Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng

Chương 124






Cơn gió mặn ướt át từ mặt biển thổi qua cảng nhỏ yên tĩnh. Dưới mái hiên xa xa, Lạc Học Chân cùng những hộ vệ ăn vận bình dân theo dõi một đám nam nhân lực lưỡng đang hò nhau đóng thuyền. Dù sắp sang xuân, nhưng hơi thở bay ra vẫn ngưng kết thành một làn sương trắng.

Bọn họ đã ở đây quan sát vài ngày, nhưng Lạc Học Chân không có bất cứ hành động nào khác.

Bọn họ vẫn đang chờ thời cơ, những vẫn chưa có dịp nào thích hợp để ra tay.

Bắt một mưu sĩ trói gà không chặt thi hành nhiệm vụ ám sát, mệnh lệnh này không hề hợp với lẽ thường. Thậm chí, chẳng ai biết sau chuyến đi này, Vanh Hiến tiên sinh còn giữ được mạng hay không. Lạc Học Nhân nhận mệnh lênh của Thiệu Hoa Trì đi giải quyết tam hoàng tử, cũng vừa lúc lão tìm thấy xác của đôi vợ chồng già kia ở ngoài thành. Đó chính là đôi vợ chồng ở huyện Lô Tích từng chở một chiếc quan tài mà lão nghi ngờ Phó Thần ẩn nấp trong đó.

Chỉ suýt chút nữa thôi là có thể giải quyết Phó Thần rồi. Cái chết đôi vợ chồng già kia như một lời cảnh báo gửi đến Lạc Học Chân. Thiếu niên này chỉ dựa vào một chút dấu vết để lại đã có thể đoán ra hành động của mình, hơn nữa, còn tiến hành kế hoạch đào tẩu một cánh hoàn chỉnh, kín đáo. Sự nhạy bén với mối quy của hắn còn vượt xa nhiều người trưởng thành, dày dặn kinh nghiệm.

Những dấu chân hỗn độn trên tuyết chứng tỏ rằng thiếu niên và những kẻ đồng lõa với hắn rời đi chưa lâu. Dựa vào hành vi lợi dụng xong liền lập tức giết hai vợ chồng đã giúp đỡ mình, có thể thấy đám người này hết sức tâm ngoan thủ lạt.

Nhưng đó cũng không phải chuyện Lạc Học Chân lo lắng nhất. Thiếu niên kia chạt thoát, cũng có nghĩa một đống nguy cơ khác tiềm ẩn.

Dựa vào tâm tính của hắn, nếu biết thất điện hạ có ý định giết mình, hắn nhất định sẽ phản kích. Điện hạ sẽ lâm nguy!

Cuối cùng, Lạc Học Chân quyết định giao toàn bộ công sự ở kinh thành cho Cảnh Dật, cũng bảo y phải chú ý đến mọi động thái trong thành, nhất là những hành động của điện hạ. Khi nhận được thư hồi âm của Cảnh Dật, nói điện hạ muốn đi Tây Bắc chẩn tai, lão đã biết điện hạ phát hiện ra chân tướng rồi.

Lão nói với người bên cạnh. "Ra roi thúc ngựa, ta muốn ngươi gặp tận mặt Cảnh Dật, tự tay giao phong thư này cho y."

Ám vệ cầm lá thư, biến mất ngay tức thì.

Lạc Học Chân nhìn hướng linh thành. Điện hạ....trưởng thành rồi. Nhưng liệu y có biết, nếu lần này không thể giải quyết triệt để Phó Thần, với tâm tính của hắn, chắc chắn sẽ trả thù lại điện hạ. Địch trong tối ta ngoài sáng, khi đó ai sẽ bảo vệ điện hạ đây?


Hối hận ư? Chưa từng. Một quỷ tài như Phó Thần quá mức nguy hiểm. Lão thà rằng bóp chết từ trong trứng nước chứ không thể để một kẻ không an phận như hắn ở cạnh mình.

Huống chi, điện hạ không thấy rõ tâm tư kẻ đó. Người chỉ có chừng ấy trình độ thì sao đủ tư cách trở thành đế vương.

