Lúc bị đám tôi tớ đưa đi, Thiệu Tân Ngôn quay đầu nhìn về phía Phó Thần, ánh mắt đầy ý vị sâu xa, giống như đang khẩn khoản giao phó điều gì.
Y vẫn nhớ như in lời cuối cùng Phó Thần nói với mình. Khi ấy, y như hổ đói ba năm mà điên cuồng ăn mấy miếng bánh điểm tâm, suýt nữa chết nghẹn.
Vất vả lắm mới nuốt trôi, liền nghe Phó Thần nói.
"Nói vậy là điện hạ không biết tứ vương gia đưa ngươi về làm gì?"
"Mặt mũi Thiệu Tân Ngôn đột nhiên xanh lét. Sao y không biết được cơ chứ, bằng không thì đâu có trốn chui trốn lủi như thế này. Đối với bất cứ nam nhân nào, đây là chuyện vô cùng nhục nhã, đến nỗi chỉ hận không thể băm vằm kẻ đầu sỏ, chưa kể hắn còn ra lệnh chặt đứt ngón tay y. Chỗ đó tuy đã được cầm máu, nhưng đã trống trơn, vĩnh viễn không thể gắn lại. Trước kia y luôn khinh thường lão thất, giờ thì đến lão thất còn chẳng bằng, lão thất ít ra còn có thân thể nguyên vẹn. "Ngươi có gì thì cứ nói thẳng đi, đừng thừa nước đục thả câu."
"Cho nên người điện hạ nên căm hận nhất bây giờ không phải ta, mà là hắn mới đúng. Sức lực thì phải dùng đúng chỗ mới có tác dụng." Phó Thần cười cực kỳ lương thiện.
Thiệu Tân Ngôn nhanh chóng bị vài ba câu nói của Phó Thần thuyết phục, run rẩy một hồi, giờ mới tỉnh táo.
"Ngươi chỉ muốn lợi dụng ta để đạt được mục đích của mình. Ta cảm thấy ngươi chẳng hề giống vẻ bề ngoài, so với Lý Diệp Tổ ngươi còn đáng sợ hơn." Tuy nói vậy nhưng giọng điệu của Thiệu Tân Ngôn lại có chút bất đắc dĩ, chẳng còn bao nhiêu căm ghét với Phó Thần. Trước mắt năm nhân này, dù biết rõ rằng hắn đang lợi dụng mình, nhưng người ta vẫn phải cam tâm tình nguyện để cho hắn lợi dụng. Bởi vì hắn đã cho ngươi biết, ngươi chỉ có hai lựa chọn mà thôi, một cái là đi thẳng vào đường cùng, một cái có le lói chút ánh sáng. "Ta nhờ ngươi một việc."
Phó Thần nhướn mày, bảo y nói.
"Nếu lần nay ta chẳng may gặp chuyện, ngươi hãy thay ta cứu bát ca, huynh ấy sắp...." Thiệu Tân Ngôn che mặt, âm thanh nghẹn ngào.
Phó Thần không đáp lại. Năm nhưa, thiết tam giác này đã khi nhục Thiệu Hoa Trì ra sao, y còn nhớ rõ.
Dù nói bây giờ y và Thiệu Hoa Trì đã mỗi người một ngả, nhưng cũng không tới lượt người khác tùy tiện động vào.
Còn về việc không trả lời Thiệu Tân Ngôn, cả hai người đều biết rõ, người nắm đằng chuôi là Phó Thần. Đây không phải điều kiện gì cả, mà là thỉnh cầu, Phó Thần có quyền từ chối.
Lúc chuẩn bị rời đi, Thiệu Tân Ngôn hỏi hắn, "Có phải trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi không?"
"Mặt ta phổ biến." Phó Thần mỉm cười.
"....."
............
