Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 136






Ai nấy đều biết, Tây Bắc tấn quốc cằn cỗi hoang vu nhường nào. Trời cao hoàng đế ở xa, mệnh lệnh của triều đình thông qua mỗi trạm truyền đã chẳng còn nguyên vẹn nữa. Vết thương nhỏ lâu năm thành tật, nếu không giải quyết tận gốc thì sẽ bắt đầu thối rữa.

Lúc này, có một vị hoàng tử chẳng tiếng đường xa mệt nhọc, hành trình gian nan, mỗi năm đều dành một nửa thời gian để đi tới nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này. Lần nào tới, y cũng tuần tra khắp các châu huyện, không thèm một để một vị ngoan viên nào tiếp đãi. Mà quan viên cũng chẳng đón được vị hoàng tử tựa thần long thấy đầu chẳng thấy đuôi này. Có nhiều khi y lẳng lặng tới thăm dò, phát hiện ra nơi đó sưu cao thuế nặng, liền lập tức báo cáo lên triều. Một ý chỉ từ trên hạ xuống tựa như đao sắc chặt đay rối, hiệu quả giải quyết cực kỳ cao. Quan viên các huyện tây bộ đều hoang mang hoảng sợ. Nếu có một thứ bảng xếp hạng các vị hoàng tử bị oán ghét nhất vùng này thì vị trí đầu bảng của thất hoàng tử Thiệu Hoa Trì không bao giờ lay động.

Cũng có vài vị quan viên muốn nhân cơ hội ôm đùi y, dâng đến đủ thứ hiếm lạ, nhưng thất hoàng tử cứng không ăn mềm không chịu, bất kể hối lộ thế nào cũng không khoan dung, khiến người ta chỉ biết bó tay.

Sau này, vài người học được trò khôn, dặn binh lính cứ thấy một người tóc trắng xóa, đeo mặt nạ che nửa gương mặt vừa bước vào thành là phải bẩm báo ngay. Đó chính là đặc điểm nhận dạng của vị kia.

Y là thất hoàng tử Tấn triều, nay là Thụy thân vương. Hoàng thượng nói thất hoàng tử mang đến điềm lành nên phong hào Thụy. Nhưng nhi tử là của hắn, hắn khen thế nào mà chẳng được. Vị hoàng tử từng bị người ta đồn rằng dung mạo gớm ghiếc, nhưng hóa ra trừ nửa bên mặt đã bị mặt nạ che khuất ra thì hoàn toàn không đáng sợ chút nào. Vì thế, những lời đồn lan tràn trước đó cũng dần dần bay biến.

Khi y tới, dù rất có uy vọng trong dân gian, được bách tính hoan nghênh nhưng tình hình thực tế thì không chỉ đơn giản như bề ngoài. Dẫu y có muốn tiến hành thanh tra, cải thiện với quy mô lớn thì cũng không có khả năng, chưa kể lần nào cũng có không ít kẻ âm thầm cản đường, trở ngại tầng tầng lớp lớp. Các thế lực có liên kết lợi ích với nhau dần dần lộ diện. Y là kẻ không ăn cứng không ăn mềm, cho nên nhiều quan viên bí quá hóa liều, bày ra đủ mưu kế hãm hại Thụy thân vương. Những kẻ muốn nhận cơ hội y tuần tra Tây Bắc để giải quyết y cũng không hề ít.

Chỉ cần bước chân ra khỏi hoàng thành thì có đủ mọi lý do để khiến một vị vương gia mất tích trở nên hợp lý. Nhưng đối mặt với đủ mọi tình cảnh ngặt nghèo, Thiệu Hoa Trì trước nay chưa hề chùn bước. Năm nào cũng vậy, y đích thân đến Tây Bắc khảo nghiệm, quan sát, thực hiện vài công sự hoàng đế giao cho. Địa vực y quản lý bắt đầu mở rộng dần dần, ngay cả sa mạc Hốt Thạch cũng đôi khi xuất hiện bóng dáng Thụy thân vương và binh lính của y.

Hôm nay, y vừa ra khỏi thành Mộ Dương thì Cảnh Dật tới báo cáo, "Vương gia, sau khi ngài ra khỏi khu vực có binh lính trấn thủ biên cương thì có kẻ lén lút theo dõi.

