Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 137






Mỗi năm hè tới, Kích quốc có muôn vàn lễ hội. Trong đó, lễ hội thịnh hành nhất ơ quốc đô và các địa phương khác là lễ té nước. Nước đều lấy từ con sông được tôn sùng nhất cả nước, sông Thượng Luân, là dòng sông có dòng chảy đi khắp muôn phương, mỗi lần nước dâng là tưới cho hoa màu tươi tốt sau mùa khô hạ. Không chỉ cấp nước, nó còn có vai trò quan trọng trong giao thông, thương mại đường thủy, là sông cái của Kích quốc.

Lúc ở Kích quốc, Phó Thần cũng từng tham gia lễ hội này hằng năm. Sông Thượng Luân có ý nghĩa tương đương với sông Hoàng Hà ở Hoa Hạ, cho nên lễ té nước cũng mang ý nghĩa cầu chúc cho năm sau vụ mùa bội thu, bác tính an khang. Mong ước to lớn như vậy nên phải tổ chức cho thật náo nhiệt, dân chúng cùng nhau hân hoan. Năm ngoái Lý Biến Thiên cũng hòa mình cùng dân chúng, nhưng năm nay, chỉ vừa kết thúc nghi thức cầu nguyện, hắn đã vội vàng rời đi, không dự thịnh điển.

Lúc này, trong cung điện tăm tối không có bất cứ ánh nến nào. Toàn bộ kẻ hầu người hạ cũng như binh lính, thị vệ đều bị Lý Biến Thiên cho lui. Năm nhân co thân hình cao lớn, cuộn vào một góc nhỏ. Mồ hôi thấm đẫm những lọn tóc mai, chảy dọc sườn mặt, làn da xanh xao khác thường. Hắn bị dây thừng trói chặt toàn thân, do tự mình trói, miệng cắn khăn vải. Các mạch máu, gân xanh nổi lên khiến cho gương mặt thường ngày ôn hòa bao nhiêu, bây giờ lại hung tợn bấy nhiêu. Hắn không lăn lộn, giãy dụa. Chi có lúc đầu, toàn thân co thắt, sau đó thì không động đậy nữa. Hắn không cho phép bản thân bị khống chế bởi dược vật như lũ sinh vật cấp thấp.

Hắn muốn dùng chính ý chỉ của bản thân để chống lại nha phiến, những lần trước đều vậy. Nhưng lần này, cơn nghiện phát ra càng lúc càng dữ dội. Chúng đang muốn giằng xé cơ thể hắn, không còn là mức độ hắn có thể dùng sức mạng cơ thể để kiềm chế được nữa.

Ánh mắt Lý Biến Thiên lại vẫn sâu hút, bình tĩnh như thường. Hắn tự điểm huyệt nhiều lần, khiến bản thân không thể cử động, rồi một lúc sau sẽ tự cởi bỏ. Hắn không để bất cứ ai trông thấy mình rơi vào tình cảnh này.

Cặp mắt phủ đầy tơ máu mở trừng trừng, chất chứa sự hung tàn không hề cố kỵ, tựa như con mãng xà khổng lồ, sẵn sàng há miệng đớp con mồi trong tíc tắc.

Chỉ là nha phiến mà thôi. Trẫm là thiên tử, sao có thể bị một thứ nhỏ nhặt như thế đánh bại. Không một ai có thể hạ gục trẫm, không một ai........

......

Trong thiên lao tăm tối lại không có mùi ẩm ướt hôi tanh như người ta tưởng tượng. Ở nơi sâu nhất, có một gian gọi là Thiên ngục, nơi giam giữ những thành viên hoàng tộc phạm tội. Chi tiết này cũng rất giống Tấn quốc. Nghe nói tổ tiên Kích quốc cũng từng nhiều lần quy phục Trung Nguyên, học tập văn hóa trung nguyên, cho nên nhiều tập tục còn lưu truyền tới nay. Kích quốc cũng quan niệm tôn sùng bậc vương giả.

Đương nhiên, hiện giờ Kích quốc đã trưởng thành, là quốc gia bá chủ có lãnh thổ rộng lớn nhất Tây Bắc, không còn phải dựa vào bất cứ kẻ nào.

Lúc quay về tẩm cung của mình, Lý Biến Thiên đã tắm rửa một lần nữa. Trừ thần thái có phần mệt mỏi và vóc dáng gầy đi chút ít, hắn gần như không thay đổi gì.

Bên ngoài vẫn còn hết sức náo nhiệt, ngay cả trong cung cũng nghe được tiếng dân chúng tung hô.

Cấm vệ quân được điều đi duy trì an ninh lễ hội, trên người bọn họ còn dính mùi bùn đất sông Thượng Luân, mặt cười tươi phơi phới.

Nhìn qua, mọi việc chẳng khác gì năm vừa rồi, nhưng nét mặt Lý Biến Thiên lại cực kỳ nghiêm trọng. Sau chuyện A Tam phá nổ kho thuốc súng, khiến cho toàn bộ vũ khí bị hư hại, cho đến nay, thực lực quân sự của Kích quốc vẫn chưa thể phục hồi lại như năm năm trước. Điều này khiến Lý Biến Thiên không sao chấp nhận nổi.

Hắn không dự lễ tát nước mà đi tới Thiên lao, nơi giam giữ ca ca của hắn, Lý Diệp Tổ.

Đương nhiên người biết đến việc này không nhiều. Còn chưa điều tra rõ, hắn không thể thả Lý Diệp Tổ ra.