Phó Thần vừa đi vừa cùng mấy người A Tam nói chuyện phiếm, không thèm nhìn Thiệu Tân Ngôn bị tha đi như một con chó chết. Chỗ Lý Diệp Tổ đã trời quang mây tạnh, cho nên đám mây đen u ám trên đầu đám hộ vệ cũng giảm đi nhiều, không ngừng trêu ghẹo Phó Thần. Phó Thần tìm cơ hội thì thầm vào tai A Tam mấy câu. A Tam kinh ngạc nhìn hắn, "Chuyện này....không thể nào...."
"A Tam ca, đi thăm dò thử đi."
Lúc nói chuyện, một nữ tử che nửa bên mặt xuất hiện ngoài của phủ đô úy, chỉ lộ ra đôi mắt liếc dọc liếc ngang. Từng cử chỉ của nàng, từ giơ tay nhấc chân đều mang dáng vẻ người sống chớ lại gần, dù không rõ dung mạo nhưng khí chất lạnh lùng kia lại vô cùng hấp dẫn, chắc chắn là tuyệt sắc giai nhân.
"Đưa ta đến gặp bệ hạ." Nàng vừa xuất hiện ở cửa, nói lời ngắn gọn rõ ràng, tỏ rõ phong thái ta là loại người các ngươi không thể trèo cao. Đám người A Tam nghênh đón nàng, không hề tỏ ra sửng sốt. Phó Thần đoán là Lý Biến Thiên đã nhận được thông báo từ trước đó rồi.
Phó Thần là hạ nhân, lúc này không cần hắn hầu hạ nên hắn đi đến phòng bếp. Trong đó, mấy người A Nhất đang bận rộn nấu cơm cho cả đoàn. A Nhất là người có khả năng bếp núc khá nhất trong số các hộ vệ, nhưng tay nghề so với đầu bếp chuyên nghiệp thì kém xa. Lúc ra ngoài, Lý Biến Thiên không mang theo thị nữ, cũng không an tâm giao công việc này cho bất cứ ai, cho nên mọi người đều thay phiên nhau làm. "A Nhất đại nhân, để ta thử xem."
Tuy ăn không ngon nhưng Lý hoàng chưa bao giờ oán trách. Những người khác càng khổ sở không nói nên lời, có gì ăn nấy, nuốt chửng không biết mùi vị.
Lúc còn chưa quen thuộc, Phó Thần không chủ động nhận loại công việc này để tránh bị hoàng nghi. Bây giờ đã không còn như trước, dọc đường đi, mấy người này đã từng nếm thử đồ ăn hắn nấu, cho nên khẩu vị cũng bị hắn chiều hư.
A Nhất đưa thìa cho hắn, nhìn động tác lưu loát của Phó Thần, "Lúc nãy náo nhiệt thế, Tuyết phi nương nương đến à?"
Trừ Phó Thần ra, người nào cũng biết.
Thấy Phó Thần mặt ngơ ngác hỏi, A Nhất mới giải thích một chút về thân phận của vị nương nương này.
Nhớ đến vị yêu cơ từng mị hoặc Lý Biến Thiên trên đường, sau đó bị đánh chết, khác hẳn với phong thái của vị Tuyết phi nương nương này, Phó Thần có chút hiểu được vì sao khi đó Lý Biến Thiên chẳng hề xao động. Hai người rõ ràng không cùng một đẳng cấp.
A Nhất giải thích đương nhiên sẽ không nói rõ tình hình quốc sự Kích quốc, chỉ nói qua thân phận của nàng rồi thôi. Trước khi đi, hai mắt hắn sáng ngời nhìn thiếu niên trước mặt, người mà suốt chặng đường mệt mỏi chẳng bao giờ oán hận một câu, "Ta không quan tâm lúc trước ngươi là ai, nhưng đã được chúng ta đưa về rồi thì tốt nhất là quên hết mọi chuyện ngày xưa đi, ngoan ngoãn hầu hạ chủ công cho tốt. Ngoài ra, nếu ngươi là người có lương tâm thì ta hy vọng, ngươi đừng làm tổn tương A Tam."
