Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 223




Khi tất cả những người quen biết hắn trước kia đều khẳng định hắn là hoạn quan.

Thì dù hắn biết thân thể mình toàn vẹn, cũng vẫn bắt đầu hoài nghi mình lầm, hay là thế giới này lầm?

Liệu chức năng của hắn còn đầy đủ không?

Hắn muốn tìm cách chứng minh sinh lý của mình không vấn đề ngay lập tức.

Dù Phó Thần có là người bình tĩnh đến mấy cũng không kiềm chế nổi.

Hắn phải có câu trả lời cho mình!

Những chuyện này cũng khiến Phó Thần để ý tới vài điều hắn cảm thấy nghi hoặc nhưng không có căn cứ gì. Ví dụ như lúc hắn đi nhà xí, thường xuyên bị cắt ngang. Cứ quay đầu lại là thấy Thiệu Hoa Trì đang đi qua đó. Là vô tình hay cố ý thì không xác nhận được.

Đương nhiên hầu hết mọi người sẽ không vạch quần ra giải quyết trước mặt người khác. Thời hiện đại, có nhà vệ sinh công cộng nên không quá để ý, nhưng thời này thì khá kín đáo.

Linh cảm mơ hồ nào đó mách bảo Phó Thần, cho nên mỗi lần Thiệu Hoa Trì tình cờ đi tới, hắn sẽ nhường cho y giải quyết trước. Ban đầu, hắn cũng không quá để ý đến những việc nhỏ nhặt như thế này, nhưng bây giờ thì nỗi nghi ngờ đang được phóng đại.

Vì sao lần nào Thiệu Hoa Trì cũng "tình cờ" đi ngang như thế? Y muốn chứng thực điều gì?

Phó Thần sờ sờ chiếc cằm trơn bóng, đăm chiêu.

Ánh mắt thâm trầm nhìn Thanh Tửu từ đầu đến chân.

Thanh Tửu bỗng dưng bị để ý: Ơ, sao lại là mình?

Nhưng trước khi thằng bé lên tiếng, Phó Thần đã quay mặt đi.

Trong thời gian này, cứ nửa tháng một lần, Thanh Tửu sẽ mang cho hắn một chén thuốc, nghe nói là Thanh Nhiễm bảo quản thay cho nguyên chủ. Sau này, Thanh Nhiễm trọng thương, được Lương thái y chăm sóc, nhiệm vụ được giao lại cho Thanh Tửu. Lúc Phó Thần hỏi đó là thuốc gì thì thằng bé ngơ ngác lắc đầu.

Giờ thì hắn đã có câu trả lời khá rõ ràng rồi. Vì sao râu hắn không mọc, vì sao phải dùng thuốc đều đặn, vì sao nguyên chủ lại có nhiều bí mật như thế, lúc nào cũng hành xử thâm sâu khó lường.

Thấy thái độ của Phó Thần không có gì khác thường, mấy người kia mới tiếp tục nói chuyện. Phó Thần bỏ qua y định vội vàng đi kiểm tra chức năng bản thân. Hắn muốn thu thập thông tin từ bọn họ đã. Đến khi đám thuộc hạ đã nói đến miệng khô lưỡi khô, Phó Thần mới cho họ về nghỉ.

Trong viện chỉ còn mỗi Phó Thần. Dương quản sự bưng điểm tâm đến, Phó Thần mới giật mình sực tỉnh.

Hả?

Phó Thần nghe thấy âm thanh sột soạt ngoài cổng, không quá rõ ràng. Nhưng hắn nhỡ lúc nãy đám thuộc hạ của hắn vừa đi qua cổng đó, đâu có phát hiện ra cái gì.

Thật ra, đám Thanh Tửu đều trông thấy Thiệu Long. Nhưng tiểu vương gia quá mức rụt rè, bọn họ còn chưa kịp lên tiếng, Thiệu Long đã vội vàng bỏ chạy.

Không đến lượt bọn họ chỉ bảo một người có thân phận như tiểu vương gia, cho nên dù thấy cũng chỉ im lặng rời đi thôi.

Sau đó, Thiệu Long lại tiếp tục nhìn lén, nhưng lần này không may lắm, bị Phó tiên sinh phát hiện ra.

"Ai đó?" Hắn cất tiếng hỏi.

Thiệu Long vội vàng rụt đầu về, chui tọt vào bụi cây, ngồi thu lu trên đất, sợ đến mức cuộn tròn cả người lại.

Không biết là chuột nhắt ở đâu mà kỹ năng kém cỏi như thế?

Phó Thân lạnh lùng nhìn thoáng qua. Chuột nhắt mà lại chui được vào phủ Thụy vương?

