Phó Thần há miệng thở dốc, lại giống như không biết sắp xếp ngôn từ như thế nào, ngây người nhìn gương mặt tìm không ra một chút ẩm ướt của Thiệu Hoa Trì. Phát tiết xong một phen, y đã hoàn toàn rũ sạch vẻ đau thương đến vụn vỡ. Nhưng Phó Thần tựa hồ còn thấy được, trong đôi mắt kia ẩn hiện chút ấm áp. Phó Thần từng gặp qua muôn dạng người, mà gặp ai cũng theo bản năng mà quan sát họ, đây là thói quen nghề nghiệp chứ không có mục đích gì. Đẹp xấu trong mắt hắn chỉ là dấu hiệu nhận biết, không hề có ý nghĩa. Vào cung đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chăm chú quan sát diện mạo một người, mà nói đúng hơn là: ánh mắt.
Ban đầu hắn đoán Thiệu Hoa Trì đã hoàn toàn si ngốc, chính là vì đôi mắt kia đã mất đi tiêu cự, trống rỗng vô hồn, khiến Phó Thần không thể nhận thấy một chút ngụy trang. Mí mắt Thiệu Hoa Trì vốn chìm, khi mở mắt hoàn toàn lại thành mắt một mí, đuôi mắt kéo dài hơi xếch, khiến ánh mắt băng lãnh kia ngược lại càng trở nên mê li hút hồn, trong mông lung điểm xuyết nhu tình, khiến người ta tâm thần nhộn nhạo, ngắm nhìn đến say. Nhưng khi trực tiếp đối diện, đôi đồng tử đen tuyền như một thanh đao sắc quét qua, khiến người ta cảm nhận được khí thế ngạo mạn tột cùng, kinh tâm động phách, đẹp đến chói lòa.
Nhưng lại nói, đẹp không quan trọng, sự thật trước mắt là, người này không ngốc, kẻ ngốc là hắn. Hắn dốc lòng tình nguyện chiếu cố y, cực kỳ an tâm với phán đoán của mình, hắn đã quá tự tin.
Nhìn vào ánh mắt Thiệu Hoa Trì, Phó Thần chỉ cảm thấy đáy lòng ban nãy còn nhu một hồ nước ấm, giờ nháy mắt đóng băng, hai tay chết lặng mà đẩy người ra, chỉnh trang vạt áo, từ từ quỳ xuống, giọng điệu tràn ngập khí phách.
"Nô tài không phân tôn ti, xâm phạm điện hạ, thỉnh điện hạ giáng tội." Phó Thần phục hồi bộ dáng thường ngày, lễ độ cùng khiêm nhường.
Nhớ đến những chuyện đã làm trước kia, hắn cùng Thiệu Hoa Trì mấy lần tiếp xúc, đối phương một chút cũng không lộ ra sơ hở, từ thân thể đến ngôn ngữ, khiến Phó Thần phát lạnh. Vị thất điện hạ hắn thấy lần đầu kia chưa từng biến mất, y luôn ở đó, còn hắn lại nhầm một con sói thành chó husky.
Thiệu Hoa Trì ánh mắt dần tối đen, vẻ nhu hòa trên mặt cũng suy giảm, miễn cưỡng vẽ ra nét tươi cười.
Tiếng vải vóc cọ nhau sột soạt, Phó Thần thấy trong tầm mắt một đôi chân. Thất hoàng tử xuống giường.
Y đến trước mặt Phó Thần, nhấc lấy tay hắn. Lớp vải trượt xuống, để lộ một đoạn nhỏ cánh tay trắng nõn, nhưng lại sở hữu lực đạo cường hãn, kéo Phó Thần đứng lên. Khí thế biểu hiện trên mặt y, khiến người ta không thể nào cự tuyệt. "Ta biết, ngươi trách ta lừa gạt ngươi. Nhưng Phó Thần, trong hoàn cảnh này, ta làm vậy không có gì đáng trách."
"Nô tài không dám." Phó Thần bị kéo đứng dậy, nhưng không hề có cảm giác mềm mại, trân trọng như trước, mà chỉ là sự tôn kính của nô tài đối với bề trên.
"Ta nhớ rõ ngươi rất thích ở trước mặt ta xưng "ta", hiện giờ vẫn có thể xưng hô như vậy." Thái độ của Thiệu Hoa Trì so với bộ dạng duy ngã độc tôn trước kia ở hồ Dịch Đình khác một trời một vực, bởi bây giờ y đuối lý. Thiệu Hoa Trì không nhận thấy giọng nói mình nhu hòa đi rất nhiều, vừa muốn nắm lấy tay Phó Thần lại bị tránh né. Tay Thiệu Hoa Trì tóm vào không khí, xấu hổ ngập tràn.
"Nô tài gan lớn bằng trời, muôn lần đáng chết." Phó Thần dường như không cảm thấy bầu không khí ngưng trện, lặp lại lời kia.
"Phó Thần, ngươi có thể ôn nhu săn sóc một tên ngốc không có giá trị lợi dụng, tại sao một hoàng tử chân chính lại không được ngươi chân tâm đối đãi nửa điểm? Hiện tại ta đã biết bộ dạng lén lút của ngươi, ngươi lại cứ diễn như vậy, chẳng phải buồn cười lắm sao?"
"Vâng, nô tài thực sự đáng cười." Chính hắn cũng hiểu được, sống uổng phí nhiều năm như thế, cư nhiên bị một hài tử mười mất tuổi đùa giỡn cho chạy vòng quanh. "Nô tài tin rằng bất cứ ai từng bị người khác lừa gạt đều không dễ dàng tin tưởng lần nữa."
Thiệu Hoa Trì nghẹn họng. Y biết mình có sai, nhưng y cũng không phải kẻ dễ nhún nhường, "Kẻ tiếp cận ta rất nhiều, ta không có lý gì tùy tiện tín nhiệm một người nhìn có vẻ như rất tốt với ta."
Phó Thần cũng tự hiểu đạo lý này. Nếu không phải hắn nhiều lần chân tâm đối đãi, Thiệu Hoa Trì cũng không đời nào thẳng thắng thành khẩn nói cho hắn bí mật to lớn này. Nhưng chính vì hắn đã chân thành với y, mới càng không thể không để bụng. Vị hoàng tử này lòng đầy tâm cơ cùng khả năng đóng kịch, khó có người sánh được, nếu sống sót được tiếp, có lẽ sẽ làm nên một phen sự nghiệp hiển hách.
