Thái Hậu trích lời: Vui một mình không bằng mọi người đều vui, cho nên đau khổ một mình không bằng mọi người cùng đau khổ.
Một sáng tinh mơ, hiếm có khi ta dậy sớm, thần thanh khí sảng để cho Như
Nguyệt giúp ta trang điểm đơn thuần trong sáng, xinh đẹp động lòng
người, sau khi đánh rắm cảm thấy vô cùng hứng thú lên đường đi về phía
Thượng Thư phòng, xem tôn nữ (cháu gái) của ta.
Nhưng mà khi ta
nói xong cái từ này có loại cảm giác run rẩy, ta đây mới bao nhiêu tuổi, tôn tử tôn nữ đều chạy đến, thực sự là run rẩy, nghe còn tưởng rằng ta
già bảy tám mươi tuổi đấy, thật không thoải mái.
Ta xem nhẹ loại
cảm giác này, đi tới Thượng Thư phòng, kết quả vừa nhìn thấy ta, ngoại
trừ Hạ Hầu Đôn lần trước cầu hôn với ta, rõ ràng toàn bộ tiểu hài tử đều chạy tới chỗ ta, có hai người tuổi tác hơi lớn một chút, chắc là hài tử của Hoàng Hậu Thu Nhược Thuỷ, sơ qua chững chạc một ít, nhưng mà nhìn
ra được bọn họ cũng rất thích ta, dựa vào ở bên cạnh ta ríu ra ríu rít
không ngừng.
Chậc chậc, nhìn không ra nha, không ngờ quan hệ giữa Phiêu Phiêu và hài tử vô cùng tốt, quả thực là con vua, Ưm, nhưng mà 20 tuổi cái tuổi này, ở hiện đại cũng chỉ có thể coi là còn nhỏ tuổi.
Ta cười hì hì đùa với tiểu hài tử, Như Nguyệt đang chỉ dẫn mấy đứa trẻ
không có tâm tư lòng dạ con nít giới thiệu một chút, rốt cuộc ta cũng
nhận thức được vài người là công chúa hoàng tử.
Có điều là, tiểu
hài tử chính là tiểu hài tử, lớn nhất là công chúa Hạ Hầu Mạn duyên dáng cũng mới 11 tuổi, đều vẫn còn tao nhã, tuổi hỉ mũi chưa sạch, như thế
mưu trí vẫn không nhiều. Và so với mẫu thân chúng nó, những hài tử này
thực sự là ngây thơ đáng yêu.
Ta cười híp mắt đùa với tiểu hài
tử, khụ khụ, không đúng, là cùng tiểu hài tử chơi với nhau, một bên đánh mưu ma chước quỷ. Đoán chừng mấy phu tử đại nhân đã sớm biết tiếng xấu
của Thái Hậu Phiêu Phiêu ta, cho nên cách ta rất xa, tiếp theo thấy ta
vào cửa thì bắt đầu trốn xa.
Tốt tốt vô cùng phối hợp, như vậy mới có thể thuận tiện cho ta dụ dỗ.
“Đi học ngoan không? Những thứ học được các con thấy có ích chưa?” Ta bắt đầu dụ dỗ.
“Ưm, đi học không ngờ rất vui, thái phó dạy rất nhiều thứ rất có ích cũng
chơi rất tốt, nhưng mà rất vất vả nha, mỗi ngày phải dậy sớm, muốn lên
lớp cần đọc sách còn phải luyện chữ đảm nhiệm bài văn, rất mệt
mỏi. Tuổi tác tương đối nhỏ Hạ Hầu Dực dẫn đầu thẳng thắng.
“Chính là, có đôi khi cảm thấy không công bằng, vì sao chỉ có chúng ta cần đọc sách, mẫu phi các nàng cũng cần đấy.” Hạ Hầu Đôn vốn linh hoạt tinh
quái nói, nha, ta yêu ngươi.
“Đúng nha đúng nha, phụ vương khá
vất vả, hơn nữa phụ vương biết rất nhiều, nhưng mẫu phi lại không có sự
tình gì, vì sao không theo chúng ta cùng nhau đi học, một người thật
nhàm chán.” Tiểu công chúa Hạ Hầu Huyện vô cùng ngây thơ đề nghị, ta
mừng rỡ gãi đúng chỗ ngứa.
Quả thật, bổn cung chính là muốn làm chuyện này mà, hài tử thân mến, ta yêu các ngươi chết mất!
Có điều là, vì thể diện vẫn là phải làm ra vẻ bất đắc dĩ, cho nên ta bày
ra vẻ mặt tương đối vô tội, bóp bóp gò má béo mập trắng nõn của tiểu
chính thái la lỵ, thành thạo vừa ăn đậu hủ vừa làm ra vẻ khó xử, “
Ách, chuyện này có chút khó nhé, mẫu phi các ngươi chức trách lớn nhất
là hầu hạ phụ hoàng của các ngươi, sao có thể kêu mẫu phi các ngươi tới
học bài...” Tròng mắt ta chuyển à chuyển.
“Nhưng mà Không phải
bình thường phụ hoàng đều bộn bề nhiều việc sao, mẫu phi bồi ta cùng
nhau đọc sách xong lại chăm sóc phụ vương cũng được mà.” Trưởng công
chúa Hạ Hầu Mạn nhỏ giọng uyển chuyển lên tiếng, nhìn ra được là đứa trẻ yêu mẹ.
“Đúng vậy, Mạn tỷ tỷ nói không sai, bình thường mẫu phi
các nàng không có chuyện gì làm cũng rất nhàm chán đúng không, không
bằng theo bọn ta đọc sách.” Hạ Hầu Đôn liên tục gật đầu, ta nghĩ nếu như hiện tại mẫu phi hắn có ở chỗ này, đoán chừng sẽ nổi cáu.....
Nhưng mà ta rất vừa lòng, siêu cấp vừa lòng, quả thực, chính là muốn hiệu quả này, chính là muốn hiệu ứng này, oa ha ha, đám phi tử đố kỵ kia, các
ngươi cứ chờ thi thoảng ta sẽ cho các ngươi bận rộn công việc thật tốt
nhé...
Nhớ lại thuở ban đầu bản tiểu thư chính là ở trong học
đường ngây người 16 năm đấy, hiện tại làm cho các nàng cũng thử xem mùi
vị học bài, biết một chút cái gì gọi là “Thi cử, pháp bảo của Lão sư,
phân phân phân, vận mệnh của học trò.” Lời nói chí lý như thế.
Hơn nữa, phổ cập giáo dục bắt buộc, đề xướng tố chất giáo dục đây không
phải là đề cao tố chất căn bản của quốc dân nha, nhân gia đây chính là
vì suy nghĩ cho thiên thu đại nghiệp của quốc gia xã tắc, đưa ra lối suy nghĩ vĩ đại như thế.
Nếu là người lãnh đọa hoàng gia, tất nhiên
cũng phải làm người dẫn đầu thôi, ta càng nghĩ càng cảm thấy chính là
như vậy, ở những vùng núi hẻo lánh tiểu nam hài tiểu cô nương muốn đọc
sách cũng khó khăn đấy, hiện tại bản tiểu thư giúp các nàng có cơ hội đi học miễn phí, đây là tinh thần cao thượng và vĩ đại biết bao.