Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 36






"Nô tài có một vấn đề, không biết Kỳ quý tần có thể giải đáp giúp nô tài hay không?" Ánh mắt tối đen nhìn thẳng người bên trên, nhưng trong đáy mắt cuộn trào sóng to gió lớn.

Phó Thần ngẩng đầu, tia le lói lọt vào phòng chiếu thẳng gương mặt hắn. Đôi mắt ngập tràn sức công kích kia không hiểu sao khiến Kỳ quý tần khẽ rùng mình.

"Không ngờ bộ dạng cũng khá thật, khó trách Đức phi tỷ tỷ lại ưu ái. Đợi một chút, Đốn Chiết, sẽ có thịt tươi ăn ngay đây ~"Cái tên Kỳ quý tần gọi là tên con chó ăn thịt người. Ả ta rất quan tâm đến dung mạo, nếu không cũng chẳng cùng nhị hoàng tử làm mấy chuyện kia. Lúc này ả không hề vội vã, ung dung ngồi trên ghế dựa, "Có phải muốn hỏi liệu ta có giết ngươi không?"

Phó Thần lắc đầu, chuyện này đã quá rõ ràng, nếu hôm nay ả đưa hắn đến đây thì chắc chắn không có ý định để hắn toàn thây bước ra ngoài. Đối với chủ tử mà nói, đánh giết mấy tiểu nô tài chỉ là chút chuyện vặt, nếu bị hỏi đến, chỉ cần ném người ra bãi tha ma, thủ tiêu hết ghi chép ở phủ nội vụ là xong. Một từ tam phẩm thái giám, được treo danh trước mặt hoàng thượng, vốn dĩ Kỳ quý tần cũng không muốn kiếm phiền toái cho bản thân, nhưng Lý Tường Anh phân tích rất phải. Thái giám này là hồng nhân trước mặt Đức phi, mà Đức phi nghe nói trước nay không trọng dụng thái giám lại luôn ôn hòa với hắn. Nếu giết được kẻ này, chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt lúc nào cũng ung dung đại khí của nàng ta trở nên căm giân mà mất hết ưu nhã, Kỳ quý tần cũng thấy hả hê.

"Ngay từ đầu, người và Lý gia đã biết nó không trung thành rồi sao?" Hắn và Diêu Tiểu Quang vừa gặp mặt trước đó chỉ mấy canh giờ, rốt cuộc trong thời gian này, chuyện gì đã khiến bọ họ ra tay hạ sát.

"À, cũng không phải." Con chó khổng lồ nấp trong bóng đêm kia nhả ra miếng thịt trong miệng. mắt nó sáng rực nhìn chằm chằm Phó Thần, như thấy món ăn đã bày lên đĩa. Tiếng xích sắt nặng nề ma sát mặt đât kéo ra âm thanh ghê tai khi nó bước đến, tựa như tiếng gió rít qua khe Quỷ môn quan. "Hôm nay Lý Tử phái ngươi đến Giám Lan viện thăm Diệp Tân đúng không. Lão bảo tiểu thái giám kia tìm cơ hội đưa ngươi đến đây, nếu không làm được sẽ ném cho chó ăn thịt. Tiểu gia hỏa này vui vẻ đáp ứng, nhưng sau đó liền quay lưng bán đứng bọn ta."

Đối với Lý Tường Anh, chuyện trừ bỏ Phó Thần chẳng qua chỉ là tiện tay.

Nguyên nhân khiến lão muốn tiêu diệt Phó Thần, một là vì nghi ngờ chuyện tráo thuốc lá, hai là vì hắn đứng ở phe Đức phi, ba là kẻ này trước mặt sau lưng như mang hai bộ mặt khác nhau, nhìn thìm mềm mại nhưng trong lại cứng rắn, bốn là hắn thăng chức quá nhanh, năm là Phó Thần rất được Lưu Túng coi trọng, sáu là lão quả thực đã cố tình hãm hại Phó Thần hai lần.

Nhưng số thái giám lão từng hãm hại có ít đâu? Vong hồn chết oan dưới tay lão có thể xếp thành một hàng dài. Chỉ là lão không nghĩ tới, một tiểu thái giám không có chút cảm giác tồn tại nào lại có thể phá vỡ quy tắc, chỉ trong vòng chưa tới nửa năm đã ba lần thăng chức, lúc này mới khiến Lý Tưởng Anh cảm thấy bất an.