Phó Thần thái rau suýt nữa thái vào tay, ngơ ngác ngẩng đầu lên. "Sao ta lại làm tổn thương A Tam ca?"
A Nhất không muốn giải thích nhiều. Sự xuất hiện cảu thiếu niên này, thân phận của hắn, còn cả những hành vi của hắn suốt dọc đường, tất cả đều hoàn mỹ, thậm chí hoàn mỹ đến độ hắn cảm thấy lo ngại.
Tối đến, vài vị văn thần võ tướng đến yết kiến Lý Biến Thiên đã quay về doanh địa ở ngoài thành Đan Hô. Phó Thần bưng một bát canh bồ câu hầm đến gõ cửa phòng ngủ của Lý Biến Thiên.
"Vào đi."
Giọng Lý Biến Thiên lộ ra cút lười nhác tùy ý, có thể thấy tâm trạng Lý hoàng lúc này không tồi. Phó Thần vừa bước vào đã ngửi thấy mùi vị đặc trưng của chuyện nam nữ hoan ái. Đoán ra ban nãy vừa xảy ra chuyện gì, hắn cúi gằm đầu, chẳng dám nhìn cảnh tượng trong phòng nữa.
Thấy hắn vừa để chén canh lên bàn rồi định rời đi, Lý Biến Thiên lên tiếng, "Tứ nhi, đến đây đọc sách nào."
Đây là thói quen dọc đường của Lý Biến Thiên. Sau khi ban cho Phó Thần tên mới, hắn cũng thường xuyên để Phó Thần đọc sách cho mình nghe, còn hắn nằm ở bên cạnh chợp mắt, không biết có nghe hay không nữa. Phó Thần nghĩ hôm nay vị Tuyết phi nương nương kia tới thì chẳng có việc gì cho mình cả, định bưng canh xong thì về ngồi chờ xem kịch hay.
Nghe vậy, hắn ngoan ngoãn đi tới, rất phép tắc. Đó cũng là điểm Lý Biến Thiên thích nhất ở Lý Ngộ. Hắn là một thiếu niên biết nhìn ánh mắt người khác, biết lúc nào nên quấy khóc om sòm, lúc nào nên im lặng.
Lý Biến Thiên quay đầu nói chuyện với nữ tử đang xoa ấn bả vai cho mình, "Nàng lui xuống đi. Đi đường mệt nhọc, nghỉ ngơi một đêm cho khỏe."
"Thần thiếp không khổ, có thể làm gì đó khiến bệ hạ thoải mái thì cái gì cũng đáng." Tuy giọng nói lạnh nhạt nhưng lại xen chút lưu luyến dịu dàng. "Thần thiếp cáo lui."
Phó Thần có thể cảm thấy, có một ánh mắt lạnh như băng, sắc như dao xẹt qua đỉnh đầu mình, sau đó là tiếng khép cửa.
"Tới đây đi, bình thường ngươi cũng đâu có rụt rè như vậy." Lý Biến Thiên mỉm cười, vẫy tay với Phó Thần.
"Bệ hạ muốn đọc sách gì?" Phó Thần ngẩng đầu, lập tức trông thấy một cảnh tượng diễm lệ. Người nằm trên giường mặc bộ quần áo rộng rãi thoải mái xộc xệch, có thể mơ hồ trông thấy vùng da thịt dưới xương quai xanh. Tóc đen trút xuống, lông mi nhàn nhạt cùng cặp mắt sắc bén sâu thẳm, phong tình vạn chủng. Lý Biến Thiên chẳng thèm mặc quần áo mùa đông, cứ thế nằm nghiêng trên giường, mỉm cười nhìn Phó Thần.
Phòng này được đốt than sưởi, dù không quá lạnh nhưng cũng không ấm đến mức có thể mặc vài manh áo mỏng như thế. Hắn đoán chắc hẳn nam nhân gầy gò này có nội lực trong người.
