Trời thu giống như khoác lên người một màu vàng đất. Lá rụng một tầng lại một tầng vang lên tiếng xào xạc, trên bầu trời chim nhạn xếp thành đội hình chỉnh tề, bay về phương nam ấm áp.
Hoàng thất Đại Càn có tập tục săn thú vào mùa thu, đến bây giờ vẫn kéo dài truyền thống này.
Chuyện săn thú vô cùng kích thích, Tề Đan Yên cũng muốn đi cùng, mặc dù Kính Hiên không kéo nổi cung tên, nhưng ít nhất cũng biết cưỡi ngựa, còn nàng trói gà không chặt, ngay cả cưỡi la cũng không vững. Nàng sai Cẩm Tú gấp rút may một bộ trang phục săn bắn, sau đó cho gọi Hạng Tuế Thiêm tiến cung, nói rằng nàng cũng muốn đi săn thú, hắn tìm giúp nàng một con ngựa xinh đẹp nhạy bén và nghe lời.
Hạng Tuế Thiêm nghe xong yêu cầu, suy nghĩ ba giây: "Khởi bẩm Thái hậu, vi thần nghĩ rằng, con vật nhỏ trong ngực Thái Hậu cũng rất thích hợp."
"Đây là chó." Tề Đan Yên ôm chặt con chó, đây là quà của Trung Thư Lệnh phu nhân, đúng lúc có thứ để nàng chơi đùa, gần đây chỉ còn mình nó sống sót.
"Ngươi lại kiếm cớ, nếu như không làm được, thì đem ngựa của ngươi đưa cho ta."
"Nếu Thái hậu cưỡi nó mà không bị hất xuống, vi thần sẽ tự nguyện tịnh thân." Hạng Tuế Thiêm lơ đễnh trả lời.
Tự nguyện tịnh thân... Tề Đan Yên không thích nghe những câu này, nhướng mày: "Ở trong lòng ngươi, rốt cuộc là ngựa quan trọng hơn hay là Ai Gia quan trọng hơn? !"
"Ngựa quan trọng hơn."
"Ngươi... Ngươi, vô lễ." Tề Đan Yên lắp bắp, nàng ban cho hắn quá nhiều tội danh, muốn lựa chọn từ ngữ còn có chút khó khăn.
Hạng Tuế Thiêm vẫn bình tĩnh như cũ: "Vi thần nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng con ngựa của thần là ngựa hoang, thần sợ nó không phân biệt được thứ bậc cao thấp,không biết Thái Hậu là to nhất."
"À" Tề Đan Yên lại bẽ mặt lần nữa.
Tuy nói như vậy, sau khi thánh giá tới bãi săn thú, Hạng Tuế Thiêm sai người dắt một con ngựa non tới chỗ Thái hậu. Tề Đan Yên thấy ngựa của mình thấp hơn ngựa của mọi người một cái đầu, vô cùng mất hứng, bĩu môi không cưỡi.
Lúc săn thú, có rất nhiều hoàng thân quốc thích, quan văn võ tướng cũng tham gia, trong đó bao gồm Cung thân vương cùng Quốc cữu Trương Truyền Cát.
Hạng Tuế Thiêm chịu trách nhiệm dẫn theo binh mã vây quanh mười mấy cây số, vây quanh cả bãi săn.
Kính Hiên tiến vào, hạ lệnh thu nhỏ vòng vây lại. Vòng ngoài thu nhỏ lại, dần dần, dã thú cũng bị vây trong vòng vây, săn bắn chính thức bắt đầu.
Hạng Tuế Thiêm mang theo chó Ngao lần trước Khuyển Nhung tặng, gặp con mồi lớn cũng thử tài nghệ, huấn luyện nghiêm chỉnh, thân hình chó Ngao khổng lồ, gặp hổ cũng không sợ.
Tề Đan Yên cảm thấy con ngựa non mà Hạng Tuế Thiêm chuẩn bị, không phù hợp với hình tượng Uy phong lẫm liệt của nàng, nàng không cam lòng ngồi trong lều trại nhìn người khác một lát lại săn được thỏ, một lát lại săn được gà rừng, nhưng nghĩ đến việc không cưỡi được ngựa, cũng chẳng kéo nổi cung, liền mang vẻ mặt đưa đám ngồi một bên, buồn rầu không vui.