Đến lúc lão chiếm được vị trí đứng đầu phủ nội vụ, Phó Thần có khả năng sẽ thành chướng ngại vật cản đường lão. Dù là nghĩ theo góc độ nào, thuận tay trừ bỏ thái giám này là đều quyết định sáng suốt nhất.

Lý Tường Anh đương nhiên không hoàn toàn tin Diêu Tiểu Quang, nói chính xác ra là vị thái giám từng trải qua hai triều đại này sẽ không tín nhiệm bất cứ người nào, cái lão muốn chỉ là một đám chân chó biết nghe lời. Bảo Diêu Tiểu Quang đưa Phó Thần đến chỉ là phép thử, người nào cũng phải thử qua mấy lần lão mới yên tâm dùng.

Cho nên chuyện lão phái người theo dõi Diêu Tiểu Quang cũng chỉ là thói quen hàng ngày. Không ngờ lại xảy ra chuyện khiến lão không tưởng tượng nổi, tiểu thái giám không có thứ gì trong tay này cùng lắm chỉ gặp Phó Thần được mấy lần, vậy mà rất có cốt khí, thà chết không chịu bán đứng hắn, thậm chí còn kết hợp với Phó Thần mà diễn kịch cho lão xem.

Đám ô hợp này dám đùa giỡn Lý Tường Anh lão hay sao?


"Cho nên, người đưa nó đến đây cho chó ăn thịt?" Phó Thần nhớ, lúc gặp nó ở gần hồ Dịch Đình, Diêu Tiểu Quang nhắc đến chó, rồi ôm chặt lấy hắn nói mình không chịu thiệt thòi, dụi vào lòng hắn mà quẫy quay quẫy lại như con tằm. Hắn còn tưởng là hài tử muốn làm nũng.

Khi đó, hài tử kia nhìn hắn rời đi với tâm tình gì? Áy náy cùng hối hận trong lòng như một con dao rỉ sét, cứa từng nhát vào tim Phó Thần.

"Một đứa không nghe lời, giữ lại thì có ích gì?" Kỳ quý tần vuốt ve đầu chó, tháo rọ mõm của nó ra. Những chiếc nanh sắc nhọn lộ ra, trên mặt còn vương máu và thịt vụn, bên trong cổ họng dường như có vô số bọt nước sôi ùng ục, khản đặc không phát ra âm thanh. Thân mình nó to lớn khổng lồ, bộ lông đen bóng, lông trên đầu xù tung như một cái bờm, tứ chi lực lưỡng. Ngay cả Kỳ quý tần cũng không dám đến gần lúc nó đang đói. Nếu không phải đã bị cắt đứt dây thanh quản, tiếng gầm của nó có thể kéo binh lính từ khắp hoàng cung đổ về đây.

Kỳ quý tần phải thông qua đầu mối đặc biệt, liên hệ với những người chuyên huấn luyện chó dữ, cho nó ăn xác thối từ khi còn nhỏ, khiến nó hình thành thói quen ăn thịt người.

"Hỏi xong rồi, vậy ngươi cũng theo nó mà đi thôi." Kỳ quý tần khẽ vung tay. "Đốn Chiết, cắn chết hắn đi, đây là bữa tối của ngươi hôm nay."

Đốn Chiết, trong tiếng Tạng là để chỉ Ma quỷ. Đốn Chiết nghe lệnh xông về phía Phó Thần.

Tốc độ nhanh như chớp, không để con mồi có cơ hội phản ứng.

Khi con chó cao bằng nửa thân một người đàn ông cường tráng lao đến, cả mặt đất dường như chấn động. Nó há ngoác miệng, nước miếng tanh tưởi chảy ra quyện cùng máu tươi bên khóe miệng, tí tách nhỏ xuống đất. Hơi thở của nó nồng nực mùi máu tanh và thịt thối phả lên mặt Phó Thần, khiến người ta buồn nôn.

Trước khoảnh khắc cái chết cận kề, đôi đồng tử đen tuyền của Phó Thần đột nhiên chuyển biến, sắc xám bạc xâm chiếm màu đen, như hiện thân của ma quỷ. Hắc khuyển đang điên cuồng lao đến bỗng nhiên sững lại, tựa như bị một đôi tay vô hình siết chặt cuống họng.