Lạc Học Chân hơi nhíu mày. Một thanh niên đi về phía cảng. Ngón tay lão khẽ giật.

"Tiên sinh, nhóm công nhân tạo thuyền này có vấn đề gì sao?"

"Ngươi nghĩ rằng ai đang chế tạo thuyền? Cột buồm bốn tầng, hai boong, sáu lá cờ lớn, ước chừng có thể chở được trăm người. Người nào có nhiều của cải như thế?" Toàn bộ tấn quốc cũng chẳng kiếm được mấy chiếc thương thuyền lớn như vậy, mà dù có cũng không được chế tác tinh xảo như thế.

"Lẽ nào là tam hoàng tử Thiệu An Lân?" Bọn họ đã rình ở đây nhiều ngày mà chưa thấy bóng dáng Thiệu An Lân đâu.

"Đúng vậy. Y bị thương nặng, đang tĩnh dưỡng ở tòa thành nhỏ này. Không ai biết y đang bí mật liên hệ với hoàng đế để chế tạo chiếc tàu viễn dương đầu tiên ở Tấn quốc."

Mấy ám vệ trợn mắt kinh hãi. Trong lúc các hoàng tử đấu nhau sứt đầu mẻ trán ở kinh thành, vị hoàng tử này lại đi đường tắt. Chẳng những êm đẹp tránh được trận phân tranh đẫm máu mà còn bắt được hải tặc, chế tạo tàu viễn dương. Hết thành công này đến thành công khá, thế thì các hoàng tử kia làm sao mà sánh được?

"Các ngươi thật sự nghĩ y chưa tới đây sao?"

"Chẳng lẽ, y ở đây?"

"Đứa cháu ốm yếu của đốc công tới đây mấy hôm trước, các ngươi còn nhớ không?"

Đó chính là tam hoàng tử. Thật ra ngày nào y cũng tới đây, chẳng qua là chỉ với bây nhiêu người, bọn họ không phá vỡ được hàng phòng thủ của tam hoàng tử. Những người chế tạo thuyền, thậm chí cả dân chúng đi lại trên đường đều do Thiệu An Lân bố trí.

Nam nhân này đã vượt qua việc bị ám sát, bị công kích công khai, còn có cao thủ của Đàm Hải đạo do nhị hoàng tử phái tới nữa, nhưng ngoài bị thương thì không có bất cứ hao tổn gì, còn dư tinh thần làm việc khác, Lạc Học CHân không cảnh giác không được.

"Các ngươi có ngửi thấy mùi gì lạ không?" Trong mùi ẩm ướt, mằn mặn của gió biển, còn xen lẫn chút hương vị kỳ lạ khác. Lạc Học Chân nhíu mày, "Không ổn, mau lùi lạu!"

Lão phát hiện ra Thiệu An Lân đã biết mất. Lạc Học Chân đứng bật dậy. Một khắc trước còn ở kia, vậy mà bỗng nhiên không thấy bóng dáng.

Nhưng không kịp nữa. Khi Lạc Học Chân nhận ra có gì đó không đúng, ám vệ bên cạnh lão đã ngã gục.

Một thân thể kề sát sau lưng, môt thanh đao cứng rắn, sắc bén, lạnh băng kề lên cổ. Giọng Thiệu An Lân ôn nhuận như ngọc khẽ vang bên tai, "Thật không ngờ, trong những kẻ tới ám sát ta còn có cả Vanh Hiến tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh, kỳ tài binh pháp, thật vinh hạnh cho ta quá!"

"Tam hoàng tử, đã lâu không gặp, ngài vẫn khỏe chứ." Quả nhiên là y.

"Đúng là đã lâu không gặp. Bảo sao ta vẫn luôn muốn thuyết phục ông trung thành với ta, ông không thèm đáp lại. Ta còn tưởng ông thật sự không muốn dính vào chuyện giao tranh của mấy hoàng tử chúng ta. Nếu không dựa vào mạng lưới tình báo của mẫu phi, ta còn không biết ông đã nhìn trúng tiểu thất. Quả nhiên là Vanh Hiến tiên sinh, luôn chọn cách thức khác người." Thiệu An Lân ha ha cười.