Tử Ngư vén rèm đi vào, lặng lẽ đem cây cung Hạng Tuế Thiêm tiến cung hôm qua dâng lên. Đó là nỏ, còn gọi là cung chữ thập, là một loại cung cầm tay. Thời gian lắp tên tương đối lâu, nhưng lực sát thương khổng lồ, quan trọng nhất là không cần giương cung. Hạng Tuế Thiêm dặn dò, Thái hậu có thể dùng nó săn bắn động vật, quan trọng nhất còn có thể phòng thân.
Tề Đan Yên học được cách sử dũng cung tên liền vô cùng vui vẻ, cỡi con ngựa chân ngắn tiến vào vòng vây.
Tử Ngư cưỡi con ngựa trắng đi theo. Nửa ngày sau, Tề Đan Yên cũng bắn trúng một con thỏ hoang, rõ ràng nó bị liệt nửa người. Nghe nói, Kính Hiên đã sai người đem rất nhiều thỏ, nai con, chim chóc tàn tật bỏ vào vòng vây, hắn săn cũng tương đối khá.
Tề Đan Yên vui mừng, làm con ngựa chân ngắn bắt đầu chạy loạn, Tử Ngư sơ ý, liền mất dấu Tề Đan Yên.
Tề Đan Yên tiếp tục gặp một con thỏ tàn tật, nhắm bắn, lại trúng. Nàng xuống ngựa nhặt thỏ, chỉ nghe thấy tiếng vó ngựa mạnh mẽ đằng sau lưng, một giọng nam vang lên: "Thái hậu đúng là nữ trung hào kiệt, vi thần bội phục."
Hình như là Quốc cữu Trương Truyền Cát.
Tề Đan Yên nhìn Trương Truyền Cát cưỡi tuấn mã có vài phần giống tuấn mã của Hạng Tuế Thiêm, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Trương Truyền Cát quan sát nàng một lượt, nghe nói Tề Thái hậu vẫn còn trong trắng, ánh mắt càng thêm bỉ ổi. Thấy nàng vẫn ngốc nghếch nhìn con ngựa của hắn, hắn rất rộng rãi tặng nàng con ngựa này.
Trong nháy mắt, Tề Đan Yên liền cưỡi ngựa của Trương Truyền Cát chạy điên cuồng tiến vào rừngsâu.
Sau khi trời tối, Kính Hiên thỏa mãn trở về doanh trại, mới tới cửa đã nghe thấy Tiểu Đông tử lớn tiếng khiển trách Tử Ngư, còn muốn lôi nàng ra đánh. Vừa hỏi mới biết, Tử Ngư để lạc mất Thái hậu, chỉ có mình con ngựa chân ngắn quay lại, không ai biết Tề Đan Yên đi nơi nào.
Kính Hiên nóng nảy, vội vàng sai người đi tìm. Chắc chắn Tề Đan Yên còn trong bãi săn, ban đêm tối đen như mực, nhiệt độ giảm xuống, có thể còn gặp dã thú nguy hiểm, tình hình không được lạc quan.
Tin tức Thái hậu mất tích truyền đến Hạng Tuế Thiêm, hắn ra lệnh tất cả binh sĩ quay trở lại bãi săn, hắn cưỡi tuấn mã chạy như điên vào trong rừng.
Chó Ngao chạy không được nhanh như tuấn mã, sau nửa canh giờ mới đuổi kịp tới đây. Mấy con chó săn vốn rất uy phong, vừa nhìn thấy chó Ngao, rối rít cúi đầu. Bọn binh lính giơ cây đuốc tìm rất lâu vẫn không có tin tức gì, Hạng Tuế Thiêm gọi Tử Ngư mang quần áo của Tề Đan Yên đặt trước mũi chó Ngao, chó Ngao ngửi ngửi, bắt đầu theo mùi hương trong không khí, lao vọt vào trong rừng.