Lúc hắn đến, Lý Diệp Tổ vừa dùng cơm tối xong. Căn phòng giam đã được cải tạo lại, tương đối sạch sẽ chỉ tề. Đương nhiên sẽ không thể so sánh được với vương phủ xa hoa, nhưng mức đãi ngộ cho phạm nhân chẳng khác nào khách quý.

Lý Biến Thiên đi vào đã được khoảng thời gian một chén trà.

"Huynh nói, huynh hoàn toàn không nhớ khi ấy vì sao mình lại có được ống châm kia, cũng không biết tại sao lại ra tay với ta?" Lý Biến Thiên quan sát kỹ vẻ mặt của Lý Diệp Tổ, không hề phát hiện ra biểu hiện của sự lươn lẹo. Hai huynh đệ họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, đến nay đã qua vài thập niên, chi từ một ánh mắt đã có thể phát hiện đối phương định làm gì. Lý Biến Thiên chắc chắn hắn đã thật sự quên mất, "Có phải giống như một phần ký ức nào đó của mình, không biết vì lý do gì, lại có cảm giác trống rỗng?"

"Đúng, đúng là như vậy, sao đệ lại biết? Ta nhớ rất rõ những gì xảy ra trước và sau đó, chỉ thiếu duy nhất đoạn giữa." Lý Diệp Tổ râu ria xồm xoàm, nhìn có vẻ tiều tụy, nhưng đã không còn vẻ điên cuồng như trước. Quả thật, hắn có ôm hận trong lòng, nhưng nếu thật sự hận đến ngút trời thì đã chẳng thể nào ở cùng Lý Biến Thiên nhiều năm như thế, lại càng không chủ động chịu thua, tới phò tá hắn. Sau khi tỉnh táo lại, hắn mới nhận thấy sự kiên trì nhẫn nại, an phận thủ thường của hắn suốt bao nhiêu năm qua đều đổ sông đổ bể, "Hơn nữa, cảm xúc của ta khi đó cũng rất kỳ lạ. Ta thừa nhận, ta oán giận đệ trong lòng, năm năm qua cũng chịu đựng rất nhiều đau khổ, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ ra tay giết đệ. Vậy mà chẳng hiểu sao hôm đó, cảm xúc giống như bùng nổ."

Lý Biến Thiên ôm trán, che tam trạng thấp thỏm không yên. Một cảnh tượng nữa lại bất ngời xẹt qua ký ức tăm tối.

"Hắn? Ngươi nói Lý Ngộ?" Lý Biến Thiên đáy mắt mềm nhũn, nghĩ đến cái kia săn sóc tỉ mỉ thanh niên,"Không có khả năng, ta từ hắn còn nhỏ thời điểm nhìn thấy hiện tại, nhiều năm như vậy hắn đều tận tâm tận lực, chưa làm qua bất cứ khác người sự, hắn không có hiềm nghi."


"Sớm muộn gì đệ cũng bị tính tự phụ của mình hại." Lý Diệp Tổ bĩu môi, vẻ mặt : ta đã bảo mà. Tên Lý Ngộ kia quả thật có khí chất khiến Lý Biến Thiên đối xử chân thành với hắn, "Phải rồi, đệ mau đưa vài người tới đây. Ta ở trong nhà lao một mình buồn chán quá."

"Huynh yên tĩnh chút đi." Lý Biến Thiên dừng xe lăn, quay đầu lại nói, "Chịu khó mấu hôm, gần đây có kẻ ám sát, huynh ở đây là an toàn nhất."

"Ta biết rồi." Giờ hắn có tâm mà không có lực, chẳng qua chỉ léo nhéo ngoài miệng thôi.

Lý Diệp Tổ biết, gần đây có vài người Ô Ưởng trà trộn vào hoàng thành. Hoàng thành là nơi đón người tới từ ngũ hồ tứ hải, muốn tìm vài kẻ chẳng khác nào mò kim đáy bể. Năm năm nay, thù hận của bọn họ chẳng những không giảm mà còn tăng lên. Trước đó, có một truyền thuyết về Thánh Tử xuất hiện. Vị Thánh Tử kia tiên đoán, Lý hoàng có dã tâm thôn tính toàn bộ bốn tám vực tây bộ, khiến cho người dân nơi đó hoang mang đêm ngày.

Lúc trước, quả thật Lý Biến Thiên dùng đủ mọi thủ đoạn để gây chiến với các quốc gia Tây Bộ nhiều năm. Nói là bốn tám vực, thực ra trong đó đã có tám vực quy phục hoặc thành thuộc địa của Kích quốc rồi. Nhưng những lần đó, Lý hoàng đều tiến hành đúng mức, không khiến cả bốn tám vực cảnh giác. Suy cho cùng, dù Kích quốc có là bá chủ Tây Bắc, thì bốn tám vực bọn họ vẫn có vị thế nhất định. Giờ nghe tộc Ô Ưởng tuyên truyền như vậy, không biết thật giả như nào, nhưng đã có dấu hiệu muốn gặm nhấm dần dần kế hoạch lâu dài của Ký Biến Thiên, khiến cho các tiểu quốc kia cảnh giác.

Trước mắt, không thể để cho tộc Ô Ưởng sống sót.

Còn tên Thánh Tử kia, Lý Biến Thiên lạnh lùng cười, chắc hẳn là Thất Sát hoặc người do hắn sắp đặt. Trừ hắn ra thì còn ai có bản lĩnh như thế?