Phó Thần tự diễu tự cười, ngẩng đầu nhìn thẳng Thiệu Hoa Trì: " Nô tài muốn hỏi điện hạ hai vấn đề, mong điện hạ cho biết chi tiết."
Mắt Thiệu Hoa Trì sáng lên, cho rằng Phó Thần đã đôi chút mềm lòng, nói: "Được, ngươi hỏi đi."
"Điện hạ, ngài ngay từ đầu, đã không hề si ngốc?"
Thiệu Hoa Trì trầm mặc hồi lâu, mới thốt ra một chữ, gật đầu: "Phải."
"Vì sao?"
"Để sống sót." Y đáp chân thật, không do dự. Y cũng không muốn tiếp tục lừa dối Phó Thần.
"Hai vấn đề nô tài đã hỏi xong, nô tài xin cáo lui." Phó Thần vô lễ xoay người ra cửa, bỗng có chút hiểu ra tại sao tiểu thái giám lúc nãy lại không muốn ở lại Trọng Hoa cung chờ đợi. Bởi vì đối mặt vị thất hoàng tử tuổi còn thiếu niên này, Phó Thần như gặp lại tên sát nhân từng là giáo sư ngành tâm lý tội phạm kia. Thật thật giả giả biến đổi tự nhiên, xem nhân sinh như trò đùa, chỉ cần không lộ ra sơ hở thì không ai nhận ra. Đó cũng là lý do người làm nghề tư vấn tâm lý chuyên nghiệp không thể chữa trị cho nhau. Bởi họ đều có thể che giấu tâm tinh vô cùng hoàn mỹ, có thể đào móc ra phần nhân tính đối phương muốn che giấu nhất, cũng có nghĩa bọn họ đều có thể trở thành điểm mù của nhau.
Thiệu Hoa Trì có thể làm đến vậy, chính vì hắn có thiên phú, trời sinh am hiểu diễn kịch cùng che giấu.
Không có ai thích gần một người tâm cơ thâm trầm như thế, bởi không thể phân biệt nổi kẻ trước mắt này là thật, hay vẫn đang diễn trò.
Ầm! Lưng Phó Thần đụng mạnh vào vách, khẽ kêu đau một tiếng, liền bị Thiệu Hoa Trì tiến sát như một con rắn độc: "Muốn đi? Người biết bí mật của ta sẽ có kết cục gì, chẳng lẽ ngươi không biết? Cho ngươi hai lựa chọn, một, giúp ta, hai, chết!"
Tay Thiệu Hoa Trì lướt trên cần cổ non mềm của Phó Thần, khiến hắn âm thầm nổi da gà. Y đột nhiên siết cổ Phó Thần, lực đạo càng lúc càng mạnh. Mặt Phó Thần dần dần đỏ lên. Y ghé vào bên má hắn, hơi thở ấm nóng vờn quanh. Nửa gương mặt quỷ gần như dính sát lại, khiến hắn đổ mồ hôi lạnh từ đầu đến chân.
Thiếu dưỡng khí nghiêm trọng, Phó Thần nghẹn thở, hai mắt mở lớn, âm thanh từ trong cổ họng khó khăn chen ra: "Nô tài không thể giúp người."
"Vì sao?"Ánh mắt Thiệu Hoa Trì lóe ra quanh mang sáng chói: "Đây đã là lần thứ hai ngươi cự tuyệt ta!"
"Nô tài thân phận hèn kém, sao có thể phò trợ người?" Phó Thần biết lần đầu tiên là ở hồ Dịch Đình.
"Phó Thần, cái ta muốn, chỉ là một phần chân tâm, ngươi không cần làm gì khác." Tuy rằng ngữ khí nhu hòa, nhưng động tác của Thiệu Hoa Trì một chút cũng không mềm nhẹ.
Phó Thần lỗ tai ong ong ù đặc, nhìn cặp mắt ngập tràn bi thương kia. Lần đầu tiên hắn không khách sáo, nói thẳng lời thật, hoàn toàn không khéo léo đưa đẩy: "Thất điện hạ, ta không có khả năng giúp ngươi."
Trong đôi mắt kia, có một tia tuyệt vọng khi bị từ chối cùng với nỗi bi ai cho vận mệnh của mình. Loại ánh mắt này khiến Phó Thần nghĩ đến chính bản thân trước kia, đã từng không lưu luyến với cuộc sống.
Phó Thần ngưng giãy dụa. Đối với một kẻ với chính mình còn tuyệt vọng, thì có lý do gì phải dùng lời lẽ thương hại y.
Thiệu Hoa Trì nổi điên, càng dùng sức, dường như đang tự nói với bản thân, người trước mắt này cũng không khác gì bao kẻ khác, không cần phải giữ mạng cho hắn.
Vào lúc Phó Thần sắp thiếu dưỡng khí ngất đi, Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên tim đập loạn nhịp, trong đầu xuất hiện bao hình ảnh, Phó Thần đút đồ ăn cho hắn, dỗ hắn ngủ, ánh nến chiếu lên gương mặt ấm áp đến khiến người ta rơi lệ. Thiệu Hoa Trì vội buông lỏng tay. Cái y muốn, là bộ dạng đầy sức sống của người này.
Phó Thần dựa vào vách tường, trượt chân ngã xuống. Hắn ho khan hồi lâu, cơn ù tai hoa mắt ùn ùn kéo đến.
"Vì sao!" Y chỉ muốn biết, rõ ràng khi y cơ cực đã tình nguyện giúp đỡ, giờ khi y thần trí tỉnh táo, thái độ lại thay đổi hoàn toàn. Thiệu Hoa Trì đã dằn vặt trong đầu rất lâu, cũng rất do dự. Nhưng y cho rằng, người này sẽ khác.
"Còn cần ta nói rõ sao, điện hạ hẳn phải hiểu hơn ai hết." Phó Thần thấy yết hầu nóng cháy, mắt còn tối đen, miễn cưỡng trả lời.
Có lẽ bởi vì, hắn cũng không nhẫn tâm bịa ra một lý do nghe có vẻ tử tế để qua loa tắc trách với người này.
"Nhưng ta muốn nghe nguyên nhân."
