Nhắc lại chuyện ngày hôm ấy, Thiệu Hoa Trì tìm thấy bức tranh vẽ chính mình trong phòng của Cảnh Dật. Ban đầu, Thiệu Hoa Trì không nghĩ quá nhiều, chỉ cho là Cảnh Dật tùy tiện vẽ chơi. Nhưng không hiểu sao trong lòng y vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ, cho nên vẫn âm thầm ghi nhớ. Sau đó, Cảnh Dật vì cản tên cho y mà trọng thương cần tĩnh dưỡng, y sai một nhóm thuộc hạ chỉ nghe lệnh mình, chuyên phụ trách bảo hộ Cảnh Dật. Từ những tin tức thủ hạ báo về, y phát hiện ra một chuyện khiến y nghẹn họng trân trối, nhưng lại phấn chấn sau cơn tuyệt vọng.
Lúc đầu, y vừa buồn cười lại vừa khó hiểu, nhưng dần dần nhận ra mọi chuyện không phải trùng hợp ngẫu nhiên. Vanh Hiến tiên sinh tuyệt đối không làm những chuyện dư thừa như thế, thậm chí còn làm đến cẩn thận, giống như là....sợ y phát hiện ra. Y không biểu hiện cảm xúc vui sướng điên cuồng, bởi y sợ lỡ như đây không phải sự thật, y sẽ sụp đổ hoàn toàn.
Thiệu Hoa Trì cảm thấy mình chưa bao giờ lãnh tĩnh, kiên trì như vậy. Y hạ lệnh đâu vào đấy, kéo từng mối tơ rối, gỡ bỏ mọi điểm đáng ngờ.
Cho đến khi khẳng định chắc chắn, y mới dám đi đến kết luận khó tin ấy,còn trước kia cùng lắm chỉ là phỏng đoán mà thôi.
Trong khoảng thời gian này, Thiệu Hoa Trì không ngừng tìm kiếm sơ hở. Có lẽ ngay bản thân y cũng không ngờ rằng, y lợi dụng thế lực do thái hậu bồi dưỡng, cuối cùng lại dùng để đối phó với chính thuộc hạ của mình.
Chỉ riêng chuyện lần này, y tuyệt đối không thể bỏ qua một khả năng nhỏ nhoi nào.
Nhưng bọn họ cũng tiến hành rất kín kẽ, gần như không để lộ dấu vết gì khiến người ta nghi ngờ. Y cũng không sốt ruột, còn cố gắng suy đoán từ bất cứ dấu hiệu nào có thể tìm ra, đồng thời, y cũng hết sức kiên nhẫn thăm dò từ Cảnh Dật. Cho đến khi tìm được chút phương hướng, thẳng tay ra đòn, cuối cùng cũng tìm được ít tin tức nửa thật nửa giả. Tuy nhiên, những manh mối đó đều như đá chìm đát biển. Nếu là trước kia, chắc chắn y đã không còn kiên nhẫn nữa, chỉ có lần này, y nhất quyết không buông tay. Sau đó, khi không còn cách nào nữa, y sai người về phía Tây bắc, đi dọc theo lộ trình của Vanh Hiến tiên sinh để lần tìm. Đây là hy vọng cuối cùng, chỉ mong trời xanh mở mắt, cho y chút tia sáng. Cuối cùng, y mới tìm được tờ lệnh truy nã ở một thị trấn xa xôi.
Tranh vẽ gương mặt Phó Thần được họa bởi bút pháp giống hệt thất hoàng tử, một nét cũng không sai, trên đó còn đóng dấu quan phủ. Nếu có người nào thần thông quảng đại đến nỗi quan phủ cũng phải nghe lời, thì e chỉ có một mình Vanh Hiến tiên sinh.
Nếu người kia không chết, vì sao phải gạt y?
Còn cả thi thể và ngọc bội....thì giải thích thế nào?
Phải, Vanh Hiến tiên sinh và ngay cả bản thân y đều từng cảm thấy Phó Thần quá mức tâm cơ thâm trầm. Nếu hắn trung thành thì chắc chắc sẽ là một trợ lực to lớn. Nhưng hiển nhiên, Phó Thần quá tham lam, muốn quá nhiều. Sẽ không có ai dám để một kẻ không toàn tâm toàn ý như vậy tự do bên cạnh mình.
Vanh Hiến tiên sinh biết y sẽ không đồng ý ám sát Phó Thần lần nữa. Vì tương lai của phe thất hoàng tử, lão nhất định sẽ ra tay.
Nếu như Phó Thần không chết, lại phải đối mặt với sự truy đuổi của Vanh Hiến tiên sinh, đương nhiên sẽ phải trốn, trốn thật xa.
