Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 89






Thân làm hoàng đế, hắn đương nhiêu hiểu rõ điều lệ chế độ trong hoàng cung. Một thái giám không được tịnh thân sạch sẽ thì ảnh hưởng lớn đến bình an chốn hậu cung, tuyệt đối không thể qua loa được.

Một nơi có nội cung sâm nghiêm như Tấn quốc thì mỗi một trình tự đều phải tiến hành chặt chẽ, không thể có cá lọt lưới được.

Lý Biến Thiên tư duy sâu kín, trực giác sắc bén vô cùng. Nhờ thế hắn mới lần lượt tránh khỏi tai họa, hiểm tử hoàn sinh.

Một khi hắn đã hoài nghi trong lòng, thì dù kẻ khác có cho đấy là điều vô lý đến đêu, khó xảy ra đến đâu, hắn đều có thể tìm ra sơ hở.

Lần này, hắn lại nghĩ lầm rồi. Thiếu niên này cùng lắm chỉ là bị quan binh phái tới chịu tội thay, chẳng liên quan đến Thẩm Kiêu hay Thất Sát, thậm chí còn chẳng dính dáng tới nội cung.

Tuy phán đoán sai lầm nhưng tâm tình Lý Biến Thiên chẳng hề bị ảnh hưởng. Đó là tính nết của những kẻ đã thành cáo già, bọn họ không đời nào vì chút được mất nhất thời mà mất đi khả năng suy nghĩ tỉnh táo, trái lại sẽ tìm một cái cớ rất xuôi tai để hai bên hòa nhau.

Nhìn những tấm vải nát nửa che nửa hở trên người thiếu niên kia cùng thân dưới lồ lộ, nhìn qua càng có dáng vẻ dụ hoặc khác thường. Nếu tứ ca nhà hắn mà thấy cảnh tượng này thì chắc sẽ nhào tới như sói đói. Tứ ca hắn luôn yêu thích thiếu niên tầm tuổi này, trước là Thẩm Kiêu, giờ là Thẩm Bân.

Thiếu niên phẫn nộ, hai mắt đỏ thẫm, so với bộ dạng giương nanh múa vuốt ban nãy thì càng hấp dẫn hơn, tựa như một ngọn lửa đỏ, hừng hực chói mắt. Lý Biến Thiên khom người, như cười như không, nói: "Ánh mắt rất đẹp. Ta nghe ở buổi đấu giá tại Lan Ninh phòng từng rao bán một đôi con ngươi có giá rất cao, do người của tộc Taine xa xôi móc ra từ người sống. Tơ máu giăng kín cả lòng trắng sáng bóng, trong mắt, tựa như trời đêm phủ đầy mây máu. Nhưng điều đặc biệt nhất là nó có thể chiếu sáng trong bóng tối, tựa như động vật săn đêm. Ngươi có biết, thứ gì đẹp đẽ đến mấy mà không có khả năng bảo vệ cái đẹp, thì cũng chỉ có thể chịu kiếp để mặc cho kẻ khác xâm chiếm mà thôi."

Lời nói này ám chỉ điều gì? Quy tắc là do kẻ mạnh quyết định, kẻ yếu chỉ có thể tuân thủ, chấp hành.

Nếu hắn không ngoan ngoãn nghe lời, Lý Biến Thiên cũng không cần giữ mạng hắn.

Đây là các sinh tồn của những kẻ đi theo Lý Biến Thiên.

Thiếu niên nhắm mắt lại, che đi đôi đồng tử mị hoặc tới đoạt hồn nhiếp phác. Da thịt trắng đến lóa mắt lộ ra sau những lớp vải rách rưới, những run rẩy rất nhỏ bán đứng tâm tình hắn.

"Không cam tâm sao? Phẫn nộ sao? Chỉ có thể thôi thì làm gì được? Phẫn nộ chỉ có thể chứng minh ngươi ngay cả bản thân mình còn không khống chế tốt. Không thể khống chế hành vi sẽ dễ phạm sai lầm. Nhưng tính kiến nhẫn của ta chẳng có là bao, không thích những đứa trẻ hai làm sai chuyện. Ngươi chỉ có một cơ hội duy nhất. Chỗ ta còn thiếu một sủng vật, ngươi có nhận lời không?"

Tuy là câu hỏi, nhưng giống như đã quyết định.

