Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 234




Thiệu An Lân và Phi Khanh đang trên đường về Loan kinh. Bọn họ đã đánh lui một nhóm quân khởi nghĩa của nhị vương gia, viện quân từ Tấn triều đã tới, cho nên thiên hoàng quý trụ như Thiệu An Lân chẳng có lý do gì phải ở lại Nghiệp thành. Y không phải một vương gia mãng tướng như Thụy vương, thân chinh cầm đao giết giặc.

Người không có khả năng nhất lại chính là kẻ đáng ngờ nhất.

Đó là cảm giác gì? Chính Phi Khanh cũng bàng hoàng hồi lâu, luôn miệng lẩm bẩm mấy cái tên, "Phó Thần, Lý Ngộ, Thất Sát...."

Cùng một sự việc, nhưng nếu đổi góc nhìn thì sẽ có cách lý giải khác. Ví dụ như năm năm trước, Thất Sát ẩn giấu hành tung, còn Lý Ngộ xuất hiện là do được Lý Biến Thiên lựa chọn đưa về, chứ không phải hắn tự nguyện xin đến Kích quốc. Hai điều này có ý nghĩa rất khác nhau. Nếu là vế sau thì dù Lý Ngộ làm gì cũng sẽ luôn luôn bị nghi ngờ. Chỉ tiếc số mệnh trêu ngươi, hắn thành công thâm nhập được vào nội bộ của bọn họ, thậm chí còn ở sát cạnh chủ công, cho nên bọn họ không thể nào phát hiện ra.

Tử Vi tinh xuất hiện cũng gần như cùng lúc xảy ra chuyện ở thành Bảo Tuyên. Sau khi xác nhận Tử Vi tinh chính là Thiệu Hoa Trì, Thất Sát là Lý Ngộ, mọi thắc mắc trước kia đều đã được giải đáp rõ ràng. Vì sao bọn họ mãi không ám sát được Thiệu Hoa Trì? Nếu Lý Ngộ là nội gián thì quá rõ ràng rồi. Mà không, phải gọi hắn là Phó Thần mới đúng.

Tuy đã truyền tin đi nhiều ngày nay, nhưng sau những lần đối đầu với Phó Thần, y đoán có lẽ đối phương đã bắt đầu hành động rồi.

Kẻ này vô cùng tinh vi xảo quyệt, từ suy nghĩ đến tác phong, luôn biết luồn lách, tìm sơ hở của đối thủ. Nếu phải nhận xét, thì Thất Sát là một kẻ điên rồ, không bao giờ tuân theo lẽ thường.

"Đi nhanh hơn nữa!" Phi Khanh thúc giục.

Chỉ với A Nhất và A Tứ, căn bản không phải đối thủ của Phó Thần. Thất Sát luôn biết cách để đối phó với những kẻ không phòng bị mình. Hắn giỏi nhất là tóm lấy nhược điểm của đối phương, tính toán tâm lý đến từng ngóc ngách nhỏ nhất. Từ Thẩm Kiêu, Tưởng Thần đến Lục Minh, Hưu Hàn Học, hắn đều dễ dàng giải quyết, thậm chí còn phá tan kế hoạch của bọn họ.

Khi thân phận hắn biến thành Lý Ngộ, những chuyện khó khăn với người ngoài, với hắn lại chẳng là gì cả.

Chỉ tiếc rằng người đánh xe không chịu nghe lời, cứ thong thả chạy. Bọn họ chỉ nhận lệnh tử An vương Thiệu An Lân.

Phi Khanh gấp, nhưng Thiệu An Lân không gấp.

Thiệu An Lân vừa chui vào xe ngựa, thấy sắc mặt phẫn nộ của Phi Khanh, liền mở miệng trêu đùa, "Là ai khiến quốc sư đai nhân tức giận vậy?"

Tuy y cười nhưng trong mắt chẳng có ý cười. Hai kẻ nhìn bề ngoài vô cùng tiên phong đạo cốt, nhưng khí thế lại ngùn ngụt, không ai nhường ai.