Khi đồng tử Phó Thần chuyển màu, Kỳ quý tần dường như nhìn thấy quái vật, không kiềm chế được, lùi lại phía sau. Ghế dựa phía sau bị đẩy ngã, ả cũng không nhận thấy, chỉ kinh hãi há miệng thở dốc mà nhìn chằm chằm Phó Thần, không thể kêu một tiếng.

Không phải quái vật, mà là...

"Ngươi rốt quộc là loại người nào, từ đâu đến? Sao ngươi có thể là thái giám được?!" Ả nhận ra kẻ có năng lực phi thường này, chỉ có thể là những người đến từ gia tộc quy ẩn của quốc sư. Tam hoàng tử được người đời hết sức tung hô thực tế không có bất cứ khả năng đặc thù nào, chẳng qua vì khi còn nhỏ thân thể yếu ớt, được quốc sư thương tiếc mà nuôi nấng, lại lớn lên lên trong dân gian, danh vọng ngời ngời, nên mới được chọn làm truyền nhân của quốc sư. Đại Tấn triều luôn muốn tìm kiếm thiên ngoại nhân, chẳng lẽ là người trước mặt ả đây sao.

Nhưng truyền nhân của quốc sư, sao có thể là một thái giám? Chưa từng có tiền lệ từ trước đến nay.

Phó Thần vô cùng thận trọng trong việc sử dụng bàn tay vàng, bởi nó có quá nhiều hạn chế. Mỗi tháng một lần, mười người trở xuống, thôi miên càng nhiều người cơ thể càng suy yếu, mà đối với từng người cũng để lại di chứng nặng nhẹ khác nhau. Sau khi thôi miên nhiều người một lúc, hắn cảm thấy mệt mỏi đến độ không thể cử động bình thường.

Ở trong cung, hắn đi bước nào thận trọng bước đó, cố hết sức không để lộ ra điểm bất thường,

"Ngươi là nhất mạch của quốc sư?" Ả ta liều mạng lắc đầu, không thể tin nổi mà trừng mắt nhìn Phó Thần. Đây là lần đầu tiên ả thấy chuyện thần kỳ như vậy.

Kỳ quý tần thật sự tin quỷ thần có tồn tại trên đời, đặc biệt là Lý Tường Anh từng nói lão nhìn thấy ma trơi trong sân viện mình. Lão nghĩ đó là oan hồn của tiểu thái giám Trần Tác Nhân tìm đến quậy phá, sau này càng nghe đến những truyền thuyết quỷ quỷ thần thần đều tin sái cổ.

Phó Thần không ngờ khả năng thôi miên của mình lại bị người khác hiểu thành như vậy, hắn chậm rãi đứng lên.

Mà hắc khuyển kia giờ đã đổi hướng, quay lại tiến về phía Kỳ quý tần, như thể hai người đã đổi vị trí.

"Đốn Chiết, ta mới là chủ nhân của mi!" Kỳ quý tần rít lên the thé.

Nhưng hắc khuyển dường như hoàn toàn không nghe thấy, mở cái mõm đầm đìa máu tươi kia, tiến từng bước về phía ả, ánh mắt đói khát sáng rực, âm trầm đến đáng sợ.

Kỳ quý tần không thể tin nổi, con chó ngày thường ngoan ngoãn nghe ả sai khiến, giờ lại muốn ăn tươi ả.

Ả thích nhìn Đốn Chiết ăn thịt người, nhưng không có nghĩa muốn mình bị nó ăn thịt.

Ả nhớ đến vẻ mặt trước khi chết của mấy cung nữ thái giám kia, bọn họ càng tuyệt vọng càng sợ hãi, ả càng hưng phấn. Hiện giờ, ả có thể cảm nhận chính xác nỗi điên cuồng lúc ấy.

Không, ả không muốn chết!

Kỳ quý tần ngã lăn xuống đất, ả hoảng loạng bò về phía sau. Đốn Chiết từng bước đi theo Phó Thần, mà bước chân Phó Thần rất chậm, thống khổ và thù hận trong lòng ngực không ngừng cuộn trào, trước mắt hắn là gương mặt vài canh giờ trước vẫn còn tươi cười bừng bừng sức sống.


"Phó ca, đệ không khổ!"

"Đừng đi, bọn họ muốn hại huynh!"

"Đệ tuyệt đối không phản bội."

Phải, đệ không phản bội, Phó ca sẽ khiến đệ chết có thể khép mắt.

Cả người Phó Thần run rẩy, vì quá mức phẫn nộ. hắn nhìn cánh tay gãy nát kia, không còn cách nào khâu lại thành một người hoàn chỉnh.