"Tùy ý ngươi chọn." Lý Biến Thiên khép mắt.
Thần thái của Lý Biến Thiên có chút uể oải. Cũng phải thôi, kế hoạch nhắm vào Trăn quốc và Kị Tang quốc mắc cạn. Bọn họ đang tiến hành đàm hòa, không khai chiến. Kế hoạch mười mấy năm với Tấn quốc cũng sụp đổ trong chốc lát, còn mất ba vị đại tướng là Thẩm Kiêu, Thẩm Bân, Tưởng Thần. Cho dù là Lý Biến Thiên thì cũng sút đầu mẻ trán. Muốn lập lại kế hoạch lần nữa, thậm chí khôi phục tai mắt ngầm, đều không phải chuyện một sớm một chiều.
Phó Thần buông sách xuống, "Hình như ngài rất mệt."
"Tiểu gia hỏa này, mắt tinh như trộm." Lý Biến Thiên vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, "Không muốn đọc sách thì thôi, tới đây trò chuyện với ta."
"Để ta xoa bóp đầu cho ngài." Phó Thần đột nhiên nói. Hầu hạ ai mà chẳng là hầu hạ, chỉ là đổi chủ đổi chỗ thôi. Về phần mất thể diện của một người đến từ hiện đại ấy hả, giữ mạng là chính, liêm sỉ gì tầm này.
Lý Biến Thiên quay sang nhìn hắn, gật đầu đồng ý.
Ngồi bên giường, ngả đầu Lý Hoàng lên lòng mình, Phó Thần nhẹ nhàng xoa ấn huyệt đạo quanh thái dương của đối phương. Lực tay vừa phải, thủ pháp chuyên nghiệp. Lý Biến Thiên được Phó Thần xoa ấn cho thoải mái đến buồn ngủ. Chỉ có những người thân cận nhất mới biết gần đây hắn thường bi đau đầu, chẳng qua hắn không để cho người ngoài nhìn thấy mà thôi, cũng như hắn luôn không lộ ra bất cứ nhược điểm nào.
Tóc Phó Thần trượt xuống đầu vai, khẽ phất qua mặt Lý Biến Thiên, hơi ngứa ngáy. Tên nhóc Lý Ngộ này cứ khiến hắn có cảm giác như bị một con mèo nhỏ dùng móng vuốt cào cào trong lòng.
Hắn bắt đầu câu được câu chăng trò chuyện với Phó Thần.
"Ta còn tưởng ngươi sẽ hỏi một chút, người vừa rồi là ai?"
"Đẹp như vậy nhất định là phi tử của bệ hạ rồi."
"Đẹp, ngươi thấy rồi à?"
"Không, chỉ là cảm giác thôi." Mỗi nô bộc đều phải được sàng lọc, huấn luyện nghiêm khắc, quy tắc đầu tiên chính là không được phép nhìn thẳng vào nữ quyến của gia chủ.
"Nếu thích thì có thể ban cho ngươi." Lý Biến Thiên cười cười, thấy Phó Thần không phản ứng gì, ngẩng lên nhìn, thấy thằng bé đã ngượng đến đờ cả người, "Nói đùa thôi mà, hoảng cái gì, tiếp tục đi."
Phó Thần vẫn im lặng xoa bóp cho hắn. Thủ pháp của Phó Thần hết sức chuyên nghiệp, thậm chí còn hơn cả mấy vị cung nữ trong cung trước kia thường đến hầu hạ. Hắn như thể trời sinh đã cảm nhận được dây thần kinh người khác đang đau nhức chỗ nào, cần dùng lực bao nhiêu. Trời ban hắn thiên phú quan sát tỉ mỉ. Càng ở chung lâu dài, càng thấy ưng Phó Thần.