Pho Khanh không muốn thi trừng mắt với y, dứt khoát nói, "Phải thế nào ngươi mới chịu cho xe chạy nhanh hơn."

"Làm thế nào cũng không nhanh hơn đâu." Thiệu An Lân ung dung nói, mỉm cười thanh tao.

Phi Khanh trừng mắt nhìn y, lập tức rút bội đao trên người, không nói lời nào.

Thiệu An Lân mỉa mai, "Ngươi nghĩ ta sẽ tin sao? Vất vả lắm mới có được cái mạng này...." Làm sao ngươi nỡ từ bỏ.

Phi Khanh đâm thẳng chủy thủ vào ngực mình. Biết ngăn cũng không kịp, Thiệu An Lân cầm lấy chuỗi phật châu bên canh, quất vào tay y mới khiến mũi dao đâm lệch đi.

"Ngươi thật sự muốn chết sao?" Thiệu An Lân giận đến bốc hỏa. Y cau mày, vội ôm lấy Phi Khanh, kêu người đánh xe bên ngoài vào thành tìm đại phu.

Lúc đâm xuống, Phi Khanh đã xác định chuẩn bị trí, tuy không chết nhưng nếu không cầm máu được thì cũng rất nguy hiểm. Sau khi hoàn hồn, thân thể y còn rất yếu. Máu nhanh chóng loang đỏ ngực áo. Y đứt quãng thì thào, "Không cần tìm đại phu, Loan kinh.....Nhanh về Loan kinh! Bọn họ không đối phó được Thất Sát!"

Y chưa nói hết câu đã ngất xỉu trong tay Thiệu An Lân. Thiệu An Lân đành sai người lấy hòm thuốc.

Y chỉ hận không thể bóp chết Phi Khanh cho xong hết mọi chuyện. Lý hoàng kia rốt cuộc có ma lực gì mà khiến ngươi không tiếc mạng như thế?

Trong mắt y đầy căm hận và những cảm xúc phức tạp, ôm đầu người kia vào ngực mình, nhẹ nhàng nói, "Còn chưa trả nợ cho ta, ngươi không được phép chết."

Phu xe dâng hòm thuốc đến. Thiệu An Lân nhanh chóng cởi ngoại bào của Phi Khanh để băng bó, cầm máu.

Nhìn gương mặt thuộc về Vanh Hiến tiên sinh, ánh mắt y dần lạnh lẽo, tựa như đang giằng xé kịch liệt.

Ngươi thắng rồi.

Y ra lệnh cho phu xe, "Chạy hết tốc lực."

Lúc Phi Khanh tỉnh lại, y trông thấy Thiệu An Lân đang cầm bút viết gì đó. Xe ngựa lay động khiến nét chữ trên giấy hơi run.

Y nheo mắt, nhưng không đọc được nội dung lá thư, "Đang viết gì vậy?"

"Viết cho mẫu phi, nhờ người hỗ trợ giải quyết Thất Sát, tức là Phó Thần mà ngươi nói." Thiệu An Lân lạnh nhạt trả lời. Y đặt bút xuống, cuộn giấy lại, nhét vào ống trúc.

Phi Khanh rất kinh ngạc, không thể che giấu biểu cảm trên mặt mình.

"Sao lại làm thế?"

"Giữ mạng cho mình. Nếu ngươi lại dùng tính mạng ngươi uy hiếp ta nữa thì làm sao?" Thiệu An Lân châm chọc nói, dáng vẻ rất ung dung, "Hơn nữa, làm vậy càng bớt việc. Chẳng qua chỉ là một tên thái giám thì ảnh hưởng gì đến đại cục?"

Thiệu An Lân rõ ràng cảm thấy chuyện này thật ngớ ngẩn. Một thái giám mà phải sợ hãi như vậy, chẳng đáng cười hay sao?

Phi Khanh cũng biết chẳng có cách nào giải thích chuyện này. Đổi lại là y, y cũng không tin. Chẳng qua y là người rõ nhất tất cả những chuyện Thất Sát từng làm.

"Ngươi có biết, vị tiểu thái giám này lúc trước từng là sủng nô của mẫu phi ngươi?"