Lạc Học Chân lạnh lùng đáp, "Ngài không ở kình thành mà lại tương đối rõ mọi chuyện đấy nhỉ."

"Như nhau cả thôi. Một nhân tài như ông cũng không có bao nhiêu năng lực ám sát, muốn trách thì chỉ có thể trách chủ tử không quý trọng tính mạng ông. Thế chẳng phải là dùng sai người rồi sao? Chủ tử của ông chẳng qua chỉ muốn ông tự tìm lấy cái chết."

Lạc Học Chân nghe vậy, ánh mắt có chút u tối, nhưng lại lập tức khôi phục như bình thường, lạnh nhạt nói, "Chuyện này không phiền điện hạ quan tâm."

"Ờ, ông nói xem ta phải làm thế nào mới đáp lễ xứng đáng cho thất đệ thân ái của ta đây?"


Chỉ e mấy ngày nay, bọn họ đã bị Thiệu An Lân bao vây rồi.

Lạc Học Chân bỗng nhiên bị bổ thẳng một cú vào sau gáy, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Ở khu vực biên giới Ấm Đột quốc và Khương vu có rất nhiều ốc đảo. Lúc này, nơi nơi khô héo hoang tàn, tuyết chưa tan loang lổ phủ trên mặt đất. Các đó không xa là một đám người quây quanh lửa trại.

Mấy người Phì Hổ trợn mắt nhìn thiếu niên bỗng nhiên xuất hiện như hồn ma.

Bọn họ đều chưa từng gặp trực tiếp công tử, nhưng không hiểu vì sao, người mang diện mạo nhu nhược vô hại này khiến cho bọn họ không hỏi cũng biết đó chính là công tử, vị chủ nhân mà Túc Ngọc và Thanh Nhiễm đai nhân không tiếc bỏ lại kinh thành phồn hoa cùng thất hoàng tử cao quý để theo hầu. Bên dưới dung nhan chẳng đáng để phòng bị, lại là cái đầu mưu lược kinh hồn.

"Công....Công tử?" Thịt trên mặt Phì Hổ run run. Khinh công hắn rất tốt, nhưng vóc dáng lợi béo phục phịch, theo lời Phó Thần thì hắn thuộc dạng mũm mĩm mềm mại.

"Ừ, xem ra ta không cần giới thiệu bản thân nữa." Phó Thần cũng khom người đến bên cạnh bọn họ. Hắn núp xuống, quan sát đằng xa.

"Sao lại thế được, không phải ngài không vừa mắt chúng ta sao." Mấy người kia có chút ngại ngùng. Lần đầu tiên xúc, bọn họ cũng không đoán được ý nghĩ trong đầu vị chủ nhân mới này.

"Suỵt!" Phó Thần chợt nói, mắt không rời đối tượng, ra hiệu bảo bọn họ im lặng. "Bắt đầu!"

Chỉ thấy phía xa kia là những khóm lều trại lớn nhỏ khác nhau, vẽ đồ đằng đặc thù của bộ lạc Ô Ưởng, là những con mèo đủ hình thái, thần linh trong tín ngưỡng của bộ lạc này. Có rất nhiều truyền thuyết về mèo, nổ tiếng nhất là chuyện một con mèo có chín mạng, chỉ cần chịu khó tìm đọc là thấy. Ngoài ra, người ta cho rằng mèo là giống loài có lòng thù hận sâu nặng, mối thu lưu truyền suốt chín kiếp.

Một đám người đang im lặng ăn uống, mặt lộ đầy vẻ nghiêm trang.

Chỉ có miếng thịt nai bị xiên bằng gậy gỗ, nướng vàng óng trên lửa đỏ, phát ra âm thanh lách tách.

Nhìn trang phục khác biệt của những người này, có thể nhận ra họ là một bộ lạc được truyền thừa mẫu hệ, nữ giới có địa vị tương đối cao.

Ba người bước ra khỏi căn lều lớn xa hoa nhất.