"Người thật muốn biết?" Phó Thần ngẩng đầu, thái độ kia so với sự cung kính thường ngày hoàn toàn khác hẳn, cực kỳ thiếu tôn trọng. Nhưng giờ phút này, Thiệu Hòa Trì cũng không muốn suy xét. Y đứng dậy, đến một bên bàn rót chét nước, đưa cho Phó Thần. Phó Thần ngẩn ra, không nghĩ tới có một ngày lại được hoàng tử hầu hạ, nhưng yết hầu quá khó chịu, hắn cũng không cự tuyệt. Uống xong mấy ngụm, cơn đau rát nơi cổ họng dịu bới, hắn mới ngước mắt lạnh nhạt nói: "Trước xin mong điện hạ thứ cho nô tài tội chết."
Tấn triều chỉ quy định cung nhân không được tham gia chính sự, còn lén lút thảo luận chuyện triều chính, cũng đâu ai biết.
"Cuộc trò chuyện của chúng ta hôm nay, ta sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào." Thiệu Hoa Trì cam đoan. Hắn có linh cảm những thứ Phó Thần sắp nói sau đây mới là trọng điểm.
Thiêu Hoa Trì tuy rằng lòng dạ thâm sâu hiểm độc, nhưng cũng có ưu điểm lớn, đã nói là làm.
Phó Thần nghĩ, những gì hắn nói tại đây hôm nay, có lẽ là lần manh động nhất từ khi vào cung tới giờ. Chỉ đơn giản là hắn không đành lòng, dù biết sự không đành lòng này rất thiếu khôn ngoan, nhưng Phó Thần vẫn quyết định làm như vậy. Có đôi khi con người ta cũng muốn vì chính mình, vì ngươi khác mà làm gì đó.
Bảo trụ tính mệnh, có nhiều phương thức. Thiệu Hoa Trì vì điều gì lại chọn cách nguy hiểm nhất này?
Đương nhiên Phó Thần cũng không hỏi vì sao y nhất định muốn ngôi vị hoàng đế. Bất tại kỳ vị bất mưu kỳ chính *, thử đặt mình vào hoàn cảnh của y để xem, nếu đổi lại hắn là một hoàng tử, hắn cũng sẽ lựa chọn như Thiệu Hoa Trì, bởi đó là thứ nam nhân nào cũng có: Dã tâm.
Phó Thần buông làn mi dài như cánh bướm, nhẹ nhàng đáp: "Những hoàng tử có năng lực cạnh tranh vị trí kia, có tổng cộng mười vị, hiện chia làm ba đảng. Đảng thứ nhất do đại hoàng tử cầm đầu, hiện đã được phong quận công. Đại hoàng tử Thiệu Mộ Tiễn tuy rằng bản thân năng lực không xuất chính, văn bất thành võ bất tựu, nhưng lại dã tâm bừng bừng, mưu đồ nhiều, nhưng cho đến nay vẫn chưa có thành tích. Ưu thế của y chính là có được môi trường thích hợp để nuôi dưỡng dã tâm. Ngoại công của y là Quách Vĩnh Húc, trọng thần hai triều, mà thánh thượng hiện giờ cũng phải tôn trọng. Quách Vĩnh Húc bản thân là nội các đại học sĩ, thảo luận chính sự cùng các đại thần, ai cũng biết lão là phái bảo hoàng. Ta tin điện hạ cũng từng nghe đến ngoại hiệu của lão: lão hồ ly. Cho dù đại hoàng tử có hồ đồ, Quách Vĩnh Húc sẽ không hồ đồ." Quách Vĩnh Húc là nhi tử thứ hai của nội các đại học sĩ Quách Yến thời Tấn Thái Tông, biệt danh Quách nhị, được đế vương cực kỳ tín nhiệm.
Thiệu Hoa Trì lường trước Phó Thần có khả năng không biết chuyện gì, nhưng theo những gì hắn trình bày, thần sắc y càng lúc càng ngưng trọng. Phó Thầm nói mấy lời này là do hắn nghe được, nhưng có thể từ những tin tức vô dụng mà chắt lọc, phân tích, diễn giải được như vậy lại không có bao người. Càng đáng nói hơn, một tiểu thái giám ngày ngày sống trong thâm cung nội viện, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài, vậy mà có thể biết nhiều đến thế. Khả năng quan sát cùng suy nghĩ cẩn thận là hiếm thấy trên đời.
Thiệu Hoa Trì đoán được tám chính phần mười, Phó Thần không thể đem tin tức đến trước mặt người thật mà so sánh. Lần duy nhất hắn nhìn thấy triều thần là lần cạo râu cho hoàng đế. Trên thực tế, hắn chỉ có thể suy đoán, mà suy đoán cũng không hoàn toàn chuẩn.
"Nói tiếp!" Thiệu Hoa Trì bấy giờ mới thật sự bắt đầu coi trọng Phó Thần. Ban đầu muốn Phó Thần trợ giúp mình, vì bên cạnh y, người có thể dùng quá ít. Mà tiểu thái giám này, lần thứ nhất và thứ hai gặp mặt lúc y còn "tỉnh táo", y đã nghĩ có thể đào tạo người này thành tài. Đương nhiên khiến y quyết tâm thẳng thắn với hắn, là sau khi hai người có vài lần ở chung. Đây là kẻ duy nhất chân tâm đối đãi y, cũng là người duy nhất khiến y xúc động.
Có thể nói, ban đầu Thiệu Hoa Trì chỉ muốn tìm một chỗ dựa tinh thần, không nghĩ mình ngoài ý muốn tìm được một bảo vật, mà bảo vật này vẫn còn chưa được gọt dũa.
Thứ dã tâm Phó Thần để lộ ra, cũng không giống thứ một thái giám nên có.
