Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 177






Ngự Thư phòng vừa như bị một cơn bão lớn quét qua, tan nát, ngổn ngang, bừa bôn khắp phía. Tia sáng lọt qua những nan cửa quanh co khúc khuỷu chiếu xuống, ánh chiều tà chiếu lên người nọ nhưng không thể vẽ được màu sắc ấm áp. Thân hình cao lớn bị thuốc phiện hành hạ ngày ngày càng trở nên tiều tụy. Bên ngoài im ắng không một tiếng bước chân. Đó là mệnh lệnh của hoàng đế, cho nên tiếng thở dốc của một mình hắn nghe càng rõ rệt trong căn phòng.

Người đó đang ở một góc khuất, kiệt sức nằm vật trên sàn, âm trầm như một xác chết. Sàn nhà bóng loáng phản chiếu dáng hình, cũng như bao ngày khác. Cánh tay rắn rỏi mệt mỏi dang rộng. Tấm y bào nghiêm cẩn cũng mở ra, để lộ lồng ngực phập phồng, được ánh hoàng hôn Tây Sơn chiếu rọi, nhìn hung hãn như chứ đựng sức mạnh hủy diệt.

Mồ hôi trượt xuống trán, chảy vào mắt, đau đớn xót xa.

Lý Biến Thiên nhìn long ỷ vàng óng, khép mắt lại giữa ánh sáng mênh mông mờ ảo.

Hành lang dài vô tận không có điểm cuối. Hắn chầm chậm bước, thong thả ung dung, không kích động cũng không hoảng loạn.

Trước mặt hắn là một lốc xoáy lớn. Hắn do dự giây lát rồi bước vào. Chẳng có nơi nào hắn lại không dám đi. Đó là một căn phòng chất những khối vàng đồ sộ mà ngay cả quốc khố của cả nhân gian cũng không sánh bằng. Sự xuất hiện của nó kích thích những dục vọng xấu xí nhất trong tâm hồn, nhưng Lý Biến Thiên không hề xúc động, mắt nhìn thẳng không chớp mà tiến bước.

Vàng bạc châu báu biến mất, hình ảnh lại thay đổi. Đó là quân trướng, vài một nam nhân bị trọng thương đang nằm trước mặt hắn. Đó là hắn thời còn trẻ, từng theo quân Kích quốc chinh chiến khắp nơi. Năm đó, Kích quốc chiến hỏa liên miên, thân là hoàng tử cũng không tránh được.

Người nằm trên giường giữa trướng là phụ hoàng hắn, hai mắt đục ngầu, đầy vẻ cầu xin, nước mắt chảy ròng ròng. Hóa ra vị phụ hoàng không sợ trời không sợ đất của hắn cũng biết sợ chết.

Trong trí nhớ của hắn, đó là ngày phụ hoàng qua đời.

Chuyện đã xảy ra vài chục năm, vốn tưởng đã lạc mất đâu đó trong dòng sông ký ức cuồn cuộn, vậy mà giờ lại hiện lên.

Hắn biết rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo. Tay hắn cầm thanh chủy thủ, động tác dứt khoát, chuyên nghiệp, đâm thẳng vào cổ phụ hoàng, sau đó làm bộ hoảng loạn khi gặp phải thích khách, vội chạy ra ngoài. Không một ai nghi ngờ thiếu niên chín tuổi nổi danh hiếu thuận như hắn sẽ làm một việc như thí quân sát phụ. Thậm chí, hành động của hắn còn rất chân thật, dàn xếp đầy đủ những việc sau đó, bao gồm cả hành tung chạy trốn của "thích khách". Phụ hoàng chết không để lại di chiếu, cho nên người có nhiều khả năng nối ngôi nhất là nhị ca lại thành đối tượng bị tình nghi. Sau đó, đại ca kế vị.

Xem ra cũng phải xử lý luôn cả đại ca rồi.