Có lẽ từ ngày trông thấy bên sông hộ thành, hắn đã muốn thu nạp tiểu quỷ thông minh này về dưới trướng.

Trước mắt, thiếu niên này cần phải học cách ngoan ngoãn vâng lời, thu hồi hết mọi tính nết kiêu ngạo phản nghịch trước kia.

Thiếu niên dần khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Hắn nhìn Lý Biến Thiên, chẳng còn cừu hận ngập trời nữa, bởi hắn biết rõ ràng, cãi lời nam nhân này chẳng hề có lợi cho mình.

Lý Biến Thiên thoáng thấy hài lòng khi thấy thiếu niên có thể nhanh chóng khống chế được cảm xúc, "Ngươi đã lựa chọn đúng rồi đấy."

Giữ mạng cho ngươi thì ngươi phải biểu hiện ra giá trị đáng để ta lưu lại.

"Có thể cho ta một bộ quần áo không." Thiếu niên đưa ra yêu cầu, cũng không nói ngay mình có đồng ý hay không. Bị xem như sủng vật, chẳng lẽ hắn còn phải thấy cảm động rớt nước mắt.

Dư quang thoáng liếc qua hai người thị vệ không hề đi tới, vẫn đứng nghiêm ngoài cửa canh giữ chặt chẽ, phòng ngừa xảy ra tình huống bất ngờ.

Thôi miên có một điều kiện hết sức tai hại, phải đối mặt nhau.


Hơn nữa, nam nhân trước mắt này, khiến hắn lần đầu tiên cảm thấy, nếu sử dụng thuật thôi miên, hắn có khả năng sẽ thất bại.

Cho dù người này hiện sơn không lộ thủy, nhưng lại mang tới cảm giác áp bách rất lớn, tựa như đứng dưới một ngọn núi cao, bị đè ép tới không thở nổi.

"Xấu hổ à?" Lý Biến Thiên vừa cười nói, vừa sai người chuẩn bị quần áo cho hắn.

"Người nên cảm thấy xấu hổ không phải ta, mà là người biến ta thành bộ dạng này." Ngươi còn chưa xấu hổ vì hành vi của mình thì ta việc gì phải xấu hổ.

Ngụ ý của thiếu niên thật dễ hiểu, cũng thể hiện tính cách ngạo kiệt của hắn.

Đây không phải một con mèo, mà là một con sử tử sẽ ăn thịt ngươi nếu ngươi chọc giận nó, cho dù lúc này vẫn còn là sư tử con.

Lý Biến Thiên nghe vậy, môi lại thoáng chút nét cười. Từ khi đăng cơ xưng đế đến nay đã hai mươi năm, chưa từng có một người nào ăn nói lỗ mãng ngay trước mặt hắn mà lại hoàn toàn không gây phản cảm. Giờ đây hắn có chút hứng thú với thiếu niên mồm méo linh hoạt này, tựa như trông thấy bản thân mình hồi trẻ.

Phó Thần nhận bộ quần áo từ tay A Nhất, mắt thoáng liếc ra ngoài cửa sổ rồi lập tức thu về.

Hắn muốn mặc xong quần áo, nhưng xung quanh chẳng ai thèm quay đi. Ánh mắt nóng rực của Lý Biến Thiên vẫn chằm chằm dõi vào tấm lưng thiếu niên, tỉ mỉ sắc bén, bỏng cháy da thịt.

Cái hắn nhìn là những vết thương trên xuất hiện sau hôm quốc yến. Mấy vết sẹo đó thoạt nhìn cũng không giống bị mổ.

Phó Thần cảm thấy ánh mắt kia, khẽ cau mày, dứt khoát kéo mấy mảnh vải rách nát lên che người.

May sao có thuốc mỡ của Thiệu Hoa Trì cho, mấy vết sẹo kia nhạt đi rất nhiều.

Bỗng nhiên, một vật gì đó bay vào qua của sổ, lăn lông lốc trên mặt đất. Khói mù lập tức lan khắp phòng.

"Đóng cửa sổ !" Lý Biến Thiên ra lệnh nhưng hơi chậm.

Đã có hai quả pháo khói bay vào. Nếu không có mệnh lệnh của hắn thì sẽ càng nhiều hơn.