Điều này lại khiến Thiệu An Lân khá ngạch nhiên. Y vẫn tin mẫu phu yêu phụ hoàng, nhưng có những lúc cô đơn, nàng sẽ nuôi vài tên thái giám đẹp mã làm sủng nô. Thân làm nhi tử, y cảm thấy chuyện này chẳng có gì to tát. Y cũng sẽ không hỏi những việc riêng của mẫu phi, mẫu phi vui là được.

Không ngờ tên thái giám loắt choắt hồi đó lại có thân phận như vậy.

Y lắc đầu, bình tĩnh nói, "Ngươi quá coi thường mẫu phu ta. Mấy tên sủng nô cùng lắm chỉ là món đồ chơi, mua vui cũng chỉ được vài trống canh. Chơi chán rồi thì vứt đi thôi."

Người trong cung đâu có ai hành động theo cảm tính.

Về điểm này thì Phi Khanh công nhận. Những vị phi tử có địa vị cao, nhiều năm thịnh sủng, có thể nói là thần thông quảng đại, bản lĩnh vô cùng. Trong mắt các nàng, đám nô tài chẳng là gì hết.

Cuộc nói chuyện tạm dừng ở đó.

Ở một diễn biến khác, Phó Thần cũng đang kinh ngạc đến sững người.

Nghe thấy ba chữ hoàng quý phi, hắn nhớ lúc trước thuộc hạ cũng cho biết, trước kia nguyên chủ từng là thái giám thân cận hầu hạ hoàng quý phi. Không biết vì sao sau này lại chuyển sang chỗ Thiệu Hoa Trì. Nguyên nhân cụ thể, chỉ có bọn họ mới biết, đám thuộc hạ hoàn toàn mù tịt.

Dương quản sự hỏi, "Ngài có gặp không?"

Một hoàng phi trong cung, chấp chưởng Triều Phượng lệnh, địa vị ngang với hoàng hậu, tại sao lại bất chấp nguy cơ bị chém đầu để ra khỏi cung tìm mình. Chắc hẳn là có chuyện quan trọng cần thông báo.

Phó Thần không thể bỏ lỡ tin tức nào, nói, "Gặp."

Nàng là hoàng quý phi, cho nên Phó Thần phải kiêng kị lễ tiết cơ bản. Hắn sai người lui xuống, tránh để sau này có tin đồn thừa thãi nào lọt ra.

Mục Quân Ngưng đứng ngoài cổng sau Thụy vương phủ, không ngừng xoa xoa hai bàn tay, run cầm cập nhìn cánh cửa lớn. Nàng không quấn kín ba tầng áo khoác như mọi khi mà ăn mặc vô cùng duyên dáng. Vạt váy lay động tựa sương gió. Dù gương mặt được lớp rèm trên mũ che khuất vẫn chẳng giấu được phong tư của mỹ nhân.

Đang cuối mùa thu, gió bắc thổi tới, mang theo từng đợt khí lạnh. Hai vai nàng run cầm cập, cau mày che miệng, ho vài tiếng.

Nàng không muốn lần gặp mặt sau nhiều năm xa cách lại để hắn thấy bộ dạng tiều tụy của mình.

Những năm triền miên trên giường bệnh đã tàn phá thân thể nàng.

Mấy năm trước, sau khi liều mình cứu Mai Giác trên thuyền, tuy rằng thoát chết, nhưng mạng sống của Mục Quân Ngưng vẫn như ngọn nến trước gió. Cứ một đợt gió thổi, một trân mưa rào là ngã bệnh, cho nên ngày hè nắng gắt, nàng vẫn mặc áo bông.

Cuối cùng, quản sự mời nàng vào/

Nàng chưa bao giờ gặp khó khăn khi đến bất cứ vương phủ nào, trừ địa bàn của địch thủ một mất một còn, Thiệu Hoa Trì.

Phó Thần đang chờ trong nội uyển. Hắn không ngờ hoàng quý phi vừa đến nơi đã chẳng hề e dè, cởi mũ trùm xuống. Nàng trang điểm lộng lẫy, sắc mặt hoa đào, nhưng vẫn đứng chôn chân ngoài vườn, không nhúc nhích.