Việc Kích quốc hoàng đế bị ám sát khiến cả quân doanh chấn động. Vị tiểu hoàng tử hoảng loạn kêu khóc ban nãy đã bị người ta lãng quên. Hắn đứng trong góc khuất, nhìn người tới kẻ lui trong quân trướng.

Khi rèm trướng bị gió cuốn bay lên, hắn và Lý Diệp Tổ đứng bên ngoài, nhìn nhau cười.

Quốc gia này đã thối nát rồi. Chỉ có cách khoét bỏ khố u ác tính đi mới có thể một lần nữa vực dậy.

Cho nên, hắn chỉ đưa ra lựa chọn tốt nhất thôi.

Khi một lần nữa trông thấy dáng vẻ bệnh tật của phụ hoàng, khác với khi lão nhắm mắt. Lần này, phụ hoàng không mở miệng nói, nhưng hình như biết hắn sắp làm gì, chỉ im lặng nhìn như tử như đang cầu xin.

Ánh mắt Lý Biến Thiên chẳng có lấy một gợn sóng. Hắn giơ tay chém xuống, không do dự chút nào, thậm chí còn quyết đoán hơn thời niên thiếu, kỹ xảo và tốc độ càng thêm điêu luyện.

Ngay khi hắn đâm xuống, những hình ảnh trước mắt lại trở nên méo mó, tan vỡ từng mảnh. Chúng biến hóa thêm một lần, thành khung cảnh khác. Hoa đào bay đầy trời, từng làn hương vờn quanh chóp mũi. Trong một đình viện nằm giữa hồ nước gợn sóng xôn xao, các tuyệt thế mỹ nhân đang nhảy múa bay bổng.

Nhiều năm qua, số mỹ nhân hắn gặp nhiều không kể xiết. Ngay cả đệ nhất mỹ nhân Tấn quốc là Lệ phi, hắn cũng chỉ cảm thấy nàng chỉ đơn giản là đẹp hơn những nữ tử bình thường khác thôi.

Nhưng không thể so sánh với những người trước mắt. Các nữ tử này mang dung mạo không tồn tại trên thế gian, thân thể không nơi nào không hoàn mỹ. Một nụ cười có thể gợi lên khát vọng nguyên thủy nhất của mọi nam nhân. Nếu có thể sống ở nơi thế ngoại đào nguyên thế này thì có chết cũng đáng.


Các nữ tử lướt về phía Lý Biến Thiên, nhảy múa xung quanh hắn. Ống tay áo bay bổng như tan vào gió trời. Đây đúng là kiểu nữ tử mà thuở nhỏ Lý Biến Thiên thường yêu thích.

Nhưng khi các nàng định lại gần, hắn rút thanh kiếm bên hông, chỉ vài nhát đã đâm chết các nữ tử đẹp tựa tiên trên trời. Máu đỏ nhuốm lên váy trắng, trông càng chói mắt.

Các nàng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn nam nhân đang cúi xuống, tựa như không dám tin trên đời lại có nam nhân nỡ ra tay giết mình.

Các nàng rơm rớm nước mắt, nhưng thấy hắn chẳng có một chút xúc động, đành cam chịu hóa thành xương khô.

......

Những hình ảnh sụp đổ theo động tác của Lý Biến Thiên. Mỗi mộng cảnh đều như đào móc mọi cảm xúc tối tăm ẩn sâu trong tâm hồn hắn, nào sợ hãi, nào khao khát, nào yêu mến, nào áy náy.

Dòng xoáy trước mặt lại biến thành vách núi dựng đứng, gió lốc cuồn cuộn thổi tung mái tóc.

DƯới chân hắn là một bàn tay bám víu trên vách đá, vô cùng khó khăn nhưng vẫn kiên cường giữ mạng. Lý Biến Thiên bước về phía trước. Gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ hiện ra, tràn đầy khát vọng sống.

Đó cũng là khuôn mặt lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lý Ngộ, đường nét trong trẻo, non nớt, có vẻ ranh ma nhưng sức sống ngập tràn, cũng là dáng vẻ mà hắn yêu thích nhất.