"Thẹn à?" Thấy Phó Thần không nói lời nào, Lý Biến Thiên trêu chọc, "Ngươi hẳn đã có kinh nghiệm rồi chứ, cần gì phải ngại."
"......"
Im lặng kéo dài.
"Nàng từng là người của Đàm Hải đạo." Lý Biến Thiên lên tiếng trước, nghe rất thoải mái, tựa như nói chuyện phiếm vậy.
Nàng là nói đến người vừa ra ngoài ban nãy.
Đàm Hải đạo, Phó Thần biết, đó là tổ chức sát thủ hàng đầu ở Tấn Quốc. Qua lời Tiết Duệ, Phó Thần biết Thiệu Hoa Dương từng phái sát thủ đi giết Tam hoàng tử vì đã chứng kiến chuyện cẩu thả giữa y và Kỳ quý tần. Tổ chức này ở Tấn quốc nhưng vì sao nàng ta lại xuất hiện ở Kích quốc, lại còn trở thành phi tử của Lý Biến Thiên, chắc hẳn có nhiều chuyện sâu xa hơn.
"Nàng, tới ám sát sao?" Phó Thần mở miệng, lập tức hiểu ra. Là mỹ nhân kế. "Nhưng không thành công?"
"Thông minh lắm, nhóc. Nàng xuất thân từ Đàm Hải đạo, được dâng cho Tấn quốc hoàng đế, nhờ có dung mạo nên lại được phái đến Kích quốc. Vốn dĩ nàng định ám sát ta, nhưng giờ lại làm mẫu thân của hai hài tử." Lý Biến Thiên nhìn Phó Thần đầy tán thưởng. Sư phụ dạy đồ đệ vui nhất chính là thấy đồ đệ thiên tư hơn người, học một biết mười, thông hiểu cực nhanh, nhưng lại không quá thông minh đến mức làm người ta kiêng kị. Dạy một hài tử như thế, có cảm giác thành tựu cực kỳ.
Lý Biến Thiên bỗng thấy thật đáng tiếc, sao trong các hài tử của hắn lại không có một người thiên tư tung hoàng như thế nhỉ.
Phó Thần nghẹn lời, có thể tưởng tượng ra tâm trạng uất ức muốn hộc máu của Tấn Thành đế. Hắn không ngu ngốc như vẻ ngoài. Có lẽ khi nhận thấy Kích quốc bắt đầu phát triển, Tấn Thành đế đã nghĩ cách đối phó. Chỉ tiếc là không giết được vị này, mất thời cơ tốt, giờ đành bó tay.
Lại nhớ, mạng lưới tin tức của Thiệu Hoa Trì cũng không tra được gì ngoài việc Lý Biến Thiên có tật ở chân.
Thậm chí Phó Thần còn hoài nghi, không biết tin ấy có phải Lý Biến Thiên cố tình loan truyền không cơ.
"Ít nhất là mỹ nhân kế thành công rồi."
"Hả?"
"Nàng ấy đã yêu ngài."
Phó Thần thoáng nhìn qua Lý Biến Thiên. Không thể phủ nhận, người này có đủ mị lực để khiến nữ nhân phải trầm luân. Không phải nhờ dung mạo, mà là khí chất kiêu hùng, phiên vân phúc vũ. Nếu như hắn còn mang dáng vẻ trẻ trung tuấn lãng nữa thì chẳng biết ai mới là người dùng mỹ nhân kế với ai.
"Lá gan không nhỏ đâu, chưa từng có ai hình dung về ta như thế bao giờ." Lý Biến Thiên bẹo bẹo mặt Phó Thần, còn có xen chút sủng nịch, sau đó lại lập tức quay về dáng vẻ thường ngày, miễn cưỡng nói. "Trong mắt nam nhân chỉ chứa thiên hạ."
Có thiên hạ rồi, lo gì không có mỹ nhân.