"Đảng thứ hai lấy nhị hoàng tử Thiệu Hoa Dương làm đầu. Y hiện đã được phong quận vương. Ta nghĩ người đối với nhị điện hạ cũng không xa lạ gì. Mẫu thân y là đương kim hoàng hậu, là người có tiếng nói cao nhất trong triều, cũng có khả năng cao nhất trở thành hoàng trữ. Tuy rằng y háo sắc, hoang dâm, làm người táo bạo, dễ nổi giận, thích khoa trương, nhưng phủ của y có không biết bao nhiêu mưu sĩ, phụ tá, trí giả, hoàn toàn không thể khinh thường. Thê tộc của y danh vọng cũng rất cao. Mà văn võ bá quan trong triều cũng nghiêng về phía nhị hoàng tử nhiều nhất. Bát hoàng tử cùng thập nhị hoàng tử là người của nhị hoàng tử đảng. Gia thế của mẫu phi bát hoàng tử có lực lượng hùng hậu. Bản tính y kiêu ngạo, ương ngạnh những vẫn thường được đế vương dung túng. Đệ đệ ruột của y là thập nhị hoàng tử, người trọng tình trọng nghĩa. Ba người này kết minh vững chắc, người bình thường không thể xen vào. Cho nên nhị hoàng tử bên ngoài có triều thần, bên trong có hoàng hậu, thê tử cùng hai vị hoàng tử có địa vị không kém lần lượt ủng hộ, lại được đế vương sủng ái, có tiếng nói cao như vậy cũng không phải chuyện lạ lùng." Phó Thần nói đến ba hoàng tử ngày ấy không hề cố kỵ mà đẩy Thiệu Hoa Trì xuống hồ. Cho nên khi nhắc đến bọn họ, sắc mặt Thiệu Hoa Trì cũng xanh mét.
"Tứ hoàng tử Thiệu Hoa Niên có bệnh về mắt, tình cảnh cũng như người, vô duyên với đế vị." Tứ hoàng tử cũng như Thiệu Hoa Trì, trên người có tật, không thể kế thừa đế vị, đây là quy chế từ cổ chí kim. Tuy rằng Thiệu Hoa Trì chỉ bị độc tố hủy dung, nhưng trong mắt kẻ khác thì cũng là một loại tàn tật, "Ngũ hoàng tử Thiệu Quân Vũ mẫu phi xuất thân tương đối thấp, thuộc đại hoàng tử đảng. Lục hoàng tử Thiệu Cẩn Đàm là hoàng tử đặc biệt nhất trong các hoàng tử, cũng có tài sản hùng hậu nhất. Y kinh doanh đủ mọi sản nghiệp, hàng năm đều cống hiến rất nhiều để quốc khố thu chi cân bằng, thuộc nhị hoàng tử đảng."
"Cuối cùng là đảng lấy cửu hoàng tử làm đầu. Cửu hoàng tử ba tuổi nhớ được nghìn chữ, năm tuổi biết làm thơ, bảy tuổi đọc làu tứ thư ngũ kinh, Thánh thượng từng tán dương y trí tuệ dị thường, gọi là thần đồng. Y làm người khiêm tốn có lễ, mẫu phi là thứ muội đồng tộc với hoàng hậu. Y giỏi mưu lược, có uy vọng cao trong giới văn nhân nhã sĩ, cùng lục hoàng tử, thập nhất hoàng tử, thập tứ hoàng tử quan hệ rất tốt, là người rất có nhân duyên."
Thiệu Hoa Trì trầm tư rất lâu trong những lời của Phó Thần, không cho rằng hắn nói đã xong.
"Hoàn toàn độc lập với ba đảng này, tam hoàng tử Thiệu An Lân cũng tự thành một phái. Y không tham gia tranh giành đế vị, cùng các hoàng tử khác không thân không sơ, vị trí trung lập. Y là người được kỳ vọng trở thành quốc sư kế nhiệm, trong số các hoàng tử, là người có uy vọng lớn nhất trong dân gian. Mà mỗi nhiệm vụ thánh thượng giao cho, y đều hoàn thành thỏa đáng. Nô tài cảm giác trong các hoàng tử, y là người khiến thánh thượng vừa lòng nhất." Lời này của Phó Thần chứ nhiều hàm ý, khiến Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên nghĩ đến, có lẽ mọi người đều sẽ đem hết sự chú ý dồn vào ba phái cạnh tranh kịch liệt kia, không có ai để mắt đến Thiệu An Lân, đều xem Thiệu An Lân là quốc sư kế nhiệm. Thiệu An Lân thuở nhỏ lớn lên trong dân gian, thân thể yếu bệnh, nên các phe đều muốn mượn sức y. Không biết chừng khiến bản thân mình yếu ớt cũng là một loại thủ đoạn của Thiệu An Lân?
Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên nhìn chằm chằm Phó Thần. Mưu lược và khả năng quan sát của người này mới là báu vật vô giá !
"Phó Thần, ta đã xem thường ngươi." Thật lâu sau, Thiệu Hoa Trì mới chậm rãi nói.
"Thất điện hạ, chỉ là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường."
"Ta chỉ vốn muốn ngươi...., nhưng hiện tại, ngươi nhất định phải chọn ta!" Y không thể nào để một người như vậy rơi vào tay hoàng tử khác để tự vây khốn chính mình.
"Điện hạ, nô tài nói nhiều như vậy, chỉ là muốn cho người hay, có nhiều lựa chọn đến thế, bất cứ ai cũng có nhiều hy vọng hơn người." Phó Thần lãnh đạm, không hề lộ ra chút xúc động nào. Đây là loại biểu tình hắn thể hiện nhiều nhất vào kiếp trước. "Gương mặt người bị độc tố xâm hại, mất khả năng thừa kế. Người chưa được chỉ hôn, không có thê tộc giúp đỡ. Người không có mẫu phi để dựa vào. Người không được đế sủng. Người có quá khứ si ngốc, điều này sử sách đương nhiên sẽ ghi lại. Bất cứ điểm nào trên đây đều có thế đẩy người xa hơn khỏi vị trí kia. Cho nên người dựa vào cái gì mà cho rằng, một kẻ không hề có hy vọng như người lại đáng giá để nô tài lựa chọn?"
Đúng vậy, ngươi dựa vào cái gì?
Chỉ bằng vào lúc ngươi thống khổ nhất, đối phương cho ngươi chút ôn nhu, ngươi liền tin rằng đối phương sẽ phò trợ ngươi?
Thiệu Hoa Trì bỗng nhiên cuồng loạn cười, đáy mắt lóe lệ quang. Y sao có thể không hiểu rõ.
Đôi mắt y nhìn Phó Thần phiếm hồng như tích huyết : "Ngươi nói phải, ta đúng là rất ngây thơ."
"Không, người cũng không ngây thơ." Chỉ là người đánh giá sai ta.
Còn phần chân tâm mà ngươi mong muốn kia, ở trong cung này rất xa xỉ, ta cho không nổi.