Lúc này, nó đang chật vật bám lên vách núi. Cảnh tượng trước mắt quá thật. Lý Biến Thiên thậm chí còn nhìn thấy hàng mi dài, đậm khẽ run rẩy như cánh bướm đêm. Chỉ cần hắn nhẹ nhàng đẩy một cái, đứa trẻ đó sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng. Lúc này, nó chỉ có thể dựa vào hắn.

Thân thể hắn bước đến trước khi đầu óc kịp suy nghĩ. Đến khi nhận ra, Lý Biến Thiên đã kéo được một nửa thân hình nhỏ bé kia lên rồi.

Phải chăng hắn đã quên điều gì? Một giọng nói đang thì thầm trong đầu, ngăn hắn lại.

Lý Ngộ bám chặt tay hắn, trong mắt ngập tràn niềm tin, lòng thành kính và ngưỡng mộ sâu sắc, đâm thẳng vào góc mềm mại nhất trong tim hắn. Trong những đứa con của hắn, chỉ có đứa trẻ không cùng huyết thống này mới đạt mọi yêu cầu của hắn, cũng không sợ hắn mà vô cùng gần gũi.

Lý Biến Thiên đã bước qua bao nhiêu thử thách không hề gặp khó khăn, chỉ đến bây giờ mới bắt đầu giao động.

Có lẽ chỉ đơn giản vì, đây là người duy nhất đối xử với hắn chân thành, mà hắn cũng mong đáp lại.

Nhưng mối ràng buộc này như một cơn ác mộng. Hắn chậm rãi, từng chút một, nhẫn tâm buông tay.

Ánh mắt Lý Ngộ rưng rưng, bàn tay chực buông của Lý Biến Thiên lại siết chặt. Nhiều năm qua, hắn chưa từng trông thấy đứa bé này khóc nháo, mà thứ hắn thích nhất ở nó cũng chính là bản tính kiên cường, rắn rỏi kia.

Khi hắn còn chưa ý thực được, Lý Ngộ đã nhào vào lòng hắn, ôm thật chặt. Trông thấy gương mặt mừng rỡ của đứa trẻ, Lý Biến Thiên không khỏi mềm lòng.

Đúng lúc ấy, Lý Ngộ mỉm cười, đâm dao vào ngực hắn.

Động tác nhanh như chớp, hắn còn chưa kịp ngạc nhiên, lập tức vung tay đẩy Lý Ngộ xuống vực sâu muôn trượng.

......

Bóng tối tan đi, Lý Biến Thiên mở trừng mắt. Máu nóng như lửa chảy tràn khắp lỗ chân lông khiến người ta run rẩy. Hắn không biết mình thiếp đi lúc nào, hóa ra trước mắt vẫn là Ngự Thư phòng.

Lại một lần nữa, sau khi nha phiến phát tác, hắn nằm mơ thấy ác mộng. Gần đây, hầu như ngày nào cũng vậy, hơn nữa mỗi lần đều mơ thấy những giấc mơ khác nhau. Trong mộng là những khát vọng nguyên thủy mà hắn đã giấu kín xuống tận đáy lòng. Chúng lặp đi lặp lại nhiều lần, khiến hắn có cảm giác nếu mình không kiện định thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại được nữa. Ví dụ như ban nãy, nếu hắn không đẩy Lý Ngộ xuống thì ...thứ chờ đợi hắn tiếp theo sẽ là gì? Những giấc mộng tuần hoàn không ngừng ư?

Đã đến nước này rồi, sao hắn có thể không nhận ra mình trúng tà thuật được cơ chứ. Mà hắn đắc tội nhiều chủng tộc có biệt tài về phương diện này, gần đây nhất là tộc Ô Ưởng.

Sau lần đánh phá biên quan trước, tộc Ô Ưởng biến mất không để lại dấu vết.

