Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 209




Đây rốt cuộc là đâu?

Phó Thần càng chạy càng kinh hãi.

Có lẽ do trời vừa đổ mưa, không khí còn hơi ẩm ướt, hắn có thể cạm nhận được mùi máu tươi tanh nồng. Thân là người tốt nghiệp học viện y, hắn có thể nhận ra chỗ này từng chết không dưới ngàn người, thậm chí vạn người.

Mùi máu đã bị cơn mưa hòa tan phần nào, hẳn là sự việc diễn ra cách đây vài ngày rồi, nhưng vẫn phảng phất trong không khí, bám vào niêm màng mũi, nhất định không phải chỉ chết một vài người. Điều này đã xác định giả thuyết nào đó trong lòng hắn.

Tim hắn nặng nề run. Tòa thành này dường như vừa trải qua kiếp nạn lớn.

Nhiều đoạn đường ngập bùn lầy lội chưa được sửa chưa, dễ dàng để lại dấu chân. Hắn cố tình chọn một con đường nhiều sỏi đó.

Hắn không thể để người đi trên đường phát hiện ra điểm khác thường của bản thân. Ngay cả đây là triều đại nào hắn cũng không biết, nếu phải đoán thì có lẽ là sau thời nhà Đường.

Hắn biết đây chắc chắn không phải trường quay phim ảnh gì, mà là thời cổ đại thật sự. Sau khi tỉnh lại, hắn thấy đồ vật trong phòng, những người dân mặc áo đay cũ nát, giọng nói đặc tiếng địa phương. Trên ngã tư đường, chỉ có vài đường lớn được lát đá xanh, phần còn lại đều được thu dọn một cách sơ sài.

Đây không phải một công trình thời hiện đại tu sửa mà thành được. Mỗi viên gạch, mỗi mảnh ngói đều nhuốm đầy màu sắc lịch sử, vừa cổ kính vừa cho thấy trí tuệ dân gian lúc bấy giờ, hoàn toàn không có chút dấu vết nào của máy móc.

Dù ở trong hòa cảnh nào, khả năng quan sát tỉ mỉ, phân tích kỹ lưỡng của Phó Thần cũng không thay đổi. Đó là năng lực thuộc về bản thân hắn, dù hiện tại có hoảng loạn đến không thể che giấu, nhưng vẫn có thể nhắc nhở bản thân thật bình tĩnh.

Bởi hắn biết, nếu mất bình tĩnh thì càng dễ rơi vào hoàn cảnh không thể khống chế được.

Hắn cần thông tin, cần làm rõ tình trạng hiện thời mới có thể đưa ra phán đoán phù hợp nhất.

Nếu không phải vừa tỉnh dậy đã cảm nhận được sát khí bên cạnh, cùng ánh mắt đầy ác ý của nam nhân lạ mặt có tướng mạo phi phàm kia, hắn sẽ không chọn cách tấn công ngay lập tức. Nhưng hắn chỉ có chút võ nghệ phòng thân khi được rèn luyện trong tổ trọng án, nếu không phải đối phương bị bất ngờ thì e là cũng không thể chạy thoát.

Hắn là cố vấn tâm lý ở tổ trọng án nhiều năm, dù sao này làm nghề quản lý nhân sự cũng không đánh mất sở trường vốn có. Trong hoàn cảnh ấy, hắn biết mình không thể ở lại chỗ kia lâu, nhưng sau khi trốn ra lại càng cảm thấy nguy hiểm trùng trùng.

Trong phòng không có mùi máu tươi, nhưng vừa chạy ra đến ngoài thì tràn ngập. Hắn thường xuyên tiếp xúc với thi thể, mẫn cảm với chúng hơn rất nhiều.

Mắt thấy xung quanh chẳng có một người quen, hắn không thể không thừa nhận, mình đã gặp phải chuyện xuyên không trong truyền thuyết rồi.

Không cần hỏi thăm ai cũng có thể kết luận được.

Mà nếu hỏi thì ở thời đại này cũng chẳng phải vài câu là giải thích được. Kiểu gì cũng sẽ bị cho là yêu ma quỷ quái.

Hắn đạp lên một vũng nước lớn, bùn bắn lên người. Sau khi từng vòng gợn sóng lắng lại, Phó Thần không nhịn được, nhìn gương mặt phản chiếu trên mặt nước. Dưới bầu trời xanh thẳm vương vài gợn mây trắng, một nam tử đang đứng nhìn. Hắn có thể mơ hồ thấy đây là một người tương đối trẻ tuổi, từ vóc dáng và màu da có thể thể đoán được người này đã trưởng thành.

Nhưng khuôn mặt thì không thấy rõ, vì nước rất đục.

Đầu óc hắn còn hỗn độn, mơ mơ hồ hồ, nặng nề đau đớn, như một mớ tơ vò. Chẳng lẽ hắn bị thương ở đầu.