"Vẫn là đám người từ lúc rời khỏi Loan kinh sao?" Thiệu Hoa Trì hơi nhướn mày, mái tóc bạc lay động trên không trung, ánh mắt thanh lãnh khẽ liếc nhìn.

Phủ binh của y đóng ở ngoài thành, lúc này y đang quay về doanh địa của mình.

Binh lính dọc đường trông thấy Thụy vương thì lần lượt hành lễ, động tác vô cùng quy củ, mạnh mẽ, nghiêm trang. Vũ khí trên người họ phản xạ nên ánh sáng lạnh lẽo, cũng giống như cặp mặt sắc bén của mỗi người. Đội quân này có sát khí tựa như lang sói, âm thanh vang đội, vọng khắp bốn phía, "Thụy vương an ! Thụy vương an !"

Thiệu Hoa Trì nhẹ nhàng nâng tay, ra hiệu cho họ yên tĩnh lại. Phủ binh tuần phòng cũng quay về vị trí.

"Không phải, là một nhóm khác. Thuộc hạ phái người theo dõi, tra ra nơi dừng chân của bọn họ. Hình như họ là một thế lực ẩn trong dân chúng, có liên quan tới Thọ vương." Cũng có nhiều khả năng là đích thân Thọ vương sai bảo. Thọ vương từng là đại hoàng tử Thiệu Mộ Tiễn, vừa mới được gia phong vào niên yến đầu năm nay, cũng là hoàng tử đối địch với Thiệu Hoa Trì hiện tại. Thiệu Hoa Trì và cửu hoàng tử Thiệu Tử Du đứng chung một chiến tuyến, ra sức hỗ trợ lão cửu. Thiệu Mộ Tiễn đã sớm muốn diệt trừ kẻ này.

"Người của hắn làm sao mà chạm được đến vùng Tây Bắc hẻo lánh này. Bằng không, hắn đã ra tay từ nhiều năm trước chứ chẳng phải chờ đến hiện tại. Rốt cuộc hắn đã hợp tác với ai ở đây?"

"Quả thật như vậy. Thuộc hạ chưa điều tra được rõ ràng chân tướng. Mấy ngày tới, điện hạ không nên rời quân doanh thì hơn." Cảnh Dật lo lắng nói.


"Không cần phải thế. Chúng ta càng sợ sệt thì càng đúng ý chúng. Tránh được lần này chứ không tránh được lần sau. Phải cho chúng cơ hội mới bắt thóp ngược trở lại bọn chúng được, để xem kẻ đứng sau là ai. Dám cấu kết với Khương Vu, lại còn liên minh với lão đại, đúng là càng lúc càng mục ruỗng. Châu huyện này sắp tàn rồi. Năm năm nay, ta gom được không ít chứng cớ. Nếu hất cho vị tri châu này tội ám sát hoàng tử thì sao nhỉ?" Thiệu Hoa Trì không để tâm, trái lại còn mỉm cười.

"Thụy vương điện hạ, ngài không thể lấy thân dụ địch. Lần này chúng vốn muốn khiến ngài có đi mà không có về !" Mấy năm nay, Thụy vương nói một thì không có ai, uy lực hùng hồn. Ít nhất, thuộc hạ sẽ không dám ngỗ nghịch trước mặt y công khai. Một vài thân tín dám mở miệng khuyên can như Cảnh Dật đã là đãi ngộ đặc biệt.

"Cảnh ca, mục tiêu của chúng là ta, không đạt được mục đích, còn lâu chúng mới dừng lại. Huynh hãy đi thông báo, báo La Hoàn dẫn một đội quân tới đây. Số lượng không cần nhiều, nhiều thì đâu ai dám đánh lén. Bảo bọn họ dùng quân lương xong thì theo ta xuất phát. Không phải gần đây người ta đồn rằng có bầy sói xuất hiện trên sa mạc Hốt Thạch sao, khiến cho biết bao thương nhân táng mệnh dưới cát. Vừa lúc ta đi điều tra một phen." Thiệu Hoa Trì phất tay, quay về chủ trướng của mình, ngăn cản ánh mắt thăm dò của những người khác.

Y cởi bỏ y phục thường ngày, thay một thân khinh giáp. Lúc tháo ngọc bội trên đai lưng, ánh mắt thoáng dừng. Đó là hai miếng ngọc bội giống nhau như đúc, một miếng nguyên vẹn không hao tổn, còn một miếng đã bị lửa thiêu, lộ ra vài đường rạn nứt.