Lý Biến Thiên đứng dậy, sửa sang quần áo. Khi nhìn xuống tay mình, hắn xòe bàn tay ra, là bàn tay mà Lý Ngộ trong mộng đã nắm chặt lấy. Hắn vẫn còn cảm giác được chút hơi ấm của đối phương.

"Bệ hạ, bệ hạ !" Tiếng gõ cửa dồn dập chợt vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Lý Biến Thiên.

Có lẽ vì sợ quấy rầy hoàng đế nên dù Tự Anh Vũ có vội vã đến mấy cũng không dám tùy tiện xông vào. Đến gần cửa, hắn nuốt nước miếng, hít thật sâu một hơn mới dám gọi.

Phải biết rằng lần trước hắn xông vào chỉ bị bệ hạ chỉ trích, nhưng nếu dám phạm cùng một lỗi hai lần thì không có mùa xuân đâu.

"Xảy ra chuyện gì." Lý Biến Thiên mở cửa hỏi.

Không có lệnh hắn, cung nữ và thái giám không thể đến gần, trừ khi có việc cấp bách.

"Đại hoàng tử....không xong rồi." Tự Anh Vũ chỉ có thể nói ngắn gọn.

Khi Lý Biến Thiên đến được phòng đại hoàng tử thì thấy đứa con cả của mình, người từng bị tộc trưởng tộc Ô Ưởng A Kỳ Lâm giam giữ mười mấy năm, đang nằm trong vũng máu. Trước khi chết, hai mắt mở lớn, không thể nào khép lại.

Cung nữ thái giám quỳ trong phòng, nơm nớp lo sợ. Đại hoàng tử bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, chết thê thảm khốc liệt, ai cũng biết là có vấn đề. Nhưng dù nguyên nhân là gì đi nữa, bọn họ cũng là những người hầu hạ đại hoàng tử, dù không liên quan cũng không tránh được tội chết, làm sao không kinh hoảng cho được.

Lồng ngực Lý Biến Thiên chấn động. Hoàng cung của hắn được canh gác vô cùng cẩn mật, muốn xâm nhập mà không kinh động bất cứ ai là chuyện không thể nào. Cho nên hắn đã nhanh chóng loại trừ khả năng bị ám sát. Hơn nữa, sau khi đưá con này quay về, dường như được một kẻ liên quan đến Thất Sát cứu ra, càng trở nên yếu đuối, nhút nhát, khiến hắn thất vọng cùng cực. Công cuộc tra hỏi đại hoàng tử về những chuyện xảy ra khi đó cũng đi vào bế tắc. Mỗi lần hắn cố nhớ lại hồi ức cũ là hộc máu, cho nên Lý Biến Thiên chỉ đành từ bỏ.

Để tìm hiểu xem đám Thất Sát có liên hệ gì sau đó hay không, hắn luôn sai người canh gác bên cạnh Lý Cẩm Trình, cho nên Lý Cẩm Trình đáng lẽ phải an toàn tuyệt đối mới phải.

Sau này, dù Lý Cẩm Trình có muốn nhớ lại chuyện cũ cũng không được nữa. Bỗng nhiên một ngày nọ, hắn như mất đi một phần ký ức, giống như có ai đó đào khoét. Tất cả mọi thứ vẫn bình thường, chỉ trừ việc làm thế nào thoát ra thì không sao nhớ được.

Nguyên nhân đương nhiên là vì Phó Thần đã được thăng chức thành thái giám bên cạnh Lý hoàng.

Lý Cẩm Trình cũng tự biết mình vô năng. Điều hắn không muốn thấy nhất chính là ánh mắt thất vọng của phụ hoàng. Ánh mắt ấy là nỗi tra tấn thống khổ nhất với hắn, hắn càng muốn chứng minh bản thân mình hữu dụng. Hắn nhớ trong người mình có cổ trùng. Hình như khi đó, hắn đã thề rằng nhất định phải trung thành với một người nào đó, nếu không sẽ bị cổ trùng giết chết.