Một lúc lâu sau, đôi mắt lóng lánh của Mục Quân Ngưng mới tràn từng dòng lệ, chậm rãi bước đến trước mặt Phó Thần.

Nàng nhẹ nhàng ôm lấy hắn, "Sau khi ngươi đi, ngày nào ta cũng thành tâm lễ phật. Phật Tổ đã nghe lời cầu nguyện của ta, đưa ngươi quay về...."

Nàng rất gầy, như một cây gậy trúc, có thể gãy vụn bất cứ lúc nào, khiến cho dung mạo xinh đẹp vốn có cũng sa sút.

Thân thể nàng lạnh như băng, không nhận ra Phó Thần đang đờ cả người, không thể phản ứng được.

Nàng nghẹn ngào thầm thì, "Sống là tốt rồi....Sống là tốt rồi...."

Phó Thần nhìn Mục Quân Ngưng khóc đến đứt cả ruột gan, cảm nhận được nỗi bi thương trong lòng nàng là thật. Hắn vạn lần không ngờ tới, nguyên chủ với hoàng quý phi lại có quan hệ này. Nàng đến đây hóa ra chẳng phải để thông báo cho hắn tin tức gì quan trọng hết.

Rốt cuộc hắn là cái loại thái giám gì vậy?

Phó Thần thử đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương. Nếu hắn là nguyên chủ, một thái giám có địa vị thấp kém, thì sinh tồn trong hoàng cung chẳng phải chuyện dễ dàng. Mối quan hệ với hoàng quý phi chắc hẳn phải liên quan đến lợi ích và tình thế.....

Phó Thần hơi cau mày, là....lợi dụng?

Nhìn hoàng quý phi khóc đến hít thở không nổi, Phó Thần nhẹ nhàng vỗ lưng nàng. Thấy sắc mặt nàng đỏ tía, hắn cảm thấy không ổn.

Đoán đươc quan hệ giữa hai người, Phó Thần cầm lấy cổ tay nàng, bắt mạch, "Nghe ta, hít sâu....."

Làm theo chỉ dẫn của Phó Thần, nàng mới từ từ ổn định hơi thở, sắc mặt khá hơn một chút. Phó Thần đoán vì nàng quá kích động, không khống chế được cảm xúc nên mới bị sốc.

"Khóc thành con mèo mướp rồi đây này." Phó Thần đưa tay lau nước mắt trên mặt nàng.

Nàng cười rồi lại khóc, hai mắt lấp lánh vui.

Tim hắn thì lại chìm tận đáy. Quả nhiên là vậy, hắn đoán không sai. Người chủ động trong mối quan hệ với hoàng quý phi này chính là nguyên chủ.

Thằng điên này! Nó có biết mình đang làm gì không?

Mục Quân Ngưng tươi cười rạng rỡ, vừa định mở miệng nói gì đó thì bất chợt khom lưng, ho liên tục, "Khụ khụ khụ khụ......"

Từng có người nói, trên đời có hai thứ không thể nhịn.

Một là ho, hai là yêu.

Thiệu Hoa Trì vẫn chưa biết, cái gai trong mắt y không an phận ở trong cung mà đã chạy đến phủ của mình.

Thực ra, sau khi Phó Thần về kinh, Cát Khả đến tìm, Thiệu Hoa Trì biết sớm muộn hai người này cũng sẽ gặp nhau. Nữ nhân kia đã chờ hắn nhiều năm như thế cơ mà. Tuy nói là đối thủ một mất một còn, nhưng ngoài mặt, bọn họ vẫn giữ quan hệ bình thường.

Nhất là sau khi Phó Thần "chết", dù căm hận đối phương, nhưng họ vẫn phải tự nhắc nhơ bản thân, tin rằng Phó Thần còn sống, cho nên họ không thể ra tay hại chết đối thủ được.

Y nghĩ mấy hôm nay, hoàng quý phi sốt cao liên lục, nằm liệt trên giường bệnh, chắc vẫn chưa nghe tin Phó Thần quay lại đâu.