Động tác của y cũng chỉ chậm lại trong chốc lát thôi, sau đó lại nhét chúng vào ngực áo, áp sát trái tim để lát có vật lộn cũng không bị vỡ.

Hơn mười ngày sau, Thiệu Hoa Trì đánh dẹp được không ít toán cướp trên sa mạc Hốt Thạch, bảo vệ cho thương nhân tới lui an toàn. Năm năm nay, y vẫn thường qua lại Tây Bắc như thế, cho nên thanh danh của thất hoàng tử thậm chí đã vang đến tận Kích quốc, Phó Thần cũng nghe được. Các thương nhân trong đoàn thi thoảng cũng nhắc đến y.

Y truy tìm bầy sói trên sa mạch đã được ba ngày, hôm nay lại một lần nữa nghe tiếng sói hú, hơn nữa còn rất điên cuồng, dữ đội, chúng tỏ chúng đang tấn công ai đó.

"Mọi người, chuẩn bị ! Sẵn sàng tập kích !" Thiệu Hoa Trì vừa hạ lệnh, các binh lính đang hạ trại lập tức chỉnh đốn hàng ngũ, sắp xếp binh khí. Giữa bóng tối bốn bề, sắc kim loại lấp lánh tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo cùng mùi rỉ sắt nhàn nhạt.

Bọn họ đều là những người lính từng xông pha chiến trường, hành động vô cùng mau lẹ, quân đội thông thường không sao sánh được.

Bọn họ vừa cưỡi lên chiến mã, tức khắc trở thành một u linh trên sa mạc, có thể tĩnh cũng có thể động.

Ngực cần ăn cổ uống nước, không có bướu tích nước như lạc đà, nhưng Thiệu Hoa Trì không có ý định dùng lạc đà. Ngựa có tốc độ nhanh, sức mạnh lớn, phù hợp cho chiến đấu. Thiệu Hoa Trì thà rằng nhịn đói nhịn khát thêm một chút, cũng không thể ngược đãi ngựa. Hắn đã chuẩn bị lương thảo tương đối đầy đủ để nuôi dưỡng bầy ngựa chiến hung hãn này.

Lúc bọn họ đi về phía phát ra âm thanh, dưới ánh trăng sâu thẳm, có một người đang vô cùng kích động chạy thục mạng tới, tốc độ không giống người thường.

Quân lính lập tức bày trận, phòng địch tấn công,

Thiệu Hoa Trì nâng tay, ý nói bọn họ an tâm, chớ nóng vội. Hai mắt y nheo lại, nhìn bóng người đang chuyển động kia. Y cẩn thận quan sát từng động tác của kẻ đó, quả nhiên là một người đã từng rèn luyện công phu, chẳng qua chỉ có thân hình mảnh khảnh để ngụy trang thôi. Nếu là người do Thọ vương phái tới, chắc hẳn không sai một kẻ như vậy đi ám sát đâu. Nếu đã có tâm tư thì chắc chắn sẽ tìm cách che dấu thân thủ, chứ không thể nào có động tác lưu loát, dứt khoát thế kia được.

Trong bóng tối, y cũng không nhìn rõ khuôn mặt đối phương, cho nên đoán chắc là một thương nhân trung niên, có chút võ nghệ phòng thân. Hắn đang chạy trối chết về phía này, còn sau lưng là bốn con sói hung hãn đang điên cuồng đuổi theo.

Hơn nữa, sắp bị đuổi kịp dổi. Thiệu Hoa Trì lạnh mặt phóng tầm mắt ra xa, không nhanh không chậm nói, "Đừng hoảng, không phải địch. Người kia mặc quần áo thương nhân, hắn đang bỏ trốn. Các ngươi phân thành ba nhóm, truy giết bầy sói kia."

Quân lính dõng dạc trả lời. Thiệu Hoa Trì quất ngựa phi tới.