Người này rốt cuộc là ai?

Vài ngày trước, hắn được cho phép đến Ngự Thư Phòng của phụ hoàng sau buổi thiết triều, bỗng trông thấy một bức tranh treo trên cao. Tranh vẽ tuy không cầu kỳ, nhưng lại rất có hồn. Chỉ nhìn một cái là nhận ran gay, người trong tranh là phụ hoàng hắn và vị thái giám tổng quản Lý Ngộ. Cảnh tượng vẽ ra rất bình thường, nhưng lại mang bầu không khí thân mật, ấm áp.


Chỉ một bức tranh mà có thể nhận thấy người vẽ vô cùng dốc lòng, mà phụ hoàng cũng có vẻ yêu thích. Đúng thôi, không yêu thích thì ai lại treo lên.

Thực ra, hắn rất hâm mộ Lý Ngộ, bởi Lý Ngộ có được thứ cả đời này hắn luôn khao khát. Hắn nhớ có một lần Lý Ngộ cáu giận trước mặt phụ hoàng, phụ hoàng chẳng những không cảm thấy bị ngộ nghịch mà còn dường như rất vui. Tuy chỉ là một thái giám mà có phúc đức nhường ấy.

Sau khi về, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn cũng muốn vẽ một bức tranh tương tự để có thể thường xuyên nhìn thấy phụ hoàng. Nhưng vừa vẽ phụ hoàng xong, vẽ đến Lý Ngộ, chỉ vừa mới đặt bút, toàn thân đã co rút đau đớn. Hắn biết đó là hành vi phải bội trong ước định.

Phản bội? Hắn đâu phản bội ai? Vì sao lại phát tác?

Lục phủ ngũ tạng như bị nghiền nát, đau đến không thể phát ra âm thanh. Hắn cảm thấy lần này mình không qua khỏi rồi. Cổ trùng đang nghe theo lệnh người nào đó cách rất xa, muốn dày vò hắn đến chết.

Có người nói, trong khoảnh khắc cuối đời, người ta sẽ nhớ ra những điều quan trọng nhất khi còn sống.

Làn sương mù che phủ ký ức kia cũng tan dần theo sinh mệnh hắn, bóc trần sự thật. Hắn nhớ ra rồi. Người đó được gọi là công tử, khuôn mặt hắn......chính là Lý Ngộ, kẻ vẫn luôn bên cạnh phụ hoàng !

Lý Cẩm Trình dùng hết sức lực cuối cùng, lao đến bên giường, mở chăn ra, gắng gượng viết chữ trăn trối duy nhất : Điền.

*Trong chữ Ngộ có bộ Điền. Bạn nào học chữ Hán sẽ biết, Điền gần như là bộ cơ bản nhất trong Hán tự, có cả tỉ chữ chứa bộ điền, nên nhọ cho bạn Cẩm Trình rồi.

Thậm chí, một nửa chữ còn chưa viết xong, không kịp hoàn thành chữ Ngộ, hắn đã tắt thở, ngã gục xuống sàn.

Lúc Lý Biến Thiên đến thì thấy cảnh tượng đó.

Hắn tới cạnh nhi tử, lần đầu tiên trong đời cất giọng dịu dàng, "Phụ hoàng đây con, an tâm ngủ đi."

Dường như nghe thấy lời hắn, cặp mắt mở trừng trừng kia dần khép lại.

Lý Biến Thiên quan sát một chút, thấy một con trùng màu đen bò ra khỏi miệng Lý Cẩm Trình.

Hắn đang định sai người bắt lất, nhưng con trùng vừa chui ra đã tan thành một vũng nước đên đặc sệt, giống như đã hoàng thành nhiệm vụ duy nhất trong đời.

Đây là... cổ trùng?

Thứ độc vật cỡ này chẳng phải đã tuyệt chủng rồi sao?

