Phó Thần đau lòng là đương nhiên. Dù giữa hắn và Mục Quân Ngưng không có tình yêu, nhưng một nữ tử đã thương nhớ hắn nhiều năm mà lại chết trên tay mình, sao hắn có thể không có cảm xúc gì được.
Nàng rất hiểu Phó Thần, hành động của nàng vừa là âm mưu mà vừa chân tâm thực lòng. Phó Thần dù có lạnh lùng đến mấy cũng không thể thờ ơ với chân tình của người khác.
Nếu không phải thật lòng với hắn, nàng đã không tính toán đến mức ấy. Với nàng, chết trong tay Phó Thần mới xem như không phải hối tiếc.
Phó Thần đè tay lên lồng ngực, trấn an bản thân, điều chỉnh hơi thở vững vàng trở lại. Hắn chợt nhớ ra điều gì đó, quay lưng nhìn ra sau thì thấy Thiệu Hoa Trì đang cúi đầu, chẳng biết đang nghĩ gì.
Hai tay siết chặt thế kia, y đang nhẫn nhịn sao?
Phó Thần nghĩ lại những chuyện vừa xảy ra, nhưng mà chủ công nhà hắn chẳng chịu biểu hiện gì rõ ràng cả.
Thường ngày, Thiệu Hoa Trì luôn giữ vẻ uy nghiêm, không để tâm đến nữ nhi thường tình. Nếu hắn không quan sát cẩn thận thì có khi chẳng nhận ra. Không lẽ tên ngốc này lại nghĩ mình đau khổ vì cái chết của Mục Quân Ngưng?
Lúc Phó Thần ngẩng lên lần nữa thì người kia đã đứng ngay trước mặt mình, "Điện hạ?"
Khóe môi Thiệu Hoa Trì nhếch lên, nở nụ cười vừa mỉa mai. Nỗi thống khổ bị y giấu xuống đáy lòng, không mảy may hiện ra, "Đau lòng lắm à? Sao ban nãy không nói là ngươi để ý? Giờ nàng ta chết không cam tâm thì không kịp nữa rồi. Người ta không thấy được ngươi bi thương cỡ nào đâu."
Bi thương ấy hả? Không đến mức đó. Chỉ là xúc động khi một người thân quen rời khỏi cõi đời. Hắn trải qua nhiều sinh ly tử biệt rồi nhưng không quen được. Đó là lẽ đương nhiên, chẳng ai có thể quen với cái chết.
Dáng vẻ xù lông nhím này không giống điện hạ mọi khi, nhưng mà rất giống với lúc hai người mới quen nhau, cảm giác rất ngông cuồng, tùy tiện. Thực ra, sự kiêu ngạo ương bướng của Thiệu Hoa Trì khi ấy chỉ là giả vờ thôi, nhưng lại rất nổi bật. Bây giờ y đã thay đổi, quay về bản tính thật sự, hay nói cách khác là đè nén bản thân, ép mình trưởng thành để là một quân vương đầy đủ tư cách trong mắt mọi người.
Thấy y gồng mình tỏ ra mạnh mẽ như thế, Phó Thần lại mềm lòng, choàng tay kéo y vào lồng ngực. Thiệu Hoa Trì có chút bối rối, nhưng cảm nhận được hơi ấm của Phó Thần, y cố thả lỏng bản thân, lại vừa tự chống đỡ trọng lượng cơ thể để không đè nặng Phó Thần.
Tâm trạng vừa mới chìm xuống đáy vực, giờ lại lâng lâng trên mây.
Nam nhân này có thể dễ dàng khống chế mọi cảm xúc của y.
"Nô tài từng nói một câu, không biết điện hạ có muốn nghe không?"
Vừa nghe cách xưng hô của Phó Thần, Thiệu Hoa Trì đã cảm thấy gai góc nổi đầy đầu, trừng mắt lên, "Ngươi nhắc lại hai chữ nô tài thử xem?"
Phó Thần tủm tỉm cười. Hắn vốn là nô tài mà, có gì không dám nhận. Người biết hắn ở trong cung nhiều lắm, dù có muốn chối cãi cũng dính phải vô số lời đồn đại.
Một người có phải nô tài hay không cũng không quyết định ở cách xưng hô.
