Cuối cùng, tin Tiết Duệ mất tích cũng không giấu được Thanh Nhiễm. Lúc đại quân đầu tiên quay về, nàng chạy khắp nơi tìm người. Hay tin Tiết Duệ lấy thân làm mồi, dụ người của Đệ Bát quân đi, sau đó không còn tin tức, nàng lo đến sứt đầu mẻ trán.
Lúc đó, Phó Thần cũng bi thương nặng, toàn bộ thất vương đảng đều dốc sức chữa trị cho hắn, chẳng biết liệu hắn có qua khỏi hay không, chuyện của Tiết Duệ cứ thế rơi vào quên lãng, chỉ mình Thanh Nhiễm không chịu từ bỏ.
Nếu chỉ là mất tích, nàng tin Tiết Duệ sớm muộn cũng quay về. Nhưng chỉ là mất tích đơn giản vậy thôi sao? Đệ Bát quân là tổ chức ám sát của Lý hoàng, Tiết Duệ có ba đầu sáu tay chưa chắc đã ứng phó được. Thụy vương cũng phái người tìm kiếm không ngừng, nhưng vẫn không có tin tức gì.
Thanh Nhiễm không dám nghỉ ngơi phút nào. Nàng dăm lần bảy lượt lên đường đến Tây Bắc, kết quả vẫn thế.
Cùng lúc đó, Túc Ngọc cũng quay lại kinh thành, đề nghị đồng hành với nàng. Trước nay, Túc Ngọc chỉ xem nàng như đồ đệ, chưa từng đưa ra quyết định nào cá nhân như lần này. Vậy nhưng Thanh Nhiễm không chút vui mừng, chỉ bình thản cự tuyệt.
Nhìn thấy Túc Ngọc, nàng mới nhận ra, tình cảm khắc cốt ghi tâm của mình trước kia đã không còn nữa.
Nàng tìm kiếm quanh Lệ thành và Bảo Tuyên thành, thăm hỏi từng thôn làng một, xem có thấy bóng dáng Tiết Duệ hay không.
Rồi nàng lại một lần nữa thất vọng quay về kinh. Có người cuối cùng không nỡ thấy nàng tiều tụy, cố chấp như vậy nữa.
Thanh Tửu vốn định giấu tin này, nó tin chắc chắn Tiết Duệ sẽ quay về, cho nên ai hỏi cũng chỉ nói là tạm thời đi công tác. Nhưng năm tháng trôi qua, Thụy vương cũng sắp đăng cơ, mà Tiết Duệ vẫn không cho bọn họ niềm vui bất ngờ nào.
Thấy dáng vẻ tiều tụy của Thanh Nhiễm, Thanh Tửu không đành lòng, mang roi đến nhân lỗi, "Cô cô, con có chuyện muốn nói."
Thanh Nhiễm vừa phong trần mệt mỏi trở về, nở nụ cười tang thương, nhưng đợi chờ một bản án, "Cuối cùng con cũng chịu nói à?"
".....Cô cô biết rồi sao?"
"Từ ngày công tử trọng thương trở về, ta đã thấy con luôn tránh né ánh mắt của ta, hẳn là có điều giấu diếm." Không phải nàng không muốn hỏi, mà chỉ sợ hỏi rồi, hy vọng mong manh cuối cùng của mình cũng tắt. Chỉ cần chưa biết, thì xem như vẫn có cơ hội.
"Khi ấy, công tử hôn mê bất tỉnh, Tiết ca phát hiện ra Đệ Bát quân đuổi theo nên liều mình dụ truy binh đi. Khi người của ta tìm kiếm thì thấy vài thi thể của các thuộc hạ, riêng Tiết ca thì không rõ tung tích...."
Trong tình cảnh ấy, ai cũng sẽ có cảm giác rằng Tiết Duệ đã lành ít dữ nhiều.
Nhưng khi thấy dáng vẻ mong đợi của Thanh Nhiễm, họ không dám nói ra.