Cùng lúc đó, Ô Nhân Đồ Nhã đang bàn chuyện với thập nhị hoàng tử Thiệu Tân Ngôn, bỗng cảm thấy trái tim thắt lại. Nàng niệm vài câu chú ngữ, vô cùng căng thẳng, khuôn mặt như tô vôi trắng bệch. Niệm xong, nàng đứng bật dậy, nhìn về phía Tấn quốc.

Thập nhị thấy vẻ mặt nàng nghiêm trọng, vội đi theo, "Sao thế?"

Ô Nhân Đồ Nhã không đáp mà chỉ lẩm bẩm, "Chết mộ con rồi. Có kẻ làm phản. Là phía hoàng gia họ Lý?"

Lý gia, Lý Cẩm Trình. Hắn dám phản bội chủ tử....Thật không ngờ, một nhi tử yếu ớt chẳng hề giống Lý hoàng chút nào lại là kẻ phản bội trước tiên. Hóa ra trong xương cốt cũng có chút dũng khí.

"Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì vậy?" Thiệu Tân Ngôn ngơ ngơ ngác ngác.

"Ta phải báo tin cho công tử. Việc này không thể chậm trễ." Ô Nhân Đồ Nhã dứt lời, lập tức đi về phía bàn, đề bút viết thư.

..........

Hình như Lý Cẩm Trình đang định viết gì đó.

Phải chăng là thông tin hắn để lại trước khi chết.

Sai hộ vệ và thái giám lui xuống, Lý Biến Thiên nâng tay Lý Cẩm Trình lên, nhìn thấy chữ đang viết dở.

Điền? Nghĩ là gì? Họ, hay tên, hay lời nhắn?

Chỉ từ một chữ này khó mà suy luận được gì.

Nhưng Lý Cẩm Trình đột nhiên chết bất đắc kỳ tử với con trùng màu đen trong người. Những thông tin để lại vô cùng rời rạc, nhưng có thể hình dung đằng sau đó là một âm mưu lớn. Âm mưu này không nhắm vào Lý Cẩm Trình, mà nhắm vào Lý Biến Thiên hắn.

Đúng lúc này, cấm vệ quân bên ngoài cầu kiến.

Nhà dột còn gặp mưa, đây là tin xấu, cũng là tin Lý hoàng không muốn nghe nhất. Sau khi tin đồn kho báu của Khiển tộc đang ở Kích quốc, các nước khác lần lượt phái người đến đây, từ lén lút đến công khai. Kích quốc yên ổn bao năm, bỗng nhiên trở nên náo nhiệt. Ngay cả hoàng đế Tấn quốc cũng đưa người sang thăm dò tin tức.

Bí mật về kho báu Khiển tộc bị lộ ra cũng đành thôi, nhưng quan trọng là bao nhiêu kẻ đang nhắm vào như hổ rình mồi thế này, Kích quốc không thể có hành động gì đáng ngờ được.

Hắn đương nhiên biết, kho báu của Khiển tộc không thể xuất hiện ở đây. Mấy năm nay, hắn đã sai người mở rộng phạm vi tìm kiếm, thậm trí còn điều tra cả khu vực Khiển tộc từng sinh sống trước kia.

Kẻ tung tin chắc chắn biết bí mật này.

Là người Khiển tộc, hay trong số thuộc hạ của hắn có kẻ phản đồ?

Ánh mắt Lý Biến Thiên đảo qua những người bên cạnh, ai nấy đều cảm thấy khí lạnh giăng giăng.

Lần này, cấm vệ quân báo tin, càng khiến Lý Biến Thiên bắt đầu hoài nghi không biết có phải mấy năm qua mình bị cái gì che mắt hay không. Ở châu huyện biên cảnh Kích quốc bỗng nhiên lại xuất hiện một đường hầm. Nghe nói chỉ là ngõ cụt thôi, nhưng đã khiến những kẻ nửa tin nửa ngờ càng thêm chắc chắn rằng kho báu Khiển tộc nhất định đang ở Kích quốc.