Thiệu Hoa Trì tức xù cả lông, "Ngươi tưởng ta nói đùa à?"
"Không, chẳng qua chỉ cảm thấy điện hạ rất....." Rất đáng yêu, chịu không nổi.
Hiếm khi thấy điện hạ nghiêm trang, uy vũ nhà mình lại cư xử trẻ con thế này.
Rất cái gì?
Lời Phó Thần lấp lửng như bỡn cợt, ôm lấy Thiệu Hoa Trì. Y rõ ràng muốn nghe vế sau mà Phó Thần cố tình không chịu nói. Nếu điện hạ mà nghe được mấy chữ như "đáng yêu" này nọ thì chẳng biết sẽ nổi giận cỡ nào.
Đôi mắt Thiệu Hoa Trì rất đẹp, được ánh sáng nhàn nhạt tỏa chiếu, có chút mị hoặc, khiến hắn xúc động, muốn hôn lên khoé mắt. Hắn tháo tấm mặt nạ của Thiệu Hoa Trì, nhìn ngắm dung nhan trước mặt, nhẹ nhàng dùng ngón tay mô tả đường cong của bờ mi nét mày, "Điện hạ có muốn nghe tiếp không?"
"Nói cái gì thì nói đi!" Nghe thì khí thế lắm nhưng thật ra lòng dạ mềm nhũn.
"Hoàng quý phi hỏi ta để ý nàng ở phương diện nào, ta đương nhiên hiểu, ngài cũng hiểu. Nhưng với ta mà nói, nếu đã không có tình cảm thì việc gì phải gây hiểu lầm không cần thiết. Dù có chết trước mặt ta.....cũng thế mà thôi." Hắn cũng có lúc ích kỷ chứ. Bao nhiêu tâm tư đều bị cái người hung dữ trước mặt này chiếm đoạt rồi, đâu dư thừa cho ai được.
Giả sử lúc ấy mà Phó Thần nói hắn để ý thì không biết điện hạ sẽ còn xù lông đến mức nào.
Phó Thần đã bày tỏ rõ tấm lòng, sao Thiệu Hoa Trì còn không hiểu. Y vô cùng cảm động trước sự tinh tế của Phó Thần. Nếu hắn không quan tâm tới y thì làm sao biết được tâm trạng của y để mà an ủi.
Y vẫn giống trước kia, không thể hiện cảm xúc. Nếu là Phó Thần ngày xưa thì chắc chắn sẽ lại nghĩ, Thiệu Hoa Trì tâm cơ sâu, hẳn là đang tính toán âm mưu gì đó. Nhưng giờ đã khác rồi, thái độ của Phó Thần đối với y cũng thay đổi theo.
Thiệu Hoa Trì kiềm nén những cảm xúc dữ dội trào dâng, hơi ấm như chảy xuôi, thấm đẫm cả đáy lòng.
Phó Thần trước nay không hay giải thích, nhưng giờ hắn lại nói nhiều như vậy đề bày tỏ suy nghĩ của mình với y.
Dù Phó Thần có mục đích gì đi nữa, y cũng chẳng để tâm, chỉ biết hắn thật sự có lòng vỗ về mình. Y đã có được quá nhiều, nhiều hơn những gì y từng mơ tới. Y so sánh ngày hôm kia với hôm qua, hôm qua với hôm nay, nam nhân này càng lúc càng quan tâm đến y hơn. Tình cảm của y cũng càng lúc càng sâu đậm, chẳng biết phải thể hiện thế nào, chỉ biết xông thẳng về phía trước, dùng hết sức của mình để bảo vệ Phó Thần, dù phải tan xương nát thịt.
Mục Quân Ngưng hy sinh tính mạng của mình, đâm một cái gai thật sâu trong lòng y, đến bây giờ vẫn còn nhức nhối. Nhưng không nhổ bỏ cái gai ấy đi cũng chẳng sao, dù gì Phó Thần cũng chẳng yêu nàng. Quan trọng hơn, cái gai ấy nhắc nhở y, vĩnh viễn đừng trở thành Mục Quân Ngưng thứ hai, tìm mọi cách tính kế Phó Thần.
Đế phi nối tiếp qua đời, sau này sẽ trở thành giai thoại, thậm chí còn đi vào sử sách. Dân gian hết lời tôn sùng Tấn Thành đế là vị vua có những mối tình li kỳ bậc nhất.