Lúc giả trang thành nữ nhi ở quốc yến lúc còn phục vụ ở hoàng cung Tấn quốc, Phó Thần từng cho rằng chỉ cần cải trang và bắt chước động tác của nữ là được. Tuy chỉ là bắt chước thôi, không phát ra nữ khí, nhưng cũng không dễ bị người ta nhận ra như vậy, chưa kể lúc nào hắn cũng cúi đầu để không ai thấy mặt. Vậy mà chẳng hiểu sao lúc ấy, Thiệu Hoa Trì lại nhận ra hắn có điểm khác thường. Sau này nghĩ lại, hắn đoán hẳn là do thần thái, cử chỉ, hành động luôn có sự gắn kết chặt chẽ với nhau chứ không phải chỉ riêng dung mạo. Nếu Thiệu Hoa Trì nhận ra, thì có nghĩa nhưng người có khả năng quan sát nhạy bén khác cũng nhìn ra được.

Chỉ có điều, hồi đó Thiệu Hoa Trì cũng không tính là quá sắc bén, sao lại dễ dàng phát hiện ra hắn như thế?

Sau mấy năm ở Kích quốc, Phó Thần đã dày công cải thiện mặt này, rũ bỏ hoàn toàn dấu ấn về một người có tên là Phó Thần, từng làm thái giám trong hoàng cung Tấn quốc, thành thạo đến mức lừa gạt được một người như Lý Biến Thiên, vậy xem như hắn đã tốt nghiệp rồi.

Từ ngày rời khỏi Kích quốc, hắn không còn là Lý Ngộ, cũng chẳng phải Phó Thần.

Muốn lừa gạt kẻ khác, trước hết phải lừa được chính mình, đó mới là bản lĩnh của mật thám thực sự, chứ không phải chỉ đơn giản là thay đổi gương mặt.

Lúc Phó Thần chạy được đến chỗ người thủ lĩnh, hắn đã nghe thấy tiếng sói tru gần trong gang tấc. Hắn biết đó là những con sói bị lang vương ra lệnh đuổi theo. Hắn thậm chí có thể ngửi thấy mùi tanh hôi trong miệng sói đã áp sát vào sau gáy.

Trong phút chốc, nam nhân tóc bạc thanh lãnh cưỡi trên chiến mã, có vẻ là chủ soái kia, rút một thanh bộ kiếm bên hông. Thân kiếm phản xạ ánh trăng âm u, đâm thẳng về phía trước.

Đồng thời, vị chủ soái cũng chẳng chút lưu tình, nắm lấy bả vai Phó Thần, kéo hắn ra sau ngựa, cứu hắn khỏi mõm sói, cũng đồng thời giảm bớt thương vong vô nghĩa trong trận chiến. Mũi kiếm trong tay y đâm thẳng vào cái miệng đang há rộng đỏ lòm của sói dữ, xuyên thẳng qua. Thân mình to lớn của nó bị xé toạc chỉ bằng một nhát kiếm.

Máu nóng bắn lên mặt và tóc Phó Thần. Hắn ngã lăn ra mặt đất, nhìn vô cùng khổ sở.

Động tác của nam nhân kia quá mức thô bạo. Dù Phó Thần vừa mới thoát chết trong gang tấc cũng phải tranh thủ quan sát, đánh giá người mới tới. Hắn làm ra vẻ vụng về, lăn lông lốc mấy vòng trên cát.

Giọng nói của nam nhân tóc bạc cũng y như động tác của y, sắc bén, lạnh lùng, thậm chí còn không nhìn xuống kẻ đã ngã dưới gót ngựa, trong chất thanh lãnh còn có chút khàn khàn, không quá dễ nghe, "Đi về phía trước dẫn đường, đến chỗ các ngươi tụ tập."

Phó Thần cũng đã vỡ giọng sau khi trưởng thành, không còn giống trước kia nữa, nên hắn cũng không phải giả vờ.


Nhưng giọng của người trước mặt vốn từ trước đến nay đã chẳng hề dễ nghe, cho nên thay đổi không lớn, khiến Phó Thần lập tức cảm thấy quen thuộc.

Hắn bất chấp bản thân đang chật vật, ngẩng đầu lên nhìn vị chủ soái trên lưng ngựa. Nam nhân kia có tấm lưng thẳng tắp, vững vàng, mang đầy phong thái cường ngạnh của tướng lãnh. Qua ánh trăng nhàn nhạt, hắn nhìn thấy non nửa gương mặt y, cùng một tấm mặt nạ không lẫn đi đâu được.

Dù năm năm không gặp, dù hắn đã cố gắng không tìm hiểu tình hình của y suốt thời gian qua, hắn cũng không thể quên vị chủ tử mình từng nguyện trung thành.

