Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 92






Trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp siết, đau đến không thể cử động. Từ khi mẫu thân rời xa, y cho rằng đời này chẳng điều gì có thể khiến y đau lòng nữa.

"Phó Thần, Phó Thần...." Thiệu Hoa Trì vuốt ve cái đầu trong ngực, nước mặt đột nhiên như vỡ đê mùa lũ mà ào ra. Bên tai chỉ còn lại tiếng hô hấp dồn dập của chính mình, cảnh vật trước mắt đều nhòe nhoẹt.

Cạch một tiếng, tấm mặt nạ bạc rơi xuống, để lộ nửa khuôn mặt quỷ.

Y chẳng hề nhận ra, bên tai chỉ có những âm thanh mờ mịt. Y cuộn mình trên mặt đất, ôm chặt lấy cái đầu, như một kẻ bị dồn đến đường cùng, chẳng còn nơi nào để đi nữa.

Y nhớ có một ngày nọ, sau khi kết thúc buổi học cưỡi ngựa bắn cung, Phó Thần cùng y quay về Trọng Hoa cung. Hắn lấy một bình thuốc nhỏ trong ngăn kéo, lôi y tới, bôi thuốc mỡ lành lạnh lên vết sưng đỏ trong lòng bàn tay, động chạm dịu dàng như lông vũ, "Điện hạ cứ thoải mái một chút cũng được, hiện giờ cơ thể ngài vẫn còn đang phát triển."

"Không liều sao được, nếu thua, ngay cả mạng cũng chẳng còn." Y cười nói với Phó Thần. Trong mây khói hoàng hôn, nét nhu hòa trên gương mặt Phó Thần tựa một làn gió mát thổi vào cõi lòng y, cả người đều như được sưởi ấm. Hơi ấm đó, y làm sao quên được, "Hơn nữa...."

Thấy Phó Thần ngập ngừng muốn nói lại thôi, Phó Thần đậy nắp lọ thuốc, nhướn mày hỏi, "Hơn nữa cái gì?"

Hơn nữa......

Đáy mắt Thiệu Hoa Trì ngập tràn tìn cảm chói lòa, khiến toàn thân run rẩy, tim đập thình thịch, hơi thở hổn hển.

Kích thích tố trong mạch máu nhanh chóng dâng cao, sinh ra có rút dữ dội. Cơn đau đớn về mặt tâm lý không có cách nào xoa dịu, bộ não không cung cấp đủ dưỡng khí, trước mắt dần dần tối đen.

Bên ngoài hình như có tướng người thét lên kinh hãi, có người tới đỡ y, có người phẫn nộ, có người hoảng sợ, cũng có người òa khóc.

Thanh âm dần trôi xa. Phó Thần đã không còn ở đây nữa.

Còn gì đáng để tâm ?

Hắn đi rồi...

Sẽ không bao giờ trở lại.

Đã biến thành một thi thể lạnh lẽo, nằm trong ngực y không nhúc nhích.

Ngoài cửa sổ, hoa tuyết lất phất bay vào. Mùa đông này, thật lạnh....

......

Lúc Thiệu Hoa Trì tỉnh lại lần nữa, thi thể của Phó Thần đã được giao cho Vanh Hiến tiên sinh mai táng ở ngoại ô kinh thành.

Y đã từng đi tới chỗ đó vài lần, nhưng chưa có một lần nào thống khổ như vậy. Mỗi bước đường đi đều như trải qua một đời.

Cái người lúc nào cũng cụp mắt nhu thuận kia thật ra lại là người có lòng tự trong cao hơn bất cứ kẻ nào. Từ khi gặp gỡ đến nay, hắn lúc nào cũng bo bo giữ mình. Ấy vậy mà hắn lại cười dịu dàng với một kẻ ngốc như y, hát ru y, bao dung thuần túy với y. Hắn có thể trù tính lâu dài để báo thù cho những thái giám không thân không thích. Hắn luôn bằng mặt không bằng lòng với y, y phải trải trăm nghìn cay đắng mới có thể khiến hắn mở lòng với mình thêm một lần. Vậy mà tại sao giờ đây hắn lạnh trở thành một tấm bia mộ lạnh lẽo? Tại sao không còn gặp gỡ, chỉ để lại nỗi đau thương? Thiệu Hoa Trì nhẹ nhàng sờ những chữ khắc trên bia mộ, như sợ đánh thức người ngủ bên trong, thì thầm, "Phó Thần...."

Phó Thần....

Cảnh Dật đứng phía sau, lẳng lặng nhìn bóng dáng bi thương cực độ của Thiệu Hoa Trì.

Khi nhận lời Vanh Hiến tiên sinh, y không nghĩ rằng mình sẽ trông thấy một thất điện hạ như vậy. Người này không còn giống với vị hoàng tử trong ấn tượng của y.

Mãi cho tới khi bình tĩnh lại, Thiệu Hoa Trì nói, "Mở nắp quan tài."

Cảnh Dật. "....."

Đám Quỷ Tử trố mắt nhìn nhau, đành đào ngôi mộ vừa mới đắp xong lên. Thiệu Hoa Trì một đêm đầu bạc trắng, khiến những người hầu hạ bên cạnh y bị dọa chết khiếp. Lúc này, dù Thiệu Hoa Trì có ra bất cứ mệnh lệnh kỳ quái đến mức nào họ cũng cố sức hoàn thành.

Tấn quốc rất ít khi hỏa táng. Cũng không biết vì sao, có thể là bộ dạng ôm lấy cái xác kia của thất điện hạ khiến người ta quá mức sợ hãi cho nên Vanh Hiến tiên sinh đã sai người đốt cái xác kia.

Dưới đáy mộ chỉ có một bình tro cốt. Lúc lấy ra, điện hạ bỗng như giật mình. Y vùng dậy, đoạt lấy chiếc lọ, mở ra.

Bên trong là nhúm tro đen trắng lẫn lộn, còn cả những mẩu răng hoặc xương không thể cháy hết.

Ánh mắt Thiệu Hoa Trì lại rất đỗi dịu dàng. Trong ánh mắt mắt ngỡ ngàng của những người xung quanh, y bốc tro cốt lên, nhét đầy miệng.

Bọn Cảnh Dật điếng người: Y ăn chúng !!!

"Điện hạ!"

Chỉ cần không có lệnh của Thiệu Hoa Trì, bọn họ không ai dám cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiệu Hoa Trì bốc từng nắm lên ăn.

Ánh mắt Thiệu Hoa Trì lúc này sáng lóe thứ quang mang khiến người ta sợ hãi, tim đập dồn.

Y bọc những phần không thể ăn lại, dịu dàng gói vào khăn, nhét vào ngực áo, ôn như tựa tình nhân, "Ta sẽ vĩnh viễn mang theo ngươi."

Dáng vẻ ôn nhu cực điểm kia khiến Cảnh Dật không khỏi ớn lạnh.

Nếu như mưu đồ của y và Vanh Hiến tiên sinh bị điện hạ phát hiện.....

......

Thiệu Hoa Trì ngồi trước bia một một ngày một đêm, tựa như kẻ mất hồn. Gió rét thổi mái tóc trắng xóa của y rối tung. Gương mặt nhìn không có gì thay đổi, không khác những người bình thường la bao. Thứ tình cảm nào đó trong y bị bóc ra từng chút một khỏi cơ thể. Thu lại vẻ bi thương, ánh mắt hư vô nhìn hai chữ Phó Thần trên bia bộ dần dần ngưng đọng lại.

"Ta sẽ hoàn thành lời hứa với ngươi."

Một ngày nào đó, ngươi sẽ cùng ta quân lâm thiên hạ.

Tử khí xung thiên tỏa ra sau lưng Thiệu Hoa Trì. Cảnh Dật trợn mắt nhìn, nhưng chăm chú quan sát lại vẫn thấy mọi thứ rất bình thường. Lẽ nào ban nãy chỉ là ảo giác?

Sáng sớm hôm sau, Thiệu Hoa Trì đứng dậy, nói với những người đi theo, "Đi thôi, ta cũng đến lúc phải hồi cung rồi."