Việc hậu sự của đế phi do Hiền phi, Lưu Túng cùng các công công ở phủ Nội Vụ đảm nhiệm, còn Thiệu Hoa Trì đã dẫn Phó Thần rời khỏi cung.
Lúc này, không khí trong thành căng thẳng vô cùng, binh lính tuần tra khắp nơi, nhìn thấy tòa giá của Thụy vương phủ mới chị cho qua. Khắp ngã tư đường yên tĩnh lạ thường.
La Hằng chạy đến báo cáo, "Điện hạ, đã di tản phần lớn dân cư trong thành."
Đa số bách tính không trốn vào hầm ngầm trong nhà mình, mà nấp trên mái ngói. Những hang động để lánh nạn Phó Thần cùng các tướng lĩnh Vệ Thành sắp xếp trước đó hầu hết đều thay đổi, cho nên kinh thành mới trống trải như vậy, vừa vắng vẻ mà vừa cấp bách.
Thiệu Hoa Trì đương nhiên nhớ rõ mình không hề đưa ra mệnh lệnh nào như thế. Y liếc mắt nhìn sang Phó Thần.
Sau đó đáp lại La Hằng, "Biết rồi."
Bọn họ đi rồi, y mới hỏi, "Ngươi hạ lệnh à?"
Phó Thần gật đầu thừa nhận. Sắc mắt Thiệu Hoa Trì thay đổi mấy lần.
Phó Thần vẫn biết, mình có thể thay Thiệu Hoa Trì hạ lệnh vì được chủ công ưu ái, giao cho quyền quản lý, nhưng không có nghĩa hắn được phép thay mặt y làm những chuyện y không hề hay biết, nhất là khi điều đó liên quan đến sự tồn vong của bách tính trong thành.
Chuyện này không quan trọng hắn làm đúng hay sai, mà là coi thường chủ soái. Nếu ở trong quân đội thì hắn có thể bị dùng quân côn đánh chết. Một chủ soái nắm giữ thực quyền sẽ không cho phép thứ thuộc hạ đó tồn tại, dù có tài hoa đến mấy cũng giết.
Mà Thiệu Hoa Trì là một chủ soái như thế. Y có cả sự uy nghiêm của hoàng gia lẫn sự sát phạt của quân đội, kỷ luật nghiêm minh, coi trọng nguyên tắc, không tha thứ cho kẻ nào xem thường quân quy.
Y nhìn thẳng vào mắt Phó Thần, thấy hắn vẫn bình thản đối mặt, chỉ đành thở dài một tiếng, nhẹ giọng răn dạy, "Còn không mau lên xe ngựa, sợ mình chưa đủ nổi bật à?" Vì cái nữ nhân đến chết rồi vẫn không khiến người ta an tâm kia, giờ Phó Thần đã trở thành trung tâm của sự chú ý, thế mà còn nghênh ngang đứng bên ngoài.
Ngay cả lúc này, trong lòng Thiệu Hoa Trì, mối quan tâm lớn nhất vẫn là sự an toàn của Phó Thần.
Trái tim Phó Thần rung động mãnh liệt, môi run run nhìn bóng lưng Thiệu Hoa Trì.
Chuyện này kết thúc dễ dàng thế sao?
Đây hóa ra vẫn không phải giới hạn của Thiệu Hoa Trì đối với hắn.
Vậy đâu mới là giới hạn?
Hay là căn bản, chẳng có giới hạn nào hết?
Ngay cả Phó Thần cũng bị thái độ của Thiệu Hoa Trì khiến cho kinh ngạc đến không thốt nên lời. Thật ra hắn đã chuẩn bị tinh thần. phải giải thích thế nào để trấn an Thiệu Hoa Trì....Dù hai người có tin tưởng nhau đến mấy, nhưng bọn họ cũng đã nhiều lần thử thách lẫn nhau, cố ý, vô tình, trùng hợp đều có cả. Vào thời điểm này, tin tưởng là thứ tình cảm không gì so sánh được. Trong hoàn cảnh quần hùng giao tranh, kẻ địch hùng mạnh vây bốn phía, mắc một sai lầm nhỏ cũng có thể tan xương nát nịt. Dù Thiệu Hoa Trì có giáng tội, Phó Thần cũng không trách, sẽ cam nguyện chịu phạt. Hắn sẽ không để chuyện này phá hỏng mối quan hệ khó khăn lắm họ mới gây dựng được.