"Là pháo khói !" A Nhất cách cửa sổ gần nhất, chỉ vài bước đã khép lại chấn song. Sương khói cuồn cuộn lan tỏa, khiến đôi mắt bọn họ cay xè đâu đớn. Đây là loại pháo khói đã được cải tiến thêm.

"A Nhất, ngươi canh giữ cửa sổ !" Lý Biến Thiên ra mệnh lệnh thứ hai.

Phó Thần mặc quần áo vào, tâm tư trầm xuống. Hắn biết đối phương đã chặn mất đường thoát ra duy nhất của hắn.

Phòng này có hai cửa, cả hai đều đã bị người của Lý Biến Thiên chắn kín, tạo thành hoàn cảnh mà một mình Phó Thần khó có thể rời đi.

Lúc này, lối thoát hiểm duy nhất cũng đã có người gác, khó mà bình tĩnh được. Mà đám người Lý Biến Thiên lúc này càng phẫn nộ hơn.

Không một ai nghĩ tới, pháo khói do chính bọn họ làm ra lại bị dùng để đối phó với mình, thật nực cười làm sao. Không những thế, trong đó còn bị bỏ thêm thứ gì khác, khiến bọn họ chỉ cần mở mắt ra là đau rát không chịu nổi.

Sương mù ngày càng dày đặc, che khuất tầm mắt mọi người.

Lý Biến Thiên hô một tiếng, bên ngoài không có động tĩnh. Hắn đoán nhóm người kia không phải đột nhiên biến mất. Có lẽ ngay từ lúc bọn họ bắt đầu đi ra ngoài đã bị kẻ khác bắt giữ, muốn vây bọn họ chết ở bên trong. Bây giờ mà xông ra càng có khả năng rơi vào cái bẫy khác.

Tính toán được lắm. Hắn quả là đã coi thường người trong kinh thành, quả là ngọa hổ tàng long.

Lỗ tai Lý Biến Thiên giật giật. Hắn có thể cảm thấy thiếu niên kia đang di chuyển, nhưng di chuyển rất loạn, không hề có kết cấu, giống như cố tình làm xáo trộn.

"Ngươi muốn đi đâu?" Muốn thừa lúc hỗn loạn bỏ trốn sao?

"Đương nhiên là rời đi, chờ ở đây để bị bắt chung với các ngươi à?" Dựa vào vị trí các dụng cụ trong phòng ghi nhớ ban nãy, thiếu niên đi rất thuận lợi.

"Ngươi không đi được đâu." Lý Biến Thiên nhắm mắt, thong dong nói.

"Giờ nói hãy còn quá sớm." Trong sương khói mờ mịt, bọn họ đều không nhìn thấy đối phương, chỉ có thể dựa vào âm thanh mà phán đoán vị trí. Cho nên sau khi Phó Thần nói xong câu này thì không mở miệng thêm nữa.

"Vậy thì đánh cuộc một ván đi." Những lời này có chút chấn động.

Tựa như bất cứ lúc nào, nam nhân này chẳng có chuyện gì không làm được.

Mà thái độ của Phó Thần lại khơi dậy ham muốn khống chế của Lý Biến Thiên. Hắn không thích chuyện gì ngoài vòng kiểm soát. Nếu điều đó xảy ra, hắn sẽ không thể kiềm chế mong muốn phá hủy nó.

Phó Thần đứng tại chỗ. Hắn không trốn. Thủ thuật che mắt khiến cho người ta xuất hiện ảo giác về mặt tâm lý. Thật ra, hắn đang đợi.

Đợi cái gì ?

Là âm thanh ấy, đến rồi !

Lúc này, tiếng kêu la ồn ào mới vang lên bên ngoài. Là các vị khách khác ở trong quán trọ phát hiện ra khói mù, ào ào lao ra ngoài.

Thời gian tính toán vừa vặn, từ việc ném khói mù cho đến gây hỗn loạn.

Chỉ trừ....

Phó Thần thầm nghĩ đến hành vi khác người của Lý Biến Thiên, còn những lời đầy thâm ý ban nãy nữa, cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng.

Tiếng hỗn loạn, xô đẩy, la hét bên ngoài vang lên. Phó Thần lúc này mới chính thức hành động. Muốn thoát ra khỏi một trong hai cảnh cửa của căn phòng trong tình cảnh bị ngăn chặn, hắn không được để lộ sơ hở nào.