Nhìn qua, Thiệu Hoa Trì đã khôi phục lại dáng vẻ thường ngày.

Như thể cái kẻ điên điên khùng khùng cách đấy mấy hôm là một người hoàn toàn khác. Có sức mạnh vô hình nào đó thúc giục y trưởng thành, ra lệnh cho y mau tiến về phía trước.

Cảnh Dật bước tới, im lặng nhìn.

Thấy nam nhân vừa có chút quen thuộc vừa xa lạ này, Thiệu Hoa Trì hình như có vài ấn tượng hôm đó. Y nhớ đó là người Vanh Hiến tiên sinh phái tới làm phụ tá cho y.

Cảnh Dật không ngờ Thiệu Hoa Trì khôi phục lại nhanh như vậy. Nếu không phải ban nãy tận mắt chứng kiến cảnh vừa rồi. y có lẽ sẽ không nhận ra Thiệu Hoa Trì có điểm gì khác thường. Y có chút đau thương, nói. "Tiểu Trì, đệ thật sự không nhớ ta sao?"

Thiệu Hoa Trì đờ người.

Tiểu Trì, trên đời chỉ có một người gọi y như thế.

Một lần nữa nhìn kỹ gương mặt khiến người ta cả đời khó quên của Cảnh Dật. Một người mang dung mạo đep như thế, đi khắp thiên hạ cũng chẳng thấy được mấy lần. Dù sau nhiều năm không gặp, dù người này đã rời khỏi kinh thành cách đây rất lâu, dù y không muốn hồi tưởng lại những chuyện thời niên thiếu, nhưng không phải chuyện gì cũng có thể quên.

Ký ức phủ đầy bụi bặm lộ dần ra. Thiệu Hoa Trì đã nhớ ra người này, "Cảnh ca?"

Cảnh Dật mỉm cười, gật đầu, "Ta theo bên cạnh đệ nhiều ngày như vậy mà đệ không có phản ứng gì, hôm nay cuối cùng mới chịu nhìn đến ta."

"Huynh....đến từ khi nào?"

"Mấy ngày trước rồi."

"Ta cho là đệ đã sớm quên ta rồi." Cảnh Dật cười khổ, sờ sờ cái đầu đã được băng bó của Thiệu Hoa Trì, "Xin lỗi, lỡ tay đánh đệ."

Y nói đến chuyện giành cái xác với Thiệu Hoa Trì hôm đó, cuối cùng lại lỡ tay đánh Thiệu Hoa Trì chảy máu.

Nếu biết Thiệu Hoa Trì sẽ phát điên đến độ ăn tro cốt, có lẽ chẳng ai sẽ tranh cãi với một kẻ điên.

Ánh mắt Thiệu Hoa Trì thoáng nét không vui, cũng không muốn đề cập đến bất cứ chuyện gì liên quan tới Phó Thần. Y chỉ muốn chôn những điều này ở nơi sâu nhất trong đáy lòng, không một ai được phép tiến vào vùng cấm địa ấy.

Gặp được cố nhân, vết sẹo này y càng không muốn lộ ra.

Y còn nhớ trước đây, khi mẫu phi được sủng ái hết mực, phụ hoàng có một tòa biệt viện, thường dẫn mẫu phi và y tới chơi. Nhưng khuôn mặt y xấu xí, không được ở cùng phụ mẫu, cho nên chỉ thích ra ngoài chơi. Nếu được, y còn đuổi hết hạ nhân, lại không biết các huynh đệ khi ấy đã sớm theo dõi mình.

Cũng chỉ có những lúc ra ngoài như vậy, y mới có thể tạm thời quên đi những lúc đau buồn. Y chơi thật vui vẻ, nhưng trên đường về lại bị một đám lưu mạnh chặn đường ở một hẻm nhỏ. Những người này muốn giết y, từ ánh mắt bọn chúng là có thể nhìn ra được.

Hoàng tử trốn ra ngoài chơi một mình, bị người ta đánh chết trong hẻm, thậm chí còn không tìm ra thủ phạm, chết như vậy thật không thể tốt hơn.

Nếu không phải Cảnh Dật ở trong quán trọ gần đó đi ngang qua cứu giúp, chịu thay y trận đòn sống dở chết dở, còn hô hào người tới, thì chắc y chẳng sống được đến giờ.

Cảnh Dật đỗ đệ nhất Giải Nguyên, đã vào kinh từ nửa năm trước để chuẩn bị thi hội. Sau này nếu có cơ hội, y còn ôm bầu nhiệt huyết muốn xây dựng hoàng đồ, cho nên không thể nào trơ mắt nhìn một đứa trẻ bị bắt nạt. Khi đó, Cảnh Dật bị đánh đến hấp hối. Thiệu Hoa Trì nhờ Vanh Hiến tiên sinh đưa Cảnh Dật về cứu chữa. Tuy cứu được tính mạng nhưng vết thương trên tay quá nặng, dù chữa lành nhưng không còn cầm được bút, khiến y mất đi sĩ đồ, tiền đồ bị hủy hoại vĩnh viễn, chỉ còn là phế nhân.

Từ đó về sau, bởi vì áy náy nên trong suốt ba năm, Thiệu Hoa Trì thỉnh thoảng lại đến thăm Cảnh Dật. Nhưng khi y hồi cung, chỉ biết Vanh Hiến tiên sinh gả muội muội cho Cảnh Dật. Sau đó y không còn trông thấy nam nhân dung mạo tuyệt mỹ lại tài hoa hơn người này nữa.

Y từng nói, Cảnh Dật, ta nợ huynh một mạng, bất cứ lúc nào huynh cũng có thể lấy đi.

"Sau huynh lại ở chỗ này?" Thiệu Hoa Trì không ngờ còn có cơ hội gặp lại Cảnh Dật, "Phu nhân và nhi tử của huynh....?"

Cảnh Dật nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như nói tới một chuyện chẳng hề liên quan đến mình, "Chết cả rồi..."

Chết.... Thiệu Hoa Trì có thể hình dung được Cảnh Dật đã đau thương chừng nào. Tựa như y lúc mất đi Phó Thần vậy, đau đến tê tâm liệt phế. Dù chỉ nghe đến tên hắn, dù chỉ vô tình nhớ đến gương mặt hắn, dù chỉ thấy qua một món đồ nào đó hắn từng dùng, ký ức kia lại quay về giằng xé không thôi.

"Tiểu Trì, ta có thể ôm đệ một cái không?"

Thấy đôi mắt chứa đầy bi thương của Cảnh Dật, y tựa như trông thấy chính mình.

Thiệu Hoa Trì nhẹ nhàng ôm Cảnh Dật, để y tựa đầu lên vai mình. Chẳng bao lâu sau, y cảm thấy bờ vai ẩm ướt.

Dường như bị tâm tình đó ảnh hưởng, Thiệu Hoa Trì hướng đôi mắt khô khốc, nhìn con đường phía xa.

Chỉ có không ngừng tiến về phía trước mới có thể đổi lấy bình yên.

......

Trước khi quay lại hoàng cung, Thiệu Hoa Trì đi ra ngoại thành một chuyến. Ở đó còn một vài thương ninh. Thực ra một số người trọng thương đã được người nhà đưa về an dưỡng. Trước khi rời đi, họ đều dặn người khác chuyển lời thiên ân vạn tạ đến Thiệu Hoa Trì. Những người ở lại đa số đều chỉ bị thương nhẹ, vẫn còn sức chiến đấu, số lương không hề ít. Tuy thời tiết trở lạnh nhưng Thiệu Hoa Trì đã dặn dò dựng trại phòng gió rét, thậm chí còn cho một vài chậu than. Đây là phân lệ mùa đông của Thiệu Hoa Trì, còn một ít là xin từ chỗ cửu hoàng tử.

Hiện giờ, cửu hoàng tử và đại hoàng tử đang cạnh tranh gay gắt, cho nên chỉ cần Thiệu Hoa Trì không yêu cầu gì quá phận thì đều đáp ứng hết, chỉ hận không thể mời Thiệu Hoa Trì đến chỗ mình kiếm chác.