Lý Biến Thiên vẫn như trước kia, không tin truyền thuyết về Sát Phá Lang, nhưng kẻ duy nhất có thể khiến kế sách nhiều năm của hắn đổ sông đổ bể chỉ có kẻ trong lời đồn kia. Hắn biết có người vẫn đang âm thầm phá hoại. Đó là lý do hắn sai Phi Khanh và Lý Ngộ dốc toàn lực tiêu diệt đối phương.

Kế hoạch tấn công bốn tám vực tây bộ buộc phải hoãn lại. Điều này khiến Lý Biến Thiên như mắc cục nghẹn ở cổ. Kích quốc dù có hùng mạnh đến mấy cũng không thể đánh lại bốn tám vực đồng lòng liên kết. Kế hoạch âm thầm thôn tính bọn họ lại phá sản.

Tộc Ô ưởng thường xuyên khủng bố biên cảnh Kích quốc. Thấy lực lượng trấn thủ biên cương sơ hở thì lập tức tấn công, đánh giết, thấy bất lợi thì rút lui, không để lộ tăm tích. Địa doanh của binh lính Kích quốc không thay đổi, nhưng tộc Ô Ưởng lại am hiểu đánh du kích, muốn bắt bọn họ còn khó hơn lên trời. Cứ vậy, phiền toái kéo đến liên tiếp. Bọn họ cứ như bầy ruồi bọ đuổi mãi không đi. Đương nhiên ruồi bọ thì không thể gây rối cho voi, nhưng nếu chúng cứ bu quanh vo ve mãi thì có thể khiến các vết thương sinh mủ.

Tộc Ô Ưởng, Thánh Tử !

Các ngươi cho rằng Trẫm không ứng phó nổi sao.

Lý Biến Thiên ra khỏi thiên lao, bất giác sai người đưa tới phủ đệ của A Tam, cũng là nơi Lý Ngộ từng ở.

"A Tứ." Lý Biến Thiên gọi.

A Tứ vô thanh vô tức nhảy xuống từ xà nhà, quỳ gối trên mặt đất.

"Tra xét." Tuy chỉ có hai chữ, nhưng ý nghĩa rất rõ ràng. Nếu chuyện gì cũng phải cần chủ tử giải thích từng tí một thì bọn họ còn có tích sự gì.

Một lát sau, A Tứ đi ra, không tìm ra bất cứ điều gì khả nghi, chỉ thấy một vài bức trang nên mang tới. Đây hẳn là những thứ Lý Ngộ bỏ lại lúc rời đi, xem ra đã lâu lắm rồi, trên mặt giấy còn phủ bụi.

Lý Biến Thiên tùy tay mở ra. Đó đều là những bức vẽ. Chỉ riêng khả năng hội họ, bấy cứ người nào bên cạnh Lý Biến Thiên cũng có trình độ cao hơn Phó Thần. Đối với hắn, cầm kỳ thi họa chẳng qua chỉ là "môn học bắt buộc" mà thôi.

Bức tranh này vẽ một nam nhân đang biếng nhác ngồi đọc sách, và một thiếu niên đang ngồi nhìn.

Rõ ràng là cảnh tượng xảy ra năm năm trước, khi bọn họ ở trên xe ngựa quay về Kích quốc. Không ngờ người kia còn nhớ mà vẽ ra.

Hắn ra lệnh mở thêm một bức, là cảnh nam nhân đang phê duyệt tấu chương, vẽ chi tiết đến từng cái nhăn mày. Lúc này, Lý Ngộ đang là tổng quản thái giám, lúc nào cũng kè kè bên cạnh, cho nên cảnh này cũng bị hắn ghi nhớ luôn. Tuy rằng nét bút không quá điêu luyện, nhưng vô cùng tỉ mỉ, cẩn thận, tràn đầy tâm ý. Ngay cả Lý Biến Thiên cũng có chút cảm khái, hồi tưởng lại lúc xưa.

"Lý Ngộ giấu mấy bức tranh này trong ngắn kéo, còn khóa lại. Ban nãy nô tài cạy khóa ra mới tìm thấy."

Lý Biến Thiên nghe vậy thì bật cười, ngữ khí cũng lộ rõ hơn nhiều, trều đùa nói, "Vẽ xấu như vậy, bảo sao hắn không dám cho trẫm xem."

Trước khi đi, hắn thuận miệng ra lệnh, "Chọn lấy mấy bức, treo ở Ngự Thư phòng đi."

Ý tưởng vẽ mấy bức tranh này, Phó Thần lấy từ lệnh truy nã của Vanh Hiến tiên sinh. Sau khi rời đi, hắn vẫn muốn giữ lại hình tượng "Lý Ngộ" hoàn hảo vô khuyết trong lòng Lý hoàng. Càng củng cố được tình cảm, hắn càng ít bị hoài nghi, tranh thủ thêm thời gian trước khi Lý Biến Thiên khôi phục trí nhớ. Nếu muốn mưa dầm thấm đất thì phải nhắm vào từng chi tiết nhỏ. Mà mấy bức tranh này cũng là một trong những "chi tiết" mà Phó Thần dày công chuẩn bị từ trước.

.

Hoàng cung Trăn quốc.