"Cô cô.....vẫn tiếp tục tìm sao?"
"Điện hạ có thể tìm kiếm công tử năm năm trong vô vọng, sao ta lại không thể? Chàng đi rồi, ta sống chi cho chật đất." Giờ nàng mới hiểu được cảm giác năm năm mòn mỏi ấy của Thiệu Hoa Trì.
Tuy vết thương của Phó Thần cơ bản đã khỏi, nhưng vẫn bị Thụy vương ép nằm trên giường dưỡng sức. Hôm nay, thuộc hạ báo cáo lại tình hình công việc, Phó Thần bảo một mình Thanh Nhiễm ở lại. Hắn ngồi dựa vào thành giường, vẫy tay với Thanh Nhiễm, "Lại đây."
Sau khi trúng cổ độc, da thịt trên người Thanh Nhiễm bi nát rữa nhiều chỗ. Tuy trên gương mặt đã được chữa lành, không để lại dấu vết, nhưng nàng vẫn giữ thói quen đeo khăn che mặt. Phó Thần nhẹ giọng hỏi, "Có trách ta không?"
Thanh Nhiễm ngập ngừng, đáy mắt dâng một làn nước, "Đó là lựa chọn của chàng, ta tôn trọng. Nếu đổi lại là ta, khi ấy cũng làm như thế."
Phó Thần có chút động lòng, đặt tay lên sau gáy nàng, để nàng dựa đầu vào vai, "Muốn khóc thì cứ khóc đi."
Giong nói thanh lãnh vang khẽ trên đỉnh đầu, êm ái mà cuốn hút. Nước mắt nàng như lũ tràn đê, mãnh liệt cuộn trào, "A...."
Từng giọt tí tách trên đầu vai Phó Thần, đau thương cực điểm. Nàng e rằng có đợi đi nữa, người cũng không quay về, "Ta hối hận lắm, vì sao ngay từ đầu không nhận lời chàng. Thực ra....ta đã sớm bị chàng thu hút, chỉ là không dám tin.....Ta còn chưa kịp nói, ta thật sự thích chàng....."
Phó Thần nghĩ, có lẽ năm xưa, khi Thiệu Hoa Trì thấy thi thể của hắn, cũng tuyệt vọng vô cùng.
Lòng đầy đau xót, chỉ hận không thể đặt y trong lòng bàn tay mà nâng niu.
Cô nương khóc đến không kịp thở, nấc nghẹn liên hồi, nói câu cũng không trọn vẹn. Một lúc lâu sau, Phó Thần mới dịu dàng lau nước mắt cho nàng, "Có tin ta không?"
Thanh Nhiễm ngây ngẩn gật đầu.
"Y sẽ trở về, ta hứa với ngươi."
Nghe Phó Thần đảm bảo, Thanh Nhiễm mới bình tĩnh trở lại. Thực ra, nàng vốn là người vô cùng lý trí. Nhớ lại dáng vẻ ban nãy của mình, tự nhiêm cảm thấy ngại ngùng. Phó Thần không cho là vậy, "Đi rửa mặt đi. Các ngươi còn cái dạng gì mà ta chưa từng thấy, làm chuyện mất mặt cho ta nhìn còn ít sao?"
Thanh Nhiễm gật đầu, đi ra ngoài, liền thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở hành lang phía xa. Đó là Túc Ngọc.
Nàng cúi chào, "Sư phụ."
Túc Ngọc nhớ đến lá thư Phó Thần từng gửi cho mình, hỏi rằng liệu có lúc nào y hối hận hay không. Khi ấy, cảm xúc của y chưa đủ lớn. Bây giờ, nhìn thấy cô nương đã từng giành hết tình cảm cho mình, nay lại vì người khác mà lấy nước mắt rửa mặt, không còn chút vấn vương nào nữa, ngực y như bị tảng đá ngàn cân đè nặng, không sao thở nổi, "Ta sắp khởi hành về Trăn quốc. Nàng là đồ đệ ta yêu thích nhất, liệu có nguyện theo ta về không? Với tư cách là thê tử của ta?"
