còn rõ ràng như thế, như khắc thật sâu trên thân ình, vừa xấu hổ vừa giận giữ, khiến cho nàng không biết nên đối diện với người khác với cảm xúc thế nào nữa. Cho nên, nàng chỉ có thể… lặng lẽ.

Thực ra, đối với chuyện say rượu thất thân, nói là không để ý là không thể, nhưng cũng không đến nối giống như các nữ tử ở đây kêu trời đòi chết. Mất là mất, khóc nháo thế nào cũng không tác dụng, nàng nguyện buông hết thảy. Còn sau này…

Trời ơi là trời! Đất ơi là đất! Ai có thể nói cho nàng rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra không? Nàng… nàng… thế nào lại ý loạn tình mê, cùng… tiểu tử kia… Hơn nữa… hơn nữa… mình còn chẳng khác gì dâm phụ…

Nhớ lại một hồi đêm qua, không, hẳn là vài hồi, không biết nên gọi là trò hài hay gì đó, một luồng hơi nóng dâng lên, chẳng cần soi gương cũng biết mặt mình lúc này hẳn như tôm luộc, đỏ hồng sắp tỏa sáng rồi.

Trời ạh! Mắc cỡ chết mất!

Nam nhân chết tiệt! Đáng chết ngàn lần! Hỗn đản! Vương bát đản! Dám nhân lúc nàng uống say lực phòng ngự thấp nhất mà chạy đến giường quyễn rũ hụ hoặc nàng! Lúc này, cho dù có thiên đao vạn kiếm chém xác băm thây hắn ra cũng khó có thể làm hạ bớt bụng lửa đùng đùng của nàng! Xuân Yến cứ tức giận mà mắng thầm như thế.

Đôi mắt đỏ vì khóc, tiếng nói khàn đi vì kêu, đôi môi sưng lên vì bị hôn nhiều quá, tất cả đều tỏ rõ cho người ta thấy tối qua nàng vừa được hưởng ơn mưa móc mãnh liệt!

Xuân Hoa vừa thương hại vừa ghen tị trừng mắt. Đáng thương a, một cô nương gia trong veo như nước lại bị một nam nhân không biết thương hoa tiếc ngọc hành hạ đến như thế. Nhưng… nếu nam nhân kia không đủ bạo, chỉ sợ cũng không chế phục được Nam Cung Xuân yến nhanh nhẹn dũng mãnh này đi.

Ai… Lại càng làm cho nàng không ngờ tới, là tiểu tử kia thế mà lại ra một chiêu! Mất đi cả sự sung sướng nhìn người gặp họa của nàng. Mới còn đang đoán tiểu tử kia sẽ làm gì để đến gần Xuân Yến, không ngờ hắn đã nhanh tay đến thế, không nói hai lời trực tiếp vung thần côn đánh sập cả thành lũy!

Quả nhiên, điều này đã thể hiện rất rõ ràng một câu: Yêu- cái gì cũng có thể làm!

-Yến tử, đừng kìm nén bi thương quá sức như thế. – Bước lên mấy bước, vỗ vỗ vai tỷ tỷ, Hoa Hoa nghiêm túc an ủi – Nếu không cứ nghĩ là đã bị chó cắn đi. Ít nhất vẫn còn biết được cha đứa nhỏ là ai.

-Khụ khụ… Hình tượng u buồn xinh đẹp Xuân Yến thật vất vả mới vẽ được kia giờ đã mất.

Thu Dung với hai mắt còn đang mênh mang nước nhịn không được phì phì phun cả nước bọt, cũng chỉ là do người ta nén cười quá thôi mà. Còn Lục Ngọc nãy giờ gục đầu khóc thương vô hạn cũng đã thẳng lưng, thiếu chút nữa chết ngất.

-Có người đi an ủi như ngươi sao? – Xuân Yến quay đầu trừng mắt lườm muội muội, vừa bực mình vừa buồn cười mắng. Có điều, cũng không thể phủ nhận, nàng trêu một câu như thế, tâm tình của nàng cũng dễ chịu hơn nhiều.

- Chứ sao? Chứ chẳng lẽ ngươi còn muốn bắt hắn chịu trách nhiệm sao?

-Đừng! – Xuân Yến kinh hãi nhảy dựng lên la lớn. Có điều, hai chân… vừa mới … bủn rủn đứng không nổi ngã quỳ xuống đất.

Xem ra tiểu tử kia đêm qua đã thực sự rất tận sức nha! Hoa Hoa cười thầm, cùng với Thu Dung dìu nàng lên ghế quý phi.

-Vậy… vậy Thái Hậu đã bị Hoàng Thượng hủy đi sự trong sạch, có nên… nên bắt Hoàng thượng chịu trách nhiệm a. – Lục Ngọc vẫn quỳ trên mặt đất, lau nước mắt thút thít lên tiếng.