Thiệu Hoa Trì !

Sau khi từ biệt tại Túy Tiên lâu, hắn không ngờ sẽ gặp người này ở đây, hơn nữa, dáng vẻ y đã hoàn toàn thay đổi, không còn là vị hoàng tử thất sủng nhiều năm trước. Toàn thân y tỏa ra khí tức quyết liệt, ánh mắt băng lãnh cứ như hai người khác nhau, ngay cả khí chất cũng khác xa. Nếu không nhờ tấm mặt nạ bạc cùng giọng nói khàn khàn đặc trưng, thì trong bóng tối mờ mịt như vậy, hắn không thể nhận ra người này là Thiệu Hoa Trì.

Phó Thần vốn nghĩ nếu có gặp lại Thiệu Hoa Trì thì chắc cũng khó nhận ra sau khi y trưởng thành, nhưng không ngờ y thay đổi còn hơn cả những gì hắn hình dung trước đó.

Nếu lúc trước còn là con sói nhỏ, thì giờ đã là sói đầu đàn rồi.

Thiệu Hoa Trì không để ý đến ánh mắt kinh hãi của Phó Thần. Y nghiêng người xuống ngựa, nhìn lang vương đang đuổi tới.

Một người một sói cận chiến. Nửa người trên của Thiệu Hoa Trì đẫm máu, trông còn hung tàn hơn cả Lang vương. Chiêu nào chiêu nấy đều ra chí mạng, ánh mắt không có một chút độ ấm. Chẳng bao lâu, lang vương đã thành vong hồn dưới kiếm của y.

Y xách thi thể lang vương, lên ngựa lần nữa, ra lệnh ngắn gọn, "Đuổi theo."

Phó Thần bị một tướng lãnh đằng xong kéo lên ngựa. Hắn nhìn người cưỡi đang thúc vó ngựa phi về phía trước, mái tóc bạc trắng dưới ánh trăng vô cùng bắt mắt. Tóc của y....

Chẳng lẽ độc tố năm xưa đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, khiến tóc y bạc trắng. Nhưng rõ ràng năm năm trước không hề có dấu hiệu như vậy.....

Thực ra, Thiệu Hoa Trì bảo Phó Thần dẫn đường cũng chỉ là thuận miệng mà thôi. Y đã sớm trông thấy nơi đang gặp chuyện không may rồi.

Quăng người cho binh lính phía sau rồi, Thiệu Hoa Trì cũng không để ý đến kẻ y vừa cứu mạng nữa.

Khi bọn họ tới được khu trại mà Phó Thần chạy khỏi thì đã muộn. Mặt đất nhuốm đầy máu tanh cùng xác thịt không toàn vẹn, chỉ còn năm người khổ sở chống đỡ. Bọn họ tụ lại với nhau, ai nấy đều thương tích đầy mình, có người chỉ chảy máu ngoài da, có người thì không còn tay chân nguyên vẹn. Chẳng biết có phải tình cờ không, những người bị thương nhẹ đều là những người hôm ấy không ăn thịt sói. Bầy sói cũng không giết ngay lập tức, mà tra tấn từ từ, chậm rãi nhào đến cắn xe, ngươi một miếng ta một miếng, không để người mất mạng ngay.

Lúc đoàn quân đuổi đến, bầy sói đã chuyển mục tiêu, cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ ghê rợn.

Chúng chậm rãi vây quanh mấy người Thiệu Hoa Trì.

Thiệu Hoa Trì thẳng tay ném xác lang vương xuống, ngồi trên chiến mã, chẳng chút sợ hãi nhìn những sinh vật hung tàn này. Nhìn y có vẻ rất bình thản, nhưng thật ra đang chuẩn bị sẵn sàng, kiếm trong tay đã tuốt khỏi vỏ. Khi thấy thi thể lang vương, bầy sói kinh hãi lui về phía sau vài bước. Từ một đội quân có tổ chức thành những sinh vật hoang dã, hoảng loạn tản ra chạy trốn, tất cả diễn ra chỉ trong chớp mắt.

Trong đêm tối, tiếng la rống của bầy sói vang vọng khắp hoang mạc.

Lúc đã trần ai lạc định hết thảy, Thiệu Hoa Trì mới tùy ý nhìn qua mấy người còn sống. Nhưng lúc định rời đi, ánh mắt y bất chợt dùng lại.

