Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 262




Khi Phó Thần bày ra kế hoạch này, hắn có thể đưa một số lượng lớn người ra khỏi thành, ở mức độ nào đó sẽ cam đoan trong thành được an toàn. Bây giờ ngoài thành có tổng cộng mười ba vạn lao động, có cả bách tính tấn quốc vô tội nữa, nhưng hơn phân nửa là người Kích quốc trà trộn vào.

Nếu một phần trong số họ bạo động, áp lực đối với quân tướng thủ thành sẽ tăng lên mấy lần. Nhưng hiện giờ, Phó Thần đã tạm thời chia rẽ hành động của bọn chúng, dù áp lực không giảm bớt, nhưng ít nhiều vẫn kiểm soát được tình hình chung. Ngay cả Từ Thanh cũng phải cảm khái một câu với Thiệu Hoa Trì, "Thụy vương điện hạ, sở hữu vị mưu sĩ thế này giông như con dao hãi lưỡi." Loại quỷ tài này í tai dám dùng, dễ chuốc họa vào thân.

Đó là lời nhắc nhở đầy thiện ý. Thanh kiếm này quá sắc bén, nếu không toàn tâm trung thành thì Thụy vương sẽ phí công nuôi một tên bạch nhãn lang. Những kẻ này mà không khống chế tốt, người bị hại đầu tiên chính là thất vương đảng.Nhưng Thụy vương nghe vậy, chỉ cười, "Hắn từng có vô số cơ hội chọn chủ công khác. Trước khi thuộc về ta, hắn theo phe nào cũng sẽ được đón nhận, nhưng hắn lại chưa từng quy thuận bất cứ ai. Có lẽ chính vì hắn là quốc sĩ vô song của ta, cho nên mới không bừa bãi chọn chủ."

Lúc Thụy vương bình thản nói ra những lời này, Từ Thanh có thể cảm nhận, không ai có thể chen vào, phá vỡ tình cảm chủ tớ giữa hai người này.

"Cứng quá thì dễ gãy. Hắn có thể bị chặt trăm ngàn lần không đổ, vô cùng dẻo dai. Ta tự hào về hắn. Từ tướng quân, Thiệu Hoa Trì ta có thể không tin ai, nhưng chỉ mình hắn, ta đã nợ hắn vài cái mạng rồi."

Khoảng khắc đó, khí thế từ Thiệu Hoa Trì bùng nổ, tử khí xung thiên, bá lực của đế vương hiện rõ mồn một.

Tử khí* là đế vương chi vận!

*Tử khí: tử ở đây không phải chết, mà là màu tím ạ. Có câu "Tử khí đông lai", tức là sắc tím từ phương đông tới, biểu trưng cho sự tốt lành, thịnh vượng. Màu tím được coi là màu đặc biệt cao quý. Hoàng đế các triều đại Trung quốc đều tôn sùng màu này.

Thiệu Hoa Trì nhìn vào mắt Từ Thanh, trang trọng mà nhẹ nhàng, "Ngài là danh tướng, được ngàn vạn binh lính tôn sùng, có lẽ biết rõ tình đồng chí là thứ không thể chia rẽ, cũng không được phép chia rẽ!"

Một khi chia rẽ thì còn đâu cơ sở mà an thân lập mệnh?

Từ Thanh đương nhiên hiểu rõ. Lão cũng có vài người bạn lâu năm, đủ tin tưởng để giao hết sau lưng mình cho đối phương. Vị tướng quân Nhã Nhĩ Cáp đã viết thư tay để tiến cử Thiệu Hoa Trì với lão cũng là một trong số đó. Khi thấy thư, thật ra lão cũng có chút động tâm. Ngay từ lần thấy Thiệu Hoa Trì đến đón thương bình, lão đã có ấn tượng tương đối tốt rồi.

Nhã Nhĩ cáp là huynh đệ với lão mấy chục năm nay, lão tin ánh mắt của người bạn già này.

Hắn cùng các chiến hữu xưa, dù có phải hy sinh tính mạng cũng không phản bội lẫn nhau. Bọn họ không đơn độc trên đời, vì ra chiến trường có huynh đệ cùng sống chết. Chỉ có nhiều lần chung sức đối mặt với hiểm cảnh, vượt qua tuyệt vọng khốn cùng mới hiểu được tình nghĩa đó.

"Mạt tướng đã hiểu."