Phó Thần nghĩ không đơn thuần chỉ là như vậy. Lý Biến Thiên nhìn quả thật giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng Phó Thần vẫn không nhịn được mà âm thầm phân tích xem có ý gì khác không. Có lẽ hắn đang tìm cách nói, Phó Thần không nên có tâm tư gì khác.
Dù đã tin tưởng Phó Thần, nhưng bản tính Lý Biến Thiên chính là như vậy, không bỏ sót bất cứ lỗ hổng nào. Bình thường, hắn luôn âm thầm cảnh cáo để khiến người ta quy phục hoàn toàn.
Đầu ngón tay Phó Thần hơi lạnh. Không biết lúc nào Lý Biến Thiên sẽ nhớ đến chuyện vụ ám sát bất thành ở sông Hắc Thủy đây.
Mọi kế hoạch của hắn đều phải đẩy nhanh tốc độ thôi.
"Lý Ngộ."
"Vâng."
"Ngươi có tin số mệnh không?"
Phó Thần sửng sốt, lắc đầu, "Ta chỉ tin nhân định thắng thiên."
Lời này có thể xem là đai nghịch bất đạo. Bất cứ quốc gia nào cũng có tín ngưỡng riêng, ví dụ như Phật giáo tại Tấn quốc, Thích Già ma giáo ở Kích quốc. Mọi người đều cho rằng, kẻ không có tín ngưỡng là không có linh hồn. Nhưng dối trá như vậy, chẳng bằng nói thật luôn. Đa số thời điểm, hắn sẽ không lừa gạt Lý Biến Thiên, lừa gạt nhất định phải trả giá đắt.
"Ta cũng vậy, cho nên trời sinh ra ngươi chính là người của ta." Lý Biến Thiên càng cảm thấy tiếc nuối, hài tử này vậy mà không phải con hắn. Nếu thế thì ngôi hoàng đế của hắn có người kế nhiệm rồi. "Vận mệnh? Thật đáng cười. Trên đời này làm gì có chuyện những thứ hư vô mờ mịt như thế mà lại hủy diệt được Kích quốc trăm vạn hùng ưng của ta. Nếu thật sự có kẻ này, ta cũng mong có thể đối mặt với hắn."
Nhận thấy long khí quanh quẩn như có như không của Lý Biến Thiên, cùng với lời nói nửa thật nửa giả, dù nghe không hiểu nhưng Phó Thần cũng có thể đoán ra hắn đang không nói về mình. Nhưng đồng thời hắn cũng cảm giác được, Lý Biến Thiên hình như có một kẻ địch, kẻ đó có thực lực mà hắn không dám khinh thường."
Lý Biến Thiên quả thật không cần Phó Thần trả lời. Hắn chỉ đổi tư thế, nhắm mắt lại, không muốn nói gì nữa.
Trong lúc Phó Thần còn đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy một tiếng hét khản cổ, tê tâm liệt phế, xé rách cả màn đêm.
Hắn nhìn sắc trời một lúc, khóe miệng khẽ nhếch. Xem ra là thành công rồi.
Bây giờ còn chưa đến giờ đi ngủ, đa số mọi người còn thức, đương nhiên bọn họ cũng như Lý Biến Thiên và Phó Thần, chạy về phía ồn ào kia.
Nghe âm thanh cũng đoán được, Lý Diệp Tổ đang nổi giận đùng đùng.
Nổi giận thực sự, giận đến mức muốn gào thét phá tan bầu trời, giận đế phát rồ phát dại
"Chết hết !!! Tất cả, chết hết đi !!! Hắn điên cuồng rống lên.
Khi bọn họ chạy tới nơi, đám hộ vệ đã vây kín xung quanh. Gian phòng lúc này ngập tràn mùi máu, khắp nơi văng vãi máu. Xiêm áo trên người Lý Diệp Tổ còn nguyên vẹn, không hao tổn gì, nhưng nửa dưới lại lõa lồ. Vật tượng trưng cho nam tính thẳng đứng kia hình như bị vật sắc cắt phải, một tửa liền, nửa còn lại thì sắp rời ra. Nếu không phải Lý Diệp Tổ phản ứng đủ nhanh thì chắc đã bị cắt đứt lìa rồi.