Hạng Tuế Thiêm cỡi ngựa được một lát, trong rừng rậm không phù hợp để cưỡi ngựa, hắn xuống ngựa đi theo chó Ngao, đi được nửa canh giờ, chó Ngao dừng lại, sủa to vài tiếng. Hạng Tuế Thiêm giơ cây đuốc tiến về phía trước, bộ trang phục hết sức chói mắt. Người nằm ở chỗ này, không biết sống chết, một con cú mèo còn đậu trên đầu.
Chó Ngao nhìn thấy chủ nhân tiến lại gần, liền sủa một tiếng, Tề Đan Yên xoay người, dường như rất sợ hãi, nàng khẽ động đậy, một mũi tên bắn ra, Hạng Tuế Thiêm phản ứng cực nhanh, nghiêng người né tránh, nhưng mũi tên sượt qua cánh tay hắn, cắm trên cành cây khô, phát ra một tiếng “Phập”, mũi tên cuối cùng vô cùng sắc bén, máu tươi chảy ra nhuốm đỏ cả tay áo.
"A? !" Tề Đan Yên trợn mắt, nhìn Hạng Tuế Thiêm ôm cánh tay. Nàng vứt bỏ cung tên, lảo đảo chạy tới, còn trượt chân té ngã, chật vật mãi mới tới được chỗ Hạng Tuế Thiêm, giọng nói run run: "A! Ngươi bị làm sao?!"
Làm sao, bị ngươi bắn trúng chứ còn làm sao nữa, suýt chút nữa mất mạng.
Con cú mèo đang đậu trên đầu nàng đã bay đi, đậu trên nhánh cây, đôi mắt sáng quắc như cái đèn.
Hạng Tuế Thiêm cố gắng chịu đựng, hắn đỡ Tề Đan Yên, cánh tay bị thương cầm cây đuốc lên, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, nghiến răng nói: "Tại sao Thái Hậu lại ở chỗ này?"
"Ta cỡi ngựa, kết quả là... Con ngựa kia không nghe lời, chạy như điên, ta... Ta kéo dây cương lại bị nó hất xuống đất, đầu... Đụng... Đụng phải gốc cây." Tề Đan Yên chỉ chỉ sau gáy, nơi đó nổi lên cục u, còn có vết thương: "Ta lạc đường... Tướng quân, tay của ngươi đang chảy máu."
Đối với Hạng Tuế Thiêm chỉ là vết thương nhỏ, không đáng lo ngại: "Không sao. Vì sao Thái Hậu lại ấp a ấp úng?"
"Lúc ta ngã xuống đất, không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi..." Tề Đan Yên phàn nàn, chỉ chỉ lưỡi của nàng.
Đáng đời.
Tề Đan Yên giống như nàng dâu nhỏ đi bên cạnh Hạng Tuế Thiêm, chớp chớp mắt nhìn hắn, không ai chịu giúp nàng, ngược lại, tuy Hạng Tuế Thiêm làm nhiều chuyện vô lễ nhưng ở bên hắn, nàng cảm thấy rất an toàn, chẳng lẽ đây chính là hội chứng Stockholm?
Hạng Tuế Thiêm thấy nàng ngẩn ngơ, cũng chẳng bận tâm cấp bậc lễ nghĩa: "Ta đưa cho ngươi con ngựa hiền lành nhất từ trước tới nay,nó không thể bỏ rơi ngươi được."
"Không phải con ngựa đó." Tề Đan Yên thành thật bẩm báo, vẫn còn nói lắp: "... Ta gặp Quốc cữu Trương Truyền Cát, đúng rồi,… Quốc cữu là người tốt, tặng cả ngựa cho ta."
Người tốt? Hạng Tuế Thiêm lạnh lùng nói: "Trương Truyền Cát suốt ngày ăn chơi đàng điếm, dung túng cho thuộc hạ của hắn đi bắt con gái nhà lành, hắn chơi đùa chán thì quăng bỏ ven đường. Thân phận Thái hậu tôn quý, không nên qua lại với hắn thì tốt hơn."
"À." Tề Đan Yên kinh ngạc, gật đầu như giã tỏi.