Bốn chữ ngắn ngủi, nhưng đó là lần đầu tiên Từ Thanh xưng mạt tướng. Từ Thanh đã tiếp xúc với rất nhiều hoàng tử, dù lão chưa từng công nhận bọn họ, nhưng họ vô cùng muốn lão về phe mình, cho nên dốc lòng đãi ngộ. Đối với Từ Thanh, lão chẳng cần quyền lực, chẳng cần tiền tài, là kẻ vô dục tắc cương*, không gì lay chuyển được. Lão yêu cầu một chủ tướng không chỉ có trí tuệ vô song mà còn có tấm lòng bác ái, như vậy mới đáng để tôn trọng. Lão vốn tưởng Tấn quốc đã vong, dù bản thân lão và các tướng lãnh khác có dũng mãnh thiện chiến đến đâu đi chăng nữa cũng chỉ cứu được giang sơn, chứ không cứu được lòng người. Trong vô số hoàng tử được chú ý,lão chẳng thấy kẻ nào đủ tư cách kế thừa.

*Vô dục tắc cương: không mong cầu nhiều thì đương nhiên sẽ cương trực, thanh cao.

Những hoàng tử có quyền thế nhất đều chỉ giỏi luồn cúi nịnh nọt, hoặc không thì tâm cơ thủ đoạn, là bậc lão luyện trong mấy trò cung đấu, nhưng khi đối mặt với kẻ địch mạnh thực sự thì chẳng chịu nổi một đòn. Không kinh nghiệm, không thực lực, lại chỉ tin tưởng bản thân mình. Ngay cả với người nhà còn sẵn sàng đâm chém thì sao có thể tin người khác. Mà chủ soái như thế thì làm cách nào vực dậy non sông? Nói lời đại bất kính, quốc gia này bị xâm lược chỉ là chuyện sớm muộn. Nếu ngày đó đến, lão sẽ kết liễu đời mình, chứ không tiếp tục sổng trong hủ bại.

Nhưng giờ, lão đã thấy được một người đủ tư cách rồi.

May sao lão vẫn còn đủ thời gian.

Thiệu Hoa Trì không ngờ mình đánh trận nhiều năm, nhưng thứ lay chuyển được Từ Thanh không phải công tích, không phải chiến lược, không phải mưu mẹo, mà là tình đồng chí.

Thiệu Hoa Trì bỗng cảm thấy xấu hổ. Y với Phó Thần đâu chỉ có thế.

"Mặt ngài chắc đã khỏi từ lâu rồi." Lão tin nếu y đã có dã tâm với ngôi vị thì ít nhất cũng phải nghĩ đến cái danh tàn tật của mình.

Nghe vậy, Thiệu Hoa Trì cũng không che giấu nữa, gỡ nửa bên mặt nạ xuống, để lộ toàn bộ dung nhanh, "Quả là không gạt được tướng quân."

Từ Thanh nhìn y một lúc, ngây người. Khuôn mặt này.....Quả không hổ là nhi tử của vị yêu phi họa quốc kia. Ngay cả Mai phi được sủng ái bậc nhất cũng không sánh nổi với y. May sao từ nhỏ, thất điện hạ đã trúng độc, mất tư cách thừa kế, nếu không thì Lệ phi chẳng đủ sức bảo vệ đứa nhỏ này đến khi trưởng thành. Trong cái họa cũng có cái phúc.

Nói đến đây, Từ Thanh lại quay nhìn Tiết Duệ. Nghe nói y là thủ hạ số một của Phó Thần, mỗi một hành động nhỏ trong Phó đảng đều do y chấp hành. Phó Thần là người chỉ huy tốt cao, nhưng người thực hiện chúng lại là Tiết Duệ. Chỉ thị cùng hành động phối hợp chặt chẽ, đúng là hai nam nhân đáng sợ. Vị tiểu nhi tử của Tiết tướng hóa ra lại là nhân vật giấu tài, đến bây giờ mới bộc phát toàn bộ thế lực cắm rễ ở kinh thành của mình ra. Ngay cả Từ Thanh cũng chưa bao giờ biết hóa ra tên công tử vô tích sự này có tài cán gì, vậy mà Phó Thần lại phát hiện được. Có lẽ nhận ra năng lực của thuộc hạ và khiến chúng phát huy tốt đa cũng là một loại tài năng đặc biệt của Phó Thần. Lão đánh giá cao Phó Thần, nên cũng muốn hỏi ý kiến Tiết Duệ, "Ngươi dự tính khi nào?"