Nếu y là Phó Thần thì nhất định cũng lẽ làm như thế.
Tâm tư Phó Thần tinh tế từng đường tơ kẽ tóc, phòng bị cẩn trọng. Khó khăn lắm mới khiến hắn mở lòng ra một chút, nhưng giờ e là hắn vừa hối hận, vừa tức giận, vừa thất vọng.
Thiệu Hoa Trì cảm thấy cuộc đời mình đúng là một chuyện nực cười. Y không có người thân, không có người yêu, không có phụ thân, không có thuộc hạ. Trên đời này không có một ai thực sự quan tâm đến y, thậm chí y nghĩ gì bọn họ cũng chẳng muốn biết.
Trong khoảnh khắc ấy, y chợt nghĩ hay là kết thúc mạng mình đi. Một cuộc đời chẳng có gì đáng trông đợi như thế, còn gì tốt mà đấu tranh. Tranh cho ai xem, ai sẽ để ý cơ chứ?
Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi.
Ngày đó, Thiệu Hoa Trì cười điên dại cả một ngày trong phòng mình. Y xem như đã bị phụ thân lừa gạt, xem một kẻ trợ Trụ vi ngược như Cảnh Dật là ân nhân, xem như vĩnh viễn mất đi người mình tin tưởng nhất.
Một thân một mình. Hình như y bao giờ cũng chỉ có một thân một mình
Mấy ngày trước, Thanh Nhiễm chết, tám người khác rời đi. Y biết thật ra bọn họ chưa chết, chỉ là không còn muốn trung thành với y nữa mà thôi.
"Điện hạ, có cần bắt bọn họ về không?" Quỷ Tử hỏi.
"Tâm bọn họ đã không còn ở trên người ta, bắt về có tác dụng gì? Loại thuộc hạ như thế ta không dùng nổi. Họ muốn đi thì cứ để họ đi đi, không cần đuổi tận giết tuyệt, xem như trọn vẹn tình nghĩ chủ tớ bấy lâu. Nếu có gặp lại cũng không cần khách khí." Y nhớ mình đã trả lời như vậy.
Tất cả mọi người gạt y. Y như một tên ngốc bị nhốt trong phòng tối, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.
Nhưng dù có ngốc, chí ít cũng có quyền sinh tồn. Không hiểu mưu mô quỷ kế thì có thể học. Tính tình nóng nảy thiếu kiên nhẫn, y có thể bỏ. Dù có là tên ngốc, dựa vào cái gì mà y phải chịu hết người này đến người khác giật dây. Y chưa bao giờ khao khát quyền lực như thế, thứ quyền lực chí cao vô thượng, thứ địa vị không ai sánh bằng.
Những ký ức đầm đìa máu ấy, Thiệu Hoa Trì đều cất giấu thật sâu trong tâm khảm. Ngày hôm sau, y vẫn là thất hoàng tử Thiệu Hoa Trì ý khí phong phát, được Tấn Thành đế coi trọng, được người người ghen tị đỏ mắt.
Lần này gọi Lương Thành Văn tới đây, chẳng qua chỉ để thêm phần khẳng định kết luận trong lòng mình.
Khi thấy ánh mắt Lương Thành Văn không kiềm chế được sự sửng sốt, y mới có thể chắc chắc những phỏng đoán của mình đều là sự thật. Lồng ngực cuộn trào như muốn sôi lên, hốc mắt cũng bất chợt nóng bừng, "Ngươi đã từng thấy rồi, phải không?"
Trông thấy bờ vai hơi run rẩy nhưng còn cố gắng trấn định của Thiệu Hoa Trì, Lương Thành Văn có chút không đành lòng. Bấy giờ Lương Thành Văn mới nghĩ thấu, có lẽ bọn họ đã hiểu lầm điện hạ rồi, bây giờ còn che giấu nữa cũng chẳng ích gì, "Quả thực, thần đã trông thấy lệnh truy nã giống như thế này. Đây không phải mưu kế của điện hạ sao?"
"Đương nhiên không phải ra, làm sao ta có thể giết hắn được? Không thể nào !" Thiệu Hoa Trì bưng kín mặt. Cơn đau giằng xé lục phủ ngũ tạng khiến y không đè nén được cảm xúc.
Nếu không phải y không đủ tốt, vừa ngu xuẩn lại ngây thơ, thì sao những người khác đều cho rằng y muốn giết Phó Thần. Nếu y không xử lý rõ ràng những mâu thuẫn về các quyết sách với Vanh Hiến tiên sinh, không để lão xem Phó Thần là nhân tố khó nắm bắt, thì Vanh Hiến tiên sinh đã chẳng rat ay. Suy cho cùng, người hại Phó Thần vẫn là y, là y.
