Thái Hậu Chọn Phu Thiên Thiên Tuế

Chương 48: Chạy trốn




Edit: Tử Liên Hoa 1612

Beta: Lăng Mộ Tuyết + lamnguyetminh

―― Rốt cuộc đã được xuất cung rồi, thật hưng phấn!

Nơm nớp lo sợ, an phận thủ thường trong nửa tháng, không có làm ra chuyện gì khiến người người oán trách, rốt cuộc ta đã an tâm. Phù phù, xem ra ngày đó là do ta nghi ngờ quá rồi, tiểu nhi tử chỉ đang làm nũng với ta mà thôi, không có việc gì, không có việc gì.

Đúng rồi, sắp bắt đầu lễ mừng năm mới, trong cung náo nhiệt hẳn lên, giăng đèn kết hoa, không khác với hiện đại là mấy, nhưng việc thủ công lại càng nhiều.

Mà hôn sự của Như Nguyệt cũng đang được triển khái đến bừng bừng khí thế, về phần ta, thời tiết lạnh lẽo liền lười phải nhúc nhích. Người ta sợ lạnh mà, hu hu hu, tại sao lại xuyên đến cái nơi quỷ quái này chứ, không có bốn mùa như mùa xuân giống nhưCôn Minh đâu? Chán ghét chán ghét, lần sau nếu như còn có cơ hội xuyên qua, ta nhất định phải tới một nơi có bốn mùa như mùa xuân, người ta sợ nhất mùa đông, oa oa.

Kết quả là, ta đương nhiên giả bộ bị bệnh rồi, hơn nữa còn không ra khỏi cửa, ngày ngày làm tổ ở trên giường, kêu Thu Liên, Như Nguyệt tìm sách để ta giết thời gian. Kết quả làm cho nhi tử từ lớn đến nhỏ tưởng ta bị bệnh nguy kịch tới chết đi sống lại, cho một đống ngự y vội vã cuống cuồng ùa tới, sau đó mới phát hiện ra là chỉ vì ta sợ lạnh nên mới làm tổ ở trên giường mà thôi. Không muốn để cho ai nhìn thấy bộ dạng tóc tai bù xù không có hình tượng của mình, vì vậy đóng cửa cung cáo ốm.

Nhi tử lớn nhỏ nhìn thấy ta nhàn nhã cắn hạt dưa, ăn bánh bí đỏ, uống trà táo đỏ, lại gặm gà vịt, sắc mặt vô cùng hồng hào, lại không có hình tượng rúc trên giường, sau đó bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.

Bọn họ đều bị ta hù dọa đến điên rồi, kết quả là nhìn thấy ta đây hoàn toàn khỏe mạnh mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó nhào lên giường cướp đi mỹ thực của ta.

"Mẹ nó, Phiêu Phiêu, người dọa người ta chết đấy có biết không hả, trái tim của chúng ta đều bị người dọa hỏng rồi." Đại nhi tử vô cùng khêu gợi tựa vào người ta, hung tợn kháng nghị.

Ánh mắt ta xoay tròn nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện ra bộ dạng tệ hại của Hạ Hầu Dận, vội vàng cười lấy lòng: "À, người ta không muốn bị ai nhìn thấy bộ dạng này thôi, thật xin lỗi, Dận." Nói xong, ta bĩu môi, vô cùng tự giác hôn một cái lên mặt hắn, bày tỏ ta đây thuần lương vô tội.

Sắc mặt Hạ Hầu Dận cứng đờ, lập tức lắc đầu một cái, thở dài nhìn nụ cười lấy lòng của ta, nói: "Thôi đi, gặp phải người, coi như ta......" Nói xong, hắn bò xuống giường, không nhìn ta nữa.

"Không muốn thì thôi, không cần đi ra ngoài, bên ngoài rất lạnh, người cứ ở lại trong phòng là được, đúng rồi, hôn sự của Lăng Văn sắp tới, nếu như người cảm thấy tốt thì cho Như Nguyệt về nhà chuẩn bị làm tân nương tử đi."