Mấy vị tướng lãnh sau lưng nhìn ánh mắt y, đều tỏ vẻ đã hiểu.

Trong năm người còn sống, có một thiếu niên đang quay lưng về phía họ. Đó là người mới trong thương đội, tầm mười mấy tuổi, tóc đen, gầy gò, trắng trẻo, vóc dáng không cao không thấp, nhưng đặc biệt ở chỗ trên người vẫn mang dáng dấp thanh nhã, tươi mát cùng dáng vẻ thanh tú. Chủ tử nhà họ thường hay để mắt đến những người như thế.

Hành vi quỷ dị như vậy cũng hay khiến người ta lên án, đồn rằng bệnh điên của thất hoàng tử khi ở hoàng thành lại tái phát. Có người còn cho rằng y có đam mê biến thái với những thiếu niên trẻ tuổi.

Nhưng chỉ cần người đó quay lại, trông thấy mặt, Thụy vương sẽ lại thả bọn họ ra.

Năm năm nay, mỗi lần đến tây bắc, chuyện tương tự đã xảy ra không biết bao nhiêu lần, khiến mấy tướng lãnh đều hoài nghi, không biết chủ tử có phải thật sự bị điên hay không.

Thiệu Hoa Trì nhanh chóng xuống ngựa, bước về phía thiếu niên có chút dáng vẻ giống với người trong ký ức của y. Thái độ nôn nóng khác hắn với vẻ thanh cao, lạnh lùng lúc trước.

Y còn chưa tới gần, thiếu niên đã quay đầu lại, lộ ra gương mặt chẳng hề có dấu vết dịch dung nào. Ngũ quan còn mang đặc trưng của người dị vực, rõ dàng không phải dung mạo của người Trung Nguyên.

Đám mây lơ lủng trong lòng y bỗng nhiên tụt thẳng xuống đáy vực. Sự chênh lệch quá lớn khiến cả người Thiệu Hoa Trì cứng đờ.

Nhưng trạng thái đó không tồn tại quá lâu, thậm chí ngay cả những người xung quanh cũng không nhận ra được. Trông y chỉ giống như đang lo lắng cho thương thế của những người này nên mới sốt ruột đi tới thôi.

Y một lần nữa khôi phục dáng vẻ thường ngày, liếc mắt nhìn những người đang nơm nớp lo sợ. Bọn họ cũng không biết người trước mặt là ai, nhưng chỉ nhìn quần áo cùng hãn huyết bảo mã y đang cưỡi cũng đủ biết đây là nhân vật không thể dây vào. Thiệu Hoa Trì cũng không để ý đến vẻ kinh hãi của họ, "Còn phải đi nửa tháng nữa các ngươi mới đến được biên giới Tấn quốc. Các ngươi nên mau chóng rời khỏi đây, vào mùa hè vết thương rất dễ nhiễm trùng."


Thực ra, lần nào tình cờ cứu một thương đội, Thiệu Hoa Trì cũng nói những lời này. Đối với y thì chuyện này cũng chẳng có gì đặc biệt, cứu xong rồi y sẽ dẫn người bỏ đi ngay.

Nhắc tới vết thương, chẳng biết vô tình hay cố ý, Thiệu Hoa Trì lại liếc ra phái sau, nhìn người mình cứu được lúc đầu. Lúc này, hắn đang thoa thuốc, để lộ cánh tay trắng nõn. Trên mặt hắn có vết xước nhỏ, là do y gây ra. Nhưng thứ khiến y chú ý lại là cánh tay kia, trắng đến gần như trong suốt, nhìn thấy rõ những mạch máu xanh xao, một lỗ chân lông cũng không thấy. Vậy mà gương mặt hắn lại lỗ rỗ, chẳng muốn nhìn đến lần thứ hai. Sao trên đời lại có kẻ nào da mặt và da trên thân thể khác biệt như thế?

Hơn nữa, người này cũng không có dấu vết dịch dung.

Thiệu Hoa Trì chẳng biết mình bị làm sao. Biết rõ người kia chẳng hề có điểm nào tương tự, dù là vóc dáng, hình thể, giọng nói, gương mặt càng không thể so sánh, thế mà chỉ lộ ra một đoạn cánh tay cho nhỏ, ánh mắt y đã không thể rời ra được.