Những gân xanh nổi đầy mu bàn tay, giống như vừa nhẫn nại, vừa cố gắng trấn an bản thân mình bình tĩnh.

"Ngươi không thể giết ta ! Ta là quý tần, ta chết, tất cả đám thái giám các ngươi sẽ phải bồi táng!"

"Phó tiểu công công, lúc ngươi đến đây, người ở phủ nội vụ đều biết, chỉ cần ta gặp chuyện không may, ngươi khó mà thoát tội !"

"Cầu ngươi, đừng tới đây......"

"Xin ngươi, đừng tới đây..."

Kỳ quý tần sợ hãi rít the thé , thê lương dị thường.

Vì quá mức sợ hãi, Kỳ quý tần rít lên the thé, thê lương dị thường.

Nhưng để không ai phát hiện ra nơi ả thường dùng để hành hạ nô tài, ả khẩn cầu hoàng đế xây dựng riêng cho mình một nơi thật vững chắc để âm thanh không thể truyền ra, giờ lại thành mua dây buộc mình. Nhìn bước nhân Phó Thần chậm rãi tiến đến, ả không ngừng bò ra sau. Mùi hôi khai bốc ra từ người ả, không thể khống chế, lúc sợ hãi tột cùng sẽ tự nhiên mà bài tiết.

Ả hóa ra cũng biết sợ hãi. Cách đây rất lâu, khi ả còn là một tiểu cô nương đơn thuần. Năm mười mấy tuổi, ả bị bọn cướp rượt đuổi trong một lần ra ngoài thăm người thân. Những kẻ kia không chỉ cướp tài sản mà còn cướp sắc. Bên cạnh ả vào thời khắc sinh tử khi đó chỉ có con chó được ả nuôi từ nhỏ. Ả mang theo nó chạy trốn khỏi sự truy đuổi, vô tình cả hai đều rơi xuống hố bẫy lợn rừng của thợ săn.

Ả thừa dịp kẻ xấu kia ngất xỉu, liền đánh chết người.

Lần đầu tiên giết người, ả cũng sợ hãi.

Nhưng mấy ngày liền chịu đói chịu khổ chịu lạnh, ở cùng một chỗ với xác chết, cơn sợ hãi cũng chậm rãi hao mòn.

Chỗ đó không có đồ ăn, kêu trời trời không thấu kêu đất đất chẳng hay, người nhà phái người đến tìm, nhưng tìm đâu cũng không thấy, ả không biết mình có thể đợi được cứu viện hay không.

Từng ngày trôi qua, ả đói đến độ có thể ăn chính mình, tầm mắt lại chậm rãi chuyển qua thi thể kẻ kia.

"Chúng ta, ăn thịt hắn đi." Ả nói với con chó bên cạnh.

...

Đốn Chiết ghé sát bộ mặt hung ác vào ả, ả đã không còn sức lực mà kêu khóc.

Trước khi ngất đi, ả nhỉ nhớ đôi mắt Phó Thần dường như tản ra ánh sáng bàng bạc bí hiểm, dần dần mê loạn mà bất tỉnh.

Phó Thần vuốt ve cần cổ yếu ớt của nữ nhân, sát khí lãnh liệt tỏa ra khắp người như thể bằng mắt thường cũng nhìn thấy.

Rõ ràng trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng khiến người ta nhìn vào mà sợ vỡ mật.

"Ngươi nghe thấy không, ở khắp căn phòng này, đâu đâu cũng có người bị ngươi hại chết. Bọn họ đang gào khóc, đang ai oán !" Phó Thần phẫn nộ siết cổ ả ta, mỗi từ đều như bắn ra khỏi lồng ngực, "Giết ngươi như vậy thật quá dễ dàng. Ta muốn ngươi, tiếp, tục, sống!"

Phó Thần lấy từ trong ngực áo một chiếc túi vải, mở ra, bên trong là mấy chùm râu.


Sau khi hắn chuyên môn đảm nhận công việc cạo râu cho hoàng đế, mấy chùm râu được cắt đi phải đem xử lý, như hắn lại giữ lấy. Hắn cũng không có mục đích gì rõ ràng, chỉ là bản thân hắn có thói quen chuẩn bị để đối mặt với bất cứ tình huống nào. Giữ đồ của hoàng đế, nói tốt thì có là xem hoàng đế như tín ngưỡng, nói xấu thì là lòng thành khẩn với đế vương mà không biết cách nào biểu đạt nên mới âm thầm cất bên mình. Thứ này đến thời điểm đặc biệt, sẽ có công hiệu bất ngời. Vậy mà hắn không nghĩ đến lại dùng tại hoàn cảnh lần này.