"Có lẽ chỉ trong vòng ba ngày. Sớm nhất là.....đêm nay."

Y nhìn xuyên qua đám người lao động, quan sát Thanh Tửu đang trà trộn trong đó. Mấy ngày nay, Thanh Tử đã xác định được vài tên cầm đầu trong đám người của Lý phái. Mỗi lần bọn họ mưu đồ bí mật, Thanh Tửu đều phát hiện ra, âm thầm theo dõi.

Bọn chúng đang liên hệ với phản quân của "Duệ vương Thiệu Hoa Dương" đang đóng quân cachs đó khá xa. Cũng như bọn họ, phản quân trà trộn vào dân thường. Bên ngoài Loan kinh là đất đai hoang vum chỉ có thể đóng một phần binh lực ở các thôn làng quanh đó. Kế hoạch ban đầu của Lý phái là nội ứng ngoại hợp, bao vây tấn công kinh thành. Nhưng bây giờ, phần lớn thanh niên trai tráng ở Loan kinh đã bị Phó Thần đưa ra ngoài làm công trình, nên kế hoạch đó cũng sụp đổ từ trong trứng nước.

Quách Vĩnh Húc, Từ Thanh, Tiết Duệ lại phát hiện ra điểm khác thường ở chính lúc này.

Phó Thần làm như thế thì ảnh hưởng rất lớn đến kế hoạch của đám người Lý phái, bị đuổi ra khỏi thành rồi thì nội ứng ngoại hợp sao được nữa.

Đáng lẽ bọn họ phải phản kháng mới đúng. Ấy vậy mà họ vẫn im lìm, ngoan ngoãn ra khỏi thành, chẳng phải quá bất bình thường sao?

Vậy thì không chừng, một cuộc bạo động đáng sợ hơn đang chờ đón.

Phó Thần cảm thấy, thà rằng bọn chúng phản kháng ngay lập tức thì còn có lý do xuất binh trấn áp. Tiếc là trong nhóm người này có vài tên thủ lĩnh có đầu óc, nhịn được qua lần này, giả vờ phục tùng mệnh lệnh, ra ngoài xây dựng phúc lâu và tu sửa tường bao.

Chỉ có lục tử Thiệu Cẩn Đàm cứ nhìn bọn họ thì thầm bí hiểm, chẳng hiểu gì ráo.

Tiết Duệ liếc y một cái, có lòng tốt nhắc nhở, "Ngài chỉ cần lo chuyện kiếm tiền quản tiền là được rồi."

Thiệu Cẩn Đàm có cảm giác như mình bị khinh bỉ. Tên tiểu thái giám Phó Thần kia khó chơi thì đã đành, ngay cả thuộc hạ của hắn mà cũng khiến y tức đến nghiến răng. Thế nhưng Tiết Duệ lại là con của cựu thừa tướng, được hoàng đế đánh giá cao. Bọn họ có thể đấu khẩu vài câu, chứ không được xung đột. Tên nào tên nấy đều là sài lang hổ báo, người thường như y biết sống sao?

"Giác sát chặt chẽ bọn họ. Chúng sẽ tìm cách liên hệ với binh lực bên ngoài." Từ Thanh hạ lệnh.

Phương thức bạo động cụ thể là gì vẫn chưa biết được.

Nhưng kết quả thì có thể hình dung. Lý phái nhất định sẽ tìm một cách nào đó để công khai vào thành, hơn nữa còn khiến cho lý do tu sửa tường thành và xây dựng phúc lâu đều bị vô hiệu hóa.

Bên ta ra chiêu, dối phương cũng có sách lược đối phó. Một trận chiến vô hình vẫn đang diễn ra.

Giờ phút này, họ chỉ có thể chờ đợi.

Ai kiên nhẫn hơn, kẻ đó thắng.

Quan sát tình hình công trình ngoài thành, cùng với tấm hổ phù trong tay Từ Thanh, Thiệu Hoa Trì xem như gián tiếp khống chế hơn phân nửa binh lực trong kinh. Phía đông Loan Kinh có một nơi gọi là Vệ Thành. Vệ Thành ở thời đại này giữ vai trò tăng cường mức độ an toàn trong kinh. Kinh thành luôn là điểm nhất định phải công phá, nên việc gia cố Vệ Thành là vô cùng quan trọng trong thời chiến.