Phó Thần không nghĩ một kẻ vừa nhút nhát vừa vụng về như vậy có gì nguy hiểm. Nhìn phản ứng của đám thuộc hạ lúc đi qua cũng đoán được phần nào.

Hắn chỉ liếc nhìn một cái rồi lạnh lùng, bỉnh thản quay lưng, bước vào phòng, nhanh chóng đóng cửa lại.

Thiệu Lòng run rẩy nấp bên ngoài, ôm đầu chờ một lúc lâu mà không thấy có tiếng động gì.

Nó từ từ bò ra xem, nhưng đối phương đã đi đâu mất.

Thiệu Long thở một hơi, không biết là nhẹ nhõm hay thất vọng.

Phó Thần nhìn thân dưới của mình. Tuy mấy ngày nay, hắn vẫn dùng đều đặn, nhưng một câu nói "ngài chính là thái giám" của đám thuộc hạ khiến hắn có cảm giác nhân sinh quan đảo điên.

Hắn nhắm mắt, như thể đưa ra một quyết định trọng đại, thấy chết không sờn, từ từ đưa tay vén quần áo lên, trăm nghe không bằng một thấy, trăm thấy không bằng một sờ.

Phó Thần không thể phủ nhận, hành vi này thật biến thái.

Sống cả hai kiếp, hắn chưa từng thấy xấu hổ như thế bao giờ.

Nhưng mà giờ cũng không có cách nào khác, hắn hít sâu một hơi. Đã kiểm tra thì phải kiểm tra đến cùng,.

Đầu tiên, hắn quan sát hình dạng. Mấy ngày nay đều không phải bị ảo giác. Hình dạng hoàn hảo, không dấu vết, thương thương tổn. Tuy vẫn còn mềm mại, nằm sấp, nhưng rõ ràng nguyên đai nguyên kiện. Đương nhiên khi không bị kích thích thì mềm nhũn là tình trạng thông thường của nam nhân thôi. Màu sắc cũng ổn, phát triển bình thường, thậm chí còn cường tráng hơn người khác.

Cho nên rốt cuộc nguyên chủ đã làm thế nào để thoát được chuyện kia? Đương nhiên Phó Thần biết chẳng ai cho hắn được câu trả lời.

Hình dạng, màu sắc không có vấn đều, vậy thì cuối cùng chỉ còn chức năng.

Mấy ngày nay, hắn cũng không có nhu cầu ở tuổi này nên có, nhưng điều đó cũng không thể chứng minh năng lực sinh lý của hắn bất bình thường.

Ầy,.....

Phó Thần thở dài thườn thượt, một lời khó nói hết.

Rốt cuộc vì sao hắn lại chui vào phòng, làm chuyện thế này?

Tuy nghĩ vây nhưng hắn vẫn mong là thân thể này khỏe mạnh. Hắn đặt tay lên chỗ kia, bắt đầu tác động. Phó Thần tư nhận là kỹ thuật của hắn ở mặt này không hề tôi, năng lực học tập, tiếp thu cũng khó ai sánh kịp, chỉ cần tập trung phát huy là không có vấn đề gì. Vậy mà qua một lúc lâu, vẫn không có phản ứng gì hết.

Chân mày Phó Thần nhăn chặt đến mức có thể kẹp chết ruồi bọ. Rốt cuộc nguyên chủ đã từng tự mình giải quyết bao giờ chưa vây?

Do ý chí hắn quá mạnh, hay thứ thuốc nguyên chủ uống khiến hắn khó cứng lên?

Chết tiệt! Chẳng nam nhân nào muốn mình yếu kém về mặt này hết.

Xem ra hắn nhất định phải tìm đối tượng kiểm chứng hộ.

Lúc này, một giọng nói vang lên ngoài cửa, "Phó tiên sinh, có người cầu kiến ngài."

Phó Thần mở cửa. Thị vệ cảm thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, "Ngài vẫn ổn chứ? Có cần ta mời thái y không?"

Lương thái y bị Thiệu Hoa Trì giữ lại Thụy vương phủ, tạm thời chưa vào cung báo cáo công tác,

"Không cần. Ai đến tìm ta?"

Thụy vương vừa đi, Phó Thần phát hiện ra mình trở nên cực kỳ bận rộn, không có lúc nào nghỉ ngơi.

Thị vệ mở vải bọc ra, để lộ những miếng bánh điểm tâm màu hồng nhạt.

Lại là đào hoa cao?

Sao hắn nói "lại là"?