Nhưng thái độ của Thiệu Hoa Trì lúc này hoàn toàn không nằm trong những khả năng hắn tính đến.
Sao có thể không khiếp sợ được.
Lúc Tiết Duệ xe ngựa, nhìn thấy công tử nhà mình đang chống ta lên cằm, bộ dạng trầm tư, thấy có người đến mới ngẩng đầu lên. Khóe mắt hắn ửng hồng, dường như rất kích động.
Phó Thần nhanh chóng thu hồi biểu cảm trên mặt, nhìn người Tiết Duệ vừa đưa tới. Là người quen cũ, nhưng lúc ở Kích quốc bọn họ không gặp nhau được mấy lần mà chỉ liên lạc trên thư tín, "Văn Ỷ?"
"Công tử, là ta đây." Xe ngựa quá chật hẹp nên nàng chỉ hành lễ đơn giản.
Tiết Duệ là người đưa Văn Ỷ vào thành. Nếu không phải hắn tinh ý phát hiện ra thì chắc giờ nàng vẫn đang lẫn vào đám nạn đân.
Nói đến Văn Ỷ thì phải nhắc lại chuyện năm năm trước. Khi đó, hắn bị Lý hoàng bắt đi, gặp được đám thuộc hạ ở thành Đan Hô của Ấm Đột quốc. Trong đó có một người tên gọi Văn Ỷ, biệt danh Hắc Quả Phụ. Đối phương không phục Phó Thần, gây ra vài chuyện. Sau này, Phó Thần sai nàng đột nhập vào phủ của ca ca Lý hoàng, Lý Diệp Tổ.
Lúc ấy, Lý Diệp Tổ đã bị Phó Thần và thập nhị hoàng tử liên thủ, hại cho nửa dưới tàn phế. Văn Ỷ gần như không có cơ hội nào để thực hiện nhiệm vụ, mỹ nhân kế thì càng bất khả thi.
Nhưng nàng lại là một nữ nhân thông minh, tự nhận mình là danh y biết chữa bệnh bất lực. Với sự "trị liệu" của nàng, thân dưới của Lý Diệp Tổ thi thoảng cũng có phản ứng. Nàng lại cố tình không trị dứt điểm mà chỉ đứt quãng, lúc tốt lúc xấu, cho nên được giữ lại Lỗ vương phủ làm thượng khách. Cuối cùng, Lý Diệp Tổ bị Phó Thần bày kế, hại Lý hoàng nghiện nha phiến, sau đó bị tống vào đại lao. Một mặt, Lý hoàng tức giận trừng phạt Lý Diệp Tổ, nhưng mặt khác cũng bảo vệ hắn khỏi bị người của Thất Sát giết để diệt khẩu.
Lý Diệp Tổ luôn nghi ngờ Lý Ngộ, nhưng ngàn lần không nghĩ tới Văn Ỷ. Ở trong đại lao, hắn vẫn cho phép Văn Ỷ đến gặp, chính vì thế mới bị ám sát.
Đó cũng là nguyên nhân Lý Biến Thiên nổi giận lôi đình khi nghe tin Lý Diệp Tổ chết bất đắc kỳ tử trong ngục. Sau khi giết Lý Diệp Tổ, Văn Ỷ sai người đột nhập vào đại lao thông qua hầm ngầm, cải trang thành Lý Diệp Tổ. Không ai chú ý Lý Diệp Tổ đó có phải người thật hay không. Lý hoàng thì bận rộn cho kế hoạch xâm lược Tấn quốc, không có thời gian đến thăm huynh trưởng của mình. Lúc xác Lý Diệp Tổ bị phát hiện ra thì Văn Ỷ đã chạy xa vạn dặm.
"Kế hoạch thế nào?" Nếu Văn Ỷ đã đến được Loan Kinh thì Phó Thần cũng đoán được, kế hoạch nhiều năm của hắn cuối cùng đã thành công.