Hắn mở bao vải ra, đưa sát mũi chó.

"Ngửi mùi của người này, ngửi cho kỹ, nhớ cho rõ, sau đó hãy tìm hắn..."

Gừ gừ gừ....

Con chó phát ra âm thanh kêu rên trong cổ họng. Phó Thần không biết hiện giờ hoàng đế ở đâu, cũng không biết nó có thể tìm thấy hay không, hay nửa đường đã bị người ta đánh chết. Nhưng chỉ cần con chó này xuất hiện ở hoàng cung, nhất định sẽ xảy ra đại loạn. Trong cung yên ổn đã lâu, ngoài thì nghiêm ngặt còn trong lại lỏng lẻo.

Phó Thần sờ soạng tìm lấy chìa khóa bên hông Kỳ quý tần, mở xích sắt trói hắc khuyển, sau đó lại trả về chỗ cũ, không lưu lại chứng cớ nào.

"Đi đi." Ngân quang lóe lên từ mắt Phó Thần, hắn dùng thêm một bước thôi miên, khiến hắc khuyển dốc toàn bộ sinh mệnh để lấy ra tiềm năng ẩn sâu. Một con chó bị người huấn luyện từ nhỏ bằng lợi ích và sợ hãi, đến khi trở nên hoàn toàn cuồng bạo, không biết có thể trở thành bộ dạng kinh hãi nào.

Lông tóc hắc khuyển bỗng nhiên dựng đứng, vẻ mặt hung tợn khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Phó Thần mở cửa, nhìn nó lao khỏi chuồng như mũi tên rời cung bắn ra ngoài. Xa xa trên con đường phía trước có mấy thái giá phủ nội vụ còn đang đứng cười nói hi ha. Bọn họ bàn xem không biết Phó Thần sẽ bị Kỳ quý tần dùng phương pháp dã man nào tra tấn đến chết, đây là lần hành hạ thứ mấy trong tháng này...

Đang lúc bọn họ sung sướng tán chuyện, thấy một con quái vật to lớn đến độ nhìn không ra là một con hắc khuyển, lao tới.

Đám thái giám nào còn tinh thần nói giỡn, gào lên the thé mà chạy tán loạn, theo bản năng lao ra ngoài rào chắn. Hắc khuyển cắn xé một người, những kẻ kia bỏ mặc đồng bạn bị ăn tươi nuốt sống mà bỏ chạy tứ tán.

Người kia bị ngoạm mất nửa người, máu tươi đầm đìa mà kêu rên.

Máu hương vị khiến hắc khuyển càng thêm hưng phấn, nó hướng tới Phong Ngâm các cửa mà đi.

Mùi máu khiến hắc khuyển càng thêm hưng phấn, nó hướng ra cửa Phong Ngâm các mà lao đi.

Hàng rào bị hắc khuyển phá tan, những con chó bị nhốt khác cũng nhổm dạy khỏi đống đệm rơm, đồng loạt ùa ra ngoài. Chúng là chó Tây Vực tiến cống, tuy chủng lại khác nhau, nhưng có thể chạy thoát chính là điều sung sướng nhất.

Người trong cung không biết hắc khuyển đến từ đâu, nhưng biết mấy con chó quý hiếm này là do vị chủ tử nào nuôi dưỡng.

Phó Thần nhìn thấy cảnh người ngã ngựa đổ bên ngoài, tạm thời xác định sẽ không ai tìm đến đây mới đi ra ngoài, nhặt lấy miếng ngọc bội mà thái giám ba nãy quá hoảng sợ làm rơi mất. Hắn đặt nó vào ngực áo, chỗ gần tim nhất, dịu dàng vỗ, "Đệ thích Phó ca như vậy, về sau Phó ca đi đâu cũng mang đệ theo, được không?"

Hắn quay vào phòng, nhặt xương cốt văng vãi gom vào một chỗ, dùng từng tầng vải dày bao chặt.

Trong lòng hắn không một chút ghê sợ, động tác lại hết sức nhẹ nhàng như đối đãi với bảo bối trân quý.

"Đi, ta đưa đệ về nhà."