Một câu nói ngắn gọn, đạp nhóm cung nữ xuống thẳng vực sâu.
"Hắn là quận vương do đích thân trẫm phong, dù có lam mai thì cũng phải là con nhà thế gia môn phiệt, thậm chí cưới công chúa cũng không xem là trèo cao. Duyên cớ gì cá ngươi dám nói ra những lời như vậy?" Thiệu Hoa Trì không cần biết, thật ra đám nữ tử này mong ôm đùi y còn hơn xa Phó Thần, nhưng dám mơ tưởng Phó Thần ngay trước mặt y là quá sức chịu đựng. Hơn nữa, người của y, dù có ghép với ai cũng phải là người tốt nhất.
Y không giận dữ trách mắng, khi nói còn hơi nhoẻn miệng cười, ánh mắt nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng mỗi lời nói ra đều chấn động, khiến đám cung nữ đổ mồ hôi như tắm, thật sự thấm thía vì sao nam nhân dung mạo tuyệt thế này lại mang danh sát thần.
Lời y nói chỉ thiếu điều chỉ thẳng mặt mà mắng các nàng không biết xấu hổ. Văn hóa Tấn quốc không cởi mở lắm, đương nhiên càng khắt khe với nữ tử. Các nàng đều có gia thế trong sạch, làm sao nhịu nổi lời mỉa mai của nam nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Thiệu Hoa Trì chán ngấy nước mắt của các nàng. Có người còn thút thít khóc, ngước cặp mắt long lanh lên mà nhìn hắn, không bỏ lỡ bất cứ cơ hội nào để khoe sắc trước mặt đế vương. Cung nữ đó lập tức bị Thiệu Hoa Trì sai người kéo đi. Tội dụ dỗ đế vương, nếu xử nghiêm thì là tội chết. Những cung nữ khác thấy đồng bạn bị lôi xuống không chút thương xót, không dám làm liều nữa. Thiệu Hoa Trì không rảnh so đo với đám đàn bà, nhưng nghĩ sao cũng không nguôi được cơn giận. Ngay cả ban nãy, khi ở trên triều đường, y cũng không giận đến thế. Người của y mà kẻ khác cũng dám mơ tưởng đến?
Thiệu Hoa Trì: "Bàn tán về hoàng gia, đáng tội gì?"
Vương Ninh Đức: "Năm mươi trượng, phạt bổng lộc ba tháng."
"Xử lý theo quy củ. Nhưng mà trong cung không lưu nổi bọn họ. Đưa vào danh sách đuổi về đi." Dứt lời, Thiệu Hoa Trì không thèm nhìn một cái, nhanh chân bước đi.
Vương Ninh Đức thầm hít một hơi, chẳng hiểu sao lại thấy hãnh diện, "Vâng."
Mấy cung nữ này vẫn còn đang ở độ tuổi xuân sắc mà đã bị đuổi về, sau này còn biết giấu mặt đi đâu, biết ăn nói thế nào? Dù có thành thân người ta cũng sợ đắc tội hoàng gia mà không dám nhận. Bọn họ khóc tru tréo, muốn xin tha nhưng hoàng đế đã đi mất rồi.
Thiệu Hoa Trì vừa đi vừa nén cơn giận.
Y không muốn vì mấy chuyện với vẩn này mà giận cá chém thớt với Phó Thần. Phó Thần ưu tú như vậy, dù đặt ở đâu cũng thu hút ánh mắt của kẻ khác, chuyện đó Thiệu Hoa Trì rõ hơn ai cả. Nhưng y thà rằng Phó Thần đừng có hấp dẫn như vậy. Khó lắm mới đuổi được một Mục Quân Ngưng, y không muốn kéo thêm một đám nữa đâu.
Lúc tỉnh dậy, Phó Thần mới biết mình ngủ quên. Đối với một người có đồng hồ sinh học rất đúng giờ như hắn thì chuyện này hiếm vô cùng. Huống chi từ lúc vào cung, hắn chưa từng ngủ yên. Nghe cung nữ nói hoàng thượng dặn họ không được quấy rối, hắn khẽ mỉm cười.
Nhìn rèm buông ngay ngắn, giày xếp gọn gàng, đồ ăn sáng sẵn sàng trước mặt. Cái người này.....ngay cả biểu hiện sự quan tâm mà cũng kín đáo như thế. Nếu hắn không phải người kĩ tính thì sao có thể để ý những dấu vết nho nhỏ như vây mà biết y săn sóc mình.