Một nữ tử diễm lệ, xinh đẹp động lòng người đang ướm mình trong bộ cung trang lộng lẫy. Gần đây, ả là mỹ nhân được sủng ái nhất, nhưng Túc Ngọc điều tra thế nào cũng không ra được thân phận thật sự của ả. Ả ngồi đong đưa trên chiếc xích đu ở tiểu hoa viện gần tín dịch quán, thi thoảng ngừa mặt nhìn trời, tính toán thời gian. Tín dịch quán là nơi thu phát thư tín của toàn bộ hoàng cung Trăn quốc.

Không lâu sau, ả trông thấy một con chim đưa thư bay xẹt qua, cặp mắt hơi nheo lại. Ả nhẹ nhàng bắn một giọt thủy châu đen sẫm từ đầu ngón tay về phía đó, khiến con chim rơi thẳng xuống đát. Đây là loại chim đưa thư đặc biệt, được nuôi dưỡng công phu, không mấy khi xuất hiện ở gần hoàng cung Trăn quốc.

Ả chậm rãi đi tới, nhặt con chim đưa thư lên, rút ống trúc cột ở chân nó, mở bức thư bên trong ra xem. Nhưng bức thư trắng xóa, không viết chữ nào.

Sao có thể !

Lần trước rõ ràng không phải như vậy.

"Có phải lạ lắm hay không, sao nó lại trắng xóa?"

Một giọng nói chợt vang lên sau lưng. Ả quay đầu lại, trông thấy hai người đã đứng cách đó không xa.

Nữ tử bất giác lui bước. Bọn họ cố tình giăng bẫy !

Hai nam nhân kia, một người là Túc Ngọc, dung mạo y đã thành thục hơn nhiều so với năm năm trước, lại thêm phần quyền thế uy nghi. Suy cho cùng, y cũng là đại thần Trăn quốc nhiều năm. Còn người kia lại là đại công công ở Trăn quốc, cũng là kẻ được Phó Thần phái tới, Diệp Tân. Hắn từng là đối thủ của Phó Thần, trước kia làm tay sai cho lão thái giám Lý tường Anh. Nhưng năm năm sống ở Trăn quốc, hắn đã quên gần hết những chuyện ở Tấn quốc trước kia.

Lúc này nữ tử mói nhận ra, nơi này thường ngày vốn đã ít người qua lại, nhưng cũng không đến mức như hôm nay, một bóng người cũng không thấy.

Hóa ra đều đã bị bọn họ cố tình ngăn cản !

"Nương nương, phiền người nói ra, chủ tử sau lưng người rốt cuộc là ai?" Diệp Tân cười lạnh, đến gần ả.

..............

Trên sa mạc hoang vu mà lại có một đội quân đằng đằng sát khí, kỷ luật nghiêm minh thủ hộ là chuyện may mắn nhường nào. Út nhất, đối với đám thương nhân thường xuyên qua lại giữa Tấn quốc và Kích quốc như bọn họ, đúng là trời ban phước lành. Bọn họ lần lượt quỳ xuống tạ ơn Thiệu Hoa Trì. Địa vị của thương nhân rất thấp, cho nên đối mặt với Thiệu Hoa Trì, đều có cảm giác rụt rè. Lúc này đang giữa đêm hôm, cậu thiếu niên thanh tú kia cảm thấy đội quân này không giống người thường nên lớn gan dò hỏi thân phận. Khi nghe là Thụy vương gia Tấn quốc mang binh đi tiêu diệt thổ phủ trên sa mạc, bọn họ cảm động rớt nước mắt, thậm chí còn mang những đồ quý trong hàng hóa như lụa là, bảo thạch dâng lên cho Thụy vương. Suy cho cùng, chuyến này đã chết gần hết cả đoàn, hàng hóa của bọn họ để lại cũng có ích gì đâu, chẳng bằng mượn hoa hiến phật.

Đoàn người hết sức im lặng, lúc bọn họ không mở miệng thì gần như cả tiếng thở cũng không nghe thấy. Chỉ có khi chủ soái lên tiếng, bọn họ mới dám xì xào nói chuyện. Do đó, những người khác cũng không dám tự ý làm ồn, càng thêm kính sợ Thụy vương.

Vì muốn đi cùng đoàn, nên sáu người bọn họ, dù bị thương hay không cũng phải cắn răng theo sát, lỡ đâu bị bỏ lại cũng chẳng ai chăm lo.

Mà bọn họ chi có lạc đà để cưỡi, tốc độ không bằng ngựa, dọc đường đi khổ sở không sao kể xiết.

"Sao rồi, không đi được à?" Chủ soái đằng trước quay đầu nhìn, ánh mắt lạnh nhạt. Bộ khinh giáp trắng bạc phản xạ ánh sáng, lóa mắt người nhìn. Vị chủ soái thậm chí còn không trùm khăn trên đầu, để lộ đôi mắt sắc bén như lang sói.


"Không sao, Thụy vương, chúng ta vẫn theo được."

Người lên tiếng là thiếu niên bên cạnh Phó Thần, tên là Nghiêu Lục. Y mang nửa dòng máu Ấm Đột, nửa dòng máu Khương Vu, chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi. Vì là con lai cho nên đến bất cứ đâu cũng không được chào đón. Người Ấm Đột cho rằng y là người Khương Vu, người Khương Vu lại nghĩ y là người Ấm Đột. Hai quốc gia này vốn đã không đội trời chung, cho nên từ bé y đã sống cảnh nay đây mai đó. Nghiêu Lục đến Tây Bắc kích quốc làm ăn. Dù tuổi còn nhỏ như vậy nhưng y đã băng qua sa mạc nhiều năm nay rồi.