Trong Vệ Thành không có dân thường sinh sống, chỉ dùng để đóng quân, tích trữ lương thực, nguồn nước....

Tướng quân thủ vệ ở Vệ Thành là một vị lão tướng tên Phùng Lận, huynh đệ lâu năm của Từ Thanh. Nếu Thiệu Hoa Trì nhờ cậy, lão sẽ không tin. Đám hoàng tử làm gì thì giỏi, chứ binh lực thì không tùy tiện để cho họ động đến được. Nhưng người đưa tin là Từ Thanh, vị bằng hữu bao năm nay chưa ròi núi, cho nên lão không có lý do gì mà ngờ vực. Phùng Lận lập tức bố trí binh lực Vệ Thành cùng nơi ẩn náu cho dân chúng thông thường.

Bọn họ mua một số lượng lương thực lớn, mở điểm phát cháo từ thiện ở Vệ Thành, thu hút vô số bách tính đến đó, âm thầm bảo vệ thêm càng nhiều người càng tốt.

Thiệu Hoa Trì điều chỉnh mọi thế lực của mình vòa Phó Thần một lần nữa, thiết lập hệ thống phòng vệ ở những nơi dễ xảy ra bạo động động. đồng thời tiếp tục giám sát người của Lý phái, không bỏ qua bất cứ đối tượng khả nghi nào.

Trong thành, đám người còn lại của Lý phái không dám đánh rắn động cỏ. Để tránh bị nghi ngờ, chúng vẫn giả vờ sinh hoạt như dân chúng bình thường.

Những cơn sóng ngầm đang cuộn trào dưới bề mặt yên tĩnh.

Thiệu Hoa Trì hồi phủ, lập tức đi tới Đào uyển. Bên ngoài, ba người nhà Ô Nhân Đồ Nhã, đám thuộc hạ ở kinh thành đều vây quanh, căng thẳng nhìn Thiệu Hoa Trì đi vào.

Thiệu Hoa Trì dừng bước một chút, gật đầu với họ.

Những người này tựa như hiểu ý, chỉ giữ khoảng cách ở xa, cho hai người kia thời gian riêng tư để nói lời từ biệt.

Phó Thần phong đạm vân khinh đứng trong sân, lặng lẽ nhìn trời.

Vẫn là tư thái khiến y rung động năm xưa, bình tĩnh thong dong như thể nắm trong tay cả thiên hạ.

Người như vậy mà lại là một thái giám. Thế nhưng, khí chất ngạo nghễ kia không hề mâu thuẫn với con người hắn, mà tựa như một lẽ đương nhiên.

Thấy Thiệu Hoa Trì, chân mày Phó Thần cong lên. Nét lạnh lùng tiêu tan, chỉ còn sự dịu dàng chan chứa, "Lại đây."

Thiệu Hoa Trì bàn tay dính ướt mồ hôi của mình vào lòng bàn tay ấm áp của Phó Thần. Phó Thần nâng tay y lên, những ngón thon dài đan chặt vào nhau, nhẹ nhàng cúi xuống hôn mu bàn tay ấy, "Điện hạ, đừng lo lắng. Vận mệnh đang đứng về phía chúng ta." Ngươi chính là thần may mắn của ta đó.

Mười tinh châu tụ họp, ngay cả trời xanh cũng giúp họ.

"Phải làm hôm nay sao? Không chờ được thêm mấy ngày nữa ư?" Thiệu Hoa Trì vẫn lo lắng không thôi, "Để ta thay thế ngươi được không?"

Phó Thần nhìn trời. Đã qua hơn nữa tháng mưa dần, ông trời cũng chỉ giúp được đến thế thôi. Hôm qua mưa tạnh, Phó Thần biết đêm nay đã là hạn cuối rồi.

Đến lúc hắn phải dùng thuốc của Ô Nhân Đồ Nhã.

Nhưng chuyện giả chết chỉ có trong truyền thuyết, chưa người nào tận mắt chứng kiến.

Nếu không phải chết giả, mà là thật thì sao?

Ai cam đoan được chứ?

Ngay cả Ô Nhân Đồ Nhã cũng không dám khẳng định thứ thuốc mình chế ra có để lại hậu quả nghiêm trọng nào không.

"Không được." Phó Thần cự tuyệt, "Kinh thành cần ngươi chứ không phải ta. Hơn nữa, chỉ có ta "chết" mới khiến Lý phái phát cuồng."