Không ai phát hiện, ở ngay trên trần nhà có một ván gỗ yên lặng mở ra, để lộ một lỗ đen đã được cắt sẵn. Một đoạn dây thừng thò ra từ lỗ đen, đầu dây phía trên có người khác giữ. Phó Thần nhớ vị trí của đồ đạc trong phòng, nhảy lên nắm lấy sợi dây. Hắn cố gắng giấu tiếng bước chân trong những ấm thanh ồn ào huyên náo bên ngoài.

Hắn bám vào trần gỗ, dùng lực leo lên.

Tới khi chui vào trong căn gác xép chật hẹp phía trên mới dám thở ra một hơi. Trong gác xép đó đều là thức ăn quá hạn được sửa sang lại, chất thành đống.


Đây là hành vi cực kỳ thiếu đạo đức. Để đảm bảo cung ứng được thức ăn ngon khắp các vùng, mỗi lần Túy Tiên Lâu đặt hàng qua đường thủy đều nhờ thương đội vận chuyển đến thật nhiều hàng hóa, nhờ thế mà có được đặc sản của bốn mùa ăn quanh năm. Đây cũng chính là nơi chứa những thứ đồ ăn quá hạn. Đồ này đương nhiên không thể để ở nhà kho của phòng bếp. Vì thì, lão bản của tửu lâu nghĩ ra một cách, đó là chất những nguyên liệu, thực phẩm không mấy giá trị lên gác xép, mở một ô nhỏ để người lên xuống lấy hàng.

Mà vị trí của cái ô nhỏ kia còn cách nhã phòng của Lý Biến Thiên một đoạn dài nữa. Bọn họ nhất định phải đi lên gác xép này mới tới đó được.

Phó Thần lợi dụng chính tính hám lợi của vị chủ tiệm này.

Hắn nhìn sang Thanh Nhiễm, ban nãy nàng là người ném dây thừng cho hắn.

Để không ai nhận ra, nàng đã sống trong gác xép này hơn một tháng, chỉ để làm kế hoạch dự bị cho Phó Thần phòng ngừa vạn nhất.

Nếu Phó Thần có thể thoát ra ngoài thông qua một trong hai cửa khi pháo phát huy tác dụng thì kế hoạch dự phòng này xem như bỏ đi, mọi công tác chuẩn bị của nàng cũng chẳng có chỗ dùng.

Nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy chuyện này có gì thiệt thòi. Ban nãy nàng không nhìn thấy tình hình bên dưới, chỉ có thể dựa vào âm thanh mà đoán biết sự việc, đương nhiên cũng chẳng thấy Phó Thần lõa thể. Nàng chỉ có thể căn cứ vào tiếng A Nhất kêu to để xác nhận pháo khói đã được ném vào. Đợi khi khói mù đã vây kín, nàng mới mở tấm ván trên trần nhà ra.

[ Làm tốt lắm. ]" Phó Thần giơ ngón cái, làm động tác khen ngợi.

Đây cũng là lần đầu tiên Thanh Nhiễm hợp tác với Phó Thần sau khi Túc Ngọc rời đi, thành công ngoài sức tưởng tượng.

Nhận được lời khen ngợi của Phó Thần, Thanh Nhiễm cảm thấy mai phục suốt một tháng, sinh sống trong gác xép bẩn thỉu như chuột cũng không uổng.

Thanh Nhiễm là cánh tay đắc lực nhất của Túc Ngọc, là người dyt nhất có võ công trong ba nữ đồ đệ của y.

Phó Thần khép tấm ván gỗ, khiến trần nhà lại quay về hình dạng như lúc đầu. Hai người không hẹn mà cùng khom thân xuống.

Kiến trúc của Túy Tiên lâu là kiểu nóc nhà xương sống tiêu chuẩn, hai sườn dốc giao nhau tạo thành cấu trúc như xương cột sống, cho nên độ cao từng chỗ khác nhau, một số chỗ sẽ vô cùng chật hẹp, bọn họ nhất định phải bò rạp xuống mới đi chuyển được. Nhân lúc vụ hỗn loạn do pháo khói vẫn đang diễn ra, cách một tấm ván gỗ, bọn họ có thể nghe được đủ thứ âm thanh bên dưới.

Bọn họ nhích từng chút, chỉ cần có thể tiến thêm một quãng nữa là có thể chạy xuống thông qua cầu thang gỗ, thoát khỏi tay nam nhân kia.