"Ta biết rồi, hai ngày nữa sẽ cho Như Nguyệt trở về, cứ để Như Nguyệt theo ta mấy ngày nữa đi." Ta cười cười, đại nhi tử lại biến thành băng sơn nghiêm túc rồi.

Ai, làm khó ta vừa rồi còn mừng rỡ một chút, kết quả lại là...... Ngâm nước nóng rồi.

Nhưng mà thôi, sắp phải đi rồi, sao ta cứ phải gây ra phiền toái cho mình làm gì?

Hạ Hầu Dận gật đầu, quay đầu lại, vẻ mặt phức tạp nhìn ta một cái, sau đó liền đi ra ngoài.

Hắn vừa đi, Hạ Hầu Du lập tức nhào lên, ôm ta kêu to: "Phiêu Phiêu, lần sau không được dọa người như vậy, biết không?" Nói xong, hắn ôm ta thật chặt, ta cảm nhận được cả cơ thể hắn đều đang run rẩy.

"Du, xin lỗi." Đối mặt với Hạ Hầu Du như vậy, ta lại không nỡ, hắn khẩn trương như vậy, run rẩy như thế, ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt của hắn, đó là một đôi mắt tràn đầy tình cảm.

"Không có việc gì thì tốt." Hắn dần dần bình tĩnh lại, ôm ta, khẽ thở dài một cái.

"Đồ ngốc, người có biết không, trái tim của ta sắp bị người dọa cho sợ tới mức nhảy ra ngoài đấy."

Ta không nói gì, chỉ mặc cho hắn ôm, lúc này, ta không biết nên nói gì để an ủi hắn. Trong lòng lại cảm động, rõ ràng đây là nơi vô tình nhất, thế nhưng hắn lại nhiệt tình như lửa như vậy, chân thành tha thiết và kiên trì, làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Ta lại mê man một lần nữa, nếu ta rời đi, sẽ không thể tiếp tục cảm nhận sự ấm áp như vậy, liệu ta có thấy mất mát không?

Ở trong ngực Hạ Hầu Du, ta thất hồn lạc phách.

Ba ngày sau, ta xác nhận kỹ chỗ Hạ Hầu Du đã xong, Hạ Hầu Dận đã xong, còn có các phi tử thích gây sóng gió ở hậu cung kia sẽ không bao giờ nghi ngờ hành động tránh rét của ta nữa, ta liền bắt đầu hành động.

Kiệu hoa của Như Nguyệt vốn nên ở nhà nàng ấy, dù sao cũng không thể để cho Đổng Lăng Văn tới cung Phi Phượng đón dâu được. Nhưng mà lúc này ta lại bị bệnh thật. Vì thế, ta để kiệu hoa của Như Nguyệt ở trong cung lên đường từ sáng sớm, tới trước phủ nhà nàng ấy sẽ có Đổng Lăng Văn tới đón tân nương tử.

Bởi vậy, thời gian tự nhiên sẽ tốn thêm một chút, vì thế, sáng sớm ngày hôn lễ, chúng ta đã dậy sớm, chỉ là, chắc không ai biết được, hôm nay là một ngày đặc biệt cỡ nào.

Trời còn chưa sáng hẳn, kiệu hoa đã lên đường, còn cửa cung Phi Phượng thì khép chặt, ai cũng biết ta sợ lạnh, vì thế không ai cần suyđoán xem tại sao cung Phi Phượng lại an tĩnh, cửa sổ được đóng chặt như vậy.

Mà kiệu hoa xuất cung khá đơn giản, bởi vì đi theo kiệu hoa chính là Thu Liên, ai mà chẳng biết hôm nay là ngày mà người tâm phúc bên cạnh Thái hậu xuất giá chứ? Mấy thị vệ kia cũng tỉnh táo, kết quả là cỗ kiệu cứ thế nghênh ngang xuất cung, tới phủ Công Bộ Thị Lang, sau đó được đại tướng quân Đổng Lăng Văn nghênh đón về phủ tướng quân, thuận tiện bái đường, đưa vào động phòng.

Cho tới bây giờ, trừ Thu Liên ra không ai ở lại, tân nương tử cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó vén khăn voan đỏ lên.