Thất Sát chết, có nghĩa là bữa tiệc mừng chiến thắng của Lý phái có thể tiến hành sớm hơn dự kiến. Phó Thần nằm vùng ở Lý phái nhiều năm, biết rõ chúng tôn sùng Tử Vi mệnh bàn ra sao, kiêng kị sợ hãi ngôi sao Thất Sát này thế nào.

Chỉ cần Lý phái có một chút sơ hở, sẽ là cơ hội cho phe mình!

"Ta chỉ muốn cùng ngươi đến cuối đời." Để có được ngươi, ta đã dùng hết mọi sức lực ta có, không còn quan tâm nổi ai nữa.

Nhưng ta không thể ngăn ngươi. Ta là chủ công của ngươi, là lựa chọn cuối cùng của ngươi.

Ta có thể khiến người trong thiên hạ thất vọng, nhưng không thể để ngươi khinh thường.

Trong lòng Phó Thần ngập tràn ấm áp.

"Vậy sao? Nhưng không phải lần trước ngài nói muốn tuân thủ lễ nghĩa quân thần với ta à?" Phó Thần cười gian xảo, điều tiết bầu không khí biệt ly bi thương giữa hai người.

".....Cái đó không tính." Ai thèm để tâm đến cái chủ ý dở hơi của Lương Thành Văn nữa! Bắt được người về tay rồi, thậm chí còn quan tâm đến ta hơn cả ta mong đợi, thì việc gì phải lừa. Ta đã binh bại như núi đổ rồi, diễn làm sao được.

"Phải phải, ngài là chủ công, ngài nói cái gì thì là cái đó." Phó Thần nhìn gương mặt biến sắc của Thiệu Hoa Trì, mỉm cười. Vị điện hạ này là người rất giỏi che giấu, trước nay đều vậy. Nhưng chủ công của hắn chỉ quan tâm mình hắn, biểu hiện cảm xúc trước mặt hắn. "Có được ngươi là vinh hạnh của ta."

Mắt Thiệu Hoa Trì hoen lệ.

Bỗng nhiên không kiềm chế nổi.

Y hít sâu một hơi, quay đầu đi, không muốn Phó Thần thấy vẻ mặt mình lúc này.

Y đã đợi những lời này biết bao lâu.

Đến lúc nghe được lại tựa như ảo mộng.

"Đủ rồi, đừng nói nữa."

Làm sao đây? Ngươi rõ ràng không cần phải giả vờ giống đến vậy, nhưng ngươi lại diễn rất thật.

Mọi săn sóc dịu dàng mà ngay cả trong mơ ta cũng không dám mơ tới, ngươi đều làm hết. Ta biết rõ ngươi chỉ muốn dùng bản thân mình báo đáp ta, nhưng ta lại ti tiện hưởng thụ, thậm chí còn muốn hưởng thụ mãi.

Tha thứ cho ta. Ta sẽ dùng kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa bù đắp cho ngươi.

Ta không buông ngươi ra được.

Phó thần nắm tay người nào đó đang thẹn thùng, dẫn y ngồi xuống giường, "Đút cho ta đi."

Thiệu Hoa Trì nhận lấy bình sứ, trong đó là hai viên dược. Một viên đỏ tươi, một viên nâu sẫm. Viên đỏ là giả chết, viên nâu là phục sinh.

"Thuốc giả chết chỉ có công hiệu ba ngày, cho nên ngươi nhất định sẽ không sao." Thiệu Hoa Trì nói, ngậm lấy viên thuốc hồng, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của Phó Thần.

"Được, ba ngày sau gặp lại." Hỡi chủ công của ta.

Phó Thần nuốt thuốc xuống, nhắm mắt mỉm cười. Hắn không sợ hãi cái chết, bởi vì còn tên ngốc này bầu bạn trên trời dưới đất.

Thiệu Hoa Trì nhìn hắn, thân thể khẽ run. Bỗng nhiên, y cảm thấy bàn tay Phó Thần mất dần sức lực, rơi xuống trên đêm. Dần dần, hơi thở cũng lịm tắt, như chìm vào giấc ngủ sâu.

Nước mắt y cuối cùng đã rơi xuống, "Cái chết cũng không thể chia lìa hai ta."

Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên nở nụ cười dữ tợn. Nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống trên gương mặt vô tri vô giác của Phó Thần, "Huống chi là Lý hoàng. Hắn mơ cũng rõ đẹp!"

Nỗi hận trong lòng dâng cao hơn bao giờ hết.