Để làm được điều này, cần phải nắm rõ vị trí từng phòng ốc trong quán trọ. Trong bóng tối đem mịt thế này, chẳng thể xác định phương hướng. Trước đó, Phó Thần đã sai người tìm hiểu rõ ràng, lúc này hắn chỉ mò mẫm theo ký ức. Trong khoảng thời gian này, Phó Thần đã tính toán đủ mọi phương án để đảm bảo bản thân có thể an toàn thoát ra mà không đánh rắn động cỏ. Chỉ riêng công tác chuẩn bị thôi đã tốn biết bao nhiêu thời gian sức lực.

Trong lúc hai người đang bò rạp trên gác xép, hiệu lực của pháo khói trong nhã gian kia đã hết, sương khói nhạt dần cho đến khi tan hẳn.

Mà vị trí nơi Phó Thần đứng ban nãy đã trống trơn !

Lý Biến Thiên hơi trừng mắt, ngay cả hắn cũng tương đối ngạc nhiên. Hắn quan sát vị trí của A Nhất, A Tam cùng bố vị hộ vệ khác, không hề có dấu hiệu giao chiến cũng không có dấu vết dịch chuyển, thậm chí cả bình hoa trên bàn cũng không di động. Đây hoàn toàn là một phòng kín không có lối ra. Đầu ngón tay hắn đặt trên tay vịn của xe lăn, gõ từng nhịp có quy luật, tiết tấu. Đột nhiên, hắn phá lên cười. "Ha ha ha ha ha, thật là không thể ngờ ! Hóa ra hắn đã có chuẩn bị đầy đủ rồi mới đến, bảo sao mà tự tin như vậy ! Đúng là một thằng nhóc thông minh ! Đã bao lâu rồi ta mới đối mặt với một nhân vật khiến ta đau đầu như thế !"

Cả hai đường ra đều đã bị chặn, trong phòng cũng không có bất cứ khe hở nào có thể thoát ra, rốt cuộc hắn chạy đi đường nào?

"Chủ tử, bọn ta sẽ tự đi tìm hắn." Ta Tam không thể tin được thiếu niên kia có thể trốn thoát ngay trước mắt họ, chẳng khác nào một hành vi vũ nhục trắng trợn.

"Ừ, bắt sống, giết thì tiếc quá." Lý Biến Thiên mở mắt nhìn bốn phía. Bỗng nhiên hắn nhìn xuống mắt đất, nhìn kỹ từng vân gỗ, rồi lại nhìn lên đỉnh đầu, dường như không có bất cứ sơ hở nào. "Đánh vỡ hai tầng ván gỗ cả trên lẫn dưới, xem xem có đường nào thoát thân không. Hắn chắc chắn còn ở trong tử lâu này, chỉ trong thời gian ngắn như thế không thể thoát ra, chẳng qua đang che mắt chúng ta thôi. Khói mù khiến cả quán trọ hoảng loạn, chẳng mấy chốc binh lính sẽ xông vào, hắn chỉ có thể tìm đường trốn đi nhanh nhất."

Nếu không có sơ hở nào thì tạo rưa sơ hở, đó là lời dạy của Lý Biến Thiên.

"Chú ta bảo hộ ngài rời đi trước đã."

"Trước đó, các người nhất định phải làm một chuyện." Lý Biến Thiên nhếch mép cười lạnh, "Phóng hỏa."

Ba đường ra, một lên trên, hai xuống dưới, ba là lẩn vào đám người trong quán trọ. Tiểu gia hỏa, ngươi sẽ chọn cách nào?

Dù ngươi trốn ở đâu, chỉ cần lửa cháy tràn lan thì dù có mọc cánh cũng không bay được.

Bức ép cũng là một loại sách lược.

"Lấy nước đi!"

"Mọi người trốn mau!"

Những tiếng kêu to liên tiếp.

Cái gì !

Phó Thần trừng lớn mắt, khi nghe những tiếng hô hoán, hắn quyết định phải di chuyển thật nhanh, Thanh Nhiễm cũng theo sát hắn.

Nhưng sức lửa thiêu đốt càng lúc càng nhanh, hơn hẳn dự đoán của hắn. Lúc bọn họ đã gần tới được nơi có thang xuống thì đã có ánh lửa hiện lên phía xa. Không thể tới gần được nữa !