-Nhưng, nếu người khác biết Hoàng Thượng và Thái Hậu mẫu tử loạn luân, chẳng phải sẽ loạn cả triều cương sao? – Thu Dung ảm đạm.

-Yên tâm, ai gia không có hứng bắt hắn chịu trách nhiệm. – Xuân Yến thong thả. Nàng đã sớm thông suốt, không phải chỉ là tình một đêm thôi sao? Ở hiện đại cũng chỉ là chuyện bình thường thôi. Đã qua rồi thì cho qua. Nguyên nhân trọng yếu là nàng cũng không muốn khiến cho triều đình rối loạn lên, lại càng không muốn tiếp tục ở lại cái chốn hậu cung biết ăn thịt người này, chơi trò đấu đá với người giải khuây a!

-Nhưng… – Lục Ngọc vẫn không yên lòng.

-Thế tiểu tử kia nói hắn sẽ chịu trách nhiệm sao? – Đột nhiên Hoa Hoa hỏi một câu trúng trọng tâm vấn đề.

Tất cả đều im lặng.

-Ta… không biết… – Xuân Yến ngây ngô đáp.

-Thế tiểu tử kia không nói với ngươi cái gì hả? – Huyệt Thái Dương đau nhức, một đám mây đen phủ lên đỉnh đầu, Hoa Hoa vội vàng hỏi lại.

Xuân yến ngơ ngác lắc đầu.

Hoa Hoa chau mày:

-Xong việc hắn cũng không nói gì với ngươi àh?

-Cái gì cũng chưa nói, mà cho dù có nói lúc đó ta cũng khẳng định là không nghe được. Ta mệt chết, thật vất vả hắn mới chịu buông ra, ta đương nhiên muốn ngủ! – Xuân Yến vẫn thản nhiên giải thích.

Hoa Hoa nuốt nước miếng:

-Thế.. còn buổi sáng hôm sau?

-Ta đã nói rồi, ta mệt chết đi. Khẳng định là đã ngủ như chết, thậm chí ngay cả hắn đi lúc nào cũng không biết! – Nàng đáp rất hợp tình hợp lý.

Hoa hoa tức nói không nên lời, mười ngón tay ngọ nguậy ngứa ngáy. Thật muốn bóp chết nàng mà!!!!

Vị hảo tỉ muội này của nàng, mặc kệ mặt nào cũng thông minh. Nhưng! Duy nhất! Chỉ duy nhất một phương diện tình cảm là kẻ ngu nhất vô dụng nhất thiên hạ!!!!!!!

Tuyệt vọng, Hoa Hoa chuyển hướng hỏi qua Lục Ngọc đang thút thít khóc lóc, coi như đặt nốt hy vọng cuối cùng lên nàng:

-Lục Ngọc, ngươi có biết, trước khi đi Hoàng Thượng có dặn ngươi chuyển lời gì đó cho Thái Hậu không?

Lục Ngọc lắc đầu:

-Không có, buổi sáng, Hoàng thượng tỉnh dậy, thấy Thái hậu, tựa như rất hốt hoảng, ào ào mặc quần áo thậ nhanh rồi vội chạy đi, nửa lời không lưu lại.

-Vương bát đản!

Chửi giỏi lắm! Hoa Hoa vừa định vỗ tay, đột nhiên nhận ra ba tiếng này không phải phát ra từ miệng mình.

Ánh mắt lập tức chuyển sang phía Xuân Yến đang nghiến răng nghiến lợi.

-Vương bát đản! Hỗn đản! Thằng nhãi thỏ chết kia! Đáng chém ngàn đao! Đã ăn người ta xong còn không muốn chịu trách nhiệm! Không đảm đương! Không chết tử tế được… – Liên tiếp những lời chửi mắng cứ ào ào khàn khàn tuôn ra từ miệng nàng, tất cả mọi người nghe được đều toát mồ hôi lạnh, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được, như thể người đang bị nàng lên án mạnh mẽ chính là mình vậy.

Xa xa trên đường ra trận, Phượng Dật cảm thấy mũi mình ngứa ngứa, không đợi hắn chuẩn bị đã hắt xì một tràng mãnh liệt không ngừng, khiến cho hắn đỏ cả mặt, lệ rơi như mưa, và vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Hai mắt Hoa Hoa lấp lánh, chậc chậc lấy làm lạ, nghe nàng la mắng suốt năm phút đồng hồ mới đi qua, vỗ vỗ nàng nhắc nhở:

-Yến tử, là ngươi không muốn kêu hắn chịu trách nhiệm.