Thân là nhiếp chính vương Trăn quốc, hôn sự của y bị các thế lực rình rập không ngừng. Lần này, y đến Tấn quốc nối lại tình xưa, cũng là để cưới một nữ tử, chặn mồm đám người kia lại. Chuyện này khiến Phó Thần và Thiệu Hoa Trì vui như mở cờ. Bọn họ cần ổn định các nước láng giềng, thông hôn với Trăn quốc sẽ sẽ đem lại lợi ích không nhỏ.
Thanh Nhiễm cúi đầu. Nếu là vài năm trước, nàng nhất định sẽ vui mừng đồng ý, nhưng bây giờ lại bình tĩnh như không, "Con muốn ở lại đây để chờ một người. Sư phụ hãy chọn người khác đi."
Rồi nàng nhanh chóng lách người bước qua. Túc Ngọc cầm tay giữ lại. "Nếu hắn không về, tại sao không cho hai ta một cơ hội? Lần này, ta sẽ không phụ lòng nàng."
Túc Ngọc chỉ giữ rất nhẹ, Thanh Nhiễm dễ dàng gạt ra. Nàng khẽ mỉm cười, nhưng đẹp đẽ chói lóa hơn bất cứ lúc nào, "Chàng sẽ về!"
Nhìn bóng nàng rời đi, Túc Ngọc thất thần đứng đó.
"Có một số việc, bỏ lỡ rồi sẽ không thể lấy lại. Nàng đợi ngươi mấy năm, phí hoài thanh xuân vì ngươi." Thậm chí, còn dám vì ngươi mà phản bội thất hoàng tử. Thứ gì nàng có, đều dâng cho ngươi hết.
Y quay đầu lại, thấy Phó Thần không biết đã tới từ khi nào. Túc Ngọc chua xót lắc đầu, "Là ta phụ lòng nàng. Bây giờ, đến cả cơ hội bù đắp mà nàng cũng không cho ta."
"Liệu ngươi có từng nghĩ, nàng vốn không cần ngươi bù đắp."
"Đúng vậy, nàng không cần." Y ngậm ngùi đau xót. Dù không được như ý nguyện, y cũng không nỡ bỏ mặc đồ đệ của mình, "Ta cũng sẽ phái người đến Tây Bắc tìm. Dù sao, sống thấy người, chết phải thấy xác."
"Đó mới là Túc Ngọc mà ta biết."
Túc Ngọc lặng lẽ nhìn trời cao xanh thẳm, "Ngài lầm rồi. Ta rất ghen tị với y, cũng hận bản thân mình....."
Hai tháng sau.
Tiết Duệ lặn lội đường xa, về đến kinh thành, liền muốn đi tìm Thanh Nhiễm. Không ngờ hôm nay lại là ngày đại hỉ, binh lính giữ chặt hai bên đường, ngăn đám người hiếu kì đứng xem. Ngoài kia là một đội rước dâu mười dặm hồng trang. Tiếng bàn tán xì xào không ngớt.
"Không biết là người nào mà giàu có vậy? Phó trương quá thể, chẳng biết có bao nhiêu xính lễ nữa!"
"Nghe đâu là nhiếp chính vương Trăn quốc đến bái triều, tình cờ gặp được thị nữ bên cạnh Bảo Tuyên vương, đem lòng ngưỡng mộ, quyết định cưới làm chính thê. Nghe nói nàng là đại mỹ nhân đấy. Thành thân xong, bọn họ sẽ về Trăn quốc."
"Thị nữ mà cũng được làm chính thê à?"
"Những tiểu quốc đó không coi trọng dòng dõi. Chưa kể, nhiếp chính vương đã quyết ưng nàng rồi thì còn gì để nói nữa đâu. Bảo Tuyên vương cũng lập tức nhận thị nữ này là nghĩa muội, như thế thì ngang với quận chúa Đại Tấn ta còn gì."