Tốc độ lửa lan rất nhanh, hỏa hoạn bình thường không thể nào cháy bùng trong giây lát như thế. Có người cố ý phóng hỏa, còn cố tình đổ thêm chất dễ cháy.

Túy Tiên lâu được xây dựng hoàn toàn bằng gỗ. Nếu có kẻ cố tình châm lửa, lại đổ thêm vật dễ cháy vào thì người trong tửu lâu chưa kịp chạy ra đã bỏ mạng.

Lửa càng lúc càng bốc cao, khói mù dày dặc chui qua khe hở tràn vào.

"Dừng lại đi." Phó Thần quyết định nhanh chóng, không thể tiến thêm được nữa. Trước không thể tiến, sau không thể lùi, bọn họ bị kẹt lại ở giữa, tiến thoái lưỡng nan.

Thanh Nhiễm hoảng hốt, tự trách không thôi, "Đều tại Thanh Nhiễm sơ sót, để ngài rơi vào hiểm cảnh!"

"Không liên quan đến ngươi, ta đã đánh giá sai sự tàn nhẫn của đối phương. Hắn căn bản không quan tâm đến sự tồn vong của bách tính Tấn quốc. Chỉ cần là người có nhân tính thì sẽ không thể không quan tâm đến tính mạng bao người như thế." Bói xong một câu cuối cùng, Phó Thần bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó mình vẫn luôn mơ hồ. Không để ý.... Đúng, hắn không để ý....Nói không chừng, người chết càng nhiều mới càng tốt ! Hắn không quan tâm đến bách tính Tấn quốc, chỉ quan tâm đến bách tính của mình !

Có ba người họ Lý đáng ngờ nhất !

Tuổi tác không khớp, cho nên hắn đều đã loại trừ. Nhưng nếu bỏ đi vấn đề tuổi tác này thì sao?

Thế thì hắn chắc tới bảy phần, người kia chính là thiết huyết đế vương, Lý Biến Thiên.

Tuy chỉ bảy phần nhưng giờ phút này, Phó Thần vô cùng tỉnh táo. Hắn đã xác nhận được thân phận cơ bản của đối phương.

Nhưng nghĩ ra được cũng chẳng thể cứu mạng hắn lúc này.


Phó Thần bỗng nhiên quay nhìn phía sau.

Trong ánh lửa, có kẻ tiến lại gần mình.

Bị đuổi theo !

Lúc này, Thiệu Hoa Trì vẫn đứng ở đầu con hẻm nhỏ chờ tín hiệu của Phó Thần nhưng mãi không thấy người. Nếu vượt quá thời gian dự định, y sẽ liều lĩnh xông vào.

Thiệu Hoa Trì nhìn nén hương trên mặt đất, đã cháy hơn một nửa.

Tiếng hỗn loạn vang lên khắp cửu lâu, đuôi mày Thiệu Hoa Trì khẽ động. Y đợi thêm một lúc, nhưng chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng Phó Thần.

Bàng Dự đứng sau lưng y vài lần muốn nói lại thôi. Gã nhìn sắc mặt Thiệu Hoa Trì xanh mét, giống như sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Nghe nói thất hoàng tử ở trong cung nổi danh là tính tình nóng nảy, hết sức khó chiều. Tuy rằng mới chỉ ở cùng thất hoàng tử mấy canh giờ như Bàng Dự có cảm giác nhất định lời đồn này nhầm lẫn đâu đó rồi. Thất hoàng tử rõ ràng là một nhân vật chiêu hiền đãi sĩ, tương đối khiêm tốn, lại có năng lực. Nếu không nhờ có thất hoàng tử thì lần này bọn họ đã chẳng xác định được mục tiêu. Nhưng hiện giờ, gã có thể hiểu vì sao thất điện hạ thường bị xem là yêu ma quỷ quái. Khi y trầm mặt xuống, quả là rất đáng sợ.

"Đó là....Lửa !"

Đột nhiên, trong đoàn có người đưa tay chỉ về phía Túy Tiên lâu, hô lên.

Lúc này, có vô số người tán loạn chạy ra khỏi tửu lâu để tránh lửa. Các bách tính trên đường cũng nháo nhào chạy đến nơi gần nhất có nguồn nước để cứu hỏa, cũng có người chạy đi thông báo có đội phòng ngung và thủy long sư ở Loan kinh, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, vụ hỏa hoạn khiến cả con phố điên đảo.