Không cần phải nói, tân nương tử bái đường không phải Như Nguyệt, mà là ta.

Lấy cớ là thân thể của Thái hậu không thoải mái, cỗ kiệu đặt ngay ở bên trong cung Phi Phượng, mà người đậy khăn voan đỏ rời đi chính là ta. Có cỗ kiệu ngự tứ thật lớn này, cộng thêm Như Nguyệt và ta đều rất gầy, cho nên hai người chen vào kiệu, kiệu phu tưởng rằng Thái hậu và hoàng thượng ban thưởng rất nhiều nên kiệu mới nặng như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới bên trong kiệu có hai người. Lúc cỗ kiệu đến phủ thị lang, Như Nguyệt lại tiếp tục giả làm thị nữ, ta tiếp tục giả làm tân nương tử, đồng thời vơ vét một chút vàng bạc châu báu do Như Nguyệt chuẩn bị sẵn, liền đi bái đường. Về phần Đổng Lăng Văn, ta nghĩ có lẽ hắn biết được bảy tám phần là chúng ta đang chơi trò gì, nếu không tại sao vừa rời khỏi tân phòng đã ra lệnh cho toàn bộ thị nữ và thị vệ ở chung quanh lui xuống, cố ý để nơi này biến thành không người?

"Thu Liên, đi xem thử khi nào thì Như Nguyệt tới đây, ta phải chuẩn bị tránh người." Ta bĩu môi hỏi Thu Liên: "Còn nữa, mẫu thân của ngươi đã sắp xếp xong rồi sao?" Vì tránh bị liên lụy, Thu Liên cũng quyết định làm đào phạm.

Thu Liên khẽ mỉm cười với ta, đáp: "Thái Hậu, có chuyện này nô tì vẫn chưa nói cho ngài, gia mẫu vào kinh không lâu, cũng bởi vì bị bệnh mà không trị được, Thu Liên đã mai táng gia mẫu ở đó. Về phần phòng ốc được Thái Hậu ban tặng, vì chuẩn bị lộ phí, nô tì đã sớm bán rồi." Nha đầu này, sớm có tính toán rồi.

Ta im lặng một hồi lâu, gật đầu một cái, nha đầu này là một người hiểu chuyện, ta lại nhìn những thứ do Đổng Lăng Văn chuẩn bị sẵn trong tân phòng, rút ra một phần ngân phiếu giao cho Thu Liên.

"Tiếp theo định làm thế nào đây?"

"Đi biên quan."Thu Liên thản nhiên mở miệng, vẻ mặt kiên định.

"Biên quan?" Ta kinh hãi, không phải một cô nương bỏ nhà trốn đi sẽ muốn đến Giang Nam phồn hoa hay sao?

"Vâng, Như Nguyệt cô nương và Đổng tướng quân đã sớm chấn giữ ở biên quan rồi, nô tì nghĩ, thay vì tới một nơi xa lạ, không bằng đến biên quan đi. Thứ nhất là bọn họ không ngờ được, thứ hai là có thể chăm sóc tốt cho nhau." Thu Liên nhàn nhạt mở miệng, bình tĩnh cười.

Ta an tâm rồi, mấy nha đầu này đều không phải loại dễ bắt nạt đâu.

Xem ra, ta có thể an tâm rời đi rồi.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ nhàng.

"Tiểu thư, là nô tì, Như Nguyệt."

Thu Liên lập tức đi tới mở cửa ra, quả nhiên là Như Nguyệt. Chúng ta nhìn nhau cười một tiếng, xuất cung, đơn giản hơn ta nghĩ.

Từ lúc Hạ Hầu Duật và Ngôn Khải sắp xếp xong, đám thị vệ ở cửa cung đã coi như không thấy chúng ta rồi, mà kiệu phu cũng thu được lợi ích, mặc dù hôm nay cung Phi Phượng trống không, nhưng mà chống đỡ một ngày thì không có vấn đề gì, cho nên ta yên tâm to gan bày ra kế hoạch chạy trốn.