"Thật là có phúc. Muốn làm thị nữ cho Bảo Tuyên vương quá! Bảo Tuyên vương phủ còn tuyển người hầu hạ không?"
"Nghe nói là khó lọt vào lắm, đều do hoàng thượng ban cho cả."
"Cho nên mới toàn những người xin đẹp như vậy chăng!"
Không khó để thấy được sự ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị của các cô nương.
Nhiếp chính vương Trăn quốc là Túc Ngọc rồi. Còn thị nữ kia.....
Tiết Duệ không nhớ mình đã đứng đó bao lâu, đến nỗi hai chân tê dại, không thể động đậy. Y không dám hỏi thêm, chỉ sợ đáp án là cái mình đang nghĩ đến.
Thân thể y lạnh căm, không chút hơi ấm. Đội rước dâu đi xa rồi, đường phố trở lại nhộn nhịp như trước, nhưng y vẫn ngây người ra.
Mãi cho đến lúc nghe tiếng vó ngựa dừng bên cạnh mình, cùng một giọng nói quen thuộc gọi tên y, "Tiết Duệ!"
Y ngẩng đầu cứng ngắc, nhìn nữ tử ngược sáng mà tới. Đó chẳng phải là Thanh Nhiễm hay sao?
Thanh Nhiễm vừa nhận được tin báo, liền thúc ngựa chạy đến đầu tiên để gặp Tiết Duệ.
Thấy nam nhân bần thần đứng đó, cảm xúc của nàng như nước vỡ đê. Hai mắt đẫm lệ, nhào vào lòng y, bất chấp người y còn lấm lem bụi đất và mồ hôi, chỉ cảm thấy hạnh phúc vô ngần. Nàng nức nở trách móc, "Chàng còn biết đường mà về nữa à? Vì sao còn sống mà không báo tin cho ta?"
Tiết Duệ không ngờ Thanh Nhiễm lại khóc tức tưởi như thế, cuống quýt ôm nàng an ủi, không còn chút bộ dạng thong dong, lười biếng thường ngày. Y cũng không có tâm trạng mà để ý đến ánh mắt kinh hãi của người đi đường, chỉ biết người trong lòng mới là quan trọng nhất, "Đừng, đừng khóc. Khi ta giết được tên truy binh cuối cùng thì vô ý rới xuống vách núi, được người ta cứu về. Ngôi làng kia rất xa xôi hẻo lánh, chân ta lại gãy, nên chậm trễ mấy ngày."
Y bỏ qua luôn cả chi tiết suýt chút nữa bị trưởng thôn ép ở lại làm con rể, chân vừa khỏi đã cuống cuồng chạy trốn. Dọc đường đi, chẳng biết xui xẻo thế nào mà không gặp được người Phó Thần phái tới tìm kiếm, nhưng cũng xem như may mắn, về được kinh thành.
"Chàng có biết ta nhớ chàng khổ sở lắm không.....Chàng mà còn không về, ta gả cho người khác!" Nàng vừa cười vừa mắng vừa lau nước mắt.
"Không cho, không cho nàng lấy người khác!" Nhắc đến mới nhớ, mười dặm hồng trang mà Tiết Duệ canh cánh trong lòng nãy giờ, "Thế ai vừa thành hôn kia?"
"Là sư phụ với Hận Điệp."
"Thế nàng không...." Y còn nhớ, lúc gặp Túc Ngọc ở ngoài Lệ thành, đối phương có nhắc đến Thanh Nhiễm. Ánh mắt đó hoàn toàn không phải một sư phụ lo lắng cho đồ đệ.
Thấy bộ dạng phấn khởi của Tiết Duệ, Thanh Nhiễm trợn trắng mắt, "Chứ không thì sao? A! Tiết Duệ, tên điên này, mau thả ta xuống!"