Hắn khó chịu cau mày, nghe tiếng ồn xung quanh càng lúc càng lớn. Họ đang tìm người.

Tìm hắn sao?

Xét về thời gian thì chắc hẳn là tìm hắn, mà còn tìm đến nghiêng trời lệch đất. Nếu chỉ là để giúp hắn trị thương thì việc gì phải làm to chuyện như thế.

Hắn càng chắc chắn, chủ nhân của thân thể này hẳn là một tù binh cao cấp nào đó. Lượng thông tin còn quá ít, nhưng đủ lý do để hắn chạy trốn.

Phó Thần nhìn miệng vết thương chảy máu, biết mình không thể tiếp tục chạy xa hơn được.

Hắn chống tay vào tường đất, cúi đầu thở phì phò. Mồ hôi chậm rãi chảy xuống trán.

Một âm thanh nhẹ nhàng, lại có chút sợ hãi vang lên, "Ngươi...ngươi bị thương à?"

Mấy ngày nay, Thiệu Hoa Trì chỉnh đốn tòa thành trên diện rộng. Tuy rằng thành trì đổ nát nhưng ít ra cũng đã được dọn dẹp cho sạch sẽ, dân chúng về với nơi ở trước kia của mình.

Phó Thần ngẩng đầu, thấy một thiếu nữ mặc quần xanh. Tuy còn rất trẻ nhưng mặt trát phấn trắng dày cộm, môi cũng tô son đỏ chót, rõ ràng tuổi nhỏ nhưng lại trang điểm như người trưởng thành, nhìn rất khó coi, mà son phấn đều là hàng kém chất lượng. Nếu đã có tâm tình để tự trang điểm cho bản thân thì hẳn nàng ta đa được ở nơi an toàn.

Phó Thần vừa ngẩng đầu lên, thiếu nữ chợt cảm thấy hình như người ngày trông quen quen.

Cũng không có gì lạ. Khi ấy, nàng trong nhóm người đi theo đoàn của Thụy vương, trông thấy Thụy vương điện hạ ôm một người vào ngực. Nhưng mà nàng đứng ở khoảng cách xa quá, với thân phận nàng thì đương nhiên không được đi đầu để nhìn tậm mắt các đại nhân vật, chứ đừng nói quen biết.

Phó Thần lấy thanh chủy thủ mà hắn lấy được từ chỗ mình hôn mê, nhanh tay khống chế thiếu nữ này, áp sát nàng, "Đưa ta đến nơi ở của ngươi, ngay lập tức!"

Thiếu nữ không ngờ dưới sự thống trị của Thụy vương điện hạ mà còn có người cả gan làm chuyện này ngay trên phố.

Thấy nàng hoảng hốt, không dám phản ứng, Phó Thần thúc giục, "Mau lên!"

Phó Thần kèm sát thiếu nữ, theo nàng đến chỗ ở. Nơi của nàng cách đó không xa, chỉ vài bước chân là đến. Đó cũng là lý do vì sao lúc nàng ra ngoài, thấy Phó Thần thì lo lắng hỏi thăm.

Phó Thần thấy cánh cổng, bỗng có dự cảm không lành. Hắn nhìn lên bảng hiệu treo cao, đã long ra một nửa, chuẩn bị rớt xuống.

Hồng Tụ Chiêu.

Cái tên này dù đầy tình thơ ý họa nhưng vẫn không che được bản chất....Kỹ viện?

Phó Thần do dự một lúc, nhưng nghe thấy tiếng người hô hào đằng xa, lập tức đưa ra quyết đinh. Dù thế nào đi nữa, cứ vào đã rồi tính.

Thiếu nữ định đưa Phó Thần đến một ngôi nhà hoang bình thường. Dù gì trong thành bây giờ cũng toàn nhà hoang, nàng ở đó cũng đâu có gì lạ.

Nhưng Phó Thần nào có dễ lừa gạt. Hắn không quên ban nãy, khi thiếu nữ đến gần có mang theo một giỏ đồ ăn, chắc chắn không phải là phần chỉ giành cho một người. Hơn nữa, làm sao có chuyện thiếu nữ ở một mình mà còn trang điểm. Chắc chắn có những người khác sống cùng.

Thấy người này khó ứng phó, nàng đành đưa hắn đến một dãy nhà vắng vẻ nhất trong viện. Phó Thần thấy thiếu nữ còn nhỏ tuổi, chắc là được nuôi dần để tiếp khác. Trong này có vài nữ tử trưởng thành khác, dung nhan tiều tụy như vừa kéo dài được chút hơi tàn trong chiến hỏa. Thấy thiếu nữ đưa một nam nhân xa lạ về, các nàng run rẩy ôm lấy những đứa trẻ, sợ hãi nhìn hắn.