Hạng Tuế Thiêm để Tề Đan Yên cầm đuốc, hắn xé rách vạt áo, quấn chặt cánh tay để cầm máu, tiến về phía trước mấy bước, liền quay đầu lại nói: "Đi thôi."
"Ta không muốn quay về." Tề Đan Yên phun ra một câu kinh người.
"Thái hậu muốn ở lại đây làm mồi cho thú dữ?"
Tề Đan Yên nói chuyện không được lưu loát, nhưng chủ yếu là do cắn phải đầu lưỡi: "Quay về có rất nhiều người bên cạnh, ta muốn nói vài câu với ngươi cũng phải đợi rất lâu, phải thông qua rất nhiều người chuyển lời. Ở đây tối tăm mù mịt, chỉ có hai chúng ta, thật khó khăn mới có cơ hội được bên cạnh Tướng Quân một lát, Ta! Không! Muốn! Quay! Về!"
Rừng cây đột nhiên yên tĩnh, chỉ có tiếng chim ưng vỗ cánh hòa cùng tiếng chó Ngao rên rỉ trong cổ họng.
"... Thái hậu nói quá lời." Hạng Tuế Thiêm vẫn tiến lên trước, đưa lưng về phía nàng, tấm vải quấn vết thương ướt đẫm máu, ngọn đuốc vẫn lặng lẽ bốc cháy.
Gương mặt Hạng Tuế Thiêm nhìn không rõ, giọng nói trầm thấp, vạch rõ quan hệ: "Vi thần là võ tướng thô bỉ, được Thái hậu coi trọng, tự thấy bản thân không xứng đáng."
"Không biết chữ cũng không có gì mất mặt, Hạng Tướng quân không nên tự coi nhẹ mình!" Tề Đan Yên đặt tay trước ngực, vô cùng chân thành an ủi hắn: "Cùng lắm thì mời tiên sinh về dạy, tướng quân khổ luyện khoảng ba năm rưỡi, tuy không yêu cầu có thể đọc hiểu Tứ Thư Ngũ Kinh, có thể viết được tên của mình chắc không thành vấn đề!"
Thái hậu nói chuyện khiến người ta không thể phản bác lại.
"... Đi thôi." Hạng Tuế Thiêm thấp giọng nói, tiến về phía trước, chó Ngao ngoe ngoảy cái đuôi đi theo.
"Hạng Tướng quân..." Tề Đan Yên giống như bị đả kích rất lớn, giọng nói vừa yếu ớt, vừa đáng thương.
Hạng Tuế Thiêm quay đầu lại nhìn nàng, thân thể dưới lớp quần áo lộng lẫy, khẽ run lẩy bẩy.
Hắn chợt nhớ tới, nàng mới hơn hai mươi tuổi, bị cưỡng ép phải mặc cung trang rườm rà, bước đi trên con đường này một mình, chẳng biết tới khi nào sẽ bị người ta hãm hại.
Bây giờ, ánh mắt nàng tràn đầy tín nhiệm cùng quyến luyến nhìn hắn, ánh mắt tinh khiết, giống như con gái nuôi của hắn, Hạng Vũ thỉnh thoảng tùy hứng, thỉnh thoảng nghịch ngợm, làm người khác khó có thể từ chối.
"Thái hậu, Hoàng Thượng đã chuẩn bị xong xuôi món hươu nướng, nói nhất định phải chờ Thái hậu trở về mới ăn." Hắn biết nên dùng cách gì để dụ dỗ nàng.
"Thật không?" Quả nhiên Tề Đan Yên vô cùng hào hứng: "Vậy chúng ta đi thôi... A!" Nàng vấp phải rễ cây chằng chịt dưới đất, che miệng, giống như lại cắn phải đầu lưỡi.
Hạng Tuế Thiêm xoay người lại, đứng trước mặt nàng.
Tề Đan Yên xấu địa cười cười, ngẩng đầu muốn giải thích vài câu, mới vừa mở miệng, chỉ cảm thấy người đối diện tiến lại gần, đôi môi ấm áp khô ráo liền nhẹ nhàng đặt trên môi nàng.