Hắn đứng dậy ra khỏi cung, tới doanh trại luyện binh. Từ Thanh thấy hắn liền nói, "Đã tới rồi thì hôm nay đừng hòng đi."
"Cũng đang có ý này." Phó Thần hào sảng đáp. Hắn rất hợp với bầu không khí trong trại lính.
Ban đầu, Từ Thanh rất cảnh giác kẻ giảo hoạt như hồ ly giống Phó Thần. Cái lũ mưu sĩ lúc nào cũng thiên biến vạn hóa trong đầu, không biết đâu mà lần. Nhưng sau nhiều ngày ở cùng, lão phát hiện ra tên này cũng không xảo quyệt đến thế. Hắn thật sự dốc nhiều tâm tư đói với hoàng thượng. Nếu không chân tâm thực lòng thì ai lại cược cả tính mạng của mình cho đại nghiệp của y. Về quân sự, chính trị, văn học, hắn đều có hiểu biết, nhưng lại không quá để tâm đến quyền thế. Chính vì vậy nên Từ Thanh thật sự không hiểu, rốt cuộc hắn muốn gì.
Sau chiến dịch ở Lệ Thành, lão mới dần thay đổi thái độ, từ cảnh giác đến khâm phục và yêu thích. Lúc thấy người này gần như đổi mạng để ám sát Phó Thần, lão hiểu ra, có lẽ tên thanh niên trẻ tuổi, tâm tư khó lường này chẳng qua chỉ tìm kiếm tự do mà thôi. Muốn được thế thì chí ít phải làm chủ được vận mệnh của mình cái đã.
Bây giờ, hai người thi thoảng cũng hẹn chau chén chú chén anh, nói dăm câu chuyện phiếm, như đôi bạn lâu năm.
Sau khi tin tức Lý Biến Thiên lan truyền, quân Kích quốc ban đầu còn khí thế hừng hực quả nhiên mất sạch đấu chí, đúng như Phó Thần dự tính. Hơn nữa quân sĩ chìm trong trạng thái đau khổ, không tin vào sự thật. Vị thần trong lòng họ, mới đây vẫn còn sừng sững hiên ngang, mà nay đã sụp đổ, làm sao chấp nhận được đây. Vì thế, trận chiến với liên minh các tiểu quốc do Kích quốc cầm đầu còn chưa khai hỏa đã cứ thế kết thúc.
Kễ tang của Lý Biến Thiên kéo dài ba tháng. Trên dưới Kích quốc đầu vang tiếng khóc than. Lễ kế vị của tân đế cũng chỉ làm cho có lệ.
"Ngươi cảm thấy tân đế Kích quốc có đáng dè chừng không?" Về mặt này, lão tin không mật thám nào nắm rõ hơn Phó Thần.
"Từng tiếp xúc vài lần. Có chút năng lực."
"So với Lý hoàng thì sao?"
Phó Thần cười nhạo, thái độ chẳng ai bì được, "Không bằng một phần vạn."
Điều này không hề sai. Phó Thần đã tiếp xúc với những người kiệt xuất nhất ở thời đại này, giờ chỉ gặp những kẻ ưu tú thông thường thì cảm thấy không so nổi sợi tóc. Không phải hắn ngạo mạn, mà là đánh giá khách quan.
Lý hoàng bệ hạ là vị hoàng đế thiên cổ khó tìm. Tân đế cùng lắm chỉ giữ được bờ cõi. Tuy bản thân Lý Biến Thiên có tài kinh thiên vĩ địa, lời nói ra đủ để phiên vân phúc vũ, nhưng tiếc thay các con của hắn không ai ưu tú bằng, chọn ra người này cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
Nghe vậy, Từ Thanh cười phá lên, "Xem ra ông trời công bằng đấy chứ."
Kích quốc không còn hơi sức làm loạn nữa, cơ hội của họ tới rồi.
Hoàng hôn buông dần. Thiệu Hoa Trì vừa về từ Quân Cơ xử chưa lâu đã triệu kiến đai thần quân cơ để thương thảo tình hình trong kinh thành, vấn đề đóng quân ở biên giới và đủ chuyện linh tinh khác. Sau khi bọn họ rời đi, trên bàn y vẫn còn một đống tấu chương cao ngất chưa xử lý. Lúc này, y chẳng có thời gian uống một chén trà. Ngày trước, tấu chương do tể tướng kiểm duyệt rồi dâng lên, một bộ phận cũng nhờ tể tướng xử lý, chỉ giao những việc quan trọng nhất cho hoàng đế quyết định. Nhưng sau khi Thiệu Hoa Trì thay mặt giám quốc từ nửa năm trước, y đã dần dần làm suy yếu quyền lực của tể tướng. Đa số tấu chương đều do đích thân y phê duyệt.