Những binh lính này trông thấy Thiệu Hoa Trì thì mặt mày sáng rực. Có vài người bị thương không quá nặng, vẫn còn sức chiến đấu, mong được ở lại làm hộ vệ cho Thiệu Hoa Trì.

Quay về cũng chỉ có thể làm ruộng, chẳng bằng ở lại cống hiến sức lưc cho vị hoàng tử này.

Quan trọng nhất là, những người này hết sức trung thành.

Một đám người đã bị triều đình vứt bỏ, thay vì nói bọn họ trung thành với triều đình, chẳng bằng nói bọn họ trung thành với cá nhân thất hoàng tử. Đây là những lời Phó Thần ám chỉ với những người này trước khi rời đi.

Một nhóm người trà trộn được và An nhạc chi gia của Phi Khanh, một nhóm khác được Thiệu Hoa Trì bí mật đưa ra sơn trang ở ngoại thành, chờ sau này y trưởng thành được phân phủ thì những người này sẽ thành binh lính trong phủ của y.

Lúc làm những việc này, Thiệu Hoa Trì không kiên dè Cảnh Dật. Trong lòng y, nếu không tin tưởng Cảnh Dật thì y còn tin ai được nữa.

Cảnh Dật đương nhiên không vào cung. Y quay về thư viện Lật Tùng.

Y và Lạc Học Chân cùng nhau thảo luận làm cách nào để kéo đại hoàng tử và cửu hoàng tử ngã ngựa, hướng đi của nhị hoàng tử cùng sự thay đổi của các phe phái trong triều đình.

Sau khi hàn huyên vài canh giờ, Lạc Học Chân nói tới hai việc nhỏ. Thứ nhất, Thanh Nhiễm đã quay về Tiêu Tương quán, thương tích đầy mình. Thiệu Hoa Trì tới gặp nàng, nhưng tiếc là khi quay ra, người càng thêm trầm mặc. Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, bọn họ nhận được chim đưa thư.

Chim đưa thư là một loại chim đã được huấn luyện đặc biệt, chỉ dùng riêng cho việc truyền tin tức, do Túc Ngọc nuôi cách đây khá lâu. Bình thường số lượng rất ít, thậm chí ngay cả Vanh Hiến tiên sinh cũng không biết chúng được nuôi ở chỗ nào.

Khi chim đáp xuống cực kỳ thành thục, Cảnh Dật lấy một cuộn giấy nhỏ được nhét trong ống trúc buộc dưới móng chim.

Bên dưới chỉ có hai chữ: An toàn.

Những chữ này nhìn không đoán được nét, trông rất bình thường nhưng tương đối rắn rỏi. Cảnh Dật có thể mơ hồ đoán được tin này do ai truyề đi, hay nói cách khác là ai đã sai người gửi.

"Tiên sinh, xem ra hắn quả thật còn sống." Không bị giết người diệt khẩu.

Lạc Học Chân cũng nhìn qua mảnh giấy, than một câu, "Hắn là kẻ giả dối quỷ quyệt. Nếu không giết hắn ngay tư đầu thì về sau những kẻ kia muốn đụng đến hắn cũng khó khăn. Đây không phải chữ hắn, chắc chắn hắn đang bị chuyện gì đó trói chân. Từ chữ này, ngươi ngẫm ra điều gì?"

"Hắn muốn biểu đạt bốn tầng ý. Thứ nhất, hắn đã thoát hiểm, thư này báo bình an. Thứ hai, hắn đã ở một nơi cách chỗ này rất xa, tạm thời không về kinh được, nếu không thì không cần dùng đến chim đưa thư. Thứ ba, chỉ hai chữ ngắn ngủi như thế cho thấy hiện giờ tuy hắn an toàn những vẫn ngập tràn nguy cơ, không thể viết quá nhiều chữ, cũng không tiện viết nhiều, tránh lộ thông tin, hiện giờ hắn vẫn đang tìm cách trốn thoát. Thứ tư, hắn mong rằng khi mình không có mặt ở đây, kế hoạch vẫn diễn ra như bọn họ đã bàn từ trước."

"Không sai, nhưng ngươi còn suy nghĩ thiếu một chi tiết." Lạc Học Chân nhìn Cảnh Dật đầy tán hưởng. Nếu không bị vết thương trí mệnh trên tay, Cảnh Dật hiện giờ hẳn đã có tiền đồ rực rỡ trong triều đình.

"Học sinh thỉnh tiên sinh chỉ giáo."

"Nếu hắn đã bí mật sai người chuyển tin cho Thanh Nhiễm mà không trực tiếp liên hệ với điện hạ, có thể nói hắn không tín nhiệm điện hạ hoàn toàn. Nghe nói trước khi Túc Ngọc rời đi, hắn từng phái người đến nghĩa địa Kinh Giao tìm một vật, tiếc là không tìm thấy. Đương nhiên cũng có một khả năng khác, là hắn không tín nhiệm cấp dưới của điện hạ, như ta chẳng hạn. Điều này cũng cho thấy hắn là người cực kỳ cẩn thận. Trong hoàn cảnh không thể nắm chắc, hắn sẽ chọn phương thức lo cho sự an toàn của bản thân, để Thanh Nhiễm quyết định xem có nên báo việc hắn còn sống cho điện hạ hay không."

"Hắn....hoàn toàn không giống một thái giám bị bán vào cung từ nhỏ." Cảnh Dật sợ hãi thốt lên.

"Quả đúng là một kẻ kinh tài tuyệt diễm, thật đáng tiếc." Cũng không biết đáng tiếc cái gì, "Kinh thành sắp rung chuyển rồi. Lúc này điện hạ không thể phân tâm được. Chúng ta cũng không cần phải tốn nhiều công sức với hắn nữa, dù sao hắn cũng chẳng phải kẻ có thể ảnh hưởng đến đại cục. Để tránh biến cố xảy ra, ngươi hãy tuyên bố nhiệm vụ với Đàm Hải đạo, biến cái chết giả của hắn thành thật đi. Còn về vị trí của hắn thì giờ đang ở biên giới Tây Bắc. Mặt khác, gần đây điện hạ đã không còn tín nhiệm ta như trước kia nữa, thậm chí khi có chuyện đại sự cũng không thương nghị với ta. Lúc này, ngươi phải cố gắng ở bên cạnh chiếu cố điện hạ."

Lác Học Chân vừa nói, vừa siết nát con chim đưa thư trong tay.

Không cần báo tin nữa.

Đoàn người của Lý Biến Thiên đã tới Tuyền Châu, mấy ngày nữa là đến được Thiểm Châu, hiện nay ở biên giới Tây Bắc.

Sau khi tiếp xúc, Phó Thần ngày càng khẳng định Lý Biến Thiên là loại người chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn. Bất kể đi tới đâu, hắn cũng phải làm rải ra vài thứ tin đồn gây bất lợi cho Tấn triều. Nếu Tấn Thành đế mà có mặt ở đây, nghe mấy lời đồn này, chắc sẽ tức đến phát rồ. Lời đồn mạnh như sóng dữ, Lý Biến Thiên quả là rất am hiểu nhân tâm.

Phó Thần cực kỳ thức thời, khoảng thời gian này hắn rất ngoan ngoãn, không hề làm loạn, chẳng hề giống một kẻ bị ép buộc chút nào, trái lại còn tự xem mình là tôi tớ của Lý Biến Thiên. Hắn không có bất cứ biểu hiện là đang ôm ý đồ quay lại Trung Nguyên, ngược lại còn cố hết sức hòa nhập với đội ngũ. Có mấy lần hấn có cơ hội rời đi, bọn họ còn thả hắn ra ngoài trấn trên để mua nhu yếu phẩm, hoàn toàn không sợ hắn trốn, thế mà hắn vẫn quay về.

Sau khi rời khỏi kinh thành, Lý Biến Thiên dường như rất chán ăn, dù dâng đến thứ gì cũng chẳng buồn động đũa.