Hiên giờ thứ đó lủng là lủng lẳng, nhìn càng ghê rợn.
Mà phần thân dưới còn đang chảy máu không ngừng, bộ dạng hết sức thê thảm.
Vũ khí đó là lưỡi dao Phó Thần giấu trong răng nanh của Thiệu Tân Ngôn, dù bọn hạ nhân có kiểm tra thân thể từ trên xuống dưới cũng không khám đến miệng của một "sủng vật" xem có ngậm gì hay không. Bởi vậy, răng của Thiệu Tân Ngôn đã bị Phó Thần vặt đi mấy cái để chứa thứ này, đến khi cần dùng thì một chiêu là đắc thủ.
Xa xa, có thể trông thấy Thiệu Tân Ngôn quần áo nửa che nửa hở, khóe môi còn dính tơ máu, lồng ngực lõm vào, chắc hẳn bi Lý Diệp Tổ nổi giận đánh trọng thương, chỉ còn thoi thóp hơi thở.
Trước kia, Thiệu Tân Ngôn đã luyện tập võ nghệ ở Tấn quốc, trước đó cũng đã chuẩn bị sẵn, tránh được chỗ hiểm. Phó Thần không sai người hỗ trợ, y phải tự tìm cách khiến Lý Diệp Tổ nổi giận, còn muốn bản thân không chết thì phải tranh thủ tìm cơ hội sinh tồn. Cho nên sau khi cắt được nghiệt căn của người kia, y đã né tránh được chỗ dễ thương tổn nhất. Nếu trưởng kia mà đánh thẳng vào lồng ngực thì chắc chắn đã đi đời nhà ma.
"Ta muốn các ngươi chết hết !!!! A a a a a ! ! ! !" Hai mắt Lý Diệp Tổ đỏ ngầu, dữ tợn, nhìn như có thể xé nát bấy cức người nào. Hắn đã rơi vào trạng thái điên cuồng cực độ. Năm người A Tam giữ chặt hắn mà vẫn không thể nào ghìm xuống được.
Lúc Phó Thần đến, trên mặt không có bất cứ nét cười cợt nào, chỉ tỏ vẻ khiếp sợ trước cảnh tượng đó.
Thực ra hắn không ngờ Thiệu Tân Ngôn có thể làm tốt như thế, còn khá hơn hắn tưởng nhiều.
Nhưng hắn cũng không biết có phải Lý Diệp Tổ cảm ứng được gì hay không, vốn định xé nát Thiêu Tân Ngôn thì chợt dừng tay lại, chẳng hiểu sao lại hướng về phía Phó Thần. Có lẽ hắn cảm giác được sự cười cợt ẩn sau vẻ khiếp sợ trên mặt Phó Thần, như đang nói : Muốn chạm vào ta? Ngươi mà cũng xứng? Giờ nếm thử mùi vị làm thái giám rồi, thấy vui không?
Chẳng có căn cứ gì để phán đoán, kể cả có tìm nơi phát tiến thì cũng chẳng có lý do gì để Lý Diệp Tổ nhất quyết nhắm vào Phó Thần.
Nhưng hôm nay, Lý Diệp Tổ đã rơi vào trạng thái điên cuồng.
Cơn thịnh nộ bùng cháy, không cách nào suy nghĩ, hắn chỉ muốn xé nát mọi sinh vật sống trước mặt để hả giận.
Lý Diệp Tổ bộc phát nội kình, đánh văng năm hộ vệ, nhanh chóng lao về phía Phó Thần. Hắn tích tụ toàn lực, vung một chưởng nhắm thẳng lồng ngực Phó Thần mà bổ tới.