Trên thực tế, những tấu chương này bao gồm cả quân sự, nông nghiệp, thương nghiệp, vận tải, biên phòng, mậu dịch hàng hải, dân sinh, quan viên điều nhiệm thăng chức, công tác chống thiên tai, mở đường Tây Bắc.....Mỗi loại có vô số nhánh, mỗi quận huyện đều báo cáo tình hình khác nhau. Hệ thống này do Phó Thần phân loại, chứ còn để lẫn lộn như ngày trước thì chính hắn cũng đau đầu. Nhìn trời chiều ngả về tây, y thầm than một tiếng. Không làm cho nhanh thì đêm nay sẽ phải ở lại Dưỡng Tâm điện mất.
Thiệu Hoa Trì đang chăm chú phê tấu chương thì bỗng có một đôi tay giữ lấy vai. Y kinh ngạc, không hề phát hiện ra có kẻ đến gần mình từ lúc nào. Nhưng người xuất hiện sau lưng y mà y không hay biết thì chỉ có một.
Vừa ngẩng đầu đã thấy gương mặt mang nét cười hiền hòa của đối phương, lòng y lại muôn hoa bừng nở, ngay cả chút mệt nhọc ban ngày cũng tiêu tan, chỉ còn lại phấn chấn. Y không biết ánh mắt mình bây giờ lấp lánh nhường nào, "Về rồi sao? Từ Thanh chắc lại ngâm mình trong quân doanh chứ gì? Sao gần đây lão cứ bám lấy ngươi thế?"
"Chắc là hợp tính nhau."
"Thôi đi." Lão già đó ngày trước còn phòng ngươi như phòng giặc.
"Lão là thuần thần," Phó Thần đặt tay lên huyệt thái dương của Thiệu Hoa Trì, giúp y xoa bóp, thoải mái đến độ y suýt nữa rên thành tiếng.
"Ta biết mà." Thiệu Hoa Trì nhắm mắt hưởng thụ/
"Chỗ còn lại, lát nữa xử lý cùng với ta." Hoàng đế dường như không nhận ra mình đang giao quyền cho kẻ khác.
"Được. Ngươi nghỉ ngơi trước, ta sai người làm canh đậu xanh cho ngươi thử, lát nữa sẽ bưng lên." Phó Thần thản nhiên đáp, không cảm thấy lời này của y có vấn đề gì, chỉ đau lòng đế vương phải làm lụng vất vả, "Chế độ tể tướng hiện giờ không thích hợp. Ngươi có thể cân nhắc chế độ Nội các."
Thời đại đang dần dần thay đổi, lịch sử cũng tự có quỹ tích của mình
"Là cái lần trước ngươi nói, có thể hỗ trợ, nhưng không có quyền đưa ra quyết sách ấy hả?" Cứ để Phó Thần mệt nhọc thế này, y cũng không nỡ. Đúng là cần có người hỗ trợ thật.
"Ừ, ngươi cũng không cần thay đổi ngay, cứ tiến hành theo chất lượng cho thỏa đáng."
"Ngươi định minh thăng ám hàng*?"
*Bề ngoài là thăng chức nhưng tước đi thực quyền, thực ra là giáng chức.
"Ngài đã tự có đáp án trong lòng, cần gì phải hỏi thần."
Mỗi lần Phó Thần đổi cách xưng hô, Thiệu Hoa Trì liền hiểu ý. Y gạt những chuyện vặt vãnh sang bên, bắt đầu chuyên tâm hưởng thụ sự chăm sóc của Phó Thần. Lực xoa bóp trên trán và vai rất vừa phải. Không biết có do ảnh hưởng từ tâm lý hay không, mỗi nơi Phó Thần đụng đến đều tê tê dại dại, lặng lẽ thắp một ngọn lửa, ấm sực cõi lòng.
Một khi Phó Thần đã dốc lòng quan tâm ai thì mỗi ngày đều mỹ mãn như không phải hiện thực.