Sau khi hầu hạ hắn rửa mặt chải đầu xong, Phó Thần nhẹ giọng hỏi, "A Nhất đại nhân nướng cho ngài chút thịt, ngài có muốn dùng một ít không?"

Lý Biến Thiên ngồi trong xe ngựa, biếng nhác nằm nghiêng đọc sách. Đó là một quyển du ký, Phó Thần cũng từng xem qua vài lần, kể chuyện hải tặc ẩn hiện trong hiểm cảnh.

"Ngươi lui xuống nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày này cứ đi đường liên tục như vậy cũng vất vả cho ngươi." Hắn luôn chiếu cố Phó Thần như tiểu đệ đệ, cực kỳ khoan hòa.

Năng lực học tập của Phó Thần mạnh, lúc đầu còn không quen tác phong hầu hạ của hạ nhân, giờ thì thành thạo có thừa, dù mới chỉ qua vài ngài ngắn ngủi. Đám người võ biền bên cạnh Lý Biến Thiên chẳng ai có thể hầu hạ khéo léo. Hắn ra ngoài chuyến này cũng không muốn gây chú ý, thay vì mang theo mấy người hầu không có khả năng tự bảo vệ, chẳng bằng tự mình động chân động tay.

Có một lần Phó Thần nhìn thấy Lý Biến Thiên còn tự mình rửa mặt, hắn liền xung phong nhận việc, xem như tìm vị trí của bản thân ở trong đội ngũ này.

Phó Thần rời khỏi xe ngựa. Cách đó không xa, đám thị vệ đang ngồi bắc một đống lửa lớn để nướng thịt, cạnh đó còn nấu một nồi canh to.

Phó Thần muốn tới hỗ trợ, A Tam phất tay xua hắn.

"A Tam đại nhân, có thể cho ta làm thử không?"

A Tam khinh thường nhìn bộ dạng trói gà không chặt của Phó Thần, "Chuyện nướng thức ăn là kỹ năng sinh tồn, người có biết bắn chim không? Muốn lấy lòng thì cứ hầu hạ chủ tử cho tốt là được."

Những người khác cũng nhìn sang mà chẳng nói gì. Bọn họ không muốn muốn tiếp nhận một kẻ ngoại lại, đương nhiên sẽ không cần hắn hỗ trợ. Nhất là khi có sự tồn tại của Phó Thần, nhiều hành vi, lời nói của bọn họ đều bị bó buộc.

"Nếu ta có thể khiến chủ tử ăn một miếng, về sau ngài cho ta nướng thịt, thấy thế nào?"

"Ha ha." Nghe Phó Thần nói, A Tam không cho là đúng, "Tên tiểu quỷ nhà ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Làm đi, ngươi cứ làm thử cho ta xem!"

A Tam đến khoảng trống cạnh đống lửa, ném cho Phó Thần một con đã lột da cho Phó Thần, "Cầm lấy!"

A Tứ đứng bên cạnh giám sát Phó Thần. Để một người ngoài động vào đồ ăn như vậy, bọn họ không an tâm, phải phòng ngừa Phó Thần hạ độc.

Phó Thần không ngừng quay xiên thịt thỏ. Mùi thịt thơm lừng phiêu tán, da thỏ bị thui thành màu vàng rộm sáng bóng mê người, khiến mấy kẻ đứng xung quanh thèm nhỏ nước miếng.

Phó Thần cầm lấy mấy túi gia vị, đang đinh rắc lên thì bị ngăn cản.

"Cái gì đây?"

"Đây là khô minh, một loại gia vị nấu nướng do Tây Vực tiến cống." Thực ra thứ này cũng không quá phổ biến ở các khu vực Trung Nguyên, dù là những quốc gia lân cận cũng rất ít người dùng.

"Thứ này ăn được à?" A Tứ không tin, hỏi.

"Đương nhiên là ăn được rồi." Để chứng minh thứ này không có độc, Phó Thần chấm một ít, bỏ vào miệng.

Thấy bộ dạng tự tin của hắn, A Tứ sai A Lục kiểm tra độc, thấy không có vấn đề gì mới để Phó Thần tiếp tục nấu.

Phó Thần phủ thêm ít thì là, sau đó lại bôi lên một ít muối đặc chế, khá giống với hạt nêm sau này. Đây là ý tưởng hắn nói ra, nhờ Tiểu Chỉ Diên làm hộ. Sau khi quay đều, nướng chín các mặt, hầu như mọi ánh mắt đều dồn vào Phó Thần...đúng ra là vào miếng thịt thỏ trên tay hắn.

Hương vị này, cảm giác này.....

Chưa từng ngửi thấy trước nay. Bọn họ nuốt nước bọt ừng ực.

"Này, ngươi cho ta ăn thử một miếng thịt kia đi." A Tam không nhin được dò hỏi. Bọn họ đều là đàn ông trai tráng, những việc làm thường ngày chẳng liên quan gì tới bếp núc, cho nên nghĩ ra cái gì thì nướng cái đó, ăn cho no bụng mà thôi, chứ thơm ngon thì cách xa cả mười vạn tám ngàn dặm.

Người khác đều nhìn A Tam, thầm nghĩ : Liêm sỉ vứt đâu rồ, còn muốn cướp đồ ăn của tù binh.


Phó Thần xé một cái chân ném cho hắn. A Tam mặc kệ khúc thịt mình đang nướng, đưa tay ra nhận.

Ui cha ui cha, nóng, nóng quá !Hắn thổi phù phù mấy hơi, cắn một miếng ngập khoang miệng. Chất thịt tươi mọng tan ra trong miệng, mùi gia vị cực kỳ hợp với rau thì là. Từng hương vị đều hòa quyện, chỉ muốn nuốt cả đầu lưỡi vào trong.

Hắn chẳng thèm ngẩng lên nói chuyện, quên béng cả miếng thịt mình đang nướng, một lòng một dạ thưởng thức cái chân thỏ trong tay.

A Tam, ngươi nhìn cái tướng ăn của ngươi xem có khác gì nạn dân không? Mất mặt quá đi !

"Này, cho ta một miếng."

"Ta một miếng nữa."

Chẳng bao lâu, con thỏ Phó Thần nướng đã bị chia năm xẻ bảy.

Những người này lúc đầu phải thử độc, thấy không có vấn đề gì mới bắt đầu nhấm nháp.

Ai nấu đều trợn tròn hai mắt.

Không ai nhận ra, khi vây quanh Phó Thần, thái độ của bọn họ đối với hắn cũng dần dần thay đổi, mà thời gian còn chưa tới một nén hương.

Lý Biến Thiên nhìn về phía xa, ánh mắt đầy tính toán, sâu không lường được, cuối cùng hóa thành một vùng biển tối đen, chết chóc.

Phó Thần vén màn xe, cầm khúc đùi thỏ nướng chín vào, "Đây là thịt do ta nướng, ngài có muốn dùng một chút không?"

Lúc đi ngang qua thành trấn phía trước, hắn đã nhận ra Lý Biến Thiên vốn không thích đồ ăn quá mức thanh đạm của Tấn quốc mà thích thức ăn đậm vị hơn.

Im lặng như tờ.

Phó Thần có chút xấu hổ, đang định rụt tay về thì Lý Biến Thiên gật đầu, "Mang tới đây, ta nếm thử."

Hắn nắm tay Phó Thần, kéo tới, cắn một miếng thịt.

"Ừ, cũng không tệ lắm."

Lúc đó, môi Lý Biến Thiên hơi lướt qua đầu ngón tay Phó Thần, khiến hắn nổi da gà.

Đặc biệt là đôi mắt kia, khiến Phó Thần như bị đóng đinh tại chỗ.

"Ta có một vị ca ca cùng cha cùng mẹ. Ngươi gọi là Tứ Nhi, ca ca này của ta cũng tình cờ là lão tứ."

Phó Thần có chút không rõ, như thế nào bỗng nhiên nói lên này.

Phó Thần không hiểu sao tự nhiên hắn nói tới chuyện này.