Nói chính xác là hai nữ nhân kéo lê một nam nhân dưới đất. Nữ nhân trẻ tuổi kia hết sức cường tráng, nước da ngăm đen, mặc áo choàng da thú đặc trưng của bộ lạc, bên trong lót một lớp khải giáp. Khắp người nàng ta đeo đầy bảo thạch trân quý, phát ra ánh sáng ngũ sắc. Phó Thần đoán người này chính là nữ nhân đứng đầu bộ lạc, A Kỳ Lâm. Người lớn tuổi kia thì nhăn nhó như một tấm vải nhàu, khoách áo choàng đen, chống gậy đi về phía trước. Bà ta hẳn là Quỷ Thi bà của bộ lạc Ô Ưởng, người chỉ xuất hiện trong những thời điểm quan trọng, đươc người trong tộc vô cùng tôn kính.

Phó Thần lại dời sự chú ý sang vị nam nhân đang bò lết tứ chi trên mặt đất, cổ bị buộc bởi một sợi dây thừng, đầu sợi dây nằm trong tay A Kỳ Lâm, trông chẳng khác gì cảnh một người hiện đại dắt chó đi dạo.

Tóc người kia xõa rối lung tung, quần áo không đủ che chắn, xộc xệch rách rưới. Xuyên qua lớp áo có thể nhìn thấy thân thể trắng nõn của nham nhân kia chất đầy những vết bầm xanh xanh tím tím. Chắc y rất lạnh, nhưng lại bị dạy dỗ đến ngoan ngoãn phục tùng.

Lúc nam nhân ngẩng đầu lên, Phó Thần hơi sửng sốt.

Bát hoàng tử Thiệu Gia Mậu, từng làm một trong thiết tam giác của nhị hoàng tử, là huynh đệ ruột của Thiệu Tân Ngôn, cũng là người ca ca mà Thiệu Tân Ngôn luôn muốn cứu.

Theo lời Thiệu Tân Ngôn, Phó Thần có thể đoán được sơ sơ, cuộc sống của bọn họ trong bộ lạc vô cùng thê thảm, nếu không thì đường đường là thập nhị hoàng tử, đâu thể nào dễ dàng thỏa hiệp như thế. Có điều, hắn không ngờ tới, y lại bị thủ lĩnh bộ lạc xem là thú cưng. Tình hình đã vượt quá khả năng suy đoán của Phó Thần.

Năm đó, dáng vẻ chí cao khí ngang của bát hoàng tử còn in lại trong đầu Phó Thần. Không thể nghxi tới, có ngày y lại bò rạp trên mặt đất, không còn chút cao ngạo một hoàng tử nên có. Thế này gọi là hòa thân ư?

Nếu không phải năm xưa, hắn và thất hoàng tử cùng nhau giăng bẫy thì có lẽ hai vị này cũng không rơi vào tình cảnh ấy. Bị ép cưới vợ đã đành, còn phải ở lại bộ lạc này một năm.

Nhưng dù có áy náy cũng không khiến Phó Thần thay đổi chủ ý. Nếu hắn không tính kế bọn họ thì sẽ đến lúc bọn họ tính kế Thiệu Hoa Trì.

Quỷ Thi bà đi tới ngọn lửa giữa khu lều trại, nói với nam nữ già trẻ trong bộ lạc, "Mấy ngày trước, tứ vương gia Kích quốc đã cướp đi một sủng vật của chúng ta. Ta biết các ngươi rất tức giận, muốn trả thù hắn, nhưng Kích quốc hoàng đế đã phái người đưa tới hai mươi vị mỹ thiếu niên có thân phận cao quý, kết thân cùng các chiến sĩ anh dũng của bộ tộc ta, còn thêm vạn lương hoàng kim để bồi tội. Hắn rất có thành ý, tộc trưởng đã nhận lấy phần bồi lễ này."


Gương mặt của những nữ tử cường tráng kia được lửa chiếu đỏ bừng, hết sức hưng phấn. Họ nắm trường mâu trong tay, đồng thanh hô vang. "Tộc trưởng uy vũ, tộc trưởng uy vũ!"