Thiệu Hoa Trì hiện đang ở Nghị sự đường của Đông phủ, tập trung tất cả hai mươi vị phụ tá. Trừ Phó Thần có thể ở trong vương phủ, tất cả những người khác đều ở bên ngoài, chỉ những lúc cần thiết mới vào đây.

Hôm nay, Thiệu Hoa Trì về phủ sớm hơn mọi ngày. Y bị một vài đại thần buộc tội ngay trên triều đường. Những quan viên đó đều thuộc cửu hoàng tử đảng, mà những lời bọn họ nói đa phần đều là thật. Những chuyện mà trước kia Thiệu Tử Du không tiện ra mặt, bắt y làm thay.

Do đó, Thiệu Hoa Trì bị ngừng hết chức vụ, nhàn rỗi ở nhà.

"Vì sao Dự vương bỗng nhiên quay mũi giáo vào người phe mình? Chẳng lẽ y muốn đối đầu với chúng ta?" Một phụ tá lớn tuổi nói.

"Chuyện này chỉ là vấn đề thời gian đôi. Y vẫn luôn chờ cơ hôi. Sau khi đại ca qua đời, nhị ca xưng vương tại Dung thành....Các ngươi nói xem, đối thủ kế tiếp của y là ai? Lúc này không hành động thì còn chờ lúc nào. Cửu đệ cũng nhân dịp này để công bố với triều thần, Thiệu Hoa Trì ta đã không còn thuộc cửu vương đảng nữa, đúng là một mũi tên trúng hai đích." Thiệu Hoa Trì vẫn ung dung như cũ. Từ lúc cửu đệ của y và Mã Thái thị lén lút gặp nhau, Thiệu Tử Du đã bắt đầu đề phòng rồi.

Một câu nói của Thiệu Hoa Trì khiến cho cuộc tranh luận càng nóng bỏng.

"Thụy vương, nếu người của Ấp An phủ tra được chuyện gì thì tội danh của ngài sẽ bị chứng thực! Không thể chậm trễ nữa, chúng ta phải mau chóng đánh trả chúng thôi!" Một phụ tá khác căm phẫn nói.

"Không được không được. Bây giờ mà chúng ta có động tĩnh ì thì sẽ bị chú ý ngay. Khi ấy, bệ hạ làm sao tin được nữa? Muốn gán tội thì thiếu gì lý do."

"Mấy tên hèn nhát sợ phiền phức!"

"Thay vì đoán mò hành vi của đối phương, chẳng bằng án binh bất động!"

"Chuyện điện hạ làm mấy năm nay đều đã xử lý sạch sẽ. Giờ vật chứng không có, nhân chứng người thì bị giết kẻ thì tống giam, chẳng lẽ các ngươi còn định cướp ngục."

"Bệ hạ chỉ nói là tạm dừng chức vị, chứng tỏ vẫn có lòng tin tưởng điện hạ."

"Theo cách của ngươi thì khác gì ngoan ngoãn đưa tay chịu trói?"

......

Thiệu Hoa Trì lẳng lặng nhìn bọn họ mỗi người một câu, cho đến khi họ nhận ra, vị chủ công ngồi kia vẫn không nói tiếng nào. Cuộc thảo luận dần lắng xuống, Thiệu Hoa Trì mới đứng lên.

"Chư vị cứ từ từ thảo luận, có kết luận thì báo cho ta." Thiệu Hoa Trì khom người hành lễ.

Mọi người cũng đáp lại. Đó là cách đối nhân xử thế của Thụy vương, luôn bày tỏ sự tôn trọng ở từng chi tiết nhỏ, cho nên người nguyện theo chân y càng lúc càng đông.

Bọn họ đợi Thiệu Hoa Trì đi rồi mớt bắt đầu sôi nổi trở lại.

Thiệu Hoa Trì trông thấy Cảnh Dật quay về từ doanh địa. Tuy y bị tạm ngừng chức vụ, nhưng tướng lãnh dưới trướng y vẫn giữ nguyên cương vị cũ.