"Hắn có một đam mê, đặc biệt yêu thích thiếu nam thiếu nữ mười mấy tuổi, dung mạo thanh tú, làn da trắng trẻo. Nếu ta mang ngươi về, chỉ sợ hắn lại nảy sinh hứng thú với ngươi."

Phó Thần nhíu mi. Hắn không cho là Lý Biến Thiên sẽ nói một công không mục đích, chắc hẳn đang nhắc nhở hắn. Vị tứ vương gia nổi danh tàn bạn, háo sắc kia xem chừng sẽ coi trọng hắn?

Ngay từ đầu, lúc Lý Biến Thiên quyết định dẫn Phó Thần theo, đám A Nhất đã đoán ý định của hắn là như thế. Mất đi Thẩm gia huynh đệ, hắn phải bồi thường một thiếu niên không thua kém gì cho ca ca của mình.

Mà vị ca ca này khẩu vị rất cao, không chỉ muốn dung mạo xinh đẹp mà trí tuệ cũng phải hơn người, chứ không cần dạng đẹp mà rỗng tuếch.

Phó Thần quả là một lựa chọn chính xác.

Nhưng bỗng nhiên hắn không có ý định thả người này đi.

Có lẽ, chỉ đơn giản là không muốn bi kịch tái diễn.

"Nếu ngươi đồng ý thì có thể ở lại bên cạnh, hầu hạ ta." Hắn chưa bao giờ có nam phi, cũng không có hứng thú gì với nam tử.

Thậm chí, để chống lại những lời đồn đại trong nước về chuyện ca ca nuôi dưỡng nam sủng, hắn cũng rất ham tâm tổn trí.

Những chuyện biến thái như thế chỉ có thể giấu kín, chứ lộ ra ngoài thì là quốc nhục, để lại tiếng dơ muôn đời. Dù trên sử sách không ghi lại những điều này đi nữa thì những dã sử dân chúng truyền tai nhau trên vỉa hè vẫn rất nhiều. Hậu nhân không cái gì không biết.

Phó Thần cả kinh. Hắn thậm chí còn cho là mình nghe nhầm.

Khi nghe tới chuyện hầu hạ này mà hắn còn không hiểu ý thì sống uổng phí quá rồi. Phải nói ở thời đại này, hắn đã đến tuổi dựng vợ gả chồng, nếu còn làm bộ làm tịch ngây thơi không biết thì đúng là không bình thường. Hắn biết rõ, Kích quốc tuy nói là có nền văn hóa cởi mở hơn so với Tấn quốc, nhiều năm trước còn nghe chuyện các huynh đệ cha con trong tộc còn thừa kế vợ của nhau, nhưng chuyện đồng tính luyến ái thì cũng như Trung Nguyên, không phải chuyện phổ biến.

Lý Biến Thiên không có ý định trả Phó Thần về Tấn quốc, nhưng cũng không đành lòng để hắn bị ca ca nhà mình chà đạp. Hắn từng nhìn thấy thân thể của Phó Thần, cũng không chán ghét. Nếu giả vờ thu dưỡng cũng không thành vấn đề, sau đó âm thầm bồi dưỡng, ít ra tứ ca cũng không bị động tới.

Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt xanh lét cực kỳ phản cảm của thằng bé, Lý Biến Thiên lại nuốt mấy lời này xuống, cảm thấy hơi hoài nghi mị lực của mình.

Hàng năm, các quốc gia phụ cận đều tiến cống vô vàn mỹ nữ. Còn có bao nhiêu thiếu nữ thiếu phụ trong dân gian nghe tới tên hắn đã hò hét tới ngất xỉu. Tuy không quá để ý đến vấn đề này nhưng Lý Biến Thiên tự biết mình là một người rất hấp dẫn. Đây là lần đầu tiên hắn gặp một kẻ không chút do dự đã tỏ ý từ chối mình.

Dù đây là biểu hiện thông thường mà một nam nhân nên có, nhưng hắn đã làm hoàng đế mười tám năm, chưa từng bị cự tuyệt ở phương diện này. Lý Biến Thiên vẫn có lòng tự tôn của đế vương, dù cảm thấy không vui nhưng cũng bỏ qua chuyện đó, nhìn không khác gì bình thường, chỉ là đôi mắt thâm trầm hơn.

Hắn tiếp tục trêu đùa, khiến Phó Thần cảm thấy mấy lời vừa rồi chẳng qua là thuận miệng nói giỡn thôi.

Mấy ngày sau, bọn họ tới huyện Lô Tích ở Thiểm Châu, chính là nơi hắn từng nhờ lục hoàng tử phê văn, lại mượn thêm môt khoản bạc lớn để mua một quả núi.

Người sống trên núi đó là người đã rời khỏi Thái Y viện chốn kinh thành, Lương Thành Văn cùng tội phạm lưu đày Diệp Tuệ Ly, từng là Kỳ quý tần. Ngoài bọn họ ra còn có một nhóm nạn dân không có người thân thích, lại bị Khương Vu đuổi đánh. Những người này lang thang khắp các thành trì, phải tới khi gặp được Lương Thành Văn do Phó Thần cử tới, họ mới được an cư ở vùng núi Thiểm Châu này.

Tri phủ Thiểm Châu là nhà gái của Dung chiêu nghi, mẫu phi của lục hoàng tử. Việc dàn xếp khá dễ dàng so với tưởng tượng trước đó, đặc biệt là những nạn dân này chưa tới được mấy tháng đã bắt đầu nộp thuế đầy đủ, quả là khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác.

Không ai biết trên núi kia diễn ra những gì. Tất cả là vì công cuộc "đổi mặt" cho Diệp Tuệ Ly, ngoài ra cũng muốn chiếu cố các nạn nhân, cho nên Lương Thành Văn tạm thời ở lại đây, để cho bọn họ tiến hành "gieo trồng nông nghiệp kiểu mới", "nghiên cứu chế tạo nông cụ mới" "khai thác nguyên liệu làm thuốc nổ" theo hướng dẫn của Phó Thần.

Sở dĩ Phó Thần lựa chọn ngọn núi này là vì một nguyên nhân chủ yếu. Nơi này có quặng kali nitrat thiên nhiên, là nguyên liệu không thể thiếu để chế tạo thuốc nổ, cực kỳ hiếm trong tư nhiên. Cách làm cơ bản là dùng đất tiêu cùng than tinh luyện mà thành. Phó Thần rất rõ cách chế tạo thành phần thuốc súng cho nên càng cẩn thận hơn ở phương diện này.

Càng tiếp xúc với Phó Thần, Lương Thành Văn càng kinh hãi trước đầu óc và kiến thức của hắn. Dù khi còn nhỏ, bản thân Lương Thành Văn cũng từng đi khắp nam bắc nhưng chưa từng thấy một nhân vật kiệt xuất như Phó Thần.

Hắn ở lại đây còn vì một việc nữa. Phó Thần dùng chim đưa thư báo tin cho hắn.

Hy vọng hắn có thể dùng lực lượng trong tay hiện giờ để nghiên cứu, chế tạo ra thuốc nổ sơ cấp, đủ giết một nhóm binh mã.

Những người này có tám phần khả năng sẽ đi ngang qua biên giới Tấn quốc ở Thiểm Châu.

Trong khi Phó Thần mới bắt đầu hoài nghi Lý Biến Thiên, hắn không chỉ bố trí ở kinh thành mà thậm chí còn muốn nhân lúc Lương Thành Văn chưa hồi kinh, lên kế hoạch chặn đường, cho đám người một vố đau.

Nhưng đó là những an bài lúc trước của Phó Thần, hắn ngàn lần không ngờ tới mình lại bị đám người này bắt đi cùng.

Trong khoảng thời gia tiếp xúc, hắn tương đối hiểu Lý Biến Thiên, cho nên quyết định tạm thời bỏ đi kế hoạch ám sát lần này.

Mấy chỗ hắn sai Lương Thành Văn chuẩn bị, đám thuộc hạ của Lý Biến Thiên chỉ cần nhìn chất đất, ngửi mùi trong không khí, nghi ngờ nơi này có mai phục là lập tức đi đường khác. Bọn họ cảnh giác như thế khiến kế hoạch của hắn thất bại.