"Nhưng dù vậy, ta vẫn rất mừng. Không có gì có thể khiến ta vui mừng hơn việc hắn còn sống."
Lương Thành Văn nghe thấy tiếng nức nở khe khẽ, kinh ngạc ngẩng đầu lên, mới phát hiện Thiệu Hoa Trì đang cười, nhưng lệ rơi đầy mặt.
.
Vanh Hiến tiên sinh đã sai người đuổi giết Phó Thần suốt dọc lộ trình từ kinh thành đến Tây Bắc, cuối cùng dừng ở huyện Lô Tích. Phó Thần không màng đến sự phản đối của Tấn Thành đế, chuẩn bị lên đường đi chẩn tai ở Tây Bắc. Vì sự an toàn của y, Tấn Thành đế phái theo vài đội nhân mã cùng lương thực, vừa bảo vệ Thiệu Hoa Trì, vừa cứu tế bách tính trên đường đi.
Lúc Thiệu Hoa Trì đến được biên giới Tây bắc, tránh đại loạn ven đường, y bí mật vòng đường xa đến quên nhà Phó Thần ở Cao Châu. Y bước vào căn nhà đất thô sơ mà Phó Thần từng sống, trước con mắt kinh hãi của mọi người.
Thiệu Hoa Trì nhìn những bức tường lọt gió, những mảnh đất khô cằn, những con người vàng vọt, không biết phải nói gì. Thứ lương thực tốt nhất trong nhà chính là chút cháo cám trộn cùng ít rau dại.
Dù trước kia, y từng sai Chúc Lương Bằng đưa lương thực tới, sau đó còn phái người ở lại bảo vệ thôn làng, giờ chỉ còn duy nhất một gian Phó gia, nhưng bọn họ vẫn thường xuyên bị những kẻ đói khát kết thành bầy đàn đến cướp đồ ăn. Ngay cả người được sai ở lại trông nom cũng bị đánh chết. May mà người nhà Phó Gia trốn được vào phòng trong, tránh qua kiếp nạn.
Đây là nơi Phó Thần từng sinh sống ư? Đừng nói lương thực hoa màu, ngay cả ngọn cỏ còn không mọc nổi, cùng một đám người không khá hơn đầu lâu xương chéo là bao.
Thiệu Hoa Trì chỉ nhìn hết thảy, thật lâu không nói.
Người nhà Phó gia không có thức ăn, không quần áo mặc, nhìn thấy y mà ngỡ như gặp được thần phạt, muốn quỳ lạy nhưng lại sợ hãi chẳng biết làm sao.
Thiệu Hoa Trì có thể cảm nhận được sự thành thật của những người nông dân này, còn mang thiện ý với y, liền nở nụ cười hiền hậu, muốn khiến bọn họ bình tâm hơn.
Các huynh đệ tỷ muội Phó gia ngẩn người nhìn nụ cười phong hoa tuyệt đại ấy. Nếu không phải ngoài kia còn nhiều tinh binh thị vệ. có đánh chết họ cũng chẳng dám tin, đường đường là Tấn quốc thất hoàng tử mà lại tìm đến nơi thâm sơn cùng cốc của họ, còn hiền hậu như thế nữa.
Thất hoàng tử mặc trên người thứ quần áo mà trí tưởng tượng của bọn họ có bay xa đến mấy cũng không hình dung được. Thất hoàng tử mỉm cười thật thân thiết, thật ôn hòa, hỏi bọn họ sống có tốt không, có đủ ăn không, có đủ mặc không. Họ vẫn nhớ những tên nha dịch trong thị trấn luôn đánh chửi, ghét bỏ họ, nhưng thất hoàng tử có địa vị hơn huyện thái gia bao nhiêu lần, lại vô cùng hiền hậu. Hơn nữa, tuy rằng thất hoàng tử đeo mặt nạ che nửa bên mặt, nhưng y thật đẹp, ngỡ như tiên hạ phàm.
Người nhà Phó gia chưa từng trông thấy ai ăn mặc đẹp như thế, địa vị cao như thế, sợ đến nhũn cả chân, không biết phải biểu hiện thế nào cho phải.
May sao Thiệu Hoa Trì đã bảo thuộc hạ chờ bên ngoài, chỉ vào đây một mình.
Triệu Thị và Phó Tinh, Phó Liễu vội vàng dùng quần áo trên người, lau bộ bàn ghế đơn sơ, sợ nó làm bẩn áo Thiệu Hoa Trì.