Y nâng Thanh Nhiễm lên, xoay xoay mấy vòng, "Cảm ơn, cảm ơn nàng!"
Không phải nàng! Hóa ra không phải nàng! Tốt quá rồi!
Y mừng không tả xiết. Thanh Nhiễm cuối cùng đã lựa chọn y chứ không phải Túc Ngọc.
Khó tin là sao. Y còn nghĩ rằng mình không có cách nào thay thế hoàn toàn hình bóng của Túc Ngọc trong tim nàng bấy lâu.
Thanh Nhiễm cũng bật cười, "Cảm ơn cái gì? Chẳng phải đã hứa hẹn với nhau rồi sao?"
"Mấy ngày nữa, không, ngày mai. Ngày mai chúng ta thành hôn, được không?" Tiết Duệ hô lớn.
"Sao mà nhanh thế được, chàng còn chưa cầu hôn, rồi còn đủ thứ phải chuẩn bị......Ấy! Chàng đừng xoay nữa, ta chóng mặt!"
Hai người gây xôn xáo quá lớn ở giữa đường cái, khiến dân chúng vây kín xung quanh xem. Vô số người chỉ chỏ "đôi nam nữ không biết xấu hổ, đang giữa ban ngày ban mặt", nhưng hai đương sự vẫn rất hồn nhiên.
Cách đó khá xa, Phó Thần được người của Ngạc Hồng Phong báo tin tức, cũng lập tức nói với Thanh Nhiễm. Hắn tin bây giờ cả hai đều nóng lòng muốn gặp lại người thương.
Thiệu Hoa Trì thấy Phó Thần định đi xem thế nào nên cải trang đi theo. Đường cái rộng lớn cũng bị đôi nam nữ kia khiến cho chật kín người.
Nhìn bọn họ nói cười ríu rít với nhau, Thiệu Hoa Trì cảm thán, "Tốt thật."
"Cái gì tốt?"
Một lòng bàn tay ấm áo, khô ráo bỗng nhiên bao trọn lấy tay y. Thiệu Hoa Trì giật mình kinh sợ, "Ngươi làm gì thế? Đang giữa đường mà!"
"Yên tâm, không có ai để ý chúng ta đâu." Phó Thần vẫn mắt nhìn thẳng tắp, thản nhiên nói.
Lúc này, Thiệu Hoa Trì mới để ý, có ống tay áo dài che khuất, mà người xung quanh cũng đã dồn mắt vào đôi tình nhân đằng kia rồi, y mới thở phào nhẹ nhõm. Từ khi hai người phá bỏ giới hạn cuối cùng, chính thức ở bên xong, Phó Thần càng lúc càng không biết xấu hổ. Y vừa vui mừng, mà vừa không quen với sự chuyển biến đột ngột của hắn.
Phó Thần: "Còn chưa trả lời ta. Cái gì tốt?"
Thiệu Hoa Trì có chút tiếc nuối, nhưng thầm nghĩ chỉ cần có được người này là đủ rồi. Y mỉm cười, "Chẳng qua.....có chút ghen tị. Bọn họ có thể lớn tiếng công khai, rồi quang minh chính đại thành hôn."
Phó Thần im lặng, dường như đang ngẫm nghĩ âm mưu gì.
Vì thế, Tiết Duệ vừa về đến kinh thành, chưa hưởng được mấy ngày mặn nồng với kiều thê, đã bị Phó Thần giao cho nhiệm vụ mới.
Tìm người chế tạo một đôi nhẫn theo thiết kế của hắn, nhất định phải làm xong trước lễ Khất Xảo.
Đã có thời gian ôm người yêu xoay vòng vòng thì phải có thời gian làm việc cho hắn.
Tiết Duệ hoàn toàn không hiểu, mình chọc giận công tử lúc nào? Từ khi thành hôn xong, y bận rộn chóng mặt. Mà kỳ quái nhất là ánh mắt công tử nhìn y cứ như đang vạch lá tìm sâu.