Vóc dáng y cũng khá giống Phó Thần lúc còn chưa trưởng thành, là người hòa đồng, tươi sáng, thích nói chuyện, chuyên gia hâm nóng bầu không khí trong đoàn. Lúc nghe Phó Thần nói không nên ăn thịt sói con, y cũng im lặng ngồi cạnh hắn ăn thịt khô. Do đó, ngoài mấy vết trầy da chảy máu, y không bị dính thương tích nào nguy hiểm.

Nghiêu Lục vừa nói xong, Thiệu Hoa Trì xoay người xuống ngựa, cởi bình nước bên chiến mã, ném cho y, "Uống nước đi."

Nghiêu Lục thụ sủng nhược kinh, nhận lấy bình nước. Y sờ sờ mặt mình, quả nhiên da đã hơi bong tróc. Không ngờ đường đường là Thụy vương mà lại để ý tới đám con dân hèn mọn như y có mất nước hay không. Nhìn nửa khuôn mặt tuấn mỹ vông cùng của Thụy thân vương, y bất chợt cảm thấy như đang trông thấy vầng hào quang sáng ngời tỏa ra trên đầu các vị phật.

Thiệu Hoa Trì liếc mắt nhìn qua Phó Thần đang trùm vải đen che kín đầu. Cái nhìn nhẹ bẫng, chỉ như tùy ý liếc qua, sau đó lại hướng mắt về phía trước.

Dù Phó Thần rất mẫn cảm với ánh mắt của người khác, nhưng hắn không thể đánh rắn động cỏ vào lúc này. Hắn đương nhiên không cho là Thiệu Hoa Trì đã nhận ra mình, không phải chỉ vì hắn đã dịch dung, mà còn do lúc rời khỏi Thiệu Hoa Trì, hắn còn chưa dậy thì, không thể cao như bây giờ. Chưa kể mấy năm nay hắn bị Lý Biến Thiên huấn luyện như hành xác, vóc dáng hoàn toàn thay đổi. Chiếc mặt nạ dịch dung này do Lý Biến Thiên tự tay chọn, đương nhiên không có bất cứ sai sót nào. Nhìn bề ngoài, trông hắn giống như một thanh niên không chịu chăm sóc da dẻ, ăn nhiều dầu mỡ cho nên sau khi trưởng thành, mặt lấm tấm mụn, thành những vết rỗ cùng lỗ chân lông to đùng, lồi lõm xấu xí, chẳng muốn nhìn thêm một lần.

Ở Kích quốc, chỉ có đám nhà giàu mới ăn nhiều thịt thà mỡ béo đến mức mọc mụn, cho nên đám người trong thương đội mới nghĩ rằng Phó Thần là cậu ấm nhà sang đi chạy nạn.

Phó Thần cũng cố ý thay đổi cử chỉ, động tác, cho nên đã hoàn toàn trở thành một con người khác. Thiệu Hoa Trì dù có là thần tiên đi chăng nữa cũng không thể nhận ra hắn.

Lúc Nghiêu Lục nhận được bình nước, tu ừng ực thì phát hiện ra những người xung quanh đang nhìn y đầy ghen tị. Thậm chí là các binh sĩ bên cạnh Thiệu Hoa Trì cũng có thái độ khác thường. Y ngượng ngùng đưa bình nước cho Phó Thần đang đứng bên cạnh, "Huynh cũng uống đi."

Phó Thần lắc đầu, đưa nước cho mấy người còn lại,

Bọn họ lại tiếp tục lên đường. Nghiêu Lục đi song song với Phó Thần, nhỏ giọng hỏi, "Huynh có cảm thấy hình như Thụy vương thích ta, còn đặc biệt chăm sóc ta không?"

Phó Thần nghe vậy cũng nghĩ bụng, quả thật Nghiêu Lục có nét mặt thanh tú mang nét đẹp của người dị vực, trừ nước da ngăm đen thì cũng là một thiếu niên lang tuấn tú. Hắn nghĩ lại, hình như dọc hành trình lần này, Thiệu Hoa Trì có phần quan tâm y quá mức, cho nên khẽ gật đầu.

"Huynh nói xem, liệu có phải ngài ấy......về chuyện kia...?"

"Chuyện nào?" Phó Thần nghe không hiểu.

"Thì là chuyện đó đó!"

"?"

Nghiêu Lục trợn trắng mắt. Y cảm thấy dù có nói với Phó Thần thì hắn cũng chẳng hiểu.

Lúc trước, y lén hỏi một người có chút vai vế trong đoàn. Y thấy người đó lúc nào cũng nghiêm khắc với kẻ khác mà với mình lại khá hiền hòa. Nghiêu Lục đoán không chừng chuyện đó cũng liên quan tới vị chủ soái. Nghe y dò hỏi, vị quân binh kia cũng thuận tiện đáp lời, nhờ đó y biết được vài chuyện vặt. Nghe đồn trong phủ thất vương gia có rất ít cơ thiếp. Y thường xuyên tuần tra Tây Bắc, giống như đang tìm kiếm người. Y đối xử với mình có phần chu đáo cũng bởi vì mình có điểm tương đồng với cố nhân của Thụy vương.

Nhưng Nghiêu Lục khẳng định không chỉ đơn giản như thế. Có lẽ người mà Thụy vương muốn tìm chưa chắc đã là thân nhân bằng hữu.