Thiệu Hoa Trì khoát tay, " Không cần phiền toái, ta ngồi một lúc rồi đi ngay. Lần này ta đến Tây bắc chẩn tai. Phó Thần ở trong cung làm việc cho ta, ta xem như tiện đường đến thăm người nhà hắn xem có khỏe mạnh không."
"Tứ nhi, nó có khỏe không? Mùa đông ở đó có lạnh lắm không?" Triệu thị vừa nghe Thiệu Hoa Trì nhắc tới Phó Thần, quýnh quáng đến đệ quên mất cả căng thẳng khi ở trước mặt hoàng tử.
"Hắn rất khỏe, cũng rất nhớ các ngươi." Những lời này là thật. Nếu không phải vì người nhà, có lẽ hắn đã rời đi lâu rồi.
"Vâng, vâng, điện hạ nói phải. Nó được làm việc cho một vị chủ tử tốt như ngài thì chúng ta có gì phải lo lắng đây." Triệu thị lau nước mắt. Lần trước, Chúc Lương Bằng đến đưa thức ăn, bọn họ đã biết Phó Thần hẳn là gặp được chủ tốt, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng vị chủ tử ấy sẽ đích thân tới nhà. Bốn chữ thụ sủng nhược kinh cũng không đủ để diễn tả tâm trạng. "Ở nhà không có gì phải bận tâm đâu. Chỉ cần sồng tốt thì cái gì cũng không quan trọng."
Thiệu Hoa Trì nghe thấy câu này thì sửng sốt, ý vị thâm trường nhìn gian phòng cũ nát, cười lưu luyến, "Đúng, sống tốt là được rồi."
"Lần này ta tới đây cũng muốn hỏi các ngươi, không biết các ngươi có muốn đến chỗ tốt hơn không. Dựa vào năng lực của ta thì chút việc đó vẫn có thể giúp được."
Người Phó gia liếc mắt nhìn nhau. Dù rằng khao khát dâng trào, dù biết chỉ cần gật đầu là sẽ có cơm ngon áo đẹp, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn phải miễn cưỡng từ chối. Bọn họ không muốn gây thêm phiền toái cho Phó Thần. Đường đường là thất hoàng tử mà lại nhìn trúng Tứ nhi nhà họ, còn ngàn dặm xa xôi tới đây, càng nghèo khó thì càng thấu hiểu một lý lẽ, thứ gì tốt đều sẽ phải đánh đổi bằng cái giá tương đương. Dù bọn họ dốt đặc cắn mai, nhưng giỏi nhất chính là thích nghi với hoàn cảnh. Nếu bọn họ đồng ý, không chừng Phó Thần sẽ gặp phải nguy hiểm nào đó trong cung. Còn nếu bọn họ ở lại nơi thâm sơn cùng cốc này, biết đâu hắn sẽ an toàn một chút.
"Cảm ơn điện hạ, chúng ta đã quen ở chỗ này rồi. Hơn nữa, chúng ta còn muốn đợi tứ nhi quay về." Chuyển đi rồi, Phó Thần sẽ không tìm được đường về nhà nữa.
Tứ nhi là tên hồi nhỏ của Phó Thần, vì hắn là con thứ tư.
"Ta sẽ để lại vài người bảo vệ các ngươi. Nếu các ngươi đổi ý thì có thể gửi thư cho ta."
Người Phó gia nghe vậy, cảm động đến rơi nước mắt. Đang đinh quỳ xuống cự tuyệt thì Thiệu Hoa Trì lạu đưa tay đỡ họ dậy, mong họ bằng lòng nhận lấy, nếu không thì chỉ còn cách chuyển nhà thôi.
Thiệu Hoa Trì cũng không ép người Phó gia rời đi. Bây giờ, y tránh được tai mắt để đến Cao Châu đã chẳng dễ dàng gì, nếu lại sắp xếp nơi ở cho người nhà Phó gia thì đánh động quá lớn, khiến người khác chú ý. Mà chỉ cần y rời khỏi kinh thành thì sự an toàn tính mạng không còn chắc chắn nữa.
Thiệu Hoa Trì đi lòng vòng trong gian nhà đất, nhận thấy nhà này bé kinh khủng, chỉ có hai gian phòng và một phòng ăn. Trong phòng ngủ chỉ lót vài tấm ván gỗ cho mấy đứa trẻ chen chúc nằm. Hoàn cảnh như vậy thật quá khó khăn. Bỗng nhiên, hắn trông thấy một chiếc chậu đất cắm nén hương, "Đây là?"