Cảnh Dật nghe tiếng tranh cãi sắp bung nóc, bèn liếc mắt nhìn Nghị sự đường, "Ngài cứ để bọn họ như thế sao?"

Thiệu Hoa Trì lắc đầu cười. "Người đọc sách phải có chút hung hăng mới tốt, chứ mềm như trái hồng thì sao có thể trở thành cán bút của Thụy vương ta. Người nắm quyền nên cho bọn họ cọ xát với nhau một chút, tán gẫu thôi cũng được, vẫn tốt hơn một đám ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình là nhất. Lý luận suông của một người chẳng làm nên cơm cháo gì, nhưng lý luận suông của một đám người thì rất có tác dụng." Người ta nói ba cây chụm lại nên hòn núi cao, một đám người tài giỏi cùng bàn bạc thì sẽ không chỉ còn là lý thuyết suông nữa.

"Ngài định đối phó với cửu vương thế nào?"

"Đối phó? Vì sao?" Thiệu Hoa Trì hỏi ngược lại, hiển nhiên trong lòng đã có đối sách.

"Chẳng lẽ ngài định...." Cảnh Dật đã quen biết Thiệu Hoa Trì hơn mười năm nay, hiểu được y nói thế nghĩa là không làm gì hết.

"Những chuyện hắn sai ta làm, mấy năm nay ta vẫn luôn dùng cách thức riêng để thông báo cho phụ hoàng, việc gì phải làm chuyện thừa thãi." Thiệu Hoa Trì lạnh nhạt cười, cất bước về phía Đào Uyển.

Cảnh Dật kinh sợ nhìn Thiệu Hoa Trì. Chính y cũng chỉ biết sơ lược chút ít. Thụy vương phân chia công việc thành nhiều nhánh nhỏ, mỗi bộ phận đều có người chuyên phụ trách, không ai can thiệp vào việc của ai. Có lẽ, chỉ Phó Thần mới đủ tư cách để Thụy vương trình bày hết mọi kế hoạch.

Y nhớ đến vài tai mắt từng thuộc về thái hậu ở trong cung đã bị Thiệu Hoa Trì nắm giữ, bọn họ đương nhiên biết ai là thân tín của Tấn Thành đế, cho nên việc truyền tin hết sức dễ dàng. Ngoài ra, Thiệu Hoa Trì còn âm thầm mượn sức vài vị đại thần trung lập.

Mà thời điểm đó, Thiệu Hoa Trì và Thiệu Tử Du còn chưa ra ngoài kiến phủ. Y đã bắt đầu lên kế hoạch từ khi ấy rồi sao?

Cảnh Dật kinh sợ vô cùng. Ai mà ngờ được!

Khi đó, Phó Thần đã ra đi. Thụy vương đã làm cách nào để vừa chống đỡ nỗi đau tột cùng, vừa sắp xếp những việc này.

Dù Thụy vương nói những chuyện đó có vẻ như rất đơn giản, nhưng thực ra vô cùng khó khăn và tốn nhiều thời gian. Y không thể đi sai một bước, sắp xếp từng quân cờ, để có được cục hiện hôm nay.

Như vậy, có phải Thiệu Hoa Trì đang có ý tạo cơ hội để cửu vương trở mặt với mình?

Có lẽ chỉ Thiệu Hoa Trì mới biết câu trả lời.

Y dồn ép Thiệu Tử Du từng bước, cuối cùng hạ gục.

Nói cách khác, Thụy vương cũng cảm thấy mấy năm nay, hào quang của mình quá sức chói lóa, cho nên cũng nhân việc này để lui về ở ẩn một thời gian, tránh đầu sóng ngọn gió.

Còn Tấn Thành đế, người vẫn luôn "biết sự thật", sẽ cho rằng Thiệu Tử Du nhẫn tâm hãm hại ca ca.

Loại người sẵn sàng trở bặt bội tín, làm hại hoàng huynh của mình thì làm sao xứng đáng với ngôi vị hoàng đế.

Tấn Thành đế lại càng thương xót Thiệu Hoa Trì bị dồn vào thế không thể chối cãi.