Văn Ỷ nhớ đến hành trình ám sát, đào thoát gian khổ, hít sâu một hơi, "Đã không phụ sự kỳ vọng của ngài. Sau khi ngài đi, tính tình Lý hoàng càng lúc càng bất thường, luôn nhốt mình trong cung, không mấy khi ra ngoài."
Văn Ỷ báo cáo sơ lược tình hình Kích quốc thời gian vừa qua cho Phó Thần. Phó Thần biết, sở dĩ Lý hoàng trở nên như thế là do nha phiến. Nếu không có nha phiến đảo lộn cuộc sống thường ngày của Lý Biến Thiên thì kế hoạch của hắn và Thiệu Hoa Trì nào có thuận lợi như thế.
Sau khi Văn Ỷ thuật lại mình làm cách nào trốn khỏi Kích quốc, Phó Thần mới chậm rãi đáp, "Làm tốt lắm."
Lý Diệp Tổ là kẻ hung hăng tàn bạo. Dù Phó Thần không thể xử lý kẻ này ngay lập tức, nhưng hắn rất kiên nhẫn, lên kế hoạch suốt năm năm để tống Lý Diệp Tổ xuống địa ngục.
Thời gian Lý Diệp Tổ chết, hắn cũng đã tính toán đầy đủ, tốt nhất phải diễn ra tương đương với thời gian hắn giả chết. Nhiều cú sốc ập đến cùng lúc, ngay cả Lý hoàng cũng sẽ khó mà bình tâm.
Lý Biến Thiên gần như không để ai trong lòng. Trưởng tử Lý Cẩm Trình có thể miễn cưỡng xem là một trong số đó, rồi Lý Diệp Tổ, nói một cách trơ trẽn thì bao gồm cả Phó Thần hắn nữa. Hai người lần lượt chết đi, một kẻ phản bội, cộng thêm nha phiến tàn phá tinh thần, Lý Biến Thiên đương nhiên sẽ bị ảnh hưởng.
Trung tâm của Lý phái là Lý Biến Thiên. Chỉ cần Lý Biến Thiên có vấn đề, dù chỉ là một chút nôn nóng, mất bình tĩnh, thì có thể ảnh hưởng đến kết quả sau cùng.
Phó Thần một tay chống lên khung cửa sổ, nhìn Thiệu Hoa Trì anh tư hiên ngang bên ngoài, khóe môi khẽ cong lên.
Ngươi muốn thiên hạ, ta đương nhiên sẽ dâng đến tay ngươi.
Thiệu Hoa Trì loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện trong xe ngựa, thấy Phó Thần khen ngợi nữ nhân kia, trong lòng buồn bã.
Phó Thần ít khi khen ai, một câu "làm tốt lắm" như ban nãy đã là hi hữu rồi.
Y còn nhớ, bộ dạng nữ nhân mà Tiết Duệ dẫn vào kia cũng không tệ lắm. Tuy không phải đệ nhất mỹ nhân nhưng cũng thuộc loại quyến rũ.
Thanh Nhiễm lúc trước là người của y, về sau phản lại y, dẫn một nhóm người theo Phó Thần. Thủ hạ của y khá nhiều, không thể nhớ rõ từng gương mặt, cho nên không có ấn tượng gì với Văn Ỷ. Phải đến bây giờ mới chú ý đến nàng một chút.
Chết tiệt, vì sao ngày xưa Văn Hiến tiên sinh lại đào tạo ra lũ mật thám này. Mật thám thì xinh đẹp như thế làm cái gì, vừa nhìn đã nghĩ đến những chuyện không đứng đắn.
Trong đầu Phó Thần chỉ toàn làm thế nào bày mưu tính kế, làm sao đoán ra vị điện hạ mang dáng vẻ hùng đồ bá nghiệp chí tại tất đắc kia đang nghĩ đến mấy chuyện xuân hoa thu nguyệt. Phó Thần mỉm cười, cuối cùng đã đến lúc bọn họ xoay chuyển tình thế, hắn sẽ không lơ là một chút nào hết, "Tiết Duệ, ngươi đưa Văn Ỷ đi. Giải quyết các cơ quan tình báo còn lại của Lý phái, giờ để lại cũng vô dụng."