Phó Thần triệt để phủ định, khiến bầu không khí giữa hai người lạnh lẽo đến băng hàn.
"Thất điện hạ, người có đó không?"
Cửa cung bị đẩy ra, một gương mặt Phó Thần có chút quen thuộc xuất hiện bên ngoài.
Không cần Thiệu Hoa Trì chỉ đạo, Phó Thần tự động im lặng, trốn xuống gầm giường, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Chủ nhân của âm thanh này là ai, gần đây hắn có nghe qua. Mà loại âm sắc này chỉ có công công mới có .... Là An Trung Hải !
Phó Thần không nghĩ tới, vị tổng quản công công bên cạnh Tấn Thành đế này sẽ xuất hiện ở đây. Họ biết nhau sao?
Mà càng khiến hắn bất ngờ là khi hai người đối thoại, Thiệu Hoa Trì không hề giả ngu. Vậy chỉ có một khả năng, An Trung Hải cũng biết bí mật của Thiệu Hoa Trì.
An Trung Hải lại gần, từ âm lượng cùng thời điểm lão tới, hẳn là vụng trộm mà đến đây.
"Thất điện hạ, nô tài vừa nghe tin..." An Trung Hải bước vào trong, muốn nói lại thôi.
"Ta đã biết." Thiệu Hoa Trì biết An Trung Hải muốn nói rằng đẽ tìm ra thi thể Lệ phi.
"Mong người nén bi thương." An Trung Hải than một tiếng. Lão cũng mới biết chưa bao lâu. Chỗ hoàng đế hôm nay người ngã ngựa đổ, lão bị phái ra xử lý hậu sự, tiện đường tới được. Cẩn thận quan sát thần sắc Thiệu Hoa Trì, thấy y không lộ chút đau khổ, lòng không khỏi rét lạnh. Nói thế nào đi nữa, Lệ phi cũng là mẫu phi, người này sao có thể là nhi tử, một chút thương tâm đều không có. Thất hoàng tử như vậy có phải quá bạc tình.
An Trung Hải nhớ trước kia, đế vương từng đánh giá Thiệu Hoa Trì tính tình bạc lạnh, không thể đảm đương trọng trách lớn.
"Không buồn rầu, có gì phải kìm nén. Chuyện mẫu phi trước khi rời đi, sai ngươi thu thập chứng cớ, làm đến đâu rồi?"
"Đã chuẩn bị thỏa đáng, ít ngày nữa nô tài sẽ trình lên bệ hạ, tẩy trừ oan khuất cho nương nương cùng điện hạ." An Trung Hải biết Thiệu Hoa Trì hỏi việc Lệ phi bị hãm hại. Sau khi bị biếm vào Cảnh Dương cung, nàng vẫn luôn âm thầm điều tra, vì trong sạch của bản thân, vì phục sủng, bọn họ đã dùng hết mười mấy năm quan hệ trong cung.
"Được, người ngươi muốn, ở thành bắc Đông Du, trong trạch viên tận cùng phía bắc.
"Tạ điện hạ!" An Trung Hải bỗng phát ra sự nhiệt tình xưa nay chưa từng có. An Trung Hải là một ám tuyến Lệ phi chuẩn bị cho Thiệu Hoa Trì, có thể giúp đỡ y vào thời khắc mấu chốt. Lão cũng là người đầu tiên biết Thiệu Hoa Trì giả ngốc mà không phải lo bị phản bội.
Nhưng An Trung Hải cũng không phả người của mẹ con Lệ phi, càng không phải thân tín. Sở dĩ có liên hệ ngày hôm nay, chỉ vì lão không thể không giúp. An Trung Hai thời trẻ, có cảm tình tương đối tốt với đại cung nữ bên cạnh tiên đế. Vị đại cung nữ này bị tiên đế dùng qua, sau khi tiến đế qua đời, một bộ phận tuẫn táng, một bộ phận bị đưa vào miếu thời, cả đời trông coi hương đèn. An Trung Hải dùng quan hệ của bản thân, vụng trộm đưa nàng ra khỏi cung. Tuy nhiên sau đó, người Vu liên tiếp xâm chiếm, phía đông bắc vô cùng hỗn loạn, mất liên lạc với nàng. Sau này, phải dựa vào thế lực ở ngoài cung của Lệ phi mới tìm được người. An Trung Hải với nữ nhân này tình nghĩa không tầm thường, do đó mới trở thành tay sai của mẹ con Lệ phi.Giữa đôi bên chỉ có quan hệ lợi ích, ai cũng không thể tố giác ai. Thiệu Hoa Trì có thể sai khiến An Trung Hải làm việc nhưng cũng sẽ không hoàn toàn tín nhiệm người này.
"Có một chuyện nô tài không biết nên hỏi hay không?"
Thiệu Hoa Trì ra hiệu ý bảo An Trung Hải nói tiếp.
"Lệ phi là tự mình.... Hay là bị hại?" An Trung Hải thiên về cái sau. Chỉ khi Lệ phi còn sống, thất điện hạ mới có sự đảm bảo, có thể giành được chút sự chú ý của đế vương. Một hoàng tử không có mẫu thân che chở, ngày thường so với nô tài còn khốn khổ hơn. Phượng hoàng rơi xuống đất không bằng gà. Những hoàng tử công chúa không được coi trọng trong cung này, liệu có mấy ngày sống tốt?
"Ngươi đoán xem?" Thiệu Hoa Trì cười lạnh, trong cái cười kia là vẻ thê lương, là sự cô đơn tột độ khi bóng chiều ngả về tây.
Trước khi rời đi, An Trung Hải nhắc nhở một câu.
"Điện hạ, nếu chuyện ngài không si ngốc bị người khác phát hiện, chính là tội khi quân." Nếu không phải người thương trong tay mẹ con Lệ phi, An Trung Hải bị uy hiếp phải bất đắc dĩ phục tùng, thì sao lão có thể liều mình mang tội khi quân chỉ vì một hoàng tử thất thế.
"Chuyện này không khiến ngươi bận tâm. Làm tốt chuyện của ngươi, sẽ có được người ngươi muốn." Thiệu Hoa Trì tin rằng chỉ có liên kết vì lợi ích mới không dễ dàng bị phản bội. An Trung Hải là lão nhân trong cung, đương nhiên hiểu kế sách tự bảo toàn.