Nhiều năm trù tính, một kích tất sát.

Kết cục của cửu vương đã rõ ràng.

Có lẽ, Thụy vương chưa từng coi trọng cửu vương. Y biết đối thủ thực sự của mình không phải là cửu đệ.

Lúc Thiệu Hoa Trì đến được Đào Uyển thì thấy có gì đó không đúng.

Không có một hộ vệ nào xung quanh, chỉ có thể là do Phó Thần yêu cầu.

Y trông thấy Phó Thần ôm lấy Mục Quân Ngưng đang ho liên tục, máu nhuộm đỏ quần áo của cả hai người, khiến mắt hắn đau như xát ớt.

Mục Quân Ngưng ho đến ngất đi. Nữ nhân gan to tày trời này, dám chuồn ra khỏi cung trong lúc đau ốm. Đúng là âm hồn bất tán.

Đương nhiên, đối với Mục Quân Ngưng, sự tồn tại của Thiệu Hoa Trì cũng dai dẳng như vong theo.

"Buông ả ra đi, ta sẽ sai người đưa ả vào cung. Bệnh của ả, chỉ có dược liệu trong cung mới cứu được." Thiệu Hoa Trì nói giọng bình tĩnh, khiến cho Phó Thần đang ôm Mục Quân Ngưng cũng sững người.

Hắn ngẩn lên, chạm phải đôi mắt tối sầm của Thiệu Hoa Trì. Phó Thần rõ ràng chẳng làm gì sai, nhưng chẳng hiểu sao lại thấy lúng túng, khó mà đối mặt.

Hắn đưa Mục Quân Ngưng cho các lão ma ma. Tuy không biết bọn họ có thân phận gì, nhưng thấy vẻ mặt im lìm không nói của Thiệu Hoa Trì, hắn cũng không dám hỏi, nhìn bọn họ cẩn thận đưa Mục Quân Ngưng về.

Phó Thần quay lại, liền đối mặt với cặp mắt lạnh lùng của Thiệu Hoa Trì.

"Nghe Tùng Dịch nói ngươi tìm ta có chuyện cần bàn?"

"Vâng, ban nãy hoàng quý phi...." Phó Thần có lòng giải thích.

Thiệu Hoa Trì bất chợt cắt ngang, chỉ vào tấm áo choàng dính máu của Phó Thần, "Bẩn quá, ta sai người đun nước tắm cho ngươi."

Bọn họ nhìn nhau. Phó Thần không cảm thấy Thiệu Hoa Trì có gì khác thường hay phẫn nộ, có phải hắn nghĩ quá nhiều rồi không?

Thụy vương không hỏi gì thêm về chuyện giữa hắn và Mục Quân Ngưng. Vậy thì chỉ có một khả năng, mối quan hệ tưởng như bí ẩn giữa hai người họ, Thụy vương biết khá rõ.

Phó Thần nhẹ nhàng vâng một tiếng. Hắn luôn là người không hề nao núng khi đối mặt với bấy cứ ai, giờ lại thấy lúng túng kỳ lạ.

Bộ dạng hắn vừa như giả ngốc vừa rất ngoan hiền, nhưng Thiệu Hoa Trì chẳng thèm liếc mắt.

Lúc nha hoàn cầm quần áo cho Phó Thần thay đến, hắn phát hiện Thụy vương đang đứng ngoài phòng tắm.

"Đưa cho ta." Thiệu Hoa Trì chìa tay ra.

Nha hoàn nơm nớp lo sợ, đưa tấm áo choàng dính máu kia tới, sau đó lại đi tìm hỏa chiết tử* cho Thiệu Hoa Trì. Thiệu Hoa Trì rất bình tĩnh, thản nhiên, đốt trụi tấm áo choàng, không còn dư một mảnh. Chẳng hiểu sao, chỉ liếc nhìn y một cái đã thấy toàn thân phát run.

Lúc Phó Thần tắm rửa xong, toàn thân còn tỏa hơi nóng, trông thấy Thiệu Hoa Trì đứng giữa sân.