Đồ trong hậu cung không thể động, đều là giá trị liên thành, mang ra ngoài vừa nhìn đã biết là đồ trong cung, sẽ dễ gặp chuyện không may, ta chỉ cầm theo chút bạc vụn thôi. Mặt khác, Hạ Hầu Lâm và cha mẹ ta cũng chuẩn bị một chút bạc vụn để ta dễ dàng mang theo, ngân phiếu và y phục, nữ trang, đều bị ta mang ra ngoài hết. May mà y phục của cổ nhân rộng rãi, có nhét vào cả tá ngân phiếu cũng chẳng phát hiện ra được.

Cộng thêm đồ do Như Nguyệt và Đổng Lăng Văn chuẩn bị, Hạ Hầu Duật chuẩn bị, có lẽ ta ăn chơi ở bên ngoài cả ngày cũng chẳng thànhvấn đề.

Nhanh chóng đổi đồ với Như Nguyệt, sau đó ta lặng lẽ trốn khỏi tân phòng, đổi thành y phục thô của thị nữ, cùng Thu Liên rời khỏi phủ tướng quân. Bên ngoài phủ, Hạ Hầu Duật đã sớm chuẩn bị xong một chiếc xe ngựa, chúng ta lập tức lên xe, nghênh ngang rời đi, mãi cho đến lúc tới gần cửa thành, xe ngựa của chúng ta chầm chậm đi qua, không làm kinh động bất kì kẻ nào, cuối cùng ta cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đúng lúc này, sau lưng lại truyền đến một tiếng gọi: "Phiêu Phiêu, chờ ta một chút!"

Hạ Hầu Du! Ta sợ đến mức tim đập điên cuồng, ngay cả sắc mặt của Thu Liên cũng chuyển thành trắng bệch.

Chúng ta lập tức điều khiển xe ngựa chạy như bay, nhưng mà đáng tiếc, hoàn toàn không phải là đối thủ của kẻ giỏi cưỡi ngựa như Hạ Hầu Du. Xe ngựa rời khỏi cửa thành không bao lâu, ta liền bị Hạ Hầu Du tóm xuống xe ngựa.

Xong rồi xong rồi, bây giờ mà bị hắn tóm lại thì không phải sẽ thất bại trong gang tấc sao? Sao số ta lại khổ như vậy? Nhìn bản mặt thúi hoắc của Hạ Hầu Du, ta không nhịn được than thở.

Hu hu hu, chẳng lẽ ta nhất định không thể rời khỏi hoàng cung sao?

Ta không muốn!

"Du, ngươi......" Ta run rẩy mở miệng, oa, muốn chết quá, nhưng mà lại không chết được, loại cảm giác này thật sự vô cùng buồn bực. Nhìn Hạ Hầu Du, ta hoàn toàn không biết hiện tại nên dùng thái độ gì.

Mắng hắn? Đánh hắn? Hay là ngoan ngoãn theo hắn trở về?

Chỉ là, hình như Hạ Hầu Du cũng không nhận ra được nội tâm của ta đang đau khổ, hắn bình tĩnh đỡ eo ta, dùng ánh mắt mập mờ nhìn ta không chớp lấy một cái. Nhìn tới mức ta đỏ mặt tim đập nhanh, thiếu chút nữa đã quên mình đang tiến hành sự nghiệp vĩ đại là thoát khỏi hoàng cung, thiếu chút nữa đã muốn nhào tới, hôn lên khuôn mặt tuấn tú của nhi tử.

Ôi, ta thật sự rất háo sắc, á á á....

Ta phỉ nhổ chính mình, oa oa, khó khăn lắm mới có thể xuất cung, nhưng hình như Hạ Hầu Du không có ý định thả ta đi, song, người ta giãy giụa giãy giụa, hu hu, giãy giụa không ra được.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Giây phút nguy hiểm nhất trong đời người đã phủ xuống rồi.

Bên kia, hình như lại có đại đội nhân mã đang chạy đến đây, mà bên này, tiểu nhi tử hình như còn chưa muốn buông tay, ta lại thấy khuôn mặt đen như than của đại nhi tử, hắn đang chạy về phía này.

Hu hu, tại sao ngay cả chạy trốn cũng phải kinh thiên động địa, kinh động quỷ thần như vậy.....