Phó Thần nhìn bình trà và đĩa bánh Dương tổng quản mang đến hồi nãy, nghe nói là lệnh của Thụy vương. Tuy không giống hoàn toàn với những miếng bánh thị vệ cầm trên tay, nhưng đều được nặn thành ình hoa đào, tinh xảo khéo léo, vừa nhẵn vừa mềm, tỏa hương thơm ngọt dịu.

"Cho hắn vào đi." Phó Thần nghĩ một hồi, quyết định gặp trước rồi tính.

Thị vệ định quay đi thì Phó Thần gọi lại, "Còn chuyện nữa." Hắn nói, "Lát nữa tìm người dẫn đường cho ta, ta muốn ra ngoài một chuyến."

"Vâng, ngài muốn đi đâu?" Tuy Thiệu Hoa Trì không hạn chế tự do di chuyển của Phó Thần nhưng phái rất nhiều người bảo vệ, với lý do Phó Thần "mới đến". Tuy hắn không hài lòng với việc này, nhưng chẳng thể chống lại được thái độ vừa dịu dàng vừa kiên quyết của Thụy vương. Hắn không thích tranh cãi vô nghĩa..

||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||

Một hùng ưng quen tung hoàng sao có thể chịu bị trói buộc, nhưng Phó Thần là kẻ co được giãn được, dù không vừa lòng cũng sẽ không thể hiện ra mặt. Dù gì hắn cũng chưa đủ năng lực phản kháng.

"Thanh lâu." Hắn báo nơi cần đi.

Hả? Hả? Hả?

Có cần cấp báo cho Thụy vương không?

"Đừng cho Thụy vương biết." Phó Thần cảm thấy những chuyện thế này chỉ cần xác minh một chút là được, không cần kinh động đến đại giá của vương gia.

Thị vệ gật đầu xác nhận, Phó Thần nói sao thì nghe vậy.

Nhưng khi quay đầu thì gã vẫn sẽ làm việc mình phải làm. Dù sao chủ tử của họ cũng là Thụy vương chứ không phải Phó Thần.

Phó Thần không biết, hắn đi đâu, làm gì, thị vệ sẽ báo lại chi tiết. Ngay cả các phó tướng như Tùng Dịch, La Hằng cũng nắm được rõ ràng, đề phòng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Thị vệ đi rồi, Phó Thần lại về ngồi bên bàn tròn rót cho mình ly trà. Tiếng động sột soạt vang lên một lần nữa.

Vẫn chưa đi à?

Nếu thị vệ, quản sự đã đến đến đi đi vài lần mà không quản, thì người kia hẳn là người trong phủ rồi.

Lần này, Phó Thần không làm ngơ nữa. Thực ra, hắn cũng rất tò mò, nhân vật nào mà lại khiến toàn bộ người trong phủ vờ như không thấy như thế?

Thấy Phó thần đi về phía mình, Thiệu Long như bị dính chặt xuống đất, sợ tới mức đổ mồ hôi đầm đìa.

Phó Thần phát hiện ra, ở ngoài đó chỉ có một đứa bé nhỏ xíu đang run rẩy nhìn mình, hắn dở khóc dở cười.

"Tiểu vương gia?" Phó Thần nhìn quanh một lượt. Lúc trước, hắn yêu cầu Thụy vương phi đưa Thiệu Long tới, không ngờ lại nhanh như vậy, "Sao không có người hầu đi cùng ngài, lại để ngài ở đây một mình?"

Phó Thần hỏi một câu rất ôn hòa, nhưng Thiệu Long vẫn kinh hãi lùi ra sau, như thể sợ rằng hắn có thể ăn thịt mình.

Phó Thần nhớ lần đầu tiên trông thấy Thiệu Hoa Trì, dù nhắm mắt cũng cảm nhận được sát khí và sự sắc bén từ tận xương tủy. Nếu không cùng có khuôn mặt xinh đẹp như nhau thì hắn thật sự không nhận ra đây là hài tử của Thụy vương. Sao tính tình lại rụt rè như thế?

Chẳng trách lũ tôi tớ nhìn thấy nó đều chạy xa, vì sợ phải chịu trách nhiệm.

Phó Thần không lại gần nữa, chỉ nhìn quần áo che kín hai tay, mắt tối lại, Hắn dịu dàng nói, "Tiểu vương gia có đói không? Đến ăn bánh uống trà với ta một lát chứ?"

Phó Thần không biết người trong phủ này có thói quen dùng trà chiều hay không, nhưng nếu đã mang đến rồi thì xem như có.

Trẻ con ở độ tuổi này chưa ăn được nhiều, rất dễ đói, cho nên không nên ăn quá nhiều cơm.