Vừa mới tới cửa thành, hắn đã nhận ra dân chúng vùng này lực lưỡng hơn người Trung Nguyên rất nhiều. Dù là nam hãy nữ cũng cao lớn hơn một chút, trang phục cũng có vẻ anh tư hiên ngang hơn.

Dựa vào ám hiệu Phó Thần để lại, hai người lén lút gặp mặt tại một y quán ở huyện Lô Tích. Đây cũng là nơi Lương Thành văn dùng ít bạc thừa, mở dưới chân núi để tiện thăm dò tin tức. Phó Thần lấy cớ đi mua thuốc trị thương, đi tới hiệu thuốc đó.

Lúc mới vào, hắn có thể cảm thấy có một ánh mắt dõi theo cách đó không xa, nhưng Phó Thần xem như không phát hiện ra điều gì, chỉ cùng chưởng quầy vào trong lấy thuốc.

Hắn thậm chí còn đoán được, nếu mảy may có ý định chạy trốn thì lập tức đầu lìa khỏi cổ.

Từ hôm ở trong xe ngựa, Lý Biến Thiên ôm hắn một lúc, sau đó thái độ có chút biến chuyển. Nói đúng ra là đối phương dường như có ý định bồi dưỡng hắn, còn thường xuyên kiểm tra hắn. Lý Biến Thiên quả thật rất to gan lớn mật. Hắn định bồi dưỡng một người Tấn quốc thành tâm phúc của mình sao? Cũng có thể nói là hắn rất bao dung, phóng khoáng, không lấy dân tộc ra làm giới hạn để thu nhận nhân tài. Nếu không gặp phải Phó Thần, có lẽ Lý Biến Thiên đã thật sự thành công.

Có thể gặp Phó Thần ở đây, Lương Thành Văn cũng cực kỳ sửng sốt.

Trong cung có quy định thái giám không được phép ra khỏi kinh thành một mình, đây là quy củ của mọi triều đại.

"Ngươi đã thu thập được dược liệu để giải độc cho thất điện hạ chưa?"

"Rồi, còn nhờ công Kỳ quý tần đấy. Nếu không phải phải ả ta đi lạc trong rừng, suýt chút nữa rơi khỏi vách núi thì ta cũng không tìm thấy kịch độc trong thiên ha này ở ngay sườn núi kia. Điện hạ từ lúc sinh ra đã mang độc trong người, thay vì gọi là thuốc, chẳng bằng nói là lấy độc trị độc. Nếu trị được, chẳng những có thể khôi phục dung mạo cho điện hạ, thậm chí còn tạo nên thể chất bách độc bất xâm."

"Ngươi đã rời kinh khá lâu rồi, giờ về cũng vừa lúc." Phó Thần nghe vậy, nhớ đến Thiệu Hoa Trì với nửa mặt tựa thiên tiên, nửa kia như ác quỷ, trong lòng khẽ động.

"Còn ngươi thì sao?"

"Ta ở lại, đi cùng bọn họ."

"Chuyện này không được. Ngươi cũng biết những kẻ đó có thân phận gì, như thế khác gì bắt hổ lột da."

"Chẳng lẽ ngươi thật sự cho là hiện tại ta đang không bị bọn họ giám sát hay sao?" Nếu trốn đi, hắn còn khiến những bố trí ở Thiểm Châu này bại lộ, không thể mạo hiểm như thế được.

Dù có về kinh thành đi nữa, nơi nơi đều có tai mắt của Lý Biến Thiên, còn chẳng bằng theo sát bọn họ. Hơn nữa, có một vài việc hắn cần phải làm rõ, chẳng hạn như tiếng chim tê tước kia, hay nguyên nhân vì sao Lý Biến Thiên nhất định muốn đẩy hắn vào chỗ chết, hay việc gì hắn phải bỏ qua Lý Biến Thiên mà không tìm cơ hội trả đũa?

Nhận mà không trả, không phải phong cách của hắn.

"Bây giờ bọn họ cũng không quá mức đề phòng ta." Có thể nói là căn bản không thèm quan tâm. Đây cũng là điều Phó Thần muốn. "Nếu bọn họ an tâm như vậy, ta sao có thể khiến họ thất vọng đây?"

Không nháo đến gà chó không yên thì không xứng đáng.

Phó thần chỉ đạp vài câu, nhờ Lương Thành Văn đi làm giúp hắn mấy việc. Lương Thành Văn từng vào nam ra bắc, đi qua rất nhiều quốc gia, quen biết cũng rộng, người từng được hắn cứu ở khắp muôn nơi, muốn làm mấy việc nhỏ này cũng không quá khó.

"Sau đó thì quay về kinh thành, chữa trị cho điện hạ."

"Nếu điện hạ hỏi về ngươi?"

"Điện hạ sẽ không hỏi ngươi đâu, ngươi và ta vốn không có giao thiệp. Nếu như có hỏi, thì cứ nói...." PHó Thần dừng một chút. "Cứ nói ngươi chưa từng gặp ta. Tình hình ở kinh thành phức tạp, cứ chờ ta về rồi tính tiếp."

Phó Thần cảm thấy thời gian cấp bách, lại dặn dò Lương Thành Văn thêm mấy câu, bảo hắn thay mình truyền tin cho Thanh Nhiễm, sau đó rời khỏi tiệm.

Thời gian tính toán vừa chuẩn, nếu muộn một chút là cái người nấp trong chỗ tối kia sẽ đi ra ngay.

Cầm dược liệu, đi mua thêm vài thứ, Phó Thần quay về quán trọ nơi Lý Biến Thiên ở.

Người đến trọ lại các khách điếm ở huyện Lô Tích không nhiều, người mang dáng vẻ không phú thì quý như Lý Biến Thiên lại càng ít hơn. Bọn họ tận tâm hầu hạ, trông thấy Phó Thần liền nhận ra hắn là tùy tùng, hỏa kế cực kỳ khách khí.

Phó Thần lên lầu, thấy cửa phòng Lý Biến Thiên hiếm khi không có ai canh gác.

Tuy Phó Thần cũng làm những việc của bọn hạ nhân, nhưng nói đúng ra thì hắn cũng không phải người của Lý Biến Thiên, cho nên chẳng hề e dè, mang mấy thứ Lý Biến Thiên cần tới phòng cách vách.

A, a.....

Không thể không nghe thấy, tiếng nữ nhân thở gấp, rên rỉ ở phòng bên, nghe hết sức mê ly, chắc là nàng ta hưng phấn lắm.

Hắn cũng lập tức hiểu ra vì sao đám hộ vệ lại đứng cách cửa phòng xa như thế, hóa ra là có người đang làm gì đó bên trong.

Nữ nhân này hình như là người được A Nhất mang từ trong thành tới, còn là gái trinh, chưa bao giờ hầu hạ cho nên giá cũng rất cao, chẳng biết mang tới đây bằng cách nào.

Lý Biến Thiên có dục vọng, dù sao cũng đều là nam nhân, nhưng đây là lần đầu tiên Phó Thần thấy hắn hóa ra cũng cần giải quyết dục vọng đó.

Tiếng nữ nhân rên rỉ bên trong vút cao, Phó Thần mặt không biến sắc.

Cùng là nam nhân, hắn không thể không thừa nhận, năng lực của Lý Biến Thiên ở khoản kia rất tốt, thời gian kéo dài cũng lâu.


"Tứ nhi, mang nước vào đâu." Có lẽ đã sớm phát hiện ra Phó Thần ở cách vách, Lý Biến Thiên nói vọng qua tường. Âm thanh không nặng không nhẹ truyền tới, là dùng nội kình.

Lý Biến Thiên võ nghệ cao cường, hắn luôn biết.

Sai hỏa kế chuẩn bị khăn, Phó Thần mới vào bên trong. Không khí trong phòng còn ngập tràn mùi vị sau chuyện phòng the. Nữ nhân lõa thể nằm trên mặt đất, đã chết ngắc từ lúc nào. Giữa hàng lông mày chỉ có một vết thương nhỏ xíu, một kích là mất mạng, không kịp kêu nửa lời. Trên người nàng chỉ phủ một tấm áo.