"Vâng, điện hạ, nô tài lắm miệng."
An Trung Hải rời đi, Thiệu Hoa Trì vẫn ngồi trên ghế, quay lưng về phía Phó Thần. "Nghe nhiều như vậy, vẫn không thay đổi chủ ý sao?"
Phó Thần im lặng thay cho câu trả lời.
Chờ đợi hồi lâu, ánh mắt Thiệu Hoa Trì dẫn ảm đạm. Có lẽ y đã sớm đoán được lựa chọn của Phó Thần: "Cút!"
Phó Thần im lặng không lên tiếng. Khi hắn bước ra đến cửa, bỗng giọng nói của Thiệu Hoa Trì bên trong vang lên: "Phó Thần, trước kia ngươi đối với ta, liệu có nửa phần chân tâm?"
"Điện hạ, chân tâm hay không, đã không còn quan trọng."
"Nếu ngươi lựa chọn ngày hôm nay, chẳng bằng đừng làm."
"Nô tài, không biết cái gì gọi là hối hận." Đế vị, mỗi hoàng tử đều vì tình thế bắt buộc, nhưng vị trí lại chỉ có một.
"Còn nếu ta làm được những điểm ngươi yêu cầu?"
"Vậy...nô tài mỏi mắt mong chờ."
Hắn không hoàn toàn cự tuyệt. Có lẽ trong tiềm thức hắn cũng hy vọng nhỏ nhoi được nhìn thấy kỳ tích.
Mấy ngày sau, nghe nói quốc sư tự mình ra tay trị liệu, bệnh si ngốc của thất hoàng tử tốt hơn rất nhiều, hiện tại đã có thể nghe hiểu vài lời đơn giản, chỉ là vẫn hay quên, như một ấu linh hài đồng.
Rất nhanh, trong cung truyền ra tin đồn thất hoàng tử phục sủng. Sau khi Lệ canh y chết bất đắc kỳ tử ở lãnh cung, hoàng thượng không rõ vì sao bỗng quan tâm thất hoàng tử, còn phá vỡ quy định hoàng tử dưới hai mươi tuổi không được vào triều nghe báo cáo. Thường xuyên triệu kiến thất hoàng tử còn chưa nói, lại hay ban thưởng cho trọng hoa cung.
Hôm nay lâm triều, chính miệng phong thất hoàng tử làm chính ngũ phẩm huyền tử, phong ấp năm trăm hộ, ruộng tốt tám trăm mẫu. Tuy rằng không thể so sánh với các vị hoàng tử lớn tuổi hơn nhưng trong những hoàng tử tuổi còn tương đối nhỏ đã là trường hợp đặc biệt.
Trọng Hoa cung vốn lạnh lẽo, lại một lần nữa đông như trẩy hội, so với quang cảnh trước kia khác xa một trời một vực.
Chỉ là, chuyện này cũng chẳng liên quan đến Phó Thần. Từ hôm ấy, hắn không bước vào Trọng Hoa cung nửa bước.
Hắn trái lại nhàn rỗi hơn rất nhiều. Việc làm hằng ngày là hỗ trợ Vương Phú Quý, cũng vì hẹn ước của hắn và Tiểu Ương mà chuẩn bị thêm vài thứ, chờ ngày phủ nội vụ phê chuẩn công văn. Trong thời gian này, hắn cạo râu cho hoàng đế, được thưởng ba lượng bạc. Làm việc cho hoàng đế là nghĩa vụ của nô tài, bình thường sẽ không có thưởng, nhưng do tài năng của Phó Thần được hoàng đế yêu thích nên mới có ngoại lệ. Tuy rằng cái yêu thích này cũng như đối với chó mèo mà thôi, nhìn thuận mắt thì gọi, chán rồi liền đuổi.
Hôm cạo râu cho hoàng đế, Phó Thần lại gặp Thiệu Hoa Trì bên ngoài ngự thư phòng sau một thời gian. Tầm mắt đối phương không hề lướt dừng ở hắn, chỉ tựa như thấy một thái giám thông thường, không đáng giá để hậu duệ quý tộc liếc mắt. Phó Thần cũng cúi đầu mà đi. Hiện giờ Thiệu Hoa Trì là vị hoàng tử cao quý mà thái giám không thể liếc nhìn. Tuy nhìn còn chút ngu si nhưng bề ngoài đã khôi phục lại vẻ ngăn nắp như khi Lệ phi còn tại thế. Mà hai thái giám trước kia vũ nhục Thiệu Hoa Trì lại nơm nớp lo sợ Thiệu Hoa Trì gây phiền toái.
Nhưng ngoài dự kiến, Thiệu Hoa Trì chẳng có động thái gì, cũng không hề kể với hoàng đế những chuyện hai thái giám kia làm. Y giống như đã hoàn toàn quên đi vậy.
Nghe nói đội ngũ tuyển tú toàn quốc đã đến hoàng đô, trong đó có nữ tử nhà các quan viên, cũng có dân gian mỹ tử danh tiếng.Các nữ tử tham dự tuyển tú đã vào ở Trứ Tú cung. Mấy ngày này, Phó Thần cũng thường xuyên bị điều qua Trữ Tú cung, giúp các thái giám thượng cấp làm chút việc vặt.
Có lẽ vì đợt tuyển tú này, phủ nội vụ chạy đôn đáo khắp nơi. Vốn vì việc tìm thi thể Lệ phi mà quan hệ với Lưu Túng tốt hơn một chút, hiện giờ gặp mặt, Lưu Túng cũng không ỷ mình là tổng quản thái giám, thấy phó thần đều trò chuyện đôi câu.
Sau khi Lệ phi đột nhiên chết không rõ nguyên do, hoàng đế khôi phục phi vị cho nàng như khi còn sống, tiến hành hậu táng, thậm chí còn truy phong phong hào Trinh huệ đoan mẫn quý phi.
Từ chữ trinh này có thể nhận ra, hoàng đế đối với Lệ phi có thái độ gì.
Lưu Túng bởi vì Phó Thần nhanh chóng tìm được Lệ phi khiến lão không bị mắng nên có ấn tượng rất tốt với Phó Thần.
Một ngày nọ, lão phân một tiểu thái giám đến gọi Phó Thần qua Trữ Tú cung.
"Ngươi từng đắc tội Lý Tường Anh?"