Phó Thần không cần biết Thiệu Long có đồng ý hay không đã quay đi trước. Khi còn hành nghề, hắn từng điều trị cho trẻ em gặp vấn đều tâm lý. Đối với những trẻ như vậy, không nên quá mức thân cận vào thời điểm mới gặp, bởi càng cố đến gần lại càng khiến chúng sợ hại. Vì thế, Phó Thần vẫn duy trì khoảng cách phù hợp.

Thiệu Long thấy Phó Thần không để ý đến mình nữa, đi thẳng về phía bàn tròn, mới bớt lo sợ một chút.

Đến lúc Phó Thần ngồi xuống ghế đá cẩm thạch, Thiệu Long vẫn chưa dám chui ra, mà Phó Thần cũng không giục.

Một đứa trẻ có xu hướng tự kỷ bao giờ cũng phải xác định xung quanh an toàn mới dám đi ra. Quá trình này luôn tốn rất nhiều thời gian.

Đầu tiên, phải tạo sư tin tưởng. Tiếp theo, trên người phải tỏa ra khí tức khiến nó buông lỏng cảnh giác. Quan trọng nhất là tạo được hoàn cảnh khiến đứa bé thoải mái.

Thiệu Long đã quen bị người ta ép buộc đi, ép buộc ăn, ép buộc ngủ, có lẽ gần như chưa từng "chủ động" làm việc gì.

Nếu ban nãy, Phó Thần dùng giọng điệu ra lệnh thì thằng bé chắc chắn sẽ nghe lời, đi theo. Nhưng Phó Thần dùng câu nghi vấn, khiến nó hoang mang không biết phải làm gì.

Nếu người lớn trong nhà không biết cách dẫn dắt thì tình hình của đứa bé sẽ càng thêm nghiêm trọng. Thật ra, lúc mới trông thấy Thiệu Long, Phó Thần đã quan sát, bện của đứa nhỏ này đã có chút nguy hiểm rồi. Nó hướng nội một cách bất bình thường, tuy ngoan ngoãn vâng lời như lại sợ hãi thế giới xung quanh, tưởng tất cả mọi người là độc xà mãnh thú.

Bệnh nghề nghiệp lại nổi lên. Phó thần tiếp tục kiên nhẫn chờ, bẻ miếng bánh hoa đào, dụ dỗ đứa bé đến gần mình. Thế nhưng Thiệu Long vẫn không dám bước tới một bước.

Chỉ mới thò chân ra đã vội vàng rụt về.

Khi thị vệ dẫn Cát Khả đến, đứa bé lại lần nữa chui tọt vào lùm cây. Phó Thần chỉ đành tạm thời bỏ qua. Sở dĩ hắn muốn mau gọi Thiệu Long đến chỉ là để kiểm tra hai tay của nó.

......

Tùng Dịch vừa ra khỏi Tây phủ. Mỗi lần Thụy vương đi vắng, hắn lại được vương phi mời đến uống trà, tán gẫu, hỏi xem gần đây vương gia ra ngoài làm những việc gì.

Đối phó với Mã Thái thị miệng nam mô bụng một bồ dao găm này, Tùng Dịch cảm thấy ra trận đánh giặc còn nhàn hơn. May sao hắn có quân vụ, nếu không thì e là một ngày ba bữa Thụy vương ăn cái gì cũng phải báo cáo mất. Chẳng trách Thụy vương quanh năm suốt tháng không dám về phủ.

Lúc thị vệ báo cáo Phó Thần muốn đi ra ngoài, Tùng Dịch còn rất bình tĩnh.

Hắn sực tỉnh, ngoáy lỗ tai, phản ứng chậm chạp, "Ngươi nói cái gì? Phó tiên sinh muốn đi đâu cơ?"

"Thanh.....Thanh lâu. Có vấn đề gì không ạ?" Phó tiên sinh đang ở độ tuổi thanh niên tráng kiện, có nhu cầu cũng là chuyện thường mà. Nam nhân ai chẳng có vấn đề cần giải quyết.

Tùng Dịch hoảng đến quay chong chóng, đi đi lại lại, "Vấn đề? Ngươi còn nói vấn đề? Vấn đề quá lớn là đàng khác!"

Các ngươi có biết, trong lòng Thụy vương, công tử là thế nào không?

Nếu bị mấy nữ nhân kia đụng tới một sợi lông, hắn không dám hình dung sau đó!

Lần trước, hắn hôn mê tỉnh dậy, đánh người bị thương rồi trốn ra ngoài, Thụy vương suýt thì xới cả thành Bảo Tuyên lên, "Không được! Ngươi....lập tức đến chờ ngoài Đông Huyền môn. Lúc vương gia tới thì báo tin cho ngài!"