Dưới chân y là một mảnh tro tàn, mùi khói khét lan khắp không trung. Thấy một mảnh góc áo chưa cháy hết, tim hắn bỗng nhiên nhảy dựng.

Thụy vương lại làm như không xảy ra chuyện gì, chẳng hề nhắc đến nữ nhân ban nãy, "Vào trong uyển đi. Không phải ngươi có chuyện muốn nói với ta sao?"

Phó Thần thấy vậy, cũng không nghĩ ngợi nhiều nữa.

Nhưng mà nhìn bóng lưng Thiệu Hoa Trì, hắn lại thoáng do dự.

Trước giờ, hắn làm việc chỉ cần kết quả, không quan tâm đến cảm xúc của kẻ khác và chính bản thân mình. Đây là lần đầu tiên hắn do dự như thế.

Đi tới Đào Uyển, Phó Thần đề nghị việc ra khỏi phủ, cũng uyển chuyển nhắc tới nguyện vọng muốn rút tất cả ám vệ bên cạnh đi.

Có rất nhiều lý do. Khi hắn chưa có nơi ở thì ở tạm trong Thụy vương phủ cũng hợp lý, nhưng ở quá lâu thì không được. Hắn hy vọng Thụy vương coi mình như những phụ tá khác, nên đối xử thế nào thì đối xử như vậy, đừng làm gì khác biệt.

Thiệu Hoa Trì cứ thế nhìn hắn, đến khi Phó Thần phân tích hết đầu đuôi lợi hại mới thôi.

"Ta và ả.....ngươi chọn ai?" Một lúc lâu sau, y mới nghiêm túc hỏi.

Phó Thần sửng sốt? Ngươi và nàng?

Ai cơ?

Hoàng quý phi Mục Quân Ngưng ấy hả?

Phó Thần nghĩ, đây mới là lần đầu trông thấy này, có dây dưa gì thì cũng là chuyện trước kia của nguyên chủ, "Ta không quen nàng, sao lại chọn nàng?"

Thiệu Hoa Trì gật đầu, không rõ vui giận.

"Ngươi trả lời câu hỏi của ta rồi, ta cũng sẽ trả lời ngươi. Hai yêu cầu của ngươi ban nãy, đáp án là: Không."

"Ta nghĩ, dù ta là phụ tá của ngài cũng phải có thể quyết định việc mình làm." Phó Thần vuốt ve gói thuốc bột trong tay áo, chần chừ một lúc lâu, cho đến khi đầu ngón tay ẩm ướt thấm vào lớp giấy bọc, một sự do dự hiếm thấy. Cuối cùng, hắn vẫn dùng móng tay, xé rách gói bột, để phấn dính đầy ống tay áo.

"Không, ngươi không thể. Ngay cả ta cũng vậy." Không thể mất ngươi lần nữa.

"Chuyện này, chỉ ta mới có thể ra mặt...."

"Không thương lượng gì hết." Thiệu Hoa Trì cắt ngang. Phó Thần là cao thủ đàm phán, để hắn nói thêm nữa thì có khi y sẽ bị thuyết phục mất. Y đương nhiên biết rất rõ, Phó Thần làm bất cứ chuyện gì cũng có kế hoạch chu đáo.

Hắn nói muốn đi thì hẳn phải có nguyên nhân.

Nhưng y không muốn nghe gì hết.

Phó Thần cố chấp cực kỳ, quyết định rồi sẽ không thay đổi.

Mày kiếm nhấc lên, y cao giọng, "Người đâu!"

Một tiếng hạ lệnh, thị vệ lập tức vây khắp sân, đông nghìn nghịt.

"Coi chặt nơi này. Không có lệnh của ta, không ai được rời khỏi đây." Thiệu Hoa Trì dõng dạc nói lại quay đầu cười dịu dàng, gãi gãi cằm Phó Thần, "Ta luôn rất tử tế với ngươi, cho nên mới thường cho ngươi cơ hội chạm đến giới hạn của ta, có phải không?"

"Nếu ngươi không cần sự tử tế, thì được thôi. Từ nay trở đi, ngươi không thể bước ra ngoài nửa bước."