Phó Thần trầm ngâm, mới kể ra chuyện Trần Tác Nhân. Lưu Túng nghe xong nói: "Theo lý thuyết, hắn không nên ghi hận ngươi. Nếu tiểu thái giám tên Trần Tác Nhân kia đã mất, ân oán cũng nên xóa bỏ, hơn nữa nếu phải nói ra, hắn còn đang nợ ngươi không ít. Nếu ngày đó không phải ngươi, thánh thượng sẽ không nguôi giận nhanh như vậy. Có lẽ ngươi đắc tội hắn ở điểm nào đó mà ngươi không biết."
Phó Thần âm thầm xác nhận. Chuyện hắn ở sau lưng đối phó Lý Tường Anh đương nhiên sẽ không nói ra. Ít nhất chuyện này cũng không nên phơi bày, nếu không sẽ phải xé rách mặt mũi với Lý Tường Anh.
Nếu phải nói là gần đây có thêm ân oán nào thì đại khái chính là chuyện Lý Tương Anh sai hắn đi thị thiện, bị Lưu Túng tát cho một cú rõ mất mặt.
"Lưu gia, có chuyện gì sao?"
"Ngươi biết tại sao hắn được yêu thích ở chỗ thái hậu không?"
Sau khi lấy được ô đầu, Phó Thần còn đang phơi khô, tìm cơ hội trộn vào thuốc lá của Lý Tường Anh. Nhưng việc này không thể gấp. Khiến một thái giám quản sự biến mất, còn hoàn toàn hủy đi chứng cớ tại nơi nhiều người nhiều miệng này, không thể nhất thời vội vã được.
Sự vụ bên Trữ Tú cung cũng nhiều, hắn tạm thời để việc này sang một bên.
"Tiểu nhân cũng không biết."
"Ta cũng đoán ngươi không biết. Mấy ngày trước đây, sứ thần phiên bang đến, chắc ngươi cũng nghe qua." Lưu Túng thấy Phó Thần pha trà ngon, liền ghé sát mũi vào miệng chén, hít một ngụm hương trà, "Uống quen trà ngươi pha, không ưng nổi trà người khác."
Đây là ca ngợi thật lòng. Cùng là một loại trà, không biết vì sao Phó Thần lại pha ra hương vị khác biệt.
"Lưu gia quá khen." Phó Thần pha xong trà lại đứng ngay ngắn, không vì được Lưu Túng thưởng thức mà vênh váo.
Lưu Túng yêu thích Phó Thần cũng ở tính thắng không kiêu bại không nản này. Ở trong cung, chỉ có người không đắc ý mới tiến được xa. "Người phiên bang kia phát minh ra một loại thuốc lá dâng cho thái hậu. Thái hậu vốn thân thể mệt mỏi, hiện nay tinh thần lại rất tốt. Nhưng chỉ cần không hút thuốc lá này là phục hồi nguyên trạng, thậm chí còn kém hơn. Nghe nói giá thứ thuốc lá kia cực kỳ cao, chế tác rườm rà, chỉ có thân phận thái hậu mới được quyền hút. Bên cạnh thái hậu không có người hầu thuốc, hiện còn đang huấn luyện, vì vậy phải tìm người đến hầu thuốc. Mà Lý Tường Anh trước kia từng hầu hạ tiên hoàng, biết trình tự này, thái hậu thưởng cho hắn rất cao. Giờ đây chính ta cũng không thể đắc tội hắn."
Tuy rằng Lưu Túng chức vị cao hơn Lý Tường Anh, nhưng hiện tại Lý Tường Anh là hồng nhân trước mặt thái hậu.
Phó Thần lại trực tiếp bỏ qua nội dung Lưu Túng muốn nói, ngược lại đặc biệt chú tâm đến vấn đề khác: "Lưu gia, ngài có biết thuốc lá kia gọi là gì không?"
Lưu Túng kỳ quái nhìn Phó Thần: "Nha phiến".
Ánh mắt Phó Thần trầm xuống, nhìn qua không có gì khác thường, nhưng Lưu Túng vẫn nhận ra hắn có điểm không thích hợp: "Thuốc lá này có vấn đề gì sao?"
"Không có."
Nha phiến, người hiện đại gọi là thuốc phiện. Vốn dĩ trong thế giới các triều đại, nha phiến xuất hiện từ thời kỳ lục triều.
Nha phiến ban đầu là khi đánh chiếm Ấn Độ người ta mới phát hiện ra. Ban đầu xem nó như dược liệu để trị kiết lị. Chỉ là sau này sử sách có ghi lại "sát nhân như kiếm, cần hạn chế dùng" nên dần dần bị vứt bỏ. Ở "Bản thảo cương mục" cũng tương quan giới thiệu. Khi đến triều đường, nó được các quốc gia lân bang dùng làm cống phẩm, xuất hiện trước giới tôn thất quý tộc. Cho đến thời Minh Thanh, người ta phát hiện sản phẩm nha phiến qua chế biết có thể hút, dần dần người nghiện không thể kiềm chế, mới sản xuất ra số lượng lớn, từ đó trở thành thảm kịch như ngày tận thế.
Đúng như lời Lưu Túng nói, ở triều đại này, nó vẫn là vật hiếm lạ, chỉ người có thân phận địa vị tối cao mới được dùng.
Nhưng rắc rối ở chỗ, người có thân phận tối cao lại có quyền phát ngôn. Nếu họ cho phép lan truyền thứ này, sẽ tạo thành kết quả không thể vãn hồi.
Từng là lịch sử của một xã hội phát triển, bao giờ cũng sẽ có đôi điểm tương đồng. Mà Phó Thần biết, với thân phận hiện giờ của hắn, cho dù hắn nhìn thấy được mầm mống tai họa thì cũng không có biện pháp nào.
Lưu Túng hỏi không ra nguyên cớ, cho rằng Phó Thần cũng muốn hút thứ kia: "Chỉ có thái hậu mới có thể dùng, ngươi đừng có nằm mơ."
"Nô tài nào dám. Đúng rồi, vừa nãy ngài nói chuyện Lý công công là có việc gì?"