Ai có được kho tàng này sẽ giàu có hơn vua chúa.

"Trước hết, đuổi đám giang hồ quấy phá đi." Lý Biến Thin hạ thánh chỉ đầu tiên.

"Nhưng nếu bọn họ chống đối...." Cấp dưới cũng lấy làm khó xử. Những kẻ giang hồ nào chịu nghe ai khuyên bảo. Còn nếu dùng vũ lực thì đi ngược lại với phương châm của quốc gia. Nhiều năm nay, Kích quốc vẫn dùng lễ đối đãi với nhân dân.

"Không nghe lệnh,... giết không tha."


Quân lính như bị một trận gió rét thổi qua, sợ hãi ngẩng đầu, trông thấy bệ hạ tao nhã của họ đang toả sát khí ngút trời.

Con mãnh thú đích thực đã không còn muốn nguỵ trang nữa, mà đã gỡ bỏ chiếc mặt nạ hiền hoà.

Đường hầm kia đương nhiên không bỗng nhiên xuất hiện. Địa Thử đã phải mất ba năm, cùng toán thợ được Phó Thần thuê về từ các quốc gia khác nhau, bí mật đào bới. Không sai, Phó Thần đã tính đến kế hoạch sau này. Hắn muốn kéo Kích quốc đang thờ ơ ngoài cuộc chơi vào tr chiến. Hắn sẽ không để Kích quốc chơi trò trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi. "Muốn đứng nhìn cũng phải coi chừng lửa dính vào người."

Không phải các ngươi luôn tìm kiếm kho báu của Khiển tộc sao. Đã vậy thì ta cho các ngươi một cái.

Do đó, đội thợ cùng nhau đào hầm suốt bao ngày đêm, hoàn thành nhiệm vụ của Phó Thần. Địa thử định mau cháu rút lui, nhưng lính của Lý hoàng cũng khá cảnh giác. Hắn bị họ phát hiện ra, thoát được trong gang tấc.

Lúc sắp bị tóm, hắn chui vào cái hang do mình đào từ trước đó mới qua được ải này.

Sau đó, nhờ sự trợ giúp của mạng lưới ở Kích quốc, hắn cải trang rơi khỏi biên giới, chạy thục mạng về Tấn quốc.

Lúc hắn rời đi, những đường hầm ở các châu huyện biên giới Kích quốc đã bị phát hiện, gây ra bao hỗn loạn. Những kẻ muốn tìm kiếm kho báu lao vào chém giết nhau đỏ mắt. Sức hấp dẫn của tiền tài khiến dân giang hồ lẫn giới quý tộc khắp nơi đều thèm khát, mong muốn độc chiếm.

Kế hoạch dày công chuẩn bị suốt năm năm như thế, dù là kẻ loã luyện như Lý Biến Thiên cũng trở tay không kịp.

Tình hình như vậy, Lý Biến Thiên biết rõ đây không phải thời cơ thích hợp để hành động. Để hỗn loạn không gia tăng, hắn buộc phải dùng biện pháp đặc biệt để trấn áp, mà điều này cũng có nghĩa sức mạnh thực sự của Kích quốc sẽ bị lộ. Nhất là những quan viên Tấn quốc đang ngầm tìm hiểu kho báu sẽ thấy được một Kích quốc nhỏ bé từng phụ thuộc Đại Tấn hoá ra lại hùng mạnh như thế.

Địa Thử trốn về đến Tấn quốc, dựa vào ám hiệu để tới nơi hẹn. Người đến đón hắn là phụ tá của Tiết Duệ. Tiết Duệ thường ở Loan Kinh, chỉ những khi cần thiết mới rời khỏi lãnh địa. Hơn nữa, trên mặt y hiện rõ vẻ hoảng hốt hiếm thấy.