Phó Thần thở phào một hơi nhẹ nhõm. Lý Biến Thiên hiển nhiên là nam nhân tính hướng bình thường.

Phó Thần liếc nhìn một cái, thầm thấy tiếc cho nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp kia, sau đó lại quay sang nhìn Lý Biến Thiên.

Quần áo hắn chẳng thiếu một mảnh, dù lộ ra chỗ duy nhất cần lộ nhưng vẫn rất chỉnh tề.

Hầu hạ Lý Biến Thiên thay quần áo, cởi đến khi chỉ còn một lớp mới dừng lại. Trong thùng gỗ có một tấm ngăn để Lý Biến Thiên ngồi lên đó. Phó Tần đi ra sau bình phong, chờ Lý Biến Thiên vào bồn tắm rồi mới đi ra hầu hạ.

Trong mây khó mịt mù, Phó Thần bỗng nhiên nhớ tới ngày hôm ấy ở Trọng Hoa cung. Hắn thực ra chưa bao giờ nói, từ khi có bàn tay vàng, hắn trở nên cực kỳ mẫn cảm với ánh nhìn chăm chú của người khác.

Hắn có thể mơ hồ cảm giác được, hôm ấy Thiệu Hoa Trì lén nhìn hắn rất lâu. Hắn không hiểu rõ hàm ý trong ánh mắt đó, nhưng cũng không cảm thấy cần phải tìm hiểu chuyện thừa thãi này.

Cũng không biết vì sao, trong lúc không phù hợp này lại tự nhiên nhớ tới, mà một khi nhớ tới rồi lại không thể xua đi.

Có lẽ vì rời xa cho nên hắn mới không kìm lòng được mà nhớ những chuyện ở kinh thành, một vài chi tiết hắn không thèm để ý tới cũng bất ngờ hiện lên trong ký ức.

Thiệu Hoa Trì không thích có người hầu hạ mình tắm rửa, dù bất cứ ai cũng không được tới gần y.

Hắn lâu như thế mà chưa trở về, không biết ai sẽ chăm y, mà tình hình kinh thành giờ ra sao rồi.

Nhưng dù sao hắn cũng đã sớm chuẩn bị, có bỗng nhiên rời khỏi đi chăng nữa cũng không lo rối loạn trận tuyến.

Nhìn thoáng qua bên hông, trên đó vốn có treo một miếng ngọc bội, là Thiệu Hoa Trì cho hắn. Nghe nói trên đời chỉ có hai miếng duy nhất, nhưng lúc ở Túy Tiên lâu hắn lại làm rơi.

Mặt hồ bình lặng trong lòng hắn, bỗng như có thứ gì lặng lẽ thức giấc....

"Ngươi đang nghĩ gì thế?"

Giọng Lý Biến Thiên khiến hắn sực tỉnh.

Phó Thần đang lau rửa thân thể cho Lý Biến Thiên, nghe vậy thoáng run lên.

Hắn thế mà lại nghĩ về Thiệu Hoa Trì, vào lúc này?

Bắt lấy tay Phó Thần, cảm giác được thiếu niên này đang căng thẳng, Lý Biến Thiên cười cười, "Sợ cái gì, đúng là ta có chút hứng thú với ngươi, nhưng không đến nỗi ép buộc."

Cũng không phải sợ, Phó Thần chẳng qua đang nghĩ có nên ra tay bây giờ hay không? Hắn mới lấy được ở chỗ Lương Thành Văn không ít đồ tốt.

Nhưng nghĩ đến thân thủ của Lý Biến Thiên, Phó Thần vẫn kìm chế cơn xúc động trong lòng. Hành động lỗ mãng chỉ tổ khiến mình hồn lìa khỏi xác.

Lý Biến Thiên đối với hắn cũng như Tấn Thành đế vậy, cùng lắm chỉ là muốn đùa vui một chút. Nếu thật sự đụng vào điểm mấu chốt thì đối phương chắc chắn không lưu tình.

"Đừng quên, chính ngươi lựa chọn đến gặp ta, ta đã từng cho ngươi cơ hội cự tuyệt." Hắn nói tới chuyện bên sông hộ thành. Lúc đưa cho Phó Thần tấm lệnh bài kia cũng là cho hắn lựa chọn. Hắn có thể đến, cũng có thể không đến.

"Nhưng ta không nghĩ tới chuyện ngươi sẽ đánh ngất ta rồi bắt cóc ta đi, cũng không nghĩ là ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước." Lời này có thể xem là to gan lớn mật, nhưng Phó Thần đã cân nhắc rồi. Người rộng bụng như Lý Biến Thiên cũng sẽ không chấp nhặt đến thế.

Lúc đối phó với mấy vị chủ tử, Phó Thần luôn tìm cách thử điểm mấu chốt trong lòng họ qua vài lần tiếp xúc ít ỏi, từ đó tìm đúng vị trí của bản thân.

"Không trải qua thì ngươi làm sao biết mình sẽ không cam tâm tình nguyện."

"Ngươi lúc nào cũng không chịu nghe ý kiến của người khác à?"

"Không cần, cũng chẳng ai xứng."

Lý Biến Thiên cười, chính là nụ cười mị hoặc nhiếp tâm đoạt phách. Nếu quanh đây có nữ nhân nào thì chắc đã bị hắn bỏ bùa mê đến choáng váng đầu óc.

Hơi nước đọng trên sợi tóc, ngay cả hô hấp cũng bị hun nóng lên. Khuôn mặt Phó Thần được xông hơi ửng đỏ, rất xứng với đôi con ngươi lóng lánh như thủy châu, khiến người ta đắm chìm, nhìn không rời mắt.

"Có vài việc, không thử trò chuyện thì không biết kết cục. Cúi đầu xuống."

Thái độ Lý Biến Thiên rất đứng đắn, Phó Thần không nghi ngờ gì. "?"

Hắn khoát tay lên thùng gỗ, tay kia nắm cằm Phó Thần, quay đầu lại, chạm môi lên đôi môi mỏng của Phó Thần, hé miệng ngậm lấy.

Phó Thần mở lớn mắt, phản chiếu trong đó là nụ cười cực kỳ nhàn nhã cua Lý Biến Thiên.

Cả hai đều chỉ có hứng thú với người khác phái, cho nên Phó Thần có thể cảm nhận được Lý Biến Thiên là một nam nhân hoàn toàn bình thường.

Mãi cho đến vừa nãy, bị Lý Biến Thiên trêu đùa, hắn mới không ngờ kẻ này không chỉ là thiết huyết đế vương, mà còn cực kỳ tùy hứng trong chuyện tình ái.

Ngay cả lúc này, hắn cũng có thể cảm nhận được chút ác ý nhàn nhạt. Ác ý này như một trò đùa dai, bở vì không để ý nên mới không sợ hãi, có thể thích gì làm nấy như vậy.

Từ kiếp trước đến kiếp này, đây là lần đầu tiên Phó Thần tiếp xúc với một nam nhân khác bằng hình thức dành cho những người yêu nhau, ở cự ly bằng không.

Bàn tay Lý Biến Thiên chậm rãi len vào tà áo Phó Thần, mò mẫm làn da như ngọc, lại khẽ miết ở nơi nào đó trước ngực.

Cho đến khi bị Phó Thần chộp lấy tay, quay mặt đi, Lý Biến Thiên cũng không cưỡng cầu, rất tự nhiên buông Phó Thần ra. Trái lại, phản ứng bình thản của Phó Thần lại khiến tuyến thượng thận của hắn sản sinh ra cảm giác hưng phấn.

Phó Thần không đỏ mặt, thở gấp, "Nếu ngài còn có hứng trí thì để ta bảo A Nhất đại nhân mang đến cho ngài một trinh nữ khác."

Lý Biến Thiên nằm trở lại thùng gỗ, cười nhạt nói. "Tuổi còn nhỏ mà thấy biến không sợ. Đùa ngươi thôi, giận à?"