"Hắn mới được thăng chức, lúc trước đệ trình xin cắt cử một trăm vị tiểu thái giám, trong đó phân ngươi đến chỗ của Kỳ quý tần. Trần Tác Nhân gặp chuyện ở đó cũng do hắn đánh tiếng với Kỳ quý tần. Hôm nay muốn điều ngươi qua, có lẽ mấy ngày nữa ta cũng không gặp lại được ngươi. Hiện giờ ta đang trì hoãn lại việc này. Cắt cử người khác ta không có ý kiến, chỉ có ngươi... Hắn chắc chắn sẽ tìm biện pháp khác, ngươi nếu có cách gì thì trước tiên tìm cách tiến cung điện khác để tránh thoát lần này. Nếu không, thử xem có thể hòa giải với hắn hay không?"
Phó Thần ra khỏi phủ nội vụ, đến hồ Dịch Đình quét tước đến tối, lại ngồi bên hồ Dịch Đình hồi lâu. Gió đêm thổi lạnh khiến hắn giật mình mới về Giám Lan viện. Lúc này đã khuya, Phó Thần đã bỏ lỡ cơm tối. Cũng may bình thường hắn lúc nào cũng mang đồ ăn bên người.
Trên đường đi qua Lũng Ngu tây thập nhị sở, hắn thấy hai thái giám nâng một người được quấn trong vải đỏ, mà trong lớp vải đỏ kia trượt xuống một cánh tay mảnh khảnh, là nữ tử. Đi sau bọn họ là Diệp Tân.
Tối lửa tắt đèn, nhà nhà đi ngủ, lúc này có đưa người về tây thập nhị sở, Phó Thần có chút suy đoán.
Ở trong cung nhiều năm như vậy, chuyện nên biết cũng sẽ không ngu ngơ. Vài năm trước, hoàng đế sủng hạnh cung nữ cũng là bọc trong vải đỏ như vậy rồi mang về. Chỉ là không được mấy ngày đã chết, vẫn là do Mai cô cô phát tang. Phó Thần biết cung nữ có thể khiến hoàng đế để mắt rất ít. Mê hoặc hoàng đế, trước tiên sẽ bị hoàng hậu cùng thái hậu xử lý. Cung quy đối với cung nữ hạng thấp nhất so với thái giám còn nghiêm ngặt hơn, nếu không đã không có nhiều cô cô đẻ dạy dỗ cung nữ như vậy. Bốn mùa quần áo phối sức đều có định chế, không thể tùy ý lựa chọn, không thể trang điểm xinh đẹp. Phải đại khí mượt mà, phải mộc mạc vô hoa, khắp nơi hiển chương khí độ của cung nhân. Cung quy nghiêm khắc cũng để hậu cung an định.
Đương nhiên chuyện này chỉ là đại bộ phận tình huống. Có đôi khi hoàng đế muốn sủng hạnh cung nữ cũng không ai dám cản. Cũng có không ít các chủ tử an bài chính đại cung nữ thủ hạ của mình hỗ trợ giành lấy sủng ái, đấy lại là một quy củ khác. Việc sủng ái cung nữ cũng từng tồn tại ở Tấn Triều.
Phó Thần hiện giờ nhìn thấy, chính là chuyện hoàng thượng sủng hạnh tiểu cung nữ. Mà loại tiểu cung nữ này thường chỉ bị lâm hạnh một đêm là quên đi.
Về phần tiểu cung nữ có tình nguyện hay không không quan trọng. Dù có không muốn cũng làm thế nào, các nàng đâu thể khóc, đâu thể kêu cứu, cũng đâu thể kiện tụng đòi thể diện, bằng không chính là bất mãn với hoàng đế, muốn bị trách phạt. Đợi xong chuyện, nếu hoàng đế còn nhớ đến thì có thể còn cho một phân vị, nhưng nếu hoàng đế quên thì trước là gì cứ làm cái đó, có đôi khi bị người khác xa lánh cũng không thể nói gì.
Diệp Tân cũng thấy Phó Thần, gã phất tay bảo hai tiểu thái giám đưa người đi trước: "Phó Thần, ngươi ở đây làm gì?"
"Là ta hỏi mới đúng, đây là ai?"
"Cần gì phải hỏi ta, có cung nữ được lọt vào mắt hoàng đế, đây chính là chuyện tốt khiến phần mộ tổ tiên phải bốc khói xanh."
"Ngươi ở trong chuyện này, đã làm cái gì?"
"Phó Thần, đừng tưởng lần trước ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một phen, chúng ta liền thành bằng hữu. Ngươi có quên hay không vậy, ta và ngươi, không quen." Diệp Tân cũng không quan tâm đến Phó Thần, lại đi vào tây thập nhị sở, quay đầu lại nói: "Ngươi tốt nhất là cứ như trước đây, không phải việc của ngươi thì chớ chen vào."
Ngày tiếp theo Phó Thần phát hiện giường ngủ của Vương Phú Quý không ai động qua, hỏi người khác cũng đều mơ hồ không rõ.
Vào ban ngày, lúc qua Lũng Ngu tây thập nhị sở, liền nghe bên trong có tiếng khóc nức nở lúc có lúc không. Phó Thần hỏi thăm một chút cũng không thu hoạch được gì. Không có hẹn thời gian gặp mặt, Mai cô cô cũng không tùy tiện ra ngoài.
Phó Thần vốn định đi Trữ Tú cung, có khi lại gặp Mai cô cô ở đó, nhưng không ngờ Mai cô cô hôm ấy lại nhờ một cô cô khác làm thay. Thẳng đến buổi tối khi Phó Thần hạ sai quay về, thấy cửa lớn tiểu viện đóng kín. Giám Lan viện có trên trăm tiểu viện, một viện đóng kín cũng không quá mức đáng chú ý.
Phó Thần gõ cửa ầm âm, người bên trong mở ra một cái khe, vội vã nhìn trong nhà rồi lại nhìn quanh, thấy là Phó Thần mới để cho người vào.
Phó Thần không hiểu người trong viện làm sao, chui hết vào một phòng. Đám người trước mặt hắn vẻ mặt đầy ngưng trọng, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Phó Thần hỏi: "Các ngươi đang làm cái gì mà còn đóng cửa? Không biết thế này càng khiến người khác chú ý hay sao, cũng không sợ sư phó về rồi hỏi thăm, hả? Có mùi gì vậy?" Phó Thần biến sắc, hắn hình như ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm.
"Phó Thần, chúng ta......"
"Tránh ra !" Phó Thần cảm giác có chuyện không hay.