-Ta… ta không muốn bắt hắn chịu trách nhiệm là một chuyện, hắn không chịu chịu trách nhiệm lại là một chuyện khác! – Dừng một lát, Xuân Yến diễn giải hùng hồn đầy đủ lý lẽ – Ta không bắt hắn chịu trách nhiệm là không muốn phiền toái, không muốn dây dưa với hắn. CÒn hắn không chịu chịu trách nhiệm chứng tỏ hắn không có bản lĩnh, không phải đàn ông!

Hắt xì hắt xì hắt xì.

Vừa mới nghỉ hít được một hơi, lại một tràng hắt xì ầm ầm tấn công, Phượng Dật hắt xì đến cả người vô lực, ngay cả sức cầm khăn lau cũng không cầm nổi.

-Xú nam nhân. Không muốn chịu trách nhiệm thì đừng có ăn ta! Còn tới muốn gặp, bảo hắn dừng hắn cũng không dừng! Ta đã đau chết mệt chết hắn có biết không hả??? Mẹ nó, rủa hắn cả đời này không được chạm qua nữ nhân nào nữa! – chửi một lúc thuận miệng, nàng cứ tiếp tục trơn tru chửi bậy không chút ý nghỉ ngơi, ngược lại còn hăng hơn.

Vừa nghe đã biết nàng đang nhắc đến chuyện trong khuê phòng, Lục Ngọc Thu Dung hai người đỏ mặt, còn thẹn thùng hơn cả Thái hậu.

Đêm đầu tiên của nữ nhân đều rất đau đó. Hoa Hoa thâm nghĩ, hơn nữa, bọn họ cũng có biết, trước đó hòn đá nhỏ còn chưa chạm qua nữ nhân. Yến tử đáng thương,ngươi đã làm con chuột bạch cho hắn.

-Mẹ nó, hắn cũng là đàn ông, nhưng cái gì cũng không biết! – Lửa giận trong lòng càng khêu càng nồng, Xuân Yến không thèm suy nghĩ cứ thế rống lên – Ta đã nói, chỉ là chơi thôi. Ô ô đau chết mất! Còn muốn ta phải dạy hắn nữa! – Bất quá, đánh chết nàng cũng sẽ không nói với các nàng kia, tiểu tử kia sau khi học xong, thực hành rất tốt, phát huy siêu trình đọ.

Càng nói càng rõ ràng. Mặt Hoa Hoa nín cười không nổi cứ đỏ dần lên.

-Yến… tế tử, ngươi… cũng không bài xích hòn đá nhỏ… – nàng cẩn thận dò xét.

-Ai nói? – Xuân Yến đột ngột quay phắt đầu lại, giơ giơ nắm tay, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi – Ta hận chết hắn!

Trong đôi mắt đẹp lửa giận bừng bừng thiêu đốt, một bộ dáng hận không thể giết hắn, xả thịt lột da, nuốt gan uống máu hắn mà rửa hận.

-Chờ hắn về, ta nhất định sẽ đem hắn đi tùng xẻo! – Vẫn còn muốn tìm những lời chua ngoa ác độc hơn mắng hắn, nhưng không hiểu sau, trong tâm lại có chút không thoải mái, rầu rĩ, lại có một tia không đành.

Phượng Dật chết tiệt,một đêm triền miên rồi chạy, để lại một mình nàng, một chữ cũng không có…

Lúc này, lửa giận cũng dần dần nguội, cảm giác ê ẩm càng mãnh liệt.

Những lời này lọt vào tai Hoa Hoa thế nào lại chua như thế, chát như thế, dường như có chút mùi… oán phụ khuê phòng? Hoa Hoa cười thầm. Xem ra, hòn đá nhỏ này thế mà đã bước đúng hướng, ít nhất, hắn đã cưỡng bức Xuân Yến đặt hắn vào trong đáy lòng. Cũng không biết tới khi nào thì hảo tỷ muội này mới có thể nhận ra lòng mình đây?

-Quên đi! Tiểu tử kia không phải thích chơi trò này với nữ nhân sao? – Nén lại ý tưởng hỗn độn trong đầu, Xuân Yến ngẩng đầu cười lạnh – Ta sẽ tìm một đám nữ nhân tới chơi hắn! Xem rốt cuộc ai mạnh hơn!

-Lục Ngọc Thu Dung, đem tất cả tranh vẽ tú nữ năm nay tới cho ai gia, ai gia muốn tìm vài người đem tới tẩm cung của hắn! Ha ha ha…

-yến.. Yến tử…

Hoa Hoa nhìn nàng nháy mắt đã khôi phục ý chí chiến đầu, hơn nữa lại còn trào dâng cao hơn, thấy buồn cười: Nàng bị tức điên rồi!

Hòn đá nhỏ đáng thương, muốn ôm mỹ nhân về, chỉ sợ trên đường còn lắm chông gai đó.