Phó Thần sắc mặt lạnh tanh, lực xoa bóp cho Lý Biến Thiên càng thêm nhẹ nhàng. Hắn buông mi rũ mắt, không nhìn ra cảm xúc nào. "Bị dọa sợ."

"Ồ." Lý Biến Thiên như cười như không.

Ngươi cũng không giống loại có lá gan nhỏ như thế.

.

Phật đường Phúc Hi cung.

Trong cung nơi nơi đều đã đốt đèn. Hiện giờ đã qua thời gian dùng bữa tối.

Tiếng gõ mõ cốc cốc văng vẳng truyền đến, cung nữ thái giám đi ngang đều cố gắng nhẹ bước chân.

Không biết do nguyên nhân nào, một ngày nọ, hoàng quý phi bắt đầu lễ phật, kể cả bệ hạ có yêu cầu nàng tiếp quản công vụ cũng bị từ chối. Tất nhiên chuyện này khiến bệ hạ có ấn tượng tốt khỏi phải nói. Có hoàng đế nào lại không thích một cung phi không màng tới quyền lợi.

"Nương nương, Mai phi lại tới gặp người." Tiếng Mặc Họa vang lên ngoài cửa. Tháng này đã là lần thứ năm. Gần đây, Mai phi trở thành đối tượng được ghen tị nhất trong cung. Dung mạo nàng có thể sánh với Lệ phi, người từng là đệ nhất mỹ nhân, tính cách dịu dàng. Nghe đồn cho dù hoàng đế chưa lâm hạnh nàng nhưng ngày ngày vẫn đến gặp, thậm chí nhiều tháng nay chưa lâm hạnh hậu cung.

Dù vậy, hoàng thượng không hề trốn lên triều, thậm trí thời gian ở Dưỡng Tâm điện cũng dài, cho nên danh hiệu yêu phi họa quốc cũng không bị chuyển lên người nàng.

Vị Mai phi này vốn chẳng hề có giao thiệp gì với nương nương nhà họ, lẽ nào đến để thị uy.

Từ khi hoàng quý phi thành tâm lễ phật để cầu phúc cho hoàng thái hậu tới nay, có rất nhiều cung phi tới vấn an. Nhưng hoàng quý phi chỉ muốn một lòng cầu nguyện nên đóng cửa không tiếp, sự thành tâm của nàng cũng được hoàng thượng đồng ý.

Mục Quân Ngưng mặc một thân tố ý, động tác gõ mõ trên tay không ngừng. Nàng chậm rãi mở mắt, bình thản như một vùng nước lặng. "Bảo nàng vào đi."Mai Giác thong thả bước tới. Tuyết hoa tô điểm cho vóc dáng mảnh khảnh, thướt tha của nàng. Nàng mặc một thân trường bào thêu hoa mai, ung dung hoa quý, chẳng thể nhận ra đây từng là vị Mai cô cô lúc nào cũng giản dị không son phấn, lại hết sức khiêm nhường. Trước đó vài ngày, Diệp đáp ứng "ngẫu nhiên gặp" hoàng thượng ở Phi Vũ các của Mai phi. Nàng ta nhắc tới tình cảm của mình và Mai phi, nói rằng nếu có thể thành tỷ muội thực sự thì tốt biết bao.

Lời này lại nhắc cho Tấn Thành đế nhớ, phải biết với thân phận của Mai Giác thì hắn nhiều nhất chỉ có thể nâng nàng lên phi vị từ nhị phẩm, cao hơn nữa rất khó khăn. Diệp đáp ứng xuất thân từ Diệp gia, là huân quý trong kinh, công lao sự nghiệp lừng lẫy. Vốn dĩ sau khi lưu đày Kỳ quý tần, hoàng đế cũng cần phải trấn an Diệp gia một chút nhưng chư a tìm được cơ hội, chẳng bằng tặng cho Diệp gia một "nữ nhi".

Chế độ kết nghĩa đã tồn tại ở Tấn quốc từ lâu, thừa kế từ Hàm triều. Nhận kết nghĩa là có thể được đề tên lên gia phả. Vừa được hoàng thượng khâm điểm, vừa được Diệp gia nhận về, thân phận của Mai Giác hiện giờ đã khác hẳn trước kia. Mà bây giờ Mai Giác cũng đổi sang họ Diệp, nghiêm khắc mà nói thì giờ tên nàng là Diệp Giác.

Nhưng nét mặt Mai Giác chẳng có chút vui mừng nào, bởi tất cả đều đúng những gì Phó Thần dự đoán.

Bên cạnh hoàng tử mất đi một nô tài sẽ không ai để ý. Nàng mất liên lạc với Phó Thần, ngay cả Lưu Túng cũng vì tìm kiếm Phó Thần mà sứt đầu mẻ trán. Còn thất hoàng tử sau khi hồi cung,tuy đã dập tắt lời đồn y phát điên trở lại, nhưng lại rất khó tiếp cận.

Một câu "Nô tài của ta đi đâu, chẳng lẽ ta còn phải giải thích với các người?" đã trực tiếp chặn đứng mọi đường tìm hiểu của nàng và Lưu Túng. Bọn họ thậm chí còn hoài nghi liệu có phải Phó Thần đã.... Mà Thiệu Hoa Trì đương nhiên biết một ít nội tình, nhưng vị hoàng tử này giống như đã hoàn toàn quên mất từng có một người như thế tồn tại. Thất hoàng tử quá mức lạnh lẽo vô tình, dù giữa y và Phó Thần từng xảy ra chuyện gì đi nữa, Phó Thần cũng là người y mất công mất sức lấy từ tay hoàng quý phi. Vậy mà bây giờ chỉ nói một lời như thế là xong ư?

Nàng tìm đến chỗ hoàng quý phi và vì trong chuyện ác khuyển quấy phá, nàng đã nhìn thấy năng lực của hoàng quý phi. Hơn nữa, Phó Thần đã từng ở bên cạnh nữ nhân này khá lâu, cũng là một trong những người Phó Thần có thể tín nhiệm trong cung. Giờ nàng không còn cách nào khác.

Mặc Hoa ân cần khéo cửa lại, Mai Giác mới quỳ xuống, "Thần thiếp bái kiến hoàng quý phi nương nương."

"Đứng lên đi, mọi việc trong cung đều do hoàng hậu nương nương định đoạt. Hoàng hậu nương nương luôn công bằng, nhất định không khiến muội phải chịu ủy khuất. Nếu hoàng hậu nương nương không tiện, cũng có thể tìm Thục phi, Ninh quý phi nhờ làm chủ." Mục Quân Ngưng nhẹ giọng nói, ngụ ý dù ngươi có chuyện gì ta cũng không quản. Các ngươi muốn đâu nhau thế nào cũng được, ta đây không quan tâm.

"Việc này thần thiếp chỉ có thể tìm quý phi nương nương, xin nương nương nghe thần thiếp nói vài câu." Mai Giác không đứng dậy, vẫn quỳ trên mặt đất, "Phó công công có ơn tái tạo với muội, nhưng suốt một tháng nay muội không nhận được tin tức của hắn."

Mục Quân Ngưng dừng động tác gõ trên tay, thân mình khẽ run rẩy. Ba chữ Phó công công này như mở ra cánh cửa này đó, vạch trần tấm mặt nạ của nàng.

"Lưu tổng quản phái người trong kinh thành hỏi thăm tin tức, phát hiện ở ngoại ô có một ngôi mộ mới, tên đề trên đó là Phó Thần...." Giọng Mai Giác nghẹn ngào.

Có lẽ, hắn đã chết.

Nhưng hắn, cái người lúc nào cũng ung dung như trời dẫu sập cũng chống đỡ được ấy, sao có thể đột nhiên biến mất không vết tích.

Dù là Mai Giác hay Lưu Túng cũng không thể tin người này sẽ chết. Lưu Túng thậm chí chỉ ghi lại án mất tích, không muốn cho là hắn đã bỏ mạng.

Chày gỗ rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất.