Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 23






Khi đi ngang Lũng Ngu tây thập nhị sở, ánh mắt Phó Thần thoáng dừng lại.

Hai thái giám vóc người lực lưỡng xuất hiện ngoài cửa, bọn họ kéo lê một người đi ra. Thái giám thực ra không giống như phim ảnh đời sau mô tả, đều có dáng vẻ yếu ớt nhỏ thó. Bọn họ ngoại trừ thiếu đi một bộ phận thì vẫn giống nam nhân bình thường, cho nên đương nhiên cũng có kẻ nhân cao mã đại. Mấy thái giám này thường đảm nhận những công việc yêu cầu thể lực.

Người bọn họ kéo là Tiểu Ương, quần áo nàng mài trên mặt đất đã rách ra vài lỗ, da thịt bị cào xé nhưng vẫn vô tri vô giác. Mặt nàng tái nhợt như quỷ, trên cổ có nhiều vết siết thâm tím, cổ tay nàng trên mặt đất còn nhỏ máy tươi, giống như hồng mai nở trên tuyết trắng. Nếu không phải mắt nàng còn mở lớn thì trông nàng chỉ như một cái xác không hồn. Nàng không khiến mình mất mạng, vì nàng không dám, mà cũng không thể.

Mai cô cô từ bên trong vội vã đuổi theo, gom một chút ngân lượng dâng lên: "Các vị đại gia, xin các người đừng kéo, có thể nâng nó đi nhẹ nhàng một chút không?"

Nàng đã tận lực bảo vệ tiểu cung nữ thủ hạ của mình, nhưng chuyện Tiểu Ương phát điên vẫn bị tổng tư cô cô phát hiện. Tiểu Ương liền bị đày đến lãnh cung, mặc nàng tự sinh tự diệt.

Nô tài trong cung, có hai chuyện tuyệt đối không được phép, một là chạy trốn, hai là mắc bệnh.

Nhận tiền sẽ làm việc, quy củ chung như thế, cho nên hai thái giám cũng ngừng kéo mà khiêng người lên.

Đôi đồng tử vô hồn của Tiểu Ương nhìn chằm chằm Mai cô cô, vô thức tràn đôi hàng lệ, chảy dọc xương gò má đến cằm.

Người mắc chứng rối loạn phân ly không còn cảm giác với thế giới bên ngoài, cũng không nhận thức được việc gì phát sinh.

Nhưng thân thể họ vẫn có cơ năng bình thường, vẫn sẽ ghi nhớ được ai đối tốt với mình, bởi vì họ nhận được quá ít, nên một chút ấm áp nhỏ nhoi cũng khiến họ khắc cốt ghi tâm.

Mai cô cô lại dặn dò thêm mấy câu, đại loại như lấy dây thừng trói nàng lại, đừng để nàng tự hành hạ mình. Hai thái giám có chút thiếu kiên nhẫn: "Vị cô cô này, chúng ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự, xin đừng khiến chúng ta khó xử. Những gì cô cô dặn dò, chúng ta sẽ làm, nhưng chỉ có thể cố đến thế."

Nhìn theo đám người Tiểu Ương đi xa dần, nàng xoay người, thấy Phó Thần đứng ở đó, không hề tạo cảm giác tồn tai. Hắn nở nụ cười, tư thái văn nhã tuyệt đẹp như trước. Khi đi lướt qua, ánh mắt nàng cháy lên một cảm xúc mãnh liệt nào đó, làn môi đỏ mọng khẽ mấp máy: "Đêm nay, giờ hợi."

Mai cô cô đi vào tây thập nhị sở, không quay lại nhìn.

Phó Thần lấy từ trong tay áo một chiếc túi thêu tinh xảo, ngón cái mang vết chai thô ráp vuốt ve đường may, hình ảnh Tiểu Ương ngước mắt ngại ngùng cùng cảm kích, lại hân hoan mong chờ mà đưa cho hắn túi thêu lại hiện lên trước mắt. Đó là ngày các cung nữ tây thập nhị sở cùng nhau làm kẹo. Kẹo đã ăn xong nhưng giấy gọi lại không nỡ vứt.

Cung nữ thái giám chỉ là đồ vật mà các quý chủ tử mang bên người, nhưng hoàng cung lại là cuộc đời họ.

Nơi Phó Thần tìm đến, là Phúc Hi cung của Đức phi nương nương.

Hắn không phải không nghĩ đến thất hoàng tử, nhưng sau khi hắn phân tích, khả năng không được đáp ứng rất cao. Tôn nghiêm của kẻ trong hoàng tộc không dễ dàng khiêu chiến. Hơn nữa, thất hoàng tử hiện giờ còn đang "si ngốc", có được vị trí ngày hôm nay cũng chỉ là dựa vào chút áy náy nhất thời của hoàng đế, có lâu dài hay không vẫn là điều bí ẩn. Mà người này ở trong cung có quá nhiều kẻ thù, nếu không y cần gì phải giả ngây giả dại, hắn không thể để mình bị cô lập trong hoàn cành nguy hiểm. Quan trọng nhất là, làm hoàng tử không thể quản được cung nữ, nhất là những cung nữ từng được hoàng đế sủng hạnh, làm thế khác nào can thiệp vào tình sự của hoàng đế, chê mạng mình quá dài sao?

Chuyện bên trong hậu cung, chỉ có nữ chủ tử cầm quyền mới có tư cách nhúng tay, danh chính ngôn thuận mà can thiệp. Đức phi bây giờ có lẽ là lựa chọn duy nhất của hắn.

Có đôi khi hắn nghĩ rằng mình đã trốn thoát được tai ách, nhưng vận mệnh lại cho hay, chẳng qua là đi một vòng rồi về lại chỗ cũ.


Thực ra từ sau khi đưa cho Phó Thần quyển tập, bị hắn dùng ngôn từ khẩn thiết cự tuyệt như mọi khi, Mặc Họa cũng không còn tìm đến Phó Thần như trước, giống như đôi bên sẽ không bao giờ gặp lại. Đây cũng là chuyện bình thường, bất cứ chủ tử nào bị một tiểu nô tài hèn mọn không nể mặt mũi, chưa chỉnh cho chết đã là khoan dung nhân từ. Với thân phận của đức phi, muốn loại chăm sóc nào mà chẳng có. Ở trong cung, người tìm mọi cách để chiếm được cảm tình của chủ tử không hề ít, hiếm lạ gì một Phó Thần.

Bấy giờ trời đã xẩm tối, những nô tài bên trong đang ngăn ngắn, trật tự mà chuẩn bị bữa chiều cho Đức phi nương nương. Người nào người nấy đều có nhiệm vụ riêng, không ai chú ý tới một tiểu thái giám.

Hôm nay là ngày đưa tú nữ các nơi đến hoàng đô, chính thức bước vào đợt kiểm duyệt đầu tiên trước khi tiến cung. Dựa theo khu vực, quê quán, dân tộc mà sắp xếp, sau đó các nương nương sẽ đích thân đến xem duyệt. Đương nhiên đây cũng là một cách gián tiếp để nói với các tú nữ rằng những chủ nhân hậu cung chúng ta hoan nghênh các ngươi, khiến cho các tú nữ phần nào được an ủi tinh thần, đỡ cảm thấy lo lắng. Lễ nghi Tấn triều hết sức văn minh, dù là việc nhỏ cũng tính toán tỉ mỉ.

Đức phi là một trong những phi tử có địa vị cao hàng đầu, cùng hoàng hậu quản lý hậu cung, đương nhiên hôm nay cũng có mặt tại buổi xem duyệt, mới trở về từ chỗ thái hậu chưa lâu.

"Vị tiểu công công này, Đức phi nương nương không phải người ngươi muốn gặp là được." Muốn tiếp cận quý chủ tử, cũng không nên đến trực tiếp như vậy, vừa nói vừa nhìn Phó Thần bằng ánh mắt khinh thường.

Phó Thần không dễ dàng bỏ cuộc: "Nếu vậy, có thể thỉnh Mặc Họa cô nương ra đây một lát không, phiền hai vị châm chước."

Phó Thần móc ra chỗ bạc được thưởng mấy ngày trước, đưa hết cho hai vị công công.

Chẳng bao lâu sau, một gương mặt quen thuộc liền xuất hiện.

Mặc Họa cười như không cười nhìn Phó Thần, phất tay bảo hai thái giám hộ vệ vào bên trong. Đối thoại giữa bọn họ, để người khác nghe được cũng không tốt.

Nàng làm ra vẻ cung kính hỏi Phó Thần: "Phó tiểu công công, ta còn tưởng ngươi cả đời này sẽ không bước vào Phúc Hi cung của chúng ta nửa bước cơ mà?"

"Mặc Họa cô nương nói gì vậy, tiểu nhân thân phận thấp hèn, chẳng phải là vì hổ thẹn nên mới không dám đến hay sao?"

"Miệng ngươi vẫn không thành thật như vậy, nếu đã ngại ngùng thì đến từ đâu cứ lăn về đó đi thôi, Phúc Hi cung chúng ta thỉnh không nổi tôn đại phật ngươi."

"Nô tài đến đây chính là để bồi tội, thỉnh cô nương đại nhân đại lượng tha thứ tiểu nhân không biết phân tốt xấu, lần này cô nương đuổi tiểu nhân cũng không đi."

"Ôi chao, có thể nghe lời này từ miệng Phó tiểu công công của chúng ta, thật là hiếm hoi làm sao." Mặc Họa chống nạnh cười, "Chỉ là hôm nay thật không đúng dịp, nương nương chúng ta đang cùng Dung chiêu nghi đo trang phục, thật sự không rảnh gặp ngươi, mời trở về đi."

Dung chiêu nghi là mẫu thân của lục hoàng tử Thiệu Cẩn Đàm, là người đứng đầu cửu tần. Nghe nói thời trẻ nàng bị thương không thể bình phục, quanh năm ốm bệnh liên miên. Chỉ vì lục hoàng tử giỏi kinh thương nên hoàng đế có khi ban thưởng nhưng rất ít lâm hạnh. Có thể do đó mà Dung chiêu nghi càng thường xuyên lui tới chỗ Đức phi.

Phó Thần biết thời gian cấp bách mà trước kia từng ba lần cự tuyệt, không nể mặt Đức phi, hắn hiện giờ tự mình dâng đến cửa cũng phải nhìn xem nhân gia có nguyện ý hay không.

Có thể nói, Đức phi đuổi hắn đi ngay lập tức cũng không có gì đáng trách, ai bảo hắn "không biết tốt xấu". Đức phi mất mặt đến vậy đã quá đủ. Hắn giờ chỉ có thể hy vọng Đức phi không phải người thiếu độ lượng như thế, lại thêm vị Bạch Nguyệt Quang kia trong lòng Đức phi có địa vị cao đến mức lúc trước hắn có bất kính vài lần cũng có thể bỏ qua.

"Vậy, không biết khi nào nương nương có thể thu xếp công việc, cho nô tài chút ít thời gian?"

"Ta không biết đâu, thời gian của nương nương, đám nô tỳ chúng ta làm sao đoán được."

Phó Thần bỗng nhiên quỳ xuống, đầu chạm mặt đất: "Cầu Mặc Họa cô nương nói tốt cho nô tài vài câu, nô tài xin ghi nhớ đại ân đại đức."

"Phó tiểu công công, dưới đầu gối ngươi có hoàng kim, thật sự quý giá, sao có thể quỳ ta?" Nét mặt Mặc Họa đầy sửng sốt. Nàng không nghĩ tới người trước kia cự tuyệt chắc như đinh đóng cột, giờ lại đến tận cửa cầu xin. Không phải đã nói rồi sao, trong cung làm gì có loại người đến chết còn không khuất phục, kết quả không phải vẫn cứ lăn tới hay sao. "Phó tiểu công công, ngươi có muốn làm bộ làm tịch cũng phải nhìn ánh mắt chủ tử, ngươi làm bộ quá chẳng phải càng kệch cỡm, ngươi thấy lời này ta nói đúng không?"

"Mặc Họa cô nương tất nhiên là miệng vàng lời ngọc."

"Được, ta còn có việc, đi vào trước."

"Vậy, nô tài sẽ đợi ở đây, đến khi nào nương nương có thời gian rảnh, nô tài sẽ vào trong."

"Nếu ngươi muốn đợi, thì đợi ngoài hậu viện đi." Mặc Họa chỉ tươi cười, không nói rõ ý kiến.

Khi Phó Thần được gọi vào đã là nửa canh giờ sau. Trong khoảng thời gian đó, đám thái giám cung nữ đi đi lại lại quanh hắn cứ xem như không thấy mà làm việc mình, chắc nghĩ hắn đã bị Đức phi nương nương từ chối nên bày trò này ra để khóc lóc ăn vạ.

Bởi vì quỳ suốt thời gian dài nên hay chân cứng đơ không cảm giác, nhưng lại không dám chậm trễ. Hắn chịu đựng tê mỏi, đứng lên đi vào. Thời gian hắn ước dịnh với đám người Triệu Chuyết đã qua một nửa.

Phó Thần bước vào trong điện, vừa lúc truyền lệnh xong. Phúc Hi cung có nội thiện phòng riêng, không phải ngự thiện cho nên cách chế biến và sử dụng nguyên liệu cũng bất đồng, là làm riêng theo khẩu vị của Đức phi. Từng chén thức ăn long lánh trong suốt bày ở trên bàn, đèn cung điện bốn phía chiếu rọi, đẹp đến mức khiến người ta âm thầm sợ hãi. Tính tình Đức phi không xa xỉ. So với hoàng hậu hay các phi tần khác, đồ ăn chỗ nàng không tính là nhiều, cũng có thể nhận thấy Đức phi không thích phô trương.

"Nô tài thỉnh an Đức phi nương nương, thỉnh an Dung chiêu nghi." Phó Thần cúi mi nhu thuận, thập phần cung kính.

Bánh trôi đang liếm lông trông thấy Phó Thần liền nhận ra, nhớ rõ người này từng chải lông cho mình. Nó nhảy xuống khỏi lòng Đức phi mà chạy tới tới lui lui quanh chân Phó Thần kêu meo meo mấy tiếng như đang hỏi vì sao không đến tìm nó. Thấy Phó Thần không thèm để ý, nó càng quậy phá mà kêu om sòm.

Đức phi nhìn thấy, đôi tay ngọc vẫy nhẽ trong không trung, không mặn không nhạt nói: "Đưa tiểu súc sinh này đi chỗ khác."

Một cung nữ lập tức chạy tới, cẩn thận ôm Bánh Trôi đi. Có đôi khi sủng vật còn quý giá hơn nô tài nhiều. Đức phi xem như không thấy tiểu thái giám bên cạnh, cười cười nhìn Dung chiêu nghi sắc mặt không tốt lắm: "Đây là món lót dạ ta phân tiểu trù phòng làm, rất dễ ăn, muội nếm thử xem."

Ở trong cung mà không được chủ tử gọi, có nhiều nguyên do. Có đôi khi là chủ tử muốn giáo huấn hay trừng phạt. Hai địa vị khác nhau, một cao một thấp. Để hạ nhân đứng đó, sẽ khiến hắn không thể không đau đầu nghiền ngẫm ý tứ của bề trên. Mà trong quá trình nghiền ngẫm sẽ tự nhiên kính sợ, sự phòng bị trong tâm lý dễ dàng bị đạp đổ.

Ánh mắt Phò Thần không thay đổi, động tác vẫn giữ nguyên. Hắn biết nếu mình yếu thế tại đây thì sẽ thua trong sự áp bách tinh thần của nữ nhân này. Siết chặt nắm tay dưới ống tay áo, hắn không thể thất bại, cho dù phải vứt bỏ thứ hắn từng tin rằng mình có thể bảo vệ được.

Một cung nữ gắp cho Dung chiêu nghi thêm vài đũa, cuối cùng vẫn là Dung chiêu nghi lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: "Thái giám này ta chưa từng thấy qua, hình như không phải người trong cung."

"Muội muội chắc còn nhớ, hôm nay ta nói sơn móng tay trên tay ta được làm rất đặc biệt, chính là do hắn vẽ. Vừa lúc hôm nay muốn thay đổi một chút, thái giám này cũng thật thông minh, tự mình chạy đến." Đức phi vươn đôi bàn tay như ngọc, màu sắc tô trên móng tay vô cùng sống động, càng tôn lên những ngón búp măng trắng nõn thon dài. "Phó Thần, hãy bình thân."

Nghe Đức phi nói vậy, Dung chiêu nghi hiểu ý gật đầu. Trong viện Đức phi không tuyển thêm nô tài, bình thường các thái giám có đánh nhau vỡ đầu cũng không chen vào được, hiện tại có cơ hội được Đức phi yêu thích, hẳn là tiểu thái giám này sẽ không bỏ qua cơ hội.

"Tạ nương nương." Phó Thần đứng dậy, đứng một bên cùng cung nữ thị thiện.

Trong lúc này, Dung chiêu nghi lại có triệu chứng chóng mặt, đã phải ra vào nhà vệ sinh đến hai lần, ăn uống cũng không có khẩu vị. Đức phi thấy thế lo lắng, nét mặt cũng không phải giả vờ, có thể nhìn ra quan hệ cá nhân giữa hai vị nương nương này không tôi. "Ta nghĩ muội vẫn nên mời thái y đến xem đi, cơ thể khó chịu như vậy không giống như bệnh vặt bình thường."


"Không sao, muội tự biết thân mình, uống thuốc nhiều năm rồi cũng đâu có tác dụng gì, đâu cần phiền toái tìm thái y, cũng không biết còn có thể ăn uống được bao lâu nữa." Dung chiêu nghi cười khổ lắc đầu.

"Muội từ lúc nào lại có suy nghĩ ngớ ngẩn như vậy, đừng nói lời xúi quẩy." Đức phi trách móc nói, "Phó Thần, lại đây hầu hạ, hầu hạ không tốt thì tự đi Lệ hình lĩnh phạt."

Phủ nội vụ, kính sự phòng đều có nhiệm vụ sử phạt thái giám, trong đó, Lệ Hình là nơi xử phải nghiêm khắc và tàn khốc nhất, đồng thời cũng có thể quyết định các sự vụ lớn nhỏ trong cung.

Phó Thần nhận lệnh, cố gắng nhấc đôi chân tê cứng, vừa âm thầm phỏng đoán vừa bắt đầu gắp thức ăn cho Dung chiêu nghi.

Khi hầu hạ chủ tử, ánh mắt phải thật chuẩn, đặc biệt là khoảng thời gian chia thức ăn ngắn ngủi này. Ánh mắt chủ tử hướng đến món nào vài lần thì phải lập tức bỏ vào bát, mà còn phải phân rõ muốn ăn món đó hay chỉ đơn giản là nhìn xem. Mỗi chủ tử thích ăn món gì sẽ không thể nói ra, phủ nội vụ cũng không phái người ghi chép lại, để phòng ngừa kẻ xấu có ý đồ.

Khi chia thức ăn còn phải âm thầm ghi nhớ từng món được động đũa bao nhiêu lần, không thể gắp quá nhiều. Tổ tông quy định, kị thăm ăn, tránh độc sát.

Việc hầu hạ chủ tử ăn uống này, đương nhiên phải thận trọng, giỏi quan sát, tay chân khéo léo lại phải kiên nhẫn, ánh mắt sắc bén. Cho nên cung nữ thái giám thị thực phải đổi liên tục, đến hôm nay Phúc Hi cung vẫn chưa có người chuyên đảm nhận nhiệm vụ này.

Những suy đoán này đều là Phó Thần tự mình nghiền ngẫm, không có ai nói cho hắn. Chẳng mấy ai có thể vô tư chia sẻ kinh nghiệm của mình cho người khác cả.

Đương nhiên Phó Thần có sư phó. Nhưng thái giám chưởng sự có biết bao nhiêu tiểu thái giám làm thủ hạ, bình thường họ còn có công sự của bản thân, căn bản sẽ không dạy cho tiểu tháu giám những chuyện không đem lại lợi hại quá nhiều như thế này. Mà người nghiêm khắc như Mộ Duệ Đạt lại càng ít nhắc nhở.

Đây cũng là lý do vì sao tiểu thái giám tiểu cung nữ trong cung lại bị đổi tới đổi lui nhiều như vậy.

Để có thể đi được đường dài, còn trèo lên vị trí cao, không có ai là không khôn khéo, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng.

Đôi tay Phó Thần trên không trung vung lên vừa nhanh nhẹn vừa chuẩn xác cùng độ cong đẹp mắt, giống như vũ đạo, sạch sẽ lưu loát lại đẹp mắt đẹp lòng. Hình như tiểu thái giám này làm việc bao giờ cũng vậy, đâu ra đấy, chưa từng vội vàng hấp tấp, nhìn rõ ưng. Đức phi bình thản liếc vài cái, chưa nói năng gì, liền dừng đũa. Một cung nữ đã đứng sẵn bên cạnh chuẩn bị tốt dụng cụ súc miệng cho nàng.

Khiến người ta sửng sốt hơn cả là, Dung chiêu nghi khẩu vị mấy nay không tốt lại ăn đồ ăn do Phó Thần gắp, dùng bữa xong chính nàng cũng không khỏi ngạc nhiên. Đây là lần nàng dùng cơm nhiều nhất trong mấy ngày nay.

Đợi đồ ăn được dọn đi, hai vị nương nương đều nhìn Phó Thần im lặng đứng chờ lệnh.

"Phó Thần, vì sao ngươi biết chọn những món kia?"

"Nô tài......" Phó Thần muốn nói lại thôi.

Nhưng Đức phi là người rất tinh tế, nhanh chóng hiểu ý Phó Thần, bảo hạ nhân lui xuống.

Đợi những người khác rời đi, Phó Thần mới mở miệng.

"Thực ra chỉ là phỏng đoán của nô tài, không dám khẳng định." Phó Thần ngẩng đầu nhìn về phía Đức phi, trong mắt nàng cất giấu sự thưởng thức cùng ôn hòa. "Nô tài cả gan xin nương nương nắm tay Dung chiêu nghi một lát."

Đức phi vừa muốn gạt đi, Dung chiêu nghi lại hứng thú, nàng thật muốn biết tiểu thái giám này dựa vào cái gì mà đoán ra khẩu vị, ngay cả nàng cũng cảm thấy khẩu vị của mình thay đổi quá nhanh.

Đợi Đức phi nắm xong, Phó Thần hỏi: "Có phải tay của Dung chiêu nghi nóng hơn nhiệt độ cơ thể một chút."

Mắt Đức phi lóe qua một tia dị sắc: "Sao ngươi biết được."

"Nô tài xin hỏi chiêu nghi nương nương, có phải gần đây nương nương thường chóng mặt, dễ mẹt mỏi, khẩu vị thay đổi rõ rệt, mẫn cảm với nhiều mùi, thậm chí số lần đi ngoài không ổn định..."

Dung chiêu nghi há miệng thở dốc, nét mặt sửng sốt. Đức phi vừa thấy biểu tình của Dung chiêu nghi liền biết những điều Phó Thần nói đều đúng.

"Bản cung thứ ngươi vô tội, ngươi nói thẳng đi, bản cung bị bệnh gì?"

Phó Thần mỉm cười: "Cũng không phải bệnh, nô tài ngược lại muốn chúc mừng chiêu nghi nương nương."

"Bản cung có tin vui?" Dung chiêu nghi dường như nghĩ đến điều gì, trên mặt lộ ra nụ cười mừng rỡ đến suýt khóc, khó mà tin được.

"Chiêu nghi nương nương, nô tài nghĩ người nên để mời thái y đến bắt mạch, có thể sẽ có niềm vui ngoài ý muốn." Phó Thần không hạ kết luận, nói chắc như đinh đóng cột mà cuối cùng lại không có sự hoan hỉ kia thì hắn phải chịu tội. Lời này của hắn hàm ý dù kết quả thế nào cũng không thể trách hắn, mà chắc chắn đối phương nghe cũng hiểu được.

Hắn không thể hỏi những chuyện như nguyệt sự, nhưng những vấn đề thường thức vẫn có thể hỏi. Từ quan sát biểu cảm cùng sắc mặt của Dung chiêu nghi, lại chú ý đến hành vi, khi chia thức ăn, Phó Thần mới thử chọn mấy món thiên vị chua. Quả nhiên Dung chiêu nghi vốn không thích chua lại ăn rất ngon miệng.

Sau phút im lặng ngắn ngủi, Dung chiêu nghi bỗng kích động kéo tay Phó Thần, nức nở nói: "Ta còn cho rằng ta sẽ không thể đợi đến ngày mình làm mẹ lần nữa. Ngươi tên gọi Phó Thần sao? Nếu lời ngươi nói là thật, bản cung thiếu ngươi một đại ân tình."

Thời trẻ, nàng bị người hãm hại sinh non khiến thân thể suy nhược nghiêm trọng. Thái y kết luận nàng không thể mang thai, mới thường xuyên uống thuốc điều trị thân thể. Nhưng như vậy cũng chỉ để an ủi bản thân, nàng biết đời mình e không thể có thêm hài tử. Hoàng đế tuổi đã cao, các nàng cũng không còn trẻ, trong cung lâu nay không có thêm tân sinh. Đức phi cũng biết tình trạng cơ thể nàng, cho nên dù thân thể có bất thường cũng không nghĩ đến phương diện kia. Bị Phó Thần nhắc nhở, nàng mới nhớ ra nguyệt sự của nàng tuy rằng vốn không đều đặn, nhưng lần này hình như đã lâu lắm không đến.

Dung chiêu nghi vừa nắm lấy tay Phó Thần, lại bị Đức phi khéo léo nhắc nhở: "Cùng lắm chỉ là lời nói bừa của một tên nô tài, không thể xem là thật. Muội trước hết vẫn nên mời ma ma đáng tín nhiệm đến xem. Việc này tạm thời đừng truyền ra ngoài, đừng quên hiện giờ hoàng hậu cũng mang thai, muội như vậy sẽ chiếm mất nổi bật của ả."

"Tỷ tỷ nói rất đúng, trước ba tháng không thể để cho bất cứ ai biết." Dung chiêu nghi đương nhiên hiểu ý nghĩa nằm sau lời Đức phi, vô cùng cảm kích. Trong lòng nàng cũng có chút hoảng sợ, nàng biết hoàng hậu thủ đoạn, tuyệt đối không ôn hòa như vẻ bề ngoài. "Tỷ tỷ, việc này nhất định không thể lộ ra."

Sau khi tiễn Dung chiêu nghi, nét tươi cười trên mặt Đức phi mới hoàn toàn buông xuống, nói với Phó Thần: "Theo bản cung vào đây."

Những cung nữ thái giám đều bị đuổi ra ngoài. Lúc này trong phòng đốt hương, mùi thơm nhàn nhạt thanh tĩnh lan tỏa, nhưng không chút nào khiến Phó Thần thoải mái.

"Làm không tệ, khiến bản cung phải nhìn ngươi bằng cặp mắt khác xưa. Vừa mới gặp lần đầu, đã khiến một phi tần mang lòng cảm kịch với ngươi. Phó tiểu công công, tốc độ trèo cao này của ngươi, sợ là không có người so sánh được." Đức phi ngồi ở đầu giường, phe phẩy chiếc quạt vẽ tranh cung nữ, âm thanh không nhanh không chậm nhưng lời ra khỏi miệng lại sắc bén như dao.

"Nô tài chỉ là nắm trúng thời cơ, cũng không có hai lòng."

"Không hai lòng, bản cung sao biết lòng ngươi hướng về ai?"

"Đương nhiên là về nương nương người."


"Bản cung nhớ không lầm thì mấy lần trước, ngươi không chút đắn đo cự tuyệt bản cung, đem mặt mũi bản cung vứt xuống đất!" Thanh âm Đức phi nâng lên mấy bậc, có lẽ không phải nàng không tức giận, chẳng qua là đã nén lại. Nàng bỗng đứng lên, đi đến trước mặt Phó Thần, nhìn tiểu thái giám nhu thuận quỳ dưới chân mình, nhẹ nhành trào: "Lần này ngươi đến đây, hẳn là có chuyện nhờ cậy ta. Ngươi cũng thật khéo, vô sự không đăng Tam Bảo điện, nếu không có việc phải cầu xin, xương bánh chè cứng rắn của ngươi cũng không cong được."Phó Thần gần như dập đầu chạm đất. Hắn chưa từng coi thường Đức phi. Đức phi có được địa vị ngày hôm nay, còn an ổn tọa vững mấy năm, đương nhiên sẽ không bị mấy lời nịnh nọt của hắn lừa gạt dễ dàng.

Phó Thần không đáp, có lẽ bới dù đáp thế nào cũng không che giấu được mục đích.

Nữ tử này quá mức thông minh, không những thế, còn có khả năng kiểm soát mọi chuyện.

Phó Thần có đôi khi nghĩ, nàng ta sở dĩ án binh bất động sau khi bị từ chối, không chừng là đã đoán được cục diện ngày hôm nay.

"Xem như lúc trước bản cung đối với ngươi có chút ưng ý, bản cung sẽ không so đo lúc trước ngươi không xem bản cung ra gì." Ngón tay Đức phi vạch qua má Phó Thần, đụng chạm vẫn khiến hắn kinh sợ như trước, đến độ từng lỗ chân lông đều nở ra. "Lúc bản cung xem ngươi như bảo bối, ngươi cái gì cũng tốt. Nhưng khi ngươi không hấp dẫn nổi bản cung, ngươi thậm chí không bằng cỏ rác."

"Nô tài....Phải làm gì, mới có thể khiến nương nương nguôi giận?" Phó Thần hỏi có chút tối nghĩa.

"Về đi, bản cung mệt rồi." Đức phi phiền chán, đoạn tuyệt mọi khả năng của Phó Thần.

Phó Thần biết, hắn hiện tại mình tuyệt đối không thể đi.

Càng lúc vội vàng, càng phải bình tĩnh. Hắn nhớ đến ban nãy khi Dung chiêu nghi nắm tay hắn, Đức phi khéo léo kéo ra. Nàng ra cũng không mạnh miệng như lời nói, hoàn toàn hết hứng thú với hắn. Hắn phải đánh cược một phen.

Trong mắt lóe một tia sáng chói, Phó Thần chậm rãi đứng lên, ưu nhã phủi vạt áo. Cả ánh mắt lẫn khí chất đều biến đổi hoàn toàn, như một người khác hẳn.