Hai người ngừng nói chuyện. Thấy Thiệu Hoa Trì mơ màng buồn ngủ, Phó Thần nghĩ bụng, có lẽ phải bắt y nghỉ ngơi một chút sau bữa trưa. Cứ làm việc với cường độ cao như thế thì chẳng mấy chốc thân thể sẽ cạn kiệt.
"Nghe nói hôm nay có một nhóm cung nữ làm ngươi tức giận?" Hắn vừa về cung, đề tài này đã lọt vào tai, Phó Thần không muốn biết cũng khó.
Thiệu Hoa Trì tỉnh táo hơn một chút. Không nhắc thì thôi, nói tới lại sôi cả ruột, "Sao hả? Đau lòng à?"
"Sao lại thế được?" Phó Thần dở khóc dở cười. Hắn không biết mấy người kia, chẳng qua nghe Vương Ninh Đức kể lại nên mới hỏi, "Ta chỉ lo ngươi vì việc này mà nóng giận, hại thân mình."
Thiệu Hoa Trì nghe hắn nói thế, cơn giận cũng nguôi, khẽ hừ một tiếng, "Ta nghe đâu ngày trước có một tiểu cung nữ tên là Chỉ Diên gì đó rất thân thiết với ngươi? Chắc là tình chàng ý thiếp rồi chứ gì?"
"Chẳng qua là xã giao thôi. Cung nữ và thái giám đâu thể gần nhau được. Hơn nữa, Tiểu Chỉ Diên cũng theo lão Bát Hồ ra khỏi cung gả cho người ta rồi, sao ngươi còn để bụng chuyện cũ?"
Nghe Phó Thần giải thích, Thiệu Hoa Trì im lặng một hồi, rồi lại lẩm bẩm, "Tiểu Chỉ Diên, gọi đến là thân thiết."
"Hoa Trì?" Phó Thần khẽ cao giọng, "Trì Trì?"
Hả? Trì Trì là thế nào?
Thiệu Hoa Trì giật thót cả mình, cả người tê rần, "Ngậm miệng! Không được gọi ta như thế!"
Chỉ là một cách xưng hô thôi mà người này còn thẹn thùng như vậy.
Phó Thần xoa xoa vành tai Thiệu Hoa Trì. Thiệu Hoa Trì sợ nhột, quay đầu muốn trốn. Phó Thần lại không tha cho y, trốn đến đâu thì đuổi đến đó. Hai người đùa giỡn náo loạn trên ngự tòa, cứ như đám con nít. Đến lúc Thiệu Hoa Trì không tránh được nữa, đành hung hăng siết eo Phó Thần, "Đừng đùa nữa."
Đùa nữa coi chừng cỏ khô bén lửa!
Phó Thần đỡ lấy gáy đối vương, cúi đầu ngậm lấy môi y. Ban đầu, Thiệu Hoa Trì còn định phản kháng, nhưng khi miệng bị xâm nhập, lưỡi bị bắt làm tù binh, thì chẳng còn gì để mất, cũng nhiệt tình phối hợp đáp lại.
Hai người tách ra một lát. Thiệu Hoa Trì hổn hển, môi bị hôn đến sưng đỏ ướt át, dựa vào người Phó Thần, thở gấp.
Vừa bình ổn được một chút, ánh mắt lại chạm nhau. Cảm nhận được nhiệt độ nóng bừng trong mắt đối phương, y lại bất giác rướn cổ lên hôn. Không biết từ lúc nào, Thiệu Hoa Trì đã bị đặt lên bàn, quấn quýt với nam nhân bên trên. Qua lớp vải mỏng, thân nhiệt nóng bỏng truyền sang nhau.
Cả hai đều là nam nhân trưởng thành, khí huyết phương cương, từ lúc dậy thì tới giờ đều không đươc phát tiết thoải mái. Người trước mặt lại là người trong lòng, lần đầu động tình, cho nên dục vọng cứ như lũ tràn đê, không sao ngăn được, mới hôn nhau đã có phản ứng. Y sửng sốt, cảm thấy thứ gì đó nóng rực, cứng rắn đè chặt dưới thân, "Nguơi....hình như cứng lên."
"Ngươi cũng vậy." Phó Thần mỉm cười, chẳng hề hổ thẹn.
Tác giả có lời muốn nói:
"Trì Trì."
"Im miệng!"
"Trì trì?"
"......"
"Không thích à?"
"......" Ông đây sắp cứng rồi!