Y có phải rất biến thái hay không? Đang yên đang lành lại nhìn chằm chằm cánh tay của một nam nhân.

Lúc này, Phó Thần mới thấy hơi buồn nôn. Nhìn cảnh máu thịt văng vãi xung quanh, hắn dời ánh mắt đi. May sao bầy sói không nhắm vào hàng hóa của họ. Để không bị hoài nghi, hắn hành xử như một người bình thường, tìm thuốc trị thương rồi xem vết thương của mình, không nhận ra thái độ của Thiệu Hoa Trì có gì thay đổi.

Hắn và Thiệu Hoa Trì đều đặc biệt nhạy cảm với sự nguy hiểm, mà thật ra người nào sống lâu trong cung cũng như vậy hết. Hắn không muốn khiến Thiệu Hoa Trì để ý, nên im lặng là vàng, không cần nhìn vào mắt y, cũng không nên thu hút sự chú ý của y, để đối phương xem nhẹ sự tồn tại của mình. Càng đối diện với y, càng dễ bị lộ tẩy.

Hắn muốn ẩn nấp thật kỹ, không thể để bị phát hiện ra.

Giờ mà bại lộ, là lấy trứng chọi đá.

Thiệu Hoa Trì dồn hết ý chí để miễn cưỡng quay đầu đi, nhìn sang thiếu niên mà y nhận lầm ban nãy. Người đó run run rẩy rẩy đứng dậy, đi về phía y.

Trên cánh tay thiếu niên có vài vết thương, ngoài ra thân thể và mặt mũi vẫn còn lành lặn, cho nên người khác bảo hắn thay mặt nói chuyện. Ánh mắt hắn nhìn Thiệu Hoa Trì ngập tràn sùng bái, kính sợ, hoảng loạn. Bất cứ ai khi lâm vào tuyệt cảnh mà gặp được một nhân vật như thế rat ay cứu giúp, cũng sẽ nảy sinh lòng tôn kính một cách mù quáng, "Vị...đại nhân này, có thể cho chúng ta theo ngài rời khỏi sa mạc không. Sợ là bầy sói sẽ không tha cho mấy người chúng ta...."

Chuyện như vậy, lúc trước y cũng gặp mấy lần rồi. Các thương đội muốn được ngồi mát ăn bát vàng, nhận sự bảo hộ miễn phí. Thiệu Hoa Trì chưa từng đống ý. Chỗ y cũng không phải trại tế bần. Hơn nữa, y chẳng có quan hệ gì với thương nhân các nước khác. Y chẳng qua chỉ ôm một tia hy vọng, rằng nếu người kia đã trốn ra quan ngoại, thì có thể gặp được một lần thôi cũng vui mừng lắm rồi.

Dựa theo tin tức cuối cùng trước khi người đó mất tích, thì có lẽ hắn đã từng băng qua sa mạc Hốt Thạch.

Nhưng năm năm nay, y chưa từng trông thấy bóng dáng.

Hành vi nực cười này, lẽ ra y sớm nên dừng lại, nhưng thân thể vẫn theo bản năng, năm này qua năm khác, tới Tây Bắc tìm kiếm.Các tướng lĩnh cũng cho rằng Thiệu Hoa Trì sẽ không đồng ý. Thất vương gia nhà họ lúc nào cũng làm việc có nguyên tắc, cả về công lẫn tư, cho nên tuyệt đối sẽ không.....

Tuyệt đối sẽ không....

"Cũng được." Hình ảnh cánh tay kia lại xẹt qua tâm trí. Chẳng biết sao Thiệu Hoa Trì lại ma xui quỷ khiến nói ra như vậy.

Im lặng như tờ.

Hả??? Các binh lính tướng sĩ đều kinh hãi nhìn Thiệu Hoa Trì đã xoay người leo lên ngựa.

Vương gia muốn dấn theo sáu cái đuôi này sao?

Bọn họ nhìn dáng vẻ thiếu niên khiến Thụy vương hơi thất thố ban nãy, chẳng lẽ lần này lại đặc biệt hợp khẩu vị !

Cho nên đám lính đều lẳng lặng nhìn thiếu niên kia, như thể đang tham quan vườn bách thú.

Đang tự nhủ sắc đến lúc phải mỗi người một ngả, lộ trình sau đó phải làm thế nào cho thuận lợi đây, Phó Thần cũng quay phắt đầu lại : Cái gì cơ???