Khi hành tẩu trên sa mạc, bọn họ đều phải duy trì thể lực và nước trong cơ thể cho nên không mấy khi mở miệng. Thấy Nghiêu Lục không muốn nói nữa, Phó Thần cũng không dò hỏi thêm, dù sao hắn cũng chẳng tò mò gì mấy chuyện này.

Đi thêm một đoạn, Phó Thần lại bắt đầu cảm thấy triệu chứng mất nước, choáng váng, buồn nôn, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Từ lần đầu tiên mất nước đến hôn mê, Phó Thần đã rất chú trọng tới việc cấp nước cho cơ thể. Lý Biến Thiên cho hắn mấy viên dược, còn thêm mấy thứ thuốc thang lặt vặt do Lương Thành Văn nhờ Tiết Duệ gửi tới. Những thứ này không thể ăn trước mặt người khác, nếu không thân phận của hắn lại có nguy cơ bại lộ.

Hắn có thể nhân cơ hội lần này, dứt khoát ra tay trả thù chuyện Thiệu Hoa Trì sai người ám sát hắn mấy năm trước. Nhưng thứ nhất, hắn còn chưa tập hợp được các thuộc hạ. Thứ hai, Thiệu Hoa Trì nổi danh là sát thần ở Bắc Bộ và Tây Bắc Bộ của Tấn quốc, thậm chí còn nhiều lần rat ay cứu người. Đại cục quan trọng, thù hận cá nhân có thể để sau.

Phó Thần hơi lảo đảo. Mặt cát vàng nhưng từng đợt sóng nhiệt quay cuồng trước mắt hắn.

Đột nhiên, giọng nói thảng thốt của Nghiêu Lục vang lên bên cạnh. "Thụy vương điện hạ, ngài định.....!"

Phó Thần ngẩng đầu lên, quả nhiên trông thấy Thụy vương đang giơ giương cung tên, hướng thẳng về phía hắn, kéo căng dây cung.

Đồng tử Phó Thần chợt co rút.

Trong giây lát đối mặt với cặp mắt khiến người ta ớn lạnh toàn thân của Thiệu Hoa Trì, hắn bất nhợt nhớ lại những hồi ức năm năm trước mà bản thân cho rằng đã quên từ lâu. Hóa ra có những điều mình không hề để ý, nhưng nó vẫn luôn tồn tại. Con người, sự vật, sự việc, không phải chỉ đơn giản nói một chữ quên là có thể quên.Trong nháy mắt, Phó Thần không trốn tránh, nhìn mũi tên kia bắn thẳng về phía mình.

Một trận gió nhẹ vút qua mặt hắn.

Phó Thần quay đầu, trông thấy mũi tên cắm vào con rắn lớn sau lưng hắn không quá xa.

Con rắn kia vừa mới chui ra từ khe đá, đang bò tới chỗ Phó Thần, nhưng hắn bị hoa mắt nên không phát hiện ra.

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy khóe miệng Thiệu Hoa Trì nhếch lên một nụ cười chế giễu, ánh mắt nhìn Phó Thần có chút chán ghét, nhẹ nhàng nói hai chữ rồi quay mặt đi.

Hai chữ kia nhẹ bẫng, nhưng Phó Thần và Nghiêu Lục đều nghe thấy rõ ràng.

Y nói, "Vướng chân."

Khiến cho Phó Thần đang định mở miệng cảm ơn thì nuốt trở về. Hắn biết một kẻ như mình thì có bao nhiêu người không ưa. Thiệu Hoa Trì rõ ràng không thèm bố thí cho hắn thêm một ánh mắt. Một khi đã biết mình khiến người ta ngứa mắt rồi thì còn dày mặt làm gì. Những thương nhân khác thấy vậy thì sợ hãi trong lòng. Bọn họ biết rõ trên sa mạc có bao nhiêu mối nguy, thứ nào thứ nấy đều dễ dàng lấy mạng, rắn độc chỉ là một trong số đó. Mà vị Thụy vương cao cao tại thượng kia đương nhiên cũng không vui vẻ gì khi mang theo bọn họ. Hơn nữa, họ không phải người Tấn quốc, thương nhân lại là tầng lớp có địa vị thấp nhất trong xã hội. Về lý thuyết, bọn họ thậm chí còn không có tư cách mở miệng nói chuyện với Thụy vương. Nhưng tình hình trước mắt, kiểu gì cũng phải bái vị vương gia này làm thần, nếu không thì làm sao giữ được mạng. Nếu y đã ghét bỏ Phó Thần như thế thì có phải càng chướng mắt đám người thương tích đầy mình như bọn họ hay không?

Vừa nghĩ vậy, đám người này chỉ hận không thể thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình hết cỡ, chỉ sợ bị Thiệu Hoa Trì để ý.

Đêm đến, đoàn của Thiệu Hoa Trì tìm được một ốc đảo nhỏ. Bọn họ hạ trại ở gần đó, ăn chút lương khô. Phó Thần và Nghiêu Lục tìm được chút vải để băng bó cho những người khác. Trong hàng hóa của họ còn có chút thuốc mỡ để dùng khi khẩn cấp. Bọn họ ban ngày gấp rút lên đường, đến tối mới được nghỉ ngơi, thân thể phải gắng gượng quá sức, cho nên vừa băng bó xong là lăn ra ngủ.

Nghiêu Lục chạy tới lều của Phó Thần, thấy Phó Thần đang ôm quần áo, chuẩn bị đến chỗ có nước để tắm rửa. Mấy ngày nay không tìm được bao nhiêu nước, ngay cả nước uống thôi cũng xa xỉ chứ đừng nói đến tắm rửa. Cho nên khi tìm thấy ốc đảo, mọi người dều ăn uống no say. Lúc này, hắn muốn nhân lúc đêm khuya yên tĩnh, đi giặt mấy bộ quần áo bốc mùi nồng nặc.