Người cầm dây Thiệu Gia Mâu, A Kỳ Lâm mỉm cười, khóe miệng tràn đầy đắc ý không che giấu được, đạp đạp cái mông tròn trịa của Thiệu Gia Mậu, "Phu quân, chàng có vui không?"

Thiệu Gia Mậu ngoan ngoãn cúi đầu, che đi ngon ngươi tích huyết đỏ thẫm, lắc lắc mông, "Vui lắm."

Y biết nếu hôm nay mình không nghe lời thì lát nữa quay về lều trại sẽ phải chịu những trận đòn hung hiểm, cho nên phản ứng này đã thành thói quen.

Có thể khiến hoàng đế Kích quốc đích thân bồi tội, còn tặng lễ phong phú như vậy, chính là vinh diệu của người làm tộc trưởng như nàng, cũng đồng thời tượng trưng cho sự hùng cường của bộ lạc.

"Hoàng đế Kích quốc có thành ý như vậy, nên ta đã thương nghị với các tộc trưởng, quyết định tế tự cho hắn một lần, nguyền rủa kẻ địch của hắn, tức là Thất Sát, đứng đầu trong Sát Phá Lang." Quỷ Thi bà cầm lấy quyền trượng chỉ lên một ngôi sao lấp lánh trên không, "Chính là ngôi sao kia. Nó biểu thị cho sự đổi thay của vận mệnh ban đầu, làm đảo loạn bốn mươi tám bộ tộc tây vực. Bây giờ chúng ta sẽ tiến hành nghi thức thần thánh này!"

Giống như Phi Khanh phỏng đoán, Lý Biến Thiên quả thật không tin vào những thứ như vận mệnh, cũng không cho rằng một Sát Phá Lang lại có thể hủy diệt nhiều năm hắn dày công sắp xếp. Nhưng hắn cũng không mạo hiểm. Để phòng ngừa vạn nhất, hắn luôn chuẩn bị chu toàn mọi mặt, và đây là một trong số đó.

Mà điều này lại nằm ngoài dự đoán của Phó Thần.

Thất Sát .... Đây không phải lần đầu tiên hắn nghe từ này. Lần cuối hắn trông thấy, chính là phong thư chuyển bằng mật điểu, của Phi Khanh gửi tới Lý Biến Thiên.

Số lượng chữ viết trong thư khá nhiều, hoàn toàn không giống tác phong của Phi Khanh, trong đó trình bày những kế hoạch đã thất bại của Lý Biến Thiên trong suốt một năm nay, dường như muốn Lý Biến Thiên coi trọng vấn đền này. Không biết có phảu trùng hợp hay không, nhưng tất cả những kế hoạch đó đều có sự can thiệp của Phó Thần.

Cuối cùng chỉ để lại một câu : Thất sát tinh động, đang ở gần ngài. E là có kiếp, xin ngài cẩn thận.

Phó Thần cũng không tin mấy thứ số mệnh này, nhưng nhớ đến những lời Lý Biến Thiên từng nói với mình lúc trước, hắn đoán dường như Lý Biến Thiên có một kẻ địch trong số mệnh, mà hắn còn chưa rõ thân phận của kẻ địch kia.

Kết hợp với những gì đã chứng kiến, có lẽ kẻ địch ấy chính là Thất Sát tinh trong bức thư.

Phó Thần mong rằng mình suy nghĩ quá nhiều. Đây cùng lắm chỉ là những phỏng đoán liên tưởng của hắn, nhưng thà tin còn hơn không tin.

Hắn không thể trơ mắt nhìn người biểu trưng cho Thất Sát tinh bị bọn họ chú sát.

Lúc này, lễ tế đã bắt đầu.

Trái tim Phó Thần đập thình thịch. Hắn nhắm mắt, loại bỏ những kế hoạch đã sắp xếp trong ngày hôm nay.

Dường như đã đưa ra quyết đinh, hắn quay đầu, nói với mấy người Phúc Xà Phì Hổ, "Kế hoạch thay đổi, tất cả các ngươi lại đây."