Lý phái chỉ còn lại vài chốt tình báo, nhân lực cũng bị Phó Thần đánh hạ dần dần, vô cùng ít ỏi. Một vài chỗ biết mặt "Lý Ngộ", giờ Phó Thần đã bị đẩy ra giữa trung tâm cuộc giao tranh, trở thành nhân vật đáng chú ý. Vậy thì phòng ngừa vạn nhất, tuyệt đối không thể để Lý phái truyền tin về cho Lý Biến Thiên.
Điều may mắn duy nhất là ở thời đại này, lộ trình xa, giao thông bất tiện, chốt tình báo trở thành những mắt xích quan trọng nhất. Phó Thần cũng lợi dụng điểm này để bẻ gãy liên lạc của chúng.
Phó Thần ngẫm nghĩ một hồi, cầm lấy tấm bản đồ Tiết Duệ dâng đến, bắt đầu đánh dấu những cứ điểm cuối cùng của Lý phái.
Lý Ngộ nắm giữ thông tin về các cứ điểm này. Lý phái biết thế, nhưng vì nhân lực ở kinh thành thương vong quá nhiều, không kịp hình thành hệ thống tình báo mới nên cứ giữ lại. Giờ Thất Sát đã "chết", mối nguy được giải trừ, Lý phái càng tự tin sử dụng hệ thống cũ.
Toàn bộ kinh thành rơi vào tình trạng cảnh giới cao độ. Lão Lã dẫn theo quân của Duệ vương còn cách cổng thành quãng đường mất một giờ để di chuyển. Theo lẽ thông thường, lão cho rằng kinh thành vẫn còn bi thương sau cái chết của hoàng đế, không ngờ đại quân đang tiếp cận, chắc chắn không có cơ hội phản kích.
Bọn họ làm sao tưởng tượng được, dưới sự chỉ đạo của Thiệu Hoa Trì và Phó Thần, thất vương đảng đã chuẩn bị sẵn sàng ứng phó, chờ đợi trận vây công này.
Sau khi Tiết Duệ và Văn Ỷ rời đi, chuẩn bị tiến hành xóa sổ các chốt tình báo, Thiệu Hoa Trì kéo dây cương ngựa, nhìn cỗ xe đằng sau, bỗng nhiên nhảy xuống.
Phó Thần còn đang trầm tư, nghĩ xem mục đích cuối cùng của Lý hoàng trong trận vây công này là gì, thì mành xe bất ngờ bị cuốn lên. Một trận gió ào tới, sau đó là khí tức quen thuộc ôm siết lấy mình, ngập tràn hương vị nội tiết tố nam tính đặc trưng.
Phó Thần không hề phản kháng, giang hai tay đón người vào lòng. Hắn bị Thiệu Hoa Trì đè lên ván gỗ, trọng lượng của hai nam nhân khiến xe ngựa lung lay một chút. Lúc đối phương nhào tới dính lên môi hắn, còn chạm phải răng nanh của y, đau nhói một trận. Phó Thần chỉ thoáng kinh ngạc, rồi mặc kệ Thiệu Hoa Trì lộn xộn hôn môi mình.
Ui da....
"Đừng cắn." Ngươi có phải chó đâu?
Phó Thần hít sâu một hơi, môi sắp bị cắn nát rồi. Thiệu Hoa Trì cứ như ruồi bọ không đầu, gặm lung lung lên làn môi mềm của hắn.
Nếm được vị máu mặn, sự cuồng dã trong lòng Thiệu Hoa Trì càng dâng lên.
Y muốn khiến nam nhân luôn lạnh lùng với tất cả mọi người này chỉ bùng cháy vì một mình y.
Phó Thần cháy không thì không biết. Giờ hắn chỉ muốn xách cái tên nhóc không có tĩ kỹ thuật nào này xuống khỏi người mình. Y có biết hôn không đấy? đường đường là vương gia cơ mà, có chết không cơ chứ. Hắn do dự mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ vỗ cái đầu chó của y, trái lại còn bị nụ hôn điên cuồng của Thiệu Hoa Trì kích thích tinh thần.
Bàn tay to lớn đặt lên gáy Thiệu Hoa Trì, kéo y lại, hôn sâu hơn.
Hắn đã bị vị điện hạ tràn gập bản tính hoang dã của sói này khơi dậy dục vọng chinh phục rồi.