Đó là sự sợ hãi bản năng đối với nam nhân. Phó Thần hơi kinh ngạc.

Thiếu nữ này hàng ngày đều đến điểm phân phát lương thực do Thụy vương bố trí để lấy đồ ăn. Nhưng trong Hồng Tụ Chiêu có chút lương thực tích trữ. Các cô nương ban ngày nghỉ ngơi, buổi tối làm việc. Đồ ăn do tú bà lúc trước cất giữ trong phòng, cho nên số lần nàng ra ngoài không nhiều lắm. Hơn nữa, quân của Thụy vương biết ở đây nhiều bé gái, thường săn sóc hơn một chút.

Thất vết thương của nam tử nghiêm trọng,nàng đề nghị mang cho hắn chút đồ ăn.

Hôn mê suốt vài ngày, say khi tỉnh lại cũng chưa có gì bỏ bụng, Phó Thần sắp đói đến hoa mắt.

Hắn chỉ bình tĩnh nhìn nàng. "Đừng nghĩ đến chuyện mật báo. Nếu ta biết thì dù có bị thương cũng đủ sức giải quyết hết đám đàn bà con gái các ngươi. Ngươi cứ thử mà xem."

Phó Thần chưa bao giờ giết người, lời này cùng lắm chỉ mang tính doạ nạt thôi. Bởi vì hắn biết thiếu nữ này rất quan tâm đến các bé gái trong viện nên không dám làm liều.

Thiếu nữ sợ hãi gật đầu. Lúc này, Phó Thần mới nhờ nàng mang cho mình ít vải sạch.

Hắn ngồi giữa một đám nữ nhân, cũng có chút bối rối.

Hắn chậm rãi nhắm mắt. Cảnh tượng của vụ nổ và ánh lửa cháy rực lại lần nữa hiện lên. Hắn bất giác siết chặt tay. Thân thể vốn có của hắn đã tan thành mây khói.

Trong hoàn cảnh lúc ấy, hắn chỉ có cách ôm hung thủ đồng quy vu tận. Bằng không, với trí thông minh tuyệt đỉnh của kẻ đó, chắc chắn sẽ dễ dàng trốn thoát. Chỉ cần kẻ đó muốn thì sẽ chẳng bao giờ bắt được.

Hắn bỏ nghề cũ làm giám đốc nhân sự nhiều năm. Nếu không phải vụ án lần này gặp phải tội phạm cấp cao, vấn đề nghiêm trọng thì các đồng đội cũ đã không gọi hắn về hỗ trợ.

Không những thế, thân phận phạm nhân cũng đặc biệt. Gã từng là thủ trưởng, tổ trưởng tổ trọng án, chuyên gia tâm lý tội phạm quốc tế, chuyên gia bắn tỉa, nhà hóa học, huyết học, giải phẫu, từng là thầy và cấp trên của Phó Thần.

Phó Thần không thể ngăn được nỗi áy náy trong lòng. Nếu hắn phát hiện ra từ sớm thì đã không chết nhiều người như vậy.

Vụ nổ đến quá nhanh. Hắn còn nhớ nụ cười ngạo nghễ như thắng lợi của người đó.

Con đau gọi Phó Thần về hiện thực. Vết thương trên ngực không cho hắn thời gian suy nghĩ vẩn vơ. Hắn cởi áo, nhìn băng vãi nhuộm đẫm máu tươi, hơi nhíu mày.

Thất Phó Thần từ từ gỡ vải ra, dể lộ miệng vết thương chưa khép lại, các bé gái ôm nhau run như cầy sấy.

Hắn không ngờ vết thương lại nặng như thế, phải thật từ tốn, cẩn thận để không rách miệng.

Trên miệng vết thương có dấu vết thuốc bột được đắp lên rất rõ ràng, chắc hẳn là được thay trước khi hắn tỉnh lại không lâu. Thậm chí vải băng cũng được quấn rất cẩn thận. Sau khi gỡ vải ra, hắn ghé mũi vào ngửi thử, theo thói quen nghề cũ. Mùi này là hoa phong lữ.

Là loại thuốc bột dùng là thuốc giảm đau ở thời cổ đại, vô cùng quý hiếm, không dễ dàng có được. Cho nên trừ những nhân vật quan trọng, không ai có tư cách dùng.

Hắn thoáng chút nghi ngờ. Nếu thật là tù binh thì cùng lắm chỉ cần băng bó là được, đâu cần đến thuốc giảm đau.

Một lát sau, Phó Thần húp ít cháo loãng. Lũ trẻ xung quanh cũng ngồi cắn màn thầu. Đây là thức ăn được phát ngoài kia.

Ăn xong, các bé gái đã bớt sợ sệt phần nào, ngó nhìn hắn.