Phó Thần !

Thiệu Hoa Trì cả kinh, cắn răng ! Chết thật, hắn xảy ra chuyện rồi!

Đang định chạy tới Túy Tiên lâu, bỗng nhiên bị một đám người chặn đường. Bọn họ đều ăn mặc như bách tính bình thường của Tấn triều nhưng tốc độ lao tới vô cùng nhanh nhẹn, rõ ràng đều đã luyện công phu. Thiệu Hoa Trì vội quát lên, "Đề phòng kẻ địch tấn công!"

Quả nhiên những kẻ này đều đã có chuẩn bị mà tới để ngăn quan binh. Ngay lập tức, bọn họ lao tới giao chiến với nhóm quan binh Thiệu Hoa Trì chỉ huy.

Bọn họ ăn mặc không có điểm nào khác người, nhìn qua không thể phát hiện thân phận có gì đặc biệt. Trong lúc lửa cháy hỗn loạn, dù có đám người đánh nhau cũng chẳng ai thừa hơi để ý.

Thiệu Hoa Trì nhận thấy những kẻ này ra chiêu vô cùng tàn nhẫn, hơn nữa võ công lại cao cường, tựa như các cao thủ trong giang hồ.

Thiệu Hoa Trì chỉ có thể dốc toàn bộ sức lực và tinh thần để đối phó với bọn họ. Bàng Dự hô lên, "Bảo vệ điện hạ, bảo vệ điện hạ!"

Bỗng nhiên, đám người đang tấn công bỗng như nhận được ám hiệu nào đó, lập tức lui lại.

Bọn chúng chạy đi cũng đột ngột như khi tới.

Thiệu Hoa Trì thấy chúng bỏ đi rồi, lại quát đám lính đang định truy bắt, "Không được đuổi theo!"

Những kẻ này đến và đi quá mức trùng hợp, giống như đang yểm hộ cho người nào.

Nếu chúng đã rút chạy có nghĩa kẻ kia đã thoát thân rồi.

Hỏa hoạn....

Thoát thân....

! !

Không xong, trúng kế rồi !!!

"Bàng Dự, lập tức phái người tra xét kỹ những kẻ ra vào thành, không được để kẻ khả nghi ra ngoài, đặc biệt là những người hai chân có tật !" Nhóm người kia e là đã chuẩn bị rời đi!

Y đương nhiên phải phong tỏa cửa thành ngay lập tức, dù trong tay không có đủ quyền lực.

Có tất cả bốn cổng ra vào thành, nơi nào cũng có ngự lâm quân canh gác. Nếu không có điều lệnh của hoàng đế hoặc đại thần mang binh phù của Quân Cơ xử thì không một ai có tư cách niêm phong. Bọn họ tới đây bắt người vốn đã là hành vi tiền trảm hậu tấu, mà người của Ngự lâm quân chắc chắn cũng không thèm nể mặt thất hoàng tử y.

Phân phó xong, lửa ở Túy Tiên đã bốc lên ngùn ngụt, nếu chạy vào, chắc chắn sẽ bỏ mạng.

Bàng Dự thấy Thiệu Hoa Trì hùng hổ tiến lên, giống như thể cái người lãnh tĩnh chỉ huy ban nãy hoàn toàn không phải y.

Khi đưa ra phán đoán, y là kẻ chỉ huy, phải lo cho an nguy của binh lính. Chỉ huy xong rồi, y chỉ là chính mình, chỉ muốn là những chuyện bản thân mình muốn, không thể để người kia chết đi.Thiệu Hoa Trì giống như hóa điên, lồng ngực y thôi thúc một chấp niệm. Y xông về phía đám bách tính đang vây quay Túy Tiên lâu, cướp lấy thùng nước trong tay một người trong số họ.

Y dội nước từ trên đầu xuống, toàn thân ướt đẫm. Buông thùng nước ra, y chẳng thèm để ý xung quanh cũng như không thấy lửa thiêu hừng hực, lao vào trong tửu lâu. Nhưng đám người hỗn loạn chạy ra ào ào, bước chân y liên tục bị ngăn cản.

Bàng Dự đang định nghe lệnh chạy tới cổng thành, thấy cảnh này lại sợ đến vỡ mật!

"Mau lên, đứng đấy làm gì !!! Còn không đi ngăn cản điện hạ!!!"