Hai ngày trôi qua, ba mươi ba người trong hang đã không còn cả sức lực để nói chuyện. Họ chỉ có chút nước ít ỏi để duy trì sự sống. Chờ đợi ở nơi lạnh lẽo, tối tăm khiến người ta có cảm giác như đã chết, bóng tối dần xâm chiếm trí óc. Thiệu Hoa Trì thấy tình trạng như vậy, vội tìm cách thay đổi bầu không khí. Y bảo những người vẫn còn sức lực cổ vũ người khác, nhờ thế bọn họ mới không suy sụp.

Nhưng không một ai nhận ra sắc mặt Thiệu Hoa Trì xám ngắt. Y cảm giác vết thương được che giấu dưới lớp áo đang thối rữa.

Nhưng y vẫn thẳng lưng, ánh mắt kiên nghị, tựa một bức tường thành không bao giờ sụp đổ.

Ầm, ầm, ầm.

Có phải y sắp chết không, vì sao lại có ảo giác?

Bọn họ đều nghe thấy tiếng đập phá rất gần.

Thiệu Hoa Trì lảo đảo đứng dậy, cơn đói khát khiến thân thể y cạn kiệt. Thậm chí, y còn nhường nước cho những người khác nên có lẽ giờ y là kẻ suy yếu nhất. Sống lưng y căng ra, tràn ngập sức mạnh, vô cùng cảnh giác.

Y nhìn chằm chằm cánh cửa hướng kho vũ khí. Đó là phía hành lang thông đến căn phòng bị đặt bẫy.

Cả hai đầu hành lang đều có một cánh cửa. Lúc này, nơi phát ra tiếng động nặng nề là cánh cửa gần họ nhất.

Âm thanh vẫn tiếp tục.

Không phải ảo giác mà là những tiếng gõ vô cùng nhịp nhàng.

Nếu là kẻ địch thì ai lại đi gõ cửa. Chẳng lẽ là Phó Thần?

Hy vọng được một lần nữa bước ra ngoài ánh sáng mặt trời lại dâng lên, nhưng ngay sau đó, bọn họ ý thức được kẻ địch gian xảo. Có khi chúng sẽ gõ cửa để đánh lừa, nhằm khiến họ mất cảnh giác.

Dù lúc này đã mệt mỏi, kiệt sức, nhưng tinh thần bọn họ vẫn tỉnh táo, cầm lấy vũ khí bên cạnh, sẵn sàng lâm trận."Hắn đến rồi." Thiệu Hoa Trì bỗng lên tiếng.

Những người khác đều cho là kẻ địch, chỉ mình Thiệu Hoa Trì tin đó là Phó Thần. Thấy Thiệu Hoa Trì như đã mất đi lý trí, chúng thuộc hạ sợ rằng y kiệt sức đến mức bị ảo giác rồi. Chuyện đó rõ ràng không thể xảy ra được.

Ngay cả Thanh Nhiễm cũng không nghĩ đó là công tử nhà mình. Chuyện quá mức vô lý. Công tử đã mù hai mắt, không thể nào xuất hiện đường hoàng trước mặt đám người Phi Khanh. Hắn đâu có điên, chỉ giữ được mạng thôi là may lắm rồi, sao có thể về cứu họ được.

Vì trước đó đã trải qua hàng loạt cạm bẫy để tìm được đường sống trong chỗ chết, biết bao huynh đệ hy sinh, bọn họ biết rõ, Phi Khanh không phải kẻ dễ lừa gạt.

Tiếng đập cửa vẫn tiếp tục vang lên. Vì cách âm tốt nên chỉ nghe được những tiếng trầm đục, nhưng đối phương rất kiên nhẫn.

Chờ chúng tới, hay mình tự mở cửa?

Lựa chọn bày ra trước mắt mọi người.

Sớm hay muộn cũng thế thôi, vì bọn họ đã là một bầy thú lâm vào đường cùng rồi. Thiệu Hoa Trì quay đầu, thấy những người khác đang nhìn vào đống thuốc nổ, có ý định đồng quy vu tận, kéo địch chết cùng.

Thiệu Hoa Trì bước tới, mở cửa ra.