Có dung mạo đẹp bao giờ cũng tiện lợi hơn nhiều. Ban nãy, hắn đã nhờ thiếu nữ kia mang cho một tấm gương đồng. Dù gương rất mờ nhưng cũng có thể nhìn thấy, thân thể này dù đưa đến thời đại nào cũng xem là tuấn mỹ. Thân hình lại cao lớn, không khác lắm so với Phó Thần kiếp trước. Chuyển sinh vào một người như thế này đúng là hời to.

Một cô bé không sợ hãi bò lại gần. Nó vừa bị bán vào Hồng Tụ chiêu trước khi dịch thiên hoa bùng phát nên không bị đời dày vò đến chết lặng.

Phó Thần thấy cô bé mở to mắt, hiếu kỳ nhìn mình.

Bèn đưa tay xoa đầu bé.

Thiếu nữ ban nãy vừa quay về thì thấy nam nhân kia vuốt tóc bé gái bằng ánh mắt dịu dàng. Nàng đã ở thanh lâu một thời gian dài, thường hoài nghi có phải nam nhân nào cũng phẩm tính bại hoại không, hay vẫn còn người tốt.

Có lẽ chỉ vì lúc nãy hắn bị thương nên mới bất đắc dĩ phải làm thế.

Nàng mang vải sạch đến định băng bó cho Phó Thần, nhưng hắn từ chối để nàng giúp. Chỉ là băng bó đơn giản thôi, tự mình làm cũng được. Hắn hỏi thiếu nữ, "Có thể nói cho ta biết, ngoài kia xảy ra chuyện gì không?"

"Ngươi.....không nhớ sao?" Thấy Phó Thần không giống như đang giả vờ, thiếu nữ thật sửng sốt. Bảo sao hành vi của hắn lại lạ lùng như vậy. "Thế ngươi có nhớ ngươi tên gì không?"

"....." Hắn đương nhiên nhớ mình tên Phó Thần, nhưng thân thể này tên gì thì ai mà biết được.

"Vậy ngươi không phải người của nhị vương gia chứ?" Bởi vì hai vị vương gia có phong hào đọc gần giống nhau, dân chúng trong thành không muốn sự đồng âm này làm bẩn thanh danh của Thụy vương điện hạ nên thay vì gọi Duệ vương thì gọi nhị vương gia để dễ phân biệt.

"Nhị vương gia?"

Thiếu nữ nhìn hắn đầy đồng cảm. Lúc đầu nàng còn tưởng người này là dư nghiệt của nhị vương gia. Nếu vậy thì dù có phải liều mạng, nàng cũng đi báo. Nhưng thoạt nhìn có vẻ như không giống. Nghĩ cũng phải, Thụy vương điện hạ là thần tiên, sao lại để sót lũ bại hoại đã hại chết các nàng.

Nghe thiếu nữ kể lại, Phó Thần mới nắm được tình hình.

Hắn biết vì sao các nàng lại sợ nam nhân như thế. Các nữ tử trưởng thành trong viện lúc trước đều được đem đi khao thưởng binh lính của nhị vương. Có vài người bị chúng chơi đùa đến chết, chỉ mấy cô nương nhỏ hơn được giấu xuống hầm nên thoát nạn.

Nói cách khác, dịch thiên hoa bùng phát trong tòa thành này. Thụy vương điện hạ liều mình giúp dân chúng thành Bảo Tuyên vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng nhị vương gia được hoàng đế phái đến hỗ trợ Thụy vương, lại muốn tranh ngôi hoàng đế nên khiến Thụy vương lây bệnh, giam giữ lại, truyền mệnh lệnh giả, giết hại bách tính. Cuối cùng, Thụy vương khỏi bệnh, cứu được những người còn sống.

Thấy thiếu nữ cùng những người khác vừa kể chuyện, vừa tỏ thái độ vô cùng sùng bái, kính ngưỡng, hắn nhận thấy vị Thụy vương này rất được lòng dân, hẳn là một vương gia anh minh, rộng lượng.

Cho nên trong thành này hẳn là không có con tin, dù là kẻ địch cũng bị giam giữ chứ không thoải mái nằm dưỡng thương như hắn.

Không phải là thái độ tiên lễ hâu binh như hắn nghĩ lúc đầu.

Việc hắn được đắp hoa phong lữ cũng giải thích phần nào. Giờ tòa thành nằm hoàn toàn dưới sự chỉ huy của Thụy vương, y nói hướng đông thì chẳng ai dám đi hương tây. Nói cách khác, có khả năng hắn là người của Thụy vương, thậm chí còn là thuộc hạ quan trọng.

Đầu óc Phó Thần hơi trống rỗng, nói đúng hơn là đứng hình.

Một lúc sau hắn mới phản ứng được, run run ôm mặt, che đi biểu cảm.

Chết tiệt, chạy phí công rồi.