Tính ra thì từ lúc hắn đi vào sa mạc Hốt Thạch tới giờ đã được một tháng. Mấy lần gặp cảnh hiểm nguy, sau đó còn cận chiến với lũ sói, máu và mồ hôi còn bám đầy trên người, chưa được tẩy rửa, chỉ lau sơ sơ. Người hắn đã bốc mùi đến nỗi bản thân cũng không thể ngửi được. Nhưng trong đoàn ai cũng thế, hắn không thể biểu hiện gì gây chú ý được.

Chuyện tắm rửa, thôi thì cứ nhân lúc ban đêm vắng vẻ đi.

"Vương Đại, huynh có định đi xin lỗi Thụy vương không?"

"Vì sao?" Vương Đại là tên mới của Phó Thần tiện mồm nói ra.

"Chuyện lúc chiều đó....."

Phó Thần ngơ ngác, "Ta đâu có làm gì?"

Chẳng lẽ rắn chui ra khỏi hang là lỗi của hắn? Phó Thần không biết sao mình lại thấy có chút khó chịu. Hắn chỉ mong có thể thoát khỏi đoàn người này càng nhanh càng tốt. Nhưng hắn cũng đã quan sát mấy ngày qua, có một toán người khác đang bí mật theo dõi họ. Hắn tin là Thiệu Hoa Trì cũng đã nhận thấy, chẳng qua chỉ đang án binh bất động mà thôi.


Lúc này mà tách khỏi đoàn, sẽ xảy ra chuyện gì không biết.

"Nhưng những người khác bảo, có thể chủ soái sẽ bỏ chúng ta lại, vì huynh." Ánh mắt Nghiêu Lục lộ vẻ khiển trách, "Vừa nãy ta đã đi giải thích với Thụy vương gia nhưng ngài chẳng tỏ thái độ gì. Ta cảm thấy huynh nên đích thân đi mới có thành ý."

Nghiêu Lục có chút xấu hổ đỏ mặt. Vừa rồi y cũng thuận tiện nói lời ám chỉ với Thụy vương một chút. Y là một thương nhân lăn lộn từ nhỏ, đương nhiên muốn nắm cơ hội tốt, cho nên mới tìm cách tiếp cận Thụy vương, dù khả năng thành công là rất nhỏ.

Tuy nói cách làm này rất hèn hạ, nhưng mà là đường tắt nhanh nhất để thoát khỏi cảnh nghèo hèn. Dù có là tin vỉa hè đi nữa, nhưng dựa vào biểu hiện của Thụy vương với y mấy ngày nay, còn có tin tức do binh lính tiếu lộ, thế cũng đáng để y cược một phen. Dù có là một thế thân thì cũng đủ cho y thoát khỏi đói nghèo. Đâu phải ai cũng có tư cách làm thế thân.

Y lấy cớ đưa đồ ăn đến lều của Thụy vương, bị ánh mắt ngập tràn sát khí của Thụy vương làm cho sợ hãi nhũn chân, "Ai cho người vào đây?"

"Ta, ta, ta đến đưa cơm tối cho ngài." Nghiêu Lục bị khí tức sát phạt của người kia khiến cho toàn thân run rẩy. Y hối hận sao mình lại nghĩ ra cái ý tưởng này. Thụy vương đâu phải người mà y tùy tiện trêu chọc được. Nhưng mà đã bắt đầu rồi, tên đã lên dây, không thể không bắn.

"Thân binh của ta đâu, họ không có tay chân sao mà để ngươi tới đưa?" Thiệu Hoa Trì buông giấy bút trong ta. Y đang viết thư cho Cửu vương gia Thiệu Tử Du ở kinh thành, có người lạ tới, đương nhiên không thể viết tiếp.

"Là ta nhờ bọn họ." Các thân binh cũng nhận ra mấy năm nay, Thiệu Hoa Trì chưa từng đối đãi với ai như vậy, nên cho rằng thiếu niên này đặc biệt. Họ cũng không biết đoán ý bề trên thế nào, làm sao sao cho vừa lòng chủ tử. Nghe thiếu niên này kì kèo nửa ngày, cuối cùng cũng đành thử xem. Nếu đúng theo quy củ thì bọn họ sẽ phải chịu tội.

Thiệu Hoa Trì cười lạnh, "Xem ra đã lâu rồi chưa ăn đòn nên ngứa da đây mà. Cơm canh của ta, dù có là một hạt gạo cũng phải do thân binh đưa tới, bằng không...." Thiệu Hoa Trì dừng một lát, nhìn Nghiêu Lục đang co rúm lại như muốn bản thân trở nên vô hình luôn, "Ta làm sao biết trong đó có độc hay không?"

Dù thân thể ta bách độc bất xâm, nhưng trúng độc thì vẫn đau đớn.

Lúc này Nghiêu Lục mới phát hoảng, y làm sao dám hạ độc, "Không không khong, không có độc, ta thật sự không làm gì hết."

"Có hay không không quan trọng, đội ngũ của ta phạm quy củ, lát nữa ta sẽ tự mình xử lý. Ngươi còn việc gì sao?" Thiệu Hoa Trì thiết diện vô tư.