Nhị cô nương Phó Liễu thấy Thiệu Hoa Trì đang tham quan phòng cũ của Phó Thần, vội cẩn thận theo sau chỉ dẫn.
"Ngày trước, bà ngoại của chúng ta vì nhường ăn cho mấy đứa cháu nên nghẹn đất mà chết. Tiểu Thần lấy đất trong bụng của bà ra. Nó bảo phải như thế bà mới ra đi thanh thản được. Bây giờ chúng ta thờ cúng chỗ đất này."
"Vậy sao? Thế thì ta cũng nên tế bái."
Thiệu Hoa Trì đốt nén nhanh, cúi đầu ba vái trong ánh mắt kinh hoảng của Phó Liễu.
Vì sao thất hoàng tử lại thắp hương cho bà của họ?
Lúc ra ngoài, một tiểu cô nương nhìn như củ cải đỏ túm góc áo Thiệu Hoa Trì. Đó là muội muội nhỏ nhất của Phó Thần, tên là Phó Dung, "Cha mẹ nói, tứ ca vì cứu người nhà nên mới tiến cung, nhờ thế cả nhà mới không chết đói. Thần tiên ca ca, không biết có thể cho Tiểu Dung vào cung thay tứ ca không? Tiểu Dung có thể kiếm thật nhiều đồ ăn!"
Thiệu Hoa Trì đưa tay ôm lấy thân hình nhẹ bẫng của Phó Dung. Tuổi còn nhỏ nhưng tinh ranh như quỷ, y dường như thấy được chút bóng dáng của người nào đó, trong mắt lộ đầy hoài niệm, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều. "Muội tên là Tiểu Dung à?"
"Vâng, trước khi đi, tứ ca đặt tên cho. Huynh ấy nói với mẹ là sau này tiểu ngũ có thể đẹp như hoa phù dung, tinh thần phấn chấn. Hoa phù dung đẹp lắm sao? Thần tiên ca ca đã thấy bao giờ chưa?"
"Ừ, đẹp lắm, cũng rất phấn chấn tinh thần. Tứ ca của muội nhất định không nỡ để muội vào cung đâu. Hắn chỉ mong muội lớn lên khỏe mạnh." Chứ không phải sớm chiều không no, lúc nào cũng lo lắng sợ hãi.
Thiệu Hoa Trì thờ dài một tiếng, sờ sờ mái tóc bù xù của đứa nhỏ.
Lúc ra ngoài ,Triệu thị đã nấu xong bữa cơm thịnh soạn nhất của nhà họ, là một đĩa bánh ngô nghi ngút hơn nóng.
Triệu thị vò vò chiếc cáo bông cũ nát, sợ tay mình làm bẩn Thiệu Hoa Trì nên không dám chạm, chỉ co quắp bất an, "Nhà không có gì ăn, không biết thất điện hạ có muốn dùng một chút hay không?"
Thực ra bọn họ vốn không cảm thấy Thiệu Hoa Trì có thể nuốt trôi thứ này, chẳng qua chỉ khách khí mời một câu thôi.
Thiệu Hoa Trì lại chẳng hề từ chối, cầm lấy một miếng, từ từ cắn từng mẩu bánh ngô cứng như đá tảng. Sau đó, y lại ngâm vào chút nước để bánh mềm ra ra, sau đó đút cho Phó Dung vẫn đang chảy nước miếng ròng ròng bên cạnh.
Dáng vẻ y đút cho Phó Dung ăn cực kỳ kiên nhẫn, chẳng hề để tâm quần áo Phó Dung dơ bẩn, hôi hám.
Ngươi một miếng ta một miếng, ăn hết bánh rồi, Thiệu Hoa Trì mới rạng rỡ cười với Triệu thị, khiến cho người nhà Phó gia nghiêng ngả trước sắc đẹp của y, "Ngon lắm, có hương vị quê nhà."
Y nói thật chân thành, không hề có cảm giác lừa gạt.
Người Phó gia nhìn thất hoàng tử chẳng làm giá chút nào, gan cũng to hơn một chút. Trong lúc Thiệu Hoa Trì vô tình hỏi thăm, họ cũng kể cho y nghe không ít chuyện trước kia của Phó Thần.
Thiệu Hoa Trì chỉ im lặng nghe, cho đến khi không thể không lên đường mới đứng dậy rời đi.
Người Phó gia nhìn bóng dáng khuất xa của Thiệu Hoa Trì, cảm khái. Vị hoàng tử này khiến người ta không thể không yêu mến, tập hợp những phẩm chất tốt đẹp nhất của một vị đế vương trong trí tưởng tượng của họ.