Khóe môi hơi nhếch lên, vẻ mặt tươi cười kia nhìn thấy nào cũng thấy phát ra tà khí: "Vậy có phải bất kể hôm nay nô tài làm gì, nương nương cũng không trách tội."

Từ phương diện tâm lý mà nói, phụ nữ, ở rất nhiều thời điểm, là một loại sinh vật sống bằng cảm tính. Lúc nói không muốn, cũng không hoàn toàn là không muốn, nói không hứng thú, không có nghĩa nàng ta thật sự không hứng thú. Nếu không hứng thú, nàng thậm chí không liếc nhìn ngươi, càng không cùng ngươi ở chung một phòng.

Một nữ nhân cường thế, nàng có thể ưu nhã, có thể thông minh, có thể quyền thế ngập trời, nhưng không có nghĩa nàng không muốn bị chinh phục, sủng ái. Nhưng nàng không dễ động tâm như vậy. Các nàng yêu cầu cao hơn nữ tử bình thường rất nhiều, không phải cực phẩm nam nhân thì không có cơ hội lọt vào mắt. Muốn châm lửa tim nàng, đầu tiên phải đánh vỡ tường phòng ngự kiên cố bên ngoài, khiến nàng cảm thấy mị lực khác hẳn những nam nhân khác, khiến nàng nhận ra trước mặt người này, mình xuất hiện những cảm xúc chưa từng tồn tại khi tiếp xúc với bất cứ người nào, thậm chí so với toàn bộ nam nhân trên đời đều khác biệt, là độc nhất vô nhị. Chỉ cần nàng động tâm với ngươi, thì đoạn quan hệ này không phải là vô vọng.

Mà nữ tử cổ đại có lẽ chưa từng thử qua một thứ, nói gọi là : Kabe don !

Một lại tư thế có thể khiến hàng vạn nữ tử hiện đại trở nên ngơ ngác như nai tơ, trở vể thời kỳ say đắm mối tình đầu.

Mà nếu Bạch Nguyệt Quang kia vẫn khiến nàng nhung nhớ, không thể dứt khoát cự tuyệt, vậy thì hắn liền làm tới bến.

Phó Thần quyết định thật nhanh, nếu hôm nay cứ vậy đi ra ngoài, kết cục là gì cũng không dễ dàng đoán được.

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Đức phi nhìn thấy Phó Thần như vậy, trái tim đột nhiên đập loạn. Rõ ràng vẫn là gương mặt đó, sao ánh mắt lại toát ra mị lực khiến người ta không thể tránh thoát.

Lần đầu tiên trên mặt nàng xuất hiện chút hoảng loạn, bước chân thoáng chùn, lùi dần về phía sau.

Mà nàng cứ lùi một bước, Phó Thần tiến một bước.

Thẳng đến khi lưng nàng đụng vách tường, giọng nói đã không còn vững vàng như lúc trước: "Ngươi..."

"Nương nương có lẽ không biết, nô tài kỹ năng hôn rất tốt, người có muốn thử không?" Phó Thần chậm rãi ghé sát, đôi môi kia cơ hồ chỉ nhích tới một chút thôi có thể chạm vành tai. Đức phi khẽ rùng mình.

Mà trong ánh mắt sủng nịch của Phó Thần, nàng thấy mình chỉ như một tiểu cô nương chỉ mười mấy tuổi.

Đức phi cũng không cao, vóc dáng nhỏ như như nữ tử Giang Nam, khi bóng Phó Thần phủ xuống, nhìn nàng như chú chim nhỏ nép vào người.

Nàng cảm giác người trước mặt là một bức tường cao, một thân khí thế bao phủ, khiến nàng không cách nào động đậy.

Môi Phó Thần hơi mỏng, là kiểu môi bạc tình, vừa gợi cảm, vừa giống ác ma dụ hoặc, đặc biệt là lúc nhếch lên như vậy, như nhiếp hồn đoạt phách.

Cho dù tuổi hắn không lớn, nhưng khí thế toàn thân bù lại không thiếu.

"Muốn không?" Giọng nói hắn như yêu ma, không thể không bị hấp dẫn.

Đức phi dường như lạc lối trong cặp mắt có thể khiến người nhập ma của Phó Thần, không ý thức mà trả lời : "Muốn..."

Phó Thần mỉm cười, nghiêng người ghé tới.

Đức Phi càng lúc càng mơ hồ, tựa như đang bị một đôi tay vô hình khống chế.