"Là....chuyện lúc trưa, Vương Đại....Thật sự xin lỗi ngài, đã gây thêm phiền toái cho đoàn của ngài." Y thay vương địa giải thích. Thụy vương chắc sẽ thấy y là người lương thiện lắm đây.

"Vương Đại là ai?"

"Chính là người đi cạnh ta, là người mặt mũi hơi xấu, da bị rỗ, vóc dáng cao lớn."

Thiệu Hoa Trì ngẫm lại một lúc mới nhớ ra.

"Hắn vương chân như vậy, sớm muộn gì cũng tự hại chết mình." Nhớ đến chuyện người kia đưa túi nước cho những người còn lại, bản thân lại chẳng uống giọt nào, bỗng thấy nực cười. Một kẻ đã xấu xí, lại còn tốt bụng đến ngu xuẩn, loại như thế Thiệu Hoa Trì cũng lười cứu, "Chỗ ta không nhận thứ vô dụng, một kẻ muốn đâm đầu vào chỗ chết cũng chẳng liên quan gì đến ta. Còn gì nữa không? Giờ ngươi mang đồ ăn ra ngoài đi, ta còn việc phải xử lý."

Thiệu Hoa Trì đưa tay, động tác cực kỳ nho nhã, cũng chưa nói một lời nào nặng nề với Nghiêu Lục.

Nghiêu Lục da mặt có dày đến mấy cũng không dám ở lại, người ta đã đuổi khách thẳng thừng rồi.

"Xin, xin lỗi, đã quấy rầy ngài." Nghiêu Lục cảm thấy mặt mình nóng cháy. Dù không ai nói cũng biết, Thụy vương vốn làm một nam nhân thẳng như sắt thép, đời nào lại có hứng thú với nam nhân.Lỡ mà y biết chỉ là suy đoán xen lẫn ảo tưởng của mình, e là lúc đó sẽ ghê tởm tới buồn nôn. May sao không mở miệng, không thì có khi mạng cũng chẳng còn. Nghiêu Lục thật muốn tát cho mình một cái, dám to gan mơ tưởng vị trí bên cạnh Thụy vương, đúng là hão huyền không tả nổi.

Tự mình đa tình, mất hết cả mặt mũi.

Nghĩ đến đây, Nghiêu Lục cũng không dám liếc nhìn vị chủ soái thêm lần nào nữa. Y tận mắt thấy vị thân binh để cho y vào đưa cơ, bị đánh Thụy vương ra lệnh đánh ba mươi quân côn, da mông chắc đã bị đánh nát. Y sợ mình cũng phải chịu cảnh đó.

Nếu Thụy vương nổi giận, có phải bọn họ đều sẽ bị đuổi đi không? Không, y không muốn gặp phải chó sói thêm lần nào nữa đâu!

Thấy Vương Đại, y lại nhớ tới câu nói bực bội lúc trưa của Thụy vương, cảm thấy khả năng bọn họ bị bỏ rơi càng lớn, "Vương Đại, ta biết cuộc sống trước kia của huynh chắc là rất sung sướng. Nhưng chuyện lúc trước đã là mây khói thoảng qua rồi, nếu huynh muốn ra khỏi sa mạc mà vẫn còn lành lặn thì phải đi giải thích với Thụy vương, cũng phải cảm ơn ngài đã ra tay cứu giúp. Huynh đừng không biết tốt xấu mà hại tất cả bọn ta."

Phó Thần cau mày, không nói gì.

"Vương Đại, cốt khí đâu có ăn được." Trước lúc đi, Nghiêu Lục nói thêm một câu như thế.

Thiệu Hoa Trì viết thư tín xong, đang nghĩ cách đối phó với lão đại cùng quân tri châu thế nào. Đã nhiều ngày như vậy, bọn họ vẫn còn án binh bất động, sợ y có viện quân chăng?

Đáng tiếc, lần này quả thật không có.

Thiệu Hoa Trì viết ra từng phương án. Đến khi đói bụng, y mới nhìn thấy một ít thịt rắn nướng cùng bát canh rau dại hái từ ốc đảo để cạnh bên. Thứ này do các thân vệ đưa tới lần nữa, nhưng hiện giờ y không có tâm trạng ăn gì hết. Cứ đến hè, khẩu vị của y lại kém đi nhiều.

Y lấy miếng bánh đào hoa cao tự tay mình làm ra. Y đã hỏi lão Bát Hồ ở Thiện Thực phòng cách chế biến, để lúc đi Tây Bắc cũng có thể mang theo ăn. Sau năm năm rèn luyện, cuối cùng cũng có thể làm ra được thứ bánh hương vị không khác năm đó là bao.

Y được dạy từ nhỏ, quân tử xa nhà bếp. Nhưng vẫn có ngoại lệ, một vài thứ y không muốn người khác đụng tới cho nên chỉ có thể tự mình làm.

Y cắn một miếng, cảm thấy quá ngọt, nhưng vẫn từ tốn ăn hết chiếc bánh.

Đang định qua về bản đồ bày binh bố trận, một giọng nói chượt vang lên ngoài cửa lều. "Thụy vương gia, ta là Vương Đại, có vài lời muốn nói với ngài. Ngài có tiện không?"

Phó Thần đứng ngoài cửa trại, bên trong vẫn im lìm.

Nhưng chắc chắn có người, bởi nến vẫn còn sáng.

Hắn cứ thế chờ khoảng một nén hương, mới nghe thấy giọng nói khàn khàn, lạnh lẽo phát ra, "Vào đi."